Tử Võ Hoàng lại lần nữa dẫn chúng đệ tử Thần Khí phái tiến lên dùng lễ ra mắt trưởng môn hướng Sở Nam thi lễ xong liền giương một tay lên, lập tức cả đám người liền rời đi. Tử Mộng Nhân gắng kìm nén nước mắt, ngây ngốc mà đứng ở phía xa xa...
Lúc Mạc lão đi qua trước mặt Sở Nam, Sở Nam áy náy, nói:
- Mạc lão, sự kiện kia...
- Trưởng môn, ta cùng Tử Võ Hoàng ở cùng một chỗ, còn có thể buồn sao?
Mạc lão cười cười nói, sau bỏ lại hai chữ bảo trọng xong liền bước về phía trước một bước.
Vô Không đi tới trước mặt hắn, nói:
- Tôn chủ, bảo trọng.
Tuy rằng, trước kia Vô Không lão tổ cảm thấy thật biệt khuất khi phải thuần phục Sở Nam thì giờ phút này lão thật sự đã thần phục hắn, về sau mọi việc hắn giao lão sẽ đều tận tâm tận lực đi làm. Sở Nam cũng không biết ý tứ của những lời này, hắn chỉ cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không dễ dàng chết đâu. Cho nên, ngươi cũng phải hảo hảo làm việc, mau mau tu luyện đi. Có lẽ không tới một trăm năm, ngươi liền có thể tự do.
Vô Không vui vẻ, cung kính cảm ơn xong liền nhanh chóng lướt qua mà đi.
Theo sau lão là Phù Chấn, chỉ thấy Phù Chấn trong tay cầm một khối quyển bố (một khối được vải bao lại) đưa cho Sở Nam, nói:
- Tôn chủ, đây là phương pháp luyện chế 'phù', ngoài ra còn một ít kinh nghiệm cùng tâm đắc của ta.
- Cảm ơn Phù lão, ta tin tưởng 'phù' của ngươi sẽ có một ngày dương danh khắp thiên hạ, khai sáng một cái lưu phái mới.
Nghe được ngữ khí chân thành như thế của Sở Nam, Phù Chấn cũng phải kích động một hồi.
Thiết Thương hùng đi tới, đối với Sở Nam toét miệng cười, ngây ngốc mà cười. Sở Nam vuốt cánh tay cụt của nó, nói:
- Bổn hùng (gấu ngốc), ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một cánh tay phải cường đại nhất trở về...
- Rống~!
- Lần sau gặp mặt, chúng ta lại một lần, xem ai lực lượng càng lớn hơn.
- Rống~!
Bát giai Thiết Thương hùng vỗ ngực, chiến ý hừng hực.
Sau đó, lại là Lạc Đao, Sở Nam đối với Lạc Đao nói:
- Chỉ cần ngươi chịu theo đuổi, mộng của ngươi, một ngày nào đó ngươi sẽ đuổi tới!
Lạc Đạo hung hăng gật đầu, nắm tay siết chặt lại...
Mấy ngàn người bước qua, Mã Quân cũng lại rời đi cuối cùng. Cuối cùng, chỉ còn lại tam nữ, còn có Chúc Chi Võ. Tử Mộng Nhân không nhịn được mà hướng hắn đánh tới rồi lại ôm chặt lấy hắn, thanh âm nức nở nghẹn ngào, khoé mắt không ngừng rơi lệ.
- Ngốc tử...
Chỉ nói được ra hai chữ này, Tử Mộng Nhân đã khóc không thành tiếng rồi.
- Mộng nhi, đừng khóc! Nói không chừng ta rất nhanh sẽ tìm tới ngươi, khi đó chúng ta lại tương kiến rồi.
Tử Mộng Nhân không có trả lời, chỉ một ngụm hướng cổ hắn cắn tới. Vốn nàng muốn khắc sâu vào trí nhớ nhưng lại không biết làm thế nào mà lại cắn vào cổ hắn, da thịt hắn cường hãn vô cùng, tự nhiên thiếu chút nữa đem hàm răng của nàng đánh gãy hết cả ra. Tử Mộng Nhân tức khí, đôi bàn tay phấn trắng như mưa đánh lên ngực hắn, trong miệng lại không ngừng nói:
- Ngốc tử, ngươi không được có việc gì, có nghe thấy không!
- Tuân mệnh.
Sở Nam rất phối hợp, đồng dạng giống như trước kia.
