Người ta không sợ tin tức tiết lộ, vậy thì chỉ có hai loại khả năng, một loại là ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không biết lượng sức mình. Còn một loại là tự tin, tự tin tuyệt đối vào lực lượng của bản thân. Lúc này, không ít người đều nhớ đến câu nói vừa rồi của Sở Nam: “Người thay đổi đại lục Đồ Đằng”.
Nghi vấn trùng trùng điệp điệp, cả đám không khỏi thầm nghĩ:
- Thực lực của người này như thế nào mà dám nói ra những lời đầy tự tin và càn rỡ đến vậy?
- Các ngươi còn không đi?
Nghe thấy câu nói này, trong lòng đám người lại nổi lên cảm giác hoang đường, thiên ngoại khách lại này chẳng lẽ cứ như vậy thả bọn hắn rời đi? Bọn hắn đều nhìn chằm chằm Sở Nam, muốn xem xem Sở Nam có phải đang có âm mưu gì không, liệu có phải chờ bọn hắn quay người rời đi thì sẽ đem bọn hắn tiêu diệt.
- Nếu như các ngươi không chịu đi, vậy thì vĩnh viễn đừng bao giờ đi nữa.
Lần này mặc dù ngữ khí của Sở Nam bình thản đến cực điểm, nhưng một cỗ uy áp nhiếp người lại phô thiên lấp địa tràn tới. Dưới uy áp này, trong lòng mọi người đều dấy lên cảm giác như bị siết chặt, cảm thấy khó thở, âm thầm vận lực ngăn cản, nhưng vừa vận lực thì toàn bộ mới phát hiện ra lực lượng Đồ Đằng trong cơ thể giống như rơi vào đầm lầy, căn bản không thể vận chuyển được.
Thoáng chốc, sắc mặt mọi người đều tái nhợt như tuyết, không ai dám dừng lại, tất cả đều xoay người bỏ chạy, không ai dám bay lên không, cho dù là những tộc nhân Đồ Đằng trên không. Mọi người chạy ra đến ngoài mấy ngàn mét mới phát hiện lực lượng Đồ Đằng trong cơ thể khôi phục lại bình thường, mà thần bí nhân cường đại kia cũng không đuổi theo, nhất thời, hòn đá đè nặng trong lòng mọi người cuối cùng cũng được trút xuống.
Mặc dù hòn đá đã được trút xuống, thế nhưng trong lòng bọn hắn vẫn mơ hồ cảm thấy không ổn, thế nhưng thủy chung không thể áp chế được, cảm thấy đại lục Đồ Đằng từ nay có thể sẽ không còn yên bình nữa.
Sở Nam ôm lấy tiểu Hắc, sau đó nói với Tiểu Tinh:
- Đi thôi, trở lại Thỏ tộc các ngươi xem xem, chuẩn bị sẵn sàng, không bao lâu nữa thì Thương Lang tộc sẽ công đến.
Tiểu Tinh nghe thấy Thương Lang tộc, vẻ mặt không hề sợ hãi, ngược lại vô cùng kích động, nhưng lập tức, giữa hai đầu lông mày của Tiểu Tinh lại có phần u sầu, nhíu chặt một chỗ, sau đó nói:
- Đại nhân, bây giờ chúng ta vẫn còn ở bên trong Cửu U luyện cảnh, còn một ngày nửa thì Cửu U luyện cảnh mới mở ra, nếu Cửu U luyện cảnh không mở ra, kết giới không khai mở thì người bên trong cũng không ai có thể rời đi được!
- Ta đi vào Cửu U luyện cảnh được thì tất nhiên cũng có thể đi ra khỏi Cửu U luyện cảnh được!
Tiểu Tinh nghe nói vậy, nhất thời khiếp sợ, chỉ trong giây lát khiếp sợ liền lan tràn khắp toàn thân, khiếp sợ mãnh liệt như thủy triều chợt biến thành cuồng hỉ, trong lòng nghĩ:
- Đại nhân cường đại như thế, Thỏ Ngọc tộc được cứu rồi. Thế nhưng, ta phải làm thế nào để hồi báo đại nhân đây?
