Tử Mộng Nhân nhanh chóng ra lệnh thối lui, nhưng Võ Vương sơ cấp quá nhanh, ra tay cũng quá độc, trực tiếp giết về phía Tử Mộng Nhân, Thiết Thương Hùng biến hình ứng chiến, chắn ở phía trước Tử Mộng Nhân, hai tên Võ Vương nhìn thấy Thiết Thương Hùng thì ban đầu còn sững sờ, rồi lập tức đại hỉ, muốn bắt Thiết Thương Hùng làm tọa kỵ.
Hai tên Võ Vương không để tu vi của Tử Mộng Nhân vào mắt, đồng thời công tới Thiết Thương Hùng, sử ra chiêu thức mạnh nhất, hai tên Võ Vương nhìn thấy Thiết Thương Hùng thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng, nhưng vẫn có lòng tin thu phục được Thiết Thương Hùng.
Ngay lúc Thiết Thương Hùng ra chiêu, Tử Mộng Nhân cũng chuyển thân, từ trong nhẫn trữ vật móc ra hai tấm Hỏa Phù, hai tấm thủy Phù, phân biệt ném về phía hai tên Võ Vương, tiếng nổ ầm ầm vang lên, khiến hai tên Võ Vương sơ cấp thối lui vài trăm mét, khóe miệng thổ huyết, trên người thụ thương, hai tên Võ Vương sơ cấp đại kinh, không biết là vừa rồi thứ gì bạo tạc mà đáng sợ như vậy, khiến bọn hắn đều thụ thương…
Thế nhưng, Võ Vương sơ cấp lại lần nữa đánh đến, Tử Mộng Nhân khom tay lấy ra sáu tấm “Phù”, chuẩn bị quyết sinh tử một phen, trong không trung đột nhiên có một thân ảnh hạ xuống, Tử Mộng Nhân đại hoảng, tưởng là trợ thủ của đối phương, muốn ném sáu tấm “Phù” ra, bỗng nhiên nhìn thấy chân diện mục của người đến.
Ngay lập tức Tử Mộng Nhân nở nụ cười tươi tắn, đem Phù bỏ vào trong nhẫn trữ vật, gọi Thiết Thương Hùng trở về nghỉ ngợi, còn hướng về phía đám người Mã Quân hạ lệnh tiến công, còn là “Tuyệt Sát lệnh”.
Hai tên Võ Vương sơ cấp lúc nhìn thấy thân ảnh vừa đến liền muốn chạy trốn…
o0o
Trong lòng Băng Viêm đảo, Sở Nam lại tiếp tục đào, 993 mét, 994 mét, 995 mét, 996 mét,…
Cứ mỗi một mét thì hắc đản lại càng thêm hưng phấn.
Sở Nam thì phải trả giá thống khổ gấp chục lần, thậm chí gấp trăm lần, trong thân thể của hắn tràn ngập băng hàn chi khí, đồng thời còn có ngũ thải quang mang, Sở Nam có một loại trực giác là bản thân hắn mặc dù tôi luyện được rất nhiều, nhưng chân chính giúp hắn kiên trì đến tận đây thì chính là nhờ ngũ thải quang mang của hắc đản.
Tuyền qua xoay tròn đến cực hạn, Sở Nam lại tiếp tục đào xuống thêm một mét…
997 mét…
Lúc này, một tiếng trầm đục từ bên dưới vang lên.
Sở Nam cảm thấy tầng tầng băng chấn động, khiến thân thể thoáng run rẩy.
Ở bên dưới mà cảm giác như vậy, thì mười ba tên Võ Vương ở trên một ngàn mét lại càng chấn động hơn…
Theo cỗ chấn động này, một cỗ băng hàn chi khí càng lạnh hơn tràn ra, mười ba tên Võ Vương vội vã xếp bằng, lấy ra đan dược nuốt vào, đồng thời lấy ra pháp bảo cường đại nhất để kháng cự…
o0o
Mà trong mắt đám người Phù Chấn, Tử Mộng Nhân, còn có Tả Cửu, Bành Hề hề, Băng Viêm đảo bắt đầu vỡ nát ra…
998 mét…
Tiếng trầm đục vang lên bên tai không ngớt, chấn động càng dữ dội hơn, ngọn núi cao nhất Băng Viêm đảo bắt đầu sụp đổ.
999 mét…
Hắc đản nhảy vào trong lòng Sở Nam, ngũ thải quang mang lập tức bao trùm lấy hắn, băng đạo kéo dài gần 1000 mét liền chấn động kịch liệt, bắt đầu vỡ nát, mười ba tên Võ Vương liền thổ huyết, không thể kháng cự nổi uy năng này, đỉnh núi Băng Viêm đảo, dãy núi thì bị san bằng, trên mặt biển phát ra bọt khí ùng ục như dầu sôi…
Lúc ở bên trong ngũ thải quang mang, Long nha lại đâm xuống dưới, cuối cùng cũng tiến thêm được một mét cuối cùng…
1000 mét…
Một đâm xuống, 1000 mét….
