Sở dĩ dùng kế khích tướng bởi ngay từ đầu hắn đã cho rằng, thứ lợi hại nhất của Lâm Vân không phải là tu vi, không phải là võ công mà là cơ mưu của Lâm Vân, giống như khi trước Sở Nam thi triển vũ kỹ quỷ dị khiến cho uy lực của Âm Sát Thuật có thể tăng gấp ba lần, tất cả mọi thứ từ lời đối thoại, khiêu khích, tương kế tựu kế, thời cơ, tâm lý Sở Nam đều nắm bắt rất chuẩn xác; lại ví dụ như Sở Nam đuổi theo Cổ Cực Phong, nhưng rồi lại quay người đi giết Mạn Lam, bề ngoài thì Sở Nam đang giương đông kích tây, nhưng thực tế thì côc tiêu của Sở Nam vẫn là Cổ Cực Phong, khi Cổ Cực Phong vừa quay lại cứu viện thì Sở Nam đã thi triển ra công kích cuồng mãnh nhất.
Chiến đấu với người có tu vi cao thực lực cao không hề đáng sợ, đáng sợ là phải chiến đấu với người có tu vi cao, tâm cơ cao, thực lực cao, bởi như vậy không chỉ cần dùng thân thể chiến đấu mà còn cần dùng cả đầu óc để chiến đấu.
Bởi vậy, Cổ Cực Phong muốn Sở Nam tức giận, khiến Sở Nam mất đi lý trí, hắn cho rằng, chỉ cần Sở Nam mất đi lý trí thì sẽ dễ dàng tiêu diệt hơn nhiều.
Quả thực, kế khích tướng của Cổ Cực Phong đã thành công.
Tử Mộng Nhi quả thực là tử huyệt của Sở Nam.
Sở Nam đã bị chọc giận.
Hai mắt đỏ ngầu.
Thực sự bị chọc giận.
Giống như không còn một chút lý trí.
Nhưng có lẽ Cổ Cực Phong vẫn còn chưa biết rõ, hoặc hắn đã quên mất, tử huyệt còn có một cái tên khác, gọi là “nghịch lân”.
Sở Nam có không ít “nghịch lân”, Tử Mộng Nhi là một trong số đó.
Sở Nam thà chết cũng không thể để Tử Mộng Nhi chịu bất cứ chút ủy khuất nào.
Càng huống hồ Cổ Cực Phong muốn Tử Mộng Nhi chịu mọi sự nhục nhã, để Sở Nam ở bên cạnh đứng nhìn.
Sở Nam sao có thể chấp nhận được.
Đột nhiên, Sở Nam như phát điên, mái tóc dài dựng ngược, sự giận dữ tỏa ra trên từng lỗ chân lông, không thèm để ý tới hai bàn tay đã đầy vết thương do vừa kích phát năng lượng cuồng bạo chứa trong hai nắm tay, không thèm để ý tới kinh mạch lực lượng đã bị hủy hoại đôi chút, đang rất cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng....
Sở Nam lại một lần nữa điên cuồng hấp thu năng lượng cuồng bạo.
Đồng thời, Sở Nam cũng gầm lên:
- Dựa vào ngươi, đừng hòng, lão tử nhất định sẽ giết chết ngươi trước khi ngươi giết được ta, nữ nhân ta yêu, ta bảo vệ sao có thể để ngươi làm nhục. Đánh cược cả tính mạng của ta. Đánh cược tất cả tôn nghiêm của ta. Đánh cược tất cả mọi thứ của một nam nhân. Ta - nhất - định - sẽ - giết - chết - ngươi!
Tiếng gầm rung trời.
Tuy ở trên tầng không, nhưng tiếng gầm này của Sở Nam vẫn truyền tới tai mỗi võ giả, không biết tại sao, khi nghe thấy tiếng gầm đó, nhiệt huyết trong thân thể bọn chúng đột nhiên sôi sục, lại càng có cảm giác khâm phục từ tận đáy lòng đối với Lâm Vân của Thần Khí Phái.
Lạc Đao bật dậy như lò xo, khóe mắt có vết lệ, tựa hồ như có sự đồng cảm, hắn nhìn lên không trung, lẩm bẩm:
- Nếu ngươi không chết, đời này kiếp này ta thề chết sẽ đi theo ngươi.