Tử Mộng Nhân cười cười, lau nước mắt đi, nói:
- Ngươi nếu xảy ra chuyện gì, ba ngàn luyện ngục ta cũng đuổi tới...
- Khẳng định không dám có chuyện gì.
- Ân.
Tử Mộng Nhân lại ôm hắn mọt cái, dưới thanh âm thúc dục của Tử Võ Hoàng truyền đến nàng mới buông ra, nhưng nàng lại lập tức hôn lên bờ môi hắn một cái rồi mới quay đầu lưu luyến không rời mà bước đi, trong nội tâm thầm hạ quyết tâm:
Ta phải liều mạng tu luyện! Tu luyện!
Đợi thân ảnh Tử Mộng Nhân biến mất ở phía xa xa, Sở Nam đi tới trước mặt Nam Cung Linh Vân, nàng đem mặt nạ bảo hộ của tháo xuống, nhu tình như nước mà nhìn hắn.
Sở Nam nói:
- Không bằng cùng Thần Khí phái cùng một chỗ rời đi?
Nam Cung Linh Vân lắc đầu:
- Ta dù sao cũng là nữ nhân Nam Cung gia, không thể cứ như vậy mà rời đi được.
- Ngươi thật khờ.
Sở Nam nói rất đúng, Nam Cung Linh Vân lúc ấy không nên đi ra.
- Kỳ thật, ta căn bản không có ngốc, chỉ là gặp ngươi xong, ta mới choáng váng mà làm như vậy.
Nam Cung Linh Vân nhàn nhạt cười nói, sau đó lại mắt tình mông lung, nói:
- Đừng nói chuyện, để cho ta nhìn ngươi thật kỹ, sau đó ta liền rời đi.
Sở Nam đau lòng một hồi, một tay nắm lấy nàng rồi kéo nàng ôm vào trong ngực...
(Chú: * sáu ngọn núi)
Sở Nam ôm Nam Cung Linh Vân rất nhanh, tựa như thuỷ nhủ giao dung. Mặc dù muốn hắn ôm thật chặt, cho dù cái ôm của Sở Nam nàng cảm thấy đau nhưng nàng vẫn không muốn hắn buông ra mà để cho hắn tuỳ ý ôm lấy, trên mặt có nước mắt, có hạnh phúc.
- Tin tưởng ta, ta sẽ chinh phục được các nàng, ta sẽ cho các nàng được hạnh phúc.
Nam Cung Linh Vân im lặng.
- Đợi ta, chờ ta đến đón nàng.
Nam Cung Linh Vân vẫn trầm mặc, chỉ là cái mũi hít thật sâu một hơi, đem hương vị của hắn hít sâu vào trong lòng. Đôi tay thon kia, cũng ôm lại bên hông hắn...
Thật lâu sau, hai người mới tách ra, đối nhãn nhìn nhau.
- Đây là một trăm đầu Ngọc Chi San Hô trùng, nàng mang theo đi.
Sở Nam xuất ra một cái túi, tuy nhiên nó không phải là linh thú đại, bên trong đó có chứa một trăm đầu Ngọc Chi San Hô trùng, là những đầu Ngọc Chi San Hô trùng mạnh nhất, ở lại bên người hắn, chỉ còn lại mỗi một đầu Ngọc Chi San Hô Tiểu Lam kia mà thôi.
Nhưng Nam Cung Linh Vân lại lắc đầu, từ chối không nhận.
Sở Nam nắm lấy tay nàng, đem cái túi đặt vào tay nàng, dùng ngữ khí không thể cự tuyệt, nói:
- Ta bảo nàng cầm, nàng phải cầm, không được để xảy ra chuyện gì, có nghe thấy không!
Nghe thấy ngữ khí bá đạo như thế nàng liền nở một nụ cười, tiếp nhận cái túi rồi lại nói:
- Ta sẽ rất nhớ chàng đấy.
Sau đó, nàng liền dời bước mà di, sau khi đi được mấy mét thì lại ngoái đầu lại nhìn, cười cười, nói:
- Ta sẽ chúc phúc cho các ngươi, các ngươi sẽ vĩnh viễn hạnh phúc.
Nghe thế, Sở Nam nhướng mày, mà Nam Cung Linh Vân nói xong tốc độ ly khai đột nhiên tăng mạnh, dùng tốc độ nhanh nhất mà ly khai khỏi đây. Nàng sợ, nếu nàng không nhanh chóng rời đi, nàng sẽ thực không nỡ rời đi.
