Tiểu Lam dẫn theo đám Ngọc Chi San Hô Trùng đâm vào trong thân thể của bọn chúng, sư huynh của Hoa Mị vẫn còn hô lớn:
- Tiền bối, chúng ta là đệ tử của Cực Lạc Cung, nếu ngươi giết chúng ta, Cực Lạc Cung sẽ không tha cho ngươi.
Sở Nam căn bản không thèm để ý tới, Cực Lạc Cung là gì hắn chưa từng nghe tới, cho dù là nghe tới, cho dù thực lực rất mạnh thì đã sao?
Thiên Nhất Tông Sở Nam còn dám mạo phạm, lẽ nào còn sợ Cực Lạc Cung chưa từng nghe tới.
Ngọc Chi San Hô Trùng bắt đầu hút điên cuồng máu tươi, năm người vẫn đang dùng Cực Lạc Cung để uy hiếp, nhưng kêu lên một hồi lâu mà không có chút tác dụng nào liền chuyển thành cầu xin.
Hoa Mị cảm thấy máu tươi trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất, vô cùng kinh hoang, nói:
- Tiền bối, ngươi tha cho nô gia, nô gia nguyện hầu hạ tiền bối, tiền bối bảo nô gia làm gì nô gia sẽ làm việc đó. Nô gia nhất định sẽ hầu hạ cho tiền bối cảm thấy thoải mái.
Năm người đó đã nhất định phải chết, thứ Sở Nam quan tâm lúc này không phải là sự sống chết của năm gã đệ tử Cực Lạc Cung mà là phươn thuốc kia.
Sau khi thần niệm thăm dò, Sở Nam liền nhìn thấy ba chữ, ba chữ khiến hắn vô cùng kinh ngạc:
Ba chữ đó là: Trường - Thọ - Đan!
Chưa nói tới điều gì khác, chỉ hai chữ trường thọ đã khiến ngươi khác liên tưởng không ngừng, đủ khiến cho đại lục trở nên hỗn loạn.
Trường Thọ Đan này so với tông cấp pháp bảo, so với Thủy nguyên bổn tinh... thì giá trị đâu chỉ gấp trăm lần, mà thậm chí còn là ngàn lần, vạn lần....
Tóm lại, chỉ một câu nói, giá trị của Trường Thọ Đan không thể đong đếm nổi, là bảo bối vô giá.
Tất cả mọi người đều biết, võ giả trên Thiên Vũ Đại Lục tuổi thọ đều có giới hạn, hơn nữa tuổi thọ dài ngắn thế nào có liên quan tới tu vi. Tu vi càng cao tuổi thọ càng dài, võ giả có tu vi Võ Sĩ Võ Sư thì sống được khoảng trăm năm, Đại Võ Sư cơ bản sống được khoảng hai trăm năm, Võ Tướng nhiều nhất thì sống được bốn trăm năm, giới hạn của Võ Quân là sáu trăm năm, Võ Vương là tám trăm năm, Võ Hoàng là trên ngàn năm...
Đương nhiên, đây là tuổi thọ trong điều kiện bình thường, nếu gặp hiểm nguy, bị người khác giết hại thì chưa nói trước được.
Trên ngàn tuổi, nghe qua thì rất hấp dẫn, nhưng Thiên Vũ Đại Lục có bao nhiêu người như vậy, có bao nhiêu người có thể tu luyện tới cảnh giới Võ Vương, lại có bao nhiêu người có thể tu luyện tới cảnh giới Võ Hoàng. Có bao nhiêu võ giả, tu luyện tới Võ Quân cảnh giới đã là không tồi rồi.
Nhưng nếu có Trường Thọ Đan, cho dù Trường Thọ Đan này không thể khiến người khác thực sự trường thọ, nhưng có thể tăng thêm hai ba trăm năm tuổi thọ thì ý nghĩa cũng đã rất khác rồi, chưa biết chừng trong hai ba trăm năm này, Võ Quân đã có thể trở thành Võ Vương, Võ Vương đã có thể trở thành Võ Hoàng.
Cho dù có đạt tới cảnh giới Võ Hoàng, thậm chí là Võ Đế Võ Tôn thì cũng có ai lại chê sống thêm mấy trăm năm nữa? Ai lại chê mình sống lâu quá, không muốn sống nữa chứ?
Thậm chí, cho dù một người tư chất rất tầm thường, nhưng nếu có đủ Trường Thọ Đan, dựa vào tuổi thọ tích lũy thì cũng có thể tích lũy thành một cường giả tuyệt đỉnh rồi.
