- Ngao ngao... Ngao ngao gào...
Ngũ quan của Ngụy Chấn chớp mắt quấn lại một cục, tròng mắt trừng lớn muốn rơi ra ngoài. Hắn nằm trên đất thê thảm gào to, tiếng này nghe thật là thương tâm, làm cho người nghe muốn rơi nước mắt.
Lúc này coi như là người ngu cũng sẽ thấy chuyện này không thích hợp.
- Chuyện này xảy ra vậy, thật quá khó hiểu.
- Ngụy Chấn là võ giả Nhân Cấp trung kỳ, còn thức tỉnh huyết mạch, làm sao cả hai lần đều đụng vào chân của Tần Trần?
- Tà môn!
Người vây xem lộ ra vẻ mặt khác nhau, cổ quái bàn luận.
Lâm Thiên và Trương Anh cũng trợn mắt há mồm, vô cùng kinh hỉ.
- Tiểu tạp chủng, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta có cơ hội nhất định làm cho ngươi đẹp mắt.
Ngụy Chấn đau đớn lăn lộn trên đất, cả nửa ngày mới nói được một câu, ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm Tần Trần, trong mắt hận như là không thể chém Tần Trần ra thành ngàn mảnh.
Ban đầu Tần Trần đã xoay người rời đi nhưng nghe hắn nói thế thì đột nhiên xoay người, ánh mắt băng lãnh nhìn đến làm Ngụy Chấn run nhẹ.
- Còn dám mắng ta thêm một câu nữa thì ta làm thịt ngươi.
Tần Trần câu chữ rõ ràng nói.
Thanh âm băng hàn kia phảng phất như như là đến từ Cửu U Địa Ngục. Ngụy Chấn vốn còn muốn chửi ầm lên, nhưng không biết vì sao khi nhìn đến ánh mắt Tần Trần cả người lại run rẩy, thân để đã không kìm nén được mà lạnh run. Lời chửi rủa vốn định nói cũng không mắng ra khỏi miệng được nữa.
Tần Trần cười lạnh, sau đó đột ngột xoay người, bước dài rời khỏi chỗ này, chỉ lưu lại một đám học viên trợn mắt há mồm.
Nhìn bóng lưng Tần Trần biến mất trong tầm mắt, mấy người Ngụy Chấn mới từ trong mơ mộng phục hồi lại tinh thần.
- Tên tiểu tạp chủng này.
Ngụy Chấn thở ra một hơi, trong con ngươi lóe ra vẻ âm ngoan.
Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vì sao không lâu trước đó Tần Trần bị mình mạnh mẽ đánh một trận ở trên đài kém chút chết đi bây giờ lại có thực lực cao như vậy?
Ngụy Chấn uất ức nghĩ đến quá trình giao thủ lần trước, nhịn không được trong lòng run rẩy.
Hai chân Tần Trần quả thật như là chân của thần vậy. Tài nghệ cao cường hoàn toàn đùa bỡn mình trong tay, căn bản không phải là một tên võ giả Nhân Cấp sơ kỳ có thể thi triển ra được.
- Đại ca, đại ca không có sao chớ?
Ba người hầu của Ngụy Chấn lúc này mới bò từ dưới đất dậy sợ hãi nói.
- Con mẹ ngươi còn dám hỏi ta có việc gì hả? Còn không mau dìu ta đến phòng điều trị, a, bảo bối của ta.
Ngụy Chấn cảm thụ được trứng bản thân đã nát hết, lần nữa gào lên thống khổ. Ánh mắt hắn oán độc, trong lòng gầm thét dữ tợn:
- Tần Trần, người chờ xem, thù này Ngụy Chấn ta nhất định sẽ báo.
Loại bỏ bốn người Ngụy Chấn, Tần Trần bước nhanh đi tới phòng tu luyện. Lâm Thiên và Trương Anh cũng mau chóng đuổi theo.
- Trần thiếu, ngươi thật là không có chuyện gì? Vừa nảy ngươi thật rất đẹp trai.
Lâm Thiên và Trương Anh kích động nói, vẫn còn đắm chìm trong cái lúc mà Tần Trần đại phát thần uy.
- Chúng ta không ai bị thương, ha hả, lần này thật mẹ nó thoải mái. Ta xem xem mấy người Ngụy Chấn lần sau còn dám tìm chúng ta phiền toái nữa hay không.
Vẻ mặt Lâm Thiên hưng phấn.
Trương Anh cũng rất hưng phấn, nhưng sau đó nhịn không được lo lắng nói:
- Thế nhưng Ngụy Chấn là công tử Ngụy Hầu Gia, Trần thiếu đánh hắn ra như vậy liệu có phiền toái gì không?
