- Tiền bối không thể.
Tên tiểu tử bên cạnh thấy Sở Nam thật sự muốn đem hai mươi khối trung phẩm nguyên thạch mua hai gốc Tử Châu Bối Thảo cho người thanh niên này thì vội vàng khuyên bảo:
- Bảo bối theo lời tên tiểu tử này hoàn toàn là đồ bỏ, chưởng quỹ của chúng ta đã giám định rồi.
- Tuyệt đối không phải là đồ bỏ đi, cha ta thiếu chút nữa đã dùng mạng đổi lấy nó đấy.
Người thanh niên vội vàng phản bác.
Sở Nam cười nói:
- Không cần, nếu như nó là dùng máu của cha ngươi đổi lấy thì ngươi hãy thu lại đi.
- Tiền bối, như vậy không được, cha ta đã nói, có ân tất báo, thứ này của ta là Vô Tự thiên thư, là một bảo bối thật sự, chỉ có điều bọn họ không hiểu biết mà thôi.
- To gan! Ngươi dám nói Đại chưởng quỹ của chúng ta không hiểu biết?
Tên tiểu tử kia vừa dứt lời liền muốn động tay động chân, liền bị Sở Nam ngăn lại, Sở Nam lấy ra hai mươi khối trung phẩm nguyên thạch, nói:
- Đi lấy hai gốc Tử Châu Bối Thảo đến đây.
Tên tiểu tử kia nhìn chằm chằm chằm ánh mắt đầy kinh hoảng của gã thanh niên, tiếp lấy hai mươi khối trung phẩm nguyên thạch, quát:
- Nếu như không phải có vị tiền bối này thì hôm nay nhất định đánh ngươi thừa sống thiếu chết.
Nói xong thì hắn mới oán hận rời đi.
Người thanh niên sau khi cảm tạ một phen, đem “Vô Tự thiên thư” dâng lên, Sở Nam nhìn tên tiểu tử và người thanh niên, thấy chênh lệch một trời một vực, trong lòng cũng tràn đầy cảm khái, thế giới võ giả cường giả vi tôn, kẻ mạnh mới có thể nắm giữ được vận mạng của mình, bằng không thì cũng giống như người thanh niên trước mắt, kêu trời trời không thấu, cầu đất đất không hay. Sở Nam không khỏi nghĩ đến hắn lúc ở Bạch gia thôn, nếu như lúc đó tới đây thì đừng nói người khác gọi là “tiền bối”, chỉ e kết quả còn thảm hơn người thanh niên này nhiều.
- Thực lực a.
Sở Nam cảm khái rồi nhận lấy bản cổ thư tồi tàn kia, lật ra xem một chút, quả nhiên là Vô Tự thiên thư, hơn mười trang giấy, nhưng ở trên đều không có lấy một chữ, Sở Nam nở nụ cười, nếu như chưởng quỹ của Vạn Bảo Các giám định nói thứ này là đồ bỏ đi thì Vô Tự thiên thư này chỉ có hai kết quả, một là đồ bỏ đi thực sự, hai chính là bảo bối thực sự, chỉ có điều không có phương pháp để chứng minh nó là bảo bối mà thôi.
Nghĩ đến hành vi của người thanh niên này, Sở Nam quả thật có vài phần tin tưởng Vô Tự thiên thư này là bảo bối.
Người thanh niên thấy Sở Nam tiếp lấy Vô Tự thiên thư thì vẻ mặt đầy cao hứng, thành khẩn nói:
- Tiền bối, cám ơn người, tiểu nhân cảm tạ đại ân đại đức, về sau nhất định cung phụng bài vị trường sinh của tiền bối.
- Trường sinh?
Sở Nam bật cười, trên đời này thật sự có người có thể trường sinh sao?
Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng miệng lại nói:
- Cái này thì không cần, tương kiến là có duyên, người hiếu tâm, bất kể thực lực cao hay thấp ta đều kính nể, Vô Tự thiên thư này ta xem như là kỉ niệm.
- Cám ơn tiền bối…
Người trẻ tuổi lại dập đầu cảm tạ.
Lúc này, tên tiểu tử kia cũng đem hai gốc Tử Châu Bối Thảo đến, giao cho người thanh niên, quát:
- Cầm lấy rồi rời khỏi đây nhanh.
Người thanh niên sau một phen cảm tạ thì đầy kích động cầm hai khối Tử Châu Hỏa Thảo xoay người chạy đi, Sở Nam cũng quay đầu lại nhìn những bảo bối trong Vạn Bảo Các, tên tiểu tử nhìn bóng lưng của Sở Nam, trong lòng thầm nghĩ:
- Thế giới nhược nhục cường thực này, không ngờ lại còn có người hảo tâm như vậy? Hoặc có thể nói là ngốc như vậy, hai mươi khối trung phẩm nguyên thạch a, một năm của ta cũng chỉ được mười khối trung phẩm nguyên thạch mà thôi.