Ánh mắt Sở Nam lóe lên tinh quang, hắn lập tức nghĩ tới phụ thân mẫu thân tại Bạch Gia Thôn, trải qua bao nhiêu sóng gió ở bên ngoài như vậy, Sở Nam cũng biết, phụ thân hắn cũng là một võ giả, nhưng mẫu thân tựa hồ chưa hề luyện võ, Sở Nam thỉnh thoảng cũng cảm thấy lo lắng cho tính mạng của mẫu thân.
Nhưng lúc này, có Trường Thọ Đan này, sự lo lắng của Sở Nam đã giảm đi rất nhiều.
Sở dĩ chưa hoàn toàn hết lo lắng là bởi đây chỉ là một phương thuốc luyện đan mà chưa phải là Trường Thọ Đan, Trường Thọ Đan là đan dược nghịch thiên có thể kéo dài tuổi thọ của cường giả, muốn luyện chế ra được thì nguyên liệu cần nhất định cũng vô cùng nghịch thiên.
Sở Nam chăm chú nhìn phương thuốc, quả nhiên, trên phương thuốc liệt kê ra ba mươi bảy vị dược thảo, trong đó quá nửa Sở Nam chưa từng nghe tới, còn có một bộ phận Sở Nam đã từng nhìn thấy trong dược thư của Lãnh Diện Diêm Vương sư phụ, nhưng khi nhắc tới những vị thuốc này, Lãnh Diện Diêm Vương sư phụ cũng chú thích thêm một câu, tất cả những vị thuốc đó đã tuyệt tích ở trên Thiên Vũ Đại Lục rồi.
Còn có hai vị dược thảo, Hiêm Nguyên Thảo và Hồng Ngải Kì Hương thì nghe nói vẫn có trên đời, nhưng không biết là ở nơi nào trên Thiên Vũ Đại Lục.
Sở Nam thầm đọc lại mấy lần, nhớ kỹ toàn bộ ba mươi bảy vị dược thảo, sau đó nắm phương thuốc luyện đan trong tay, ngọn lửa màu đen lóe lên, phương thuốc liền biến thành tro, hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Bất luận khó thế nào ta cũng phải luyện chế ra Trường Thọ Đan, mẫu thân rất cần Trường Thọ Đan, còn có Tử Mộng Nhân, Nam Cung Linh Vân, Nhược Tuyết cũng rất cần.
Lăng Yên Lan nhìn thấy ngọn lửa màu đen xuất hiện trong tay Sở Nam, thân hình không khỏi run lên, trong lòng chấn động kinh hoàng:
- Tịch Diệt Chi Hỏa, vị tiền bối này không ngờ đã tu luyện ra được Tịch Diệt Chi Hỏa.
Trong khi chấn kinh, Lăng Yên Lan lại nhìn về phía năm gã Võ Quân đã truy sát nàng hòng đoạt phương thuốc của nàng, nhưng Lăng Yên Lan chỉ còn nhìn thấy năm cỗ da bọc xương, giống như không còn chút huyết sắc nào, giống như trong chớp mắt bọn chúng đã già đi tới tám chục tuổi.
- Đây là quái trùng gì? năm gã Võ Quân cũng không thoát khỏi một cú châm của bọn chúng, chết thê thảm như vậy...
Lăng Yên Lan chấn kinh trong lòng:
- Chỉ là đám quái trùng đã lợi hại như vậy, vậy tiền bối này thực lực thế nào? Nhưng khí tức của hắn sao lại chỉ là sơ cấp Võ Quân? Còn nữa, hắn dùng phương pháp gì nhìn được phương thuốc?
Tất cả những điều đó Lăng Yên Lan đều không thể hiểu nổi, nhưng nàng cũng không dám hỏi, trong lòng vẫn còn chút lo sợ, lo sợ Sở Nam sẽ giết người diệt khẩu, sợ sẽ có kết cục như năm gã Võ Quân kia. Nghĩ như vậy, Lăng Yên Lan ngẩng đầu nhìn Ngọc Chi San Hô Trùng, ngẩng đầu nhìn máu tươi trên chiếc vòi nhọn, Lăng Yên Lan không khỏi rùng mình.
Trong thời gian đó, Sở Nam đã nhìn xong phương thuốc thứ hai, phương thuốc thứ hai này có tên rất quái dị, Phong Ma Đan.
Phong Ma Đan do mười ba vị dược thảo hợp thành, một vị chủ dược, mười hai vị phụ dược, tuy phần lớn trong số mười ba vị dược thảo này đều rất quý hiếm, nhưng so với ba mươi bảy vị thuốc của Trường Thọ Đan thì thực sự dễ dàng hơn nhiều.
