Tân Nhất Chân thực không tin vào mắt mình, hắn muốn tiến lên phía trước lôi thân thể Sở Nam ra khỏi mặt đất, muốn xem xem phần thân thể Sở Nam ở trong mặt đất kia có phải hay không đã hoàn toàn tung toé rồi hay không. Nhưng mà, hắn vừa bước tới một bước thì trong lỗ tai chợt truyền tới thanh âm:
- Ngươi bước tiếp thêm một bước, đừng trách lão thân không khách khí!
Dưới ngữ khí lành lạnh, hắn lập tức dừng bước chân lại, không dám tái bước thêm bước nào nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Sở Nam.
Khoé miệng Sở Nam hiện ra vẻ tươi cười, nếu không phải lão phụ kia tồn tại thì hắn mới không dám cùng một gã trung giai Võ Đế đổ mệnh, nhất là trung giai Võ Đế của Thiên Nhất tông a!
Trước thực lực sai biệt quá lớn, chuyện đổ ước chỉ là nói nhảm, nhưng mà có lão phụ kia, tình huống thực không giống rồi!
Đám người Tử Mộng Nhi lớn tiếng kêu gọi đồng thời muốn nhào tới thì lại bị lão phụ quát ngừng lại.
Ba phút sau, năm phút sau, Sở Nam vẫn không có gì không ổn, vẫn đang cùng cỗ uy năng này đơn đấu, không ngừng phong ấn, thiêu đốt. May mắn là cỗ uy năng này không phải do loại ánh sáng quỷ dị kia cấu thành. Nói cách khác, nếu là loại ánh sáng quỷ dị kia, dưới mất đi Lôi đình thiểm điện hỗ trợ, chỉ sợ hắn sẽ phải gặp bi kịch rồi.
Một khắc đồng hồ, hai khắc đồng hồ! (1 khắc ~ 15phút)
Trọn vẹn nửa canh giờ sau hắn mới hoàn toàn đem cỗ uy năng này chế phục được, hơn nữa còn đưa nó vào kinh mạch lực lượng bên tay trái, sau đó lại đem thân thể của mình từ trong lòng đất nhổ lên, trong quá trình nhổ lên, hắn lại bỏ ra gần mười phút thời gian.
Nhận một quyền của của trung giai Võ Đế, thân thể hắn tuy mạnh mẽ nhưng thực sự cũng bị thương rất nặng. Nếu không phải có Sinh mệnh lực, dưới một quyền này coi như nửa cái mệnh của hắn đi tong rồi.
Sở Nam lần nữa đứng trên mặt đất, sau khi đem cái lưng uốn thẳng lại liền quay đầu hướng đám người Tử Mộng Nhân cười cười an ủi một câu.
Tử Mộng Nhi không khỏi nói ra:
- Bị thương như vậy, còn cười được sao?
Sau đó, Sở Nam lại nhìn chằm chằm về phía Tân Nhất Chân mà cười.
Con mắt Tân Nhất Chân mở thật to, lại một lần nữa bật thốt ra, nói:
- Không có khả năng!
- Cái gì không có khả năng?
- Ngươi thế nào không bị ho khan, thở gấp?
Sở Nam trắng dã con mắt, đáp:
- Ta tại sao phải ho khan, thở gấp?
- Ngực của ngươi không đau?
- Ngươi dùng một quyền đánh ta vừa rồi, đánh ngươi một lần không phải là biết rõ hay sao?
Tân Nhất Chân hiểu rõ hắn nói gì, biết rõ ngực Sở Nam cũng có đau nhức nhưng hắn lại không thể lý giải nổi, hỏi tiếp:
- Ngươi như thế nào không chảu máu như điên vậy?
Sở Nam càng chóng mặt, đáp lại:
- Tại sao phải chảy máu như điên?
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy...
Tân Nhất Chân không ngừng lẩm bẩm.
- Thần Tàng huyệt bị tổn thương, không có khả năng không ho khan a, trước kia mọi người đều như vậy, thậm chí còn ho khan tới chết, nhưng tiểu tử này lại không ho khan một tiếng...
Tân Nhất Chân tất nhiên nghĩ tới vỡ đầu cũng không biết được kinh mạch toàn thân Sở Nam hoàn toàn không có một sợi, ngay cả huyệt đạo cũng không!
