Mộc nguyên lực với tốc độ như sông lớn tràn đê điên cuồng tiết ra trong cơ thể Sở Nam, vòng xoáy xoay chuyển lại một lần nữa đột phá đến cực hạn, lực hút mạnh thêm, Phá Thiên chi hỏa màu trắng, màu sắc trở nên trắng hơn, còn U U Chi Hỏa mờ mờ kia, thì thật sự là mờ mờ rồi.
- Có phục hay không? Không phục thì ta sẽ luyện hóa ngươi! Xóa bỏ sự tồn tại của ngươi!
Sở Nam đề nghị nói trong thần niệm!
Lúc này, Thủy nguyên bổn tinh bay đến trước mặt Thượng Thanh Đông, San Hô Huyền Lam Kình bay thẳng tới chỗ Thượng Thanh Đông…
Thấy thế, mọi người vốn đang chuẩn bị toàn lực tấn công, tay không khỏi chậm một nhịp, đương nhiên là trong lòng bọn họ đã có suy tính!
San Hô Huyền Lam Kình đâm thẳng vào Thượng Thanh Đông, sắc mặt Thượng Thanh Đông thay đổi, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một bảo kiếm “Phích Lịch”, đây là pháp bảo có sức tấn công mạnh nhất mà hắn đem xuống núi của Thiên Nhất Tông, là hạ phẩm tông khí!
Tài liệu mà bảo kiếm “Phích Lịch” sử dụng, tất cả đều là hiếm có, vô cùng trân quý, cực kì sắc bén, chỉ nhẹ nhàng múa trên không, thì đã nghe thấy tiếng “răng rắc”, tựa như không khí đã bị đánh gãy ra vậy.
Thượng Thanh Đông tay cầm bảo kiếm “Phích Lịch”, trong cuộc chiến đấu nguy hiểm lúc trước, hắn đã không dễ dàng lấy bảo kiếm ra, chờ đợi đến chính khoảnh khắc này, lúc này trong lòng hắn đã có nhiều hơn một mục đích, đó là không chỉ lấy được Thủy nguyên bổn tinh, mà còn phải có được San Hô Huyền Lam Kình khổng lồ trước mặt!
Chính vào thời điểm trong lòng nghĩ đến chuyện này, thì Thượng Thanh Đông chú ý đến hành động của những người khác, đám người của lão giả gầy gò, biểu hiện xem ra, tất cả đều đang tích tụ nguyên lực, chuẩn bị một đòn tấn công rất mãnh liệt.
Nhưng trên thực tế, Thượng Thanh Đông rất rõ, bọn họ không phải đang tụ lực, mà là đang đợi hắn và San Hô Huyền Lam Kình chém giết, hắn bị trọng thương rồi mới ra tay, cứ như vậy, thì sự uy hiếp mà hắn tạo ra cho mọi người sẽ ít đi rất nhiều.
Rõ thì đã rõ, nhưng Thượng Thanh Đông vẫn thấy rất phẫn nộ, mặc dù hắn hiểu rằng đổi lại là lão giả gầy gò, thì hắn cũng chọn cách làm như vậy, nhưng chuyện xảy ra với mình, để người khác tính toán, thì hắn rất khó chịu, hắn to giọng quát:
- Đều là một đám tầm nhìn hạn hẹp, ta sắp bị trọng thương rồi, dựa vào các ngươi có thể hạ được hung thú này sao? Dựa vào các ngươi mà có thể chống lại nó sao?
Lời của Thượng Thanh Đông chỉ vào chính là lão giả gầy gò.
Nói một hồi, cũng khiến những kẻ khác phải suy nghĩ, nhưng bọn họ vẫn không ra tay, bởi vì trong lòng bọn họ vẫn còn một phần vạn hi vọng!
Mà lúc này, Thượng Thanh Đông đã không còn kịp tức giận nữa rồi, Thủy nguyên bổn tinh xông tới phía hắn, lách qua bên người, San Hô Huyền Lam Kình cũng theo đó mà đánh tới!
- Phích Lịch thức thứ năm!
Thượng Thanh Đông trực tiếp đánh ra một đại chiêu mạnh nhất, hướng về phía mắt của San Hô Huyền Lam Kình mà chém, San Hô Huyền Lam Kình tức giận, thét lên điên cuồng, tiếng gào cũng khiến Thượng Thanh Đông phải giật mình, tiếp đó miệng rộng mở ra, bắn ra ba cây thủy tiễn.
