-Phịch...
Một tiếng trầm muộn vang lên, miệng thổ huyết.
Hách Liên Anh nhìn thấy hành động của Sở Nam thì ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, không khởi thốt lên hai chữ:
-Tên điên...
Mà Sở Nam không chỉ nện xuống một quyền, mà là hết quyền này đến quyền khác, cắn răng quát:
- Lão tử không muốn tê liệt, lão tử muốn đau đớn...
Ba quyền, năm quyền, chín quyền...
Càng nện càng nhanh, trọn vẹn ba mươi quyền, dòng xoáy trong đan điền bị nện đến xoay tròn, đan châu điên cuồng hút lấy thiểm điện, sinh mệnh lực, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, và các loại lực lượng đều diên cuồng gào thét.
- Lôi dinh thiểm diện thì sao? Lão tử sẽ tôi luyện ngươi!
Sở Nam cắn răng một cái, trên mặt tràn dầy vẻ tươi cười.
- Tên điên, đúng là tên điên...
Trong lòng Hách Liên Anh dâng lên một sự sợ hãi, hắn chưa từng gặp qua kẻ nào diên cuồng như thế, hoàn toàn bất chấp mạng sống của mình.
Sở Nam nhìn dạo lôi diện thứ sáu đang ngưng tụ trên bầu trời, cười lạnh nói:
- Lão thiên chết tiệt, ngươi muốn nhanh chóng diệt ta, không phải sợ thì là gì?
- Đến đây, đến mạnh hơn một chút nữa!
- Ầm...
Đạo lôi điện thứ sáu đánh xuống, phía sau là đạo thứ bảy, dạo thứ tám, đạo thứ chín...
Trong đan điền Sở Nam đang phát sinh liều mạng thảm liệt.
Lôi điện khiến đan châu tê liệt, sinh mệnh lực lại khôi phục đan châu.
Tê liệt, khôi phục, lại tê liệt, lại khôi phục,...
Tuần hoàn không ngùng, trận chiến vô cùng thảm liệt cứ kéo dài.
Nội loạn chưa trừ thì bên ngoài lại công kích đến.
Càng mãnh liệt hơn...
Lôi điện trên cửu thiên tạo thành một tấm lưới điện dày đặc, uy áp khủng bố nhấn chìm cả mảnh thiên địa, ngay cả không khí cũng không dám loạn động chút nào, mà toàn bộ uy tháp này đều nhắm chuẩn xác đối tượng chính là nghịch ý trùng thiên của Sở Nam.
Quả thật, Sở Nam rất điên cuồng, nhưng Sở Nam đắm chìm trong sự điên cuồng vẫn không mất đi sự tình táo, hắn biết rõ nếu tấm lưới điện này phủ lên người hắn thì hắn ngay cả dòng xoáy cũng không thi triển kịp, không tôi luyện kịp đã bị đánh tan thành hư vô rồi.
Cho nên, hắn muốn trước khi năng lượng thiểm điện suy yếu thì sẽ dẫn vào trong cơ thể.
Sở Nam lấy trọng kiếm ra, đáng tiếc là trong nháy mắt không thể áp súc vài chục lớp! lực lượng vào trọng kiếm, chỉ có thể áp súc vào ba lóp lực lượng, cũng không còn cách nào khác, bời vì đan châu trong đan điền vẫn nằm ở thế hạ phong.
Trọng kiếm bay trong không trung, lôi điện mãnh liệt bổ xuống, trọng kiếm ẩn hàm ba lớp lực lượng bộc phát, đồng thời trảm ra một chiêu “Dung'’ kỹ, đáng tiếc lôi điện không hề dừng lại chút nào, đem toàn bộ lực lượng của “Dung” kỹ tiêu diệt.
Ngay lập tức, vài đạo thiểm điện bổ lên trọng kiếm, trọng kiếm tất nhiên có ý thức của bản thân, không hề né tránh, gắt gao dối kháng, nhưng lôi diện quá mức lăng lệ uy mãnh, ngay cả trọng kiếm phẩm chất cao hơn Hạo Thiên Nhận cũng bị đánh đến nứt một đường, lập tức rơi xuống, trọng kiếm phát ra tiếng ong ong, giống như đang gào thét một tiếng cuối cùng, trảm về phía thiểm điện, trong sát ng trảm đến thiểm điện, trọng kiếm cũng bị chia năm xẻ bảy.
Cùng lúc đó, trong lòng Sở Nam đau đớn, tâm ý tương thông với trọng kiếm bị mạnh mẽ xé rách.
- Không...