Kỳ thật, một khắc trước được ôm trong vòng tay của Sở Nam, Nam Cung Linh Vân đã muốn được ôm như vậy mãi, mãi được dựa vào lồng ngực của hắn, muốn cả một đời được như thế!
Ngay lúc Nam Cung Linh Vân rời đi, Liệt Phong ở trong đám người ở phía cực xa kia liền lén lén lút lút đi ra, cũng theo hướng Nam Cung Linh Vân rời đi mà đi theo. Nam Cung Linh Vân sau khi đem thân ảnh Sở Nam chôn thật sâu trong đáy lòng thì lại bắt đầu tự hỏi:
Không thể cứ như vậy mà trở về được, nếu không sẽ mang đến cho hắn phiền toái. Lúc trước trong chiến đấu, cũng không biết Liệt Phong đã chết hay chưa, nếu như hắn đã chết, lại để tin tức này nói cho Thiên Nhất tông biết, chỉ sợ Thiên Nhất tông sẽ không dễ dàng buông tha như vậy...
Nghĩ vậy, Nam Cung Linh Vân liền thay đổi lại hình dáng rồi hướng một phương khác rời đi, nàng chuẩn bị mai danh ẩn tích một thời gian ngắn.
Hai nữ nhân rất trong yếu với Sở Nam đã rời đi, hắn cảm giác được, các nàng rất không muốn rời đi, rất muốn ở bên cạnh hắn. Chỉ là, vì an nguy của hắn, vì không muốn liên luỵ hắn mà các nàng mới nhẫn tâm rời đi.
Trong bóng đêm, Điệp Y tiên tử vẫn còn lặng yên đứng một bên. Sở Nam nhìn chằm chằm về phía nàng, Điệp Y tiên tử trêu ghẹo một câu:
- Ngươi không muốn ôm ta một cái sao?
Sở Nam nói:
- Ngươi chuẩn bị đi theo ta?
- Ta là chủ nợ của ngươi, đương nhiên phải đi theo ngươi.
- Ta đã nói là sẽ làm, ta sẽ gắng hết sức đi tìm phụ thân của ngươi, ngươi đi theo ta rất nguy hiểm, cũng sẽ bị ta liên luỵ.
Sở Nam đáp lại, ngữ khí rất chi là không khách khí, nhưng mục đích của hắn lại là khiến cho Điệp Y từ bỏ ý định đi theo hắn. Như vậy, tính mạng của nàng mới có thể đảm bảo được. Nói cách khác, chỉ dựa vào việc nàng chấp nhất đi theo hắn từ Kình Thiên thành tới đây, nhất định nãng cũng vẫn sẽ đi theo hắn.
Sở Nam nặng lời như thế mà đổi lấy không phải là phẫn nộ của nàng, mà là một nụ cười đầy tự nhiên.
- Ta sẽ không liên luỵ ngươi.
Không để cho hắn kịp nói gì, nàng tiếp tục nói:
- Cho dù ngưoi bây giờ bỏ qua ta, ta vẫn có thể tìm được ngươi.
- Ân?
Điệp Y tiên tử cười cười mà không hề trả lời, chẳng qua trước khi rời đi hắn thật đúng là có chút ít không tin. Hơn nữa, hắn cảm giác xuất thân, địa vị của Điệp Y tiên tử này thật đúng là không đơn giản. Cái vòng tay cũ kỹ kia uy lực thật sự là quá lớn, cho nên Sở Nam liền gọi Chúc Chi Võ tới mà hướng một phương khác chạy đi.
- Thật đúng là không tin tưởng lời của ta.
Điệp Y tiên tử giận dữ, trong đầu không biết nghĩ tới cái gì mà khoé miệng có chút nhếch lên, cũng đổi hướng mà đi.
- Chờ xem, sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, ta lại có thể xuất hiện trước mặt ngươi.
Nhân vật chính đã đi rồi, đám võ giả ở phía xa mỗi người đều thất hồn lạc phách tản ra bỏ chạy về tứ phương. Đương nhiên, bọn hắn mang đi, còn có truyền thuyết về Lâm Vân...
Danh tiếng của Lâm Vân, lần nữa lại kinh thiên động địa, hình thành một trận phong vân cự đại.
