Huyền y lão giả chấn kinh trước thủ đoạn của Sở Nam, sợ hãi lực lượng khổng lồ của hắn, nhưng vừa nhìn lên pháp bảo phòng ngự của Sở Nam liền có chủ ý.
Chủ ý này chính là muốn đánh cược một phen, liều mạng một phen.
Bởi vì Huyền y lão giả cho rằng pháp bảo phòng ngự của Sở Nam phẩm cấp cao như vậy thì khẳng định tiêu hao rất nhiều nguyên lực, từ xưa đến nay đều là như vậy, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói pháp bảo phẩm chất càng cao lại càng tiêu hao ít nguyên lực.
Huyền y lão giả nghĩ không sai, lúc đầu Sở Nam sung mãn nguyên lực, sau khi tôi luyện Tịch Diệt chi hỏa thì gần như hao cạn, sau đó hấp thu được Hỏa Nguyên Lực trong Thiên hỏa lao, cho nên một phen tranh đấu vừa rồi của Sở Nam nhìn thì quả thật giống như tùy ý vẫy tay, nhưng thật sự thì tiêu hao gần cạn kiệt rồi.
Có “hấp lực”, Sở Nam có thể dùng nguyên lực của người khác để bổ sung cho bản thân, thế nhưng nguyên lực hấp thu được so với việc duy trì Hỗn Nguyên Ban Chỉ, dĩ thổ ngự lực thì lại chênh lệch rất lớn.
Đây cũng là lý do tại sao Sở Nam muốn đoạt lấy Thủy nguyên bổn tinh, bên người tùy lúc có một cái nguyên mạch, để khi sử dụng đại chiêu và pháp bảo cao cấp thì có nguồn bổ sung đầy đủ.
Huyền y lão giả hạ quyết tâm, lấy một cây đao từ trong nhẫn trữ vật ra, không ngờ quyết tâm trảm một cánh tay của mình, máu tươi tuôn ra như suối, theo đó máu tươi bắn đầy trời, thân thể của Hắc Viêm Kim Hổ và Độc Giác Hỏa Li bỗng nhiên bừng lên hắc hỏa mãnh liệt, về phần Tam Túc Bạo Ưng bị Sở Nam xé nát thì Huyền y lão giả cũng không quan tâm, bản thân nó cũng chậm rãi biến thành một đoạn thiết côn.
Hai con ma thú cấp bảy không ngờ còn bành trướng lên, Sở Nam cũng không tiếp tục ngồi nhìn nữa, thời gian của hắn đã không còn nhiều, vì muốn tôi luyện Tịch Diệt chi hỏa mà đã lãng phí không ít thời gian rồi, thế nhưng thời gian lãng phí này lại rất giá trị.
Nếu như lúc này còn lãng phí thời gian nhìn xem Huyền y lão giả có bao nhiêu chiêu thức lợi hại thì bản thân quả là đồ đần rồi, cho nên Sở Nam bước dài một bước, Huyền y lão giả hừ lạnh một tiếng, tốc độ thủ thức kỳ quái càng lúc càng nhanh, mà Hắc Viêm Kim Hổ cũng phát ra tiếng hổ khiếu, nhanh chóng chặn trước mặt Sở Nam.
- Cút ra!
Sở Nam xuất ra một chiêu Loạn Phong Cương Trảm, Hắc Viêm Kim Hổ lập tức bị chém thành 108 khối, thế nhưng nó lại không bạo liệt, trong tiếng niệm lẩm bẩm của Huyền y lão giả nó bắt đầu hàn gắn lại.
Liên tục xuất ra ba chiêu Loạn Phong Cương Trảm, trong miệng Huyền y lão giả liên tục phun ra máu tươi, ánh mắt càng lúc càng điên cuồng, hắn mặc dù có thể khôi phục được vết thương của Hắc Viêm Kim Hổ, thế nhưng đây cũng là nhờ có nguyên lực của hắn duy trì, hắn đã uống không ít đan dược, thế nhưng vẫn cảm thấy nguyên lực có chút không đủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nguyên lực của Lâm Vân còn chưa hao tận thì chính hắn đã bị vét cạn rồi.
Ánh mắt xoay tròn một vòng, đột nhiên Huyền y lão giả hét lớn:
- Bạo!