Sở Nam hít sâu một hơi, xoa xoa quyền trái, nói:
- Tới phiên ta!
- Tới phiên ta.
Dù nghi hoặc chuyện Thần Tàng huyệt Sở Nam bị đánh nhưng vẫn bình yên như cũ, vừa nghe được ba chữ kia Tân Nhất Chân không khỏi giật mình một cái, cảm giác chịu một quyền lúc trước lần nữa xuất hiện trong lòng.
Tân Nhất Chân nhìn Sở Nam một thân máu me, bộ dáng bị thương cũng không nhẹ nhưng lại không có nửa điểm cao hứng nào, trong nội tâm vẫn âm thầm hối hận, hối hận vì một quyền vừa rồi không độc ác hơn!
- Tranh thủ thời gian chuẩn bị đi.
Sở Nam không thèm để ý đến oán hận trong lòng Tân Nhất, thi triển ra dĩ Thổ ngự lực đem Xích Tức Dị Thổ cùng lực lượng dung hợp lại một chỗ rồi quán chú tiến vào bên trong kinh mạch lực lượng bên tay trái mà không phải là tay phải, bởi vì kinh mạch bên tay phải hắn đã thụ trọng thương, không thể tiếp tục dốc sức liều mạng được nữa.
Cảm giác được trên người Sở Nam phát ra uy thế nhàn nhạt, Tân Nhất Chân rùng mình một cái, nghĩ không ra dưới tình huống như vậy mà Sở Nam vẫn còn ngưng tụ công kích có uy thế như vậy. Hắn tranh thủ thời gian toàn lực ứng phó, xuất ra toàn bộ công lực, tuyệt không thể lại để cho tình huống trước lại phát sinh, để cho một tên tiểu bối làm nhục mình lần nữa.
Sở Nam chứng kiến bộ dáng của Tân Nhất Chân như vậy liền biết rõ Tân Nhất Chân đã dốc toàn lực rồi. Công kích từ nay về sau của hắn tác dụng chỉ sợ càng giảm xuống, thế nhưng hắn như thế nào có thể buông tay được, hắn vẫn dốc sức liều mạng dung hợp lấy, ngưng tụ lấy...
Dĩ Thổ ngự lực cũng đã dung hợp được hơn phân nửa, uy thế càng ngày càng thịnh, quyền thứ nhất của hắn hắn không có lựa chọn dĩ Thổ ngự lực cũng vì vẻ uy thế này không thể được Sinh mệnh lực che dấu hết được. Sở Nam chậm rãi giơ nắm đấm lên, Tân Nhất Chân cũng lạnh lùng quát:
- Đến đây đi, Lâm Vân tiểu nhi, xem ngươi có thể làm gì được lão phu!
Tân Nhất Chân bị Sở Nam khơi dậy lòng hiếu thắng, hắn cũng không tin thắng không nổi một tên Võ Vương nho nhỏ!
Đột nhiên, một đạo thanh âm cương mãnh lạnh lùng như từ trên bầu trời truyền xuống:
- Đợi một chút.
Những chữ này không phải là Sở Nam nói ra mà chính là của lão phụ xấu xí kia. Ngay lúc khí thế của Tân Nhất Chân hùng thịnh nhất, nghe được lời này liền quát ngược trở lại:
- Lão phu làm việc, ai dám nhúng tay!
Nhưng hắn vừa nói xong thì lại thấy Sở Nam ở đối diện hiện lên nét cười quỷ dị, lại nghĩ tới đạo thanh âm này là của ai, trong nội tâm thoáng cái nhảy dựng lên, sắc mặt cũng có chút ảm đạm xuống.
- Lão thân nhúng tay, ngươi muốn làm cái gì?
Tân Nhất Chân âm trầm, hậm hực.
Lão phụ xấu xí hừ một tiếng, nói với Sở Nam một câu:
- Ngươi lại đây.
Thanh âm lúc này đã trở nên hiền lành, còn nữ hài tử ở một bên con mắt cũng lộ ra vẻ chờ mong. Nàng từ khi phát hiện ra Sở Nam thì ánh mắt vẫn chưa từng có ly khai khỏi người hắn, vẫn một mực tập trung lên người hắn.
Thấy lão phụ kia gọi Sở Nam đi qua, trong lòng Tân Nhất Chân thoáng hoảng hốt một cái, mở miệng nói:
- Tiền bối, ta cùng hắn có đổ ước, ngươi không thể phá hư đổ ước của chúng ta!
