Điệp Y Tiên Tử thấy dị động của Tả Võ Hoàng, lập tức minh bạch Sở Nam vẫn chưa chết, nhưng còn không đợi nàng kịp cao hứng thì đã nhìn thấy Tả Võ Hoàng toàn lực xuất thủ, dị hỏa thanh sắc kia cũng không phải là thứ mà nàng có thể ngăn cản, nàng liên tục thối lui, đem pháp bảo phòng ngự kích nát, hai bàn tay xoay chuyển như hoa luân, đằng mạn hắc sắc điên cuồng mọc dài ra, quấn chặt nàng từ trên xuống dưới…
Trong bí thất bên dưới Lăng phủ hơn ngàn thước, một lão giả tóc tím cũng cảm nhận được uy thế, không khỏi lẩm bẩm:
- Người đến là ai? Không ngờ có thể khiến lão tả xuất ra tuyệt chiêu này! Nhân vật như vậy, lão phu cũng muốn kiến thức một phen!
Dứt lời, tử phát lão giả liền hướng mặt đất đi lên, theo sau hắn còn có một người, chính là phụ thân của Lăng Tiêu.
Phía trên đại địa, Sở Nam cảm giác tả Võ Hoàng lại lần nữa giết đến, Thổ Hành Quyết vận chuyển, tránh qua một bên, đồng thời song thủ của hắn bộc phát dòng xoáy ngũ thải, điên cuồng hấp thu Thổ nguyên lực.
- Trốn? Hôm nay nếu để ngươi chạy thoát thì lão phu không mang họ Tả!
Lời Tả Võ Hoàng vừa dứt, hỏa chưởng thanh sắc ấn mạnh lên mặt đất.
- Ầm…
Đại địa chấn động, như thủy triều dâng tràn hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, uy lực phiên giang đảo hải.
Mà Thanh Tẫn Yêu Viêm với tốc độ không gì sánh nổi thuận thế tràn vào trong đất, khuếch tán ra trong lòng đất đến hơn trăm mét, trong nháy mắt ập đến Sở Nam, truy đuổi gắt gao, bất luận hắn trốn tránh thế nào thì Thanh Tẫn Yêu Viêm vẫn giống như đi trên đất bằng, gắt gao theo sát Sở Nam, Sở Nam sang trái thì Thanh Tẫn Yêu Viêm cũng sang trái, Sở Nam sang phải thì Thanh Tẫn Yêu Viêm cũng sang phải, Sở Nam chui xuống thì Thanh Tẫn Yêu Viêm cũng đuổi xuống.
Sở Nam toàn lực liều mạng, nhưng vẫn không thể trốn thoát sự truy đuổi của Thanh Tẫn Yêu Viêm.
Trong nháy mắt, Thanh Tẫn Yêu Viêm đã “cắn” đến bàn chân Sở Nam.
Lập tức, Thanh Tẫn Yêu Viêm khuếch tán khắp bốn phương tám hương, trong nháy mắt bao phủ Sở Nam.
Chỉ trong chốc lát, thân thể Sở Nam đã bị Thanh Tẫn Yêu Viêm bao trùm, từ đầu đến chân, không đâu không bao phủ Thanh Tẫn Yêu Viêm rực rỡ.
Thanh Tẫn Yêu Viêm bên trong thân thể Sở Nam bị Phần Thiên chi hỏa, sinh mệnh lực, Thổ nguyên lực bao vây cũng bị dẫn phát, bắt đầu chạy loạn trong thân thể Sở Nam, dòng xoáy ngũ thải của Sở Nam cũng biến mất, toàn bộ sinh mệnh lực trong đan châu đã phóng thích, không dư thừa lại chút nào, dưới sự thiêu đốt điên cuồng của Thanh Tẫn Yêu Viêm, sinh mệnh lực trong nháy mắt cạn sạch.
Tử vong bao trùm lấy Sở Nam trùng trùng điệp điệp, giống như vực sâu luyện ngục, không nhìn thấy một chút ánh sáng.
- Chẳng lẽ, ta sẽ chết sao? Chết ủy khuất như vậy?
