Hàn Mãnh đem nguyên lực toàn thân hóa thành một kích dốc sức liều mạng.
Chỉ có thể đánh bật thanh trong kiếm vẫn còn đang rỉ máu kia thì Hàn Mãnh mới có cơ hội còn mạng.
Ý niệm lúc này trong đầu Hàn Mãnh đó chính là cướp đường bỏ chạy….
Đang lúc cánh tay của Hàn Mãnh đánh đến phía trọng kiếm.
Thanh trọng kiếm bỗng nhiên sừng sững bất động.
Cánh tay của Hàn Mãnh vừa chạm kiếm liền gãy đoạn.
Một cổ đau nhức kịch liệt chỉ trong thoáng chốc truyền khắp toàn thân Hàn Mãnh, cảm giác tử vong lập tức vây quanh hắn.
Hàn Mãnh muốn bước chân tránh qua một bên, nhưng cuối cùng cũng không bước ra, hắn cứ như vậy nhìn cánh tay của mình bay trên không trung, không ngừng xoay tròn, máu tươi bắn ra không ngớt….
- Làm sao có thể?
Trong đầu Hàn Mãnh lóe lên suy nghĩ này, rốt cuộc cũng không nghĩ được gì khác nữa, một quyền của Sở Nam lúc này đã nện lên ngực Hàn Mãnh.
Một quyền vừa dứt, lồng ngực của Hàn Mãnh lập tức xuất hiện một cái lỗ máu.
Nếu như thân thể của Hàn Mãnh có thể so sánh với cự thạch ngưng đọng trên vạn năm thì một quyền này của Sở Nam cũng sẽ không có được hiệu quả như vậy, thế nhưng chỉ với thân thể trung cấp Võ Sư hiện nay của Hàn Mãnh, chẳng lẽ lại có thể cứng rắn hơn cự thạch sao?
Kết quả đó là đồng tử của Hàn Mãnh dần giãn ra, máu tươi trong miệng không ngừng phun, ngã gục xuống đất, chết không nhắm mắt.
Hàn Mãnh dường như vẫn còn đang suy nghĩ đến việc hắn mua Nhuyễn Cân Tán, nghĩ đến việc cuồng vọng như thế nào lúc bọn người Tư Đồ Dật Tiêu trúng độc, lại nghĩ đến tương lai sau này của hắn sẽ có được địa bạn là hai con đường….
Mà tất cả toàn bộ, đều tan thành mây khói khi con mồi lúc sáng kia đến….
Tư Đồ Dật Tiêu được Trầm Mạch Hân dìu đỡ, cùng với bảy tám thủ hạ đi đến trước mặt Sở Nam, nhìn thấy lỗ máu trước ngực Hàn Mãnh thì trên mặt lập tức tràn đầy vẻ khiếp sợ, chỉ một quyền mà đã có uy lực như vậy, đó là do hắn còn chưa sử dụng nguyên lực, nếu như hắn sử dụng nguyên lực thì Hàn Mãnh còn không phải bị đánh đến nát bấy sao?
Nếu như Sở Nam có thể kích phát ra nguyên lực thì quả thật có thể đánh Hàn Mãnh thành thịt vụn thật, thậm chí hóa thành hư vô, thế nhưng, Tư Đồ Dật Tiêu nào biết rằng Sở Nam bây giờ căn bản không thể xuất ra nguyên lực được.
Trầm Mạch Hân chứng kiến thảm trạng thì mắt khẽ nhắm lại, hiển nhiên tình cảnh máu tanh này khiến nàng chấn động không nhỏ, chỉ có điều, một lúc sau Trầm Mạch Hân lại mở mắt ra, hung hăng đạp lên thi thể Hàn Mãnh, nói:
- Tên tiểu nhân đáng chết này, dám hạ độc, đáng đời, đáng đời….
Tư Đồ Dật Tiêu lấy lại tinh thần, vội vàng nói với Sở Nam:
- Tiền bối, đa tạ ơn cứu mạng của người, nếu không có người thì hôm nay tính mạng của ta và muội muội, còn có tám huynh đệ đều bỏ lại tại đây rồi.
