Khóe miệng Sở Nam thoáng nhếch lên nụ cười nhạt, nói:
- Không cần ngươi cam bái hạ phong, bởi vì ngươi đã chết rồi!
Vẻ mặt tên Võ Hoàng cao cấp đầy giận dữ, nhìn thấy ánh mắt Việt Võ Đế để hắn thử thực lực Sở Nam một chút, sau khi thăm dò một phen, chỉ có khí tức Võ Quân, trong lòng không khỏi vui mừng, không nghĩ gì khác, chỉ thầm nghĩ, “có lẽ nào tên Lâm Vân này đại chiến ở thành Đông Nhạc đã bị thụ trọng thương mà tu vi thụt lùi hay không?”, kết quả là hắn nhân cơ hội nói:
- Lâm Vân, ngươi chỉ dùng một ngón út thôi sao?
- Không sai!
- Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!
- Giết một con kiến như ngươi không cần phải dùng thủ đoạn.
Sở Nam nhàn nhạt nói.
Tên Võ Hoàng cao cấp nghe thấy Sở Nam ví von mình là kiến, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, nhưng hắn vẫn áp chế, gằn giọng nói:
- Được lắm, lão phu sẽ thử với ngươi một phen, để ngươi biết một điều rằng, không có thực lực mà cuồng vọng sẽ có hậu quả gì!
Lời này vừa dứt, tên Võ Hoàng cao cấp liền vung tay lên, lập tức xuất ra vài chục đạo kiếm mang, tiếp đó ném ra một cái pháp bảo hình kiếm, bên trên có gai nhọn, nện thẳng về phía Sở Nam, tiếp đó lên tục ném ra sáu hạt châu lục sắc.
Cuối cùng, song thủ Sở Nam nắm một thanh trường kiếm cự đại, nhảy lên không trung quát:
- Thương Lang Cuồng Phệ!
Lập tức, bên trong trường kiếm cự đại truyền đến một tiếng lang khiếu, dài năm trượng có dư, kiếm mang như sông lớn ập về phía Sở Nam.
Tên Võ Hoàng cao cấp sử xuất ra chiêu này, chỉ trong nháy mắt uy thế bạo phát, trên người Việt Võ Đế và tên Võ Hoàng đại viên mãn đều xuất hiện một tầng ánh sáng bảo hộ.
Đối mặt với nhiều công kích sắc bén như vậy, Sở Nam vẫn khoanh tay mà đứng, nhưng lúc kiếm mang chỉ còn ngực Sở Nam ba thước thì rốt cuộc không thể tiến vào được nữa, giữa hai hàng lông mày trên trán Việt Võ Đế lại hiện thêm một vết nhăn, hắn nhìn thấy từng vòng ánh sáng trước ngực Sở Nam tản ra, khiến kiếm mang sắc bén không thể tiến vào, hơn nữa kiếm mang còn bị tiêu tán.
Đúng lúc này, sáu hạt châu lục sắc nổ tung, sáu đạo lục mang xoay tròn thành vòng, bao vây Sở Nam vào giữa, đồng thời phát tán một trận khói lớn, Võ Hoàng đại viên mãn nhìn thấy cảnh này không khỏi mừng rỡ, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này dù sao vẫn còn quá trẻ, quá chủ quan, trúng chiêu này thù dù công phu có cao hơn cũng vô ích, kịch độc sẽ khiến tinh huyết và nguyên lực ngưng trệ, làm sao có thể là đối thủ của Lỗ sư đệ được.
Võ Hoàng cao cấp nhìn thấy Sở Nam không né tránh, để cho lục mang bao vây, trong lòng cũng hưng phấn vạn phần, mang theo kiếm mang khí thế như trường giang đại hải trảm xuống, miệng hét lớn:
- Lâm Vân tiểu nhi, đi chết đi.
Lúc này, Sở Nam chuyển động.
Sở Nam đưa ngón út tay phải ra, vận dụng Xích dị thổ và thuần lực lượng, thi triển dĩ thổ ngự lực, rót vào đường kinh mạch thứ ba mươi.
Ngón út ngưng lực trong không trung, ngay lập tức, vài chục đạo kiếm mang ầm ầm bạo liệt, vỡ nát, ngay cả một chút tung tích cũng không còn, lục mang ngược lại không tản đi, tiến vào cơ thể Sở Nam, mà Võ Hoàng cao cấp lúc này cũng vung kiếm chém xuống.