Sở Nam cuồng hống, trọng kiếm đối với hắn mà nói vô cùng trọng yếu, một đường cùng trưởng thành với hắn, liên tiếp cứu hắn trong nguy nan, hắn không xem trọng kiếm là một thanh kiếm, mà xem nó như huynh đệ, hơn nữa, trọng kiếm này còn là do Mộng Nhân luyện chế, chứng kiến tình yêu say đắm của bọn hắn...
Nhưng giờ phút này, hắn rốt cuộc không còn cảm giác sự tồn tại của trọng kiếm nữa, có thể nói trọng kiếm dã chết rồi.
Mà sự hi sinh của trọng kiếm chỉ có thể khiến lôi điện ngưng trệ trong chớp mắt.
Nhưng chính một cái chớp mắt này, Sở Nam đã lấy hắc đản trong nhẫn trữ vật ra, hắc đản còn chưa hoàn toàn khôi phục lại ngang nhiên xông lên, thiểm điện liền bao phủ lấy hắc đản, muốn đem nó nghiền thành bụi phấn.
Thế nhưng, hắc đản lại không vỡ nát, chỉ có điều màu sắc càng lúc càng nhạt, giống như một cây đại thụ tươi tốt vì không còn sinh mệnh lực mà chậm rãi héo rũ, cũng chỉ trong chớp mắt thì hắc đản đã bị ném xuống đất, không còn nhún nhảy có quy luật, không còn ngũ thải quang mang, chỉ có hư nhược, vô tận hư nhược.
Trong mắt Sở Nam tràn ngập huyết hồng, hắc đản và trọng kiếm là huynh đệ của hắn, bên trong hắc đản thai nghén gì còn chưa biết, nhưng tuyệt đối là một sinh mệnh cường đại, nếu phải chết đi như vậy, Sở Nam quả thật đọa lạc thành ma, chết cũng thành ma.
Dù vạn phần đau lòng, nhưng tốc độ Sở Nam cũng không chậm, không hề lãng phí chút thời gian ngắn ngủi này vô ích, hắn biết rằng muốn trọng kiếm sống lại, muốn để hắc đản xuất thế thì hắn tuyệt đối không thể chết, hắn chết thì tất cả đều kết thúc.
Chỉ trong giây lát, Sở Nam dã đem phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ kích phát đến tận cùng, đồng thời một tay xoay tròn, đem Diệt Nguyên Minh Đằng kích phát sinh trưởng, bám vào phía trên ngũ thải quang quyển, hết tầng này đến tầng khác, bao phủ hắn dày đặc.
Lúc lôi điện hủy diệt Diệt Nguyên Minh Đằng, Sở Nam lại đem cơn mưa dầy trời hấp thu trên đỉnh đầu, dòng xoáy cấp tốc xoay chuyển.
Tốc độ Sở Nam thúc đầy Diệt Nguyên Minh Đằng rất nhanh, so với Điệp Y Tiên Tử còn nhanh gấp trăm lần, gấp nghìn lần, gấp vạn lần, thế nhưng chỉ trong chớp mắt thì tất cả bị quét sạch.
Lập tức, quang quyển ngũ thải bị phá, dòng xoáy bạo vũ mua cũng tan...
- Ngũ Hành Huyết Long! Nuốt nó!
Sở Nam hét lớn một tiếng, Ngũ Hành Huyết Long phát ra một tiếng long ngâm, thân thể hai mươi trượng xông thẳng về phía lôi điện.
Lần này, lôi điện không lập tức đem Ngũ Hành Huyết Long hủy diệt, Ngũ Hành Huyết Long cũng điên cuồng giống Sở Nam, mở cái miệng rộng đơn lôi điện nuốt vào trong bụng, vừa nuốt vào, thân thể Ngũ Hành Huyết Long được tạo thành từ Ngũ Hành chỉ lục liền bắt đầu bạo liệt, trong lúc lôi điện biến tàn phá, cơ thể dần dần biến.
mất khỏi thiên địa, Ngũ Hành Huyết Long vẫn kế thừa “Nghịch” ý của Sở Nam, nuốt j
> lấy thiểm điện... r
Mặc dù tạm thời cản được, nhưng lôi điện trên cửu thiên vẫn không đình chỉ giáng xuống.
Nhân cơ hội này, Sở Nam lấy ra pháp bảo trong nhẫn trữ vật, cái gì mà ‘'Hồn Kích”, “Phích Lịch”, “Cổ Kiếm”, phun lên toàn bộ pháp bảo một ngụm máu tươi. Hách Liên Anh đứng ở xa nhìn thấy ‘‘Phích LỊch”, không khỏi kinh hô:
- Phích Lịch... Thì ra là ngươi là kẻ đã giết Thượng Thanh Đông.
