- Có chút bản sự, chẳng qua ngươi chỉ là Tiên Thiên Huyền Diệu cảnh, mà ta đã là Bỉ Ngạn cảnh, ngươi không phải đối thủ của ta.
Tốc độ của Chu Tuyết cực nhanh, để Lã Khôn cũng cực kì khiếp sợ, nhưng lập tức liền khôi phục bình tĩnh, bước chân cấp tốc tránh qua, một đạo huyền khí bao vây quyền ấn trực tiếp đánh đến thủ ấn, hai người đối kháng, hai cổ huyền khí đồng thời tiêu tán, nhưng có thể nhìn ra được, Lã Khôn mạnh hơn một chút.
- Các ngươi lược trận.
Cùng lúc đó, đại hán kia cũng động, thân ảnh bắn ra, trong tay nắm một thanh đại đao, trực tiếp bổ về phía thiếu niên kia, trên đại đao có huyền khí bắt đầu khởi động, làm không gian chung quanh nổi lên chấn động, cư nhiên cũng là một Tiên Thiên cảnh.
- Hỗn đản, Huyền Phù Môn chúng ta, Liệp Yêu Giả nho nhỏ như các ngươi cũng dám đối phó, một ngày nào đó ta sẽ để cho các ngươi hối hận.
Thiếu niên mắng to một tiếng, nhưng không dám khinh thị, huyền khí khởi động, trường kiếm trong tay hóa thành hàn quang, như tia chớp nghênh đón đao mang của đại hán.
Nhất thời hai người này cũng kịch liệt giao thủ với nhau, thiếu niên ở trên cảnh giới tương đương đại hán, bất quá ở trên thực lực, bằng vào một bộ Tiên Thiên kiếm pháp cực kì cao thâm, cộng thêm ưu thế của mình, dĩ nhiên cùng đại hán đấu lực lượng ngang nhau.
Huống chi thiếu niên này chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, mà đại hán kia đã hơn ba mươi, thiên phú của hai người lập phán rõ ràng, sợ là không cần bao lâu, thiếu niên này liền có thể đối phó đại hán kia.
Cách đó không xa, Chu Tuyết cùng Lã Khôn giao thủ cũng trong lúc nhất thời khó phân ra thắng bại, tuy Lã Khôn chiếm cứ một ít ưu thế, nhưng sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn ngăn chặn Chu Tuyết.
- Cùng tiến lên, trước phế tiểu tử này đi.
Lâu công không được, thậm chí càng ngày càng bị áp chế, tựa hồ cũng sợ hãi thân phận của thiếu niên này, đại hán có chút sốt ruột, sau đó nhìn hơn mười người ở chung quanh quát.
- Đồng loạt ra tay.
Mười mấy người khác nghe vậy, dẫn theo các loại binh khí vọt lên, tuy thực lực cả đám không bằng đại hán, thậm chí không tới Tiên Thiên cảnh, nhưng người nhiều, cũng tạo thành không ít quấy nhiễu.
Chỉ có thiếu niên đi theo Lã Khôn kia, ánh mắt đều dừng ở trên người Lã Khôn cùng Chu Tuyết, đối với đám người đại hán không hề để ý tới, trong ánh mắt thậm chí có chút khinh thường đám người đại hán, trước mắt chỉ là lợi dụng mà thôi.
- Xuy.
Tuy thiếu niên bị vây công, nhưng lại tận dụng cơ hội đánh chết vài hán tử ở dưới kiếm, thậm chí còn đánh thương nặng vài cái khác, người không đến Tiên Thiên cảnh, dù sao cũng khó có thể chống lại tu luyện giả Tiên Thiên cảnh.
- Xuy!
Nhưng cùng lúc đó, đầu lĩnh đại hán rốt cục tìm được cơ hội, đao mang giống như bổ ra không gian chém về phía thiếu niên.
- Linh Trì Kiếm Quyết.
Sắc mặt thiếu niên đại biến, trường kiếm trong tay liên tiếp biến hóa, hóa thành mấy bóng kiếm giảo về phía đao mang, trực tiếp ngăn cản đao mang ở ngoài, dĩ nhiên chặn được một đao sắc bén kia.
- Phanh!
Nhưng đại hán kia rõ ràng có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện, so với thiếu niên thì phong phú hơn nhiều, một đạo quyền ấn đánh tới trước ngực thiếu niên, một quyền hạ xuống, thiếu niên lảo đảo lui ra phía sau hơn mười bước, trường kiếm trong tay rơi xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng danh vọng của Huyền Phù Môn có thể hữu dụng ở trong Man Thú sơn mạch, các ngươi còn sống ta tự nhiên sẽ sợ, bất quá nếu các ngươi chết hết, như vậy ai biết các ngươi chết cùng ta có liên quan.
