- Rống!
Tiếng hét lớn như hổ gầm, đất đá nổ lăn, tiếng gầm hóa thành gió lốc khủng bố, sau đó thổi quét về phía Lâm Bá Quang.
Lâm Bá Quang vũ động đại đao trong tay, đao mang ngăn cản tiếng gầm khủng bố kia, nhưng tiếng gầm khủng bố này càng ngày càng sắc bén, chấn màng tai người đau đớn, đánh hắn liên tục lui về phía sau.
- Phốc xuy!
Sau khi liên tiếp lui ra hơn mười bước, khóe miệng của Lâm Bá Quang cũng tràn ra vết máu, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.
- Linh Phù biến, tru sát!
Chu Tuyết bị đẩy lui, giờ khắc này nhân cơ hội xuất hiện ở bên cạnh trung niên gầy gò, con mắt như có sáng sao kích bắn, từng đạo thủ ấn quỷ dị ngưng kết, một cỗ chấn động dị thường ở quanh thân khởi động, cùng với từng ký hiệu quỷ dị lan tràn ra, cuối cùng ngưng tụ thành một Thương Ưng tựa như vật sống.
- Kỉ!
Thương Ưng lớn tiếng tê minh, mở cánh rộng mấy thước, mang theo gió lốc trực tiếp đánh về phía trung niên gầy gò.
- Lại là Linh Phù Sư, chỉ tiếc chỉ là Sơ Đăng cảnh nhị tinh, còn chưa đủ!
Trung niên gầy gò có chút kinh ngạc, vẫy tay, một đạo huyền khí thất luyện bắt ra, ký hiệu khởi động, như trường hồng quán nhật hung hăng va chạm lên Thương Ưng.
- Phanh!
Hư ảnh Thương Ưng trầm xuống, sau đó bị chấn nát thành mảnh nhỏ, năng lượng nổ vang kịch liệt.
Thân hình của Chu Tuyết run lên, lảo đảo lui ra, sắt mặt tái nhợt.
- Khặc khặc, Huyền Minh Tông, Huyền Phù Môn thì thế nào, tiểu tử miệng chưa dứt sữa cũng dám xông vào Man Thú sơn mạch, đã như vậy, bảo vật trên người các ngươi đều là của ta.
Trung niên gầy gò cười lạnh, Huyền Minh Tông, Huyền Phù Môn là quái vật lớn thì thế nào, đây là Man Thú sơn mạch, là thành nhỏ biên thuỳ, chỉ cần mình chiếm được bảo vật trên người đối phương, nửa đời sau không lo không có tài nguyên tu luyện, đến lúc đó tùy tiện mai danh ẩn tích trốn đi, Huyền Minh Tông cùng Huyền Phù Môn cường thịnh trở lại, cũng tìm không thấy mình.
- Xuy!
Ngay thời điểm Chu Tuyết lảo đảo lui ra, giọng nói của trung niên gầy gò hạ xuống, thân ảnh như điện, mắt lộ ra hàn quang, trảo ấn như tia chớp hung hăng nắm tới Chu Tuyết.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Quách Minh cùng Lâm Bá Quang đại biến, nhưng bọn hắn đã bị đẩy lui, căn bản không thể cứu viện, cũng không có thực lực tương trợ.
Thủ trảo sắc bén hung ác ở trong mắt Chu Tuyết càng lúc càng lớn, thân hình còn lảo đảo lui ra, giờ phút này căn bản không thể né tránh, hai mắt không khỏi vô lực khép hờ.
- Xuy!
Thời điểm mọi người ở chung quanh kinh hãi nhìn chăm chú, cho rằng Chu Tuyết dữ nhiều lành ít, một tia kim sắc mang theo tiếng xé gió bén nhọn bỗng nhiên vang vọng, sau đó hung hăng va chạm tới lợi trảo của trung niên gầy gò.
- Xuy!
Quang mang kim sắc bá đạo hung hãn, lại trực tiếp đẩy lui thân hình của trung niên gầy gò.
Cùng lúc đó, một thiếu niên xuất hiện ở trước mặt Chu Tuyết, bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, trên khuông mặt nhiều ra vài phần cương nghị cùng duệ chí hơn so với bạn cùng lứa tuổi, mày rậm như kiếm, ánh mắt trong sáng.
