Hoàng Phủ Diệp trọng thương, thất bại trở về, đã gần hấp hối, mượn Vĩnh Sinh điện mới có thể thoát được một mạng. Đây cũng là giải thích tại sao hvp lại dễ dàng đáp ứng bố trí mai phục tại Thập Vạn Đại Sơn, bởi vì Vĩnh Sinh điện chính là át chủ bài lớn nhất của hắn.
Vĩnh Sinh điện xẹt qua một vòng hào quang, muốn đáp xuống hoàng cung.
Lúc này, Vĩnh Sinh điện chỉ cách hoàng cung vẻn vẹn trăm trượng. Vĩnh Sinh điện phá không bay đi, từ Thập Vạn Đại Sơn đến thành Kim Lăng chỉ trong nháy mắt mà thôi, khoảng cách trăm trượng quả thật không đáng là gì.
Thế nhưng lúc hạ xuống được một xích thì một vòng quang quyển hắc sắc lại lóe lên, chặn lại thế hạ xuống Vĩnh Sinh điện.
Hoàng Phủ Diệp kinh hãi, chống đỡ thân thể suy yếu ngồi dậy, sau đó ngửi thấy khí tức tử vong, theo điều kiện phản xạ, Hoàng Phủ Diệp nhớ đến những lời Sở Nam nói lúc trước, bây giờ giống như sấm nổ bên tai.
- Nghịch thần tặc tử, ngươi dám để trẫm có nhà mà không thể về, trẫm phải tru cửu tộc của ngươi, đào mộ phần tổ tiên của ngươi, lấy roi đánh nát thi cốt!
Hoàng Phủ Diệp gào lên, nghĩ đến thất bại ngày hôm nay, lại nghĩ đến những nổi khuất nhục, khí cấp công tâm, một búng máu không thổ ra được, trực tiếp ngã hôn mê bất tỉnh.
Thật ra, “Tử trận” mà Sở Nam bố trí, lực lượng phòng ngự của nó cũng không phải quá mạnh mẽ, chỉ có điều mượn hộ cung đại trận của hoàng cung trước kia cho nên lực phòng ngự mới tăng lên không ít. Lại nói, Vĩnh Sinh điện lúc trước bị Chân Vũ Trụ đâm vào, sau đó lại bay vài vạn dặm, tiêu hao quá lớn, Hoàng Phủ Diệp bản thân lại trọng thương, không thể duy trì cho nên lúc này mới không thể phá được phòng ngự của “Tử trận”.
Vĩnh Sinh điện cứ như vậy treo lơ lửng trên không trung, kỳ hạn 36 canh giờ càng lúc càng gần, mà Hoàng Phủ Diệp chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
o0o
Trở lại Thập Vạn Đại Sơn, lúc Đế Tôn hét lên một tiếng “Núi sập”, bên ngoài vang lên một tiếng nổ ầm, Sở Nam ở trong lòng núi lập tức cảm thấy sơn băng địa liệt (*), cự thạch rơi xuống, “Núi sập” sinh ra vô số năng lượng bạo loạn, công kích đến Sở Nam và Huyền Vô Kỳ, gần như xé rách mảnh không gian này.
(*) Núi sập, đất nứt.
Loạn thạch xuyên không, Huyền Vô Kỳ trước hết muốn phóng ra ngoài, tuy nhiên, “Núi sập” trước mắt khiến căn bản không làm được. Lúc này, Huyền Vô Kỳ đã phát hiện ý đồ của Đế Tôn, Đế Tôn là muốn đem hắn và Sở Nam cùng diệt một chỗ rồi.
Nơi này dù sao cũng là căn cứ của Đại Chu, danh hiệu Đại Chu mấy ngàn năm vẫn rất dọa người, ai biết được trong tay Đế Tôn có dạng siêu cấp át chủ bài nào, hắn mặc dù lĩnh ngộ được quy tắc đơn giản, nhưng không phải là không có khả năng chết.
Cho nên, hết thảy vẫn đề phòng thì tốt hơn.