Oanh! Oanh!
Hai cây thủy tiễn đầu tiên đâm vào “Phích Lịch” của Thượng Thanh Đông, triệt tiêu đi phần lớn uy năng của “Phích Lịch”, mắt của Thượng Thanh Đông lộ vẻ không thể tin được, đại chiêu của hắn, bị hai cây thủy tiễn của người ta phá đi mất!
Ngay sau đó, cây thủy tiễn thứ ba, bộc phá ra tấm màn nước, trùm lấy Thượng Thanh Đông.
Thượng Thanh Đông vội vàng thối lui, đã có ví dụ phía trước, tự hắn hiểu rõ bị tấm màn nước này bao trùm, thì chắc chắn sẽ rất phiền phức; Thượng Thanh Đông vừa lui, vừa quơ “Phích Lịch” nhắm trảm phá tấm màn nước.
Nhưng tấm màn nước này, Sở Nam dùng Long nha mới có thể đâm rách, đến cả Cổ kiếm cũng không được, nên “Phích Lịch” này đương nhiên cũng không được, mặc dù Thượng Thanh Đông là Võ vương cao cấp, nhưng vẫn còn kém một chút!
Tấm màn nước trảm không thủng, San Hô Huyền Lam Kình đâm vào người Thượng Thanh Đông!
San Hô Huyền Lam Kình cơ thể khổng lồ như vậy, sức mạnh có thể tưởng tượng được, Thượng Thanh Đông sớm đã mở ra tất cả những phòng ngự, nhưng với cú va đụng vủa San Hô Huyền Lam Kình, thì không có một chút tác dụng nào cả.
Thượng Thanh Đông bị đâm đến mức lục phủ ngũ tạng bị lệch khỏi vị trí, thất khiếu chảy máu, cơ thể xoay tròn, bay về phía sau, mặc dù chưa đến mức lấy mạng của Thượng Thanh Đông, nhưng thực chất là khiến hắn bị thương rất nặng, mà cái tấm màn nước kia, vẫn không buông tha mà bao trùm lấy hắn.
Trong lúc Thượng Thanh Đông và San Hô Huyền Lam Kình quyết đấu, Tùy trưởng lão liều cái mạng già cống hiến sự giúp đỡ lớn nhất của lão, nhưng vẫn chưa khiến San Hô Huyền Lam Kình phải chịu chút thương tổn nào, thì Tùy trưởng lão nhìn thấy Thượng Thanh Đông, chỗ dựa lớn nhất của Thiên Nhất Tông bị trọng thương như vậy, bỗng chốc phẫn nộ cực kỳ, quát lớn:
- Các ngươi có trốn cũng không thoát, khoản nợ này, Thiên Nhất Tông sẽ nhớ kỹ!
Miệng Tùy trưởng lão luôn không rời ba chữ “Thiên Nhất Tông”, trong lúc bình thường, dựa vào ba chữ này, mọi người thế nào cũng phải nể mặt nể mũi vài phần, nhưng lúc này, mọi người căn bản là không quan tâm, thậm chí có người, trong mắt của còn lộ ra sát cơ, chỉ cần giết hết người của Thiên Nhất Tông trên Băng Viêm Đảo đi, thì Thiên Nhất Tông sẽ không biết được sự thật!
Thế nhưng, Tùy trưởng lão vẫn không tự hiểu ra, hắn vẫn hét lên với Vô Không lão tổ:
- Ngươi có còn muốn gia nhập Thiên Nhất Tông hay không? Nếu muốn, thì tranh thủ đi trợ giúp Thượng sư huynh ngay!
Vô Không lão tổ lại nhìn vào bóng người trên lưng San Hô Huyền Lam Kình, trên khóe miệng nở ra một nụ cười, bay tới phía Thượng Thanh Đông đang bị rơi xuống!
Mọi người thấy Thượng Thanh Đông bị trọng thương như vậy, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm vì đã bớt đi được bột kẻ địch mạnh, đang muốn hợp lực xuất chiêu, giết chết San Hô Huyền Lam Kình, nhưng nhìn thấy hạt Thủy nguyên bổn tinh kia lại bay về phía lão giả gầy gò.
