“Nhược phu” một từ thật chói tai….
Cái tên Sở Nam làm sao có thể mang cái ô là “Nhược phu” được.
Không có chiêu thức, chỉ là một quyền sử dụng lực lượng cơ thể thuần túy, tốc độ cực nhanh, hung hăng nện lên người Lăng Tiêu.
- Ầm….
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lăng Tiêu đột nhiên chịu một kích, đang tức giận mắng chửi thì bị một quyền của Sở Nam nện lên bụng, thân thể nhanh chóng bay ngược về sau, Lăng Tiêu cuồng nộ, hét lớn một tiếng, Tử Tranh Nguyệt Kiếm trực tiếp cắm vào trong Thiết Thạch kiên cố.
Mặc dù là vậy, nhưng Lăng Tiêu vẫn bị thối lùi gần 2 mét thì mới ổn định được thân hình.
Mà ở nơi đó…. Cũng đã sát biên của đài luận bàn rồi.
Những người bên dưới đang hô hào “Lâm Vân cố lên” thì lập tức ồ lên.
- Tên tiểu tử Lâm Vân này không ngờ lại có thể dùng một quyền đánh Lăng Tiêu sư huynh thành bộ dáng như vậy. Người này chẳng lẽ là giả trư ăn thịt hổ sao?
Trong đôi mắt đẹp Tử Mộng Nhân cũng lóe lên tinh quang.
Lăng Tiêu ổn định thân hình, trong ánh mắt nhìn Sở Nam ngập tràn cừu hận, còn có sát cơ, hắn gằn giọng nói:
- Lâm Vân, ngươi tên là Lâm Vân phải không? Ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi! Hãy nhớ, ta là Lăng Tiêu!
- Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ sáu!
Tử Tranh Nguyệt Kiếm trong tay Lăng Tiêu đột nhiên phát ra một tiếng ong, hơn mười đạo kiếm quang tách ra, hướng về Sở Nam mà bao phủ.
Cùng lúc đó, Tử Mộng Nhân cũng hét lớn:
- Đồ ngốc, nhanh dùng kiếm!
Sở Nam làm như không nghe lời nói của Tử Mộng Nhân, tùy ý để kiếm quang càn quét bừa bãi, còn hắn vẫn công kích về phía Lăng Tiêu.
- Rầm rầm rầm….
Âm thanh vang dội giống như pháo nổ vang lên không ngớt, máu tươi từ làn da cổ đồng trên người Sở Nam không ngừng tràn ra, từng cỗ đau đớn giống như muốn tê liệt lan tràn khắp toàn thân.
Lăng Tiêu rất hài lòng với một chiêu này của mình, nhìn cảnh máu tươi bay lả tả, hắn thu kiếm đứng thẳng, tay áo phất phơ bồng bềnh, chuẩn bị nhìn Sở Nam ngã xuống từ trong kiếm quang, khẽ nói:
- Đánh lén ta ư? Ta cho ngươi đánh lén đấy, lúc này để xem ngươi làm sao xông đến đây?
Mà hai mắt Sở Nam lúc này đột nhiên bắn ra từng đạo lãnh mang, lời của Lăng Tiêu vừa dứt, một quyền sắc bén đến cực điểm lại lần nữa đánh trúng Lăng Tiêu, trên người Lăng Tiêu mặc dù có bảo bối phòng ngự, thế nhưng vẫn bị Sở Nam đánh bay xuống dưới đài luận bàn, cứ như vậy nện trên mặt đất.
Lực lượng một quyền này của Sở Nam khoảng chừng 500 cân, Lăng Tiêu làm sao có thể chống đỡ được?
Mặc dù Lăng Tiêu bị đánh xuống đài, nhưng Sở Nam cũng bị thương không nhẹ, Kim Nguyên Huyền Trảm đâm xuyên da thịt hắn, phá hoại kết cấu huyết nhục bên trong người hắn, mơ hồ còn nghe thấy tiếng xương cốt vang lên “răng rắc”, thậm chí ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị cắt chém không biết bao nhiêu lần.