Tiếp đó, Hách Liên Anh nhìn thấy Sở Nam không ngừng lấy ra từng kiện pháp bảo, càng kinh hô:
- Còn có Tùy trưởng lão, Khương Lập, cái gì, Bạch trưởng lão cũng là do ngươi giết, còn có...
Hách Liên Anh càng nhìn càng kinh hãi, tên tiểu tử này dã sớm có thể sát tử Bạch trưởng lão là Võ Vương cao cấp. Ngay lập tức, sát khí của Hách Liên Anh càng thêm dày đặc.
Sở Nam không quan tâm đến hắn, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất tập hợp pháp bảo lại, sau khi phun lên dó một ngụm huyết, có khoảng chừng trăm kiện pháp bảo. Sở Nam không lập tức phóng ra, mà nhìn thanh Hạo Thiên Nhận bị ném trong một góc của nhẫn trữ vật, hai mắt lóe lên tinh quang huyết hồng, lạnh giọng nói:
- Mặc kệ ngươi là pháp bảo cấp bậc gì, cũng mặc kệ ngươi là cái gì, hôm nay ngươi chỉ có thể nghe lời lão tử.
Hạo Thiên Nhận run rẩy một trận, Sở Nam bởi vì đề phòng vạn nhất, không chút do dự phun một ngụm máu lên Hạo Thiên Nhận.
Lúc Sở Nam dang muốn lấy ra thì từ xa truyền đến một tiếng quát yêu kiều:
- Tiếp lấy.
Sở Nam theo âm thanh nhìn lại, là Điệp Y Tiên Tử đang hô hoán, một thứ gì đó bay qua đỉnh đầu Hách Liên Anh, Hách Liên Anh còn đang kinh ngạc vì nhận ra những người do Sở Nam giết, còn chưa kịp phản ứng thì thứ đó đã bay đến trước mặt Sở Nam, Sở Nam đương nhiên nhận ra dó chính là vòng tay cổ xưa thần bí mà vô cùng cường hãn do cha nàng để lại.
- Đại ân này nhất định lấy cả suối dền đáp, tình này.. ■
Sở Nam bắt lấy vòng tay cổ xưa, trong lòng chợt cảm dộng, hắn dã hạ quyết tâm, nhất định phải thay Điệp Y Tiên Tử tìm thấy cha nàng, nghĩ vậy, Sở Nam lại phun một ngụm máu lên vòng tay cổ xưa.
Sau khi làm xong, Sở Nam lấy vòng tay cổ xưa dẫn đầu, lấy Hạo Thiên Nhận kế tiếp, vài trăm kiện pháp bảo đồng thời ném về phía lôi điện, lúc sắp tiếp xúc với lôi diện thì Sở Nam hét lớn một tiếng:
- Bạo!
Trên trăm kiện pháp bảo cấp bậc Linh Khi, còn có vài chục kiện pháp bảo cấp bậc Tông Khí, một pháp bảo siêu cấp Tông Khí, còn có vòng tay cổ xưa cường hãn thậm chí còn hơn cả Hạo Thiên Nhận, năng lượng cuồng bạo từ mặt đất gào thét, cuốn thẳng lên không trung, phá tan hắc vân đầy trời...
Lôi điện trên không trung bời vì bị bạo tạc mà nhỏ đi không ít.
Lưới điện có chút hỗn loạn.
Mà tất cả mọi pháp bào, kể cả Hạo Thiên Nhận đều tan thành mây khói, rơi xuống lả * tả, chỉ có cái vòng tay cổ xưa là vỡ thành năm mảnh rơi xuống đầy đất, không ai chú ý đến, kể cả Sở Nam cũng không biết, những tro bụi kia đều rơi xuống nơi trọng kiếm, vỡ nát. 11
Sở Nam ném ra pháp bảo cũng không dừng lại mà đơn chỗ nguyên thạch thu được những ngày qua, phần lớn đều là thượng phẩm nguyên thạch, lấy ra hấp thu điên cuồng, hắn không phải hấp thu một khối, mà là dùng bạo vũ đầy tròi, dùng nguyên lực của bản thân ngưng tụ thành một dòng xoáy siêu cấp, một lần hấp thu hai vạn khối.
Hách Liên Anh trố mắt há hốc mồm lẩm bẩm:
- Hắn kiếm đâu ra nhiều nguyên thạch như thế? Còn cả tốc độ hấp thu nguyên lực nữa, chỉ hấp thu một lần đã tương đương với một viên Bạo Nguyên Đan cấp sáu rồi.
Nếu không phải lôi diện bao trùm thì Hách Liên Anh dã nhân cơ hội ra tay đánh lén Sở Nam rồi, nếu để một mãnh nhân điên cuồng như vậy trưởng thành, lại đối nghịch Thiên Nhất Tông thì đây tuyệt đối là ác mộng của Thiên Nhất Tông.
