Trong sát na hỏa diễm bạch sắc sắp nuốt chửng lấy thì Sở Nam đã lấy Hỗn Nguyên Ban Chỉ trong nhẫn trữ vật ra đeo lên ngón cái.
Ma Đạo Tử chết đã lâu rồi, lạc ấn của Ma Đạo Tử bên trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ sớm đã không còn, nguyên lực của Sở Nam vừa ích phát, lập tức bao trùm lấy tinh thần lạc ấn, hơn nữa máu tươi chảy trên tay Sở Nam lập tức thẩm thấu vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ, Hỗn Nguyên Ban Chỉ giống như biết Sở Nam đã làm chủ nó, trong nháy mắt cảm nhận được sinh tử tồn vong.
Lập tức có một đạo bạch quang hiện lên, một vòng phòng hộ lập tức đem hỏa diễm bạch sắc ngăn cản lại tại bên ngoài.
Thấy hiệu quả của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, Sở Nam mới thở phào một hơi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì sư phụ đã để lại cho hắn một món pháp bảo như vậy, nếu không thì hắn đã táng thân tại trong hỏa diễm bạch sắc này rồi.
Nghĩ đến cơn đau nhức mà hỏa diễm bạch sắc đem đến, Sở Nam cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, mặc dù Sở Nam tu luyện võ quyết Nghịch Càn Khôn chính là lăn lộn tại ranh giới sinh tử, nhưng tình huống trước mắt cũn không phải là bên bờ sinh tử hay là cửu tử nhất sinh, mà chính là thập tử vô sinh.
Trong sát na hỏa diễm bạch sắc từ dưới lòng đất xuất hiện, Sở Nam liền bị trọng thương, trong cơ thể truyền đến từng trận đau nhức.
Mặc dù rất đau, mặc dù bạch quang do Hỗn Nguyên Ban Chỉ phát ra có thể chặn lại hỏa diễm bạch sắc, nhưng Sở Nam lại không dám chủ quan, hắn vội vàng đem Hỏa nguyên lực mà bản thân tích cóp hai ngày nay không ngừng rót vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ.
Hỗn Nguyên Ban Chỉ ở trong bụng Huyền Hỏa Huyết Mãng một thời gian dài như vậy cũng không hư hao chút nào, hơn nữa nó còn là món pháp bảo cuối cùng bên người tuyệt thế cường giả Ma Đạo Tử sắp tấn chức Võ Tôn, không thể nghi ngờ là cực kỳ cường đại, thế nhưng, đồng thời thì nó cũng tiêu hao rất nhiều nguyên lực.
Sở Nam nhớ rõ lúc trước sư phụ Ma Đạo Tử đã viết lại trên mảnh vải trắng, nguyên lực của ông ấy hao cạn, không thể tiếp tục cung ứng cho Hỗn Nguyên Ban Chỉ cho nên mới bị kích độc của Huyết Mãng ăn mòn.
Cho nên Sở Nam đang lo lắng nguyên lực của bản thân liệu có đủ chống đỡ hay không, hỏa diễm bạch sắc phun ra từ dưới lòng đất này rốt cuộc phun trong bao lâu?
Sở Nam cố gắng chịu loại đau nhức này, loại đau nhức này đối với hắn giống như một loại trải nghiệm, đồng thời còn vận chuyển nguyên lực, ánh mắt hắn chăm chú nhìn trọng kiếm bị hỏa diễm bạch sắc thiêu đốt tôi luyện, trọng kiếm không hề vỡ tan hay trùng sinh nữa, dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm bạch sắc, trọng kiếm càng lóe lên ánh sáng đen kịt, càng lộ ra vẻ cổ xưa.
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Sở Nam liền hiện lên một câu thành ngữ: Phản Phác Quy Chân! Trọng Kiếm Vô Phong….
Những điều này không khiến Sở Nam cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì hắn cũng đã trải qua rất nhiều chuyện khó có thể tưởng tượng, cho nên Sở Nam đối với những chuyện ly kỳ cổ quái đã có sự miễn dịch rất lớn.
Thế nhưng sức miễn dịch này có lớn hơn nữa cũng không thể ngăn được sự chấn kinh của Sở Nam lúc này, hắn cảm thấy bản thân và trọng kiếm có một mối liên hệ linh hồn sâu sắc nào đó, thấy trọng kiếm rung động bên trong hỏa diễm bạch sắc thì Sở Nam liền có một loại cảm giác giống như trọng kiếm đang nhảy nhót vui mừng, tung tăng như chim sẻ….
