Đến gian thạch ốc nhỏ của Lưu Minh, trong thạch ốc cũng không có đồ dùng gì, chỉ có một vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, miễn cưỡng có thể sống được.
- Phụ thân!
Lưu Minh hô lên một tiếng, vội vàng chạy vào.
Bên trong truyền đến một âm thanh:
- Nhi tử, con trở về là ta an tâm rồi, quyển Vô Tự thiên thư kia con không cần đem đi đổi, nói không chừng nó thật sự là đồ bỏ đấy.
- Phụ thân, con đã đổi được hai gốc Tử Châu Bối Thảo.
- Thật sao?
c Âm thanh của Lưu Hoa tràn đầy kinh hỉ.
Sở Nam đứng ở bên ngoài thạch ốc, không đi vào, nhưng nghe thấy những lời đối thoại này của phụ tử thì lại khơi gợi cảm xúc nhớ nhà của hắn, thầm nghĩ:
- Phụ thân cũng rất cực khổ tìm kiếm ta, trong lòng đầy phiền muộn.
Trong lòng thầm cảm khái một tiếng, Sở Nam lúc này mới cùng Tử Mộng Nhân đi vào.
Lúc này Lưu Hoa đã biết ngọn nguồn, biết Sở Nam cho hắn hai gốc Tử Châu Bối Thảo, còn vì hắn giết đệ tử của Vụ Ma lão tổ, đoạt Tử Châu Bối Thảo trở về.
Trong lòng Lưu Hoa tràn đầy cảm kích, không quan tâm đến đau đớn, muốn từ trên giường bò dậy khấu đầu tạ ơn, Sở Nam ngăn hắn lại, để cho hắn ăn Tử Châu Bối Thảo, thúc động nguyên lực, thay hắn luyện hóa dược lực, để dược lực nhanh chóng phát huy.
Sau khi đan dược tiến vào, thương thế của Lưu Hoa có thể dùng mắt thường nhìn thấy hồi phục, Lưu Hoa vội gọi nhi tử chuẩn bị đồ ăn, đem tất cả những thứ dự trữ trong nhà ra.
Sở Nam xua tay, hỏi Lưu Hoa vị trí cổ động, Lưu Hoa cũng nói hắn lúc đó mơ hồ tiến vào cho nên chỉ nhớ đại khái, Sở Nam cũng không phải thật sự muốn đến kiểm tra cổ động, chỉ hứng thú thuận miệng hỏi mà thôi.
Sau khi hỏi xong, Sở Nam nói:
- Các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây, nếu như Vụ Ma lão tổ biết được tin thì muốn tra ra các ngươi cũng rất dễ dàng, đến lúc đó các ngươi sẽ gặp tai họa.
- Tiền bối nói rất phải, đợi sau khi thương thế tốt ta sẽ dẫn nhi tử rời khỏi nơi này.
Sau khi ăn xong Tử Châu Bối Thảo, tinh thần của Lưu Hoa đã tốt hơn nhiều.
Sở Nam nói:
- Các ngươi tốt nhất rời khỏi đây ngay.
Lúc đang nói, Sở Nam lấy ra hai trăm khối hạ phẩm nguyên thạch cho bọn họ, Sở Nam rõ ràng rất hết lòng, hiểu được nỗi đau của việc tu luyện thất bại, liền lấy ra Tẩy Tủy Đan của Thiên Nhất Tông, cho Lưu Minh một viên, để lại cho bọn hắn một ít đan dược, một quyển võ quyết, vũ kỹ Huyền cấp trung phẩm, và một cái nhẫn trữ vật cấp thấp, sau đó mặc kệ sự nhiệt tình của bọn họ, khăng khăng lên đường.
Phụ tử Lưu Minh nhìn nhẫn trữ vật trong tay, cảm khái vạn lần, quyết định lập bài vị trường sinh cho Sở Nam, Lưu Hoa còn bảo nhi tử ngày sau nếu có cơ hội thì nhất định phải báo đại ân này, rồi bọn họ cũng thu dọn mọi thứ, lập tức rời khỏi nơi này.
Những thứ Sở Nam cho bọn họ đều không đáng kể, Sở Nam cũng có thể cho bọn họ nhiều hơn, nhưng Sở Nam biết quá nhiều cũng không nhất định là chuyện tốt, nói không chừng còn mang đến họa sát thân cho bọn họ, hai trăm khối hạ phẩm nguyên thạch đã đủ cho phụ tử bọn họ dùng một thời gian dài, mà võ quyết Huyền cấp trung phẩm kia, hai người bọn họ cũng đem nó làm truyền thừa gia bảo.