Trong hư không, lưới điện mặc dù hỗn loạn, nhưng uy nàng vẫn mười phần, thần thể Ngũ Hành Huyết Long phiêu phù trong không trung chỉ còn lại Long lân, Long gân, Long nha, còn vị tri Long nhãn thì đã trở thành mơ hồ...
Đương nhiên, cũng không ai chú ý đến năng lượng mà thân thể Ngũ Hành Huyết Long tiêu tán đang tụ tập về phía hắc đản.
Ngũ Hành Huyết Long biến mất, nhưng tinh khí thần của nó vẫn còn, Hách Liên Anh nhìn lại, phảng phất như nhìn thấy Ngũ Hành Thần Long cực kỳ sống dộng, bất luận là Long nha, Long gân hay là Long lân đều đã trải qua một lần thiên kiếp, bị thiên lôi oanh kích, cho nên những lôi điện này cũng không thể đem chúng đánh nát như những pháp bảo khác...
Vì thế, nơi thiểm điện oanh kích chính là Long nhãn, nơi đó bầy giờ đã trở thành hai đoàn khói mờ mịt, mỗi lần bị oanh kích, Sở Nam đều cảm giác ý chí, thần niệm của mình đều chịu thống khổ dày vò, càng lúc càng mạnh.
Hấp thu hết nguyên thạch, Sở Nam lại hấp thu vạn niên hàn ngọc lấy từ Băng Viêm dào, Sở Nam tất nhiên biết hai đoàn khói mờ mịt ở Long nhãn là gì, dó chính là tinh huyết của hẳn, là “nghịch” ý của hẳn.
Trong đan điền, bởi vì một lượng lớn nguyên lực tràn vào, đặc biệt là năng lượng hàn ngọc, trong lúc cấp bách, Sở Nam liền hấp thu chiếc nhẫn trữ vật chứa hàn ngọc, nào ngờ năng lượng ân chứa bên trong lại trợ lực rất lớn cho Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, vì thế cho nên hắn càng điên cuồng hấp thu hơn.
Thế công của đan châu sau khi được bổ sung càng lúc càng cường mãnh, những thiểm điện trong cơ thể dưới công kích điên cuồng đã trở thành nhò nhu tơ, thậm chỉ phía trên đan châu còn bao phủ một ít lôi điện, hiển nhiên dan châu đang chậm rãi thôn phệ lôi điện.
- Muốn hủy nghịch ý của ta sao? Không có khả năng!
Lúc lôi điện lại lần nữa oanh kích hai đoàn khói mờ mịt, Sở Nam không hề do dự, xông thang lên không trung, trực tiếp đem hai đoàn khói mờ mịt đó nuốt vào trong bụng, “Nghịch” ý tán đi, Long nha, Long gân, Long lân cũng trở nên rời rạc, nhưng bọn hắn không hề bay tán loạn mà bám vào trên người Sở Nam.
Long nha bám vào phần đầu, Long lân bám vào lưng, Long lân bám ở đan điền.
Đồng thời, lưới điện cũng phủ xuống cơ thể Sở Nam, gắt gao trói chặt hắn.
- Ta đã nói là muốn tôi luyện ngươi thì nhất định sẽ làm được, hoàn toàn tôi luyện ngươi!
Sở Nam tự tin nói, hai bàn tay xuất hiện dòng xoáy, đem lưới điện nuốt vào cơ thể.
Cơ thể bị lôi điện bao phủ bên ngoài, bời vì được các vật như Long lân hộ thân nên Sở Nam bị oanh kích cũng không quá lớn, nhưng lôi điện tiến vào cơ thể lại khiến khe nứt trên người Sở Nam khuếch lớn gấp trăm lần.
Đau đớn vô cùng tận, Sở Nam cắn răng, chậm rãi thôn phệ, chậm rãi tôi luyện...
Nửa thời thần, một thời thần, ba thời thần...
Trọn vẹn năm thời thần, trên cứu thiên, mây đen đầy trời hoàn toàn biến mất, không còn lôi điện phủ xuống, mây đen cũng dần tản đi, lộ ra bầu trời trong xanh, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cầu vồng.
Mà lôi điện đày đặc bên trên đan châu đều dung nhập vào bên trong, cùng đan châu hòa thành một thể, sau khi Sở Nam thôn phệ lôi diện, dối với năng lượng của thiểm điện đều hấp thu, cỏ được kết quả như vậy không biết phải tôi luyện lôi điện bao nhiêu lần.
Sở Nam nở nụ cười, một thân dầy máu, đau đớn lan tòa mọi ngóc ngách, bộ dáng chật vật... nhưng vẫn nở nụ cười rực rỡ.