Lão giả gầy gò còn đang đắc ý, kẻ địch mạnh như Thượng Thanh Đông đã trọng thương, Thủy nguyên bổn tinh kia nếu không phải của hắn thì còn là ai nữa, nhưng nhìn thấy Thủy nguyên bổn tinh bay tới phía hắn thì sắc mặt lập tức tối sầm lại, Thượng Thanh Đông có bao nhiêu cân lượng, hắn rất rõ; dưới một cú đụng kia, Thượng Thanh Đông đã bị thương như vậy; vậy thì hắn cũng không thể tốt hơn được.
Lão giả gầy gò cũng lấy ra một pháp bảo “Hồn kích” từ trong trữ vật giới chỉ, toàn bộ thân kích đều tỏa ra sắc lửa đỏ, nó cũng là pháp bảo hạ phẩm tông khí cấp bậc, không chỉ có tài liệu hi hữu, luyện khí lại càng tinh tế.
Đám Võ vương thấy San Hô Huyền Lam Kình lại lần nữa phóng tới phía lão giả gầy gò, vốn đang định đánh ra đại chiêu, giờ lại thu trở về, tiếp tục tụ lực, bọn hắn đều đang ngóng chờ xem lão giả gầy gò và Thượng Thanh Đông bị trọng thương.
Ngay lúc lão giả gầy gò đang không che dấu, chuẩn bị thi triển đòn tấn công mạnh nhất của hắn, thì sắc mặt tối đen của lão giả gầy gò, đột nhiên giống như có phong ba bão tốt nổi lên, bởi vì trong mắt của hắn, hiện lên một hình ảnh không thể nào tin được.
Chỉ thấy lão giả gầu gò đưa tay ra, chỉ vào nơi nào đó, thất kinh kêu lên:
- Người… người… hung thú… người…
Lão giả gầy gò hét lên lộn xộn, những Võ vương khác đều đem hết tinh lực tập trung vào xem lão giả liệu có bị trọng thương hay không, họ cũng nghe không rõ lão giả đang nói gì, còn lão giả gầy gò cũng không còn thời gian để giải thích, San Hô Huyền Lam Kình đã tấn công tới.
Xoát xoát xoát xoát xoát xoát. . . . . .
Lão giả gầy gò đem “Hồn kích” ra sử dụng kiếm khí cực mạnh, và lại là liên tục không dứt.
Lần này, San Hô Huyền Lam Kình không phun ra thủy tiễn, cứ như vậy, đụng tới như trước giờ chưa từng đụng, kiếm khí đã trảm mạnh mẽ lên lưng của San Hô Huyền Lam Kình, nhưng cũng chỉ để lại vài dấu vết nhỏ, đến cả da của nó cũng không bị thủng, hiển nhiên không mang đến tổn thương gì cho San Hô Huyền Lam Kình cả.
- Vô dụng!
Lão giả gầy gò hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó điên cuồng thối lui, trong nháy mắt, đã lui được ba trăm mét, nhưng sau ba trăm mét, thì San Hô Huyền Lam Kình đã lao tới đụng hắn, lão giả gầy gò bước theo gót chân của Thượng Thanh Đông, trong lúc đang còn trên không không ngừng phun máu, trong lòng lão giả không khỏi hối hận, không nên có suy nghĩ gì khác trong đầu, trước tiên nên hợp lực giết hung thú kia rồi hãy nói.
Ngay lúc hối hận thì lão giả gầy gò lại thấy khiếp sợ:
- Người trên lưng thú là ai? Lẽ nào là người đào ra băng đạo kia? Nhưng khí tức của hắn, có chút không đúng…
Lão giả gầy gò không nhìn thấy rõ mặt của Sở Nam, hơn nữa, mặt của Sở Nam đều đã bị máu đen phủ lấy, một khuôn mặt không rõ ràng.
Thủy nguyên bổn tinh lại bay về phía một người có thực lực cao nhất, San Hô Huyền Lam Kình liền theo sát đuổi theo, những kẻ khác đang vui mừng vì bớt được hai kẻ mạnh, sau khi thấy một người bị đánh bay, thì lúc này mới phát hiện ra điều gì đó không ổn, rồi mới phát hiện ra cách làm của bọn họ là sai, đã để cho San Hô Huyền Lam Kình đánh bại từng kẻ một!
Hối hận cũng vô ích, đám Võ vương bắt đầu tấn công, Vô Không lão tổ không tham chiến, hắn thầm nhủ trong lòng:
- Tôn chủ ở phía trên, hung thú này lợi hại vậy, cũng không phải là đối thủ của Tôn chủ.
Vô Không lão tổ nhìn Thượng Thanh Đông, nở nụ cười.