Trong đầu Sở Nam bất giác xuất hiện hai câu hỏi, lập tức, trong mắt Sở Nam bùng lên chiến ý điên cuồng, quát:
- Ta làm sao có thể chết? Ta đã từng nói, ta sẽ chịu trách nhiệm, ta phải làm được, nếu chết rồi thì con bà nó còn gì gọi là nam nhân? Còn hi vọng gì trở thành cường giả? Ta phải sống! Ta phải sống! Ta phải sống…
Trong khoảnh khắc sinh mạng bị uy hiếp, liền phát ra một tiếng thét cuồng loạn, tia sinh mệnh lực cuối cùng đã bị thiêu rụi, chút Phần Thiên chi hỏa cuối cùng cũng bị thiêu rụi, Thanh Tẫn Yêu Viêm giống như binh sĩ sau khi công thành nhận được mệnh lệnh đồ thành, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Sở Nam, thiêu đốt mỗi tế nào và huyết nhục của Sở Nam…
Ngay tại thời khắc sinh mệnh lực và Phần Thiên chi hỏa tiêu hao sạch sẽ, Sở Nam liều mạng để dòng xoáy trong đan điền điên cuồng xoay tròn, đem toàn bộ Thanh Tẫn Yêu Viêm hút vào trong đan điền.
- Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, cắn nuốt đám dị hỏa thanh sắc này cho ta, bằng không sẽ chết cùng với ta!
Âm thanh sinh mệnh cuồng khiếu, vang lên trong tuyệt địa…
Sở Nam không có biện pháp.
Sinh mệnh lực, Phần Thiên chi hỏa, cũng không còn chút nào.
Hạ phẩm tk mặc dù cường hãn, nhưng căn bản không cản nổi sự thiêu đốt của Thanh Tẫn Yêu Viêm.
Lớp da lông đã bị thiêu đốt thành hư vô, trong khoảnh khắc, thiêu đốt theo sẽ là huyết nhục, kinh mạch, cốt cách…
Kế sách duy nhất hiện nay, ngoại trừ hỏa chủng Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thần bí từ thương khung vẫn lạc xuống, mặc dù nó thuộc Hàn hỏa, còn Thanh Tẫn Yêu Viêm nhập vào trong cơ thể này lại thuộc Dương hỏa cực kỳ bá đạo, có thể khiến Sở Nam không còn kế sách nào để thi triển, chỉ có thể đánh cuộc, liều mạng
Hàn Ngọc Lam Viêm Vương dường như cũng nghe thấy âm thanh hoặc là thôn phệ hoặc là chết cùng của Sở Nam, liền chấn động kịch liệt, Thanh Tẫn Yêu Viêm đang hung hãn tràn vào liền bị dòng xoáy cuốn thẳng vào trong đan điền.
Thanh Tẫn Yêu Viêm đã vào trong đan điền, nếu như lần này Sở Nam đánh cuộc thất bại, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương không cản nổi thì đan điền của Sở Nam sẽ trực tiếp bị hủy diệt mà chết.
Có lẽ Hàn Ngọc Lam Viêm Vương muốn duy trì uy nghiêm vương giả của nó, hoặc có lẽ nó không muốn cứ như vậy mà chết đi, Sở Nam cảm thấy điểm lửa nhỏ trong đan châu phát tán ra một cỗ khí tức thấy chết mà không lay chuyển, chết rồi trọng sinh…
Giống như tính cách của Sở Nam…
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…
Đan điền trở thành bãi chiến trường của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương và Thanh Tẫn Yêu Viêm, hai luồng hỏa ở bên trong kịch liệt va chạm, ngươi chém ta giết, tung hoàng khai hợp, ngươi độc ta càng độc hơn, tạo thành một trận bạo tạc như muốn nuốt cả bầu trời.
Sở Nam cảm thấy đan điền sắp nổ tung, toàn thân cũng sắp nổ tung, mỗi giọt tinh huyết trong cơ thể đều sôi sục lên, đồng thanh reo hò:
- Hoặc sống! Hoặc chết!
Phía trên mặt đất, ngàn vạn mạn đằng hắc sắc quấn chặt Điệp Y Tiên Tử vào khoảnh khắc Tả Võ Hoàng giáng một chưởng Thanh Tẫn Yêu Viêm xuống đất liền ầm ầm vỡ vụn, còn Điệp Y Tiên Tử cũng không tiếp tục kích phát mạn đằng hắc sắc mọc dài ra, mà nhìn dị hỏa thanh sắc tràn xuống mặt đất.
- Liệu có xảy ra kỳ tích không?
Điệp Y Tiên Tử lẩm bẩm một mình.