Tiểu Tinh nghĩ nửa ngày, cuối cùng liền nghĩ đến một loại khả năng.
Sở Nam một đường tiến thẳng về phía trước, trên đường đi đụng phải không ít ma thú, những ma thú tại đại lục Đồ Đằng này được xưng là Huyền thú, chỉ có điều, trong mắt Sở Nam, ma thú và Huyền thú cũng không có bao nhiêu khác biệt, ngay cả thú hạch trong cơ thể cũng không khác, chẳng qua là khác tên gọi mà thôi.
Bởi vì Sở Nam và tiểu Hắc đều đem khí tức thu liễm cho nên Huyền thú không thể cảm giác được khí tức cường đại, chỉ cảm thấy Tiểu Tinh nhỏ yếu, lập tức lũ lượt công kích Sở Nam, kết quả là tất cả đều rơi vào kết cục thân bạo, thú hạch nát.
Vẻ khiếp sợ trong mắt Tiểu Tinh chưa từng biến mất, đại nhân có thể giết chết được nhiều Huyền thú như vậy, Tiểu Tinh đương nhiên không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng điều khiến Tiểu Tinh khiếp sợ chính là nàng căn bản không nhìn thấy đại nhân ra tay như thế nào thì tất cả Huyền Thú xông đến cách phạm vi đại nhân 10 mét đã tự động bạo liệt rồi.
Sở Nam vừa đi, trong lòng chợt nghĩ đến việc tìm cho Thỏ tộc nhân một bộ Đồ Đằng chiến kỹ thích hợp, sau đó luyện chế đan dược, tận lực cản biến thể chất của Thỏ Ngọc tộc. Dù sao thì Thỏ Ngọc tộc cũng quá yếu nhược.
Không mất bao nhiêu thời gian thì đám người Sở Nam đã đi đến chỗ kết giới, Sở Nam không vội vàng phá vỡ kết giới, ngược lại cẩn thận nghiên cứu, cẩn thận suy nghĩ xem “kết giới” này đến cùng là thứ gì.
Có kết giới, người bên trong Cửu U luyện cảnh hiển nhiên không thể ra ngoài, đồng thời người bên ngoài cũng không biết bên trong Cửu U luyện cảnh đến cùng đã xảy ra tình huống như thế nào.
Trong một tòa đại điện bên ngoài kết giới, trên thượng vị, một trung niên nhân mày rậm mắt to, trên mặt hiện lên vẻ cuồng vọng. Bên cạnh là một nữ tử tuyệt mỹ đang quỳ đấm chân cho trung niên nhân.
Trung niên nhân đưa tay nâng cằm của nữ tử tuyệt mỹ lên, tùy ý vuốt ve, sau đó bàn tay chậm rãi trượt xuống dưới, trượt vào bên trong một khe rãnh, sau đó mới cười nói:
- Như Nhan, ngươi nói xem lần thí luyện này, Thỏ Ngọc tộc của ngươi sẽ có bao nhiêu người đi ra?
Không đợi nữ tử tuyệt mỹ tên là Như Nhan trả lời, bên dưới đã có người cười nịnh, nói:
- Ta thấy, theo như thường lệ, Thỏ Ngọc tộc e rằng sẽ toàn diệt mất thôi.
- Hùng Hoàn huynh, như vậy cũng không nhất định, Thỏ Ngọc tộc nếu như ẩn nấp, sau đó đợi khi kết giới mở thì mới đi ra ngoài, như vậy còn không phải vẫn có vài người đi ra sao?
- Hầu Giang huynh, ta đánh cuộc rằng Thỏ Ngọc tộc, khẳng định không ai có thể ra được!