Sở Nam cẩn thận cảm nhận sự đau nhức kịch liệt, từ từ tôi luyện, từng giọt mồ hôi lớn trên trán rơi xuống, không để ý đến Lăng Tiêu đã bị ngã xuống đất. Mà chúng đệ tử đang vây quanh quan chiến, lại lần nữa ồ lên, thiên tài, thần tượng, Lăng Tiêu sư huynh vô cùng cường đại trong mắt bọn chúng, lúc này giống như một con chó ghẻ nằm dặt dẹo trên mặt đất, quần áo đã không còn màu trắng tuyết nữa, lúc này y phục của Lăng Tiêu dính đầy bụi bặm và vết máu, vô cùng nhếch nhác, tóc cũng xõa tung, giống như người điên, nào còn bộ dáng nhẹ nhàng phiêu dật của công tử như vừa rồi.
Tử Mộng Nhân nhìn thấy Lăng Tiêu bị đánh thành như vậy thì vô cùng cao hứng, lại nhìn Sở Nam đứng sững như một tòa núi ở trên đài một chút, thầm nghĩ:
- Gã ngốc này không ngờ lại mạnh như vậy. Chỉ dựa vào nắm đấm mà có thể đem cao cấp Đại Võ Sư đánh thành bộ dạng như vậy.
Trong đầu Tử Mộng Nhân lại hồi tưởng lại cảnh Sở Nam dùng từng bộ phận trên thân thể tấn công lên vách đá, lại nghĩ:
- Không chỉ là một gã ngốc, mà còn là một kẻ điên nữa.
Lăng Tiêu có nằm mơ cũng không ngờ lại bị một gã ngốc không biết từ nơi nào xuất hiện đánh rớt xuống khỏi đài luận bàn, Lăng Tiêu chầm chậm đứng lên, hắn mất mặt mũi như vậy, đương nhiên không thể cứ bỏ đi như vậy được, khi nhìn về phía Sở Nam, trong mắt không chỉ là một tia sát cơ, mà còn tràn ngập ham muốn giết chóc.
- Đồ ngốc, ta thích ngươi!
Tử Mộng Nhân lúc này không kìm được kêu lên, mặc dù không có ý định đổ thêm dầu vào lửa, thế nhưng vừa kêu lên, nàng liền cảm thấy không ổn, nhưng cũng không cho là đúng, quay về phía Lăng Tiêu nhìn hắn một cách khinh miệt.
Một câu kia rơi vào trong tai Lăng Tiêu, khiến hắn cảm thấy so với vừa rồi bị Sở Nam đánh rớt xuống đài luận bàn còn mất mặt hơn, càng cảm thấy khó chịu, sát khí và lửa giận bùng lên đến tột đỉnh.
- Ngươi thích hắn? Vậy ta sẽ biến hắn thành một cỗ thi thể, ta xem ngươi làm sao còn có thể thích hắn?
Lăng Tiêu lại lần nữa đứng trên đài luận bàn, trong lòng thầm nhủ, không hề nói nhảm dư thừa, trực tiếp sử dụng tuyệt chiêu mà hắn vẫn ẩn tàng, hắn muốn đẩy tiểu tử trước mặt vào chỗ chết, một kích trí mạng để rửa sạch mối nhục vừa rồi.
- Kim Nguyên Huyền Trảm…. Thức thứ chín!
Một tiếng rít gào vang lên, Tử Tranh Nguyệt Kiếm phát ra một tiếng nổ lớn, một kiếm ảnh khổng lồ bao quanh lấy Tử Tranh Nguyệt Kiếm xông thẳng đến tận trời xanh.
Ánh mắt Sở Nam mạnh mẽ mở ra, hai mắt sắc như kiếm, nhìn thẳng về phía ngực Lăng Tiêu, Sở Nam không dám xem thường, lấy hai tay đấm vào nhau, vừa rồi hắn dùng tốc độ quần với gã, một là muốn nhìn ra vũ kỹ của gã, hai là muốn chờ cho Hồi Nguyên Đan phát huy toàn bộ dược lực, khôi phục lại nguyên lực. Sử dụng tay không đối chiến là do muốn mượn lực lượng của Lăng Tiêu để tôi luyện thân thể mà thôi, thế nhưng bây giờ, Lăng Tiêu lại muốn giết hắn, hơn nữa lúc trước còn làm hắn trọng thương, mà một kích bây giờ so với vừa rồi càng uy mãnh hơn, Sở Nam không hề nghi ngờ, hắn nếu vẫn tiếp tục giống như ở trên đài luận bàn thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Ý niệm khẽ động, trọng kiếm từ trong nhẫn trữ vật liền xuất hiện.
- Khai Thiên…. Thức thứ hai!