Tử Mộng Nhân ở xa ngoài vạn dặm, đang lĩnh suất Hải Lang đoàn tiêu diệt một nhóm hải tặc khác để khuếch đại thế lực, sắc mặt đột nhiên lộ ra vẻ thống khổ vô cùng, một cơn đau đớn từ trong nội tâm truyền đến, giống như một thứ gì rất quan trọng đối với sinh mệnh của nàng đang tiêu tán…
- Tên ngốc, là ngươi sao? Là ngươi sao? Ngươi đừng xảy ra chuyện gì, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi, vĩnh viễn không, đời này kiếp này không!
Tử Mộng Nhân lẩm bẩm, sau đó kiên định nói:
- Tên ngốc, ngươi phải sống cho ta, nhất định phải sống, không phải ngươi muốn trái ôm phải ấp sao? Không phải ngươi muốn đồng thời hưởng thụ mỹ nhân sao? Vậy thì ngươi nhất định phải sống…
Lệ thủy từ trong khóe mắt Tử Mộng Nhân chảy ra, từng hạt trân châu nhỏ ra, trong nháy mắt tuôn tràn như thủy triều.
o0o
Nam Cung Linh Vân đang trên đường tìm kiếm Sở Nam, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như có thứ gì khắc cốt ghi tâm trong lòng nàng càng lúc càng cách xa nàng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt càng thêm long lanh, nàng thầm suy nghĩ, nhất định phải bởi vì chuyện nàng là quân cờ của Nam Cung gia tộc, chỉ còn lại một chuyện… đó chính là hắn.
- Là ngươi sao? Nếu như là ngươi, thì hãy dừng lại, đừng đi…
Thân thể Nam Cung Linh Vân run lên, hoàn toàn xem Liệt Phong đang nhiệt tình hỏi han ở bên cạnh thành không khí.
o0o
Đại Khánh Quốc, trong một tiểu viện thanh tĩnh, một trung niên mỹ phụ sắc mặt tái nhợt đột nhiên khóe miệng rỉ máu, nàng nhìn máu tươi, khẽ lẩm bẩm:
- Tại sao tâm của ta lại hoảng loạn như vậy, Nam nhi đã xảy ra chuyện gì sao?
o0o
Những cơn đau thắt lòng, trăm ngàn thương nhớ, Sở Nam đều không biết, hắn vẫn còn đang liều mạng, Thủy nguyên bổn tinh gia nhập chiến tràng, dòng xoáy Ngũ Hành tương sinh gia nhập chiến đoàn, ngay cả lực lượng cũng gia nhập…
Tuy nhiên vẫn không được…
Phải có thêm trợ lực…
Tả Võ Hoàng thu tay đứng lên, ánh mắt bắn thẳng xuống lòng đất, nói:
- Lần này ngươi nhất định phải chết! Bụi về với bụi, đất về với đất, như thế thì ngươi sẽ miễn nhận lấy hành hạ thể xác sau này!
Thế nhưng, Tả Võ Hoàng vừa mới có chút đắc ý thì vẻ mặt liền trở nên âm trầm như có mây đen che phủ, bởi vì hắn cảm nhận được dưới vực sâu trong lòng đất bắt đầu chấn động, Tả Võ Hoàng nheo mắt lại nhìn…
Trong vực sâu, Sở Nam để dòng xoáy xoay tròn xung quanh thân thể mình, điên cuồng hấp thu Thổ nguyên lực, hào quang thổ hoàng sắc cuồng mãnh tràn vào thân thể, tiến thẳng đến đan điền, bao trùm lấy Thanh Tẫn Yêu Viêm.
Tốc độ Thổ nguyên lực tràn vào cực nhanh, thế nhưng tốc độ Thổ nguyên lực tiêu hao lại còn nhanh hơn.