Mọi người quay đầu lại nhìn hai người nói chuyện, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ nghi vấn, trung niên nhân ở phía trên chợt hỏi:
- Thương Lang Đột, ngươi có lòng tin vậy sao?
Nghi vấn trùng trùng điệp điệp, cả đám không khỏi thầm nghĩ:
- Thực lực của người này như thế nào mà dám nói ra những lời đầy tự tin và càn rỡ đến vậy?
- Các ngươi còn không đi?
Nghe thấy câu nói này, trong lòng đám người lại nổi lên cảm giác hoang đường, thiên ngoại khách lại này chẳng lẽ cứ như vậy thả bọn hắn rời đi? Bọn hắn đều nhìn chằm chằm Sở Nam, muốn xem xem Sở Nam có phải đang có âm mưu gì không, liệu có phải chờ bọn hắn quay người rời đi thì sẽ đem bọn hắn tiêu diệt.
- Nếu như các ngươi không chịu đi, vậy thì vĩnh viễn đừng bao giờ đi nữa.
Lần này mặc dù ngữ khí của Sở Nam bình thản đến cực điểm, nhưng một cỗ uy áp nhiếp người lại phô thiên lấp địa tràn tới. Dưới uy áp này, trong lòng mọi người đều dấy lên cảm giác như bị siết chặt, cảm thấy khó thở, âm thầm vận lực ngăn cản, nhưng vừa vận lực thì toàn bộ mới phát hiện ra lực lượng Đồ Đằng trong cơ thể giống như rơi vào đầm lầy, căn bản không thể vận chuyển được.
Thoáng chốc, sắc mặt mọi người đều tái nhợt như tuyết, không ai dám dừng lại, tất cả đều xoay người bỏ chạy, không ai dám bay lên không, cho dù là những tộc nhân Đồ Đằng trên không. Mọi người chạy ra đến ngoài mấy ngàn mét mới phát hiện lực lượng Đồ Đằng trong cơ thể khôi phục lại bình thường, mà thần bí nhân cường đại kia cũng không đuổi theo, nhất thời, hòn đá đè nặng trong lòng mọi người cuối cùng cũng được trút xuống.
Mặc dù hòn đá đã được trút xuống, thế nhưng trong lòng bọn hắn vẫn mơ hồ cảm thấy không ổn, thế nhưng thủy chung không thể áp chế được, cảm thấy đại lục Đồ Đằng từ nay có thể sẽ không còn yên bình nữa.
Sở Nam ôm lấy tiểu Hắc, sau đó nói với Tiểu Tinh:
- Đi thôi, trở lại Thỏ tộc các ngươi xem xem, chuẩn bị sẵn sàng, không bao lâu nữa thì Thương Lang tộc sẽ công đến.
Tiểu Tinh nghe thấy Thương Lang tộc, vẻ mặt không hề sợ hãi, ngược lại vô cùng kích động, nhưng lập tức, giữa hai đầu lông mày của Tiểu Tinh lại có phần u sầu, nhíu chặt một chỗ, sau đó nói:
- Đại nhân, bây giờ chúng ta vẫn còn ở bên trong Cửu U luyện cảnh, còn một ngày nửa thì Cửu U luyện cảnh mới mở ra, nếu Cửu U luyện cảnh không mở ra, kết giới không khai mở thì người bên trong cũng không ai có thể rời đi được!
- Ta đi vào Cửu U luyện cảnh được thì tất nhiên cũng có thể đi ra khỏi Cửu U luyện cảnh được!
Tiểu Tinh nghe nói vậy, nhất thời khiếp sợ, chỉ trong giây lát khiếp sợ liền lan tràn khắp toàn thân, khiếp sợ mãnh liệt như thủy triều chợt biến thành cuồng hỉ, trong lòng nghĩ:
- Đại nhân cường đại như thế, Thỏ Ngọc tộc được cứu rồi. Thế nhưng, ta phải làm thế nào để hồi báo đại nhân đây?