Khóe miệng trung niên cười lạnh, sát khí lan tràn, ở trong Man Thú sơn mạch kiếm ăn, bọn họ không để ý giết vài người, lợi ích mới là quan trọng nhất, trên người đệ tử Huyền Phù Môn khẳng định có thu hoạch làm cho bọn họ kinh hỉ, căn bản không có đình trệ, bàn chân mạnh mẽ đạp mặt đất, một đao trực tiếp đánh tới thiếu niên.
Thiếu niên lảo đảo, hơn nữa bị thương, muốn ngăn cản đại hán đã khó có thể làm được, một đao kia hạ xuống, đồng tử co rút lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử vong tới gần.
- Nhiều người khi dễ ít người, cũng quá không có phúc hậu nha.
Thời điểm trong lòng thiếu niên kia cơ hồ đã tuyệt vọng, một tiếng quát vang lên, chỉ thấy hoa mắt, một thân ảnh như quỷ mỵ xuất hiện ở bên người.
- Phanh!
Thanh âm trầm thấp vang lên, không gian chung quanh run rẩy, sau đó mọi người nhìn thấy thân hình của đại hán lảo đảo lui ra phía sau, thời điểm ổn định thân hình, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.
Giờ phút này không ít ánh mắt đều nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện kia, cả đám đều cực kỳ kinh ngạc.
Đột nhiên xuất hiện là một thiếu niên, trên người bao trùm lá cây thật dày, dùng dây mây quấn quanh, tựa như dã nhân, nhưng ánh mắt cực kì trong sáng, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất không giống như là dã nhân.
Tới chính là Đỗ Thiếu Phủ, sau khi đi ra sơn động thần bí, Đỗ Thiếu Phủ mới biết được mình đang ở trong một vách núi, quần áo trên người đã bị đốt thành tro tàn.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không có mang quần áo ra ngoài, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể dùng lá cây vào dây mây che thân, vừa ra ngoài không bao lâu, liền nhìn thấy đánh nhau, thấy nhiều người khi dễ ít người, huống chi mình cũng đã đến Tiên Thiên cảnh, liền nhịn không được ra tay.
- Là hắn...
Mấy thiếu niên đi theo Lã Khôn lược trận lập tức nhận ra Đỗ Thiếu Phủ, lúc trước thiếu niên kia, một chiêu đánh bay đồng môn sư đệ của bọn họ, không nghĩ tới hiện tại lại gặp gỡ.
- Là ngươi...
Thiếu niên vừa rồi tìm được đường sống trong chỗ chết nhìn thấy xuất hiện là Đỗ Thiếu Phủ, cũng cực kì kinh ngạc, lúc trước hắn cũng ở một bên nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ ra tay.
- Nơi nào đến dã tiểu tử, chuyện tình của Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn ta cũng dám xen vào.
Thân hình bị đẩy lui, sắc mặt đại hán cả kinh, sau đó nhìn thấy cư nhiên là một dã tiểu tử, trầm quát một tiếng, huyền khí cả người bắt đầu khởi động, đều quán chú ở trên song chưởng, hai tay nắm chặt đại đao, bàn chân đạp mặt đất, tốc độ cuồng mãnh, gợi lên kình phong, lá rụng ở chung quanh bị thổi tán, sau đó một đao hung hăng chém về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Trọng Lực trảm!
Một đao này, là tuyệt chiêu thành danh của đại hán, thậm chí từng có Yêu thú Tiên Thiên cảnh chết ở dưới chiêu này, một đao cuồng mãnh mang theo kình khí hung hãn, như muốn chém hết thảy thành mảnh nhỏ.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhíu lại, sắc mặt bình tĩnh cảm thụ phong áp bắn đến kia, ngay thời điểm ánh đao hạ xuống, thân thể vô cùng linh mẫn tránh qua một bên, một đao kia vừa khéo dán lỗ tai hắn bổ xuống.
- Ca ca!
Một đao hạ xuống, mặt đất bị kình khí cuồng mãnh bổ ra một cái khe, đại thụ cũng bị chém gãy thành hai nửa.
Ngay lúc ấy, Đỗ Thiếu Phủ nắm chặt tay, nghiêng người tránh đi đao khí, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, như quỷ mị vòng đến phía sau đại hán, nắm tay ẩn chứa huyền khí liên tục truyền ra mười ba tiếng vang kỳ lạ, như muốn áp bạo không khí chung quanh cũ, sau đó trùng trùng điệp điệp oanh ở trên lưng đại hán.
- Oành!
Một tiếng trầm đục vang lên, nụ cười lạnh trên mặt đại hán nhất thời đọng lại, sau đó trong mắt xuất hiện hãi sắc, miệng phun ra máu tươi, trong máu tươi còn có mảnh nhỏ nội tạng.