Ít nhất là còn có thể truy tìm tung tích được.
Còn tác dụng của Phong Ma Đan là có thể tăng nguyên lực của cơ thể lên gấp mấy lần, giống như phát điên lên.
Cụ thể tăng lên bao nhiêu lần thì phải xem chất lượng Phong Ma Đan luyện ra như thế nào, phẩm chất ra sao, ít thì ba lần, nhiều thì mấy chục lần.
Nếu thực sự như vậy thì Phong Ma Đan đan cũng xứng với tên gọi của nó.
Nhưng đan dược có công hiệu như vậy thì cũng nhất định có tác dụng phụ, tác dụng phụ của nó là phải trả giá bằng sinh mệnh lực.
Một viên Phong Ma Đan ít nhất tiêu tốn ba mươi năm sinh mệnh lực, tăng lên chục lần thì phải tiêu tốn mấy trăm năm sinh mệnh lực.
Nhìn đến đây, Sở Nam không khỏi bật cười, Phong Ma Đan chẳng phải là để chuẩn bị cho hắn hay sao?
Sinh mệnh lực?
Có đường kinh mạch thứ mười thì Sở Nam không hề thiếu sinh mệnh lực, chỉ cần có thảo mộc, sinh mệnh lực cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Nếu là người khác, cho dù có Phong Ma Đan thì cũng phải coi nó như món vũ khí tối thượng, lựa chọn trong lúc không còn con đường nào khác, nhưng đối với Sở Nam thì cho dù có bao nhiêu Phong Ma Đan, hắn đều có thể dùng.
Tâm tình cực kỳ vui mừng, Sở Nam lại thầm nghi hoặc:
- Võ quyết phân chia thành cao thấp thực sự vô cùng quan trọng hay sao? Mãng Sơn Quyết là hoàng cấp võ quyết vô cùng tầm thường, nhưng lại giúp ta luyện thành thân thể vô cùng cường hãn, có được lực lượng người khác khó có thể tưởng tượng nổi, còn võ quyết thấp cấp mà người khác không thèm tu luyện như Thảo Mộc Quyết lại giúp ta có được sinh mệnh lực vô tận....
Nghĩ như vậy, Sở Nam lại có một ý nghĩ tham lam:
- Không biết Diễm Hỏa Quyết ta tu luyện hồi nhỏ có cho ta một niềm vui bất ngờ nữa không?
Dừng mạch suy nghĩ, Sở Nam hủy bảng ghi phương thuốc Phong Ma Đan đi, Sở Nam không biết trên đại lục này còn có hai phương thuốc luyện đơn này hay không, nhưng lúc này nếu có người nào muốn có được hai phương thuốc này thì chỉ có cách lục tìm trong đầu óc của hắn.
Sở Nam lại nhìn Lăng Yên Lan một lần nữa, không hỏi nàng ta hai phương thuốc này từ đâu mà có, sao lại có được, cũng không hỏi thân phận của nàng ta, chỉ chậm rãi nói:
- Ta thiếu một tì nữ!
- A!
Lăng Yên Lan kinh hô, thanh âm tràn đầy sự phẫn nộ. Nàng đương nhiên biết ý của vị tiền bối này là gì, đó là muốn nàng trở thành tì nữ của hắn, nếu nàng không đồng ý, chờ đợi nàng sẽ chỉ có thể là cái chết, kết cục sẽ giống như năm gã đệ tử của Cực Lạc Cung.
Nhưng Lăng Yên Lan nàng sao có thể làm tì nữ cho người khác được. Cho dù có thể, số phận của một tì nữ như thế nào, Lăng Yên Lan cũng biết rất rõ. Chủ nhân muốn thế nào thì sẽ phải như vậy, chửi mắng lăng nhục đều phải làm theo ý muốn của chủ nhân.
Như vậy thì có khác gì rơi vào tay năm gã đệ tử của Cực Lạc Cung.
- Sớm biết như vậy thì đã tự bạo, cùng chết với năm gã kia, hà tất còn phải cầu cứu người này nữa, thậm chí còn giao ra phương thuốc.
Lăng Yên Lan thầm nghĩ, hai chân rời khỏi mặt đất, đứng thẳng lên, nhìn Sở Nam, nói:
- Tiểu nữ không phải đối thủ của tiền bối, nhưng nếu tiền bối muốn tiểu nữ làm nô làm tì thì đừng hòng, ta thà chết chứ không để ngươi làm nhục.