****
Thiên Nhất sơn, Hắc Quân Võ Đế toàn thân run rẩy, thương thế của hắn vốn đã dưỡng tốt rồi nhưng chứng kiến bản mạng bài của Tân Nhất Chân vỡ vụn, lửa giận lần nữa công tâm, đem thương thế của hắn dẫn phát ra mà hé miệng phun mạnh ra một ngụm máu.
- Lâm Vân thật sự mạnh mẽ như thế? Tuyệt đối không thể nào, rốt cuộc là ai chém giết sư huynh? Là ai?
Cuối cùng, Hắc Quân phải tin rằng Tân Nhất Chân đã thật sự vẫn lạc.
Hiện tại, là thời điểm nguy cấp của Thiên Nhất tông sao?
Nghĩ vậy, Hắc Quân liền hướng mật thất đi tới, nơi đó có một món đồ, tại thời khắc nguy cấp nhất của Thiên Nhất tông mới có thể dùng tới.
Vốn, hắn cũng không muốn dùng tới vật này, chỉ là năm vị phong chủ, hắn và Tân Nhất Chân tề tụ lại mới có thể thôi động. Nhưng bây giờ, năm vị phong chủ đã chết bốn, một vị còn lại lại không biết đã phát sinh chuyện gì, mà ngay cả Tân Nhất Chân cũng mất mạng. Tình huống như vậy, nếu không phải vận dụng tới món đồ kia thì hắn sẽ phải đi làm phiền sư bá một hai, nhưng mà một câu lúc trước vẫn còn vang bên tai, không thể tiến tới quấy rầy được. Lúc này, chỉ có thể đi một bước này mà thôi.
Hắc Quân Võ Đế mở ra cấm chế trùng trùng điệp điệp trong mật thất, bên trong mơ hồ hiện ra một khối pháp bảo tàn phiến có chút kỳ quái, bên cạnh lại còn kèm theo lời chú thích rõ ràng, Hắc Quân sau khi rót nguyên lực vào, cái tàn phiến kia cư nhiên lại tự động vỡ ra, hoá thành bụi mà bay xuống đầy đất.
- Cái này...
Nhìn cảnh trước mắt, Hắc Quân không khỏi có chút ngẩn người, thực không rõ ràng lắm chuyện gì đang xảy ra.
Trong bụng Thiên Nhất sơn, một lão giả đang khoanh chân ngồi đột nhiên mở mắt ra:
- Ân? Thiên Nhất tông chẳng lẽ đã tới thời khắc này rồi sao, vì sao lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm? Chẳng lẽ Đại Khánh quốc hoặc Man Việt quốc giờ trò quỷ?
Lão già tóc trắng như tuyết này lập tức hiện lên những ý niệm như vậy xong liền lập tức phi thân ra ngoài, thân hình biến hoá thành một đầu giống Côn bằng như diều gặp gió mà vội vàng chạy đi. Thân ảnh của hắn như một đạo tuyền nhãn trùng thiên bay lên.
Hắc Quân đợi một lúc cũng không thấy có cái gì xuất hiện nhưng hắn lại không dám đi loạn chút nào, chỉ có thể ở tại chỗ này chờ đợi. Ước chừng một phút đồng hồ sau, khối thạch bích trước mặt đột nhiên truyền đến thanh âm ầm ầm , ngay lúc hắn đang kinh ngạc thì có một người đi ra, chính là lão già lúc trước.
- Là ngươi...
Hắc Quân thấy được diện mạo của lão già kia xong liền lớn tiếng bật thốt lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ khiếp sợ không thể che dấu được.
Lão già thấy Hắc Quân cũng không khỏi sững sờ, ngay lập tức lại lạnh nhạt nói:
- Hắc Quân, Thiên Nhất tông đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Sao ngươi phải vận dùng một bước cuối cùng này.
Hắc Quân còn chưa kịp định thần, vẫn chưa thể nào nghĩ ra được tại sao lão già kia lúc này lại có thể xuất hiện trước mắt hắn được. Lão già trước mắt hắn từng gặp qua, là Tư Không Vân, ba trăm năm trước đã chết trên đường đuổi giết Ma Đạo Tử, hài cốt vô tồn. Nhưng hiện tại lại xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa còn là một vị cao giai Võ Đế tồn tại, so với trước khi hắn bị thương còn muốn cao hơn một bậc thì chớ nói chi là hắn hiện tại.
- Tư Không Vân, ngươi còn sống?
- Lão phu đương nhiên còn sống...
