Cảm nhận được những thay đổi này, Sở Nam nghĩ tới sự cứng cáp của Ngọc Chi San Hô trùng, đặc biệt là những Ngọc Chi San Hô trùng trong suốt kia có thể làm cho Cổ kiếm xuất hiện những vết mẻ, chỉ có Trọng kiếm quỷ dị và Long nha, Long lân là không bị tổn hao gì.
Nghĩ đến những chuyện này, Sở Nam không khỏi có chút mong đợi, Ngọc Chi San Hô trùng tử sắc cường đại như vậy, thì Ngọc Chi San Hô trùng tam sắc kia, sẽ cương đại đến mức nào nữa?
Sở Nam mở mắt, dùng Cổ kiếm đâm đâm trên người mình, quả thật, khi đâm phát ra âm thanh “tang”, trên tay không có một dấu tích nào, đương nhiên, Cổ kiếm cũng không bị nứt chút nào.
- Có thể bì được với độ cứng của Cổ kiếm ư?
Trực giác của Sở Nam bị một niềm hạnh phúc làm cho choáng váng!
- Vậy từ nay về sau, ta sẽ ít khi phải dùng Hỗn Nguyên Ban Chỉ rồi, như vậy sẽ giảm bớt khả năng bị bại lộ.
- Cứ như vậy, lúc chống lại Thiên Nhất tông, ta lại có thêm một phần bảo đảm!
- Càng mạnh thì ta càng có thể hoàn thành từng lời hứa của mình!
. . . . . .
Trong nháy mắt, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu, tiếp đó, khuôn mặt hạnh phúc lại một lần nữa trở nên ngưng trọng, phàm là những chuyện có lợi thì sẽ có ăn gian, có tốt thì ắt có xấu, vừa rồi những chuyện Sở Nam nghĩ đến, đều là chuyện tốt, nhưng hiện tại, những chuyện xấu cũng liên tiếp xuất hiện.
- Thân thể cường hãn như thế, vậy thì cần nguyên lực như thế nào mới có thể đả thông kinh mạch được?”
- Nếu như không thể tiếp tục đả thông kinh mạch, tầng thứ hai của Sinh Tử quyết phải làm thế nào? Tầng thứ ba của Thần Hành Bách Biến phải làm thế nào? Tầng thứ ba của Thảo Mộc quyết phải làm thế nào?
- Những thứ này, cũng đều rất quan trọng, đều không thể thiếu được.
. . . . . .
Nghĩ tới những chuyện này, Sở Nam chỉ còn biết cười khổ sở:
- Sớm biết vậy, ta sẽ không vội vàng đến Băng Viêm Đảo, mà trước hết đi tìm nguyên lực khổng lồ, hoặc phục giết nhiều Võ Vương hơn nữa, tạo thêm vài đường kinh mạch, sau đó rồi mới để cơ thể biến cường, vậy thì tốt biết bao!
- Cách nghĩ tốt đẹp này, chỉ là một lâu đài trên không, mãi mãi sẽ không thực hiện được.
- Bỏ đi, có thể có được một thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, đã là rất tốt rồi, còn mong đợi gì nữa chứ? Đến lúc đó dốc sức nâng cao tu vi bản thân, để sức trùng kích của nguyên lực mạnh hơn, để phẩm chất Hỏa diễm mạnh hơn vân vân…, chỉ cần tấm thân này vẫn còn, chỉ cần ta còn sống, thì ắt sẽ có cách đả thông kinh mạch…
Sở Nam vứt bỏ sự uể oải, trở nên kiên định:
- Lại nói, ta còn có vũ kỹ nữa, cùng lúc dốc sức nâng cao tu vi, tu luyện nhiều hơn những vũ kỹ cao thâm có uy lực lớn, thì sẽ có thể bổ sung một số những khiếm khuyết.
Sở Nam thuyết phục được chính mình, rồi vừa cười vừa nói:
- Cuộc sống như vậy, thì mới có tính khiêu chiến chứ!
Sau đó, Sở Nam mới nghĩ tới tin tức mà Tiểu Lam truyền tới, ngay lúc đang nghĩ xem thứ đồ tốt kia có phải là Thủy nguyên bổn tinh không, thì nghe thấy một tiếng “Binh”
Âm thanh này không chỉ vang lên trong tai, mà còn vang lên trong thần niệm.
Sở Nam nghiêng đầu nhìn về phía mà âm thanh phát ra, thứ chui vào tầm mắt, lại là Hắc Đản!
