Càng đến gần Vân thành thì đám người Sở Nam càng thấy có nhiều võ giả, phần lớn đều là tu vi Võ Quân, cũng có một số trưởng bối dẫn theo đệ tử tu vi Võ Tướng đến để ma luyện…
Đương nhiên cũng có người có chủ ý xấu xa với Thiết Thương Hùng, đối với Tử Mộng Nhân, thậm chí là đối với Sở Nam, thế nhưng thực lực bọn hắn so với Thiết Thương Hùng cấp bảy thì kém hơn không ít, cho nên chỉ có thể nhìn rồi thở dài mà thôi.
Tử Mộng Nhân nhìn thấy không ai dám trêu chọc liền nói:
- Tên ngốc, thế nào không có ai đến gây sự nhỉ?
- Bọn chúng muốn sống lâu một chút.
Sở Nam cười nói:
- Bình yên như vậy cũng không tệ.
Tử Mộng Nhân đầy xúc cảm gật đầu.
Bình an đến Vân thành cũng là lúc mặt trời lặn, hai người Sở Nam mang theo Thiết Thương Hùng tương đối hấp dẫn nhiều ánh mắt, Sở Nam ngồi trên cao chính là để những người khác không đặt tu vi Võ Tướng của mình vào mắt.
Tùy ý tìm một khách sạn, ba người Sở Nam đi vào, được cho biết là đầy khách, liên tiếp đổi vài khách sạn đều nói là đầy người.
- Tên ngốc, làm sao bây giờ? Người đến Băng Viêm đảo quả thật quá nhiều, khách sạn đều đầy rồi…
Sở Nam đang muốn trả lời thì Tử Mộng Nhân nói:
- Tên ngốc, đám người Tả sư huynh cũng đến, còn có Mãn sư huynh, còn có…
Tử Mộng Nhân một hơi báo ra tên của rất nhiều vị sư huynh, không cần phải nói, những người này hiển nhiên chính là đệ tử của Thần Khí Phái.
- Mộng Nhân, đừng qua nhận bọn họ.
Tử Mộng Nhân nhớ đến nàng hiện đang mang thân phận khác, vội vã dừng bước, mắt thấy đám người Tả sư huynh đi qua, mà đám người Tả Cửu cũng nhìn thấy Sở Nam, nói chính xác hơn là nhìn thấy Thiết Thương Hùng, bọn hắn có thể nhận ra Sở Nam và Tử Mộng Nhân, nhưng không thể nhận ra Thiết Thương Hùng.
Lúc đó trên Tiềm Hoàng bảng của Thiên Nhất Tông cũng không hề nói rõ Sở Nam có Thiết Thương Hùng, Sở Nam cũng không hề tránh hiềm nghi, bằng không sau khi nhìn thấy Thiết Thương Hùng thì những người kia đã biết rõ thân phận của đám người Sở Nam rồi, đến bây giờ mà đám người này vẫn không biết thì Sở Nam có thể kết luận là Đông Phú Quý của Tứ Hải thương đội không khai ra tin tức này.
Sở Nam nhìn thấy Tả sư huynh của Thần Khí Phái, trong lòng có phần nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Tả sư huynh đến đây để đoạt Thủy nguyên bổn tinh sao? Còn có Võ Vương âm thầm đi theo nữa, Lăng Vi Thiên đã bị ta trảm sát, Nhị trưởng lão thì đẫn đội đến Thiên Nhất Tông, Tử chưởng môn khẳng định phải tọa trấn ở Thần Khí Phái, người duy nhất có thể đi theo thì chỉ có mình sư phụ mà thôi.
Nghĩ đến Lữ Dương Minh, trong lòng Sở Nam không khỏi kích động, quan sát khắp bốn phía, sư phụ này mặc dù không dạy dỗ hắn nhiều lắm, nhưng lại giúp đỡ hắn không ít.
- Tên ngốc, người của Kiếm Trảm Phái.
Tử Mộng Nhân lên tiếng nhắc nhở, Sở Nam nhìn qua, lại là một đám người trên áo có thêu đồ án hình kiếm, Sở Nam không hề tránh hiềm nghi, lúc nhóm người Kiếm Trảm Phái muốn ra tay với Thiết Thương Hùng thì Sở Nam đã giết sạch, không ai biết được.
Lúc người của Kiếm Trảm Phái nhìn thấy Thiết Thương Hùng, ánh mắt đều nóng lên, hận không thể lập tức cướp đoạt, nếu không phải thấy xung quanh có nhiều người thì bọn hắn đã thật sự động thủ rồi, khóe miệng của Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh.