Sau khi được 1000 mét, trong tai Sở Nam truyền đến tiếng ầm ầm, phảng phất như những tiếng trầm muộn này đều ngưng tụ lại sau đó trong nháy mắt bùng nổ.
Theo sự bùng nổ, Sở Nam nhìn thấy băng tầng phát sinh biến hóa, mà bên dưới hắn cũng không còn là băng tầng nữa, thân thể Sở Nam rơi vào khoảng không, dưới tình huống đột ngột như vậy, Sở Nam không khỏi có chút hoảng loạn, hắn không biết sẽ rơi đến đâu.
Thế nhưng, nhìn hắc đản trong lòng, Sở Nam liền trấn định lại, bỗng dâng lên một cảm giác an toàn khó hiểu.
Lúc đang rơi xuống, Sở Nam đưa mắt nhìn, chỉ thấy bến dưới giống như có hỏa diễm nhảy nhót, chỉ có điều hỏa diễm này là màu lam, màu lam hết sức rực rỡ, Sở Nam cũng không hề cảm thấy ấm áp, cảm giác như không hề có nhiệt độ.
- Lam hỏa này không có nhiệt độ?
Sở Nam nhíu mày lại nói:
- Không đúng, không phải là không có nhiệt độ, cảm giác dường như còn lạnh hơn cả băng, càng đến gần càng lạnh, đây là lửa gì?
- Băng Viêm đảo, Băng Viêm đảo, chẳng lẽ thật sự có viêm, chỉ là viêm này…
Trong đầu Sở Nam thoáng qua một chút suy nghĩ, thân thể vẫn còn đang không ngừng rơi xuống, hắn liền lấy ra Thú hạch để cho hắc đản thôn phệ, đồng thời còn nhỏ lên ít máu.
Lúc rơi xuống không chỉ có mình Sở Nam mà còn có Vô Không lão tổ, Lữ Dương Minh, Thượng Thanh Đông, Diệu Âm và mười ba tên Võ Vương, kịch chấn một trận khiến tất cả bọn hắn rơi vào trong băng đạo do Sở Nam đào.
Không biết có phải bởi vì sự biến hóa của Băng Viêm đảo hay không, băng đạo này vốn giống như con đường tử vong, cũng trở nên tương đối dễ đi, ít nhất không bị băng hàn chi khí kia trực tiếp đống băng, bọn hắn chỉ cần lo lắng tránh né những băng khối rơi loạn xuống, nếu không cẩn thận sẽ bị chông trong băng tầng này.
Tên thủ lĩnh lúc nãy có chút hối tiếc, mặc dù không có sự uy hiếp của băng hàn chi khí, nhưng hiện đang ở trong lòng Băng Viêm đảo, lại đối diện cỗ uy năng đủ hủy thiên diệt địa, đối diện với cỗ uy năng này, tên thủ lĩnh cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, hắn sợ rằng bản thân hắn sẽ bị Băng Viêm đảo nuốt chửng.
Những người khác cũng đều thấp thỏm lo âu, Thượng Thanh Đông thì cảm thấy khó chịu vì không hoàn thành nhiệm vụ, Lữ Dương Minh thì cười khổ, dự đoán bản thân cũng không thể trở về Thần Khí Phái được, Diệu Âm cũng cảm khái, muốn tìm thấy người đeo Hỗn Nguyên Ban Chỉ hỏi tin tức về hắn, là sống hay chết, có biết hay không, trên Huyền Băng sơn vẫn còn có một người vì chờ đợi hắn mà mê luyến thành si…
o0o
Bên ngoài, thuận theo tiếng vang kinh thên động địa đó, Phù Chấn, Tử Mộng Nhân, đám người Hề Hề nhìn thấy Băng Viêm đảo đột nhiên nứt ra, chia làm hai.
- Cỗ lực lượng này thật khổng lồ, không ngờ có thể làm nứt cả Băng Viêm đảo, phía dưới đã xảy ra chuyện gì?
Phù Chấn lẩm bẩm, Tử Mộng Nhân lại lo lắng nói:
- Băng Viêm đảo xảy ra kịch biến, tên ngốc bây giờ thế nào rồi? Có xảy ra chuyện gì không?