Hai người xem hết ba tầng lầu xong, lại mua một ít đan dược khôi phục nguyên lực, sau đó cầm lấy một ít tài liệu Hải Phù thạch, rồi rời thành…
Trên đường đi, Tử Mộng Nhân nhớ tới thái độ của Sở Nam với người thanh niên lúc trước, không khỏi hỏi:
- Tên ngốc, nhà ngươi ở đâu?
Sở Nam thoáng run rẩy một chút, nhìn về phương xa, buồn bã nói:
- Ở một nơi rất xa.
- Ngươi nếu trở về thì dẫn ta theo với.
Trong mắt Tử Mộng Nhân tràn đầy hi vọng.
Sở Nam cười đáp:
- Được!
Tử Mộng Nhân vui vẻ cười, trong lòng không khỏi thầm nghĩ lúc đến nhà của tên ngốc, gặp phụ mẫu của tên ngốc thì không biết nàng phải nói gì, ăn mặc như thế nào, nghĩ đến đây, khuôn mặt Tử Mộng Nhân không khỏi đỏ lên…
Trong lúc nói chuyện, hai người Sở Nam đã đến cửa thành, nhìn thấy ở cửa thành vây một đống người, hai người cũng không để ý, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng bên trong đám người lại truyền đến một tiếng gầm thê lương:
- Trả ta Tử Châu Bối Thảo!
- Tử Châu Bối Thảo này là của ngươi sao? Tiểu tử?
- Đương nhiên là của ta, là một vị tiền bối tặng cho ta.
- Tiền bối? Ngươi chỉ là một Võ Sĩ trung cấp nho nhỏ, tu vi của tiền bối ngươi cao hơn ngươi bao nhiêu?
Thanh âm này tràn ngập giễu cợt, sau đó quát lạnh:
- Nếu không quen biết, có ai lại tặng ngươi một thứ quý giá như vậy, có ai lại ngốc như vậy? Mọi người nói xem, trên thế giới này có người ngốc như vậy không? Có ai lại đưa cho tên phế vật này hai gốc Tử Châu Bối Thảo hay không?
Những người vây quanh đều gật đầu, quả thật bọn họ còn chưa gặp qua chuyện như vậy.
Nam nhân béo núc ních nhìn thấy mọi người đều gật đầu phụ họa thì quát:
- Hai gốc Tử Châu Bối Thảo này rõ ràng là ngươi trộm của ta, ngươi còn muốn giảo biện, còn không nhanh buông tay cho lão tử, nếu không đừng trách lão tử chặt đứt hai tay ngươi!
- Ngươi ngậm máu phun người! Cái này không phải của ngươi!
- Buông tay cho lão tử!
- Ta không buông, ngươi trả lại ta Tử Châu Bối Thảo, ta muốn dùng nó để cứu mạng phụ thân!
- Ngươi muốn cứu mạng thì có thể trộm của ta sao?
- Tử Châu Bối Thảo này không phải của ngươi, không phải của ngươi, là của ta….
- Ngươi?
Một tiếng hừ khinh miệt vang lên:
- Ngươi nói Tử Châu Bối Thảo này là của ngươi, ngươi có chứng cứ không?
- Có, tiểu nhị của Vạn Bảo Các đích thân giao cho ta, không tin ngươi có thể đến hỏi!
- Vạn Bảo Các?
Âm thanh bất nam bất nữ thốt lên, hình như có chút do dự, nhưng khi nhìn hai gốc Tử Châu Bối Thảo thì vẻ do dự liền biến mất, nói:
- Tử Châu Bối Thảo này rõ ràng là của ta mua ở Vạn Bảo Các, ngươi nhân lúc ta không đề phòng trộm mất, ta đuổi theo ngươi đến đây, ngươi còn muốn chối sao?
- Ngươi… ngươi…
Người thanh niên tức đến không nói nên lời, nhưng ánh mắt thì vẫn kiên định, hắn không buông tay, trái lại càng nắm chặt hai khối Tử Châu Bối Thảo.
- Không buông phải không? Ngươi tưởng ngươi không buông thì ta không có biện pháp?
Người phát ra âm thanh bất nam bất nữ lại nói, trên khuôn mặt đầy vẻ hung ác, một thanh kiếm nhỏ trong tay áo liền chém về phía hai cánh tay của người thanh niên.
Đúng tại thời khắc mấu chốt này, một âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Ngươi chém tay hắn thì ta sẽ chém đầu ngươi!