Hắc Đản đã nuốt những giọt dịch thể tam thải, thể tích to hơn một chút, nhưng trọng điểm không phải ở đó, mà trọng điểm là Hắc Đẳn bắt đầu phát ra những tiếng “binh binh binh”, rất có tiết tấu, rất có tần suất…
- Hắc Đản muốn chui ra?
Sở Nam không khỏi vui mừng, thầm nghĩ:
- Ta hấp thụ những giọt dịch thể kia rồi cường hãn thân thể, vậy Hắc Đản này thì đạt được cái gì chứ?
Tiểu Lam cũng nhìn vào Hắc Đản, chấn động đại địa ngày càng lợi hại, những Ngọc Chi San Hô trùng khác có chút bất an mà nhốn nháo lên, Tiểu Lam giơ gai nhọn lên, thét lên một hồi ti ti ti, đám Ngọc Chi San Hô trùng nhìn không thấy điểm cuối liền trở nên yên lặng, không dám động đậy gì.
Chỉ còn lại những âm thanh không ngừng vang lên ở bên kia, và còn tiếng “binh binh” của Hắc Đản nữa.
Đợi khoảng nửa canh giờ sau, Hắc Đản vẫn chỉ kêu “binh binh binh”, mà không có bất kì một phản ứng nào khác, Sở Nam không tiếp tục đợi nữa, liền lấy Hắc Đản, vẫn còn đang kêu binh binh, ném vào nhẫn trữ vật, rồi cùng Tiểu Lam đi tới khu vực dị biến trước mặt, Sở Nam đã cường hãn thêm được một bước, có thể ở dưới đáy Hỏa hải, cũng có thể chịu được áp lực, cứ thế sải bước đi tới.
Đương nhiên, so với tốc độ của bọn Tiểu Lam, thì vẫn chậm hơn không ít, Tiểu Lam không tự mình bay về phía trước, mà đứng trên vai của Sở Nam.
Hỏa hải sôi trào ngày càng kịch liệt, trải qua năm thời thần, bọn Sở Nam đã đến được vùng đất trung tâm.
Vừa đến gần thì một âm thanh kinh thiên gào rít, vang lên trong tai Sở Nam, cùng với âm thanh ấy, tất cả xung quanh Hàn Ngọc Lam Viêm đều thối lui ba thước, Sở Nam nhìn qua, trước mặt đã có một con vật khổng lồ, toàn thân cũng là một màu lam thuần túy, toàn thân hình dáng dẹp, phần đầu,… đều rất kì quái, trước giờ Sở Nam chưa hề thấy qua, không cần Tiểu Lam nhắc nhở thì Sở Nam đã biết con vật khổng lồ này chính là San Hô Huyền Lam Kình.
Tiếng thét của San Hô Huyền Lam Kình, là nhắm vào bọn Sở Nam, bởi vì San Hô Huyền Lam Kình đánh hơi được khí tức lạ, mà tiếng thét đó không chỉ vang lên trong lỗ tai của Sở Nam, hay vang lên trong toàn bộ Hàn Ngọc Lam Viêm, mà còn vượt ra khỏi Hỏa hải, vang vào trong tai các vị Võ Vương, thậm chí vang lên trong thần niệm…
Lúc tiếng thét vang ra khỏi Hỏa hải, còn có ba luồng hỏa diễm bay thẳng lên không trung.
- Tiếng thét này?
Mạc lão như có suy nghĩ gì đó, nhíu chặt lông mày.
Sắc mặt Thượng Thanh Đông thay đổi:
- Nghe tiếng thét này, bên trong ẩn chứa một uy lực khổng lồ, dưới Hỏa hải này còn có sự tồn tại lợi hại nào nữa? Chẳng lẽ là thủ hộ thú của Thủy nguyên bổn tinh? Nếu thật là vậy…
Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Thượng Thanh Đông, đã tối sầm lại.
Sắc mặt của những người khác, cũng rất khó coi, theo như tình báo bọn họ có được, đoán chừng rằng, Thủy nguyên bổn tinh mà Băng Viêm Đảo xuất thế cao nhất chẳng qua là thượng phẩm nguyên mạch, nhưng theo những gì đang nhìn thấy trước mắt, từ chính giữa Băng viêm đảo ầm ầm vỡ ra, trước mắt là Hỏa hải của Hàn Ngọc Lam Viêm, còn có tiếng thét có uy lực như vậy, đều cho thấy rằng Thủy nguyên bổn tinh này, tuyệt đối không đơn giản là thượng phẩm nguyên mạch!
Hoặc có thể to gan mà nghĩ rằng: chẳng lẽ là cực phẩm nguyên mạch?
Trên Thiên Vũ đại lục, đến cả cực phẩm nguyên thạch cũng ít đến đáng thương, làm sao có thể tồn tại cực phẩm nguyên mạch chứ?