Sở Nam vốn dĩ vẫn đánh giá rất cao nữ tử này, đương nhiên không phải vì dung mạo mà vì tinh thần không chịu khuất phục, nào ngờ, Lăng Yên Lan nói ra hai tiếng khiến Sở Nam sững người:
- Làm nhục?
Rồi Sở Nam hiểu ra, chậm rãi nói:
- Ta không có hứng thú với ngươi.
- Hả?
Lăng Yên Lan chưa kịp hiểu ra.
- Hôm nay ta rất có khả năng có thể ngộ ra thứ gì đó, nhưng ngươi đem người tới, làm phiền ta....
- Nhưng tiểu nữ cũng đã hiến hai phương thuốc, từ động tác lúc trước thì co thể thấy hai phương thuốc này tuyệt không đơn giản.
Lăng Yên Lan thấy Sở Nam không nổi giận, càng vững dạ thêm vài phần.
- Hai phương thuốc đó chỉ có thể đổi được mạng ngươi, nhưng không bù đắp được sai lầm của ngươi, không đủ đánh đổi tự do của ngươi.
Thanh âm của Sở Nam lại trở nên lạnh lẽo, không hề có chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc, Lăng Yên Lan cảm thấy ủy khuất, sụt sùi nói:
- Vậy ngươi muốn gì?
- Làm tì nữ một trăm năm, trả tự do cho ngươi.
- Đừng hòng!
- Hai trăm năm!
- Không thể nào!
Sở Nam mặt không chút cảm xúc, nói ra ba chữ:
- Sáu trăm năm!
Lăng Yên Lan nhìn Sở Nam, gào lên:
- Ta chỉ là Võ Quân, ta đã sống lâu như vậy rồi, căn bản không thể sống được sáu trăm năm nữa.
Sở Nam cười:
- Chỉ cần ngươi là tì nữ của ta, đừng nói sáu trăm năm, cho dù tám trăm năm cũng không khó.
Nghe thấy Sở Nam nói vậy, Lăng Yên Lan lập tức sững người lại, sau đó nói:
- Tám trăm năm?
- Không sai!
- Thật sao?
Lăng Yên Lan lại cất tiếng hỏi đầy nghi hoặc, không bởi điều gì khác, nàng đã dừng lại ở cảnh giới cao cấp Võ Quân rất lâu rất lâu rồi, rất lâu rồi chưa từng có dấu hiệu đột phá, lúc này, một người chỉ có tu vi sơ cấp Võ Quân lại vô cùng thản nhiên nói rằng nàng có thể sống được tám trăm tuổi, cũng có nghĩa là có thể khiến nàng đột phá tu vi Võ Quân, tấn thăng lên cảnh giới Võ Vương.
Đương nhiên, Lăng Yên Lan không biết sự tồn tại của Trường Thọ Đan nên mới nghĩ vậy.
Thanh âm bình thản của Sở Nam lại vang lên:
- Nếu ngươi chịu nỗ lực, nếu ngươi đủ điên cuồng, một ngàn năm cũng không phải là cái đích mộng tưởng của ngươi.
- Một ngàn tuổi. Cái đích mộng tưởng?
Lăng Yên Lan thực sự ngây ngốc, nàng thực sự đã mơ ước tới Võ Vương, nhưng còn Võ Hoàng, nàng chưa từng có mơ ước xa xỉ đó. Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Nam, nhìn thấy vẻ tự tin trên mặt Sở Nam, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ không có gì liên quan ở lúc này:
- Ngươi này, nhất định còn nhỏ hơn ta, chưa biết chừng còn nhỏ hơn rất nhiều.
Ý nghĩ này hoàn toàn là trực giác, đến một cách vô cùng quái dị, vô cùng đột ngột.
Sở Nam không biết Lăng Yên Lan đang nghĩ gì, tiếp tục nói:
- Giao một giọt tinh huyết, làm tì nữ một trăm năm, một trăm năm sau trả lại tự do cho ngươi. Trong một trăm năm này, ta không bắt ngươi phải làm những việc khó xử, càng không..... chà đạp lên ngươi, ngươi cũng không cần lúc nào cũng phải theo ta. Hơn nữa, với thông minh tài trí của ngươi, ngươi cũng có thể nhìn ra, đi theo ta, ngươi sẽ có được không ít ích lợi...
Dừng lại một chút, thanh âm của Sở Nam trở nên lạnh lẽo:
- Nếu không làm tì nữ thì hồn tiêu phách tán.