Bên ngoài phòng luyện khí, toàn bộ đệ tử Thần Khí Phái đều đứng ở xa xa nhìn hỏa diễm bạch sắc phóng lên trời cao, mặc dù cách xa như vậy, nhưng mọi người đều có thể cảm thấy làn sóng nhiệt phả vào thân thể.
- Hỏa diễm này nhất định là Địa Hỏa ở sâu dưới chân núi.
Lữ Dương Minh dùng một loại ngữ khí chắc chắn khẳng định.
Tử Đông Lai tràn đầy phẫn nộ, nếu như hỏa mạch ở dưới chân núi bởi vậy mà biến mất thì Thần Khí Phái vốn lấy luyện khí làm chủ nhất định thực lực đại giảm, mất đi địa vị một trong hai đại phái, bảo hắn phải ăn nói như thế nào với các tổ sư của Thần Khí Phái đây? Hắn còn mặt mũi nào nhận chức chưởng môn?
- Tử Mộng Nhân, ngươi đến cùng làm gì ở trong đó?
Tử Đông Lai quay về phía con gái gầm lên.
Tử Mộng Nhân giống như chưa tỉnh lại sau cơn chấn kinh, nàng giương mắt nhìn ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ, bụi bặm dính đầy mặt, nàng khẽ chảy hai hàng nước mắt, lúc này trong lòng nàng tràn đầy hối hận, hối hận tại sao lại tự tiện luyện kiếm, tại sao lại bỏ vào khối Hắc Thạch đó, nàng khẽ lẩm bẩm:
- Tên ngốc đã bị hỏa diễm bạch sắc thiêu đốt thành tro bụi rồi sao? Tên ngốc….
Tử Đông Lai thấy con gái không them để ý thì lửa giận càng tăng, quát lớn:
- Tử Mộng Nhân, bình thường ngươi sinh sự khắp nơi, náo loạn cả Thần Khí Phái khiến gà bay chó chạy, tất cả mọi người còn có thể tha thứ cho ngươi, hôm nay ngươi lại gây ra sự tình như vậy, nếu như hỏa mạch biến mất, ngươi làm sao ăn nói được với Thần Khí Phái đây!
- Nếu như hỏa mạch mất…. Tử Mộng Nhân… xin lấy cái chết tạ tội!
Tử Mộng Nhân quay lại, từng câu từng chữ thốt ra.
Tử Đông Lai hơi líu lưỡi, nhất thời ngưng trệ, giống như bởi vì bốn chữ “ Lấy chết tạ tội” của Tử Mộng Nhân mà sững sờ. Người cao hứng nhất lúc này chính là Lăng Tiêu, hắn không hề nghi ngờ, vạn phần khẳng định, Lâm Vân, kẻ đã mang đến cho hắn sự sỉ nhục lớn nhất đã chết, chết không còn dấu vết….
Bên trong phòng luyện khí, trọng kiếm vẫn còn rung động, Sở Nam cảm thấy nguyên lực có chút không đủ, có chút khô kiệt, Hỏa nguyên lực đã bị hao cạn, Thủy nguyên lực mà mấy ngày trước hắn ở dưới thác nước tu luyện cũng đã hao hết, Thổ nguyên lực, Kim nguyên lực,…. Toàn bộ đều không còn lại chút nào, mà hỏa diễm bạch sắc vẫn còn đại phát hỏa uy.
- Chẳng lẽ thật sự phải chết tại đây sao?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong lòng Sở Nam thì trọng kiếm đã phát ra một tiếng “O…o…o…n…g” thanh thúy, âm thanh này của trọng kiếm thập phần linh tính, thanh âm vang vọng khắp cả tòa núi, nện thẳng vào trong lòng mỗi người….
Đồng thời, những bảo đao, bảo kiếm, trường thương, cung tiễn trong Thần Khí Phái đều không kìm được mà run rẩy, ngay cả thanh hạ phẩm Linh Khí Thanh Minh kiếm trong nhẫn trữ vật của Lăng Tiêu cũng chấn động không ngừng, giống như muốn lao ra khỏi nhẫn trữ vật vậy.
Nhìn thấy dị tượng như vậy, đám người Tử Đông Lai, Lữ Dương Minh thì thầm:
- Tử Mộng Nhân rốt cuộc đã luyện ra pháp bảo gì, không ngờ lại khiến cho vạn khí đều phát ra âm hưởng như vậy.