Lập tức, Tử Mộng Nhân hạ lệnh, để thuyền đội tiếp tục tiến lên, nàng muốn đến Băng Viêm đảo, xem đến tột cùng tình huống thì lại bị thân ảnh kia ngăn lại, người nọ nói:
- Ngươi ở lại đây, để ta đi xem…
- Mạc lão, ta…
Tử Mộng Nhân muốn nói lại thôi, thì ra người từ trên trời hạ xuống cứu nguy Tử Mộng Nhân lúc vạn phần nguy cấp chính là người thay thế Sở Nam làm Hắc Sát đi tiêu diệt cường đạo, hấp dẫn các phương thế lực. Sau khi Mạc lão hoàn thành nhiệm vụ liền đến tìm Sở Nam, nghe ngóng những chuyện kỳ quái, đặc biệt có người ở Vân thành nhìn thấy Thiết Thương Hùng cấp bảy, lại biết hắn đã nhận được tin tức Băng Viêm đảo có Thủy nguyên bổn tinh liền lập tức đến Băng Viêm đảo, vừa đến liền gặp Tử Mộng Nhân, mặc dù Tử Mộng Nhân đã thay đổi dung mạo, nhưng khí tức của nàng thì Mạc lão vẫn nhớ rõ, hơn nữa bên cạnh nàng còn có một Thiết Thương Hùng cấp bảy, bởi vậy Mạc lão lập tức áp chế hai tên Võ Vương sơ cấp kia, hai người kia không địch lại đối thủ liền muốn tự bạo, cùng Mạc lão đồng quy vô tận.
Nhưng Mạc lão là cường giả Võ Vương đỉnh phong, chỉ còn cách Võ Hoàng nửa bước, hiển nhiên không để bọn hắn có cơ hội tự bạo được, ngay lập tức dứt khoát muốn tiêu diệt cả hai người, Tử Mộng Nhân liền hô lớn:
- Mạc lão, lấy nguyên hạch của bọn chúng, tên ngốc muốn dùng.
Nghe thấy lời này, Mạc lão không hề đổi sắc, trực tiếp công kích đan điền của bọn hắn, moi ra nguyên hạch, đặt ở trong một cái hộp, giao cho Tử Mộng Nhân, sau đó liền đứng cùng một chỗ với nàng.
Lúc này, Mạc lão cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ đem tiểu tử kia an toàn trở về, ngươi…
Mạc lão không nói tiếp, nhưng Tử Mộng Nhân hiểu rõ, nàng muốn gặp tên ngốc, lúc nàng gặp tên ngốc, dù là sống hay chết thì nàng cũng sẽ trở thành phiền toái của hắn, tốt nhất là nàng nên đứng yên ở đây.
Tử Mộng Nhân lấy cái hộp chứa hai viên nguyên hạch ra, đưa cho Mạc lão rồi nói:
- Mạc lão, thứ này hữu dụng đối với tên ngốc.
- Yên tâm đi.
Mạc lão lại dặn dò một câu, sau đó tung mình lên không, trong mắt Tử Mộng Nhân chứa chan tình cảm, thầm nghĩ:
- Tên ngốc, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì, chỉ cần ngươi an toàn thì ta cũng an toàn…
Bên kia, Phù Chấn cũng xông đến phía lỗ hổng, tỷ muội Hề Hề và Tả Cửu cũng cưỡng chế trấn định mà quan sát, Hề Hề cảm thán nói:
- Thiên Địa chi uy, quả thật khó đoán.
o0o
Bên dưới, Sở Nam có liên quan rất lớn đến tràng đột biến này cách hỏa diễm lam sắc càng lúc càng gần, chỉ còn cách vài chục mét nữa mà thôi, Sở Nam càng nhìn rõ hơn, hỏa diễm lam sắc lạnh như băng này là một biển lửa, bốn phía là mặt băng đủ kỳ hình quái trạng, Sở Nam chưa từng nhìn thấy tượng băng, tượng băng này thoạt nhìn đều chân thực, trông rất sống động, phảng phất như hộ vệ, thủ vệ…
Cách biển lửa càng lúc càng gần, Sở Nam không muốn mạo muội rớt vào trong biển lửa lạnh như băng, nhưng giữa không trung căn bản không có chỗ mượn lực, nguyên lực của hắn cũng không thể đề thăng nổi, cuối cùng nhìn thấy trong trung tâm biển lửa lạnh như băng có gì đó khác biệt, Sở Nam mới rớt vào trong biển lửa.
- Phịch…
Lam hỏa bắn tung tóe lên không, giống như ném một hòn đá vào trong biển rộng khiến dậy lên bọt nước.
Sở Nam vừa tiến vào biển lửa liền bị ngũ thải quang mang của hắc đản bao bọc, Sở Nam còn đem phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ triển khai đến mức tối đa, trong biển lửa, suy nghĩ đầu tiên của Sở Nam là:
- Thảm rồi, không còn chút Thú hạch nào, làm sao bây giờ?
Quả nhiên, Hỗn Nguyên Ban Chỉ đột nhiên phát ra hào quang kinh diễm, Sở Nam toàn thân run rẩy, nguyên lực trong cơ thể đã không còn, Hỗn Nguyên Ban Chỉ căn bản không thể ngăn cản được hỏa diễm lạnh như băng, quang quyển phòng ngự liền bị bóp méo thành đủ loại hình dạng, màu sắc cũng trở nên ảm đạm, xem như tùy thời có thể bị hỏa diễm lam sắc công phá.