Thế nhưng, nếu như không phải, thì làm sao có thể giải thích mọi thứ trước mắt đây?
Nghĩ đến những chuyện này, Sở Nam không khỏi có chút mong đợi, Ngọc Chi San Hô trùng tử sắc cường đại như vậy, thì Ngọc Chi San Hô trùng tam sắc kia, sẽ cương đại đến mức nào nữa?
Sở Nam mở mắt, dùng Cổ kiếm đâm đâm trên người mình, quả thật, khi đâm phát ra âm thanh “tang”, trên tay không có một dấu tích nào, đương nhiên, Cổ kiếm cũng không bị nứt chút nào.
- Có thể bì được với độ cứng của Cổ kiếm ư?
Trực giác của Sở Nam bị một niềm hạnh phúc làm cho choáng váng!
- Vậy từ nay về sau, ta sẽ ít khi phải dùng Hỗn Nguyên Ban Chỉ rồi, như vậy sẽ giảm bớt khả năng bị bại lộ.
- Cứ như vậy, lúc chống lại Thiên Nhất tông, ta lại có thêm một phần bảo đảm!
- Càng mạnh thì ta càng có thể hoàn thành từng lời hứa của mình!
. . . . . .
Trong nháy mắt, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu, tiếp đó, khuôn mặt hạnh phúc lại một lần nữa trở nên ngưng trọng, phàm là những chuyện có lợi thì sẽ có ăn gian, có tốt thì ắt có xấu, vừa rồi những chuyện Sở Nam nghĩ đến, đều là chuyện tốt, nhưng hiện tại, những chuyện xấu cũng liên tiếp xuất hiện.
- Thân thể cường hãn như thế, vậy thì cần nguyên lực như thế nào mới có thể đả thông kinh mạch được?”
- Nếu như không thể tiếp tục đả thông kinh mạch, tầng thứ hai của Sinh Tử quyết phải làm thế nào? Tầng thứ ba của Thần Hành Bách Biến phải làm thế nào? Tầng thứ ba của Thảo Mộc quyết phải làm thế nào?
- Những thứ này, cũng đều rất quan trọng, đều không thể thiếu được.
. . . . . .
Nghĩ tới những chuyện này, Sở Nam chỉ còn biết cười khổ sở:
- Sớm biết vậy, ta sẽ không vội vàng đến Băng Viêm Đảo, mà trước hết đi tìm nguyên lực khổng lồ, hoặc phục giết nhiều Võ Vương hơn nữa, tạo thêm vài đường kinh mạch, sau đó rồi mới để cơ thể biến cường, vậy thì tốt biết bao!
- Cách nghĩ tốt đẹp này, chỉ là một lâu đài trên không, mãi mãi sẽ không thực hiện được.
- Bỏ đi, có thể có được một thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, đã là rất tốt rồi, còn mong đợi gì nữa chứ? Đến lúc đó dốc sức nâng cao tu vi bản thân, để sức trùng kích của nguyên lực mạnh hơn, để phẩm chất Hỏa diễm mạnh hơn vân vân…, chỉ cần tấm thân này vẫn còn, chỉ cần ta còn sống, thì ắt sẽ có cách đả thông kinh mạch…
Sở Nam vứt bỏ sự uể oải, trở nên kiên định:
- Lại nói, ta còn có vũ kỹ nữa, cùng lúc dốc sức nâng cao tu vi, tu luyện nhiều hơn những vũ kỹ cao thâm có uy lực lớn, thì sẽ có thể bổ sung một số những khiếm khuyết.
Sở Nam thuyết phục được chính mình, rồi vừa cười vừa nói:
- Cuộc sống như vậy, thì mới có tính khiêu chiến chứ!
Sau đó, Sở Nam mới nghĩ tới tin tức mà Tiểu Lam truyền tới, ngay lúc đang nghĩ xem thứ đồ tốt kia có phải là Thủy nguyên bổn tinh không, thì nghe thấy một tiếng “Binh”
Âm thanh này không chỉ vang lên trong tai, mà còn vang lên trong thần niệm.
Sở Nam nghiêng đầu nhìn về phía mà âm thanh phát ra, thứ chui vào tầm mắt, lại là Hắc Đản!
Hắc Đản đã nuốt những giọt dịch thể tam thải, thể tích to hơn một chút, nhưng trọng điểm không phải ở đó, mà trọng điểm là Hắc Đẳn bắt đầu phát ra những tiếng “binh binh binh”, rất có tiết tấu, rất có tần suất…
- Hắc Đản muốn chui ra?