Sở Nam ổn định lại tinh thần, vừa cười vừa nói:
- Buổi sáng ngươi giúp đỡ ta, bây giờ ta cứu các ngươi một mạng, xem như hòa, chúng ta không ai nợ ai!
- Tiền bối, chuyện lúc sáng, cho dù không có chúng ta thì người cũng sẽ không có chút tổn hại gì, chúng ta chỉ làm việc thừa thãi.
Tư Đồ Dật Tiêu cung kính nói, Trầm Mạch Hân thấp giọng nói:
- Ca ca, hắn còn trẻ như vậy, không chừng so với ta còn trẻ hơn, tại sao phải gọi hắn là tiền bối?
- Tiểu muội, tôn trọng kẻ mạnh thì nên gọi là tiền bối, huống hồ tiền bối còn là ân nhân cứu mạng của chúng ta!
Tư Đồ Dật Tiêu thấp giọng quát:
- Tiểu muội, còn không mau gọi tiền bối!
Trầm Mạch Hân bĩu môi, nhưng không thể không nghe lời của Tư Đồ Dật Tiêu, rất không tình nguyện nói:
- Tiền bối.
Sở Nam thấy vậy cũng cảm thấy buồn cười, không nghĩ rằng hắn lại là tiền bối trong mắt người khác, ai có thể ngờ lúc trước hắn còn bị một tên đệ tử của Vân La Môn gọi là phế vật chứ.
- Không cần gọi ta là tiền bối.
Sở Nam lắc đầu, bộ dáng giống như đã ra tay diệt trừ bất bình, hắn cũng phải rời đi rồi, Tư Đồ Dật Tiêu cũng nhìn ra tâm tư của Sở Nam, vội vàng nói:
- Tiền bối, không bằng đến chỗ của chúng ta, cũng để chúng ta báo ân cứu mạng.
- Ta đã nói rồi, chúng ta không ai nợ ai!
- Thế nhưng, nếu như không báo đáp tiền bối thì trong lòng chúng ta vĩnh viễn không yên, kính xin tiền bối thành toàn.
Ngữ khí của Tư Đồ Dật Tiêu lúc này có chút sợ hãi.
Sở Nam chợt nghĩ, rồi nói:
- Như vậy đi, các ngươi giúp ta làm một chuyện, sẽ không mắc nợ nhau nữa.
- Tiền bối mời nói.
- Tìm chỗ ở cho ta!
Trên mặt Tư Đồ Dật Tiêu chợt mừng rỡ, nói:
- Tiền bối, chỗ của ta mặc dù đơn sơ, nhưng vẫn còn chỗ trống.
Sở Nam trầm mặc, không đáp.
Tư Đồ Dật Tiêu lại khom người, giọng nói có chút bi thương:
- Kính xin tiền bối cứu chúng ta một mạng.
- Ồ?
Sở Nam có chút nghi hoặc, Trầm Mạch Hân cũng không hiểu hỏi:
- Ca ca, Hàn Mãnh không phải chết rồi sao?
Tư Đồ Dật Tiêu vẫn khom người nói:
- Tiền bối, trong người chúng ta trúng Nhuyễn Cân Tán, phải mười hai canh giờ sau mới hồi phục công lực, nếu như trong mười hai canh giờ này có thế lực khác muốn tiêu diệt chúng ta thì chúng ta cũng không thể sống sót. Cho nên, xin tiền bối hãy ra tay cứu chúng ta một mạng.
Nghe thấy lời này của Tư Đồ Dật Tiêu, Trầm Mạch Hân đã hiểu rõ, lúc này cũng mặc kệ Sở Nam tuổi trẻ, vội vàng nói:
- Tiền bối, người hãy cứu chúng ta đi. Người muốn chúng ta làm cái gì cũng được, chúng ta sẽ đáp ứng người.
- Thế lực? Làm gì cũng được?