Một màn đột nhiên xảy ra, làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, Chu Tuyết cũng chậm rãi mở mắt, nhìn bóng dáng phía trước, chỉ kinh ngạc một chút, sau đó trên mặt hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng.
- Thiếu Phủ huynh đệ.
Quách Minh nhìn thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện, cảm giác kích động hiện lên ở trên khuông mặt, thiếu niên kia còn mặc quần áo của hắn, không phải Đỗ Thiếu Phủ thì có thể là ai.
Không ít ánh mắt dừng ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, lúc trước ở trong Địa Linh hạp, thiếu niên kia cực kỳ bá đạo, nghiền áp hết thảy, ở trong chúng thú như vào chỗ không người hái Huyết Anh Linh Chi, để cho người tâm thần nhộn nhạo.
- Tiểu tử, là ngươi!
Trung niên gầy gò phục hồi tinh thần lại, tựa hồ từ trong miệng Lã Khôn biết được chính là thiếu niên trước mắt này đánh chết lão Nhị lão Tam của Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn, nhất thời sát ý lan tràn ra.
- Ngươi chính là Sấu Hổ a, hình như ngươi đang tìm ta khắp nơi?
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, mày kiếm khẽ nhúc nhích, ánh mắt tựa như nước suối chảy xuôi, thần thái bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng chính là loại bình tĩnh cùng lạnh nhạt này, làm Sấu Hổ thân kinh bách chiến trong lòng đột nhiên trào ra một chút cảm giác bất an.
- Không sai, đang tìm ngươi, ở trước mặt Yêu thú giả thần giả quỷ, ở trước mặt ta thì đi tìm chết đi!
Sấu Hổ nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười lạnh, đang muốn tìm tiểu tử này, huống chi Huyết Anh Linh Chi còn ở trên người đối phương, giọng nói hạ xuống, bàn chân đột nhiên đạp mặt đất, thân hình gầy gò bộc phát ra khí thế khủng bố, giống như Mãnh Hổ xuống núi, hai tay vung vẩy, hai đạo trảo ấn giống như hổ trảo xé rách không khí, mang theo tiếng xé gió bén nhọn, khí thế khủng bố áp bách không gian, đủ thấy là dùng toàn lực, muốn một chiêu đánh chết Đỗ Thiếu Phủ.
Tiếng hét lớn như hổ gầm, đất đá nổ lăn, tiếng gầm hóa thành gió lốc khủng bố, sau đó thổi quét về phía Lâm Bá Quang.
Lâm Bá Quang vũ động đại đao trong tay, đao mang ngăn cản tiếng gầm khủng bố kia, nhưng tiếng gầm khủng bố này càng ngày càng sắc bén, chấn màng tai người đau đớn, đánh hắn liên tục lui về phía sau.
- Phốc xuy!
Sau khi liên tiếp lui ra hơn mười bước, khóe miệng của Lâm Bá Quang cũng tràn ra vết máu, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.
- Linh Phù biến, tru sát!
Chu Tuyết bị đẩy lui, giờ khắc này nhân cơ hội xuất hiện ở bên cạnh trung niên gầy gò, con mắt như có sáng sao kích bắn, từng đạo thủ ấn quỷ dị ngưng kết, một cỗ chấn động dị thường ở quanh thân khởi động, cùng với từng ký hiệu quỷ dị lan tràn ra, cuối cùng ngưng tụ thành một Thương Ưng tựa như vật sống.
- Kỉ!
Thương Ưng lớn tiếng tê minh, mở cánh rộng mấy thước, mang theo gió lốc trực tiếp đánh về phía trung niên gầy gò.
- Lại là Linh Phù Sư, chỉ tiếc chỉ là Sơ Đăng cảnh nhị tinh, còn chưa đủ!
Trung niên gầy gò có chút kinh ngạc, vẫy tay, một đạo huyền khí thất luyện bắt ra, ký hiệu khởi động, như trường hồng quán nhật hung hăng va chạm lên Thương Ưng.
- Phanh!
Hư ảnh Thương Ưng trầm xuống, sau đó bị chấn nát thành mảnh nhỏ, năng lượng nổ vang kịch liệt.
Thân hình của Chu Tuyết run lên, lảo đảo lui ra, sắt mặt tái nhợt.
- Khặc khặc, Huyền Minh Tông, Huyền Phù Môn thì thế nào, tiểu tử miệng chưa dứt sữa cũng dám xông vào Man Thú sơn mạch, đã như vậy, bảo vật trên người các ngươi đều là của ta.