Hai người Việt Võ Đế cho rằng Sở Nam trúng kịch độc, khó có thể xuất ra được tuyệt chiêu gì, Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn cũng thầm nghĩ:
- Kiếm mang chém xuống, hóa xuất thành Thương Lang, Lâm Vân chỉ có thể trợn mắt nhìn nó cắn nuốt cơ thể, sau đó tiêu tán.
Ba người đều có cùng một kết luận với Sở Nam, đó là: “Chắc chắn phải chết”
Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt bọn hắn liền rúng động sâu sắc, Sở Nam trúng kịch độc lục sắc, nhưng thân thể không có gì khó chịu, ngón út vẫn điểm về phía kiếm mang, kiếm mang cự đại phát ra tiếng lang khiếu, bắt đầu biến hóa, trong nháy mắt biến thành một con Thương Lang khổng lồ, hàm răng sắc bén, móng vuốt lạnh lẽo nhằm về phía Sở Nam chụp tới, nanh Thương Lang thì cắn về phía ngón út của Sở Nam.
Ngón út của Sở Nam đã tiến vào trong miệng Thương Lang.
Ngay lập tức, lúc Thương Lang khổng lồ cắn xuống ngón tay của Sở Nam, Thương Lang được tạo thành từ ngàn vạn kiếm mang bắt đầu nứt ra, hàm răng bắt đầu tiêu tán, Lang đầu cũng chỉ còn lại một nửa. Ngón tay của Sở Nam tiếp tục ấn về phía trước, Thương Lang liền tan tành thành từng mảnh…
Hai người Việt Võ Đế chấn động, nghĩ mãi không ra vì sao Sở Nam trúng kịch độc mà còn cường hãn như vậy.
Sắc mặt Võ Hoàng cao cấp càng trở nên hung ác, nguyên lực khổng lồ đủ để phá sơn đoạn thủy tràn ra, Thương Lang Cuồng Phệ chính là chiêu vũ kỹ cường đại nhất của hắn, mặc dù Thương Lang do kiếm mang tạo thành, nhưng giống y hệt thực chất, thế mà không cản nổi một ngón út, tên Võ Hoàng cao cấp hét lớn:
- Ta không tin, Thương Lang, cắn cho ta!
Trong tiếng rống của tên Võ Hoàng cao cấp, Sở Nam càng lúc càng áp sát hắn, Thương Lang cuối cùng vẫn không cắn được Sở Nam, bởi vì dưới một chỉ của Sở Nam, nó đã hoàn toàn tan vỡ, kiếm mang tản, Thương Lang tiêu. Ngón út của Sở Nam điểm đến trường kiếm cự đại, kết quả, trường kiếm cự đại cũng bắt đầu vỡ nát.
Nhìn thấy một màn này, lông mày Việt Võ Đế càng nhíu chặt hơn.
Tên Võ Hoàng cao cấp lại càng sợ, trong lòng không dậy nổi một tia chống cự, muốn chạy trốn, nhưng phát hiện bản thân đã bị tỏa định, lập tức điên cuồng thối lui, đồng thời quát lớn:
- Việt Võ Đế, cứu ta, cứu… ta…
Một khắc này, trường kiếm cự đại đã hoàn toàn tan tành, ngón út của Sở Nam điểm thẳng về phía trán tên Võ Hoàng cao cấp.
Việt Võ Đế vẫn bất động, chỉ nhìn chằm chằm Sở Nam.
Tốc độ tên Võ Hoàng cao cấp rất nhanh, nhưng dưới Thiên Nhai Chỉ Xích mà Sở Nam thi triển thì căn bản không đáng kể, chỉ trong chốc lát đã điểm lên trán hắn, Sở Nam nhẹ nhàng thốt ra vài chữ:
- Càn Khôn Nhất Chỉ.
Chữ cuối cùng vừa dứt, Càn Khôn Nhất Chỉ liền điểm lên mi tâm tên Võ Hoàng cao cấp.
Trong sát na đó, thân thể tên Võ Hoàng cao cấp giống như những kiếm mang, Thương Lang, cự kiếm lúc trước, đều ầm ầm tiêu tán, mà tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn gấp trăm lần.
Huyết nhục bạo liệt, tiêu tán, giống như rắn lột da vậy.