Tiểu Tinh nghĩ nửa ngày, cuối cùng liền nghĩ đến một loại khả năng.
Sở Nam một đường tiến thẳng về phía trước, trên đường đi đụng phải không ít ma thú, những ma thú tại đại lục Đồ Đằng này được xưng là Huyền thú, chỉ có điều, trong mắt Sở Nam, ma thú và Huyền thú cũng không có bao nhiêu khác biệt, ngay cả thú hạch trong cơ thể cũng không khác, chẳng qua là khác tên gọi mà thôi.
Bởi vì Sở Nam và tiểu Hắc đều đem khí tức thu liễm cho nên Huyền thú không thể cảm giác được khí tức cường đại, chỉ cảm thấy Tiểu Tinh nhỏ yếu, lập tức lũ lượt công kích Sở Nam, kết quả là tất cả đều rơi vào kết cục thân bạo, thú hạch nát.
Vẻ khiếp sợ trong mắt Tiểu Tinh chưa từng biến mất, đại nhân có thể giết chết được nhiều Huyền thú như vậy, Tiểu Tinh đương nhiên không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng điều khiến Tiểu Tinh khiếp sợ chính là nàng căn bản không nhìn thấy đại nhân ra tay như thế nào thì tất cả Huyền Thú xông đến cách phạm vi đại nhân 10 mét đã tự động bạo liệt rồi.
Sở Nam vừa đi, trong lòng chợt nghĩ đến việc tìm cho Thỏ tộc nhân một bộ Đồ Đằng chiến kỹ thích hợp, sau đó luyện chế đan dược, tận lực cản biến thể chất của Thỏ Ngọc tộc. Dù sao thì Thỏ Ngọc tộc cũng quá yếu nhược.
Không mất bao nhiêu thời gian thì đám người Sở Nam đã đi đến chỗ kết giới, Sở Nam không vội vàng phá vỡ kết giới, ngược lại cẩn thận nghiên cứu, cẩn thận suy nghĩ xem “kết giới” này đến cùng là thứ gì.
Có kết giới, người bên trong Cửu U luyện cảnh hiển nhiên không thể ra ngoài, đồng thời người bên ngoài cũng không biết bên trong Cửu U luyện cảnh đến cùng đã xảy ra tình huống như thế nào.
Trong một tòa đại điện bên ngoài kết giới, trên thượng vị, một trung niên nhân mày rậm mắt to, trên mặt hiện lên vẻ cuồng vọng. Bên cạnh là một nữ tử tuyệt mỹ đang quỳ đấm chân cho trung niên nhân.
Trung niên nhân đưa tay nâng cằm của nữ tử tuyệt mỹ lên, tùy ý vuốt ve, sau đó bàn tay chậm rãi trượt xuống dưới, trượt vào bên trong một khe rãnh, sau đó mới cười nói:
- Như Nhan, ngươi nói xem lần thí luyện này, Thỏ Ngọc tộc của ngươi sẽ có bao nhiêu người đi ra?
Không đợi nữ tử tuyệt mỹ tên là Như Nhan trả lời, bên dưới đã có người cười nịnh, nói:
- Ta thấy, theo như thường lệ, Thỏ Ngọc tộc e rằng sẽ toàn diệt mất thôi.
- Hùng Hoàn huynh, như vậy cũng không nhất định, Thỏ Ngọc tộc nếu như ẩn nấp, sau đó đợi khi kết giới mở thì mới đi ra ngoài, như vậy còn không phải vẫn có vài người đi ra sao?
- Hầu Giang huynh, ta đánh cuộc rằng Thỏ Ngọc tộc, khẳng định không ai có thể ra được!
Mọi người quay đầu lại nhìn hai người nói chuyện, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ nghi vấn, trung niên nhân ở phía trên chợt hỏi:
- Thương Lang Đột, ngươi có lòng tin vậy sao?
/2163
|