Phù Chấn vẫn luôn đứng yên giờ cũng xông phía lão giả gầy gò.
Lại nói về Sở Nam, đã vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung bên ngoài, chỉ một lòng muốn thu phục U U Chi Hỏa.
Dưới sự tấn công của hai cỗ tuyệt lực, U U Chi Hỏa đang đến bên bờ tuyệt diệt, Sở Nam đã nuốt phần lớn năng lượng của U U Chi Hỏa, chỉ để lại có một chút.
Đối mặt với tiếng quát nghiêm nghị của Sở Nam, hỏa diễm của U U Chi Hỏa sau khi làm loạn lên, đã vứt bỏ sự chống cự, rồi đi theo vòng xoáy, cuối cùng đã đến đan điền của Sở Nam, cứ thế mờ mờ mà đốt ngọn lửa, không còn khí tức điên cuồng nữa, không còn ý chí phản kháng nữa, chỉ có sự dịu dàng ngoan ngoãn…
Cơ thể Sở Nam lập tức trở nên vô cùng sảng khoái, chính là những đau nhức khó có thể tưởng tượng lúc trước, giờ cũng trở thành hạnh phúc và đang nhảy cẫng lên; đồng thời, trong đầu Sở Nam có nhiều hơn một bức tranh:
- Một đốm hỏa chủng, từ trên trời rơi xuống, rơi xuống đại dương bao la, chìm xuống, sau đó ở dưới đáy biển bắt đầu hiện lên một tảng đá, đá ngầm, núi nhỏ, núi lớn… rồi sau này cuối cùng cũng biến thành Băng Viêm Đảo, hơn nữa còn tiếp tục mở rộng…
- Còn về hạt châu thủy sắc kia, chính là Thủy nguyên bổn tinh, cũng chính là đốm hỏa chủng kia, cũng chính là thứ mà U U Chi Hỏa này thai nghén ra; còn những Hàn Ngọc Lam Viêm kia, đều là do hỏa chủng sinh ra; còn Ngọc chi san hô trùng và San Hô Huyền Lam Kình vốn là Ma thú trong biển lớn, không cẩn thận, đã xông tới đây, dần dần đã có quy mô như ngày hôm nay, mà San Hô Huyền Lam Kình cực kì thông linh, cảm giác được hỏa chủng nằm bên dưới không bình thường, hơn nữa nó lại là Thủy thuộc tính, nó có một trực giác nhạy cảm dị thường với Thủy nguyên bổn tinh..
- Cũng chính vì vậy, ngay lúc U U Chi Hỏa xuất hiện, sẽ khiến cho vạn hỏa làm lễ bái, từ một góc độ nào đó mà nói, nó, đích thật là Vương của bọn chúng!
Những hình ảnh này, từng chút từng chút hiện qua, khoảng thời gian đó là không ít, nhưng trong thần niệm thì chỉ cần thời gian trong nháy mắt thôi, thì tất cả hình ảnh liền hiện ra, Sở Nam cảm giác được hết sự biến đổi tang thương trong mấy chục vạn năm hoặc cũng gần trăm vạn năm đó, từng vật từng vật hiện hình lên, trong lòng có một cảm giác “ngộ”, nhưng lại không thể nói rõ, Sở Nam chỉ có thể khắc khi “ngộ” này trong lòng, bên trong thần niệm, hắn cảm giác được “ngộ” này sẽ có những tác dụng phi thường với hắn.
- Hàn Ngọc Lam Viêm thuộc tính là hỏa, hàn hỏa, lãnh hỏa, sao lại có thể thai nghén ra Thủy nguyên bổn tinh, Thủy và Hỏa là rất tương khắc, tại sao lại có hiện tượng như vậy xuất hiện? Trong bản chất của Thủy và Hỏa, rốt cuộc có cái gì? Như vậy, Thủy liệu có thể đủ khả năng sinh ra Hỏa không? Hỏa có thể luyện khí luyện đan, vậy Thủy có khi nào là cũng có thể? Nếu như Thủy có thể, vậy thì Thổ, Mộc, Kim có phải là cũng có thể không?
Trong đầu Sở Nam, trong một thoáng hiện lên rất nhiều ý nghĩ kì lạ, hắn thậm chí còn nghĩ tới Hắc Tâm Diêm Vương sư phụ, Hắc Tâm Diêm Vương sư phụ chính là Thủy thuộc tính, nhưng lại có thể nấu cơm xào rau:
- Lẽ nào Hắc Tâm Diêm Vương sư phụ…
Từng ý nghĩ thoáng qua, Sở Nam lại nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng!