Tên tiểu tử bên cạnh thấy Sở Nam thật sự muốn đem hai mươi khối trung phẩm nguyên thạch mua hai gốc Tử Châu Bối Thảo cho người thanh niên này thì vội vàng khuyên bảo:
- Bảo bối theo lời tên tiểu tử này hoàn toàn là đồ bỏ, chưởng quỹ của chúng ta đã giám định rồi.
- Tuyệt đối không phải là đồ bỏ đi, cha ta thiếu chút nữa đã dùng mạng đổi lấy nó đấy.
Người thanh niên vội vàng phản bác.
Sở Nam cười nói:
- Không cần, nếu như nó là dùng máu của cha ngươi đổi lấy thì ngươi hãy thu lại đi.
- Tiền bối, như vậy không được, cha ta đã nói, có ân tất báo, thứ này của ta là Vô Tự thiên thư, là một bảo bối thật sự, chỉ có điều bọn họ không hiểu biết mà thôi.
- To gan! Ngươi dám nói Đại chưởng quỹ của chúng ta không hiểu biết?
Tên tiểu tử kia vừa dứt lời liền muốn động tay động chân, liền bị Sở Nam ngăn lại, Sở Nam lấy ra hai mươi khối trung phẩm nguyên thạch, nói:
- Đi lấy hai gốc Tử Châu Bối Thảo đến đây.
Tên tiểu tử kia nhìn chằm chằm chằm ánh mắt đầy kinh hoảng của gã thanh niên, tiếp lấy hai mươi khối trung phẩm nguyên thạch, quát:
- Nếu như không phải có vị tiền bối này thì hôm nay nhất định đánh ngươi thừa sống thiếu chết.
Nói xong thì hắn mới oán hận rời đi.
Người thanh niên sau khi cảm tạ một phen, đem “Vô Tự thiên thư” dâng lên, Sở Nam nhìn tên tiểu tử và người thanh niên, thấy chênh lệch một trời một vực, trong lòng cũng tràn đầy cảm khái, thế giới võ giả cường giả vi tôn, kẻ mạnh mới có thể nắm giữ được vận mạng của mình, bằng không thì cũng giống như người thanh niên trước mắt, kêu trời trời không thấu, cầu đất đất không hay. Sở Nam không khỏi nghĩ đến hắn lúc ở Bạch gia thôn, nếu như lúc đó tới đây thì đừng nói người khác gọi là “tiền bối”, chỉ e kết quả còn thảm hơn người thanh niên này nhiều.
- Thực lực a.
Sở Nam cảm khái rồi nhận lấy bản cổ thư tồi tàn kia, lật ra xem một chút, quả nhiên là Vô Tự thiên thư, hơn mười trang giấy, nhưng ở trên đều không có lấy một chữ, Sở Nam nở nụ cười, nếu như chưởng quỹ của Vạn Bảo Các giám định nói thứ này là đồ bỏ đi thì Vô Tự thiên thư này chỉ có hai kết quả, một là đồ bỏ đi thực sự, hai chính là bảo bối thực sự, chỉ có điều không có phương pháp để chứng minh nó là bảo bối mà thôi.
Nghĩ đến hành vi của người thanh niên này, Sở Nam quả thật có vài phần tin tưởng Vô Tự thiên thư này là bảo bối.
Người thanh niên thấy Sở Nam tiếp lấy Vô Tự thiên thư thì vẻ mặt đầy cao hứng, thành khẩn nói:
- Tiền bối, cám ơn người, tiểu nhân cảm tạ đại ân đại đức, về sau nhất định cung phụng bài vị trường sinh của tiền bối.
- Trường sinh?
Sở Nam bật cười, trên đời này thật sự có người có thể trường sinh sao?
Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng miệng lại nói:
- Cái này thì không cần, tương kiến là có duyên, người hiếu tâm, bất kể thực lực cao hay thấp ta đều kính nể, Vô Tự thiên thư này ta xem như là kỉ niệm.
- Cám ơn tiền bối…
Người trẻ tuổi lại dập đầu cảm tạ.
Lúc này, tên tiểu tử kia cũng đem hai gốc Tử Châu Bối Thảo đến, giao cho người thanh niên, quát:
- Cầm lấy rồi rời khỏi đây nhanh.
Người thanh niên sau một phen cảm tạ thì đầy kích động cầm hai khối Tử Châu Hỏa Thảo xoay người chạy đi, Sở Nam cũng quay đầu lại nhìn những bảo bối trong Vạn Bảo Các, tên tiểu tử nhìn bóng lưng của Sở Nam, trong lòng thầm nghĩ:
- Thế giới nhược nhục cường thực này, không ngờ lại còn có người hảo tâm như vậy? Hoặc có thể nói là ngốc như vậy, hai mươi khối trung phẩm nguyên thạch a, một năm của ta cũng chỉ được mười khối trung phẩm nguyên thạch mà thôi.