Chuyện này chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm, nguyên nhân chủ yếu là do Sở Nam cảm động tấm lòng hiếu thảo của Lưu Minh nên mới xuất thủ tương trợ, Sở Nam không nghĩ đến việc ngày sau báo đáp gì, đây chỉ là tình cờ cắm xuống một cành liễu, không nghĩ đến việc nó sẽ phát triển thành một cây đại thụ.
Tử Mộng Nhân tính toán một chút, thấy phương hướng cổ động cũng gần phương hướng Băng Viêm đảo, hai người liền quyết định đến cổ động tìm kiếm một phen, xem xem có thu hoạch được gì không.
oo
Cùng lúc đó, trong thành Bình Huy có không ít nhân sĩ lạ mặt tiến vào, bọn chúng vừa tiến vào liền hỏi thăm:
- Ngươi có nhìn thấy hai người, một nam một nữ, nữ tu vi Đại Võ Sư cao cấp còn nam tu vi Võ Quân sơ cấp không?
Đáp án phần lớn đều là lắc đầu.
Trong số đó, người hỏi thăm nhiều nhất chính là Vô Không lão tổ, Vô Không lão tổ đã đạt đến tu vi Võ Vương, tự nhiên bách hỏi bách đáp, thế nhưng cũng chỉ tốn công vô ích, đúng lúc Vô Không lão tổ tức giận không thể nhẫn nại được nữa thì nghe thấy có người dùng một quyền đánh chết đệ tử của Vụ Ma lão tổ, mà đối phương vừa vặn có một nam một nữ, tu vi của nữ đúng là Đại Võ Sư cao cấp.
Vô Không lão tổ bắt người kia lại, hỏi rõ ràng, sau đó cấm hắn tiết lộ tin tức, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi ra ngoài thành…
oo
Sau khi đám người Sở Nam tìm đến vị trí cổ động, tin tức về Thủy nguyên bổn tinh thông qua tất cả các phương thức liền truyền ra ngoài, nhưng người biết được ít nhất đều có tu vi ngoài Võ Quân.
oo
Tất cả những điều này, Sở Nam đều không biết.
Hai người tìm kiếm một thời gian, đợi lúc ánh mặt trời ngã về phía Tây, màn đêm buông xuống vẫn không tìm ra, liền bỏ cuộc, gọi Thiết Thương Hùng, không đến một khắc thì Thiết Thương Hùng đã xách theo Vũ Hạo và một vài con ma thú cấp bốn đi ra, Vũ Hạo qua mấy ngày miệt mài tu luyện, dưới áp lực ma luyện đã đột phá đến tu vi Đại Võ Sư.
Lúc Sở Nam khẳng định sự nỗ lực của Vũ Hạo thì Thiết Thương Hùng ở bên gầm rú không ngừng, Vũ Hạo vội vàng giải thích, tu vi của hắn tăng tiến nhanh như vậy là nhờ Thiết Thương Hùng, thì ra Thiết Thương Hùng thường cùng đối chiến với Vũ Hạo.
Nghe xong, Sở Nam cũng tán thưởng Thiết Thương Hùng, cho nó nhiều thịt nướng hơn.
Đợi mọi người ăn uống xong, Thiết Thương Hùng ngã xuống đất ngủ thiếp đi, ba người Sở Nam, Tử Mộng Nhân, Vũ Hạo lại tu luyện, thật ra Thiết Thương Hùng ngủ cũng được xem như một loại tu luyện.
Tử Mộng Nhân cảm thấy đã đạt đến bình cảnh, sắp đột phá Võ Tướng, cho nên muốn tận khả năng đuổi kịp Sở Nam, vì vậy càng chăm chỉ tu luyện.
Còn Sở Nam thì lại tu luyện tầng thứ hai Thảo Mộc Quyết, hắn muốn mau chóng luyện thành Thảo Mộc Quyết, như vậy sẽ có thêm thủ đoạn bảo mệnh, hắn có cảm giác chuyến đi đến Băng Viêm đảo này sẽ không dễ dàng, hơn nữa còn cực kỳ khó khăn.
Thời gian sau đó, đoàn người Sở Nam liền rời khỏi con đường dẫn đến thành trấn, ở bên trong dã ngoại, theo lộ tuyến trên tấm bản đồ, trên đường đi ai cũng nắm bắt thời gian tu luyện, không để lãng phí.
Cứ như vậy nửa tháng, khoảng cách Sở Nam và Băng Viêm đảo chỉ còn một phần ba, mặt khác, lúc càng đến gần Băng Viêm đảo thì Sở Nam càng gặp được nhiều người, nhìn phương hướng của bọn họ, chính là tiến đến Băng Viêm đảo.
Thần sắc của Sở Nam trở nên ngưng trọng.
Lại thêm một đêm nữa, Sở Nam quyết định dùng nguyên thạch của Huyền y lão giả để đả thông đường kinh mạch thứ hai của Thảo Mộc Quyết.