Ngay lúc Sở Nam sắp không chống đỡ nổi, tiếng “O…o…o…n…g” của trọng kiếm dừng lại, vạn khí chấn động ở bên ngoài cũng lập tức biến mất, nơi hỏa diễm bạch sắc phun trào cũng dần lui trở về, Sở Nam thấy vậy không chút chần chờ, lập tức thu lại vòng phòng hộ, phóng thẳng về phía trước, dường như muốn lưu lại một đoàn hỏa diễm bạch sắc, Sở Nam lập tức cảm thấy huyết dịch và linh hồn đau nhức kịch liệt.
Trong thoáng chốc, đau nhức len lõi vào mỗi tế bào của hắn.
Trong nháy mắt sau đó, lúc hỏa diễm bạch sắc đã biến mất không còn dấu vết thì Sở Nam đã khoanh chân nhắm mắt, thân thể không ngăn được mà run rẩy, cẩn thận cảm ngộ một phen, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Tin rằng so với thống khổ chịu đựng từ Tịch Diệt chi hỏa còn lớn hơn vài phần.
- Hỏa diễm bạch sắc này là hỏa diễm gì? Dường như so với Tịch Diệt chi hỏa còn lợi hại hơn nhiều! Nếu như có thể đem hỏa diễm này thu phục….
Sở Nam không tiếp tục nghĩ nữa, vừa ngẩng đầu nhìn liền cảm thấy trọng kiếm thập phần thân thiết, khiến cho hắn có một loại cảm giác giống như thân nhân, muốn nhìn xem hình dáng của trọng kiếm bây giờ như thế nào.
Tâm niệm vừa động, trọng kiếm tự động bay đến trong tay Sở Nam, Sở Nam há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối cảnh này, trọng kiếm đến tay hắn không phải là do võ giả dùng nguyên lực điều khiến, hay lấy lực khống vật, mà giống như trọng kiếm nghe thấy lời kêu gọi của hắn, cao hứng bay đến trong tay hắn.
Kiếm tùy tâm động….
Sau kinh hãi lại là đại hỉ….
Mặc dù không rõ nguyên nhân chuyện này, nhưng Sở Nam rõ ràng cảm thấy chỗ tốt rất lớn.
- Những khổ cực phải chịu đều đáng giá!
Đang lẩm bẩm thì bên ngoài truyền đến một tiếng hô bi thương đến tận cùng:
- Đồ…. Ngốc….
Ma Đạo Tử chết đã lâu rồi, lạc ấn của Ma Đạo Tử bên trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ sớm đã không còn, nguyên lực của Sở Nam vừa ích phát, lập tức bao trùm lấy tinh thần lạc ấn, hơn nữa máu tươi chảy trên tay Sở Nam lập tức thẩm thấu vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ, Hỗn Nguyên Ban Chỉ giống như biết Sở Nam đã làm chủ nó, trong nháy mắt cảm nhận được sinh tử tồn vong.
Lập tức có một đạo bạch quang hiện lên, một vòng phòng hộ lập tức đem hỏa diễm bạch sắc ngăn cản lại tại bên ngoài.
Thấy hiệu quả của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, Sở Nam mới thở phào một hơi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì sư phụ đã để lại cho hắn một món pháp bảo như vậy, nếu không thì hắn đã táng thân tại trong hỏa diễm bạch sắc này rồi.
Nghĩ đến cơn đau nhức mà hỏa diễm bạch sắc đem đến, Sở Nam cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, mặc dù Sở Nam tu luyện võ quyết Nghịch Càn Khôn chính là lăn lộn tại ranh giới sinh tử, nhưng tình huống trước mắt cũn không phải là bên bờ sinh tử hay là cửu tử nhất sinh, mà chính là thập tử vô sinh.
Trong sát na hỏa diễm bạch sắc từ dưới lòng đất xuất hiện, Sở Nam liền bị trọng thương, trong cơ thể truyền đến từng trận đau nhức.
Mặc dù rất đau, mặc dù bạch quang do Hỗn Nguyên Ban Chỉ phát ra có thể chặn lại hỏa diễm bạch sắc, nhưng Sở Nam lại không dám chủ quan, hắn vội vàng đem Hỏa nguyên lực mà bản thân tích cóp hai ngày nay không ngừng rót vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ.
Hỗn Nguyên Ban Chỉ ở trong bụng Huyền Hỏa Huyết Mãng một thời gian dài như vậy cũng không hư hao chút nào, hơn nữa nó còn là món pháp bảo cuối cùng bên người tuyệt thế cường giả Ma Đạo Tử sắp tấn chức Võ Tôn, không thể nghi ngờ là cực kỳ cường đại, thế nhưng, đồng thời thì nó cũng tiêu hao rất nhiều nguyên lực.