Khi nói lời này, vết thương trên ngực Lạc Đao đột nhiên nứt toác ra, như dùng máu chứng kiến lời thề của hắn.
Lúc trước khi thu phục đám người Lạc Đao, Sở Nam cũng dùng không ít thủ đoạn, uy hiếp, lợi ích, ân uy, nhưng tất cả đều không có uy lực, không thể khiến bọn chúng tâm phục khẩu phục như câu nói vừa rồi của hắn.
Có lúc, chỉ cần một lời nói, một hành động cũng có thể khiến kẻ khác cam tâm thần phục.
Ánh mắt lão phụ xấu xí trở nên mơ hồ, tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ, trong đầu chợt hiện lên những hình ảnh cũ.
Nghe thấy những lời đầy sức mạnh, đầy tình cảm “nữ nhân ta bảo vệ.... dùng tính mạng của ta...”, Điệp Y Tiên Tử chợt thấy rùng mình:
- Đây mới chính là nam nhân chân chính sao? Nữ nhân tên Tử Mộng Nhi có được một nam nhân như vậy thật là hạnh phúc!
Cảm thán xong, Điệp Y Tiên Tử lại lẩm bẩm:
- Hắn chẳng phải nói hắn có hai nữ nhân sao? Còn một người nữa là ai? Lúc trước hắn hôn ta, còn... vậy...
Điệp Y Tiên Tử suy nghĩ bộn bề.
Nam Cung Linh Vân chỉ còn cách Đông Nhạc Thành có năm dặm, tiếng gầm này nàng đương nhiên nghe thấy, bất giác mắt đẫm lệ, bước chân càng nhanh hơn. Liệt Phong càng nhíu mày, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ:
- Kẻ giết Tần Dũng lẽ nào là Lâm Vân? Nhưng Lâm Vân chẳng phải bị Đoạn Vũ sư huynh đánh trọng thương, hôn mê bất tỉnh hay sao?
Tử Mộng Nhi thì vẫn còn cách xa ngàn dặm, vẫn còn cách Đông Nhạc Thành hai ngày đường, có được kết quả đó là bởi nàng đã đi liên tục 24 tiếng một ngày, không chịu nghỉ ngơi dù lấy một phút giây.
Còn Mạc Lão vẫn lẩm bẩm:
- Hắn vốn dĩ đã vô cùng điên cuồng rồi, người còn chọc giận hắn, nộ hỏa của hắn không phải kẻ nào cũng có thể hứng chịu được.
Khi Mạc Lão lẩm bẩm câu nói này, trong đầu không khỏi nhớ lại những hình ảnh ở trên đường.
Nhưng Cổ Cực Phong không phải Mạc Lão, hắn không biết những hình ảnh ở trong đầu Mạc Lão, hắn chỉ cảm thấy mưu kế của hắn đã thành công.
Nhưng cho dù như vậy, trên mặt Cổ Cực Phong vẫn không hề có chút nụ cười.
Vẫn điên cuồng lao về phía Mạn Lam.
Mạn Lam lúc này không chút huyết sắc, thậm chí còn không thể đứng nổi trên không trung.
Giống như đang cận kề cái chết.
Mạn Lam đến nông nỗi này hoàn toàn là công lao của Sở Nam, khi hắn bắn Long Nha ra đánh rơi thanh kiếm sắc bén, giải cứu Chúc Chi Vũ thì cũng thả con Ẩn Hồng ra. Ẩn Hồng vốn ẩn thân trong túi linh thú.
Tuy đã ẩn thân, nhưng vẫn có chút ba động khe khẽ.
Nhưng trong tình thế căng thẳng lúc đó, còn ai có thể chú ý tới ba động khe khẽ đó chứ.
Mạn Lam tập trung phần lớn sự chú ý lên cuộc chiến giữa Cổ Cực Phong và Sở Nam, phần còn lại dành cho Chúc Chi Vũ, bởi Chúc Chi Vũ lúc này vẫn đang tiến hành công kích cô ta.
Nhưng Mạn Lam căn bản không hề biết, thần chết đang lại gần.
Ẩn Hồng bị Sở Nam khống chế, đã ẩn nấp tới sau đầu Mạn Lam, chờ đợi mệnh lệnh tấn công của hắn.