- Không cần ngươi cam bái hạ phong, bởi vì ngươi đã chết rồi!
Vẻ mặt tên Võ Hoàng cao cấp đầy giận dữ, nhìn thấy ánh mắt Việt Võ Đế để hắn thử thực lực Sở Nam một chút, sau khi thăm dò một phen, chỉ có khí tức Võ Quân, trong lòng không khỏi vui mừng, không nghĩ gì khác, chỉ thầm nghĩ, “có lẽ nào tên Lâm Vân này đại chiến ở thành Đông Nhạc đã bị thụ trọng thương mà tu vi thụt lùi hay không?”, kết quả là hắn nhân cơ hội nói:
- Lâm Vân, ngươi chỉ dùng một ngón út thôi sao?
- Không sai!
- Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!
- Giết một con kiến như ngươi không cần phải dùng thủ đoạn.
Sở Nam nhàn nhạt nói.
Tên Võ Hoàng cao cấp nghe thấy Sở Nam ví von mình là kiến, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, nhưng hắn vẫn áp chế, gằn giọng nói:
- Được lắm, lão phu sẽ thử với ngươi một phen, để ngươi biết một điều rằng, không có thực lực mà cuồng vọng sẽ có hậu quả gì!
Lời này vừa dứt, tên Võ Hoàng cao cấp liền vung tay lên, lập tức xuất ra vài chục đạo kiếm mang, tiếp đó ném ra một cái pháp bảo hình kiếm, bên trên có gai nhọn, nện thẳng về phía Sở Nam, tiếp đó lên tục ném ra sáu hạt châu lục sắc.
Cuối cùng, song thủ Sở Nam nắm một thanh trường kiếm cự đại, nhảy lên không trung quát:
- Thương Lang Cuồng Phệ!
Lập tức, bên trong trường kiếm cự đại truyền đến một tiếng lang khiếu, dài năm trượng có dư, kiếm mang như sông lớn ập về phía Sở Nam.
Tên Võ Hoàng cao cấp sử xuất ra chiêu này, chỉ trong nháy mắt uy thế bạo phát, trên người Việt Võ Đế và tên Võ Hoàng đại viên mãn đều xuất hiện một tầng ánh sáng bảo hộ.
Đối mặt với nhiều công kích sắc bén như vậy, Sở Nam vẫn khoanh tay mà đứng, nhưng lúc kiếm mang chỉ còn ngực Sở Nam ba thước thì rốt cuộc không thể tiến vào được nữa, giữa hai hàng lông mày trên trán Việt Võ Đế lại hiện thêm một vết nhăn, hắn nhìn thấy từng vòng ánh sáng trước ngực Sở Nam tản ra, khiến kiếm mang sắc bén không thể tiến vào, hơn nữa kiếm mang còn bị tiêu tán.
Đúng lúc này, sáu hạt châu lục sắc nổ tung, sáu đạo lục mang xoay tròn thành vòng, bao vây Sở Nam vào giữa, đồng thời phát tán một trận khói lớn, Võ Hoàng đại viên mãn nhìn thấy cảnh này không khỏi mừng rỡ, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này dù sao vẫn còn quá trẻ, quá chủ quan, trúng chiêu này thù dù công phu có cao hơn cũng vô ích, kịch độc sẽ khiến tinh huyết và nguyên lực ngưng trệ, làm sao có thể là đối thủ của Lỗ sư đệ được.
Võ Hoàng cao cấp nhìn thấy Sở Nam không né tránh, để cho lục mang bao vây, trong lòng cũng hưng phấn vạn phần, mang theo kiếm mang khí thế như trường giang đại hải trảm xuống, miệng hét lớn:
- Lâm Vân tiểu nhi, đi chết đi.
Lúc này, Sở Nam chuyển động.
Sở Nam đưa ngón út tay phải ra, vận dụng Xích dị thổ và thuần lực lượng, thi triển dĩ thổ ngự lực, rót vào đường kinh mạch thứ ba mươi.
Ngón út ngưng lực trong không trung, ngay lập tức, vài chục đạo kiếm mang ầm ầm bạo liệt, vỡ nát, ngay cả một chút tung tích cũng không còn, lục mang ngược lại không tản đi, tiến vào cơ thể Sở Nam, mà Võ Hoàng cao cấp lúc này cũng vung kiếm chém xuống.