Mặc dù được Hỗn Nguyên Ban Chỉ và ngũ thải quang mang ngăn cách, nhưng Sở Nam cảm thấy ngọn hỏa diễm lạnh như băng này có thể đông cứng được cả ý chí và thần niệm, hắc đản trong lòng Sở Nam không ngừng kích động, muốn tránh thoát khỏi vòng tay Sở Nam, dưới tình huống như vậy, Sở Nam cũng không thể để hắc đản chạy đi được, không có ngũ thải quang mang, dựa vào Hỗn Nguyên Ban Chỉ khẳng định không ngăn được hỏa diễm lam sắc, lại nói, Sở Nam cũng không muốn hắc đản gặp phải chuyện gì.
Ngay lúc phòng ngự của quang quyển sắp bị nghiền nát, Sở Nam không chút do dự lấy vật phẩm duy nhất có thể cung cấp nguyên lực từ trong nhẫn trữ vật, chính là nguyên hạch kim sắc của lão già thấp lùn, trực tiếp tách thành hai nửa, Sở Nam nuốt vào một nửa, để cho hắc đản nuốt một nửa.
Vừa mới nuốt vào, nguyên lực còn chưa được hấp thu hoàn toàn, Hỗn Nguyên Ban Chỉ bởi vì thiếu khuyết cung cấp nguyên lực cho nên quang quyển phòng ngự liền nứt ra một khe hở nhỏ.
Ngay lập tức, lãnh hỏa lam sắc bốn phía xung quanh theo khe nứt tràn vào, khe nứt nhanh chóng bị khuếch lớn, Sở Nam thấy tình trạng như vậy lập tức phát ra Tịch Diệt chi hỏa, Tịch Diệt chi hỏa tạm thời ngăn cách lãnh hỏa lam sắc, thế nhưng hiển nhiên là Tịch Diệt chi hỏa không thể cản được lãnh hỏa lam sắc, Tịch Diệt chi hỏa chậm rãi bị ép xuống, dần dần thối lui, sau đó phụt tắt…
- Chẳng lẽ thật sự bỏ mình tại đây?
Trong đầu Sở Nam thoáng xuất hiện một suy nghĩ như vậy, lại nghĩ đến sư phụ Ma Đạo Tử đã từng nói, tu luyện Nghịch Càn Khôn chính là từ trong tử vong mà thoát ra, tôi luyện trong các loại hoàn cảnh gian khổ, lại vừa phải đề phòng bị hủy diệt, thầm nghĩ:
- Mảnh lãnh hỏa lam sắc này, hiện nay ta tuyệt đối không thể tôi luyện được, chỉ có thể tu luyện thông qua băng hàn chi khí.
Tuyền qua bên trong thân thể xoay tròn đến cực hạn, ngũ thải quang mang bị hút vào chính là vị trí đan điền, thuận theo tuyền qua xoay tròn, biến hóa dị dạng này Sở Nam không phát hiện ra, tất cả tinh lực của hắn đều tập trung vào việc chống cự lãnh hỏa lam sắc.
Tịch Diệt chi hỏa càng lúc càng ảm đạm, sắc mặt của Sở Nam cũng tái nhợt vô cùng.
Ngay lúc này, hắc đản trong lòng Sở Nam nhảy ra ngoài, rơi vào trong lãnh hỏa lam sắc, Sở Nam đại kinh, muốn thò tay bắt lại hắc đản, nhưng chỉ chút phân thần này lập tức khiến lãnh hỏa lam sắc bùng lên, đem một chút Tịch Diệt chi hỏa cuối cùng dập tắt, lãnh hỏa lam sắc liền thôn phệ Sở Nam…
Sở Nam mất đi ý thức, thân thể chìm xuống dưới.
Băng Viêm đảo chấn động không hề ảnh hưởng đến lãnh hỏa lam sắc này, trong sát na Sở Nam mất đi ý thức, chấn động chậm rãi kết thúc, tiếp đó Diệu Âm và mười ba tên Võ Vương cũng rơi xuống.
Mà vận khí của bọn hắn lại tốt hơn, không giống Sở Nam rơi vào trong biển lửa mà rơi trên băng đài…
Bịch… bịch… bịch…
Âm thanh trầm muộn vang lên, đám Võ Vương bị ngã đến đầu hoa mắt váng, bọn hắn còn không kịp dò xét hoàn cảnh xung quanh liền xuất ra thủ đoạn của bản thân để kháng cự cái lạnh như băng, trong những người này chỉ có Diệu Âm là nhẹ nhõm nhất, nàng tu luyện võ quyết Thủy thuộc tính, Thủy và Băng vốn là đồng nguyên đồng tông, hơn nữa từ nhỏ nàng đã sống trên Huyền Băng sơn, là nơi cực lạnh, chỉ có điều trong lòng Diệu Âm vân thầm nghĩ:
- Đây là nơi nào? So với Huyền Băng sơn còn lạnh hơn nhiều…
Cả Băng Viêm đảo bị chia làm hai, bên trong lòng Băng Viêm đảo xuất hiện lãnh hỏa lam sắc chưa từng nhìn thấy, lúc này dưới ánh dương quang, thoạt nhìn càng thêm u thâm hàn lãnh…
Trên đỉnh núi, Mạc lão, Phù Chấn, còn có đám người Hề Hề và Tả Cửu đang đi xuống dưới…
Hai tên Võ Vương không để tu vi của Tử Mộng Nhân vào mắt, đồng thời công tới Thiết Thương Hùng, sử ra chiêu thức mạnh nhất, hai tên Võ Vương nhìn thấy Thiết Thương Hùng thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng, nhưng vẫn có lòng tin thu phục được Thiết Thương Hùng.