Trong khoảnh khắc hô lên tiếng “nổ”, Sở Nam cũng ra lệnh cho Ẩn Hồng tấn công, Mạn Lam liền kêu lên thảm thiết.
Ẩn Hồng tấn công xong lập tức rút lui.
Mạn Lam kêu lên thảm thiết, Cổ Cực Phong lập tức hiểu ra tất cả lại là âm mưu của Sở Nam, đó cũng chính là một trong những lý do khiến Cổ Cực Phong cho rằng phải làm cho Sở Nam tức giận.
Chiến đấu với người có tu vi cao thực lực cao không hề đáng sợ, đáng sợ là phải chiến đấu với người có tu vi cao, tâm cơ cao, thực lực cao, bởi như vậy không chỉ cần dùng thân thể chiến đấu mà còn cần dùng cả đầu óc để chiến đấu.
Bởi vậy, Cổ Cực Phong muốn Sở Nam tức giận, khiến Sở Nam mất đi lý trí, hắn cho rằng, chỉ cần Sở Nam mất đi lý trí thì sẽ dễ dàng tiêu diệt hơn nhiều.
Quả thực, kế khích tướng của Cổ Cực Phong đã thành công.
Tử Mộng Nhi quả thực là tử huyệt của Sở Nam.
Sở Nam đã bị chọc giận.
Hai mắt đỏ ngầu.
Thực sự bị chọc giận.
Giống như không còn một chút lý trí.
Nhưng có lẽ Cổ Cực Phong vẫn còn chưa biết rõ, hoặc hắn đã quên mất, tử huyệt còn có một cái tên khác, gọi là “nghịch lân”.
Sở Nam có không ít “nghịch lân”, Tử Mộng Nhi là một trong số đó.
Sở Nam thà chết cũng không thể để Tử Mộng Nhi chịu bất cứ chút ủy khuất nào.
Càng huống hồ Cổ Cực Phong muốn Tử Mộng Nhi chịu mọi sự nhục nhã, để Sở Nam ở bên cạnh đứng nhìn.
Sở Nam sao có thể chấp nhận được.
Đột nhiên, Sở Nam như phát điên, mái tóc dài dựng ngược, sự giận dữ tỏa ra trên từng lỗ chân lông, không thèm để ý tới hai bàn tay đã đầy vết thương do vừa kích phát năng lượng cuồng bạo chứa trong hai nắm tay, không thèm để ý tới kinh mạch lực lượng đã bị hủy hoại đôi chút, đang rất cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng....
Sở Nam lại một lần nữa điên cuồng hấp thu năng lượng cuồng bạo.
Đồng thời, Sở Nam cũng gầm lên:
- Dựa vào ngươi, đừng hòng, lão tử nhất định sẽ giết chết ngươi trước khi ngươi giết được ta, nữ nhân ta yêu, ta bảo vệ sao có thể để ngươi làm nhục. Đánh cược cả tính mạng của ta. Đánh cược tất cả tôn nghiêm của ta. Đánh cược tất cả mọi thứ của một nam nhân. Ta - nhất - định - sẽ - giết - chết - ngươi!
Tiếng gầm rung trời.
Tuy ở trên tầng không, nhưng tiếng gầm này của Sở Nam vẫn truyền tới tai mỗi võ giả, không biết tại sao, khi nghe thấy tiếng gầm đó, nhiệt huyết trong thân thể bọn chúng đột nhiên sôi sục, lại càng có cảm giác khâm phục từ tận đáy lòng đối với Lâm Vân của Thần Khí Phái.
Lạc Đao bật dậy như lò xo, khóe mắt có vết lệ, tựa hồ như có sự đồng cảm, hắn nhìn lên không trung, lẩm bẩm:
- Nếu ngươi không chết, đời này kiếp này ta thề chết sẽ đi theo ngươi.
Khi nói lời này, vết thương trên ngực Lạc Đao đột nhiên nứt toác ra, như dùng máu chứng kiến lời thề của hắn.
Lúc trước khi thu phục đám người Lạc Đao, Sở Nam cũng dùng không ít thủ đoạn, uy hiếp, lợi ích, ân uy, nhưng tất cả đều không có uy lực, không thể khiến bọn chúng tâm phục khẩu phục như câu nói vừa rồi của hắn.