- Ngươi là Tiên Thiên Sơ Đăng cảnh, làm sao có thể, làm sao có thể...
Tốc độ của Chu Tuyết cực nhanh, để Lã Khôn cũng cực kì khiếp sợ, nhưng lập tức liền khôi phục bình tĩnh, bước chân cấp tốc tránh qua, một đạo huyền khí bao vây quyền ấn trực tiếp đánh đến thủ ấn, hai người đối kháng, hai cổ huyền khí đồng thời tiêu tán, nhưng có thể nhìn ra được, Lã Khôn mạnh hơn một chút.
- Các ngươi lược trận.
Cùng lúc đó, đại hán kia cũng động, thân ảnh bắn ra, trong tay nắm một thanh đại đao, trực tiếp bổ về phía thiếu niên kia, trên đại đao có huyền khí bắt đầu khởi động, làm không gian chung quanh nổi lên chấn động, cư nhiên cũng là một Tiên Thiên cảnh.
- Hỗn đản, Huyền Phù Môn chúng ta, Liệp Yêu Giả nho nhỏ như các ngươi cũng dám đối phó, một ngày nào đó ta sẽ để cho các ngươi hối hận.
Thiếu niên mắng to một tiếng, nhưng không dám khinh thị, huyền khí khởi động, trường kiếm trong tay hóa thành hàn quang, như tia chớp nghênh đón đao mang của đại hán.
Nhất thời hai người này cũng kịch liệt giao thủ với nhau, thiếu niên ở trên cảnh giới tương đương đại hán, bất quá ở trên thực lực, bằng vào một bộ Tiên Thiên kiếm pháp cực kì cao thâm, cộng thêm ưu thế của mình, dĩ nhiên cùng đại hán đấu lực lượng ngang nhau.
Huống chi thiếu niên này chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, mà đại hán kia đã hơn ba mươi, thiên phú của hai người lập phán rõ ràng, sợ là không cần bao lâu, thiếu niên này liền có thể đối phó đại hán kia.
Cách đó không xa, Chu Tuyết cùng Lã Khôn giao thủ cũng trong lúc nhất thời khó phân ra thắng bại, tuy Lã Khôn chiếm cứ một ít ưu thế, nhưng sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn ngăn chặn Chu Tuyết.
- Cùng tiến lên, trước phế tiểu tử này đi.
Lâu công không được, thậm chí càng ngày càng bị áp chế, tựa hồ cũng sợ hãi thân phận của thiếu niên này, đại hán có chút sốt ruột, sau đó nhìn hơn mười người ở chung quanh quát.
- Đồng loạt ra tay.
Mười mấy người khác nghe vậy, dẫn theo các loại binh khí vọt lên, tuy thực lực cả đám không bằng đại hán, thậm chí không tới Tiên Thiên cảnh, nhưng người nhiều, cũng tạo thành không ít quấy nhiễu.
Chỉ có thiếu niên đi theo Lã Khôn kia, ánh mắt đều dừng ở trên người Lã Khôn cùng Chu Tuyết, đối với đám người đại hán không hề để ý tới, trong ánh mắt thậm chí có chút khinh thường đám người đại hán, trước mắt chỉ là lợi dụng mà thôi.
- Xuy.
Tuy thiếu niên bị vây công, nhưng lại tận dụng cơ hội đánh chết vài hán tử ở dưới kiếm, thậm chí còn đánh thương nặng vài cái khác, người không đến Tiên Thiên cảnh, dù sao cũng khó có thể chống lại tu luyện giả Tiên Thiên cảnh.
- Xuy!
Nhưng cùng lúc đó, đầu lĩnh đại hán rốt cục tìm được cơ hội, đao mang giống như bổ ra không gian chém về phía thiếu niên.
- Linh Trì Kiếm Quyết.
Sắc mặt thiếu niên đại biến, trường kiếm trong tay liên tiếp biến hóa, hóa thành mấy bóng kiếm giảo về phía đao mang, trực tiếp ngăn cản đao mang ở ngoài, dĩ nhiên chặn được một đao sắc bén kia.
- Phanh!
Nhưng đại hán kia rõ ràng có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện, so với thiếu niên thì phong phú hơn nhiều, một đạo quyền ấn đánh tới trước ngực thiếu niên, một quyền hạ xuống, thiếu niên lảo đảo lui ra phía sau hơn mười bước, trường kiếm trong tay rơi xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng danh vọng của Huyền Phù Môn có thể hữu dụng ở trong Man Thú sơn mạch, các ngươi còn sống ta tự nhiên sẽ sợ, bất quá nếu các ngươi chết hết, như vậy ai biết các ngươi chết cùng ta có liên quan.