Sở Nam cảm thấy Hàn Ngọc Lam Viêm Vương dưới sự công kích cực kỳ cường mãnh của Thanh Tẫn Yêu Viêm thì giống như không thể chống đỡ nổi, có chút ý thối lui, nếu lúc này lùi bước, tất cả mọi thứ của Sở Nam sẽ bị thiêu sạch, kể cả tính mạng, tình yêu, và hoài bão của hắn…
- Ngươi là Hàn hỏa, nó là Dương hỏa, Dương khắc Hàn, mà Hàn cũng khắc Dương, ngươi là hỏa chủng từ thiên thượng vẫn lạc, ngươi được thai nghén từ Băng Viêm đảo, đây chỉ là hỏa trên đại địa mà ngươi cũng không đối phó được sao? Ngươi khắc nó cho ta! Thôn phệ nó cho ta, từng bước thôn phệ, thôn phệ sạch sẽ…
Sở Nam giống như một con hung thú trước lúc chết gào thét, Sở Nam chưa từng hoài nghi sự bất phàm của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, chỉ là bây giờ nó thật sự quá yếu, hoàn toàn chưa trưởng thành, cùng so sánh với Thanh Tẫn Yêu Viêm, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương chỉ giống như tiểu hài tử, còn Thanh Tẫn Yêu Viêm lại là người trưởng thành, cho dù tiểu hài tử có thiên phú như thế nào, nhưng trước khi chưa trưởng thành thì nó tuyệt đối không thể là đối thủ của người trưởng thành.
Điều này, Sở Nam hiển nhiên biết, chỉ là hắn không cam lòng chết ủy khuất như vậy.
- Cho dù phải chết thì ta cũng không bỏ cuộc, muốn chết thì phải chết cho oanh… oanh… liệt… liệt…
Thân thể Sở Nam xoay tròn, từ dưới vực sâu chui lên, mang theo uy lực của đại địa, trên nắm quyền chỉ trong nháy mắt tràn vào năm lớp lực lượng, Sở Nam vẫn không dừng lại, thầm nghĩ:
- Dù sao cũng phải chết rồi, hãy bộc phát một kích bằng sinh mệnh cuối cùng kinh diễm nhất.
Lớp lực lượng thứ sáu dũng mãnh tràn vào.
Không có sinh mệnh lực trung hòa lực lượng, mặc kệ tình thế Sở Nam có nguy hiểm như thế nào thì nó vẫn không ngừng nhộn nhạo, bọn chúng cuồng loạn, liền xé nát xương cốt của Sở Nam, nghiền huyết nhục thành bùn…
- Ta chết thì các ngươi cũng vong, xoay tròn cho lão tử! Xoay! Xoay!
Sở Nam rống lớn, sáu lớp lực lượng bắt đầu xoay tròn, tốc độ xoay nhanh vô cùng, đám lực lượng không bị Sở Nam thần phục vẫn bạo phát ra khí tức cuồng bạo, nhưng Sở Nam cũng không quan tâm nhiều đến vậy.
Ngay lập tức, lớp lực lượng thứ bảy dũng mãnh tràn vào.
Cùng lúc đó, tại đan châu, không chỉ Hàn Ngọc Lam Viêm Vương bị Sở Nam kích thích đến điên cuồng, mà ngay cả Thủy nguyên bổn tinh cũng điên cuồng rồi, cả đan châu cũng bị sự điên cuồng của Sở Nam lây nhiễm, tiến hành một kích trí mạng cuối cùng.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Nam xông lên mặt đất, một quyền ẩn hàm bảy lớp lực lượng kích thẳng về phía Tả Võ Hoàng, Tả Võ Hoàng nhìn Sở Nam từ dưới mặt đất xông lên, kinh hãi hét:
- Không ngờ vẫn không chết!
Tả Võ Hoàng cấp tốc thối lui, trên mặt đầy vẻ chấn kinh, lập tức biến thành tức tối, quát:
- Kẻ này hôm nay không chết thì ngày sau sẽ trở thành họa lớn, bây giờ đã lợi hại như vậy thì sau này khó mà tưởng tượng nổi. Nếu ngươi còn chưa chết thì hãy để lão phu tiễn ngươi một đoạn!
Ngay lập tức, thần niệm của Tả Võ Hoàng ngưng tụ thành kiếm, đâm thẳng thần niệm của Sở Nam.
Không có sinh mệnh lực bảo hộ, thần niệm của Sở Nam ngay lập tức trở nên hỗn loạn, ý thức nhanh chóng biến mất như thủy triều rút đi, nhưng thần niệm của Sở Nam đã từng bị Hắc Quân Võ Đế tàn phá một lần, lần bị tấn công này đã có chút sức miễn dịch, giống như trải qua một cơn đau, nếu bị đau lại sẽ có kháng tính.
Dựa vào chút sức miễn dịch nhỏ nhoi, Sở Nam dùng tín niệm “sống”, dù liều mạng, dù chết cũng phải đánh ra một kích cuối cùng, bên trong thần niệm như xuất hiện một tảng đá lớn, ngăn cản ý thức đang rút lui như thủy triều.