Sở Nam không khỏi vui mừng, thầm nghĩ:
- Ta hấp thụ những giọt dịch thể kia rồi cường hãn thân thể, vậy Hắc Đản này thì đạt được cái gì chứ?
Tiểu Lam cũng nhìn vào Hắc Đản, chấn động đại địa ngày càng lợi hại, những Ngọc Chi San Hô trùng khác có chút bất an mà nhốn nháo lên, Tiểu Lam giơ gai nhọn lên, thét lên một hồi ti ti ti, đám Ngọc Chi San Hô trùng nhìn không thấy điểm cuối liền trở nên yên lặng, không dám động đậy gì.
Chỉ còn lại những âm thanh không ngừng vang lên ở bên kia, và còn tiếng “binh binh” của Hắc Đản nữa.
Đợi khoảng nửa canh giờ sau, Hắc Đản vẫn chỉ kêu “binh binh binh”, mà không có bất kì một phản ứng nào khác, Sở Nam không tiếp tục đợi nữa, liền lấy Hắc Đản, vẫn còn đang kêu binh binh, ném vào nhẫn trữ vật, rồi cùng Tiểu Lam đi tới khu vực dị biến trước mặt, Sở Nam đã cường hãn thêm được một bước, có thể ở dưới đáy Hỏa hải, cũng có thể chịu được áp lực, cứ thế sải bước đi tới.
Đương nhiên, so với tốc độ của bọn Tiểu Lam, thì vẫn chậm hơn không ít, Tiểu Lam không tự mình bay về phía trước, mà đứng trên vai của Sở Nam.
Hỏa hải sôi trào ngày càng kịch liệt, trải qua năm thời thần, bọn Sở Nam đã đến được vùng đất trung tâm.
Vừa đến gần thì một âm thanh kinh thiên gào rít, vang lên trong tai Sở Nam, cùng với âm thanh ấy, tất cả xung quanh Hàn Ngọc Lam Viêm đều thối lui ba thước, Sở Nam nhìn qua, trước mặt đã có một con vật khổng lồ, toàn thân cũng là một màu lam thuần túy, toàn thân hình dáng dẹp, phần đầu,… đều rất kì quái, trước giờ Sở Nam chưa hề thấy qua, không cần Tiểu Lam nhắc nhở thì Sở Nam đã biết con vật khổng lồ này chính là San Hô Huyền Lam Kình.
Tiếng thét của San Hô Huyền Lam Kình, là nhắm vào bọn Sở Nam, bởi vì San Hô Huyền Lam Kình đánh hơi được khí tức lạ, mà tiếng thét đó không chỉ vang lên trong lỗ tai của Sở Nam, hay vang lên trong toàn bộ Hàn Ngọc Lam Viêm, mà còn vượt ra khỏi Hỏa hải, vang vào trong tai các vị Võ Vương, thậm chí vang lên trong thần niệm…
Lúc tiếng thét vang ra khỏi Hỏa hải, còn có ba luồng hỏa diễm bay thẳng lên không trung.
- Tiếng thét này?
Mạc lão như có suy nghĩ gì đó, nhíu chặt lông mày.
Sắc mặt Thượng Thanh Đông thay đổi:
- Nghe tiếng thét này, bên trong ẩn chứa một uy lực khổng lồ, dưới Hỏa hải này còn có sự tồn tại lợi hại nào nữa? Chẳng lẽ là thủ hộ thú của Thủy nguyên bổn tinh? Nếu thật là vậy…
Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Thượng Thanh Đông, đã tối sầm lại.
Sắc mặt của những người khác, cũng rất khó coi, theo như tình báo bọn họ có được, đoán chừng rằng, Thủy nguyên bổn tinh mà Băng Viêm Đảo xuất thế cao nhất chẳng qua là thượng phẩm nguyên mạch, nhưng theo những gì đang nhìn thấy trước mắt, từ chính giữa Băng viêm đảo ầm ầm vỡ ra, trước mắt là Hỏa hải của Hàn Ngọc Lam Viêm, còn có tiếng thét có uy lực như vậy, đều cho thấy rằng Thủy nguyên bổn tinh này, tuyệt đối không đơn giản là thượng phẩm nguyên mạch!
Hoặc có thể to gan mà nghĩ rằng: chẳng lẽ là cực phẩm nguyên mạch?
Trên Thiên Vũ đại lục, đến cả cực phẩm nguyên thạch cũng ít đến đáng thương, làm sao có thể tồn tại cực phẩm nguyên mạch chứ?
Thế nhưng, nếu như không phải, thì làm sao có thể giải thích mọi thứ trước mắt đây?
/2163
|