Hắc Viêm Kim Hổ bị Sở Nam chém thành mảnh nhỏ đột nhiên bạo liệt, Sở Nam lập tức đem phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ triển khai đến mức cao nhất.
Trong nhất thời, nguyên lực bên trong thân thể, bất kể là Kim Hỏa Thổ hay Thủy đều bị rút sạch, ma thú cấp bảy này mặc dù chỉ là hồn phách, thế nhưng qua bí pháp của Huyền y lão giả thì lại cường đại không kém gì Thiết Thương Hùng.
Âm thanh nổ vang chấn động cả mặt đất, Tử Mộng Nhân mặc dù đứng ở xa nhưng cũng bị ảnh hưởng, cũng may Tử Mộng Nhân thấy tình thế không ổn liền mở bảo y phòng ngự và thanh sắc ngọc bội của mình ra, ngoài ra còn lấy cả Cẩm Tú Sơn Hà ra, lúc này mới không bị trọng thương.
Bên phía Sở Nam, Hỗn Nguyên Ban Chỉ quả nhiên không hổ là bảo vật Tông Khí, chịu phần lớn uy năng tự bạo của Hắc Viêm Kim Hổ, phần còn lại mặc dù giáng mạnh lên thân thể Sở Nam, nhưng cũng không tạo thành tác dụng quá lớn, bất quá vẫn khiến Sở Nam thổ ra một ngụm máu tươi.
Bạo liệt còn chưa kết thúc thì Huyền y lão giả lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một kiện bảo pháp, miệng không ngừng quát bạo, cùng lúc đó, con Độc Giác Hỏa Li còn lại càng bành trướng, không ngờ còn vượt qua trạng thái biến hình của Thiết Thương Hùng.
Pháp bảo nổ tung, nguy hiểm mang đến hiển nhiên không nhỏ, phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì không có vấn để, chỉ có điều còn phải xem nguyên lực của Sở Nam có đủ cung cấp hay không.
Pháp bảo trên người Huyền y lão giả thật sự không ít, tuy rằng phần lớn đều là thượng phẩm Pháp Khí và hạ phẩm Linh Khí, so với cây thiết côn và Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì không sánh bằng, nhưng nếu đổi thành nguyên thạch thì cũng được một lượng lớn, liên tục bạo như vậy khiến Sở Nam rất đau lòng.
Lại một kiện pháp bảo nữa nổ tung, Sở Nam bị tạc đến mức bay ngược về sau, ngã trên đất, đợi đến khi bụi mù tản đi thì sắc mặt Sở Nam đã tái mét như tờ giấy.
Độc Giác Hỏa Li rốt cuộc cũng đình chỉ xu thế bành trướng, Huyền y lão giả cấm lấy Kim Hồng kiếm mà Sở Nam ném ra, nở nụ cười nói:
- Tiểu tử, cùng đấu với ta thì ngươi vẫn còn kém một chút, trong người ngươi còn nguyên lực hay sao? Hôm nay phải để mạng của ngươi bồi thường lại cánh tay của ta!
Huyền y lão giả tổng kết kinh nghiệm lúc trước, nói xong câu đó thì cũng không nói nhảm nữa, để Độc Giác Hỏa Li tấn công Sở Nam, còn hắn lấy ra một cái bình ngọc, nhìn thấy bên trong chỉ còn hai viên đan được, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng và tiếc nuối, sau đó mới nuốt hai viên đan được, nắm chặt Kim Hồng kiếm lao đến phía Sở Nam.
- Nguyên lực?
Sở Nam cười một tiếng đáp:
- Ngay lập tức sẽ có.
Nói xong, trong tay Sở Nam liền xuất hiện một hạt châu nhỏ.
Hạt châu này không phải là vật gì khác, mà chính là nguyên hạch của Tần Chính Cao.
Huyền y lão giả nhìn thấy nguyên hạch thì thoáng cái hét lên, sau đó sắc mặt tái nhợt, hắn tất nhiên biết nguyên hạch của Võ Vương, nhưng hắn không hiểu tại sao nó lại nằm trong tay Sở Nam.