Sở Nam nhớ rõ lúc trước sư phụ Ma Đạo Tử đã viết lại trên mảnh vải trắng, nguyên lực của ông ấy hao cạn, không thể tiếp tục cung ứng cho Hỗn Nguyên Ban Chỉ cho nên mới bị kích độc của Huyết Mãng ăn mòn.
Cho nên Sở Nam đang lo lắng nguyên lực của bản thân liệu có đủ chống đỡ hay không, hỏa diễm bạch sắc phun ra từ dưới lòng đất này rốt cuộc phun trong bao lâu?
Sở Nam cố gắng chịu loại đau nhức này, loại đau nhức này đối với hắn giống như một loại trải nghiệm, đồng thời còn vận chuyển nguyên lực, ánh mắt hắn chăm chú nhìn trọng kiếm bị hỏa diễm bạch sắc thiêu đốt tôi luyện, trọng kiếm không hề vỡ tan hay trùng sinh nữa, dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm bạch sắc, trọng kiếm càng lóe lên ánh sáng đen kịt, càng lộ ra vẻ cổ xưa.
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Sở Nam liền hiện lên một câu thành ngữ: Phản Phác Quy Chân! Trọng Kiếm Vô Phong….
Những điều này không khiến Sở Nam cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì hắn cũng đã trải qua rất nhiều chuyện khó có thể tưởng tượng, cho nên Sở Nam đối với những chuyện ly kỳ cổ quái đã có sự miễn dịch rất lớn.
Thế nhưng sức miễn dịch này có lớn hơn nữa cũng không thể ngăn được sự chấn kinh của Sở Nam lúc này, hắn cảm thấy bản thân và trọng kiếm có một mối liên hệ linh hồn sâu sắc nào đó, thấy trọng kiếm rung động bên trong hỏa diễm bạch sắc thì Sở Nam liền có một loại cảm giác giống như trọng kiếm đang nhảy nhót vui mừng, tung tăng như chim sẻ….
Bên ngoài phòng luyện khí, toàn bộ đệ tử Thần Khí Phái đều đứng ở xa xa nhìn hỏa diễm bạch sắc phóng lên trời cao, mặc dù cách xa như vậy, nhưng mọi người đều có thể cảm thấy làn sóng nhiệt phả vào thân thể.
- Hỏa diễm này nhất định là Địa Hỏa ở sâu dưới chân núi.
Lữ Dương Minh dùng một loại ngữ khí chắc chắn khẳng định.
Tử Đông Lai tràn đầy phẫn nộ, nếu như hỏa mạch ở dưới chân núi bởi vậy mà biến mất thì Thần Khí Phái vốn lấy luyện khí làm chủ nhất định thực lực đại giảm, mất đi địa vị một trong hai đại phái, bảo hắn phải ăn nói như thế nào với các tổ sư của Thần Khí Phái đây? Hắn còn mặt mũi nào nhận chức chưởng môn?
- Tử Mộng Nhân, ngươi đến cùng làm gì ở trong đó?
Tử Đông Lai quay về phía con gái gầm lên.
Tử Mộng Nhân giống như chưa tỉnh lại sau cơn chấn kinh, nàng giương mắt nhìn ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ, bụi bặm dính đầy mặt, nàng khẽ chảy hai hàng nước mắt, lúc này trong lòng nàng tràn đầy hối hận, hối hận tại sao lại tự tiện luyện kiếm, tại sao lại bỏ vào khối Hắc Thạch đó, nàng khẽ lẩm bẩm:
- Tên ngốc đã bị hỏa diễm bạch sắc thiêu đốt thành tro bụi rồi sao? Tên ngốc….
Tử Đông Lai thấy con gái không them để ý thì lửa giận càng tăng, quát lớn:
- Tử Mộng Nhân, bình thường ngươi sinh sự khắp nơi, náo loạn cả Thần Khí Phái khiến gà bay chó chạy, tất cả mọi người còn có thể tha thứ cho ngươi, hôm nay ngươi lại gây ra sự tình như vậy, nếu như hỏa mạch biến mất, ngươi làm sao ăn nói được với Thần Khí Phái đây!
- Nếu như hỏa mạch mất…. Tử Mộng Nhân… xin lấy cái chết tạ tội!
Tử Mộng Nhân quay lại, từng câu từng chữ thốt ra.