- Hừ, có gì mà phiền toái.
Lâm Thiên cười lạnh nói:
- Học viên ẩu đả với nhau là chuyện không thể bình thường hơn được nữa, chỉ cần không có giết người thì học viện căn bản sẽ không quản đến. Ngụy Hầu Gia cũng sẽ không nói được gì. Lần trước Trần thiếu quyết đấu với Ngụy Chấn trên đài bị hắn âm thầm hạ thủ, kém chút đánh chết học viện cũng không có thèm quan tâm.
Nhưng mà trên mặt Trương Anh vẫn còn lo lắng:
- Ngụy Hầu cùng học viện thì không có lý do để ra tay, nhưng ta sợ là đại ca của Ngụy Chấn, Ngụy Chân.
- Hắn ấy à?
Trên mặt Lâm Thiên cũng lộ ra vẻ ngưng trọng. Ngụy Chân lớn hơn Ngụy Chấn hai tuổi, là đệ tử lớp cao cấp của học viện, là cao thủ Nhân Cấp hậu kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách một bước liền sẽ vào Địa Cấp, là nhân vật phong vân trong học viện.
- Hắn chắc là không ra tay đâu?
Lâm Thiên thấp thỏm nói.
Ngụy Chân còn đáng sợ hơn đệ đệ của hắn Ngụy Chấn nhiều. Học viên trong học viện hầu như ai cũng kiêng kỵ hắn.
Tần Trần nhìn hai người lo lắng thay mình, trong lòng ấm áp, cười nói:
- Ngụy Chấn nếu có gan dám gọi viện binh, thì ngay cả đại ca hắn ta cũng đánh.
- Hízz!
Lâm Thiên và Trương Anh đồng thời hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn Tần Trần.
Làm sao mới không gặp có vài ngày mà Trần thiếu vô luận từ thực lực tới khí chất đều thay đổi đây? Điều này khiến cho nội tâm hai người cùng dâng lên một cổ ý nghĩ sùng bái.
Ba người nói chuyện vài câu, rất nhanh đã đi đến Tháp Tu Luyện của học viện.
Tu luyện tháp đồ sộ, thẳng nhập mây xanh.
Tần Trần đi vào trong, bên trong đã đầy ắp người.
Thiên Tinh Học Viện chính là đệ nhất học viện của Đại Tề Quốc, trừ Ngụy Chấn, Lâm Thiên, Trương Anh cùng con em quan lại ở Vương Đô ra thì càng đông hơn chính là đệ tử từ cả nước tụ tập về. Bọn họ vất vả thi vào Thiên Tinh Học Viện, tất nhiên sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội tốt nào, rất nhiều người vừa có cơ hội liền sẽ đi Tháp Tu Luyện ngâm mình.
Thế nên trong các gian phòng của Tháp Tu Luyện đều vĩnh viễn kín mít và lúc nào cũng phải xếp hàng.
- Di, đây không phải là Tần Trần ít ngày trước bị Ngụy Chấn đánh ngất ở trên đài sao? Nghe nói hắn đi còn không được, mới vài ngày mà đã khỏi hẳn rồi à?
- Xuỵt, nhỏ giọng thôi, người ta là cháu ngoại trai của An Bình Hầu, con cháu Định Vũ Vương, coi chừng ngươi gặp phiền phức đó.
- Hừ, ta mà sợ hắn hả. Hắn chỉ là con tư sinh mà thôi, hơn nữa ta nghe nói hắn 16 tuổi rồi mà vẫn không có thức tỉnh huyết mạch. Không lâu nữa đến đợt khảo hạch của học viện, hắn sợ là sẽ thành người đều tiên bởi vì vấn đề huyết mạch mà bị đuổi ra khỏi Thiên Tinh Học Viện.
- Cái này khá là kỳ quái, có thể trở thành võ giả thì coi như huyết mạch có chém một chút, cũng ít nhất có thể thức tỉnh nhất phẩm huyết mạch. Ngay cả huyết mạch cũng không thể thức tỉnh, thật sự rất là khó gặp.
- Hắc hắc, nghe nói là con tư sinh, nên huyết mạch là truyền thừa từ đời trước, chắc là không là của lão cha số hưởng của hắn chớ...
Trong đám người không ít người nhìn ra Tần Trần, nhất thời xì xào bàn tán xôn xao.
Thân phận đặc thù của Tần Trần và với chuyện hắn chưa thể thức tỉnh huyết mạch sớm đã khiến cho hắn trở thành một người có chút danh tiếng ở học viện.