Tư Không Vân đánh giá Hắc Quân từ trên xuống dưới một lần, cười khẩy, nói:
- Không thể tưởng tượng được, ba trăm năm không gặp, tu vi của ngươi vẫn không thấy gì thay đổi...
Lúc Mạc lão đi qua trước mặt Sở Nam, Sở Nam áy náy, nói:
- Mạc lão, sự kiện kia...
- Trưởng môn, ta cùng Tử Võ Hoàng ở cùng một chỗ, còn có thể buồn sao?
Mạc lão cười cười nói, sau bỏ lại hai chữ bảo trọng xong liền bước về phía trước một bước.
Vô Không đi tới trước mặt hắn, nói:
- Tôn chủ, bảo trọng.
Tuy rằng, trước kia Vô Không lão tổ cảm thấy thật biệt khuất khi phải thuần phục Sở Nam thì giờ phút này lão thật sự đã thần phục hắn, về sau mọi việc hắn giao lão sẽ đều tận tâm tận lực đi làm. Sở Nam cũng không biết ý tứ của những lời này, hắn chỉ cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không dễ dàng chết đâu. Cho nên, ngươi cũng phải hảo hảo làm việc, mau mau tu luyện đi. Có lẽ không tới một trăm năm, ngươi liền có thể tự do.
Vô Không vui vẻ, cung kính cảm ơn xong liền nhanh chóng lướt qua mà đi.
Theo sau lão là Phù Chấn, chỉ thấy Phù Chấn trong tay cầm một khối quyển bố (một khối được vải bao lại) đưa cho Sở Nam, nói:
- Tôn chủ, đây là phương pháp luyện chế 'phù', ngoài ra còn một ít kinh nghiệm cùng tâm đắc của ta.
- Cảm ơn Phù lão, ta tin tưởng 'phù' của ngươi sẽ có một ngày dương danh khắp thiên hạ, khai sáng một cái lưu phái mới.
Nghe được ngữ khí chân thành như thế của Sở Nam, Phù Chấn cũng phải kích động một hồi.
Thiết Thương hùng đi tới, đối với Sở Nam toét miệng cười, ngây ngốc mà cười. Sở Nam vuốt cánh tay cụt của nó, nói:
- Bổn hùng (gấu ngốc), ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một cánh tay phải cường đại nhất trở về...
- Rống~!
- Lần sau gặp mặt, chúng ta lại một lần, xem ai lực lượng càng lớn hơn.
- Rống~!
Bát giai Thiết Thương hùng vỗ ngực, chiến ý hừng hực.
Sau đó, lại là Lạc Đao, Sở Nam đối với Lạc Đao nói:
- Chỉ cần ngươi chịu theo đuổi, mộng của ngươi, một ngày nào đó ngươi sẽ đuổi tới!
Lạc Đạo hung hăng gật đầu, nắm tay siết chặt lại...
Mấy ngàn người bước qua, Mã Quân cũng lại rời đi cuối cùng. Cuối cùng, chỉ còn lại tam nữ, còn có Chúc Chi Võ. Tử Mộng Nhân không nhịn được mà hướng hắn đánh tới rồi lại ôm chặt lấy hắn, thanh âm nức nở nghẹn ngào, khoé mắt không ngừng rơi lệ.
- Ngốc tử...
Chỉ nói được ra hai chữ này, Tử Mộng Nhân đã khóc không thành tiếng rồi.
- Mộng nhi, đừng khóc! Nói không chừng ta rất nhanh sẽ tìm tới ngươi, khi đó chúng ta lại tương kiến rồi.
Tử Mộng Nhân không có trả lời, chỉ một ngụm hướng cổ hắn cắn tới. Vốn nàng muốn khắc sâu vào trí nhớ nhưng lại không biết làm thế nào mà lại cắn vào cổ hắn, da thịt hắn cường hãn vô cùng, tự nhiên thiếu chút nữa đem hàm răng của nàng đánh gãy hết cả ra. Tử Mộng Nhân tức khí, đôi bàn tay phấn trắng như mưa đánh lên ngực hắn, trong miệng lại không ngừng nói:
- Ngốc tử, ngươi không được có việc gì, có nghe thấy không!
- Tuân mệnh.
Sở Nam rất phối hợp, đồng dạng giống như trước kia.
Tử Mộng Nhân cười cười, lau nước mắt đi, nói:
- Ngươi nếu xảy ra chuyện gì, ba ngàn luyện ngục ta cũng đuổi tới...