- Có phục hay không? Không phục thì ta sẽ luyện hóa ngươi! Xóa bỏ sự tồn tại của ngươi!
Sở Nam đề nghị nói trong thần niệm!
Lúc này, Thủy nguyên bổn tinh bay đến trước mặt Thượng Thanh Đông, San Hô Huyền Lam Kình bay thẳng tới chỗ Thượng Thanh Đông…
Thấy thế, mọi người vốn đang chuẩn bị toàn lực tấn công, tay không khỏi chậm một nhịp, đương nhiên là trong lòng bọn họ đã có suy tính!
San Hô Huyền Lam Kình đâm thẳng vào Thượng Thanh Đông, sắc mặt Thượng Thanh Đông thay đổi, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một bảo kiếm “Phích Lịch”, đây là pháp bảo có sức tấn công mạnh nhất mà hắn đem xuống núi của Thiên Nhất Tông, là hạ phẩm tông khí!
Tài liệu mà bảo kiếm “Phích Lịch” sử dụng, tất cả đều là hiếm có, vô cùng trân quý, cực kì sắc bén, chỉ nhẹ nhàng múa trên không, thì đã nghe thấy tiếng “răng rắc”, tựa như không khí đã bị đánh gãy ra vậy.
Thượng Thanh Đông tay cầm bảo kiếm “Phích Lịch”, trong cuộc chiến đấu nguy hiểm lúc trước, hắn đã không dễ dàng lấy bảo kiếm ra, chờ đợi đến chính khoảnh khắc này, lúc này trong lòng hắn đã có nhiều hơn một mục đích, đó là không chỉ lấy được Thủy nguyên bổn tinh, mà còn phải có được San Hô Huyền Lam Kình khổng lồ trước mặt!
Chính vào thời điểm trong lòng nghĩ đến chuyện này, thì Thượng Thanh Đông chú ý đến hành động của những người khác, đám người của lão giả gầy gò, biểu hiện xem ra, tất cả đều đang tích tụ nguyên lực, chuẩn bị một đòn tấn công rất mãnh liệt.
Nhưng trên thực tế, Thượng Thanh Đông rất rõ, bọn họ không phải đang tụ lực, mà là đang đợi hắn và San Hô Huyền Lam Kình chém giết, hắn bị trọng thương rồi mới ra tay, cứ như vậy, thì sự uy hiếp mà hắn tạo ra cho mọi người sẽ ít đi rất nhiều.
Rõ thì đã rõ, nhưng Thượng Thanh Đông vẫn thấy rất phẫn nộ, mặc dù hắn hiểu rằng đổi lại là lão giả gầy gò, thì hắn cũng chọn cách làm như vậy, nhưng chuyện xảy ra với mình, để người khác tính toán, thì hắn rất khó chịu, hắn to giọng quát:
- Đều là một đám tầm nhìn hạn hẹp, ta sắp bị trọng thương rồi, dựa vào các ngươi có thể hạ được hung thú này sao? Dựa vào các ngươi mà có thể chống lại nó sao?
Lời của Thượng Thanh Đông chỉ vào chính là lão giả gầy gò.
Nói một hồi, cũng khiến những kẻ khác phải suy nghĩ, nhưng bọn họ vẫn không ra tay, bởi vì trong lòng bọn họ vẫn còn một phần vạn hi vọng!
Mà lúc này, Thượng Thanh Đông đã không còn kịp tức giận nữa rồi, Thủy nguyên bổn tinh xông tới phía hắn, lách qua bên người, San Hô Huyền Lam Kình cũng theo đó mà đánh tới!
- Phích Lịch thức thứ năm!
Thượng Thanh Đông trực tiếp đánh ra một đại chiêu mạnh nhất, hướng về phía mắt của San Hô Huyền Lam Kình mà chém, San Hô Huyền Lam Kình tức giận, thét lên điên cuồng, tiếng gào cũng khiến Thượng Thanh Đông phải giật mình, tiếp đó miệng rộng mở ra, bắn ra ba cây thủy tiễn.
Oanh! Oanh!