Hiệu quả của Hồi Nguyên Đan thực sự thần kỳ, nguyên lực trong cơ thể Sở Nam không ngờ chỉ trong chốc lát đã khôi phục gần 60%, theo tiếng quát lạnh của Sở Nam, nguyên lực trong cơ thể giống như sôi trào lên, trong thân thể giống như xuất hiện một thác nước nguyên lực, từ trên cao chảy thẳng xuống dưới.
Một chiêu này của Sở Nam không phải là Khai Thiên thức thứ hai mà Kim Tuyệt dạy, mà chính là Khai Thiên thức thứ hai do hắn tự mình lĩnh ngộ, Kim nguyên lực xé gió, Thổ nguyên lực trầm trọng.
Tử Tranh Nguyệt Kiếm cùng trọng kiếm va chạm vào nhau, nguyên lực của hai người cũng bộc phát cùng một chỗ.
- Ầm ầm ầm….
Toàn bộ đài luận bàn phảng phất xảy ra bạo chấn cực lớn, sàn đá làm bằng Thiết Thạch kiên cố trực tiếp nổ tung, tạo thành một hố lớn sâu hơn 10 mét, đá vụn bay khắp bốn phương tám hướng.
Hơn ngàn tên đệ tử xung quanh mở trừng trừng hai mắt nhìn, nhìn cảnh tượng sàn đá bạo liệt, còn có đá vụn bắn khắp bốn phía, mồ hôi lạnh của cả đám đều chảy ròng ròng, không ngừng tránh né, trực tiếp nằm sấp xuống đất, một số người còn bị đá vụn đả thương.
Mà Tử Mộng Nhân trong thời điểm sàn đấu bạo liệt liền vung tay lên, một đạo ánh sáng màu xanh xuất hiện, những viên đá vụn bắn tới lúc còn cách nàng năm mét liền không thể tiến tới được nữa, cứ như vậy rơi xuống đất. Mà vẻ điêu ngoa trên mặt Tử Mộng Nhân lúc này cũng thu liễm lại, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đài luận bàn, muốn nhìn rõ kết quả cuối cùng của hai người trong màn bụi mù mịt.
Bụi mù dần tản đi, thân ảnh của hai người chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người….
Cái tên Sở Nam làm sao có thể mang cái ô là “Nhược phu” được.
Không có chiêu thức, chỉ là một quyền sử dụng lực lượng cơ thể thuần túy, tốc độ cực nhanh, hung hăng nện lên người Lăng Tiêu.
- Ầm….
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lăng Tiêu đột nhiên chịu một kích, đang tức giận mắng chửi thì bị một quyền của Sở Nam nện lên bụng, thân thể nhanh chóng bay ngược về sau, Lăng Tiêu cuồng nộ, hét lớn một tiếng, Tử Tranh Nguyệt Kiếm trực tiếp cắm vào trong Thiết Thạch kiên cố.
Mặc dù là vậy, nhưng Lăng Tiêu vẫn bị thối lùi gần 2 mét thì mới ổn định được thân hình.
Mà ở nơi đó…. Cũng đã sát biên của đài luận bàn rồi.
Những người bên dưới đang hô hào “Lâm Vân cố lên” thì lập tức ồ lên.
- Tên tiểu tử Lâm Vân này không ngờ lại có thể dùng một quyền đánh Lăng Tiêu sư huynh thành bộ dáng như vậy. Người này chẳng lẽ là giả trư ăn thịt hổ sao?
Trong đôi mắt đẹp Tử Mộng Nhân cũng lóe lên tinh quang.
Lăng Tiêu ổn định thân hình, trong ánh mắt nhìn Sở Nam ngập tràn cừu hận, còn có sát cơ, hắn gằn giọng nói:
- Lâm Vân, ngươi tên là Lâm Vân phải không? Ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi! Hãy nhớ, ta là Lăng Tiêu!
- Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ sáu!
Tử Tranh Nguyệt Kiếm trong tay Lăng Tiêu đột nhiên phát ra một tiếng ong, hơn mười đạo kiếm quang tách ra, hướng về Sở Nam mà bao phủ.
Cùng lúc đó, Tử Mộng Nhân cũng hét lớn:
- Đồ ngốc, nhanh dùng kiếm!
Sở Nam làm như không nghe lời nói của Tử Mộng Nhân, tùy ý để kiếm quang càn quét bừa bãi, còn hắn vẫn công kích về phía Lăng Tiêu.