Lăng Yên Lan nghe thấy điều kiện của Sở Nam, ánh mắt ngây ngốc, lẩm bẩm:
- Đó là tì nữ sao?
- Tiền bối, chúng ta là đệ tử của Cực Lạc Cung, nếu ngươi giết chúng ta, Cực Lạc Cung sẽ không tha cho ngươi.
Sở Nam căn bản không thèm để ý tới, Cực Lạc Cung là gì hắn chưa từng nghe tới, cho dù là nghe tới, cho dù thực lực rất mạnh thì đã sao?
Thiên Nhất Tông Sở Nam còn dám mạo phạm, lẽ nào còn sợ Cực Lạc Cung chưa từng nghe tới.
Ngọc Chi San Hô Trùng bắt đầu hút điên cuồng máu tươi, năm người vẫn đang dùng Cực Lạc Cung để uy hiếp, nhưng kêu lên một hồi lâu mà không có chút tác dụng nào liền chuyển thành cầu xin.
Hoa Mị cảm thấy máu tươi trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất, vô cùng kinh hoang, nói:
- Tiền bối, ngươi tha cho nô gia, nô gia nguyện hầu hạ tiền bối, tiền bối bảo nô gia làm gì nô gia sẽ làm việc đó. Nô gia nhất định sẽ hầu hạ cho tiền bối cảm thấy thoải mái.
Năm người đó đã nhất định phải chết, thứ Sở Nam quan tâm lúc này không phải là sự sống chết của năm gã đệ tử Cực Lạc Cung mà là phươn thuốc kia.
Sau khi thần niệm thăm dò, Sở Nam liền nhìn thấy ba chữ, ba chữ khiến hắn vô cùng kinh ngạc:
Ba chữ đó là: Trường - Thọ - Đan!
Chưa nói tới điều gì khác, chỉ hai chữ trường thọ đã khiến ngươi khác liên tưởng không ngừng, đủ khiến cho đại lục trở nên hỗn loạn.
Trường Thọ Đan này so với tông cấp pháp bảo, so với Thủy nguyên bổn tinh... thì giá trị đâu chỉ gấp trăm lần, mà thậm chí còn là ngàn lần, vạn lần....
Tóm lại, chỉ một câu nói, giá trị của Trường Thọ Đan không thể đong đếm nổi, là bảo bối vô giá.
Tất cả mọi người đều biết, võ giả trên Thiên Vũ Đại Lục tuổi thọ đều có giới hạn, hơn nữa tuổi thọ dài ngắn thế nào có liên quan tới tu vi. Tu vi càng cao tuổi thọ càng dài, võ giả có tu vi Võ Sĩ Võ Sư thì sống được khoảng trăm năm, Đại Võ Sư cơ bản sống được khoảng hai trăm năm, Võ Tướng nhiều nhất thì sống được bốn trăm năm, giới hạn của Võ Quân là sáu trăm năm, Võ Vương là tám trăm năm, Võ Hoàng là trên ngàn năm...
Đương nhiên, đây là tuổi thọ trong điều kiện bình thường, nếu gặp hiểm nguy, bị người khác giết hại thì chưa nói trước được.
Trên ngàn tuổi, nghe qua thì rất hấp dẫn, nhưng Thiên Vũ Đại Lục có bao nhiêu người như vậy, có bao nhiêu người có thể tu luyện tới cảnh giới Võ Vương, lại có bao nhiêu người có thể tu luyện tới cảnh giới Võ Hoàng. Có bao nhiêu võ giả, tu luyện tới Võ Quân cảnh giới đã là không tồi rồi.
Nhưng nếu có Trường Thọ Đan, cho dù Trường Thọ Đan này không thể khiến người khác thực sự trường thọ, nhưng có thể tăng thêm hai ba trăm năm tuổi thọ thì ý nghĩa cũng đã rất khác rồi, chưa biết chừng trong hai ba trăm năm này, Võ Quân đã có thể trở thành Võ Vương, Võ Vương đã có thể trở thành Võ Hoàng.
Cho dù có đạt tới cảnh giới Võ Hoàng, thậm chí là Võ Đế Võ Tôn thì cũng có ai lại chê sống thêm mấy trăm năm nữa? Ai lại chê mình sống lâu quá, không muốn sống nữa chứ?
Thậm chí, cho dù một người tư chất rất tầm thường, nhưng nếu có đủ Trường Thọ Đan, dựa vào tuổi thọ tích lũy thì cũng có thể tích lũy thành một cường giả tuyệt đỉnh rồi.