Hai cây thủy tiễn đầu tiên đâm vào “Phích Lịch” của Thượng Thanh Đông, triệt tiêu đi phần lớn uy năng của “Phích Lịch”, mắt của Thượng Thanh Đông lộ vẻ không thể tin được, đại chiêu của hắn, bị hai cây thủy tiễn của người ta phá đi mất!
Ngay sau đó, cây thủy tiễn thứ ba, bộc phá ra tấm màn nước, trùm lấy Thượng Thanh Đông.
Thượng Thanh Đông vội vàng thối lui, đã có ví dụ phía trước, tự hắn hiểu rõ bị tấm màn nước này bao trùm, thì chắc chắn sẽ rất phiền phức; Thượng Thanh Đông vừa lui, vừa quơ “Phích Lịch” nhắm trảm phá tấm màn nước.
Nhưng tấm màn nước này, Sở Nam dùng Long nha mới có thể đâm rách, đến cả Cổ kiếm cũng không được, nên “Phích Lịch” này đương nhiên cũng không được, mặc dù Thượng Thanh Đông là Võ vương cao cấp, nhưng vẫn còn kém một chút!
Tấm màn nước trảm không thủng, San Hô Huyền Lam Kình đâm vào người Thượng Thanh Đông!
San Hô Huyền Lam Kình cơ thể khổng lồ như vậy, sức mạnh có thể tưởng tượng được, Thượng Thanh Đông sớm đã mở ra tất cả những phòng ngự, nhưng với cú va đụng vủa San Hô Huyền Lam Kình, thì không có một chút tác dụng nào cả.
Thượng Thanh Đông bị đâm đến mức lục phủ ngũ tạng bị lệch khỏi vị trí, thất khiếu chảy máu, cơ thể xoay tròn, bay về phía sau, mặc dù chưa đến mức lấy mạng của Thượng Thanh Đông, nhưng thực chất là khiến hắn bị thương rất nặng, mà cái tấm màn nước kia, vẫn không buông tha mà bao trùm lấy hắn.
Trong lúc Thượng Thanh Đông và San Hô Huyền Lam Kình quyết đấu, Tùy trưởng lão liều cái mạng già cống hiến sự giúp đỡ lớn nhất của lão, nhưng vẫn chưa khiến San Hô Huyền Lam Kình phải chịu chút thương tổn nào, thì Tùy trưởng lão nhìn thấy Thượng Thanh Đông, chỗ dựa lớn nhất của Thiên Nhất Tông bị trọng thương như vậy, bỗng chốc phẫn nộ cực kỳ, quát lớn:
- Các ngươi có trốn cũng không thoát, khoản nợ này, Thiên Nhất Tông sẽ nhớ kỹ!
Miệng Tùy trưởng lão luôn không rời ba chữ “Thiên Nhất Tông”, trong lúc bình thường, dựa vào ba chữ này, mọi người thế nào cũng phải nể mặt nể mũi vài phần, nhưng lúc này, mọi người căn bản là không quan tâm, thậm chí có người, trong mắt của còn lộ ra sát cơ, chỉ cần giết hết người của Thiên Nhất Tông trên Băng Viêm Đảo đi, thì Thiên Nhất Tông sẽ không biết được sự thật!
Thế nhưng, Tùy trưởng lão vẫn không tự hiểu ra, hắn vẫn hét lên với Vô Không lão tổ:
- Ngươi có còn muốn gia nhập Thiên Nhất Tông hay không? Nếu muốn, thì tranh thủ đi trợ giúp Thượng sư huynh ngay!
Vô Không lão tổ lại nhìn vào bóng người trên lưng San Hô Huyền Lam Kình, trên khóe miệng nở ra một nụ cười, bay tới phía Thượng Thanh Đông đang bị rơi xuống!
Mọi người thấy Thượng Thanh Đông bị trọng thương như vậy, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm vì đã bớt đi được bột kẻ địch mạnh, đang muốn hợp lực xuất chiêu, giết chết San Hô Huyền Lam Kình, nhưng nhìn thấy hạt Thủy nguyên bổn tinh kia lại bay về phía lão giả gầy gò.
Lão giả gầy gò còn đang đắc ý, kẻ địch mạnh như Thượng Thanh Đông đã trọng thương, Thủy nguyên bổn tinh kia nếu không phải của hắn thì còn là ai nữa, nhưng nhìn thấy Thủy nguyên bổn tinh bay tới phía hắn thì sắc mặt lập tức tối sầm lại, Thượng Thanh Đông có bao nhiêu cân lượng, hắn rất rõ; dưới một cú đụng kia, Thượng Thanh Đông đã bị thương như vậy; vậy thì hắn cũng không thể tốt hơn được.