Trong lòng Huyền y lão giả thầm nghĩ:
- Trong tay hắn làm sao lại có nguyên hạch? Chẳng lẽ do chính bản thân hắn tự săn giết sao?
Không kịp nghĩ nhiều, Huyền y lão giả và Độc Giác Hỏa Li từ hai phía kẹp đến, Sở Nam trực tiếp nuốt nguyên hạch, trong nháy mắt liền cảm thấy một cỗ Thổ nguyên lực mênh mông như thủy triều tràn đến.
Thế nhưng, Sở Nam cũng không có lập tức lao tới cận chiến với Độc Giác Hỏa Li, trái lại xoay người bỏ chạy, hắn phải đợi cho Thổ nguyên lực của nguyên hạch phát huy toàn bộ, cho nên Sở Nam chạy về phía Tử Mộng Nhân, ôm nàng vào lòng rồi điên cuồng bỏ chạy…
Huyền y lão giả không ngờ rằng tên tiểu tử vừa rồi còn nghĩa khí lẫm liệt, thấy chết không sờn lại bỏ trốn, hơn nữa động tác rất linh hoạt dứt khoát, không có chút chậm trễ thì ánh mắt trở nên tức tối, Huyền y lão giả bay lên không trung, không ngừng phóng ra hỏa kiếm, chém về phía Sở Nam, đối với hỏa kiếm quy mô này, Sở Nam cũng không ngăn cản, không né tránh, trái lại hút vào thân thể, sau đó quay đầu lại nói một câu:
- Cảm ơn.
Huyền y lão giả nổi trận lôi đình, biết công kích nguyên lực của mình không hề có hiệu quả đối với Sở Nam, chỉ có thể liều mạng đuổi kịp hắn, cắm Kim Hồng kiếm vào cơ thể hắn, còn Độc Giác Hỏa Li cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
Đuổi một phen, bởi vì quỹ tích của Sở Nam rất khó nắm bắt, tốc độ lại nhanh, còn đang trong trạng thái liều mạng chạy trốn, chỉ trong chốc lát rất khó bắt được, Huyền y lão giả phẫn nộ hét lớn:
- Là nam nhân thì ngươi hãy đứng lại, cùng ta đánh một trận đường đường chính chính.
Sở Nam lại dừng bước.
Chủ ý này chính là muốn đánh cược một phen, liều mạng một phen.
Bởi vì Huyền y lão giả cho rằng pháp bảo phòng ngự của Sở Nam phẩm cấp cao như vậy thì khẳng định tiêu hao rất nhiều nguyên lực, từ xưa đến nay đều là như vậy, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói pháp bảo phẩm chất càng cao lại càng tiêu hao ít nguyên lực.
Huyền y lão giả nghĩ không sai, lúc đầu Sở Nam sung mãn nguyên lực, sau khi tôi luyện Tịch Diệt chi hỏa thì gần như hao cạn, sau đó hấp thu được Hỏa Nguyên Lực trong Thiên hỏa lao, cho nên một phen tranh đấu vừa rồi của Sở Nam nhìn thì quả thật giống như tùy ý vẫy tay, nhưng thật sự thì tiêu hao gần cạn kiệt rồi.
Có “hấp lực”, Sở Nam có thể dùng nguyên lực của người khác để bổ sung cho bản thân, thế nhưng nguyên lực hấp thu được so với việc duy trì Hỗn Nguyên Ban Chỉ, dĩ thổ ngự lực thì lại chênh lệch rất lớn.
Đây cũng là lý do tại sao Sở Nam muốn đoạt lấy Thủy nguyên bổn tinh, bên người tùy lúc có một cái nguyên mạch, để khi sử dụng đại chiêu và pháp bảo cao cấp thì có nguồn bổ sung đầy đủ.
Huyền y lão giả hạ quyết tâm, lấy một cây đao từ trong nhẫn trữ vật ra, không ngờ quyết tâm trảm một cánh tay của mình, máu tươi tuôn ra như suối, theo đó máu tươi bắn đầy trời, thân thể của Hắc Viêm Kim Hổ và Độc Giác Hỏa Li bỗng nhiên bừng lên hắc hỏa mãnh liệt, về phần Tam Túc Bạo Ưng bị Sở Nam xé nát thì Huyền y lão giả cũng không quan tâm, bản thân nó cũng chậm rãi biến thành một đoạn thiết côn.