- Rầm rầm rầm….
Âm thanh vang dội giống như pháo nổ vang lên không ngớt, máu tươi từ làn da cổ đồng trên người Sở Nam không ngừng tràn ra, từng cỗ đau đớn giống như muốn tê liệt lan tràn khắp toàn thân.
Lăng Tiêu rất hài lòng với một chiêu này của mình, nhìn cảnh máu tươi bay lả tả, hắn thu kiếm đứng thẳng, tay áo phất phơ bồng bềnh, chuẩn bị nhìn Sở Nam ngã xuống từ trong kiếm quang, khẽ nói:
- Đánh lén ta ư? Ta cho ngươi đánh lén đấy, lúc này để xem ngươi làm sao xông đến đây?
Mà hai mắt Sở Nam lúc này đột nhiên bắn ra từng đạo lãnh mang, lời của Lăng Tiêu vừa dứt, một quyền sắc bén đến cực điểm lại lần nữa đánh trúng Lăng Tiêu, trên người Lăng Tiêu mặc dù có bảo bối phòng ngự, thế nhưng vẫn bị Sở Nam đánh bay xuống dưới đài luận bàn, cứ như vậy nện trên mặt đất.
Lực lượng một quyền này của Sở Nam khoảng chừng 500 cân, Lăng Tiêu làm sao có thể chống đỡ được?
Mặc dù Lăng Tiêu bị đánh xuống đài, nhưng Sở Nam cũng bị thương không nhẹ, Kim Nguyên Huyền Trảm đâm xuyên da thịt hắn, phá hoại kết cấu huyết nhục bên trong người hắn, mơ hồ còn nghe thấy tiếng xương cốt vang lên “răng rắc”, thậm chí ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị cắt chém không biết bao nhiêu lần.
Sở Nam cẩn thận cảm nhận sự đau nhức kịch liệt, từ từ tôi luyện, từng giọt mồ hôi lớn trên trán rơi xuống, không để ý đến Lăng Tiêu đã bị ngã xuống đất. Mà chúng đệ tử đang vây quanh quan chiến, lại lần nữa ồ lên, thiên tài, thần tượng, Lăng Tiêu sư huynh vô cùng cường đại trong mắt bọn chúng, lúc này giống như một con chó ghẻ nằm dặt dẹo trên mặt đất, quần áo đã không còn màu trắng tuyết nữa, lúc này y phục của Lăng Tiêu dính đầy bụi bặm và vết máu, vô cùng nhếch nhác, tóc cũng xõa tung, giống như người điên, nào còn bộ dáng nhẹ nhàng phiêu dật của công tử như vừa rồi.
Tử Mộng Nhân nhìn thấy Lăng Tiêu bị đánh thành như vậy thì vô cùng cao hứng, lại nhìn Sở Nam đứng sững như một tòa núi ở trên đài một chút, thầm nghĩ:
- Gã ngốc này không ngờ lại mạnh như vậy. Chỉ dựa vào nắm đấm mà có thể đem cao cấp Đại Võ Sư đánh thành bộ dạng như vậy.
Trong đầu Tử Mộng Nhân lại hồi tưởng lại cảnh Sở Nam dùng từng bộ phận trên thân thể tấn công lên vách đá, lại nghĩ:
- Không chỉ là một gã ngốc, mà còn là một kẻ điên nữa.
Lăng Tiêu có nằm mơ cũng không ngờ lại bị một gã ngốc không biết từ nơi nào xuất hiện đánh rớt xuống khỏi đài luận bàn, Lăng Tiêu chầm chậm đứng lên, hắn mất mặt mũi như vậy, đương nhiên không thể cứ bỏ đi như vậy được, khi nhìn về phía Sở Nam, trong mắt không chỉ là một tia sát cơ, mà còn tràn ngập ham muốn giết chóc.
- Đồ ngốc, ta thích ngươi!
Tử Mộng Nhân lúc này không kìm được kêu lên, mặc dù không có ý định đổ thêm dầu vào lửa, thế nhưng vừa kêu lên, nàng liền cảm thấy không ổn, nhưng cũng không cho là đúng, quay về phía Lăng Tiêu nhìn hắn một cách khinh miệt.