- Khẳng định không dám có chuyện gì.
- Ân.
Tử Mộng Nhân lại ôm hắn mọt cái, dưới thanh âm thúc dục của Tử Võ Hoàng truyền đến nàng mới buông ra, nhưng nàng lại lập tức hôn lên bờ môi hắn một cái rồi mới quay đầu lưu luyến không rời mà bước đi, trong nội tâm thầm hạ quyết tâm:
Ta phải liều mạng tu luyện! Tu luyện!
Đợi thân ảnh Tử Mộng Nhân biến mất ở phía xa xa, Sở Nam đi tới trước mặt Nam Cung Linh Vân, nàng đem mặt nạ bảo hộ của tháo xuống, nhu tình như nước mà nhìn hắn.
Sở Nam nói:
- Không bằng cùng Thần Khí phái cùng một chỗ rời đi?
Nam Cung Linh Vân lắc đầu:
- Ta dù sao cũng là nữ nhân Nam Cung gia, không thể cứ như vậy mà rời đi được.
- Ngươi thật khờ.
Sở Nam nói rất đúng, Nam Cung Linh Vân lúc ấy không nên đi ra.
- Kỳ thật, ta căn bản không có ngốc, chỉ là gặp ngươi xong, ta mới choáng váng mà làm như vậy.
Nam Cung Linh Vân nhàn nhạt cười nói, sau đó lại mắt tình mông lung, nói:
- Đừng nói chuyện, để cho ta nhìn ngươi thật kỹ, sau đó ta liền rời đi.
Sở Nam đau lòng một hồi, một tay nắm lấy nàng rồi kéo nàng ôm vào trong ngực...
(Chú: * sáu ngọn núi)
Sở Nam ôm Nam Cung Linh Vân rất nhanh, tựa như thuỷ nhủ giao dung. Mặc dù muốn hắn ôm thật chặt, cho dù cái ôm của Sở Nam nàng cảm thấy đau nhưng nàng vẫn không muốn hắn buông ra mà để cho hắn tuỳ ý ôm lấy, trên mặt có nước mắt, có hạnh phúc.
- Tin tưởng ta, ta sẽ chinh phục được các nàng, ta sẽ cho các nàng được hạnh phúc.
Nam Cung Linh Vân im lặng.
- Đợi ta, chờ ta đến đón nàng.
Nam Cung Linh Vân vẫn trầm mặc, chỉ là cái mũi hít thật sâu một hơi, đem hương vị của hắn hít sâu vào trong lòng. Đôi tay thon kia, cũng ôm lại bên hông hắn...
Thật lâu sau, hai người mới tách ra, đối nhãn nhìn nhau.
- Đây là một trăm đầu Ngọc Chi San Hô trùng, nàng mang theo đi.
Sở Nam xuất ra một cái túi, tuy nhiên nó không phải là linh thú đại, bên trong đó có chứa một trăm đầu Ngọc Chi San Hô trùng, là những đầu Ngọc Chi San Hô trùng mạnh nhất, ở lại bên người hắn, chỉ còn lại mỗi một đầu Ngọc Chi San Hô Tiểu Lam kia mà thôi.
Nhưng Nam Cung Linh Vân lại lắc đầu, từ chối không nhận.
Sở Nam nắm lấy tay nàng, đem cái túi đặt vào tay nàng, dùng ngữ khí không thể cự tuyệt, nói:
- Ta bảo nàng cầm, nàng phải cầm, không được để xảy ra chuyện gì, có nghe thấy không!
Nghe thấy ngữ khí bá đạo như thế nàng liền nở một nụ cười, tiếp nhận cái túi rồi lại nói:
- Ta sẽ rất nhớ chàng đấy.
Sau đó, nàng liền dời bước mà di, sau khi đi được mấy mét thì lại ngoái đầu lại nhìn, cười cười, nói:
- Ta sẽ chúc phúc cho các ngươi, các ngươi sẽ vĩnh viễn hạnh phúc.
Nghe thế, Sở Nam nhướng mày, mà Nam Cung Linh Vân nói xong tốc độ ly khai đột nhiên tăng mạnh, dùng tốc độ nhanh nhất mà ly khai khỏi đây. Nàng sợ, nếu nàng không nhanh chóng rời đi, nàng sẽ thực không nỡ rời đi.
Kỳ thật, một khắc trước được ôm trong vòng tay của Sở Nam, Nam Cung Linh Vân đã muốn được ôm như vậy mãi, mãi được dựa vào lồng ngực của hắn, muốn cả một đời được như thế!