- Lão thân phá hư thì sao?
Tân Nhất Chân vốn đã bị Sở Nam tạo ra một đống phiền muộn, lại nhiều lần bị lão phụ xấu xí tuỳ ý quát tháo rốt cục lửa giận cũng không kiềm chế nổi, mặt đầy hung ác rống lớn lên:
- Cho dù lão phu không phải là đối thủ của ngươi, nhưng lão phu liều mạng thì chỉ sợ ngươi cũng bị trọng thương!
- Vậy ngươi thử xem!
Lão phụ hoàn toàn không để hắn vào mắt, thời điểm Tân Nhất Chân hung hăng chuẩn bị bộc phát thì Sở Nam lại đã chạy tới trước mặt lão phụ, hắn trước không có nhìn lão phụ mà lại đối với tiểu nữ hài bên cạnh nhíu mày.
Tiểu nữ hài thấy Sở Nam nhíu mày thì thoáng ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt nhộn nhạo vẻ vui mừng. Động tác này nàng thực quá quen thuộc, nàng khẳng định người này chính là vị ca ca kia, nhưng sau vui mừng nàng lại nghĩ tới tao ngộ của chính mình, trong mắt ánh hiện lên vẻ ướt át, trong miệng muốn gọi một tiếng nhưng lại chứng kiến Sở Nam đem hai cái lông mi hướng hai bên trái phái nghiêng đi nghiêng lại thì lập tức ngậm miệng lại, chỉ là nước mắt kia không ngăn nổi mà chảy dài xuống mặt.
Tiểu cô nương này đương nhiên là Bạch Như Tuyết năm đó cứ quấn lấy hắn đòi tiểu mãng xà.
Tha hương gặp cố nhân, Sở Nam thật sự nhịn không được muốn tiến lên bắt chuyện, chỉ là Sở Nam không rõ Như Tuyết như thế nào lại không ở Bạch gia thôn mà cùng lão phụ không rõ xuất thân, địa vị này sống chung một chỗ. Sở Nam tự nhiên cũng không muốn bạo lộ thân phận, cho nên mới ám chỉ Như Tuyết một cái như vậy, những ám chỉ này người ngoài không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng hai người trước thường xuyên đùa nghịch thì lại rõ ràng minh bạch.
Sở Nam nhìn thấy nước mắt của nàng, tưởng rằng là do nàng cao hứng quá mà rơi lệ, bởi vì trên mặt nàng vẫn còn nét tươi cười.
Sau đó, Sở Nam mới đem ánh mắt nhìn về phía lão phụ, nói:
- Tiền bối, cảm ơn ân cứu mạng của ngài.
Ngữ khí rất chi là cung kính, dù sao lão phụ này cũng từng cứu Tử Võ Hoàng, Tư Đồ Dật Tiêu một mạng, còn một mực thay hắn áp chế Tân Nhất Chân.
Lão phụ đương nhiên thấy được sự mờ ám giữa hai người, trong lòng thầm nhủ:
Chẳng lẽ tiểu tử này cùng Như Tuyết có quan hệ gì sao? Nếu đúng vậy, đại lục này không khỏi quá nhỏ rồi đi.
Dù thầm nhủ như vậy nhưng lão phụ cũng không có lên tiếng hỏi, chỉ yên lặng nhìn Sở Nam, trong ánh mắt ngoại trừ vẻ hiền lành, nhu hoà ra thì còn có một loại cảm xúc khó rõ hàm nghĩa.
- Tiền bối...
Sở Nam một lần nữa nói, Như Tuyết cũng đong đưa tay gọi sư phụ thì lão phụ lúc này mới hồi tỉnh tinh thần, nói:
- Một chưởng kia, gọi là Kình Thiên Nhất Chưởng...
- Ân?
- Hiện tại ta truyền cho ngươi khẩu quyết công pháp.
Sở Nam nghi hoặc, không biết tại sao lão phụ cấp cho hắn chuyện tốt như thế, một chưởng kia rõ ràng cực kỳ tinh diệu, uy lực còn cao hơn cao cấp vũ kỹ nhiều nhưng mà lão phụ này cứ như vậy mà truyền lại cho hắn.
Sở Nam vẫn còn đang suy nghĩ thì trong lỗ tai hắn chợt vang lên thanh âm.