- Phụ thân!
Lưu Minh hô lên một tiếng, vội vàng chạy vào.
Bên trong truyền đến một âm thanh:
- Nhi tử, con trở về là ta an tâm rồi, quyển Vô Tự thiên thư kia con không cần đem đi đổi, nói không chừng nó thật sự là đồ bỏ đấy.
- Phụ thân, con đã đổi được hai gốc Tử Châu Bối Thảo.
- Thật sao?
c Âm thanh của Lưu Hoa tràn đầy kinh hỉ.
Sở Nam đứng ở bên ngoài thạch ốc, không đi vào, nhưng nghe thấy những lời đối thoại này của phụ tử thì lại khơi gợi cảm xúc nhớ nhà của hắn, thầm nghĩ:
- Phụ thân cũng rất cực khổ tìm kiếm ta, trong lòng đầy phiền muộn.
Trong lòng thầm cảm khái một tiếng, Sở Nam lúc này mới cùng Tử Mộng Nhân đi vào.
Lúc này Lưu Hoa đã biết ngọn nguồn, biết Sở Nam cho hắn hai gốc Tử Châu Bối Thảo, còn vì hắn giết đệ tử của Vụ Ma lão tổ, đoạt Tử Châu Bối Thảo trở về.
Trong lòng Lưu Hoa tràn đầy cảm kích, không quan tâm đến đau đớn, muốn từ trên giường bò dậy khấu đầu tạ ơn, Sở Nam ngăn hắn lại, để cho hắn ăn Tử Châu Bối Thảo, thúc động nguyên lực, thay hắn luyện hóa dược lực, để dược lực nhanh chóng phát huy.
Sau khi đan dược tiến vào, thương thế của Lưu Hoa có thể dùng mắt thường nhìn thấy hồi phục, Lưu Hoa vội gọi nhi tử chuẩn bị đồ ăn, đem tất cả những thứ dự trữ trong nhà ra.
Sở Nam xua tay, hỏi Lưu Hoa vị trí cổ động, Lưu Hoa cũng nói hắn lúc đó mơ hồ tiến vào cho nên chỉ nhớ đại khái, Sở Nam cũng không phải thật sự muốn đến kiểm tra cổ động, chỉ hứng thú thuận miệng hỏi mà thôi.
Sau khi hỏi xong, Sở Nam nói:
- Các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây, nếu như Vụ Ma lão tổ biết được tin thì muốn tra ra các ngươi cũng rất dễ dàng, đến lúc đó các ngươi sẽ gặp tai họa.
- Tiền bối nói rất phải, đợi sau khi thương thế tốt ta sẽ dẫn nhi tử rời khỏi nơi này.
Sau khi ăn xong Tử Châu Bối Thảo, tinh thần của Lưu Hoa đã tốt hơn nhiều.
Sở Nam nói:
- Các ngươi tốt nhất rời khỏi đây ngay.
Lúc đang nói, Sở Nam lấy ra hai trăm khối hạ phẩm nguyên thạch cho bọn họ, Sở Nam rõ ràng rất hết lòng, hiểu được nỗi đau của việc tu luyện thất bại, liền lấy ra Tẩy Tủy Đan của Thiên Nhất Tông, cho Lưu Minh một viên, để lại cho bọn hắn một ít đan dược, một quyển võ quyết, vũ kỹ Huyền cấp trung phẩm, và một cái nhẫn trữ vật cấp thấp, sau đó mặc kệ sự nhiệt tình của bọn họ, khăng khăng lên đường.
Phụ tử Lưu Minh nhìn nhẫn trữ vật trong tay, cảm khái vạn lần, quyết định lập bài vị trường sinh cho Sở Nam, Lưu Hoa còn bảo nhi tử ngày sau nếu có cơ hội thì nhất định phải báo đại ân này, rồi bọn họ cũng thu dọn mọi thứ, lập tức rời khỏi nơi này.
Những thứ Sở Nam cho bọn họ đều không đáng kể, Sở Nam cũng có thể cho bọn họ nhiều hơn, nhưng Sở Nam biết quá nhiều cũng không nhất định là chuyện tốt, nói không chừng còn mang đến họa sát thân cho bọn họ, hai trăm khối hạ phẩm nguyên thạch đã đủ cho phụ tử bọn họ dùng một thời gian dài, mà võ quyết Huyền cấp trung phẩm kia, hai người bọn họ cũng đem nó làm truyền thừa gia bảo.
Chuyện này chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm, nguyên nhân chủ yếu là do Sở Nam cảm động tấm lòng hiếu thảo của Lưu Minh nên mới xuất thủ tương trợ, Sở Nam không nghĩ đến việc ngày sau báo đáp gì, đây chỉ là tình cờ cắm xuống một cành liễu, không nghĩ đến việc nó sẽ phát triển thành một cây đại thụ.