Thế công lại lần nữa như tên lắp trên cung.
Lúc này, Tả Võ Hoàng tự tin nói:
- Lần này, ngươi chịu thua đi!
Trong bí thất bên dưới Lăng phủ hơn ngàn thước, một lão giả tóc tím cũng cảm nhận được uy thế, không khỏi lẩm bẩm:
- Người đến là ai? Không ngờ có thể khiến lão tả xuất ra tuyệt chiêu này! Nhân vật như vậy, lão phu cũng muốn kiến thức một phen!
Dứt lời, tử phát lão giả liền hướng mặt đất đi lên, theo sau hắn còn có một người, chính là phụ thân của Lăng Tiêu.
Phía trên đại địa, Sở Nam cảm giác tả Võ Hoàng lại lần nữa giết đến, Thổ Hành Quyết vận chuyển, tránh qua một bên, đồng thời song thủ của hắn bộc phát dòng xoáy ngũ thải, điên cuồng hấp thu Thổ nguyên lực.
- Trốn? Hôm nay nếu để ngươi chạy thoát thì lão phu không mang họ Tả!
Lời Tả Võ Hoàng vừa dứt, hỏa chưởng thanh sắc ấn mạnh lên mặt đất.
- Ầm…
Đại địa chấn động, như thủy triều dâng tràn hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, uy lực phiên giang đảo hải.
Mà Thanh Tẫn Yêu Viêm với tốc độ không gì sánh nổi thuận thế tràn vào trong đất, khuếch tán ra trong lòng đất đến hơn trăm mét, trong nháy mắt ập đến Sở Nam, truy đuổi gắt gao, bất luận hắn trốn tránh thế nào thì Thanh Tẫn Yêu Viêm vẫn giống như đi trên đất bằng, gắt gao theo sát Sở Nam, Sở Nam sang trái thì Thanh Tẫn Yêu Viêm cũng sang trái, Sở Nam sang phải thì Thanh Tẫn Yêu Viêm cũng sang phải, Sở Nam chui xuống thì Thanh Tẫn Yêu Viêm cũng đuổi xuống.
Sở Nam toàn lực liều mạng, nhưng vẫn không thể trốn thoát sự truy đuổi của Thanh Tẫn Yêu Viêm.
Trong nháy mắt, Thanh Tẫn Yêu Viêm đã “cắn” đến bàn chân Sở Nam.
Lập tức, Thanh Tẫn Yêu Viêm khuếch tán khắp bốn phương tám hương, trong nháy mắt bao phủ Sở Nam.
Chỉ trong chốc lát, thân thể Sở Nam đã bị Thanh Tẫn Yêu Viêm bao trùm, từ đầu đến chân, không đâu không bao phủ Thanh Tẫn Yêu Viêm rực rỡ.
Thanh Tẫn Yêu Viêm bên trong thân thể Sở Nam bị Phần Thiên chi hỏa, sinh mệnh lực, Thổ nguyên lực bao vây cũng bị dẫn phát, bắt đầu chạy loạn trong thân thể Sở Nam, dòng xoáy ngũ thải của Sở Nam cũng biến mất, toàn bộ sinh mệnh lực trong đan châu đã phóng thích, không dư thừa lại chút nào, dưới sự thiêu đốt điên cuồng của Thanh Tẫn Yêu Viêm, sinh mệnh lực trong nháy mắt cạn sạch.
Tử vong bao trùm lấy Sở Nam trùng trùng điệp điệp, giống như vực sâu luyện ngục, không nhìn thấy một chút ánh sáng.
- Chẳng lẽ, ta sẽ chết sao? Chết ủy khuất như vậy?