Một tiếng trầm muộn vang lên, miệng thổ huyết.
Hách Liên Anh nhìn thấy hành động của Sở Nam thì ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, không khởi thốt lên hai chữ:
-Tên điên...
Mà Sở Nam không chỉ nện xuống một quyền, mà là hết quyền này đến quyền khác, cắn răng quát:
- Lão tử không muốn tê liệt, lão tử muốn đau đớn...
Ba quyền, năm quyền, chín quyền...
Càng nện càng nhanh, trọn vẹn ba mươi quyền, dòng xoáy trong đan điền bị nện đến xoay tròn, đan châu điên cuồng hút lấy thiểm điện, sinh mệnh lực, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, và các loại lực lượng đều diên cuồng gào thét.
- Lôi dinh thiểm diện thì sao? Lão tử sẽ tôi luyện ngươi!
Sở Nam cắn răng một cái, trên mặt tràn dầy vẻ tươi cười.
- Tên điên, đúng là tên điên...
Trong lòng Hách Liên Anh dâng lên một sự sợ hãi, hắn chưa từng gặp qua kẻ nào diên cuồng như thế, hoàn toàn bất chấp mạng sống của mình.
Sở Nam nhìn dạo lôi diện thứ sáu đang ngưng tụ trên bầu trời, cười lạnh nói:
- Lão thiên chết tiệt, ngươi muốn nhanh chóng diệt ta, không phải sợ thì là gì?
- Đến đây, đến mạnh hơn một chút nữa!
- Ầm...
Đạo lôi điện thứ sáu đánh xuống, phía sau là đạo thứ bảy, dạo thứ tám, đạo thứ chín...
Trong đan điền Sở Nam đang phát sinh liều mạng thảm liệt.
Lôi điện khiến đan châu tê liệt, sinh mệnh lực lại khôi phục đan châu.
Tê liệt, khôi phục, lại tê liệt, lại khôi phục,...
Tuần hoàn không ngùng, trận chiến vô cùng thảm liệt cứ kéo dài.
Nội loạn chưa trừ thì bên ngoài lại công kích đến.
Càng mãnh liệt hơn...
Lôi điện trên cửu thiên tạo thành một tấm lưới điện dày đặc, uy áp khủng bố nhấn chìm cả mảnh thiên địa, ngay cả không khí cũng không dám loạn động chút nào, mà toàn bộ uy tháp này đều nhắm chuẩn xác đối tượng chính là nghịch ý trùng thiên của Sở Nam.
Quả thật, Sở Nam rất điên cuồng, nhưng Sở Nam đắm chìm trong sự điên cuồng vẫn không mất đi sự tình táo, hắn biết rõ nếu tấm lưới điện này phủ lên người hắn thì hắn ngay cả dòng xoáy cũng không thi triển kịp, không tôi luyện kịp đã bị đánh tan thành hư vô rồi.
Cho nên, hắn muốn trước khi năng lượng thiểm điện suy yếu thì sẽ dẫn vào trong cơ thể.
Sở Nam lấy trọng kiếm ra, đáng tiếc là trong nháy mắt không thể áp súc vài chục lớp! lực lượng vào trọng kiếm, chỉ có thể áp súc vào ba lóp lực lượng, cũng không còn cách nào khác, bời vì đan châu trong đan điền vẫn nằm ở thế hạ phong.
Trọng kiếm bay trong không trung, lôi điện mãnh liệt bổ xuống, trọng kiếm ẩn hàm ba lớp lực lượng bộc phát, đồng thời trảm ra một chiêu “Dung'’ kỹ, đáng tiếc lôi điện không hề dừng lại chút nào, đem toàn bộ lực lượng của “Dung” kỹ tiêu diệt.
Ngay lập tức, vài đạo thiểm điện bổ lên trọng kiếm, trọng kiếm tất nhiên có ý thức của bản thân, không hề né tránh, gắt gao dối kháng, nhưng lôi diện quá mức lăng lệ uy mãnh, ngay cả trọng kiếm phẩm chất cao hơn Hạo Thiên Nhận cũng bị đánh đến nứt một đường, lập tức rơi xuống, trọng kiếm phát ra tiếng ong ong, giống như đang gào thét một tiếng cuối cùng, trảm về phía thiểm điện, trong sát ng trảm đến thiểm điện, trọng kiếm cũng bị chia năm xẻ bảy.
Cùng lúc đó, trong lòng Sở Nam đau đớn, tâm ý tương thông với trọng kiếm bị mạnh mẽ xé rách.
- Không...