Hai con ma thú cấp bảy không ngờ còn bành trướng lên, Sở Nam cũng không tiếp tục ngồi nhìn nữa, thời gian của hắn đã không còn nhiều, vì muốn tôi luyện Tịch Diệt chi hỏa mà đã lãng phí không ít thời gian rồi, thế nhưng thời gian lãng phí này lại rất giá trị.
Nếu như lúc này còn lãng phí thời gian nhìn xem Huyền y lão giả có bao nhiêu chiêu thức lợi hại thì bản thân quả là đồ đần rồi, cho nên Sở Nam bước dài một bước, Huyền y lão giả hừ lạnh một tiếng, tốc độ thủ thức kỳ quái càng lúc càng nhanh, mà Hắc Viêm Kim Hổ cũng phát ra tiếng hổ khiếu, nhanh chóng chặn trước mặt Sở Nam.
- Cút ra!
Sở Nam xuất ra một chiêu Loạn Phong Cương Trảm, Hắc Viêm Kim Hổ lập tức bị chém thành 108 khối, thế nhưng nó lại không bạo liệt, trong tiếng niệm lẩm bẩm của Huyền y lão giả nó bắt đầu hàn gắn lại.
Liên tục xuất ra ba chiêu Loạn Phong Cương Trảm, trong miệng Huyền y lão giả liên tục phun ra máu tươi, ánh mắt càng lúc càng điên cuồng, hắn mặc dù có thể khôi phục được vết thương của Hắc Viêm Kim Hổ, thế nhưng đây cũng là nhờ có nguyên lực của hắn duy trì, hắn đã uống không ít đan dược, thế nhưng vẫn cảm thấy nguyên lực có chút không đủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nguyên lực của Lâm Vân còn chưa hao tận thì chính hắn đã bị vét cạn rồi.
Ánh mắt xoay tròn một vòng, đột nhiên Huyền y lão giả hét lớn:
- Bạo!
Hắc Viêm Kim Hổ bị Sở Nam chém thành mảnh nhỏ đột nhiên bạo liệt, Sở Nam lập tức đem phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ triển khai đến mức cao nhất.
Trong nhất thời, nguyên lực bên trong thân thể, bất kể là Kim Hỏa Thổ hay Thủy đều bị rút sạch, ma thú cấp bảy này mặc dù chỉ là hồn phách, thế nhưng qua bí pháp của Huyền y lão giả thì lại cường đại không kém gì Thiết Thương Hùng.
Âm thanh nổ vang chấn động cả mặt đất, Tử Mộng Nhân mặc dù đứng ở xa nhưng cũng bị ảnh hưởng, cũng may Tử Mộng Nhân thấy tình thế không ổn liền mở bảo y phòng ngự và thanh sắc ngọc bội của mình ra, ngoài ra còn lấy cả Cẩm Tú Sơn Hà ra, lúc này mới không bị trọng thương.
Bên phía Sở Nam, Hỗn Nguyên Ban Chỉ quả nhiên không hổ là bảo vật Tông Khí, chịu phần lớn uy năng tự bạo của Hắc Viêm Kim Hổ, phần còn lại mặc dù giáng mạnh lên thân thể Sở Nam, nhưng cũng không tạo thành tác dụng quá lớn, bất quá vẫn khiến Sở Nam thổ ra một ngụm máu tươi.
Bạo liệt còn chưa kết thúc thì Huyền y lão giả lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một kiện bảo pháp, miệng không ngừng quát bạo, cùng lúc đó, con Độc Giác Hỏa Li còn lại càng bành trướng, không ngờ còn vượt qua trạng thái biến hình của Thiết Thương Hùng.
Pháp bảo nổ tung, nguy hiểm mang đến hiển nhiên không nhỏ, phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì không có vấn để, chỉ có điều còn phải xem nguyên lực của Sở Nam có đủ cung cấp hay không.
Pháp bảo trên người Huyền y lão giả thật sự không ít, tuy rằng phần lớn đều là thượng phẩm Pháp Khí và hạ phẩm Linh Khí, so với cây thiết côn và Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì không sánh bằng, nhưng nếu đổi thành nguyên thạch thì cũng được một lượng lớn, liên tục bạo như vậy khiến Sở Nam rất đau lòng.