Tử Đông Lai hơi líu lưỡi, nhất thời ngưng trệ, giống như bởi vì bốn chữ “ Lấy chết tạ tội” của Tử Mộng Nhân mà sững sờ. Người cao hứng nhất lúc này chính là Lăng Tiêu, hắn không hề nghi ngờ, vạn phần khẳng định, Lâm Vân, kẻ đã mang đến cho hắn sự sỉ nhục lớn nhất đã chết, chết không còn dấu vết….
Bên trong phòng luyện khí, trọng kiếm vẫn còn rung động, Sở Nam cảm thấy nguyên lực có chút không đủ, có chút khô kiệt, Hỏa nguyên lực đã bị hao cạn, Thủy nguyên lực mà mấy ngày trước hắn ở dưới thác nước tu luyện cũng đã hao hết, Thổ nguyên lực, Kim nguyên lực,…. Toàn bộ đều không còn lại chút nào, mà hỏa diễm bạch sắc vẫn còn đại phát hỏa uy.
- Chẳng lẽ thật sự phải chết tại đây sao?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong lòng Sở Nam thì trọng kiếm đã phát ra một tiếng “O…o…o…n…g” thanh thúy, âm thanh này của trọng kiếm thập phần linh tính, thanh âm vang vọng khắp cả tòa núi, nện thẳng vào trong lòng mỗi người….
Đồng thời, những bảo đao, bảo kiếm, trường thương, cung tiễn trong Thần Khí Phái đều không kìm được mà run rẩy, ngay cả thanh hạ phẩm Linh Khí Thanh Minh kiếm trong nhẫn trữ vật của Lăng Tiêu cũng chấn động không ngừng, giống như muốn lao ra khỏi nhẫn trữ vật vậy.
Nhìn thấy dị tượng như vậy, đám người Tử Đông Lai, Lữ Dương Minh thì thầm:
- Tử Mộng Nhân rốt cuộc đã luyện ra pháp bảo gì, không ngờ lại khiến cho vạn khí đều phát ra âm hưởng như vậy.
Ngay lúc Sở Nam sắp không chống đỡ nổi, tiếng “O…o…o…n…g” của trọng kiếm dừng lại, vạn khí chấn động ở bên ngoài cũng lập tức biến mất, nơi hỏa diễm bạch sắc phun trào cũng dần lui trở về, Sở Nam thấy vậy không chút chần chờ, lập tức thu lại vòng phòng hộ, phóng thẳng về phía trước, dường như muốn lưu lại một đoàn hỏa diễm bạch sắc, Sở Nam lập tức cảm thấy huyết dịch và linh hồn đau nhức kịch liệt.
Trong thoáng chốc, đau nhức len lõi vào mỗi tế bào của hắn.
Trong nháy mắt sau đó, lúc hỏa diễm bạch sắc đã biến mất không còn dấu vết thì Sở Nam đã khoanh chân nhắm mắt, thân thể không ngăn được mà run rẩy, cẩn thận cảm ngộ một phen, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Tin rằng so với thống khổ chịu đựng từ Tịch Diệt chi hỏa còn lớn hơn vài phần.
- Hỏa diễm bạch sắc này là hỏa diễm gì? Dường như so với Tịch Diệt chi hỏa còn lợi hại hơn nhiều! Nếu như có thể đem hỏa diễm này thu phục….
Sở Nam không tiếp tục nghĩ nữa, vừa ngẩng đầu nhìn liền cảm thấy trọng kiếm thập phần thân thiết, khiến cho hắn có một loại cảm giác giống như thân nhân, muốn nhìn xem hình dáng của trọng kiếm bây giờ như thế nào.
Tâm niệm vừa động, trọng kiếm tự động bay đến trong tay Sở Nam, Sở Nam há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối cảnh này, trọng kiếm đến tay hắn không phải là do võ giả dùng nguyên lực điều khiến, hay lấy lực khống vật, mà giống như trọng kiếm nghe thấy lời kêu gọi của hắn, cao hứng bay đến trong tay hắn.
Kiếm tùy tâm động….
Sau kinh hãi lại là đại hỉ….
Mặc dù không rõ nguyên nhân chuyện này, nhưng Sở Nam rõ ràng cảm thấy chỗ tốt rất lớn.
- Những khổ cực phải chịu đều đáng giá!
Đang lẩm bẩm thì bên ngoài truyền đến một tiếng hô bi thương đến tận cùng:
- Đồ…. Ngốc….
/2163
|