Có lúc, chỉ cần một lời nói, một hành động cũng có thể khiến kẻ khác cam tâm thần phục.
Ánh mắt lão phụ xấu xí trở nên mơ hồ, tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ, trong đầu chợt hiện lên những hình ảnh cũ.
Nghe thấy những lời đầy sức mạnh, đầy tình cảm “nữ nhân ta bảo vệ.... dùng tính mạng của ta...”, Điệp Y Tiên Tử chợt thấy rùng mình:
- Đây mới chính là nam nhân chân chính sao? Nữ nhân tên Tử Mộng Nhi có được một nam nhân như vậy thật là hạnh phúc!
Cảm thán xong, Điệp Y Tiên Tử lại lẩm bẩm:
- Hắn chẳng phải nói hắn có hai nữ nhân sao? Còn một người nữa là ai? Lúc trước hắn hôn ta, còn... vậy...
Điệp Y Tiên Tử suy nghĩ bộn bề.
Nam Cung Linh Vân chỉ còn cách Đông Nhạc Thành có năm dặm, tiếng gầm này nàng đương nhiên nghe thấy, bất giác mắt đẫm lệ, bước chân càng nhanh hơn. Liệt Phong càng nhíu mày, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ:
- Kẻ giết Tần Dũng lẽ nào là Lâm Vân? Nhưng Lâm Vân chẳng phải bị Đoạn Vũ sư huynh đánh trọng thương, hôn mê bất tỉnh hay sao?
Tử Mộng Nhi thì vẫn còn cách xa ngàn dặm, vẫn còn cách Đông Nhạc Thành hai ngày đường, có được kết quả đó là bởi nàng đã đi liên tục 24 tiếng một ngày, không chịu nghỉ ngơi dù lấy một phút giây.
Còn Mạc Lão vẫn lẩm bẩm:
- Hắn vốn dĩ đã vô cùng điên cuồng rồi, người còn chọc giận hắn, nộ hỏa của hắn không phải kẻ nào cũng có thể hứng chịu được.
Khi Mạc Lão lẩm bẩm câu nói này, trong đầu không khỏi nhớ lại những hình ảnh ở trên đường.
Nhưng Cổ Cực Phong không phải Mạc Lão, hắn không biết những hình ảnh ở trong đầu Mạc Lão, hắn chỉ cảm thấy mưu kế của hắn đã thành công.
Nhưng cho dù như vậy, trên mặt Cổ Cực Phong vẫn không hề có chút nụ cười.
Vẫn điên cuồng lao về phía Mạn Lam.
Mạn Lam lúc này không chút huyết sắc, thậm chí còn không thể đứng nổi trên không trung.
Giống như đang cận kề cái chết.
Mạn Lam đến nông nỗi này hoàn toàn là công lao của Sở Nam, khi hắn bắn Long Nha ra đánh rơi thanh kiếm sắc bén, giải cứu Chúc Chi Vũ thì cũng thả con Ẩn Hồng ra. Ẩn Hồng vốn ẩn thân trong túi linh thú.
Tuy đã ẩn thân, nhưng vẫn có chút ba động khe khẽ.
Nhưng trong tình thế căng thẳng lúc đó, còn ai có thể chú ý tới ba động khe khẽ đó chứ.
Mạn Lam tập trung phần lớn sự chú ý lên cuộc chiến giữa Cổ Cực Phong và Sở Nam, phần còn lại dành cho Chúc Chi Vũ, bởi Chúc Chi Vũ lúc này vẫn đang tiến hành công kích cô ta.
Nhưng Mạn Lam căn bản không hề biết, thần chết đang lại gần.
Ẩn Hồng bị Sở Nam khống chế, đã ẩn nấp tới sau đầu Mạn Lam, chờ đợi mệnh lệnh tấn công của hắn.
Trong khoảnh khắc hô lên tiếng “nổ”, Sở Nam cũng ra lệnh cho Ẩn Hồng tấn công, Mạn Lam liền kêu lên thảm thiết.
Ẩn Hồng tấn công xong lập tức rút lui.
Mạn Lam kêu lên thảm thiết, Cổ Cực Phong lập tức hiểu ra tất cả lại là âm mưu của Sở Nam, đó cũng chính là một trong những lý do khiến Cổ Cực Phong cho rằng phải làm cho Sở Nam tức giận.
/2163
|