Một câu kia rơi vào trong tai Lăng Tiêu, khiến hắn cảm thấy so với vừa rồi bị Sở Nam đánh rớt xuống đài luận bàn còn mất mặt hơn, càng cảm thấy khó chịu, sát khí và lửa giận bùng lên đến tột đỉnh.
- Ngươi thích hắn? Vậy ta sẽ biến hắn thành một cỗ thi thể, ta xem ngươi làm sao còn có thể thích hắn?
Lăng Tiêu lại lần nữa đứng trên đài luận bàn, trong lòng thầm nhủ, không hề nói nhảm dư thừa, trực tiếp sử dụng tuyệt chiêu mà hắn vẫn ẩn tàng, hắn muốn đẩy tiểu tử trước mặt vào chỗ chết, một kích trí mạng để rửa sạch mối nhục vừa rồi.
- Kim Nguyên Huyền Trảm…. Thức thứ chín!
Một tiếng rít gào vang lên, Tử Tranh Nguyệt Kiếm phát ra một tiếng nổ lớn, một kiếm ảnh khổng lồ bao quanh lấy Tử Tranh Nguyệt Kiếm xông thẳng đến tận trời xanh.
Ánh mắt Sở Nam mạnh mẽ mở ra, hai mắt sắc như kiếm, nhìn thẳng về phía ngực Lăng Tiêu, Sở Nam không dám xem thường, lấy hai tay đấm vào nhau, vừa rồi hắn dùng tốc độ quần với gã, một là muốn nhìn ra vũ kỹ của gã, hai là muốn chờ cho Hồi Nguyên Đan phát huy toàn bộ dược lực, khôi phục lại nguyên lực. Sử dụng tay không đối chiến là do muốn mượn lực lượng của Lăng Tiêu để tôi luyện thân thể mà thôi, thế nhưng bây giờ, Lăng Tiêu lại muốn giết hắn, hơn nữa lúc trước còn làm hắn trọng thương, mà một kích bây giờ so với vừa rồi càng uy mãnh hơn, Sở Nam không hề nghi ngờ, hắn nếu vẫn tiếp tục giống như ở trên đài luận bàn thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Ý niệm khẽ động, trọng kiếm từ trong nhẫn trữ vật liền xuất hiện.
- Khai Thiên…. Thức thứ hai!
Hiệu quả của Hồi Nguyên Đan thực sự thần kỳ, nguyên lực trong cơ thể Sở Nam không ngờ chỉ trong chốc lát đã khôi phục gần 60%, theo tiếng quát lạnh của Sở Nam, nguyên lực trong cơ thể giống như sôi trào lên, trong thân thể giống như xuất hiện một thác nước nguyên lực, từ trên cao chảy thẳng xuống dưới.
Một chiêu này của Sở Nam không phải là Khai Thiên thức thứ hai mà Kim Tuyệt dạy, mà chính là Khai Thiên thức thứ hai do hắn tự mình lĩnh ngộ, Kim nguyên lực xé gió, Thổ nguyên lực trầm trọng.
Tử Tranh Nguyệt Kiếm cùng trọng kiếm va chạm vào nhau, nguyên lực của hai người cũng bộc phát cùng một chỗ.
- Ầm ầm ầm….
Toàn bộ đài luận bàn phảng phất xảy ra bạo chấn cực lớn, sàn đá làm bằng Thiết Thạch kiên cố trực tiếp nổ tung, tạo thành một hố lớn sâu hơn 10 mét, đá vụn bay khắp bốn phương tám hướng.
Hơn ngàn tên đệ tử xung quanh mở trừng trừng hai mắt nhìn, nhìn cảnh tượng sàn đá bạo liệt, còn có đá vụn bắn khắp bốn phía, mồ hôi lạnh của cả đám đều chảy ròng ròng, không ngừng tránh né, trực tiếp nằm sấp xuống đất, một số người còn bị đá vụn đả thương.
Mà Tử Mộng Nhân trong thời điểm sàn đấu bạo liệt liền vung tay lên, một đạo ánh sáng màu xanh xuất hiện, những viên đá vụn bắn tới lúc còn cách nàng năm mét liền không thể tiến tới được nữa, cứ như vậy rơi xuống đất. Mà vẻ điêu ngoa trên mặt Tử Mộng Nhân lúc này cũng thu liễm lại, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đài luận bàn, muốn nhìn rõ kết quả cuối cùng của hai người trong màn bụi mù mịt.
Bụi mù dần tản đi, thân ảnh của hai người chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người….
/2163
|