Sở Nam cuồng hống, trọng kiếm đối với hắn mà nói vô cùng trọng yếu, một đường cùng trưởng thành với hắn, liên tiếp cứu hắn trong nguy nan, hắn không xem trọng kiếm là một thanh kiếm, mà xem nó như huynh đệ, hơn nữa, trọng kiếm này còn là do Mộng Nhân luyện chế, chứng kiến tình yêu say đắm của bọn hắn...
Nhưng giờ phút này, hắn rốt cuộc không còn cảm giác sự tồn tại của trọng kiếm nữa, có thể nói trọng kiếm dã chết rồi.
Mà sự hi sinh của trọng kiếm chỉ có thể khiến lôi điện ngưng trệ trong chớp mắt.
Nhưng chính một cái chớp mắt này, Sở Nam đã lấy hắc đản trong nhẫn trữ vật ra, hắc đản còn chưa hoàn toàn khôi phục lại ngang nhiên xông lên, thiểm điện liền bao phủ lấy hắc đản, muốn đem nó nghiền thành bụi phấn.
Thế nhưng, hắc đản lại không vỡ nát, chỉ có điều màu sắc càng lúc càng nhạt, giống như một cây đại thụ tươi tốt vì không còn sinh mệnh lực mà chậm rãi héo rũ, cũng chỉ trong chớp mắt thì hắc đản đã bị ném xuống đất, không còn nhún nhảy có quy luật, không còn ngũ thải quang mang, chỉ có hư nhược, vô tận hư nhược.
Trong mắt Sở Nam tràn ngập huyết hồng, hắc đản và trọng kiếm là huynh đệ của hắn, bên trong hắc đản thai nghén gì còn chưa biết, nhưng tuyệt đối là một sinh mệnh cường đại, nếu phải chết đi như vậy, Sở Nam quả thật đọa lạc thành ma, chết cũng thành ma.
Dù vạn phần đau lòng, nhưng tốc độ Sở Nam cũng không chậm, không hề lãng phí chút thời gian ngắn ngủi này vô ích, hắn biết rằng muốn trọng kiếm sống lại, muốn để hắc đản xuất thế thì hắn tuyệt đối không thể chết, hắn chết thì tất cả đều kết thúc.
Chỉ trong giây lát, Sở Nam dã đem phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ kích phát đến tận cùng, đồng thời một tay xoay tròn, đem Diệt Nguyên Minh Đằng kích phát sinh trưởng, bám vào phía trên ngũ thải quang quyển, hết tầng này đến tầng khác, bao phủ hắn dày đặc.
Lúc lôi điện hủy diệt Diệt Nguyên Minh Đằng, Sở Nam lại đem cơn mưa dầy trời hấp thu trên đỉnh đầu, dòng xoáy cấp tốc xoay chuyển.
Tốc độ Sở Nam thúc đầy Diệt Nguyên Minh Đằng rất nhanh, so với Điệp Y Tiên Tử còn nhanh gấp trăm lần, gấp nghìn lần, gấp vạn lần, thế nhưng chỉ trong chớp mắt thì tất cả bị quét sạch.
Lập tức, quang quyển ngũ thải bị phá, dòng xoáy bạo vũ mua cũng tan...
- Ngũ Hành Huyết Long! Nuốt nó!
Sở Nam hét lớn một tiếng, Ngũ Hành Huyết Long phát ra một tiếng long ngâm, thân thể hai mươi trượng xông thẳng về phía lôi điện.
Lần này, lôi điện không lập tức đem Ngũ Hành Huyết Long hủy diệt, Ngũ Hành Huyết Long cũng điên cuồng giống Sở Nam, mở cái miệng rộng đơn lôi điện nuốt vào trong bụng, vừa nuốt vào, thân thể Ngũ Hành Huyết Long được tạo thành từ Ngũ Hành chỉ lục liền bắt đầu bạo liệt, trong lúc lôi điện biến tàn phá, cơ thể dần dần biến.
mất khỏi thiên địa, Ngũ Hành Huyết Long vẫn kế thừa “Nghịch” ý của Sở Nam, nuốt j
> lấy thiểm điện... r
Mặc dù tạm thời cản được, nhưng lôi điện trên cửu thiên vẫn không đình chỉ giáng xuống.
Nhân cơ hội này, Sở Nam lấy ra pháp bảo trong nhẫn trữ vật, cái gì mà ‘'Hồn Kích”, “Phích Lịch”, “Cổ Kiếm”, phun lên toàn bộ pháp bảo một ngụm máu tươi. Hách Liên Anh đứng ở xa nhìn thấy ‘‘Phích LỊch”, không khỏi kinh hô:
- Phích Lịch... Thì ra là ngươi là kẻ đã giết Thượng Thanh Đông.