Trong đầu Sở Nam bất giác xuất hiện hai câu hỏi, lập tức, trong mắt Sở Nam bùng lên chiến ý điên cuồng, quát:
- Ta làm sao có thể chết? Ta đã từng nói, ta sẽ chịu trách nhiệm, ta phải làm được, nếu chết rồi thì con bà nó còn gì gọi là nam nhân? Còn hi vọng gì trở thành cường giả? Ta phải sống! Ta phải sống! Ta phải sống…
Trong khoảnh khắc sinh mạng bị uy hiếp, liền phát ra một tiếng thét cuồng loạn, tia sinh mệnh lực cuối cùng đã bị thiêu rụi, chút Phần Thiên chi hỏa cuối cùng cũng bị thiêu rụi, Thanh Tẫn Yêu Viêm giống như binh sĩ sau khi công thành nhận được mệnh lệnh đồ thành, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Sở Nam, thiêu đốt mỗi tế nào và huyết nhục của Sở Nam…
Ngay tại thời khắc sinh mệnh lực và Phần Thiên chi hỏa tiêu hao sạch sẽ, Sở Nam liều mạng để dòng xoáy trong đan điền điên cuồng xoay tròn, đem toàn bộ Thanh Tẫn Yêu Viêm hút vào trong đan điền.
- Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, cắn nuốt đám dị hỏa thanh sắc này cho ta, bằng không sẽ chết cùng với ta!
Âm thanh sinh mệnh cuồng khiếu, vang lên trong tuyệt địa…
Sở Nam không có biện pháp.
Sinh mệnh lực, Phần Thiên chi hỏa, cũng không còn chút nào.
Hạ phẩm tk mặc dù cường hãn, nhưng căn bản không cản nổi sự thiêu đốt của Thanh Tẫn Yêu Viêm.
Lớp da lông đã bị thiêu đốt thành hư vô, trong khoảnh khắc, thiêu đốt theo sẽ là huyết nhục, kinh mạch, cốt cách…
Kế sách duy nhất hiện nay, ngoại trừ hỏa chủng Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thần bí từ thương khung vẫn lạc xuống, mặc dù nó thuộc Hàn hỏa, còn Thanh Tẫn Yêu Viêm nhập vào trong cơ thể này lại thuộc Dương hỏa cực kỳ bá đạo, có thể khiến Sở Nam không còn kế sách nào để thi triển, chỉ có thể đánh cuộc, liều mạng
Hàn Ngọc Lam Viêm Vương dường như cũng nghe thấy âm thanh hoặc là thôn phệ hoặc là chết cùng của Sở Nam, liền chấn động kịch liệt, Thanh Tẫn Yêu Viêm đang hung hãn tràn vào liền bị dòng xoáy cuốn thẳng vào trong đan điền.
Thanh Tẫn Yêu Viêm đã vào trong đan điền, nếu như lần này Sở Nam đánh cuộc thất bại, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương không cản nổi thì đan điền của Sở Nam sẽ trực tiếp bị hủy diệt mà chết.
Có lẽ Hàn Ngọc Lam Viêm Vương muốn duy trì uy nghiêm vương giả của nó, hoặc có lẽ nó không muốn cứ như vậy mà chết đi, Sở Nam cảm thấy điểm lửa nhỏ trong đan châu phát tán ra một cỗ khí tức thấy chết mà không lay chuyển, chết rồi trọng sinh…
Giống như tính cách của Sở Nam…
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…
Đan điền trở thành bãi chiến trường của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương và Thanh Tẫn Yêu Viêm, hai luồng hỏa ở bên trong kịch liệt va chạm, ngươi chém ta giết, tung hoàng khai hợp, ngươi độc ta càng độc hơn, tạo thành một trận bạo tạc như muốn nuốt cả bầu trời.
Sở Nam cảm thấy đan điền sắp nổ tung, toàn thân cũng sắp nổ tung, mỗi giọt tinh huyết trong cơ thể đều sôi sục lên, đồng thanh reo hò:
- Hoặc sống! Hoặc chết!
Phía trên mặt đất, ngàn vạn mạn đằng hắc sắc quấn chặt Điệp Y Tiên Tử vào khoảnh khắc Tả Võ Hoàng giáng một chưởng Thanh Tẫn Yêu Viêm xuống đất liền ầm ầm vỡ vụn, còn Điệp Y Tiên Tử cũng không tiếp tục kích phát mạn đằng hắc sắc mọc dài ra, mà nhìn dị hỏa thanh sắc tràn xuống mặt đất.
- Liệu có xảy ra kỳ tích không?
Điệp Y Tiên Tử lẩm bẩm một mình.
Tử Mộng Nhân ở xa ngoài vạn dặm, đang lĩnh suất Hải Lang đoàn tiêu diệt một nhóm hải tặc khác để khuếch đại thế lực, sắc mặt đột nhiên lộ ra vẻ thống khổ vô cùng, một cơn đau đớn từ trong nội tâm truyền đến, giống như một thứ gì rất quan trọng đối với sinh mệnh của nàng đang tiêu tán…
- Tên ngốc, là ngươi sao? Là ngươi sao? Ngươi đừng xảy ra chuyện gì, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi, vĩnh viễn không, đời này kiếp này không!