Cùng lúc đó, Huyền Vô Kỳ lại thầm nghĩ:
- Sở Nam còn chưa trừ khử được, Đế Tôn đã vội vã muốn ra tay, rốt cuộc là có lực lượng gì chống đỡ hắn? Có lẽ lúc trước lão phu nên đem Đế Tôn trảm sát.
Nghĩ đến đây, bên tai Huyền Vô Kỳ bỗng nhiên truyền đến một âm thanh:
- Huyền Vô Kỳ, ngươi muốn chạy đi đâu?
Huyền Vô Kỳ không cần nghĩ cũng biết người nào nói những câu này, chính là Sở Nam rồi, Huyền Vô Kỳ lạnh nhạt nói:
- Lão phu muốn đi, ngươi có thể ngăn cản được sao?
- Chưa chắc.
Thanh âm của Sở Nam vừa dứt, một cơn lốc tử khí liền chặn ngang trước mặt Huyền Vô Kỳ, cơn lốc tử khí thoáng hiện, những cự thạch xung quanh bị cuốn vào đó lập tức bị hóa thành tro tàn…
Huyền Vô Kỳ xoay người lại, trong lòng phẫn hận không thôi, thầm nghĩ:
- Nếu như lão phu đem Hỏa pháp tắc lĩnh ngộ đến cảnh giới thiêu tận vạn vật, há lại sợ cơn lốc tử khí nhỏ nhoi này?
Trong lòng phẫn hận, ngoài miệng cũng giận dữ quát:
- Sở Nam tiểu nhi, ngươi giả vờ?
- Giả vờ cái gì?
Sở Nam biết rõ còn cố hỏi, hắn biết Huyền Vô Kỳ nói chính là lúc ở trong cơn lốc tử khí ở cổ chiến trường dưới lòng Hoành Đoạn sơn mạch, lúc đó hắn ra vẻ không muốn sống cũng phải giết Huyền Vô Kỳ, Sở Nam vừa hỏi thì lại có ba cơn lốc tử khí thoáng hiện, đem Huyền Vô Kỳ bao vây lại.
- Sở Nam tiểu nhi, ngươi làm như vậy, không sợ Đế Tôn đem ngươi trảm sát sao?
Huyền Vô Kỳ nghiêm giọng hét lên, Sở Nam không trả lời vấn đề này của Huyền Vô Kỳ, ngược lại cười nói:
- Huyền Vô Kỳ, ngươi làm người tốt thì làm đến cùng đi, giao cây Chân Vũ Trụ cuối cùng cho ta!
- Có gan ngươi đến thử xem!
- Thử thì thử!
Sở Nam một bước đạp tới, bước vào trong trung tập của bốn cơn lốc tử khí, “Chí Quyền” kích xuống, đồng tử Huyền Vô Kỳ co lại, đem Chân Vũ Trụ ngăn cản, tiếng va chạm vang lên, Sở Nam bị bắn ngược lui, Huyền Vô Kỳ cũng thối lui ba bước.
Mặc dù Chân Vũ Trụ cường hãn, Sở Nam không tạo thành vết nứt nào, cũng triệt tiêu mất bảy thành lực của Sở Nam, nhưng ba thành lực còn lại của “Chí Quyền” cũng không thể khinh thường, cho nên, Huyền Vô Kỳ cũng bị thối lui.
Huyền Vô Kỳ không rõ Sở Nam tại cổ chiến trường gặp được kỳ ngộ gì, không chỉ có được tử khí mà lực lượng trong cơ thể so với lần đầu giao thủ cũng tăng lên gấp bội, hắn không khỏi nghĩ, nếu kỳ ngộ này mà rơi lên người hắn thì giết Sở Nam còn không phải như giết gà giết chó sao?
Nhưng sự thật lại quá tnaf khốc.
Trong lòng Huyền Vô Kỳ dâng lên một cỗ ý niệm, quát lạnh:
- Không có tác dụng đâu, nắm quyền của ngươi có lợi hại hơn cũng không thể phá được Chân Vũ Trụ.
Sở Nam bật cười không đáp, lại một lần nữa đánh tới.