Ngay lúc Nam Cung Linh Vân rời đi, Liệt Phong ở trong đám người ở phía cực xa kia liền lén lén lút lút đi ra, cũng theo hướng Nam Cung Linh Vân rời đi mà đi theo. Nam Cung Linh Vân sau khi đem thân ảnh Sở Nam chôn thật sâu trong đáy lòng thì lại bắt đầu tự hỏi:
Không thể cứ như vậy mà trở về được, nếu không sẽ mang đến cho hắn phiền toái. Lúc trước trong chiến đấu, cũng không biết Liệt Phong đã chết hay chưa, nếu như hắn đã chết, lại để tin tức này nói cho Thiên Nhất tông biết, chỉ sợ Thiên Nhất tông sẽ không dễ dàng buông tha như vậy...
Nghĩ vậy, Nam Cung Linh Vân liền thay đổi lại hình dáng rồi hướng một phương khác rời đi, nàng chuẩn bị mai danh ẩn tích một thời gian ngắn.
Hai nữ nhân rất trong yếu với Sở Nam đã rời đi, hắn cảm giác được, các nàng rất không muốn rời đi, rất muốn ở bên cạnh hắn. Chỉ là, vì an nguy của hắn, vì không muốn liên luỵ hắn mà các nàng mới nhẫn tâm rời đi.
Trong bóng đêm, Điệp Y tiên tử vẫn còn lặng yên đứng một bên. Sở Nam nhìn chằm chằm về phía nàng, Điệp Y tiên tử trêu ghẹo một câu:
- Ngươi không muốn ôm ta một cái sao?
Sở Nam nói:
- Ngươi chuẩn bị đi theo ta?
- Ta là chủ nợ của ngươi, đương nhiên phải đi theo ngươi.
- Ta đã nói là sẽ làm, ta sẽ gắng hết sức đi tìm phụ thân của ngươi, ngươi đi theo ta rất nguy hiểm, cũng sẽ bị ta liên luỵ.
Sở Nam đáp lại, ngữ khí rất chi là không khách khí, nhưng mục đích của hắn lại là khiến cho Điệp Y từ bỏ ý định đi theo hắn. Như vậy, tính mạng của nàng mới có thể đảm bảo được. Nói cách khác, chỉ dựa vào việc nàng chấp nhất đi theo hắn từ Kình Thiên thành tới đây, nhất định nãng cũng vẫn sẽ đi theo hắn.
Sở Nam nặng lời như thế mà đổi lấy không phải là phẫn nộ của nàng, mà là một nụ cười đầy tự nhiên.
- Ta sẽ không liên luỵ ngươi.
Không để cho hắn kịp nói gì, nàng tiếp tục nói:
- Cho dù ngưoi bây giờ bỏ qua ta, ta vẫn có thể tìm được ngươi.
- Ân?
Điệp Y tiên tử cười cười mà không hề trả lời, chẳng qua trước khi rời đi hắn thật đúng là có chút ít không tin. Hơn nữa, hắn cảm giác xuất thân, địa vị của Điệp Y tiên tử này thật đúng là không đơn giản. Cái vòng tay cũ kỹ kia uy lực thật sự là quá lớn, cho nên Sở Nam liền gọi Chúc Chi Võ tới mà hướng một phương khác chạy đi.
- Thật đúng là không tin tưởng lời của ta.
Điệp Y tiên tử giận dữ, trong đầu không biết nghĩ tới cái gì mà khoé miệng có chút nhếch lên, cũng đổi hướng mà đi.
- Chờ xem, sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, ta lại có thể xuất hiện trước mặt ngươi.
Nhân vật chính đã đi rồi, đám võ giả ở phía xa mỗi người đều thất hồn lạc phách tản ra bỏ chạy về tứ phương. Đương nhiên, bọn hắn mang đi, còn có truyền thuyết về Lâm Vân...
Danh tiếng của Lâm Vân, lần nữa lại kinh thiên động địa, hình thành một trận phong vân cự đại.
****
Thiên Nhất sơn, Hắc Quân Võ Đế toàn thân run rẩy, thương thế của hắn vốn đã dưỡng tốt rồi nhưng chứng kiến bản mạng bài của Tân Nhất Chân vỡ vụn, lửa giận lần nữa công tâm, đem thương thế của hắn dẫn phát ra mà hé miệng phun mạnh ra một ngụm máu.