Đặc biệt là một ít đệ tử bình dân, vốn rất là căm thù con cháu thế gia, chuyện của Tần Trần càng khiến cho hắn trở thành đối tượng để bọn chúng tung tin đồn.
- Mấy người các ngươi nói bậy bạ gì đấy?
Lâm Thiên và Trương Anh nghe đám người xì xào bàn tán nhất thời giận tím mặt, nổi giận đùng đùng tiến lên.
Tần Trần bắt lại bả vai hai người, thong thả mà ung dung nhìn bọn chúng một cái, liền chậm chạp đi vào trước mặt đám người.
- Ngươi muốn làm chi?
- Sao lại chen ngang nha.
- Biết trước sau không hả.
Mấy người lập tức bất mãn la lên.
Tần Trần nhàn nhạt nhìn bọn họ, ánh mắt băng lãnh mang theo hàn ý dọa người, khiến cho bọn họ không ngừng thở gấp.
- Về sau còn để cho ta nghe những lời này, thì các ngươi đừng hòng tồn tại ở Thiên Tinh Học Viện.
Tần Trần nói thản nhiên.
Thanh âm hắn nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một cỗ khí thế không thể nghi ngờ.
Sắc mặt mấy người trắng bệch, trong lòng mọc lên cảm giác sợ hãi không thể hiểu. Có điều ở ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy lại không khỏi có chút mất mặt, liền lầm bầm nói:
- Dựa vào cái gì...
Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Thiên và Trương Anh hung ác cắt lời:
- Hừ, còn nhiều chuyện, còn nói nữa có tin là đánh các ngươi hay không.
Sắc mặt mấy người đại biến, ngượng ngùng không dám mở miệng nữa.
Thiên Tinh Học Viện cấm giết người, nhưng không cấm ẩu đả, vì thế mà học viên trong học viện ẩu đả rất nhiều.
Còn mà đi lên đài quyết đầu thì lúc này ngay cả đánh chết người cũng không cần phụ trách.
Song phương thật muốn xung đột với nhau, đám con cháu thế gia như là Lâm Thiên sẽ không có chuyện gì, coi như có bị học viện khai trừ cũng không ảnh hưởng lớn. Có điều tiền đồ của đám con em bình dân như bọn họ thì liền triệt để xong đời.
Ngũ quan của Ngụy Chấn chớp mắt quấn lại một cục, tròng mắt trừng lớn muốn rơi ra ngoài. Hắn nằm trên đất thê thảm gào to, tiếng này nghe thật là thương tâm, làm cho người nghe muốn rơi nước mắt.
Lúc này coi như là người ngu cũng sẽ thấy chuyện này không thích hợp.
- Chuyện này xảy ra vậy, thật quá khó hiểu.
- Ngụy Chấn là võ giả Nhân Cấp trung kỳ, còn thức tỉnh huyết mạch, làm sao cả hai lần đều đụng vào chân của Tần Trần?
- Tà môn!
Người vây xem lộ ra vẻ mặt khác nhau, cổ quái bàn luận.
Lâm Thiên và Trương Anh cũng trợn mắt há mồm, vô cùng kinh hỉ.
- Tiểu tạp chủng, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta có cơ hội nhất định làm cho ngươi đẹp mắt.
Ngụy Chấn đau đớn lăn lộn trên đất, cả nửa ngày mới nói được một câu, ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm Tần Trần, trong mắt hận như là không thể chém Tần Trần ra thành ngàn mảnh.
Ban đầu Tần Trần đã xoay người rời đi nhưng nghe hắn nói thế thì đột nhiên xoay người, ánh mắt băng lãnh nhìn đến làm Ngụy Chấn run nhẹ.
- Còn dám mắng ta thêm một câu nữa thì ta làm thịt ngươi.
Tần Trần câu chữ rõ ràng nói.
Thanh âm băng hàn kia phảng phất như như là đến từ Cửu U Địa Ngục. Ngụy Chấn vốn còn muốn chửi ầm lên, nhưng không biết vì sao khi nhìn đến ánh mắt Tần Trần cả người lại run rẩy, thân để đã không kìm nén được mà lạnh run. Lời chửi rủa vốn định nói cũng không mắng ra khỏi miệng được nữa.
Tần Trần cười lạnh, sau đó đột ngột xoay người, bước dài rời khỏi chỗ này, chỉ lưu lại một đám học viên trợn mắt há mồm.
Nhìn bóng lưng Tần Trần biến mất trong tầm mắt, mấy người Ngụy Chấn mới từ trong mơ mộng phục hồi lại tinh thần.