Trung niên gầy gò cười lạnh, Huyền Minh Tông, Huyền Phù Môn là quái vật lớn thì thế nào, đây là Man Thú sơn mạch, là thành nhỏ biên thuỳ, chỉ cần mình chiếm được bảo vật trên người đối phương, nửa đời sau không lo không có tài nguyên tu luyện, đến lúc đó tùy tiện mai danh ẩn tích trốn đi, Huyền Minh Tông cùng Huyền Phù Môn cường thịnh trở lại, cũng tìm không thấy mình.
- Xuy!
Ngay thời điểm Chu Tuyết lảo đảo lui ra, giọng nói của trung niên gầy gò hạ xuống, thân ảnh như điện, mắt lộ ra hàn quang, trảo ấn như tia chớp hung hăng nắm tới Chu Tuyết.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Quách Minh cùng Lâm Bá Quang đại biến, nhưng bọn hắn đã bị đẩy lui, căn bản không thể cứu viện, cũng không có thực lực tương trợ.
Thủ trảo sắc bén hung ác ở trong mắt Chu Tuyết càng lúc càng lớn, thân hình còn lảo đảo lui ra, giờ phút này căn bản không thể né tránh, hai mắt không khỏi vô lực khép hờ.
- Xuy!
Thời điểm mọi người ở chung quanh kinh hãi nhìn chăm chú, cho rằng Chu Tuyết dữ nhiều lành ít, một tia kim sắc mang theo tiếng xé gió bén nhọn bỗng nhiên vang vọng, sau đó hung hăng va chạm tới lợi trảo của trung niên gầy gò.
- Xuy!
Quang mang kim sắc bá đạo hung hãn, lại trực tiếp đẩy lui thân hình của trung niên gầy gò.
Cùng lúc đó, một thiếu niên xuất hiện ở trước mặt Chu Tuyết, bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, trên khuông mặt nhiều ra vài phần cương nghị cùng duệ chí hơn so với bạn cùng lứa tuổi, mày rậm như kiếm, ánh mắt trong sáng.
Một màn đột nhiên xảy ra, làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, Chu Tuyết cũng chậm rãi mở mắt, nhìn bóng dáng phía trước, chỉ kinh ngạc một chút, sau đó trên mặt hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng.
- Thiếu Phủ huynh đệ.
Quách Minh nhìn thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện, cảm giác kích động hiện lên ở trên khuông mặt, thiếu niên kia còn mặc quần áo của hắn, không phải Đỗ Thiếu Phủ thì có thể là ai.
Không ít ánh mắt dừng ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, lúc trước ở trong Địa Linh hạp, thiếu niên kia cực kỳ bá đạo, nghiền áp hết thảy, ở trong chúng thú như vào chỗ không người hái Huyết Anh Linh Chi, để cho người tâm thần nhộn nhạo.
- Tiểu tử, là ngươi!
Trung niên gầy gò phục hồi tinh thần lại, tựa hồ từ trong miệng Lã Khôn biết được chính là thiếu niên trước mắt này đánh chết lão Nhị lão Tam của Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn, nhất thời sát ý lan tràn ra.
- Ngươi chính là Sấu Hổ a, hình như ngươi đang tìm ta khắp nơi?
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, mày kiếm khẽ nhúc nhích, ánh mắt tựa như nước suối chảy xuôi, thần thái bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng chính là loại bình tĩnh cùng lạnh nhạt này, làm Sấu Hổ thân kinh bách chiến trong lòng đột nhiên trào ra một chút cảm giác bất an.
- Không sai, đang tìm ngươi, ở trước mặt Yêu thú giả thần giả quỷ, ở trước mặt ta thì đi tìm chết đi!
Sấu Hổ nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười lạnh, đang muốn tìm tiểu tử này, huống chi Huyết Anh Linh Chi còn ở trên người đối phương, giọng nói hạ xuống, bàn chân đột nhiên đạp mặt đất, thân hình gầy gò bộc phát ra khí thế khủng bố, giống như Mãnh Hổ xuống núi, hai tay vung vẩy, hai đạo trảo ấn giống như hổ trảo xé rách không khí, mang theo tiếng xé gió bén nhọn, khí thế khủng bố áp bách không gian, đủ thấy là dùng toàn lực, muốn một chiêu đánh chết Đỗ Thiếu Phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/80
|