- Lâm Vân thật sự mạnh mẽ như thế? Tuyệt đối không thể nào, rốt cuộc là ai chém giết sư huynh? Là ai?
Cuối cùng, Hắc Quân phải tin rằng Tân Nhất Chân đã thật sự vẫn lạc.
Hiện tại, là thời điểm nguy cấp của Thiên Nhất tông sao?
Nghĩ vậy, Hắc Quân liền hướng mật thất đi tới, nơi đó có một món đồ, tại thời khắc nguy cấp nhất của Thiên Nhất tông mới có thể dùng tới.
Vốn, hắn cũng không muốn dùng tới vật này, chỉ là năm vị phong chủ, hắn và Tân Nhất Chân tề tụ lại mới có thể thôi động. Nhưng bây giờ, năm vị phong chủ đã chết bốn, một vị còn lại lại không biết đã phát sinh chuyện gì, mà ngay cả Tân Nhất Chân cũng mất mạng. Tình huống như vậy, nếu không phải vận dụng tới món đồ kia thì hắn sẽ phải đi làm phiền sư bá một hai, nhưng mà một câu lúc trước vẫn còn vang bên tai, không thể tiến tới quấy rầy được. Lúc này, chỉ có thể đi một bước này mà thôi.
Hắc Quân Võ Đế mở ra cấm chế trùng trùng điệp điệp trong mật thất, bên trong mơ hồ hiện ra một khối pháp bảo tàn phiến có chút kỳ quái, bên cạnh lại còn kèm theo lời chú thích rõ ràng, Hắc Quân sau khi rót nguyên lực vào, cái tàn phiến kia cư nhiên lại tự động vỡ ra, hoá thành bụi mà bay xuống đầy đất.
- Cái này...
Nhìn cảnh trước mắt, Hắc Quân không khỏi có chút ngẩn người, thực không rõ ràng lắm chuyện gì đang xảy ra.
Trong bụng Thiên Nhất sơn, một lão giả đang khoanh chân ngồi đột nhiên mở mắt ra:
- Ân? Thiên Nhất tông chẳng lẽ đã tới thời khắc này rồi sao, vì sao lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm? Chẳng lẽ Đại Khánh quốc hoặc Man Việt quốc giờ trò quỷ?
Lão già tóc trắng như tuyết này lập tức hiện lên những ý niệm như vậy xong liền lập tức phi thân ra ngoài, thân hình biến hoá thành một đầu giống Côn bằng như diều gặp gió mà vội vàng chạy đi. Thân ảnh của hắn như một đạo tuyền nhãn trùng thiên bay lên.
Hắc Quân đợi một lúc cũng không thấy có cái gì xuất hiện nhưng hắn lại không dám đi loạn chút nào, chỉ có thể ở tại chỗ này chờ đợi. Ước chừng một phút đồng hồ sau, khối thạch bích trước mặt đột nhiên truyền đến thanh âm ầm ầm , ngay lúc hắn đang kinh ngạc thì có một người đi ra, chính là lão già lúc trước.
- Là ngươi...
Hắc Quân thấy được diện mạo của lão già kia xong liền lớn tiếng bật thốt lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ khiếp sợ không thể che dấu được.
Lão già thấy Hắc Quân cũng không khỏi sững sờ, ngay lập tức lại lạnh nhạt nói:
- Hắc Quân, Thiên Nhất tông đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Sao ngươi phải vận dùng một bước cuối cùng này.
Hắc Quân còn chưa kịp định thần, vẫn chưa thể nào nghĩ ra được tại sao lão già kia lúc này lại có thể xuất hiện trước mắt hắn được. Lão già trước mắt hắn từng gặp qua, là Tư Không Vân, ba trăm năm trước đã chết trên đường đuổi giết Ma Đạo Tử, hài cốt vô tồn. Nhưng hiện tại lại xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa còn là một vị cao giai Võ Đế tồn tại, so với trước khi hắn bị thương còn muốn cao hơn một bậc thì chớ nói chi là hắn hiện tại.
- Tư Không Vân, ngươi còn sống?
- Lão phu đương nhiên còn sống...
Tư Không Vân đánh giá Hắc Quân từ trên xuống dưới một lần, cười khẩy, nói:
- Không thể tưởng tượng được, ba trăm năm không gặp, tu vi của ngươi vẫn không thấy gì thay đổi...
/2163
|