Lại bị đánh bật ra, Huyền Vô Kỳ lại thối lui. Còn không đợi Huyền Vô Kỳ đứng vững thì thân ảnh Sở Nam lại cố chấp đánh tới lần nữa.
Ba lần, năm lần, vài chục lần…
Vĩnh Sinh điện xẹt qua một vòng hào quang, muốn đáp xuống hoàng cung.
Lúc này, Vĩnh Sinh điện chỉ cách hoàng cung vẻn vẹn trăm trượng. Vĩnh Sinh điện phá không bay đi, từ Thập Vạn Đại Sơn đến thành Kim Lăng chỉ trong nháy mắt mà thôi, khoảng cách trăm trượng quả thật không đáng là gì.
Thế nhưng lúc hạ xuống được một xích thì một vòng quang quyển hắc sắc lại lóe lên, chặn lại thế hạ xuống Vĩnh Sinh điện.
Hoàng Phủ Diệp kinh hãi, chống đỡ thân thể suy yếu ngồi dậy, sau đó ngửi thấy khí tức tử vong, theo điều kiện phản xạ, Hoàng Phủ Diệp nhớ đến những lời Sở Nam nói lúc trước, bây giờ giống như sấm nổ bên tai.
- Nghịch thần tặc tử, ngươi dám để trẫm có nhà mà không thể về, trẫm phải tru cửu tộc của ngươi, đào mộ phần tổ tiên của ngươi, lấy roi đánh nát thi cốt!
Hoàng Phủ Diệp gào lên, nghĩ đến thất bại ngày hôm nay, lại nghĩ đến những nổi khuất nhục, khí cấp công tâm, một búng máu không thổ ra được, trực tiếp ngã hôn mê bất tỉnh.
Thật ra, “Tử trận” mà Sở Nam bố trí, lực lượng phòng ngự của nó cũng không phải quá mạnh mẽ, chỉ có điều mượn hộ cung đại trận của hoàng cung trước kia cho nên lực phòng ngự mới tăng lên không ít. Lại nói, Vĩnh Sinh điện lúc trước bị Chân Vũ Trụ đâm vào, sau đó lại bay vài vạn dặm, tiêu hao quá lớn, Hoàng Phủ Diệp bản thân lại trọng thương, không thể duy trì cho nên lúc này mới không thể phá được phòng ngự của “Tử trận”.
Vĩnh Sinh điện cứ như vậy treo lơ lửng trên không trung, kỳ hạn 36 canh giờ càng lúc càng gần, mà Hoàng Phủ Diệp chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
o0o
Trở lại Thập Vạn Đại Sơn, lúc Đế Tôn hét lên một tiếng “Núi sập”, bên ngoài vang lên một tiếng nổ ầm, Sở Nam ở trong lòng núi lập tức cảm thấy sơn băng địa liệt (*), cự thạch rơi xuống, “Núi sập” sinh ra vô số năng lượng bạo loạn, công kích đến Sở Nam và Huyền Vô Kỳ, gần như xé rách mảnh không gian này.
(*) Núi sập, đất nứt.
Loạn thạch xuyên không, Huyền Vô Kỳ trước hết muốn phóng ra ngoài, tuy nhiên, “Núi sập” trước mắt khiến căn bản không làm được. Lúc này, Huyền Vô Kỳ đã phát hiện ý đồ của Đế Tôn, Đế Tôn là muốn đem hắn và Sở Nam cùng diệt một chỗ rồi.
Nơi này dù sao cũng là căn cứ của Đại Chu, danh hiệu Đại Chu mấy ngàn năm vẫn rất dọa người, ai biết được trong tay Đế Tôn có dạng siêu cấp át chủ bài nào, hắn mặc dù lĩnh ngộ được quy tắc đơn giản, nhưng không phải là không có khả năng chết.
Cho nên, hết thảy vẫn đề phòng thì tốt hơn.
Cùng lúc đó, Huyền Vô Kỳ lại thầm nghĩ:
- Sở Nam còn chưa trừ khử được, Đế Tôn đã vội vã muốn ra tay, rốt cuộc là có lực lượng gì chống đỡ hắn? Có lẽ lúc trước lão phu nên đem Đế Tôn trảm sát.