Nghe thấy những lời này của hai huynh đệ bọn họ, trong lòng Sở Nam đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, tại trấn Tự Do, ở chung với năm vị sư phụ hơn nửa năm, Sở Nam đã hiểu rõ, muốn tu luyện nhanh hơn thì phải có rất nhiều tài nguyên để sử dụng, cái gì mà Nguyên Thạch tu luyện, Linh Dược luyện đan, ma hạch nội đan… Và còn có các loại tài liệu luyện khí, nếu như có thế lực lớn thì mới dễ dàng đạt được. Còn nếu như chỉ có một mình, cho dù bản thân có tự tìm thì việc tu luyện Ngũ Hành của hắn cũng không biết đến khi nào mới có thể đến cảnh giới thứ hai.
Tóm lại, muốn tu luyện nhanh thì tuyệt đối không thể thiếu tài phú, nói đơn giản là nếu như không có năng lượng đan dược mà sư phụ Lãnh Diện Diêm Vương lưu lại thì đồ ăn mỗi ngày của hắn sẽ tiêu tốn một lượng tiền rất lớn.
Mặc dù kim tệ và Tử Tinh tệ trong nhẫn trữ vật của Sở Nam còn không ít, nhưng miệng ăn thì núi lở.
Vì thế, để sinh tồn thì Sở Nam phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, dưới tình huống không thể tiến vào môn phái, Sở Nam chỉ có thể thành lập thế lực thuộc về riêng hắn.
Chỉ cần có thế lực thì có thể dùng các loại phương pháp để tăng cường thực lực của mình.
Thực lực càng cao thì hắn mới có thể gánh nhiều trọng trách như vậy.
Hơn nữa, Sở Nam còn phải đối phó với đệ nhất tông của Bắc Tề, Thiên Nhất Tông, nếu như không có thế lực cường hãn khổng lồ, chỉ bằng mình hắn đơn thương độc mã mà muốn đối phó với Thiên Nhất Tông, trừ phi hắn tu luyện đến cảnh giới Võ Tôn trong truyền thuyết.
Nghĩ vậy, Sở Nam lại nhìn Tư Đồ Dật Tiêu, nghĩ đến việc hắn có thể dễ dàng làm được, Sở Nam rất có hảo cảm với hắn, vì vậy nói thẳng:
- Ta muốn các ngươi làm gì cũng được, đúng không?
Chỉ có thể đánh bật thanh trong kiếm vẫn còn đang rỉ máu kia thì Hàn Mãnh mới có cơ hội còn mạng.
Ý niệm lúc này trong đầu Hàn Mãnh đó chính là cướp đường bỏ chạy….
Đang lúc cánh tay của Hàn Mãnh đánh đến phía trọng kiếm.
Thanh trọng kiếm bỗng nhiên sừng sững bất động.
Cánh tay của Hàn Mãnh vừa chạm kiếm liền gãy đoạn.
Một cổ đau nhức kịch liệt chỉ trong thoáng chốc truyền khắp toàn thân Hàn Mãnh, cảm giác tử vong lập tức vây quanh hắn.
Hàn Mãnh muốn bước chân tránh qua một bên, nhưng cuối cùng cũng không bước ra, hắn cứ như vậy nhìn cánh tay của mình bay trên không trung, không ngừng xoay tròn, máu tươi bắn ra không ngớt….
- Làm sao có thể?
Trong đầu Hàn Mãnh lóe lên suy nghĩ này, rốt cuộc cũng không nghĩ được gì khác nữa, một quyền của Sở Nam lúc này đã nện lên ngực Hàn Mãnh.
Một quyền vừa dứt, lồng ngực của Hàn Mãnh lập tức xuất hiện một cái lỗ máu.
Nếu như thân thể của Hàn Mãnh có thể so sánh với cự thạch ngưng đọng trên vạn năm thì một quyền này của Sở Nam cũng sẽ không có được hiệu quả như vậy, thế nhưng chỉ với thân thể trung cấp Võ Sư hiện nay của Hàn Mãnh, chẳng lẽ lại có thể cứng rắn hơn cự thạch sao?
Kết quả đó là đồng tử của Hàn Mãnh dần giãn ra, máu tươi trong miệng không ngừng phun, ngã gục xuống đất, chết không nhắm mắt.