Tiếp đó, Hách Liên Anh nhìn thấy Sở Nam không ngừng lấy ra từng kiện pháp bảo, càng kinh hô:
- Còn có Tùy trưởng lão, Khương Lập, cái gì, Bạch trưởng lão cũng là do ngươi giết, còn có...
Hách Liên Anh càng nhìn càng kinh hãi, tên tiểu tử này dã sớm có thể sát tử Bạch trưởng lão là Võ Vương cao cấp. Ngay lập tức, sát khí của Hách Liên Anh càng thêm dày đặc.
Sở Nam không quan tâm đến hắn, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất tập hợp pháp bảo lại, sau khi phun lên dó một ngụm huyết, có khoảng chừng trăm kiện pháp bảo. Sở Nam không lập tức phóng ra, mà nhìn thanh Hạo Thiên Nhận bị ném trong một góc của nhẫn trữ vật, hai mắt lóe lên tinh quang huyết hồng, lạnh giọng nói:
- Mặc kệ ngươi là pháp bảo cấp bậc gì, cũng mặc kệ ngươi là cái gì, hôm nay ngươi chỉ có thể nghe lời lão tử.
Hạo Thiên Nhận run rẩy một trận, Sở Nam bởi vì đề phòng vạn nhất, không chút do dự phun một ngụm máu lên Hạo Thiên Nhận.
Lúc Sở Nam dang muốn lấy ra thì từ xa truyền đến một tiếng quát yêu kiều:
- Tiếp lấy.
Sở Nam theo âm thanh nhìn lại, là Điệp Y Tiên Tử đang hô hoán, một thứ gì đó bay qua đỉnh đầu Hách Liên Anh, Hách Liên Anh còn đang kinh ngạc vì nhận ra những người do Sở Nam giết, còn chưa kịp phản ứng thì thứ đó đã bay đến trước mặt Sở Nam, Sở Nam đương nhiên nhận ra dó chính là vòng tay cổ xưa thần bí mà vô cùng cường hãn do cha nàng để lại.
- Đại ân này nhất định lấy cả suối dền đáp, tình này.. ■
Sở Nam bắt lấy vòng tay cổ xưa, trong lòng chợt cảm dộng, hắn dã hạ quyết tâm, nhất định phải thay Điệp Y Tiên Tử tìm thấy cha nàng, nghĩ vậy, Sở Nam lại phun một ngụm máu lên vòng tay cổ xưa.
Sau khi làm xong, Sở Nam lấy vòng tay cổ xưa dẫn đầu, lấy Hạo Thiên Nhận kế tiếp, vài trăm kiện pháp bảo đồng thời ném về phía lôi điện, lúc sắp tiếp xúc với lôi diện thì Sở Nam hét lớn một tiếng:
- Bạo!
Trên trăm kiện pháp bảo cấp bậc Linh Khi, còn có vài chục kiện pháp bảo cấp bậc Tông Khí, một pháp bảo siêu cấp Tông Khí, còn có vòng tay cổ xưa cường hãn thậm chí còn hơn cả Hạo Thiên Nhận, năng lượng cuồng bạo từ mặt đất gào thét, cuốn thẳng lên không trung, phá tan hắc vân đầy trời...
Lôi điện trên không trung bời vì bị bạo tạc mà nhỏ đi không ít.
Lưới điện có chút hỗn loạn.
Mà tất cả mọi pháp bào, kể cả Hạo Thiên Nhận đều tan thành mây khói, rơi xuống lả * tả, chỉ có cái vòng tay cổ xưa là vỡ thành năm mảnh rơi xuống đầy đất, không ai chú ý đến, kể cả Sở Nam cũng không biết, những tro bụi kia đều rơi xuống nơi trọng kiếm, vỡ nát. 11
Sở Nam ném ra pháp bảo cũng không dừng lại mà đơn chỗ nguyên thạch thu được những ngày qua, phần lớn đều là thượng phẩm nguyên thạch, lấy ra hấp thu điên cuồng, hắn không phải hấp thu một khối, mà là dùng bạo vũ đầy tròi, dùng nguyên lực của bản thân ngưng tụ thành một dòng xoáy siêu cấp, một lần hấp thu hai vạn khối.
Hách Liên Anh trố mắt há hốc mồm lẩm bẩm:
- Hắn kiếm đâu ra nhiều nguyên thạch như thế? Còn cả tốc độ hấp thu nguyên lực nữa, chỉ hấp thu một lần đã tương đương với một viên Bạo Nguyên Đan cấp sáu rồi.
Nếu không phải lôi diện bao trùm thì Hách Liên Anh dã nhân cơ hội ra tay đánh lén Sở Nam rồi, nếu để một mãnh nhân điên cuồng như vậy trưởng thành, lại đối nghịch Thiên Nhất Tông thì đây tuyệt đối là ác mộng của Thiên Nhất Tông.