Ánh mắt Sở Nam lóe lên tinh quang, hắn lập tức nghĩ tới phụ thân mẫu thân tại Bạch Gia Thôn, trải qua bao nhiêu sóng gió ở bên ngoài như vậy, Sở Nam cũng biết, phụ thân hắn cũng là một võ giả, nhưng mẫu thân tựa hồ chưa hề luyện võ, Sở Nam thỉnh thoảng cũng cảm thấy lo lắng cho tính mạng của mẫu thân.
Nhưng lúc này, có Trường Thọ Đan này, sự lo lắng của Sở Nam đã giảm đi rất nhiều.
Sở dĩ chưa hoàn toàn hết lo lắng là bởi đây chỉ là một phương thuốc luyện đan mà chưa phải là Trường Thọ Đan, Trường Thọ Đan là đan dược nghịch thiên có thể kéo dài tuổi thọ của cường giả, muốn luyện chế ra được thì nguyên liệu cần nhất định cũng vô cùng nghịch thiên.
Sở Nam chăm chú nhìn phương thuốc, quả nhiên, trên phương thuốc liệt kê ra ba mươi bảy vị dược thảo, trong đó quá nửa Sở Nam chưa từng nghe tới, còn có một bộ phận Sở Nam đã từng nhìn thấy trong dược thư của Lãnh Diện Diêm Vương sư phụ, nhưng khi nhắc tới những vị thuốc này, Lãnh Diện Diêm Vương sư phụ cũng chú thích thêm một câu, tất cả những vị thuốc đó đã tuyệt tích ở trên Thiên Vũ Đại Lục rồi.
Còn có hai vị dược thảo, Hiêm Nguyên Thảo và Hồng Ngải Kì Hương thì nghe nói vẫn có trên đời, nhưng không biết là ở nơi nào trên Thiên Vũ Đại Lục.
Sở Nam thầm đọc lại mấy lần, nhớ kỹ toàn bộ ba mươi bảy vị dược thảo, sau đó nắm phương thuốc luyện đan trong tay, ngọn lửa màu đen lóe lên, phương thuốc liền biến thành tro, hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Bất luận khó thế nào ta cũng phải luyện chế ra Trường Thọ Đan, mẫu thân rất cần Trường Thọ Đan, còn có Tử Mộng Nhân, Nam Cung Linh Vân, Nhược Tuyết cũng rất cần.
Lăng Yên Lan nhìn thấy ngọn lửa màu đen xuất hiện trong tay Sở Nam, thân hình không khỏi run lên, trong lòng chấn động kinh hoàng:
- Tịch Diệt Chi Hỏa, vị tiền bối này không ngờ đã tu luyện ra được Tịch Diệt Chi Hỏa.
Trong khi chấn kinh, Lăng Yên Lan lại nhìn về phía năm gã Võ Quân đã truy sát nàng hòng đoạt phương thuốc của nàng, nhưng Lăng Yên Lan chỉ còn nhìn thấy năm cỗ da bọc xương, giống như không còn chút huyết sắc nào, giống như trong chớp mắt bọn chúng đã già đi tới tám chục tuổi.
- Đây là quái trùng gì? năm gã Võ Quân cũng không thoát khỏi một cú châm của bọn chúng, chết thê thảm như vậy...
Lăng Yên Lan chấn kinh trong lòng:
- Chỉ là đám quái trùng đã lợi hại như vậy, vậy tiền bối này thực lực thế nào? Nhưng khí tức của hắn sao lại chỉ là sơ cấp Võ Quân? Còn nữa, hắn dùng phương pháp gì nhìn được phương thuốc?
Tất cả những điều đó Lăng Yên Lan đều không thể hiểu nổi, nhưng nàng cũng không dám hỏi, trong lòng vẫn còn chút lo sợ, lo sợ Sở Nam sẽ giết người diệt khẩu, sợ sẽ có kết cục như năm gã Võ Quân kia. Nghĩ như vậy, Lăng Yên Lan ngẩng đầu nhìn Ngọc Chi San Hô Trùng, ngẩng đầu nhìn máu tươi trên chiếc vòi nhọn, Lăng Yên Lan không khỏi rùng mình.
Trong thời gian đó, Sở Nam đã nhìn xong phương thuốc thứ hai, phương thuốc thứ hai này có tên rất quái dị, Phong Ma Đan.
Phong Ma Đan do mười ba vị dược thảo hợp thành, một vị chủ dược, mười hai vị phụ dược, tuy phần lớn trong số mười ba vị dược thảo này đều rất quý hiếm, nhưng so với ba mươi bảy vị thuốc của Trường Thọ Đan thì thực sự dễ dàng hơn nhiều.