- Tên tiểu tạp chủng này.
Ngụy Chấn thở ra một hơi, trong con ngươi lóe ra vẻ âm ngoan.
Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vì sao không lâu trước đó Tần Trần bị mình mạnh mẽ đánh một trận ở trên đài kém chút chết đi bây giờ lại có thực lực cao như vậy?
Ngụy Chấn uất ức nghĩ đến quá trình giao thủ lần trước, nhịn không được trong lòng run rẩy.
Hai chân Tần Trần quả thật như là chân của thần vậy. Tài nghệ cao cường hoàn toàn đùa bỡn mình trong tay, căn bản không phải là một tên võ giả Nhân Cấp sơ kỳ có thể thi triển ra được.
- Đại ca, đại ca không có sao chớ?
Ba người hầu của Ngụy Chấn lúc này mới bò từ dưới đất dậy sợ hãi nói.
- Con mẹ ngươi còn dám hỏi ta có việc gì hả? Còn không mau dìu ta đến phòng điều trị, a, bảo bối của ta.
Ngụy Chấn cảm thụ được trứng bản thân đã nát hết, lần nữa gào lên thống khổ. Ánh mắt hắn oán độc, trong lòng gầm thét dữ tợn:
- Tần Trần, người chờ xem, thù này Ngụy Chấn ta nhất định sẽ báo.
Loại bỏ bốn người Ngụy Chấn, Tần Trần bước nhanh đi tới phòng tu luyện. Lâm Thiên và Trương Anh cũng mau chóng đuổi theo.
- Trần thiếu, ngươi thật là không có chuyện gì? Vừa nảy ngươi thật rất đẹp trai.
Lâm Thiên và Trương Anh kích động nói, vẫn còn đắm chìm trong cái lúc mà Tần Trần đại phát thần uy.
- Chúng ta không ai bị thương, ha hả, lần này thật mẹ nó thoải mái. Ta xem xem mấy người Ngụy Chấn lần sau còn dám tìm chúng ta phiền toái nữa hay không.
Vẻ mặt Lâm Thiên hưng phấn.
Trương Anh cũng rất hưng phấn, nhưng sau đó nhịn không được lo lắng nói:
- Thế nhưng Ngụy Chấn là công tử Ngụy Hầu Gia, Trần thiếu đánh hắn ra như vậy liệu có phiền toái gì không?
- Hừ, có gì mà phiền toái.
Lâm Thiên cười lạnh nói:
- Học viên ẩu đả với nhau là chuyện không thể bình thường hơn được nữa, chỉ cần không có giết người thì học viện căn bản sẽ không quản đến. Ngụy Hầu Gia cũng sẽ không nói được gì. Lần trước Trần thiếu quyết đấu với Ngụy Chấn trên đài bị hắn âm thầm hạ thủ, kém chút đánh chết học viện cũng không có thèm quan tâm.
Nhưng mà trên mặt Trương Anh vẫn còn lo lắng:
- Ngụy Hầu cùng học viện thì không có lý do để ra tay, nhưng ta sợ là đại ca của Ngụy Chấn, Ngụy Chân.
- Hắn ấy à?
Trên mặt Lâm Thiên cũng lộ ra vẻ ngưng trọng. Ngụy Chân lớn hơn Ngụy Chấn hai tuổi, là đệ tử lớp cao cấp của học viện, là cao thủ Nhân Cấp hậu kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách một bước liền sẽ vào Địa Cấp, là nhân vật phong vân trong học viện.
- Hắn chắc là không ra tay đâu?
Lâm Thiên thấp thỏm nói.
Ngụy Chân còn đáng sợ hơn đệ đệ của hắn Ngụy Chấn nhiều. Học viên trong học viện hầu như ai cũng kiêng kỵ hắn.
Tần Trần nhìn hai người lo lắng thay mình, trong lòng ấm áp, cười nói:
- Ngụy Chấn nếu có gan dám gọi viện binh, thì ngay cả đại ca hắn ta cũng đánh.
- Hízz!
Lâm Thiên và Trương Anh đồng thời hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn Tần Trần.
Làm sao mới không gặp có vài ngày mà Trần thiếu vô luận từ thực lực tới khí chất đều thay đổi đây? Điều này khiến cho nội tâm hai người cùng dâng lên một cổ ý nghĩ sùng bái.
Ba người nói chuyện vài câu, rất nhanh đã đi đến Tháp Tu Luyện của học viện.
Tu luyện tháp đồ sộ, thẳng nhập mây xanh.
Tần Trần đi vào trong, bên trong đã đầy ắp người.