Hai người Việt Võ Đế cho rằng Sở Nam trúng kịch độc, khó có thể xuất ra được tuyệt chiêu gì, Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn cũng thầm nghĩ:
- Kiếm mang chém xuống, hóa xuất thành Thương Lang, Lâm Vân chỉ có thể trợn mắt nhìn nó cắn nuốt cơ thể, sau đó tiêu tán.
Ba người đều có cùng một kết luận với Sở Nam, đó là: “Chắc chắn phải chết”
Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt bọn hắn liền rúng động sâu sắc, Sở Nam trúng kịch độc lục sắc, nhưng thân thể không có gì khó chịu, ngón út vẫn điểm về phía kiếm mang, kiếm mang cự đại phát ra tiếng lang khiếu, bắt đầu biến hóa, trong nháy mắt biến thành một con Thương Lang khổng lồ, hàm răng sắc bén, móng vuốt lạnh lẽo nhằm về phía Sở Nam chụp tới, nanh Thương Lang thì cắn về phía ngón út của Sở Nam.
Ngón út của Sở Nam đã tiến vào trong miệng Thương Lang.
Ngay lập tức, lúc Thương Lang khổng lồ cắn xuống ngón tay của Sở Nam, Thương Lang được tạo thành từ ngàn vạn kiếm mang bắt đầu nứt ra, hàm răng bắt đầu tiêu tán, Lang đầu cũng chỉ còn lại một nửa. Ngón tay của Sở Nam tiếp tục ấn về phía trước, Thương Lang liền tan tành thành từng mảnh…
Hai người Việt Võ Đế chấn động, nghĩ mãi không ra vì sao Sở Nam trúng kịch độc mà còn cường hãn như vậy.
Sắc mặt Võ Hoàng cao cấp càng trở nên hung ác, nguyên lực khổng lồ đủ để phá sơn đoạn thủy tràn ra, Thương Lang Cuồng Phệ chính là chiêu vũ kỹ cường đại nhất của hắn, mặc dù Thương Lang do kiếm mang tạo thành, nhưng giống y hệt thực chất, thế mà không cản nổi một ngón út, tên Võ Hoàng cao cấp hét lớn:
- Ta không tin, Thương Lang, cắn cho ta!
Trong tiếng rống của tên Võ Hoàng cao cấp, Sở Nam càng lúc càng áp sát hắn, Thương Lang cuối cùng vẫn không cắn được Sở Nam, bởi vì dưới một chỉ của Sở Nam, nó đã hoàn toàn tan vỡ, kiếm mang tản, Thương Lang tiêu. Ngón út của Sở Nam điểm đến trường kiếm cự đại, kết quả, trường kiếm cự đại cũng bắt đầu vỡ nát.
Nhìn thấy một màn này, lông mày Việt Võ Đế càng nhíu chặt hơn.
Tên Võ Hoàng cao cấp lại càng sợ, trong lòng không dậy nổi một tia chống cự, muốn chạy trốn, nhưng phát hiện bản thân đã bị tỏa định, lập tức điên cuồng thối lui, đồng thời quát lớn:
- Việt Võ Đế, cứu ta, cứu… ta…
Một khắc này, trường kiếm cự đại đã hoàn toàn tan tành, ngón út của Sở Nam điểm thẳng về phía trán tên Võ Hoàng cao cấp.
Việt Võ Đế vẫn bất động, chỉ nhìn chằm chằm Sở Nam.
Tốc độ tên Võ Hoàng cao cấp rất nhanh, nhưng dưới Thiên Nhai Chỉ Xích mà Sở Nam thi triển thì căn bản không đáng kể, chỉ trong chốc lát đã điểm lên trán hắn, Sở Nam nhẹ nhàng thốt ra vài chữ:
- Càn Khôn Nhất Chỉ.
Chữ cuối cùng vừa dứt, Càn Khôn Nhất Chỉ liền điểm lên mi tâm tên Võ Hoàng cao cấp.
Trong sát na đó, thân thể tên Võ Hoàng cao cấp giống như những kiếm mang, Thương Lang, cự kiếm lúc trước, đều ầm ầm tiêu tán, mà tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn gấp trăm lần.
Huyết nhục bạo liệt, tiêu tán, giống như rắn lột da vậy.
/2163
|