Hàn Mãnh dường như vẫn còn đang suy nghĩ đến việc hắn mua Nhuyễn Cân Tán, nghĩ đến việc cuồng vọng như thế nào lúc bọn người Tư Đồ Dật Tiêu trúng độc, lại nghĩ đến tương lai sau này của hắn sẽ có được địa bạn là hai con đường….
Mà tất cả toàn bộ, đều tan thành mây khói khi con mồi lúc sáng kia đến….
Tư Đồ Dật Tiêu được Trầm Mạch Hân dìu đỡ, cùng với bảy tám thủ hạ đi đến trước mặt Sở Nam, nhìn thấy lỗ máu trước ngực Hàn Mãnh thì trên mặt lập tức tràn đầy vẻ khiếp sợ, chỉ một quyền mà đã có uy lực như vậy, đó là do hắn còn chưa sử dụng nguyên lực, nếu như hắn sử dụng nguyên lực thì Hàn Mãnh còn không phải bị đánh đến nát bấy sao?
Nếu như Sở Nam có thể kích phát ra nguyên lực thì quả thật có thể đánh Hàn Mãnh thành thịt vụn thật, thậm chí hóa thành hư vô, thế nhưng, Tư Đồ Dật Tiêu nào biết rằng Sở Nam bây giờ căn bản không thể xuất ra nguyên lực được.
Trầm Mạch Hân chứng kiến thảm trạng thì mắt khẽ nhắm lại, hiển nhiên tình cảnh máu tanh này khiến nàng chấn động không nhỏ, chỉ có điều, một lúc sau Trầm Mạch Hân lại mở mắt ra, hung hăng đạp lên thi thể Hàn Mãnh, nói:
- Tên tiểu nhân đáng chết này, dám hạ độc, đáng đời, đáng đời….
Tư Đồ Dật Tiêu lấy lại tinh thần, vội vàng nói với Sở Nam:
- Tiền bối, đa tạ ơn cứu mạng của người, nếu không có người thì hôm nay tính mạng của ta và muội muội, còn có tám huynh đệ đều bỏ lại tại đây rồi.
Sở Nam ổn định lại tinh thần, vừa cười vừa nói:
- Buổi sáng ngươi giúp đỡ ta, bây giờ ta cứu các ngươi một mạng, xem như hòa, chúng ta không ai nợ ai!
- Tiền bối, chuyện lúc sáng, cho dù không có chúng ta thì người cũng sẽ không có chút tổn hại gì, chúng ta chỉ làm việc thừa thãi.
Tư Đồ Dật Tiêu cung kính nói, Trầm Mạch Hân thấp giọng nói:
- Ca ca, hắn còn trẻ như vậy, không chừng so với ta còn trẻ hơn, tại sao phải gọi hắn là tiền bối?
- Tiểu muội, tôn trọng kẻ mạnh thì nên gọi là tiền bối, huống hồ tiền bối còn là ân nhân cứu mạng của chúng ta!
Tư Đồ Dật Tiêu thấp giọng quát:
- Tiểu muội, còn không mau gọi tiền bối!
Trầm Mạch Hân bĩu môi, nhưng không thể không nghe lời của Tư Đồ Dật Tiêu, rất không tình nguyện nói:
- Tiền bối.
Sở Nam thấy vậy cũng cảm thấy buồn cười, không nghĩ rằng hắn lại là tiền bối trong mắt người khác, ai có thể ngờ lúc trước hắn còn bị một tên đệ tử của Vân La Môn gọi là phế vật chứ.
- Không cần gọi ta là tiền bối.
Sở Nam lắc đầu, bộ dáng giống như đã ra tay diệt trừ bất bình, hắn cũng phải rời đi rồi, Tư Đồ Dật Tiêu cũng nhìn ra tâm tư của Sở Nam, vội vàng nói:
- Tiền bối, không bằng đến chỗ của chúng ta, cũng để chúng ta báo ân cứu mạng.
- Ta đã nói rồi, chúng ta không ai nợ ai!
- Thế nhưng, nếu như không báo đáp tiền bối thì trong lòng chúng ta vĩnh viễn không yên, kính xin tiền bối thành toàn.
Ngữ khí của Tư Đồ Dật Tiêu lúc này có chút sợ hãi.