- Người của đại môn phái tại sao đều đến đây?
Tử Mộng Nhân hơi nhíu này, nói:
- Người của Thiên Kiếm Môn , lần này e rằng chúng ta không tìm thấy khách sạn rồi.
- Thiên Kiếm Môn?
Sở Nam nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đó chính là Vi Ly đã từng sóng vai tác chiến với hắn, hắn khẽ nở nụ cười, cũng không đi tới chào hỏi, Vi Ly vẫn lạnh lùng bước đi, chỉ có khóe mắt là liếc qua Sở Nam.
Sở Nam đang cười thì nghe thấy bên cạnh có người kinh hô:
- Đệ tử Thiên Nhất Tông đến, đệ tử Thiên Nhất Tông đến…
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Sở Nam liền trở thành lạnh như băng, ánh mắt như kiếm bắn về phía Thiên Nhất Tông, sau khi liếc mắt một cái, Sở Nam liền chuyển ánh mắt qua hướng khác, thế nhưng gương mặt của những người đó đều được khắc sâu trong đầu Sở Nam.
Đột nhiên trong đầu lại nảy ra một kế hoạch.
Sở Nam nói vào tai Thiết Thương Hùng một câu, Thiết Thương Hùng liền đi đến bên đám người Thiên Nhất Tông, chúng đệ tử Thiên Nhất Tông đang hưởng thụ sự ánh mắt hâm mộ của mọi người thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng lớn, mấy tên đi trước quát lớn:
- Súc sinh từ đâu đến? Cút ra!
- Con đường lớn như vậy, tất cả đều đi nửa bên, dựa vào cái gì các ngươi có thể đi còn chúng ta lại không thể?
Tử Mộng Nhân chống nạnh nói.
- Dựa vào cái gì?
Người vừa nói giơ giơ nắm quyền, nói:
- Dựa vào ta là Võ Quân trung cấp, còn các ngươi chỉ là Võ Tướng.
- Võ Tướng thì sao? Võ Tướng không thể đi đường này sao?
Người kia vừa muốn nói chuyện thì một người đầu buộc khăn nói:
- Hai tiểu oa nhi, các ngươi biết chúng ta là ai không?
- Biết, Thiên Nhất Tông chứ gì.
- Nếu đã biết thì chúng ta có thể thương lượng không?
- Thương lượng gì?
- Giao tọa kỵ của các ngươi ra, chúng ta có thể tha cho ngươi tội vô lễ!
Nam tử đầu buộc khăn nhàn nhạt nói, thế nhưng trong ngữ khí lại không có chỗ để cự tuyệt.
- Các ngươi nằm mơ đi!
Tử Mộng Nhân quát.
Ba người đi trước quát lạnh:
- Ta rất ghét kẻ nào đứng ở trên nói chuyện với ta, xuống cho ta!
Người này vừa hét xong liền nhảy lên, hai tay chộp về phía Sở Nam và Tử Mộng Nhân, muốn kéo bọn họ xuống, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đều không nhúc nhích, Thiết Thương Hùng đột nhiên biến hình, thân thể bành trướng, bàn chân đập về phía người kia.
Sắc mặt người này hơi biến, quát:
- Chỉ một con súc sinh cũng dám khoa trương.
Ngay lập tức xuất kiếm ra, hai đạo kiếm quang như thiểm điện không tấn công Thiết Thương Hùng mà trực tiếp công tới Sở Nam và Tử Mộng Nhân, Thiết Thương Hùng có chút hoảng loạn, Sở Nam ấn vào bả vai nói một cái, nói:
- Trực tiếp húc tới!
Thiết Thương Hùng nghe lệnh liền không chút chậm trễ lao tới, người kia tưởng mưu kế của mình thực hiện dược, không ngờ Thiết Thương Hùng lại lao tới, người kia chỉ là Võ Quân, chỉ có thể ở trong không trung được chốc lát, bây giờ vừa vặn rơi xuống, Thiết Thương Hùng húc đến, thân hắn ở trên không trung không có chỗ mượn lực.
Vì thế hắn lập tức bị Thiết Thương Hùng hung hăng húc trúng.
Thân thể người kia bay ngược ra ngoài, hơn mười tên đệ tử Thiên Nhất Tông khác liền lấy ra pháp bảo tấn công Thiết Thương Hùng, Sở Nam lạnh giọng quát:
- Gấu ngốc, không cần quan tâm gì cả, húc hết đi.