Sở Nam cảm thấy không đúng, thanh âm này giống như chỉ vang lên trong lỗ tai hắn, chỉ có mình hắn nghe thấy được. Sở Nam hướng bốn phía nhìn lại, những người khác quả nhiên không có phản ứng gì.
- Thu liễm tâm thần, hảo hảo lĩnh ngộ!
Thời điểm Sở Nam đông ngó tây nhìn thì trong lỗ tai chợt vang lên tám chữ, lập tức hắn liền thu lại tâm thần, vứt bỏ hết thảy tạp niệm mà nghe lão phụ truyền cho hắn khẩu quyết, còn có những chỗ tỉ mỉ tinh diệu trong đó, lúc tu luyện cần chú ý những cái gì các loại ra, lão phụ nói phi thường kỹ càng.
Trọn vẹn năm phút đồng hồ sau lão phụ mới giảng giải xong, Sở Nam sau khi nghe xong liền lập tức nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý chìm vào lĩnh ngộ tu luyện Kình Thiên Nhất Chưởng!
Thấy vậy bộ dáng hắn như, lão phụ trên mặt liền hiện lên vẻ vui mừng, lập tức quay đầu nhìn về phía Tân Nhất Chân, nói:
- Vừa rồi ngươi mạo phạm lão thân, lão thân sẽ không ra tay giáo huấn ngươi, chỉ cần ngươi đợi thêm một thời gian ngắn là được!
Tân Nhất Chân sắc mặt bất thiện, thực lực đối phương cao hơn hắn, hắn không thể không cân nhắc một chút. Lực lượng bên ngoài của Thiên Nhất tông lúc này cũng chỉ có mỗi một mình hắn, Hắc Quân sư đệ đã bị trọng thương, tu vi đại giảm mà sư tôn lại đang bế quan, không biết khi nào có thể xuất quan. Tân Nhất Chân nghĩ ngợi một chút liền lạnh giọng, nói:
- Ngắn là bao lâu?
- Lão thân sao biết!
Tân Nhất Chân cực kỳ không thoải mái, hung dữ nói:
- Ngươi đừng ép người quá đáng!
Lão phu trực tiếp bỏ qua lời này của hắn, chỉ nhàn nhạt nói:
- Hắn lúc nào luyện xong Kình Thiên Nhất Chưởng, ngươi liền chờ đến khi ấy!
- Cái gì?
Tân Nhất Chân kinh hô một tiếng:
- Đợi Lâm Vân tu luyện xong Kình Thiên Nhất Chưởng?
- Như thế nào, không được sao?
Lão phụ lạnh lùng nói:
- Các ngươi đổ ước cũng không có quy định phải nội trong thời gian bao nhiêu định ra thắng bại!
Tân Nhất Chân ha hả cười như điên, phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nhất trong đời, cười đến độ tất cả phiền muộn trong lòng lập tức giải phóng ra ngoài, vừa cười vừa nói:
- Ngươi cho rằng Kình Thiên Nhất Chưởng là hàng hoá ngoài chợ sao, muốn tu luyện liền có thành công sao? Cho dù Lâm Vân là thiên tài, mất vài năm cũng không thể luyện thành, thậm chí là mười mấy năm, có khả năng là cả đời không luyện thành.
Nói đến đây, Tân Nhất Chân thoáng dừng lại rồi cuồng tiếu thêm một hồi nữa, hỏi ngược lại một câu:
- Nếu hắn vĩnh viễn không luyện thành, lão phu phải đợi hắn cả đời này sao?
- Đúng vậy, hắn luyện bao lâu, ngươi phải đợi bấy nhiêu!
- Quả thực là chê cười!
Tân Nhất Chân giận tím mặt, uy áp toàn thân thả ra, lão phụ xấu xí hừ lạnh một tiếng, nói:
- Với đổ mệnh chưa hoàn thành lúc trước, ngươi dám bước tới một bước thử xem!
Ngay lập tức, một cỗ uy áp mạnh mẽ gấp mười lần của Tân Nhất Chân xuất hiện, trực tiếp đem uy áp của hắn gắt gao ngăn lại, khiến cho hắn một chút động đậy mảy may cũng không nổi.
Cảm giác được bản thân rơi vào hạ phong tuyệt đối, sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng thì lão phụ lại nói:
- Cùng lão thân nói những lời nhảm nhí này, còn không bằng ngồi xuống khu trục, chữa trị nội thương trong người, hắn sẽ không để cho ngươi chờ đợi quá lâu đâu.