Ngay lúc Thiết Thương Hùng ra chiêu, Tử Mộng Nhân cũng chuyển thân, từ trong nhẫn trữ vật móc ra hai tấm Hỏa Phù, hai tấm thủy Phù, phân biệt ném về phía hai tên Võ Vương, tiếng nổ ầm ầm vang lên, khiến hai tên Võ Vương sơ cấp thối lui vài trăm mét, khóe miệng thổ huyết, trên người thụ thương, hai tên Võ Vương sơ cấp đại kinh, không biết là vừa rồi thứ gì bạo tạc mà đáng sợ như vậy, khiến bọn hắn đều thụ thương…
Thế nhưng, Võ Vương sơ cấp lại lần nữa đánh đến, Tử Mộng Nhân khom tay lấy ra sáu tấm “Phù”, chuẩn bị quyết sinh tử một phen, trong không trung đột nhiên có một thân ảnh hạ xuống, Tử Mộng Nhân đại hoảng, tưởng là trợ thủ của đối phương, muốn ném sáu tấm “Phù” ra, bỗng nhiên nhìn thấy chân diện mục của người đến.
Ngay lập tức Tử Mộng Nhân nở nụ cười tươi tắn, đem Phù bỏ vào trong nhẫn trữ vật, gọi Thiết Thương Hùng trở về nghỉ ngợi, còn hướng về phía đám người Mã Quân hạ lệnh tiến công, còn là “Tuyệt Sát lệnh”.
Hai tên Võ Vương sơ cấp lúc nhìn thấy thân ảnh vừa đến liền muốn chạy trốn…
o0o
Trong lòng Băng Viêm đảo, Sở Nam lại tiếp tục đào, 993 mét, 994 mét, 995 mét, 996 mét,…
Cứ mỗi một mét thì hắc đản lại càng thêm hưng phấn.
Sở Nam thì phải trả giá thống khổ gấp chục lần, thậm chí gấp trăm lần, trong thân thể của hắn tràn ngập băng hàn chi khí, đồng thời còn có ngũ thải quang mang, Sở Nam có một loại trực giác là bản thân hắn mặc dù tôi luyện được rất nhiều, nhưng chân chính giúp hắn kiên trì đến tận đây thì chính là nhờ ngũ thải quang mang của hắc đản.
Tuyền qua xoay tròn đến cực hạn, Sở Nam lại tiếp tục đào xuống thêm một mét…
997 mét…
Lúc này, một tiếng trầm đục từ bên dưới vang lên.
Sở Nam cảm thấy tầng tầng băng chấn động, khiến thân thể thoáng run rẩy.
Ở bên dưới mà cảm giác như vậy, thì mười ba tên Võ Vương ở trên một ngàn mét lại càng chấn động hơn…
Theo cỗ chấn động này, một cỗ băng hàn chi khí càng lạnh hơn tràn ra, mười ba tên Võ Vương vội vã xếp bằng, lấy ra đan dược nuốt vào, đồng thời lấy ra pháp bảo cường đại nhất để kháng cự…
o0o
Mà trong mắt đám người Phù Chấn, Tử Mộng Nhân, còn có Tả Cửu, Bành Hề hề, Băng Viêm đảo bắt đầu vỡ nát ra…
998 mét…
Tiếng trầm đục vang lên bên tai không ngớt, chấn động càng dữ dội hơn, ngọn núi cao nhất Băng Viêm đảo bắt đầu sụp đổ.
999 mét…
Hắc đản nhảy vào trong lòng Sở Nam, ngũ thải quang mang lập tức bao trùm lấy hắn, băng đạo kéo dài gần 1000 mét liền chấn động kịch liệt, bắt đầu vỡ nát, mười ba tên Võ Vương liền thổ huyết, không thể kháng cự nổi uy năng này, đỉnh núi Băng Viêm đảo, dãy núi thì bị san bằng, trên mặt biển phát ra bọt khí ùng ục như dầu sôi…
Lúc ở bên trong ngũ thải quang mang, Long nha lại đâm xuống dưới, cuối cùng cũng tiến thêm được một mét cuối cùng…
1000 mét…
Một đâm xuống, 1000 mét….
Sau khi được 1000 mét, trong tai Sở Nam truyền đến tiếng ầm ầm, phảng phất như những tiếng trầm muộn này đều ngưng tụ lại sau đó trong nháy mắt bùng nổ.