Lão giả gầy gò cũng lấy ra một pháp bảo “Hồn kích” từ trong trữ vật giới chỉ, toàn bộ thân kích đều tỏa ra sắc lửa đỏ, nó cũng là pháp bảo hạ phẩm tông khí cấp bậc, không chỉ có tài liệu hi hữu, luyện khí lại càng tinh tế.
Đám Võ vương thấy San Hô Huyền Lam Kình lại lần nữa phóng tới phía lão giả gầy gò, vốn đang định đánh ra đại chiêu, giờ lại thu trở về, tiếp tục tụ lực, bọn hắn đều đang ngóng chờ xem lão giả gầy gò và Thượng Thanh Đông bị trọng thương.
Ngay lúc lão giả gầy gò đang không che dấu, chuẩn bị thi triển đòn tấn công mạnh nhất của hắn, thì sắc mặt tối đen của lão giả gầy gò, đột nhiên giống như có phong ba bão tốt nổi lên, bởi vì trong mắt của hắn, hiện lên một hình ảnh không thể nào tin được.
Chỉ thấy lão giả gầu gò đưa tay ra, chỉ vào nơi nào đó, thất kinh kêu lên:
- Người… người… hung thú… người…
Lão giả gầy gò hét lên lộn xộn, những Võ vương khác đều đem hết tinh lực tập trung vào xem lão giả liệu có bị trọng thương hay không, họ cũng nghe không rõ lão giả đang nói gì, còn lão giả gầy gò cũng không còn thời gian để giải thích, San Hô Huyền Lam Kình đã tấn công tới.
Xoát xoát xoát xoát xoát xoát. . . . . .
Lão giả gầy gò đem “Hồn kích” ra sử dụng kiếm khí cực mạnh, và lại là liên tục không dứt.
Lần này, San Hô Huyền Lam Kình không phun ra thủy tiễn, cứ như vậy, đụng tới như trước giờ chưa từng đụng, kiếm khí đã trảm mạnh mẽ lên lưng của San Hô Huyền Lam Kình, nhưng cũng chỉ để lại vài dấu vết nhỏ, đến cả da của nó cũng không bị thủng, hiển nhiên không mang đến tổn thương gì cho San Hô Huyền Lam Kình cả.
- Vô dụng!
Lão giả gầy gò hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó điên cuồng thối lui, trong nháy mắt, đã lui được ba trăm mét, nhưng sau ba trăm mét, thì San Hô Huyền Lam Kình đã lao tới đụng hắn, lão giả gầy gò bước theo gót chân của Thượng Thanh Đông, trong lúc đang còn trên không không ngừng phun máu, trong lòng lão giả không khỏi hối hận, không nên có suy nghĩ gì khác trong đầu, trước tiên nên hợp lực giết hung thú kia rồi hãy nói.
Ngay lúc hối hận thì lão giả gầy gò lại thấy khiếp sợ:
- Người trên lưng thú là ai? Lẽ nào là người đào ra băng đạo kia? Nhưng khí tức của hắn, có chút không đúng…
Lão giả gầy gò không nhìn thấy rõ mặt của Sở Nam, hơn nữa, mặt của Sở Nam đều đã bị máu đen phủ lấy, một khuôn mặt không rõ ràng.
Thủy nguyên bổn tinh lại bay về phía một người có thực lực cao nhất, San Hô Huyền Lam Kình liền theo sát đuổi theo, những kẻ khác đang vui mừng vì bớt được hai kẻ mạnh, sau khi thấy một người bị đánh bay, thì lúc này mới phát hiện ra điều gì đó không ổn, rồi mới phát hiện ra cách làm của bọn họ là sai, đã để cho San Hô Huyền Lam Kình đánh bại từng kẻ một!
Hối hận cũng vô ích, đám Võ vương bắt đầu tấn công, Vô Không lão tổ không tham chiến, hắn thầm nhủ trong lòng:
- Tôn chủ ở phía trên, hung thú này lợi hại vậy, cũng không phải là đối thủ của Tôn chủ.
Vô Không lão tổ nhìn Thượng Thanh Đông, nở nụ cười.
Phù Chấn vẫn luôn đứng yên giờ cũng xông phía lão giả gầy gò.
Lại nói về Sở Nam, đã vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung bên ngoài, chỉ một lòng muốn thu phục U U Chi Hỏa.