Khóe miệng trung niên cười lạnh, sát khí lan tràn, ở trong Man Thú sơn mạch kiếm ăn, bọn họ không để ý giết vài người, lợi ích mới là quan trọng nhất, trên người đệ tử Huyền Phù Môn khẳng định có thu hoạch làm cho bọn họ kinh hỉ, căn bản không có đình trệ, bàn chân mạnh mẽ đạp mặt đất, một đao trực tiếp đánh tới thiếu niên.
Thiếu niên lảo đảo, hơn nữa bị thương, muốn ngăn cản đại hán đã khó có thể làm được, một đao kia hạ xuống, đồng tử co rút lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử vong tới gần.
- Nhiều người khi dễ ít người, cũng quá không có phúc hậu nha.
Thời điểm trong lòng thiếu niên kia cơ hồ đã tuyệt vọng, một tiếng quát vang lên, chỉ thấy hoa mắt, một thân ảnh như quỷ mỵ xuất hiện ở bên người.
- Phanh!
Thanh âm trầm thấp vang lên, không gian chung quanh run rẩy, sau đó mọi người nhìn thấy thân hình của đại hán lảo đảo lui ra phía sau, thời điểm ổn định thân hình, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.
Giờ phút này không ít ánh mắt đều nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện kia, cả đám đều cực kỳ kinh ngạc.
Đột nhiên xuất hiện là một thiếu niên, trên người bao trùm lá cây thật dày, dùng dây mây quấn quanh, tựa như dã nhân, nhưng ánh mắt cực kì trong sáng, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất không giống như là dã nhân.
Tới chính là Đỗ Thiếu Phủ, sau khi đi ra sơn động thần bí, Đỗ Thiếu Phủ mới biết được mình đang ở trong một vách núi, quần áo trên người đã bị đốt thành tro tàn.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không có mang quần áo ra ngoài, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể dùng lá cây vào dây mây che thân, vừa ra ngoài không bao lâu, liền nhìn thấy đánh nhau, thấy nhiều người khi dễ ít người, huống chi mình cũng đã đến Tiên Thiên cảnh, liền nhịn không được ra tay.
- Là hắn...
Mấy thiếu niên đi theo Lã Khôn lược trận lập tức nhận ra Đỗ Thiếu Phủ, lúc trước thiếu niên kia, một chiêu đánh bay đồng môn sư đệ của bọn họ, không nghĩ tới hiện tại lại gặp gỡ.
- Là ngươi...
Thiếu niên vừa rồi tìm được đường sống trong chỗ chết nhìn thấy xuất hiện là Đỗ Thiếu Phủ, cũng cực kì kinh ngạc, lúc trước hắn cũng ở một bên nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ ra tay.
- Nơi nào đến dã tiểu tử, chuyện tình của Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn ta cũng dám xen vào.
Thân hình bị đẩy lui, sắc mặt đại hán cả kinh, sau đó nhìn thấy cư nhiên là một dã tiểu tử, trầm quát một tiếng, huyền khí cả người bắt đầu khởi động, đều quán chú ở trên song chưởng, hai tay nắm chặt đại đao, bàn chân đạp mặt đất, tốc độ cuồng mãnh, gợi lên kình phong, lá rụng ở chung quanh bị thổi tán, sau đó một đao hung hăng chém về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Trọng Lực trảm!
Một đao này, là tuyệt chiêu thành danh của đại hán, thậm chí từng có Yêu thú Tiên Thiên cảnh chết ở dưới chiêu này, một đao cuồng mãnh mang theo kình khí hung hãn, như muốn chém hết thảy thành mảnh nhỏ.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhíu lại, sắc mặt bình tĩnh cảm thụ phong áp bắn đến kia, ngay thời điểm ánh đao hạ xuống, thân thể vô cùng linh mẫn tránh qua một bên, một đao kia vừa khéo dán lỗ tai hắn bổ xuống.
- Ca ca!
Một đao hạ xuống, mặt đất bị kình khí cuồng mãnh bổ ra một cái khe, đại thụ cũng bị chém gãy thành hai nửa.
Ngay lúc ấy, Đỗ Thiếu Phủ nắm chặt tay, nghiêng người tránh đi đao khí, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, như quỷ mị vòng đến phía sau đại hán, nắm tay ẩn chứa huyền khí liên tục truyền ra mười ba tiếng vang kỳ lạ, như muốn áp bạo không khí chung quanh cũ, sau đó trùng trùng điệp điệp oanh ở trên lưng đại hán.
- Oành!
Một tiếng trầm đục vang lên, nụ cười lạnh trên mặt đại hán nhất thời đọng lại, sau đó trong mắt xuất hiện hãi sắc, miệng phun ra máu tươi, trong máu tươi còn có mảnh nhỏ nội tạng.
- Ngươi là Tiên Thiên Sơ Đăng cảnh, làm sao có thể, làm sao có thể...
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/80
|