Tử Mộng Nhân lẩm bẩm, sau đó kiên định nói:
- Tên ngốc, ngươi phải sống cho ta, nhất định phải sống, không phải ngươi muốn trái ôm phải ấp sao? Không phải ngươi muốn đồng thời hưởng thụ mỹ nhân sao? Vậy thì ngươi nhất định phải sống…
Lệ thủy từ trong khóe mắt Tử Mộng Nhân chảy ra, từng hạt trân châu nhỏ ra, trong nháy mắt tuôn tràn như thủy triều.
o0o
Nam Cung Linh Vân đang trên đường tìm kiếm Sở Nam, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như có thứ gì khắc cốt ghi tâm trong lòng nàng càng lúc càng cách xa nàng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt càng thêm long lanh, nàng thầm suy nghĩ, nhất định phải bởi vì chuyện nàng là quân cờ của Nam Cung gia tộc, chỉ còn lại một chuyện… đó chính là hắn.
- Là ngươi sao? Nếu như là ngươi, thì hãy dừng lại, đừng đi…
Thân thể Nam Cung Linh Vân run lên, hoàn toàn xem Liệt Phong đang nhiệt tình hỏi han ở bên cạnh thành không khí.
o0o
Đại Khánh Quốc, trong một tiểu viện thanh tĩnh, một trung niên mỹ phụ sắc mặt tái nhợt đột nhiên khóe miệng rỉ máu, nàng nhìn máu tươi, khẽ lẩm bẩm:
- Tại sao tâm của ta lại hoảng loạn như vậy, Nam nhi đã xảy ra chuyện gì sao?
o0o
Những cơn đau thắt lòng, trăm ngàn thương nhớ, Sở Nam đều không biết, hắn vẫn còn đang liều mạng, Thủy nguyên bổn tinh gia nhập chiến tràng, dòng xoáy Ngũ Hành tương sinh gia nhập chiến đoàn, ngay cả lực lượng cũng gia nhập…
Tuy nhiên vẫn không được…
Phải có thêm trợ lực…
Tả Võ Hoàng thu tay đứng lên, ánh mắt bắn thẳng xuống lòng đất, nói:
- Lần này ngươi nhất định phải chết! Bụi về với bụi, đất về với đất, như thế thì ngươi sẽ miễn nhận lấy hành hạ thể xác sau này!
Thế nhưng, Tả Võ Hoàng vừa mới có chút đắc ý thì vẻ mặt liền trở nên âm trầm như có mây đen che phủ, bởi vì hắn cảm nhận được dưới vực sâu trong lòng đất bắt đầu chấn động, Tả Võ Hoàng nheo mắt lại nhìn…
Trong vực sâu, Sở Nam để dòng xoáy xoay tròn xung quanh thân thể mình, điên cuồng hấp thu Thổ nguyên lực, hào quang thổ hoàng sắc cuồng mãnh tràn vào thân thể, tiến thẳng đến đan điền, bao trùm lấy Thanh Tẫn Yêu Viêm.
Tốc độ Thổ nguyên lực tràn vào cực nhanh, thế nhưng tốc độ Thổ nguyên lực tiêu hao lại còn nhanh hơn.
Sở Nam cảm thấy Hàn Ngọc Lam Viêm Vương dưới sự công kích cực kỳ cường mãnh của Thanh Tẫn Yêu Viêm thì giống như không thể chống đỡ nổi, có chút ý thối lui, nếu lúc này lùi bước, tất cả mọi thứ của Sở Nam sẽ bị thiêu sạch, kể cả tính mạng, tình yêu, và hoài bão của hắn…
- Ngươi là Hàn hỏa, nó là Dương hỏa, Dương khắc Hàn, mà Hàn cũng khắc Dương, ngươi là hỏa chủng từ thiên thượng vẫn lạc, ngươi được thai nghén từ Băng Viêm đảo, đây chỉ là hỏa trên đại địa mà ngươi cũng không đối phó được sao? Ngươi khắc nó cho ta! Thôn phệ nó cho ta, từng bước thôn phệ, thôn phệ sạch sẽ…
Sở Nam giống như một con hung thú trước lúc chết gào thét, Sở Nam chưa từng hoài nghi sự bất phàm của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, chỉ là bây giờ nó thật sự quá yếu, hoàn toàn chưa trưởng thành, cùng so sánh với Thanh Tẫn Yêu Viêm, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương chỉ giống như tiểu hài tử, còn Thanh Tẫn Yêu Viêm lại là người trưởng thành, cho dù tiểu hài tử có thiên phú như thế nào, nhưng trước khi chưa trưởng thành thì nó tuyệt đối không thể là đối thủ của người trưởng thành.