- Grào…
Thiết Thương Hùng cuồng khiếu…
Đương nhiên cũng có người có chủ ý xấu xa với Thiết Thương Hùng, đối với Tử Mộng Nhân, thậm chí là đối với Sở Nam, thế nhưng thực lực bọn hắn so với Thiết Thương Hùng cấp bảy thì kém hơn không ít, cho nên chỉ có thể nhìn rồi thở dài mà thôi.
Tử Mộng Nhân nhìn thấy không ai dám trêu chọc liền nói:
- Tên ngốc, thế nào không có ai đến gây sự nhỉ?
- Bọn chúng muốn sống lâu một chút.
Sở Nam cười nói:
- Bình yên như vậy cũng không tệ.
Tử Mộng Nhân đầy xúc cảm gật đầu.
Bình an đến Vân thành cũng là lúc mặt trời lặn, hai người Sở Nam mang theo Thiết Thương Hùng tương đối hấp dẫn nhiều ánh mắt, Sở Nam ngồi trên cao chính là để những người khác không đặt tu vi Võ Tướng của mình vào mắt.
Tùy ý tìm một khách sạn, ba người Sở Nam đi vào, được cho biết là đầy khách, liên tiếp đổi vài khách sạn đều nói là đầy người.
- Tên ngốc, làm sao bây giờ? Người đến Băng Viêm đảo quả thật quá nhiều, khách sạn đều đầy rồi…
Sở Nam đang muốn trả lời thì Tử Mộng Nhân nói:
- Tên ngốc, đám người Tả sư huynh cũng đến, còn có Mãn sư huynh, còn có…
Tử Mộng Nhân một hơi báo ra tên của rất nhiều vị sư huynh, không cần phải nói, những người này hiển nhiên chính là đệ tử của Thần Khí Phái.
- Mộng Nhân, đừng qua nhận bọn họ.
Tử Mộng Nhân nhớ đến nàng hiện đang mang thân phận khác, vội vã dừng bước, mắt thấy đám người Tả sư huynh đi qua, mà đám người Tả Cửu cũng nhìn thấy Sở Nam, nói chính xác hơn là nhìn thấy Thiết Thương Hùng, bọn hắn có thể nhận ra Sở Nam và Tử Mộng Nhân, nhưng không thể nhận ra Thiết Thương Hùng.
Lúc đó trên Tiềm Hoàng bảng của Thiên Nhất Tông cũng không hề nói rõ Sở Nam có Thiết Thương Hùng, Sở Nam cũng không hề tránh hiềm nghi, bằng không sau khi nhìn thấy Thiết Thương Hùng thì những người kia đã biết rõ thân phận của đám người Sở Nam rồi, đến bây giờ mà đám người này vẫn không biết thì Sở Nam có thể kết luận là Đông Phú Quý của Tứ Hải thương đội không khai ra tin tức này.
Sở Nam nhìn thấy Tả sư huynh của Thần Khí Phái, trong lòng có phần nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Tả sư huynh đến đây để đoạt Thủy nguyên bổn tinh sao? Còn có Võ Vương âm thầm đi theo nữa, Lăng Vi Thiên đã bị ta trảm sát, Nhị trưởng lão thì đẫn đội đến Thiên Nhất Tông, Tử chưởng môn khẳng định phải tọa trấn ở Thần Khí Phái, người duy nhất có thể đi theo thì chỉ có mình sư phụ mà thôi.
Nghĩ đến Lữ Dương Minh, trong lòng Sở Nam không khỏi kích động, quan sát khắp bốn phía, sư phụ này mặc dù không dạy dỗ hắn nhiều lắm, nhưng lại giúp đỡ hắn không ít.
- Tên ngốc, người của Kiếm Trảm Phái.
Tử Mộng Nhân lên tiếng nhắc nhở, Sở Nam nhìn qua, lại là một đám người trên áo có thêu đồ án hình kiếm, Sở Nam không hề tránh hiềm nghi, lúc nhóm người Kiếm Trảm Phái muốn ra tay với Thiết Thương Hùng thì Sở Nam đã giết sạch, không ai biết được.
Lúc người của Kiếm Trảm Phái nhìn thấy Thiết Thương Hùng, ánh mắt đều nóng lên, hận không thể lập tức cướp đoạt, nếu không phải thấy xung quanh có nhiều người thì bọn hắn đã thật sự động thủ rồi, khóe miệng của Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh.