Thiên Tinh Học Viện chính là đệ nhất học viện của Đại Tề Quốc, trừ Ngụy Chấn, Lâm Thiên, Trương Anh cùng con em quan lại ở Vương Đô ra thì càng đông hơn chính là đệ tử từ cả nước tụ tập về. Bọn họ vất vả thi vào Thiên Tinh Học Viện, tất nhiên sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội tốt nào, rất nhiều người vừa có cơ hội liền sẽ đi Tháp Tu Luyện ngâm mình.
Thế nên trong các gian phòng của Tháp Tu Luyện đều vĩnh viễn kín mít và lúc nào cũng phải xếp hàng.
- Di, đây không phải là Tần Trần ít ngày trước bị Ngụy Chấn đánh ngất ở trên đài sao? Nghe nói hắn đi còn không được, mới vài ngày mà đã khỏi hẳn rồi à?
- Xuỵt, nhỏ giọng thôi, người ta là cháu ngoại trai của An Bình Hầu, con cháu Định Vũ Vương, coi chừng ngươi gặp phiền phức đó.
- Hừ, ta mà sợ hắn hả. Hắn chỉ là con tư sinh mà thôi, hơn nữa ta nghe nói hắn 16 tuổi rồi mà vẫn không có thức tỉnh huyết mạch. Không lâu nữa đến đợt khảo hạch của học viện, hắn sợ là sẽ thành người đều tiên bởi vì vấn đề huyết mạch mà bị đuổi ra khỏi Thiên Tinh Học Viện.
- Cái này khá là kỳ quái, có thể trở thành võ giả thì coi như huyết mạch có chém một chút, cũng ít nhất có thể thức tỉnh nhất phẩm huyết mạch. Ngay cả huyết mạch cũng không thể thức tỉnh, thật sự rất là khó gặp.
- Hắc hắc, nghe nói là con tư sinh, nên huyết mạch là truyền thừa từ đời trước, chắc là không là của lão cha số hưởng của hắn chớ...
Trong đám người không ít người nhìn ra Tần Trần, nhất thời xì xào bàn tán xôn xao.
Thân phận đặc thù của Tần Trần và với chuyện hắn chưa thể thức tỉnh huyết mạch sớm đã khiến cho hắn trở thành một người có chút danh tiếng ở học viện.
Đặc biệt là một ít đệ tử bình dân, vốn rất là căm thù con cháu thế gia, chuyện của Tần Trần càng khiến cho hắn trở thành đối tượng để bọn chúng tung tin đồn.
- Mấy người các ngươi nói bậy bạ gì đấy?
Lâm Thiên và Trương Anh nghe đám người xì xào bàn tán nhất thời giận tím mặt, nổi giận đùng đùng tiến lên.
Tần Trần bắt lại bả vai hai người, thong thả mà ung dung nhìn bọn chúng một cái, liền chậm chạp đi vào trước mặt đám người.
- Ngươi muốn làm chi?
- Sao lại chen ngang nha.
- Biết trước sau không hả.
Mấy người lập tức bất mãn la lên.
Tần Trần nhàn nhạt nhìn bọn họ, ánh mắt băng lãnh mang theo hàn ý dọa người, khiến cho bọn họ không ngừng thở gấp.
- Về sau còn để cho ta nghe những lời này, thì các ngươi đừng hòng tồn tại ở Thiên Tinh Học Viện.
Tần Trần nói thản nhiên.
Thanh âm hắn nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một cỗ khí thế không thể nghi ngờ.
Sắc mặt mấy người trắng bệch, trong lòng mọc lên cảm giác sợ hãi không thể hiểu. Có điều ở ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy lại không khỏi có chút mất mặt, liền lầm bầm nói:
- Dựa vào cái gì...
Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Thiên và Trương Anh hung ác cắt lời:
- Hừ, còn nhiều chuyện, còn nói nữa có tin là đánh các ngươi hay không.
Sắc mặt mấy người đại biến, ngượng ngùng không dám mở miệng nữa.
Thiên Tinh Học Viện cấm giết người, nhưng không cấm ẩu đả, vì thế mà học viên trong học viện ẩu đả rất nhiều.
Còn mà đi lên đài quyết đầu thì lúc này ngay cả đánh chết người cũng không cần phụ trách.
Song phương thật muốn xung đột với nhau, đám con cháu thế gia như là Lâm Thiên sẽ không có chuyện gì, coi như có bị học viện khai trừ cũng không ảnh hưởng lớn. Có điều tiền đồ của đám con em bình dân như bọn họ thì liền triệt để xong đời.
/2221
|