Lão phụ nói rất tự tin!
- Ngươi bước tiếp thêm một bước, đừng trách lão thân không khách khí!
Dưới ngữ khí lành lạnh, hắn lập tức dừng bước chân lại, không dám tái bước thêm bước nào nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Sở Nam.
Khoé miệng Sở Nam hiện ra vẻ tươi cười, nếu không phải lão phụ kia tồn tại thì hắn mới không dám cùng một gã trung giai Võ Đế đổ mệnh, nhất là trung giai Võ Đế của Thiên Nhất tông a!
Trước thực lực sai biệt quá lớn, chuyện đổ ước chỉ là nói nhảm, nhưng mà có lão phụ kia, tình huống thực không giống rồi!
Đám người Tử Mộng Nhi lớn tiếng kêu gọi đồng thời muốn nhào tới thì lại bị lão phụ quát ngừng lại.
Ba phút sau, năm phút sau, Sở Nam vẫn không có gì không ổn, vẫn đang cùng cỗ uy năng này đơn đấu, không ngừng phong ấn, thiêu đốt. May mắn là cỗ uy năng này không phải do loại ánh sáng quỷ dị kia cấu thành. Nói cách khác, nếu là loại ánh sáng quỷ dị kia, dưới mất đi Lôi đình thiểm điện hỗ trợ, chỉ sợ hắn sẽ phải gặp bi kịch rồi.
Một khắc đồng hồ, hai khắc đồng hồ! (1 khắc ~ 15phút)
Trọn vẹn nửa canh giờ sau hắn mới hoàn toàn đem cỗ uy năng này chế phục được, hơn nữa còn đưa nó vào kinh mạch lực lượng bên tay trái, sau đó lại đem thân thể của mình từ trong lòng đất nhổ lên, trong quá trình nhổ lên, hắn lại bỏ ra gần mười phút thời gian.
Nhận một quyền của của trung giai Võ Đế, thân thể hắn tuy mạnh mẽ nhưng thực sự cũng bị thương rất nặng. Nếu không phải có Sinh mệnh lực, dưới một quyền này coi như nửa cái mệnh của hắn đi tong rồi.
Sở Nam lần nữa đứng trên mặt đất, sau khi đem cái lưng uốn thẳng lại liền quay đầu hướng đám người Tử Mộng Nhân cười cười an ủi một câu.
Tử Mộng Nhi không khỏi nói ra:
- Bị thương như vậy, còn cười được sao?
Sau đó, Sở Nam lại nhìn chằm chằm về phía Tân Nhất Chân mà cười.
Con mắt Tân Nhất Chân mở thật to, lại một lần nữa bật thốt ra, nói:
- Không có khả năng!
- Cái gì không có khả năng?
- Ngươi thế nào không bị ho khan, thở gấp?
Sở Nam trắng dã con mắt, đáp:
- Ta tại sao phải ho khan, thở gấp?
- Ngực của ngươi không đau?
- Ngươi dùng một quyền đánh ta vừa rồi, đánh ngươi một lần không phải là biết rõ hay sao?
Tân Nhất Chân hiểu rõ hắn nói gì, biết rõ ngực Sở Nam cũng có đau nhức nhưng hắn lại không thể lý giải nổi, hỏi tiếp:
- Ngươi như thế nào không chảu máu như điên vậy?
Sở Nam càng chóng mặt, đáp lại:
- Tại sao phải chảy máu như điên?
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy...
Tân Nhất Chân không ngừng lẩm bẩm.
- Thần Tàng huyệt bị tổn thương, không có khả năng không ho khan a, trước kia mọi người đều như vậy, thậm chí còn ho khan tới chết, nhưng tiểu tử này lại không ho khan một tiếng...
Tân Nhất Chân tất nhiên nghĩ tới vỡ đầu cũng không biết được kinh mạch toàn thân Sở Nam hoàn toàn không có một sợi, ngay cả huyệt đạo cũng không!
Sở Nam hít sâu một hơi, xoa xoa quyền trái, nói:
- Tới phiên ta!
- Tới phiên ta.