Điều này, Sở Nam hiển nhiên biết, chỉ là hắn không cam lòng chết ủy khuất như vậy.
- Cho dù phải chết thì ta cũng không bỏ cuộc, muốn chết thì phải chết cho oanh… oanh… liệt… liệt…
Thân thể Sở Nam xoay tròn, từ dưới vực sâu chui lên, mang theo uy lực của đại địa, trên nắm quyền chỉ trong nháy mắt tràn vào năm lớp lực lượng, Sở Nam vẫn không dừng lại, thầm nghĩ:
- Dù sao cũng phải chết rồi, hãy bộc phát một kích bằng sinh mệnh cuối cùng kinh diễm nhất.
Lớp lực lượng thứ sáu dũng mãnh tràn vào.
Không có sinh mệnh lực trung hòa lực lượng, mặc kệ tình thế Sở Nam có nguy hiểm như thế nào thì nó vẫn không ngừng nhộn nhạo, bọn chúng cuồng loạn, liền xé nát xương cốt của Sở Nam, nghiền huyết nhục thành bùn…
- Ta chết thì các ngươi cũng vong, xoay tròn cho lão tử! Xoay! Xoay!
Sở Nam rống lớn, sáu lớp lực lượng bắt đầu xoay tròn, tốc độ xoay nhanh vô cùng, đám lực lượng không bị Sở Nam thần phục vẫn bạo phát ra khí tức cuồng bạo, nhưng Sở Nam cũng không quan tâm nhiều đến vậy.
Ngay lập tức, lớp lực lượng thứ bảy dũng mãnh tràn vào.
Cùng lúc đó, tại đan châu, không chỉ Hàn Ngọc Lam Viêm Vương bị Sở Nam kích thích đến điên cuồng, mà ngay cả Thủy nguyên bổn tinh cũng điên cuồng rồi, cả đan châu cũng bị sự điên cuồng của Sở Nam lây nhiễm, tiến hành một kích trí mạng cuối cùng.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Nam xông lên mặt đất, một quyền ẩn hàm bảy lớp lực lượng kích thẳng về phía Tả Võ Hoàng, Tả Võ Hoàng nhìn Sở Nam từ dưới mặt đất xông lên, kinh hãi hét:
- Không ngờ vẫn không chết!
Tả Võ Hoàng cấp tốc thối lui, trên mặt đầy vẻ chấn kinh, lập tức biến thành tức tối, quát:
- Kẻ này hôm nay không chết thì ngày sau sẽ trở thành họa lớn, bây giờ đã lợi hại như vậy thì sau này khó mà tưởng tượng nổi. Nếu ngươi còn chưa chết thì hãy để lão phu tiễn ngươi một đoạn!
Ngay lập tức, thần niệm của Tả Võ Hoàng ngưng tụ thành kiếm, đâm thẳng thần niệm của Sở Nam.
Không có sinh mệnh lực bảo hộ, thần niệm của Sở Nam ngay lập tức trở nên hỗn loạn, ý thức nhanh chóng biến mất như thủy triều rút đi, nhưng thần niệm của Sở Nam đã từng bị Hắc Quân Võ Đế tàn phá một lần, lần bị tấn công này đã có chút sức miễn dịch, giống như trải qua một cơn đau, nếu bị đau lại sẽ có kháng tính.
Dựa vào chút sức miễn dịch nhỏ nhoi, Sở Nam dùng tín niệm “sống”, dù liều mạng, dù chết cũng phải đánh ra một kích cuối cùng, bên trong thần niệm như xuất hiện một tảng đá lớn, ngăn cản ý thức đang rút lui như thủy triều.
Thế công lại lần nữa như tên lắp trên cung.
Lúc này, Tả Võ Hoàng tự tin nói:
- Lần này, ngươi chịu thua đi!
/2163
|