Theo sự bùng nổ, Sở Nam nhìn thấy băng tầng phát sinh biến hóa, mà bên dưới hắn cũng không còn là băng tầng nữa, thân thể Sở Nam rơi vào khoảng không, dưới tình huống đột ngột như vậy, Sở Nam không khỏi có chút hoảng loạn, hắn không biết sẽ rơi đến đâu.
Thế nhưng, nhìn hắc đản trong lòng, Sở Nam liền trấn định lại, bỗng dâng lên một cảm giác an toàn khó hiểu.
Lúc đang rơi xuống, Sở Nam đưa mắt nhìn, chỉ thấy bến dưới giống như có hỏa diễm nhảy nhót, chỉ có điều hỏa diễm này là màu lam, màu lam hết sức rực rỡ, Sở Nam cũng không hề cảm thấy ấm áp, cảm giác như không hề có nhiệt độ.
- Lam hỏa này không có nhiệt độ?
Sở Nam nhíu mày lại nói:
- Không đúng, không phải là không có nhiệt độ, cảm giác dường như còn lạnh hơn cả băng, càng đến gần càng lạnh, đây là lửa gì?
- Băng Viêm đảo, Băng Viêm đảo, chẳng lẽ thật sự có viêm, chỉ là viêm này…
Trong đầu Sở Nam thoáng qua một chút suy nghĩ, thân thể vẫn còn đang không ngừng rơi xuống, hắn liền lấy ra Thú hạch để cho hắc đản thôn phệ, đồng thời còn nhỏ lên ít máu.
Lúc rơi xuống không chỉ có mình Sở Nam mà còn có Vô Không lão tổ, Lữ Dương Minh, Thượng Thanh Đông, Diệu Âm và mười ba tên Võ Vương, kịch chấn một trận khiến tất cả bọn hắn rơi vào trong băng đạo do Sở Nam đào.
Không biết có phải bởi vì sự biến hóa của Băng Viêm đảo hay không, băng đạo này vốn giống như con đường tử vong, cũng trở nên tương đối dễ đi, ít nhất không bị băng hàn chi khí kia trực tiếp đống băng, bọn hắn chỉ cần lo lắng tránh né những băng khối rơi loạn xuống, nếu không cẩn thận sẽ bị chông trong băng tầng này.
Tên thủ lĩnh lúc nãy có chút hối tiếc, mặc dù không có sự uy hiếp của băng hàn chi khí, nhưng hiện đang ở trong lòng Băng Viêm đảo, lại đối diện cỗ uy năng đủ hủy thiên diệt địa, đối diện với cỗ uy năng này, tên thủ lĩnh cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, hắn sợ rằng bản thân hắn sẽ bị Băng Viêm đảo nuốt chửng.
Những người khác cũng đều thấp thỏm lo âu, Thượng Thanh Đông thì cảm thấy khó chịu vì không hoàn thành nhiệm vụ, Lữ Dương Minh thì cười khổ, dự đoán bản thân cũng không thể trở về Thần Khí Phái được, Diệu Âm cũng cảm khái, muốn tìm thấy người đeo Hỗn Nguyên Ban Chỉ hỏi tin tức về hắn, là sống hay chết, có biết hay không, trên Huyền Băng sơn vẫn còn có một người vì chờ đợi hắn mà mê luyến thành si…
o0o
Bên ngoài, thuận theo tiếng vang kinh thên động địa đó, Phù Chấn, Tử Mộng Nhân, đám người Hề Hề nhìn thấy Băng Viêm đảo đột nhiên nứt ra, chia làm hai.
- Cỗ lực lượng này thật khổng lồ, không ngờ có thể làm nứt cả Băng Viêm đảo, phía dưới đã xảy ra chuyện gì?
Phù Chấn lẩm bẩm, Tử Mộng Nhân lại lo lắng nói:
- Băng Viêm đảo xảy ra kịch biến, tên ngốc bây giờ thế nào rồi? Có xảy ra chuyện gì không?
Lập tức, Tử Mộng Nhân hạ lệnh, để thuyền đội tiếp tục tiến lên, nàng muốn đến Băng Viêm đảo, xem đến tột cùng tình huống thì lại bị thân ảnh kia ngăn lại, người nọ nói:
- Ngươi ở lại đây, để ta đi xem…
- Mạc lão, ta…
Tử Mộng Nhân muốn nói lại thôi, thì ra người từ trên trời hạ xuống cứu nguy Tử Mộng Nhân lúc vạn phần nguy cấp chính là người thay thế Sở Nam làm Hắc Sát đi tiêu diệt cường đạo, hấp dẫn các phương thế lực. Sau khi Mạc lão hoàn thành nhiệm vụ liền đến tìm Sở Nam, nghe ngóng những chuyện kỳ quái, đặc biệt có người ở Vân thành nhìn thấy Thiết Thương Hùng cấp bảy, lại biết hắn đã nhận được tin tức Băng Viêm đảo có Thủy nguyên bổn tinh liền lập tức đến Băng Viêm đảo, vừa đến liền gặp Tử Mộng Nhân, mặc dù Tử Mộng Nhân đã thay đổi dung mạo, nhưng khí tức của nàng thì Mạc lão vẫn nhớ rõ, hơn nữa bên cạnh nàng còn có một Thiết Thương Hùng cấp bảy, bởi vậy Mạc lão lập tức áp chế hai tên Võ Vương sơ cấp kia, hai người kia không địch lại đối thủ liền muốn tự bạo, cùng Mạc lão đồng quy vô tận.