Dù nghi hoặc chuyện Thần Tàng huyệt Sở Nam bị đánh nhưng vẫn bình yên như cũ, vừa nghe được ba chữ kia Tân Nhất Chân không khỏi giật mình một cái, cảm giác chịu một quyền lúc trước lần nữa xuất hiện trong lòng.
Tân Nhất Chân nhìn Sở Nam một thân máu me, bộ dáng bị thương cũng không nhẹ nhưng lại không có nửa điểm cao hứng nào, trong nội tâm vẫn âm thầm hối hận, hối hận vì một quyền vừa rồi không độc ác hơn!
- Tranh thủ thời gian chuẩn bị đi.
Sở Nam không thèm để ý đến oán hận trong lòng Tân Nhất, thi triển ra dĩ Thổ ngự lực đem Xích Tức Dị Thổ cùng lực lượng dung hợp lại một chỗ rồi quán chú tiến vào bên trong kinh mạch lực lượng bên tay trái mà không phải là tay phải, bởi vì kinh mạch bên tay phải hắn đã thụ trọng thương, không thể tiếp tục dốc sức liều mạng được nữa.
Cảm giác được trên người Sở Nam phát ra uy thế nhàn nhạt, Tân Nhất Chân rùng mình một cái, nghĩ không ra dưới tình huống như vậy mà Sở Nam vẫn còn ngưng tụ công kích có uy thế như vậy. Hắn tranh thủ thời gian toàn lực ứng phó, xuất ra toàn bộ công lực, tuyệt không thể lại để cho tình huống trước lại phát sinh, để cho một tên tiểu bối làm nhục mình lần nữa.
Sở Nam chứng kiến bộ dáng của Tân Nhất Chân như vậy liền biết rõ Tân Nhất Chân đã dốc toàn lực rồi. Công kích từ nay về sau của hắn tác dụng chỉ sợ càng giảm xuống, thế nhưng hắn như thế nào có thể buông tay được, hắn vẫn dốc sức liều mạng dung hợp lấy, ngưng tụ lấy...
Dĩ Thổ ngự lực cũng đã dung hợp được hơn phân nửa, uy thế càng ngày càng thịnh, quyền thứ nhất của hắn hắn không có lựa chọn dĩ Thổ ngự lực cũng vì vẻ uy thế này không thể được Sinh mệnh lực che dấu hết được. Sở Nam chậm rãi giơ nắm đấm lên, Tân Nhất Chân cũng lạnh lùng quát:
- Đến đây đi, Lâm Vân tiểu nhi, xem ngươi có thể làm gì được lão phu!
Tân Nhất Chân bị Sở Nam khơi dậy lòng hiếu thắng, hắn cũng không tin thắng không nổi một tên Võ Vương nho nhỏ!
Đột nhiên, một đạo thanh âm cương mãnh lạnh lùng như từ trên bầu trời truyền xuống:
- Đợi một chút.
Những chữ này không phải là Sở Nam nói ra mà chính là của lão phụ xấu xí kia. Ngay lúc khí thế của Tân Nhất Chân hùng thịnh nhất, nghe được lời này liền quát ngược trở lại:
- Lão phu làm việc, ai dám nhúng tay!
Nhưng hắn vừa nói xong thì lại thấy Sở Nam ở đối diện hiện lên nét cười quỷ dị, lại nghĩ tới đạo thanh âm này là của ai, trong nội tâm thoáng cái nhảy dựng lên, sắc mặt cũng có chút ảm đạm xuống.
- Lão thân nhúng tay, ngươi muốn làm cái gì?
Tân Nhất Chân âm trầm, hậm hực.
Lão phụ xấu xí hừ một tiếng, nói với Sở Nam một câu:
- Ngươi lại đây.
Thanh âm lúc này đã trở nên hiền lành, còn nữ hài tử ở một bên con mắt cũng lộ ra vẻ chờ mong. Nàng từ khi phát hiện ra Sở Nam thì ánh mắt vẫn chưa từng có ly khai khỏi người hắn, vẫn một mực tập trung lên người hắn.
Thấy lão phụ kia gọi Sở Nam đi qua, trong lòng Tân Nhất Chân thoáng hoảng hốt một cái, mở miệng nói:
- Tiền bối, ta cùng hắn có đổ ước, ngươi không thể phá hư đổ ước của chúng ta!
- Lão thân phá hư thì sao?