Sở Nam chợt nghĩ, rồi nói:
- Như vậy đi, các ngươi giúp ta làm một chuyện, sẽ không mắc nợ nhau nữa.
- Tiền bối mời nói.
- Tìm chỗ ở cho ta!
Trên mặt Tư Đồ Dật Tiêu chợt mừng rỡ, nói:
- Tiền bối, chỗ của ta mặc dù đơn sơ, nhưng vẫn còn chỗ trống.
Sở Nam trầm mặc, không đáp.
Tư Đồ Dật Tiêu lại khom người, giọng nói có chút bi thương:
- Kính xin tiền bối cứu chúng ta một mạng.
- Ồ?
Sở Nam có chút nghi hoặc, Trầm Mạch Hân cũng không hiểu hỏi:
- Ca ca, Hàn Mãnh không phải chết rồi sao?
Tư Đồ Dật Tiêu vẫn khom người nói:
- Tiền bối, trong người chúng ta trúng Nhuyễn Cân Tán, phải mười hai canh giờ sau mới hồi phục công lực, nếu như trong mười hai canh giờ này có thế lực khác muốn tiêu diệt chúng ta thì chúng ta cũng không thể sống sót. Cho nên, xin tiền bối hãy ra tay cứu chúng ta một mạng.
Nghe thấy lời này của Tư Đồ Dật Tiêu, Trầm Mạch Hân đã hiểu rõ, lúc này cũng mặc kệ Sở Nam tuổi trẻ, vội vàng nói:
- Tiền bối, người hãy cứu chúng ta đi. Người muốn chúng ta làm cái gì cũng được, chúng ta sẽ đáp ứng người.
- Thế lực? Làm gì cũng được?
Nghe thấy những lời này của hai huynh đệ bọn họ, trong lòng Sở Nam đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, tại trấn Tự Do, ở chung với năm vị sư phụ hơn nửa năm, Sở Nam đã hiểu rõ, muốn tu luyện nhanh hơn thì phải có rất nhiều tài nguyên để sử dụng, cái gì mà Nguyên Thạch tu luyện, Linh Dược luyện đan, ma hạch nội đan… Và còn có các loại tài liệu luyện khí, nếu như có thế lực lớn thì mới dễ dàng đạt được. Còn nếu như chỉ có một mình, cho dù bản thân có tự tìm thì việc tu luyện Ngũ Hành của hắn cũng không biết đến khi nào mới có thể đến cảnh giới thứ hai.
Tóm lại, muốn tu luyện nhanh thì tuyệt đối không thể thiếu tài phú, nói đơn giản là nếu như không có năng lượng đan dược mà sư phụ Lãnh Diện Diêm Vương lưu lại thì đồ ăn mỗi ngày của hắn sẽ tiêu tốn một lượng tiền rất lớn.
Mặc dù kim tệ và Tử Tinh tệ trong nhẫn trữ vật của Sở Nam còn không ít, nhưng miệng ăn thì núi lở.
Vì thế, để sinh tồn thì Sở Nam phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, dưới tình huống không thể tiến vào môn phái, Sở Nam chỉ có thể thành lập thế lực thuộc về riêng hắn.
Chỉ cần có thế lực thì có thể dùng các loại phương pháp để tăng cường thực lực của mình.
Thực lực càng cao thì hắn mới có thể gánh nhiều trọng trách như vậy.
Hơn nữa, Sở Nam còn phải đối phó với đệ nhất tông của Bắc Tề, Thiên Nhất Tông, nếu như không có thế lực cường hãn khổng lồ, chỉ bằng mình hắn đơn thương độc mã mà muốn đối phó với Thiên Nhất Tông, trừ phi hắn tu luyện đến cảnh giới Võ Tôn trong truyền thuyết.
Nghĩ vậy, Sở Nam lại nhìn Tư Đồ Dật Tiêu, nghĩ đến việc hắn có thể dễ dàng làm được, Sở Nam rất có hảo cảm với hắn, vì vậy nói thẳng:
- Ta muốn các ngươi làm gì cũng được, đúng không?
/2163
|