Nhưng Mạc lão là cường giả Võ Vương đỉnh phong, chỉ còn cách Võ Hoàng nửa bước, hiển nhiên không để bọn hắn có cơ hội tự bạo được, ngay lập tức dứt khoát muốn tiêu diệt cả hai người, Tử Mộng Nhân liền hô lớn:
- Mạc lão, lấy nguyên hạch của bọn chúng, tên ngốc muốn dùng.
Nghe thấy lời này, Mạc lão không hề đổi sắc, trực tiếp công kích đan điền của bọn hắn, moi ra nguyên hạch, đặt ở trong một cái hộp, giao cho Tử Mộng Nhân, sau đó liền đứng cùng một chỗ với nàng.
Lúc này, Mạc lão cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ đem tiểu tử kia an toàn trở về, ngươi…
Mạc lão không nói tiếp, nhưng Tử Mộng Nhân hiểu rõ, nàng muốn gặp tên ngốc, lúc nàng gặp tên ngốc, dù là sống hay chết thì nàng cũng sẽ trở thành phiền toái của hắn, tốt nhất là nàng nên đứng yên ở đây.
Tử Mộng Nhân lấy cái hộp chứa hai viên nguyên hạch ra, đưa cho Mạc lão rồi nói:
- Mạc lão, thứ này hữu dụng đối với tên ngốc.
- Yên tâm đi.
Mạc lão lại dặn dò một câu, sau đó tung mình lên không, trong mắt Tử Mộng Nhân chứa chan tình cảm, thầm nghĩ:
- Tên ngốc, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì, chỉ cần ngươi an toàn thì ta cũng an toàn…
Bên kia, Phù Chấn cũng xông đến phía lỗ hổng, tỷ muội Hề Hề và Tả Cửu cũng cưỡng chế trấn định mà quan sát, Hề Hề cảm thán nói:
- Thiên Địa chi uy, quả thật khó đoán.
o0o
Bên dưới, Sở Nam có liên quan rất lớn đến tràng đột biến này cách hỏa diễm lam sắc càng lúc càng gần, chỉ còn cách vài chục mét nữa mà thôi, Sở Nam càng nhìn rõ hơn, hỏa diễm lam sắc lạnh như băng này là một biển lửa, bốn phía là mặt băng đủ kỳ hình quái trạng, Sở Nam chưa từng nhìn thấy tượng băng, tượng băng này thoạt nhìn đều chân thực, trông rất sống động, phảng phất như hộ vệ, thủ vệ…
Cách biển lửa càng lúc càng gần, Sở Nam không muốn mạo muội rớt vào trong biển lửa lạnh như băng, nhưng giữa không trung căn bản không có chỗ mượn lực, nguyên lực của hắn cũng không thể đề thăng nổi, cuối cùng nhìn thấy trong trung tâm biển lửa lạnh như băng có gì đó khác biệt, Sở Nam mới rớt vào trong biển lửa.
- Phịch…
Lam hỏa bắn tung tóe lên không, giống như ném một hòn đá vào trong biển rộng khiến dậy lên bọt nước.
Sở Nam vừa tiến vào biển lửa liền bị ngũ thải quang mang của hắc đản bao bọc, Sở Nam còn đem phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ triển khai đến mức tối đa, trong biển lửa, suy nghĩ đầu tiên của Sở Nam là:
- Thảm rồi, không còn chút Thú hạch nào, làm sao bây giờ?
Quả nhiên, Hỗn Nguyên Ban Chỉ đột nhiên phát ra hào quang kinh diễm, Sở Nam toàn thân run rẩy, nguyên lực trong cơ thể đã không còn, Hỗn Nguyên Ban Chỉ căn bản không thể ngăn cản được hỏa diễm lạnh như băng, quang quyển phòng ngự liền bị bóp méo thành đủ loại hình dạng, màu sắc cũng trở nên ảm đạm, xem như tùy thời có thể bị hỏa diễm lam sắc công phá.
Mặc dù được Hỗn Nguyên Ban Chỉ và ngũ thải quang mang ngăn cách, nhưng Sở Nam cảm thấy ngọn hỏa diễm lạnh như băng này có thể đông cứng được cả ý chí và thần niệm, hắc đản trong lòng Sở Nam không ngừng kích động, muốn tránh thoát khỏi vòng tay Sở Nam, dưới tình huống như vậy, Sở Nam cũng không thể để hắc đản chạy đi được, không có ngũ thải quang mang, dựa vào Hỗn Nguyên Ban Chỉ khẳng định không ngăn được hỏa diễm lam sắc, lại nói, Sở Nam cũng không muốn hắc đản gặp phải chuyện gì.