Nghĩ đến đây, bên tai Huyền Vô Kỳ bỗng nhiên truyền đến một âm thanh:
- Huyền Vô Kỳ, ngươi muốn chạy đi đâu?
Huyền Vô Kỳ không cần nghĩ cũng biết người nào nói những câu này, chính là Sở Nam rồi, Huyền Vô Kỳ lạnh nhạt nói:
- Lão phu muốn đi, ngươi có thể ngăn cản được sao?
- Chưa chắc.
Thanh âm của Sở Nam vừa dứt, một cơn lốc tử khí liền chặn ngang trước mặt Huyền Vô Kỳ, cơn lốc tử khí thoáng hiện, những cự thạch xung quanh bị cuốn vào đó lập tức bị hóa thành tro tàn…
Huyền Vô Kỳ xoay người lại, trong lòng phẫn hận không thôi, thầm nghĩ:
- Nếu như lão phu đem Hỏa pháp tắc lĩnh ngộ đến cảnh giới thiêu tận vạn vật, há lại sợ cơn lốc tử khí nhỏ nhoi này?
Trong lòng phẫn hận, ngoài miệng cũng giận dữ quát:
- Sở Nam tiểu nhi, ngươi giả vờ?
- Giả vờ cái gì?
Sở Nam biết rõ còn cố hỏi, hắn biết Huyền Vô Kỳ nói chính là lúc ở trong cơn lốc tử khí ở cổ chiến trường dưới lòng Hoành Đoạn sơn mạch, lúc đó hắn ra vẻ không muốn sống cũng phải giết Huyền Vô Kỳ, Sở Nam vừa hỏi thì lại có ba cơn lốc tử khí thoáng hiện, đem Huyền Vô Kỳ bao vây lại.
- Sở Nam tiểu nhi, ngươi làm như vậy, không sợ Đế Tôn đem ngươi trảm sát sao?
Huyền Vô Kỳ nghiêm giọng hét lên, Sở Nam không trả lời vấn đề này của Huyền Vô Kỳ, ngược lại cười nói:
- Huyền Vô Kỳ, ngươi làm người tốt thì làm đến cùng đi, giao cây Chân Vũ Trụ cuối cùng cho ta!
- Có gan ngươi đến thử xem!
- Thử thì thử!
Sở Nam một bước đạp tới, bước vào trong trung tập của bốn cơn lốc tử khí, “Chí Quyền” kích xuống, đồng tử Huyền Vô Kỳ co lại, đem Chân Vũ Trụ ngăn cản, tiếng va chạm vang lên, Sở Nam bị bắn ngược lui, Huyền Vô Kỳ cũng thối lui ba bước.
Mặc dù Chân Vũ Trụ cường hãn, Sở Nam không tạo thành vết nứt nào, cũng triệt tiêu mất bảy thành lực của Sở Nam, nhưng ba thành lực còn lại của “Chí Quyền” cũng không thể khinh thường, cho nên, Huyền Vô Kỳ cũng bị thối lui.
Huyền Vô Kỳ không rõ Sở Nam tại cổ chiến trường gặp được kỳ ngộ gì, không chỉ có được tử khí mà lực lượng trong cơ thể so với lần đầu giao thủ cũng tăng lên gấp bội, hắn không khỏi nghĩ, nếu kỳ ngộ này mà rơi lên người hắn thì giết Sở Nam còn không phải như giết gà giết chó sao?
Nhưng sự thật lại quá tnaf khốc.
Trong lòng Huyền Vô Kỳ dâng lên một cỗ ý niệm, quát lạnh:
- Không có tác dụng đâu, nắm quyền của ngươi có lợi hại hơn cũng không thể phá được Chân Vũ Trụ.
Sở Nam bật cười không đáp, lại một lần nữa đánh tới.
Lại bị đánh bật ra, Huyền Vô Kỳ lại thối lui. Còn không đợi Huyền Vô Kỳ đứng vững thì thân ảnh Sở Nam lại cố chấp đánh tới lần nữa.
Ba lần, năm lần, vài chục lần…
/2163
|