Trong hư không, lưới điện mặc dù hỗn loạn, nhưng uy nàng vẫn mười phần, thần thể Ngũ Hành Huyết Long phiêu phù trong không trung chỉ còn lại Long lân, Long gân, Long nha, còn vị tri Long nhãn thì đã trở thành mơ hồ...
Đương nhiên, cũng không ai chú ý đến năng lượng mà thân thể Ngũ Hành Huyết Long tiêu tán đang tụ tập về phía hắc đản.
Ngũ Hành Huyết Long biến mất, nhưng tinh khí thần của nó vẫn còn, Hách Liên Anh nhìn lại, phảng phất như nhìn thấy Ngũ Hành Thần Long cực kỳ sống dộng, bất luận là Long nha, Long gân hay là Long lân đều đã trải qua một lần thiên kiếp, bị thiên lôi oanh kích, cho nên những lôi điện này cũng không thể đem chúng đánh nát như những pháp bảo khác...
Vì thế, nơi thiểm điện oanh kích chính là Long nhãn, nơi đó bầy giờ đã trở thành hai đoàn khói mờ mịt, mỗi lần bị oanh kích, Sở Nam đều cảm giác ý chí, thần niệm của mình đều chịu thống khổ dày vò, càng lúc càng mạnh.
Hấp thu hết nguyên thạch, Sở Nam lại hấp thu vạn niên hàn ngọc lấy từ Băng Viêm dào, Sở Nam tất nhiên biết hai đoàn khói mờ mịt ở Long nhãn là gì, dó chính là tinh huyết của hẳn, là “nghịch” ý của hẳn.
Trong đan điền, bởi vì một lượng lớn nguyên lực tràn vào, đặc biệt là năng lượng hàn ngọc, trong lúc cấp bách, Sở Nam liền hấp thu chiếc nhẫn trữ vật chứa hàn ngọc, nào ngờ năng lượng ân chứa bên trong lại trợ lực rất lớn cho Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, vì thế cho nên hắn càng điên cuồng hấp thu hơn.
Thế công của đan châu sau khi được bổ sung càng lúc càng cường mãnh, những thiểm điện trong cơ thể dưới công kích điên cuồng đã trở thành nhò nhu tơ, thậm chỉ phía trên đan châu còn bao phủ một ít lôi điện, hiển nhiên dan châu đang chậm rãi thôn phệ lôi điện.
- Muốn hủy nghịch ý của ta sao? Không có khả năng!
Lúc lôi điện lại lần nữa oanh kích hai đoàn khói mờ mịt, Sở Nam không hề do dự, xông thang lên không trung, trực tiếp đem hai đoàn khói mờ mịt đó nuốt vào trong bụng, “Nghịch” ý tán đi, Long nha, Long gân, Long lân cũng trở nên rời rạc, nhưng bọn hắn không hề bay tán loạn mà bám vào trên người Sở Nam.
Long nha bám vào phần đầu, Long lân bám vào lưng, Long lân bám ở đan điền.
Đồng thời, lưới điện cũng phủ xuống cơ thể Sở Nam, gắt gao trói chặt hắn.
- Ta đã nói là muốn tôi luyện ngươi thì nhất định sẽ làm được, hoàn toàn tôi luyện ngươi!
Sở Nam tự tin nói, hai bàn tay xuất hiện dòng xoáy, đem lưới điện nuốt vào cơ thể.
Cơ thể bị lôi điện bao phủ bên ngoài, bời vì được các vật như Long lân hộ thân nên Sở Nam bị oanh kích cũng không quá lớn, nhưng lôi điện tiến vào cơ thể lại khiến khe nứt trên người Sở Nam khuếch lớn gấp trăm lần.
Đau đớn vô cùng tận, Sở Nam cắn răng, chậm rãi thôn phệ, chậm rãi tôi luyện...
Nửa thời thần, một thời thần, ba thời thần...
Trọn vẹn năm thời thần, trên cứu thiên, mây đen đầy trời hoàn toàn biến mất, không còn lôi điện phủ xuống, mây đen cũng dần tản đi, lộ ra bầu trời trong xanh, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cầu vồng.
Mà lôi điện đày đặc bên trên đan châu đều dung nhập vào bên trong, cùng đan châu hòa thành một thể, sau khi Sở Nam thôn phệ lôi diện, dối với năng lượng của thiểm điện đều hấp thu, cỏ được kết quả như vậy không biết phải tôi luyện lôi điện bao nhiêu lần.
Sở Nam nở nụ cười, một thân dầy máu, đau đớn lan tòa mọi ngóc ngách, bộ dáng chật vật... nhưng vẫn nở nụ cười rực rỡ.
/2163
|