Tử Mộng Nhân tính toán một chút, thấy phương hướng cổ động cũng gần phương hướng Băng Viêm đảo, hai người liền quyết định đến cổ động tìm kiếm một phen, xem xem có thu hoạch được gì không.
oo
Cùng lúc đó, trong thành Bình Huy có không ít nhân sĩ lạ mặt tiến vào, bọn chúng vừa tiến vào liền hỏi thăm:
- Ngươi có nhìn thấy hai người, một nam một nữ, nữ tu vi Đại Võ Sư cao cấp còn nam tu vi Võ Quân sơ cấp không?
Đáp án phần lớn đều là lắc đầu.
Trong số đó, người hỏi thăm nhiều nhất chính là Vô Không lão tổ, Vô Không lão tổ đã đạt đến tu vi Võ Vương, tự nhiên bách hỏi bách đáp, thế nhưng cũng chỉ tốn công vô ích, đúng lúc Vô Không lão tổ tức giận không thể nhẫn nại được nữa thì nghe thấy có người dùng một quyền đánh chết đệ tử của Vụ Ma lão tổ, mà đối phương vừa vặn có một nam một nữ, tu vi của nữ đúng là Đại Võ Sư cao cấp.
Vô Không lão tổ bắt người kia lại, hỏi rõ ràng, sau đó cấm hắn tiết lộ tin tức, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi ra ngoài thành…
oo
Sau khi đám người Sở Nam tìm đến vị trí cổ động, tin tức về Thủy nguyên bổn tinh thông qua tất cả các phương thức liền truyền ra ngoài, nhưng người biết được ít nhất đều có tu vi ngoài Võ Quân.
oo
Tất cả những điều này, Sở Nam đều không biết.
Hai người tìm kiếm một thời gian, đợi lúc ánh mặt trời ngã về phía Tây, màn đêm buông xuống vẫn không tìm ra, liền bỏ cuộc, gọi Thiết Thương Hùng, không đến một khắc thì Thiết Thương Hùng đã xách theo Vũ Hạo và một vài con ma thú cấp bốn đi ra, Vũ Hạo qua mấy ngày miệt mài tu luyện, dưới áp lực ma luyện đã đột phá đến tu vi Đại Võ Sư.
Lúc Sở Nam khẳng định sự nỗ lực của Vũ Hạo thì Thiết Thương Hùng ở bên gầm rú không ngừng, Vũ Hạo vội vàng giải thích, tu vi của hắn tăng tiến nhanh như vậy là nhờ Thiết Thương Hùng, thì ra Thiết Thương Hùng thường cùng đối chiến với Vũ Hạo.
Nghe xong, Sở Nam cũng tán thưởng Thiết Thương Hùng, cho nó nhiều thịt nướng hơn.
Đợi mọi người ăn uống xong, Thiết Thương Hùng ngã xuống đất ngủ thiếp đi, ba người Sở Nam, Tử Mộng Nhân, Vũ Hạo lại tu luyện, thật ra Thiết Thương Hùng ngủ cũng được xem như một loại tu luyện.
Tử Mộng Nhân cảm thấy đã đạt đến bình cảnh, sắp đột phá Võ Tướng, cho nên muốn tận khả năng đuổi kịp Sở Nam, vì vậy càng chăm chỉ tu luyện.
Còn Sở Nam thì lại tu luyện tầng thứ hai Thảo Mộc Quyết, hắn muốn mau chóng luyện thành Thảo Mộc Quyết, như vậy sẽ có thêm thủ đoạn bảo mệnh, hắn có cảm giác chuyến đi đến Băng Viêm đảo này sẽ không dễ dàng, hơn nữa còn cực kỳ khó khăn.
Thời gian sau đó, đoàn người Sở Nam liền rời khỏi con đường dẫn đến thành trấn, ở bên trong dã ngoại, theo lộ tuyến trên tấm bản đồ, trên đường đi ai cũng nắm bắt thời gian tu luyện, không để lãng phí.
Cứ như vậy nửa tháng, khoảng cách Sở Nam và Băng Viêm đảo chỉ còn một phần ba, mặt khác, lúc càng đến gần Băng Viêm đảo thì Sở Nam càng gặp được nhiều người, nhìn phương hướng của bọn họ, chính là tiến đến Băng Viêm đảo.
Thần sắc của Sở Nam trở nên ngưng trọng.
Lại thêm một đêm nữa, Sở Nam quyết định dùng nguyên thạch của Huyền y lão giả để đả thông đường kinh mạch thứ hai của Thảo Mộc Quyết.
/2163
|