Ít nhất là còn có thể truy tìm tung tích được.
Còn tác dụng của Phong Ma Đan là có thể tăng nguyên lực của cơ thể lên gấp mấy lần, giống như phát điên lên.
Cụ thể tăng lên bao nhiêu lần thì phải xem chất lượng Phong Ma Đan luyện ra như thế nào, phẩm chất ra sao, ít thì ba lần, nhiều thì mấy chục lần.
Nếu thực sự như vậy thì Phong Ma Đan đan cũng xứng với tên gọi của nó.
Nhưng đan dược có công hiệu như vậy thì cũng nhất định có tác dụng phụ, tác dụng phụ của nó là phải trả giá bằng sinh mệnh lực.
Một viên Phong Ma Đan ít nhất tiêu tốn ba mươi năm sinh mệnh lực, tăng lên chục lần thì phải tiêu tốn mấy trăm năm sinh mệnh lực.
Nhìn đến đây, Sở Nam không khỏi bật cười, Phong Ma Đan chẳng phải là để chuẩn bị cho hắn hay sao?
Sinh mệnh lực?
Có đường kinh mạch thứ mười thì Sở Nam không hề thiếu sinh mệnh lực, chỉ cần có thảo mộc, sinh mệnh lực cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Nếu là người khác, cho dù có Phong Ma Đan thì cũng phải coi nó như món vũ khí tối thượng, lựa chọn trong lúc không còn con đường nào khác, nhưng đối với Sở Nam thì cho dù có bao nhiêu Phong Ma Đan, hắn đều có thể dùng.
Tâm tình cực kỳ vui mừng, Sở Nam lại thầm nghi hoặc:
- Võ quyết phân chia thành cao thấp thực sự vô cùng quan trọng hay sao? Mãng Sơn Quyết là hoàng cấp võ quyết vô cùng tầm thường, nhưng lại giúp ta luyện thành thân thể vô cùng cường hãn, có được lực lượng người khác khó có thể tưởng tượng nổi, còn võ quyết thấp cấp mà người khác không thèm tu luyện như Thảo Mộc Quyết lại giúp ta có được sinh mệnh lực vô tận....
Nghĩ như vậy, Sở Nam lại có một ý nghĩ tham lam:
- Không biết Diễm Hỏa Quyết ta tu luyện hồi nhỏ có cho ta một niềm vui bất ngờ nữa không?
Dừng mạch suy nghĩ, Sở Nam hủy bảng ghi phương thuốc Phong Ma Đan đi, Sở Nam không biết trên đại lục này còn có hai phương thuốc luyện đơn này hay không, nhưng lúc này nếu có người nào muốn có được hai phương thuốc này thì chỉ có cách lục tìm trong đầu óc của hắn.
Sở Nam lại nhìn Lăng Yên Lan một lần nữa, không hỏi nàng ta hai phương thuốc này từ đâu mà có, sao lại có được, cũng không hỏi thân phận của nàng ta, chỉ chậm rãi nói:
- Ta thiếu một tì nữ!
- A!
Lăng Yên Lan kinh hô, thanh âm tràn đầy sự phẫn nộ. Nàng đương nhiên biết ý của vị tiền bối này là gì, đó là muốn nàng trở thành tì nữ của hắn, nếu nàng không đồng ý, chờ đợi nàng sẽ chỉ có thể là cái chết, kết cục sẽ giống như năm gã đệ tử của Cực Lạc Cung.
Nhưng Lăng Yên Lan nàng sao có thể làm tì nữ cho người khác được. Cho dù có thể, số phận của một tì nữ như thế nào, Lăng Yên Lan cũng biết rất rõ. Chủ nhân muốn thế nào thì sẽ phải như vậy, chửi mắng lăng nhục đều phải làm theo ý muốn của chủ nhân.
Như vậy thì có khác gì rơi vào tay năm gã đệ tử của Cực Lạc Cung.
- Sớm biết như vậy thì đã tự bạo, cùng chết với năm gã kia, hà tất còn phải cầu cứu người này nữa, thậm chí còn giao ra phương thuốc.
Lăng Yên Lan thầm nghĩ, hai chân rời khỏi mặt đất, đứng thẳng lên, nhìn Sở Nam, nói:
- Tiểu nữ không phải đối thủ của tiền bối, nhưng nếu tiền bối muốn tiểu nữ làm nô làm tì thì đừng hòng, ta thà chết chứ không để ngươi làm nhục.