Dưới sự tấn công của hai cỗ tuyệt lực, U U Chi Hỏa đang đến bên bờ tuyệt diệt, Sở Nam đã nuốt phần lớn năng lượng của U U Chi Hỏa, chỉ để lại có một chút.
Đối mặt với tiếng quát nghiêm nghị của Sở Nam, hỏa diễm của U U Chi Hỏa sau khi làm loạn lên, đã vứt bỏ sự chống cự, rồi đi theo vòng xoáy, cuối cùng đã đến đan điền của Sở Nam, cứ thế mờ mờ mà đốt ngọn lửa, không còn khí tức điên cuồng nữa, không còn ý chí phản kháng nữa, chỉ có sự dịu dàng ngoan ngoãn…
Cơ thể Sở Nam lập tức trở nên vô cùng sảng khoái, chính là những đau nhức khó có thể tưởng tượng lúc trước, giờ cũng trở thành hạnh phúc và đang nhảy cẫng lên; đồng thời, trong đầu Sở Nam có nhiều hơn một bức tranh:
- Một đốm hỏa chủng, từ trên trời rơi xuống, rơi xuống đại dương bao la, chìm xuống, sau đó ở dưới đáy biển bắt đầu hiện lên một tảng đá, đá ngầm, núi nhỏ, núi lớn… rồi sau này cuối cùng cũng biến thành Băng Viêm Đảo, hơn nữa còn tiếp tục mở rộng…
- Còn về hạt châu thủy sắc kia, chính là Thủy nguyên bổn tinh, cũng chính là đốm hỏa chủng kia, cũng chính là thứ mà U U Chi Hỏa này thai nghén ra; còn những Hàn Ngọc Lam Viêm kia, đều là do hỏa chủng sinh ra; còn Ngọc chi san hô trùng và San Hô Huyền Lam Kình vốn là Ma thú trong biển lớn, không cẩn thận, đã xông tới đây, dần dần đã có quy mô như ngày hôm nay, mà San Hô Huyền Lam Kình cực kì thông linh, cảm giác được hỏa chủng nằm bên dưới không bình thường, hơn nữa nó lại là Thủy thuộc tính, nó có một trực giác nhạy cảm dị thường với Thủy nguyên bổn tinh..
- Cũng chính vì vậy, ngay lúc U U Chi Hỏa xuất hiện, sẽ khiến cho vạn hỏa làm lễ bái, từ một góc độ nào đó mà nói, nó, đích thật là Vương của bọn chúng!
Những hình ảnh này, từng chút từng chút hiện qua, khoảng thời gian đó là không ít, nhưng trong thần niệm thì chỉ cần thời gian trong nháy mắt thôi, thì tất cả hình ảnh liền hiện ra, Sở Nam cảm giác được hết sự biến đổi tang thương trong mấy chục vạn năm hoặc cũng gần trăm vạn năm đó, từng vật từng vật hiện hình lên, trong lòng có một cảm giác “ngộ”, nhưng lại không thể nói rõ, Sở Nam chỉ có thể khắc khi “ngộ” này trong lòng, bên trong thần niệm, hắn cảm giác được “ngộ” này sẽ có những tác dụng phi thường với hắn.
- Hàn Ngọc Lam Viêm thuộc tính là hỏa, hàn hỏa, lãnh hỏa, sao lại có thể thai nghén ra Thủy nguyên bổn tinh, Thủy và Hỏa là rất tương khắc, tại sao lại có hiện tượng như vậy xuất hiện? Trong bản chất của Thủy và Hỏa, rốt cuộc có cái gì? Như vậy, Thủy liệu có thể đủ khả năng sinh ra Hỏa không? Hỏa có thể luyện khí luyện đan, vậy Thủy có khi nào là cũng có thể? Nếu như Thủy có thể, vậy thì Thổ, Mộc, Kim có phải là cũng có thể không?
Trong đầu Sở Nam, trong một thoáng hiện lên rất nhiều ý nghĩ kì lạ, hắn thậm chí còn nghĩ tới Hắc Tâm Diêm Vương sư phụ, Hắc Tâm Diêm Vương sư phụ chính là Thủy thuộc tính, nhưng lại có thể nấu cơm xào rau:
- Lẽ nào Hắc Tâm Diêm Vương sư phụ…
Từng ý nghĩ thoáng qua, Sở Nam lại nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng!
/2163
|