Ngay lúc phòng ngự của quang quyển sắp bị nghiền nát, Sở Nam không chút do dự lấy vật phẩm duy nhất có thể cung cấp nguyên lực từ trong nhẫn trữ vật, chính là nguyên hạch kim sắc của lão già thấp lùn, trực tiếp tách thành hai nửa, Sở Nam nuốt vào một nửa, để cho hắc đản nuốt một nửa.
Vừa mới nuốt vào, nguyên lực còn chưa được hấp thu hoàn toàn, Hỗn Nguyên Ban Chỉ bởi vì thiếu khuyết cung cấp nguyên lực cho nên quang quyển phòng ngự liền nứt ra một khe hở nhỏ.
Ngay lập tức, lãnh hỏa lam sắc bốn phía xung quanh theo khe nứt tràn vào, khe nứt nhanh chóng bị khuếch lớn, Sở Nam thấy tình trạng như vậy lập tức phát ra Tịch Diệt chi hỏa, Tịch Diệt chi hỏa tạm thời ngăn cách lãnh hỏa lam sắc, thế nhưng hiển nhiên là Tịch Diệt chi hỏa không thể cản được lãnh hỏa lam sắc, Tịch Diệt chi hỏa chậm rãi bị ép xuống, dần dần thối lui, sau đó phụt tắt…
- Chẳng lẽ thật sự bỏ mình tại đây?
Trong đầu Sở Nam thoáng xuất hiện một suy nghĩ như vậy, lại nghĩ đến sư phụ Ma Đạo Tử đã từng nói, tu luyện Nghịch Càn Khôn chính là từ trong tử vong mà thoát ra, tôi luyện trong các loại hoàn cảnh gian khổ, lại vừa phải đề phòng bị hủy diệt, thầm nghĩ:
- Mảnh lãnh hỏa lam sắc này, hiện nay ta tuyệt đối không thể tôi luyện được, chỉ có thể tu luyện thông qua băng hàn chi khí.
Tuyền qua bên trong thân thể xoay tròn đến cực hạn, ngũ thải quang mang bị hút vào chính là vị trí đan điền, thuận theo tuyền qua xoay tròn, biến hóa dị dạng này Sở Nam không phát hiện ra, tất cả tinh lực của hắn đều tập trung vào việc chống cự lãnh hỏa lam sắc.
Tịch Diệt chi hỏa càng lúc càng ảm đạm, sắc mặt của Sở Nam cũng tái nhợt vô cùng.
Ngay lúc này, hắc đản trong lòng Sở Nam nhảy ra ngoài, rơi vào trong lãnh hỏa lam sắc, Sở Nam đại kinh, muốn thò tay bắt lại hắc đản, nhưng chỉ chút phân thần này lập tức khiến lãnh hỏa lam sắc bùng lên, đem một chút Tịch Diệt chi hỏa cuối cùng dập tắt, lãnh hỏa lam sắc liền thôn phệ Sở Nam…
Sở Nam mất đi ý thức, thân thể chìm xuống dưới.
Băng Viêm đảo chấn động không hề ảnh hưởng đến lãnh hỏa lam sắc này, trong sát na Sở Nam mất đi ý thức, chấn động chậm rãi kết thúc, tiếp đó Diệu Âm và mười ba tên Võ Vương cũng rơi xuống.
Mà vận khí của bọn hắn lại tốt hơn, không giống Sở Nam rơi vào trong biển lửa mà rơi trên băng đài…
Bịch… bịch… bịch…
Âm thanh trầm muộn vang lên, đám Võ Vương bị ngã đến đầu hoa mắt váng, bọn hắn còn không kịp dò xét hoàn cảnh xung quanh liền xuất ra thủ đoạn của bản thân để kháng cự cái lạnh như băng, trong những người này chỉ có Diệu Âm là nhẹ nhõm nhất, nàng tu luyện võ quyết Thủy thuộc tính, Thủy và Băng vốn là đồng nguyên đồng tông, hơn nữa từ nhỏ nàng đã sống trên Huyền Băng sơn, là nơi cực lạnh, chỉ có điều trong lòng Diệu Âm vân thầm nghĩ:
- Đây là nơi nào? So với Huyền Băng sơn còn lạnh hơn nhiều…
Cả Băng Viêm đảo bị chia làm hai, bên trong lòng Băng Viêm đảo xuất hiện lãnh hỏa lam sắc chưa từng nhìn thấy, lúc này dưới ánh dương quang, thoạt nhìn càng thêm u thâm hàn lãnh…
Trên đỉnh núi, Mạc lão, Phù Chấn, còn có đám người Hề Hề và Tả Cửu đang đi xuống dưới…
/2163
|