Hai người xem hết ba tầng lầu xong, lại mua một ít đan dược khôi phục nguyên lực, sau đó cầm lấy một ít tài liệu Hải Phù thạch, rồi rời thành…
Trên đường đi, Tử Mộng Nhân nhớ tới thái độ của Sở Nam với người thanh niên lúc trước, không khỏi hỏi:
- Tên ngốc, nhà ngươi ở đâu?
Sở Nam thoáng run rẩy một chút, nhìn về phương xa, buồn bã nói:
- Ở một nơi rất xa.
- Ngươi nếu trở về thì dẫn ta theo với.
Trong mắt Tử Mộng Nhân tràn đầy hi vọng.
Sở Nam cười đáp:
- Được!
Tử Mộng Nhân vui vẻ cười, trong lòng không khỏi thầm nghĩ lúc đến nhà của tên ngốc, gặp phụ mẫu của tên ngốc thì không biết nàng phải nói gì, ăn mặc như thế nào, nghĩ đến đây, khuôn mặt Tử Mộng Nhân không khỏi đỏ lên…
Trong lúc nói chuyện, hai người Sở Nam đã đến cửa thành, nhìn thấy ở cửa thành vây một đống người, hai người cũng không để ý, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng bên trong đám người lại truyền đến một tiếng gầm thê lương:
- Trả ta Tử Châu Bối Thảo!
- Tử Châu Bối Thảo này là của ngươi sao? Tiểu tử?
- Đương nhiên là của ta, là một vị tiền bối tặng cho ta.
- Tiền bối? Ngươi chỉ là một Võ Sĩ trung cấp nho nhỏ, tu vi của tiền bối ngươi cao hơn ngươi bao nhiêu?
Thanh âm này tràn ngập giễu cợt, sau đó quát lạnh:
- Nếu không quen biết, có ai lại tặng ngươi một thứ quý giá như vậy, có ai lại ngốc như vậy? Mọi người nói xem, trên thế giới này có người ngốc như vậy không? Có ai lại đưa cho tên phế vật này hai gốc Tử Châu Bối Thảo hay không?
Những người vây quanh đều gật đầu, quả thật bọn họ còn chưa gặp qua chuyện như vậy.
Nam nhân béo núc ních nhìn thấy mọi người đều gật đầu phụ họa thì quát:
- Hai gốc Tử Châu Bối Thảo này rõ ràng là ngươi trộm của ta, ngươi còn muốn giảo biện, còn không nhanh buông tay cho lão tử, nếu không đừng trách lão tử chặt đứt hai tay ngươi!
- Ngươi ngậm máu phun người! Cái này không phải của ngươi!
- Buông tay cho lão tử!
- Ta không buông, ngươi trả lại ta Tử Châu Bối Thảo, ta muốn dùng nó để cứu mạng phụ thân!
- Ngươi muốn cứu mạng thì có thể trộm của ta sao?
- Tử Châu Bối Thảo này không phải của ngươi, không phải của ngươi, là của ta….
- Ngươi?
Một tiếng hừ khinh miệt vang lên:
- Ngươi nói Tử Châu Bối Thảo này là của ngươi, ngươi có chứng cứ không?
- Có, tiểu nhị của Vạn Bảo Các đích thân giao cho ta, không tin ngươi có thể đến hỏi!
- Vạn Bảo Các?
Âm thanh bất nam bất nữ thốt lên, hình như có chút do dự, nhưng khi nhìn hai gốc Tử Châu Bối Thảo thì vẻ do dự liền biến mất, nói:
- Tử Châu Bối Thảo này rõ ràng là của ta mua ở Vạn Bảo Các, ngươi nhân lúc ta không đề phòng trộm mất, ta đuổi theo ngươi đến đây, ngươi còn muốn chối sao?
- Ngươi… ngươi…
Người thanh niên tức đến không nói nên lời, nhưng ánh mắt thì vẫn kiên định, hắn không buông tay, trái lại càng nắm chặt hai khối Tử Châu Bối Thảo.
- Không buông phải không? Ngươi tưởng ngươi không buông thì ta không có biện pháp?
Người phát ra âm thanh bất nam bất nữ lại nói, trên khuôn mặt đầy vẻ hung ác, một thanh kiếm nhỏ trong tay áo liền chém về phía hai cánh tay của người thanh niên.
Đúng tại thời khắc mấu chốt này, một âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Ngươi chém tay hắn thì ta sẽ chém đầu ngươi!
/2163
|