Sở Nam vốn dĩ vẫn đánh giá rất cao nữ tử này, đương nhiên không phải vì dung mạo mà vì tinh thần không chịu khuất phục, nào ngờ, Lăng Yên Lan nói ra hai tiếng khiến Sở Nam sững người:
- Làm nhục?
Rồi Sở Nam hiểu ra, chậm rãi nói:
- Ta không có hứng thú với ngươi.
- Hả?
Lăng Yên Lan chưa kịp hiểu ra.
- Hôm nay ta rất có khả năng có thể ngộ ra thứ gì đó, nhưng ngươi đem người tới, làm phiền ta....
- Nhưng tiểu nữ cũng đã hiến hai phương thuốc, từ động tác lúc trước thì co thể thấy hai phương thuốc này tuyệt không đơn giản.
Lăng Yên Lan thấy Sở Nam không nổi giận, càng vững dạ thêm vài phần.
- Hai phương thuốc đó chỉ có thể đổi được mạng ngươi, nhưng không bù đắp được sai lầm của ngươi, không đủ đánh đổi tự do của ngươi.
Thanh âm của Sở Nam lại trở nên lạnh lẽo, không hề có chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc, Lăng Yên Lan cảm thấy ủy khuất, sụt sùi nói:
- Vậy ngươi muốn gì?
- Làm tì nữ một trăm năm, trả tự do cho ngươi.
- Đừng hòng!
- Hai trăm năm!
- Không thể nào!
Sở Nam mặt không chút cảm xúc, nói ra ba chữ:
- Sáu trăm năm!
Lăng Yên Lan nhìn Sở Nam, gào lên:
- Ta chỉ là Võ Quân, ta đã sống lâu như vậy rồi, căn bản không thể sống được sáu trăm năm nữa.
Sở Nam cười:
- Chỉ cần ngươi là tì nữ của ta, đừng nói sáu trăm năm, cho dù tám trăm năm cũng không khó.
Nghe thấy Sở Nam nói vậy, Lăng Yên Lan lập tức sững người lại, sau đó nói:
- Tám trăm năm?
- Không sai!
- Thật sao?
Lăng Yên Lan lại cất tiếng hỏi đầy nghi hoặc, không bởi điều gì khác, nàng đã dừng lại ở cảnh giới cao cấp Võ Quân rất lâu rất lâu rồi, rất lâu rồi chưa từng có dấu hiệu đột phá, lúc này, một người chỉ có tu vi sơ cấp Võ Quân lại vô cùng thản nhiên nói rằng nàng có thể sống được tám trăm tuổi, cũng có nghĩa là có thể khiến nàng đột phá tu vi Võ Quân, tấn thăng lên cảnh giới Võ Vương.
Đương nhiên, Lăng Yên Lan không biết sự tồn tại của Trường Thọ Đan nên mới nghĩ vậy.
Thanh âm bình thản của Sở Nam lại vang lên:
- Nếu ngươi chịu nỗ lực, nếu ngươi đủ điên cuồng, một ngàn năm cũng không phải là cái đích mộng tưởng của ngươi.
- Một ngàn tuổi. Cái đích mộng tưởng?
Lăng Yên Lan thực sự ngây ngốc, nàng thực sự đã mơ ước tới Võ Vương, nhưng còn Võ Hoàng, nàng chưa từng có mơ ước xa xỉ đó. Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Nam, nhìn thấy vẻ tự tin trên mặt Sở Nam, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ không có gì liên quan ở lúc này:
- Ngươi này, nhất định còn nhỏ hơn ta, chưa biết chừng còn nhỏ hơn rất nhiều.
Ý nghĩ này hoàn toàn là trực giác, đến một cách vô cùng quái dị, vô cùng đột ngột.
Sở Nam không biết Lăng Yên Lan đang nghĩ gì, tiếp tục nói:
- Giao một giọt tinh huyết, làm tì nữ một trăm năm, một trăm năm sau trả lại tự do cho ngươi. Trong một trăm năm này, ta không bắt ngươi phải làm những việc khó xử, càng không..... chà đạp lên ngươi, ngươi cũng không cần lúc nào cũng phải theo ta. Hơn nữa, với thông minh tài trí của ngươi, ngươi cũng có thể nhìn ra, đi theo ta, ngươi sẽ có được không ít ích lợi...
Dừng lại một chút, thanh âm của Sở Nam trở nên lạnh lẽo:
- Nếu không làm tì nữ thì hồn tiêu phách tán.
Lăng Yên Lan nghe thấy điều kiện của Sở Nam, ánh mắt ngây ngốc, lẩm bẩm:
- Đó là tì nữ sao?
/2163
|