- Người của đại môn phái tại sao đều đến đây?
Tử Mộng Nhân hơi nhíu này, nói:
- Người của Thiên Kiếm Môn , lần này e rằng chúng ta không tìm thấy khách sạn rồi.
- Thiên Kiếm Môn?
Sở Nam nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đó chính là Vi Ly đã từng sóng vai tác chiến với hắn, hắn khẽ nở nụ cười, cũng không đi tới chào hỏi, Vi Ly vẫn lạnh lùng bước đi, chỉ có khóe mắt là liếc qua Sở Nam.
Sở Nam đang cười thì nghe thấy bên cạnh có người kinh hô:
- Đệ tử Thiên Nhất Tông đến, đệ tử Thiên Nhất Tông đến…
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Sở Nam liền trở thành lạnh như băng, ánh mắt như kiếm bắn về phía Thiên Nhất Tông, sau khi liếc mắt một cái, Sở Nam liền chuyển ánh mắt qua hướng khác, thế nhưng gương mặt của những người đó đều được khắc sâu trong đầu Sở Nam.
Đột nhiên trong đầu lại nảy ra một kế hoạch.
Sở Nam nói vào tai Thiết Thương Hùng một câu, Thiết Thương Hùng liền đi đến bên đám người Thiên Nhất Tông, chúng đệ tử Thiên Nhất Tông đang hưởng thụ sự ánh mắt hâm mộ của mọi người thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng lớn, mấy tên đi trước quát lớn:
- Súc sinh từ đâu đến? Cút ra!
- Con đường lớn như vậy, tất cả đều đi nửa bên, dựa vào cái gì các ngươi có thể đi còn chúng ta lại không thể?
Tử Mộng Nhân chống nạnh nói.
- Dựa vào cái gì?
Người vừa nói giơ giơ nắm quyền, nói:
- Dựa vào ta là Võ Quân trung cấp, còn các ngươi chỉ là Võ Tướng.
- Võ Tướng thì sao? Võ Tướng không thể đi đường này sao?
Người kia vừa muốn nói chuyện thì một người đầu buộc khăn nói:
- Hai tiểu oa nhi, các ngươi biết chúng ta là ai không?
- Biết, Thiên Nhất Tông chứ gì.
- Nếu đã biết thì chúng ta có thể thương lượng không?
- Thương lượng gì?
- Giao tọa kỵ của các ngươi ra, chúng ta có thể tha cho ngươi tội vô lễ!
Nam tử đầu buộc khăn nhàn nhạt nói, thế nhưng trong ngữ khí lại không có chỗ để cự tuyệt.
- Các ngươi nằm mơ đi!
Tử Mộng Nhân quát.
Ba người đi trước quát lạnh:
- Ta rất ghét kẻ nào đứng ở trên nói chuyện với ta, xuống cho ta!
Người này vừa hét xong liền nhảy lên, hai tay chộp về phía Sở Nam và Tử Mộng Nhân, muốn kéo bọn họ xuống, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đều không nhúc nhích, Thiết Thương Hùng đột nhiên biến hình, thân thể bành trướng, bàn chân đập về phía người kia.
Sắc mặt người này hơi biến, quát:
- Chỉ một con súc sinh cũng dám khoa trương.
Ngay lập tức xuất kiếm ra, hai đạo kiếm quang như thiểm điện không tấn công Thiết Thương Hùng mà trực tiếp công tới Sở Nam và Tử Mộng Nhân, Thiết Thương Hùng có chút hoảng loạn, Sở Nam ấn vào bả vai nói một cái, nói:
- Trực tiếp húc tới!
Thiết Thương Hùng nghe lệnh liền không chút chậm trễ lao tới, người kia tưởng mưu kế của mình thực hiện dược, không ngờ Thiết Thương Hùng lại lao tới, người kia chỉ là Võ Quân, chỉ có thể ở trong không trung được chốc lát, bây giờ vừa vặn rơi xuống, Thiết Thương Hùng húc đến, thân hắn ở trên không trung không có chỗ mượn lực.
Vì thế hắn lập tức bị Thiết Thương Hùng hung hăng húc trúng.
Thân thể người kia bay ngược ra ngoài, hơn mười tên đệ tử Thiên Nhất Tông khác liền lấy ra pháp bảo tấn công Thiết Thương Hùng, Sở Nam lạnh giọng quát:
- Gấu ngốc, không cần quan tâm gì cả, húc hết đi.
- Grào…
Thiết Thương Hùng cuồng khiếu…
/2163
|