Tân Nhất Chân vốn đã bị Sở Nam tạo ra một đống phiền muộn, lại nhiều lần bị lão phụ xấu xí tuỳ ý quát tháo rốt cục lửa giận cũng không kiềm chế nổi, mặt đầy hung ác rống lớn lên:
- Cho dù lão phu không phải là đối thủ của ngươi, nhưng lão phu liều mạng thì chỉ sợ ngươi cũng bị trọng thương!
- Vậy ngươi thử xem!
Lão phụ hoàn toàn không để hắn vào mắt, thời điểm Tân Nhất Chân hung hăng chuẩn bị bộc phát thì Sở Nam lại đã chạy tới trước mặt lão phụ, hắn trước không có nhìn lão phụ mà lại đối với tiểu nữ hài bên cạnh nhíu mày.
Tiểu nữ hài thấy Sở Nam nhíu mày thì thoáng ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt nhộn nhạo vẻ vui mừng. Động tác này nàng thực quá quen thuộc, nàng khẳng định người này chính là vị ca ca kia, nhưng sau vui mừng nàng lại nghĩ tới tao ngộ của chính mình, trong mắt ánh hiện lên vẻ ướt át, trong miệng muốn gọi một tiếng nhưng lại chứng kiến Sở Nam đem hai cái lông mi hướng hai bên trái phái nghiêng đi nghiêng lại thì lập tức ngậm miệng lại, chỉ là nước mắt kia không ngăn nổi mà chảy dài xuống mặt.
Tiểu cô nương này đương nhiên là Bạch Như Tuyết năm đó cứ quấn lấy hắn đòi tiểu mãng xà.
Tha hương gặp cố nhân, Sở Nam thật sự nhịn không được muốn tiến lên bắt chuyện, chỉ là Sở Nam không rõ Như Tuyết như thế nào lại không ở Bạch gia thôn mà cùng lão phụ không rõ xuất thân, địa vị này sống chung một chỗ. Sở Nam tự nhiên cũng không muốn bạo lộ thân phận, cho nên mới ám chỉ Như Tuyết một cái như vậy, những ám chỉ này người ngoài không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng hai người trước thường xuyên đùa nghịch thì lại rõ ràng minh bạch.
Sở Nam nhìn thấy nước mắt của nàng, tưởng rằng là do nàng cao hứng quá mà rơi lệ, bởi vì trên mặt nàng vẫn còn nét tươi cười.
Sau đó, Sở Nam mới đem ánh mắt nhìn về phía lão phụ, nói:
- Tiền bối, cảm ơn ân cứu mạng của ngài.
Ngữ khí rất chi là cung kính, dù sao lão phụ này cũng từng cứu Tử Võ Hoàng, Tư Đồ Dật Tiêu một mạng, còn một mực thay hắn áp chế Tân Nhất Chân.
Lão phụ đương nhiên thấy được sự mờ ám giữa hai người, trong lòng thầm nhủ:
Chẳng lẽ tiểu tử này cùng Như Tuyết có quan hệ gì sao? Nếu đúng vậy, đại lục này không khỏi quá nhỏ rồi đi.
Dù thầm nhủ như vậy nhưng lão phụ cũng không có lên tiếng hỏi, chỉ yên lặng nhìn Sở Nam, trong ánh mắt ngoại trừ vẻ hiền lành, nhu hoà ra thì còn có một loại cảm xúc khó rõ hàm nghĩa.
- Tiền bối...
Sở Nam một lần nữa nói, Như Tuyết cũng đong đưa tay gọi sư phụ thì lão phụ lúc này mới hồi tỉnh tinh thần, nói:
- Một chưởng kia, gọi là Kình Thiên Nhất Chưởng...
- Ân?
- Hiện tại ta truyền cho ngươi khẩu quyết công pháp.
Sở Nam nghi hoặc, không biết tại sao lão phụ cấp cho hắn chuyện tốt như thế, một chưởng kia rõ ràng cực kỳ tinh diệu, uy lực còn cao hơn cao cấp vũ kỹ nhiều nhưng mà lão phụ này cứ như vậy mà truyền lại cho hắn.
Sở Nam vẫn còn đang suy nghĩ thì trong lỗ tai hắn chợt vang lên thanh âm.
Sở Nam cảm thấy không đúng, thanh âm này giống như chỉ vang lên trong lỗ tai hắn, chỉ có mình hắn nghe thấy được. Sở Nam hướng bốn phía nhìn lại, những người khác quả nhiên không có phản ứng gì.