Lại một kiện pháp bảo nữa nổ tung, Sở Nam bị tạc đến mức bay ngược về sau, ngã trên đất, đợi đến khi bụi mù tản đi thì sắc mặt Sở Nam đã tái mét như tờ giấy.
Độc Giác Hỏa Li rốt cuộc cũng đình chỉ xu thế bành trướng, Huyền y lão giả cấm lấy Kim Hồng kiếm mà Sở Nam ném ra, nở nụ cười nói:
- Tiểu tử, cùng đấu với ta thì ngươi vẫn còn kém một chút, trong người ngươi còn nguyên lực hay sao? Hôm nay phải để mạng của ngươi bồi thường lại cánh tay của ta!
Huyền y lão giả tổng kết kinh nghiệm lúc trước, nói xong câu đó thì cũng không nói nhảm nữa, để Độc Giác Hỏa Li tấn công Sở Nam, còn hắn lấy ra một cái bình ngọc, nhìn thấy bên trong chỉ còn hai viên đan được, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng và tiếc nuối, sau đó mới nuốt hai viên đan được, nắm chặt Kim Hồng kiếm lao đến phía Sở Nam.
- Nguyên lực?
Sở Nam cười một tiếng đáp:
- Ngay lập tức sẽ có.
Nói xong, trong tay Sở Nam liền xuất hiện một hạt châu nhỏ.
Hạt châu này không phải là vật gì khác, mà chính là nguyên hạch của Tần Chính Cao.
Huyền y lão giả nhìn thấy nguyên hạch thì thoáng cái hét lên, sau đó sắc mặt tái nhợt, hắn tất nhiên biết nguyên hạch của Võ Vương, nhưng hắn không hiểu tại sao nó lại nằm trong tay Sở Nam.
Trong lòng Huyền y lão giả thầm nghĩ:
- Trong tay hắn làm sao lại có nguyên hạch? Chẳng lẽ do chính bản thân hắn tự săn giết sao?
Không kịp nghĩ nhiều, Huyền y lão giả và Độc Giác Hỏa Li từ hai phía kẹp đến, Sở Nam trực tiếp nuốt nguyên hạch, trong nháy mắt liền cảm thấy một cỗ Thổ nguyên lực mênh mông như thủy triều tràn đến.
Thế nhưng, Sở Nam cũng không có lập tức lao tới cận chiến với Độc Giác Hỏa Li, trái lại xoay người bỏ chạy, hắn phải đợi cho Thổ nguyên lực của nguyên hạch phát huy toàn bộ, cho nên Sở Nam chạy về phía Tử Mộng Nhân, ôm nàng vào lòng rồi điên cuồng bỏ chạy…
Huyền y lão giả không ngờ rằng tên tiểu tử vừa rồi còn nghĩa khí lẫm liệt, thấy chết không sờn lại bỏ trốn, hơn nữa động tác rất linh hoạt dứt khoát, không có chút chậm trễ thì ánh mắt trở nên tức tối, Huyền y lão giả bay lên không trung, không ngừng phóng ra hỏa kiếm, chém về phía Sở Nam, đối với hỏa kiếm quy mô này, Sở Nam cũng không ngăn cản, không né tránh, trái lại hút vào thân thể, sau đó quay đầu lại nói một câu:
- Cảm ơn.
Huyền y lão giả nổi trận lôi đình, biết công kích nguyên lực của mình không hề có hiệu quả đối với Sở Nam, chỉ có thể liều mạng đuổi kịp hắn, cắm Kim Hồng kiếm vào cơ thể hắn, còn Độc Giác Hỏa Li cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
Đuổi một phen, bởi vì quỹ tích của Sở Nam rất khó nắm bắt, tốc độ lại nhanh, còn đang trong trạng thái liều mạng chạy trốn, chỉ trong chốc lát rất khó bắt được, Huyền y lão giả phẫn nộ hét lớn:
- Là nam nhân thì ngươi hãy đứng lại, cùng ta đánh một trận đường đường chính chính.
Sở Nam lại dừng bước.
/2163
|