- Thu liễm tâm thần, hảo hảo lĩnh ngộ!
Thời điểm Sở Nam đông ngó tây nhìn thì trong lỗ tai chợt vang lên tám chữ, lập tức hắn liền thu lại tâm thần, vứt bỏ hết thảy tạp niệm mà nghe lão phụ truyền cho hắn khẩu quyết, còn có những chỗ tỉ mỉ tinh diệu trong đó, lúc tu luyện cần chú ý những cái gì các loại ra, lão phụ nói phi thường kỹ càng.
Trọn vẹn năm phút đồng hồ sau lão phụ mới giảng giải xong, Sở Nam sau khi nghe xong liền lập tức nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý chìm vào lĩnh ngộ tu luyện Kình Thiên Nhất Chưởng!
Thấy vậy bộ dáng hắn như, lão phụ trên mặt liền hiện lên vẻ vui mừng, lập tức quay đầu nhìn về phía Tân Nhất Chân, nói:
- Vừa rồi ngươi mạo phạm lão thân, lão thân sẽ không ra tay giáo huấn ngươi, chỉ cần ngươi đợi thêm một thời gian ngắn là được!
Tân Nhất Chân sắc mặt bất thiện, thực lực đối phương cao hơn hắn, hắn không thể không cân nhắc một chút. Lực lượng bên ngoài của Thiên Nhất tông lúc này cũng chỉ có mỗi một mình hắn, Hắc Quân sư đệ đã bị trọng thương, tu vi đại giảm mà sư tôn lại đang bế quan, không biết khi nào có thể xuất quan. Tân Nhất Chân nghĩ ngợi một chút liền lạnh giọng, nói:
- Ngắn là bao lâu?
- Lão thân sao biết!
Tân Nhất Chân cực kỳ không thoải mái, hung dữ nói:
- Ngươi đừng ép người quá đáng!
Lão phu trực tiếp bỏ qua lời này của hắn, chỉ nhàn nhạt nói:
- Hắn lúc nào luyện xong Kình Thiên Nhất Chưởng, ngươi liền chờ đến khi ấy!
- Cái gì?
Tân Nhất Chân kinh hô một tiếng:
- Đợi Lâm Vân tu luyện xong Kình Thiên Nhất Chưởng?
- Như thế nào, không được sao?
Lão phụ lạnh lùng nói:
- Các ngươi đổ ước cũng không có quy định phải nội trong thời gian bao nhiêu định ra thắng bại!
Tân Nhất Chân ha hả cười như điên, phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nhất trong đời, cười đến độ tất cả phiền muộn trong lòng lập tức giải phóng ra ngoài, vừa cười vừa nói:
- Ngươi cho rằng Kình Thiên Nhất Chưởng là hàng hoá ngoài chợ sao, muốn tu luyện liền có thành công sao? Cho dù Lâm Vân là thiên tài, mất vài năm cũng không thể luyện thành, thậm chí là mười mấy năm, có khả năng là cả đời không luyện thành.
Nói đến đây, Tân Nhất Chân thoáng dừng lại rồi cuồng tiếu thêm một hồi nữa, hỏi ngược lại một câu:
- Nếu hắn vĩnh viễn không luyện thành, lão phu phải đợi hắn cả đời này sao?
- Đúng vậy, hắn luyện bao lâu, ngươi phải đợi bấy nhiêu!
- Quả thực là chê cười!
Tân Nhất Chân giận tím mặt, uy áp toàn thân thả ra, lão phụ xấu xí hừ lạnh một tiếng, nói:
- Với đổ mệnh chưa hoàn thành lúc trước, ngươi dám bước tới một bước thử xem!
Ngay lập tức, một cỗ uy áp mạnh mẽ gấp mười lần của Tân Nhất Chân xuất hiện, trực tiếp đem uy áp của hắn gắt gao ngăn lại, khiến cho hắn một chút động đậy mảy may cũng không nổi.
Cảm giác được bản thân rơi vào hạ phong tuyệt đối, sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng thì lão phụ lại nói:
- Cùng lão thân nói những lời nhảm nhí này, còn không bằng ngồi xuống khu trục, chữa trị nội thương trong người, hắn sẽ không để cho ngươi chờ đợi quá lâu đâu.
Lão phụ nói rất tự tin!
/2163
|