Đỗ Thiếu Phủ đi ra đình viện, đến là một thanh niên trang phục hạ nhân cơ trí.
Thanh niên cực kì khách khí với Đỗ Thiếu Phủ, vừa thấy mặt liền tự giới thiệu, nói là hậu viện tổng quản Đỗ Hải bởi vì làm việc bất lợi, còn trung gian kiếm lời tiền túi riêng, đã bị Tiền viện đại tổng quản hung hăng trừng phạt, đồng thời về sau hắn chính là hậu viện tổng quản, tùy thời chờ đợi Đỗ Thiếu Phủ an bài.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, cũng gặp qua người này, con của một lão bộc, từ nhỏ liền sinh hoạt ở Đỗ gia, nhưng không có ấn tượng gì. Bất quá đối với hiệu suất làm việc cùng cách dùng người của Lâm bá, trong lòng quả thật thầm than, không hổ là lão nhân của Đỗ gia, ngay cả Đại bá cũng coi trọng, an bài một người bình thường không đáng chú ý làm hậu viện tổng quản, chỉ sợ cũng là bởi vì mình.
Từ trong miệng thanh niên này, Đỗ Thiếu Phủ biết chuyện tình thành chủ đến, hỏi rõ ràng lý do đại khái, không khỏi nhíu mày.
Lão cha tửu quỷ lại không ở trong phòng, rửa mặt một phen, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ có thể đi đại sảnh.
Khi Đỗ Thiếu Phủ đến đại sảnh, trong đại sảnh rộng lớn đã ngồi không ít người, ở vị trí gia chủ, Đỗ Thiếu Phủ gặp được Đại bá Đỗ Chấn Vũ, Nhị bá Đỗ Chí Hùng, còn có vài Đỗ gia trưởng giả bình thường khó có thể gặp được.
Trưởng giả trong Đỗ gia rất ít ra mặt, bất quá địa vị rất cao, thậm chí có đôi khi không kém tộc trưởng.
Mà ở dưới tay đám người Đại bá, còn có không ít trưởng bối, trẻ tuổi kiệt xuất, Đỗ Vũ cùng Đỗ Tuyết cũng ở trong đó.
Bất quá Đỗ Thiếu Phủ không có nhìn thấy đám người Đỗ Hạo cùng Đỗ Duyên, phỏng chừng ngày hôm qua bị thương quá nặng, hôm nay không mặt mũi gặp người, bằng không loại trường hợp trọng yếu này, bọn họ tự nhiên sẽ tham dự.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ vừa vào đại sảnh, liền cảm giác được không ít ánh mắt không tốt, tựa hồ có không ít trưởng bối Đỗ gia đều nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, nhưng lại chỉ có thể nhịn.
Mà ở một bên khác của đại sảnh, Đỗ Thiếu Phủ gặp được không ít người xa lạ, một trung niên khoảng bốn mươi, mặc trường bào, vẻ mặt tươi cười, thoạt nhìn cực kì hòa ái, cả người có một loại khí chất không giận mà uy.
- Thực lực thật mạnh.
Đây là cảm giác của Đỗ Thiếu Phủ đối trung niên anh khí, ở trên người trung niên anh khí, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được một cỗ khí tức không giống như Đại bá Đỗ Chấn Vũ, loại khí tức này không có cường thế như Đại bá, có vẻ rất phong khinh vân đạm.
Nhưng trực giác nói cho Đỗ Thiếu Phủ biết, chính là khí tức phong khinh vân đạm này, còn mạnh hơn khí tức cường thế của Đại bá.
- Đây là Thạch Thành thành chủ Diệp Bảo Lâm sao.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn trung niên anh khí, nghe nói qua tên của Thạch Thành thành chủ Diệp Bảo Lâm, bất quá chưa từng gặp mặt, nghe nói lúc này đây là thành chủ đến, không hề nghi ngờ, ngồi ở trên cùng tự nhiên là thành chủ.
Lúc còn rất nhỏ, Đỗ Thiếu Phủ ở trường Đỗ gia tư thục học tập, liền đọc không ít sách, đối với thế giới bên ngoài cũng nghe nói không ít, Thạch Thành chỉ là thành nhỏ biên thuỳ của đế quốc, trên thành có quận, trên quận có phủ, trên phủ thì thuộc về đế quốc trực tiếp quản thúc, đồn đãi đứng đầu một phủ, đều là tồn tại Vương Hầu, đều là cường giả danh chấn một phương.
Đương nhiên, trên đại lục này còn có không ít đế quốc, còn thường xuyên có đế quốc giao chiến, chết vô số cường giả, cũng may Thạch Thành là thành nhỏ biên thùy, cùng đế quốc khác cũng không có giao giới, bình thường không thấy được quân đội đế quốc đại chiến, xem như tồn tại thế ngoại đào nguyên rồi.
Mà thời điểm nhìn thấy thiếu nữ ở bên cạnh trung niên, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, vừa rồi còn có chút ngoài ý muốn, khi nào mình cứu qua nữ nhi của thành chủ, nguyên lai nàng chính là nữ nhi của thành chủ.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ mới nghiêm túc đánh giá thiếu nữ kia, cẩn thận đánh giá, dung mạo thật đúng là không tệ, so với Huyền Phù Môn Chu Tuyết cũng sẽ kém, thậm chí có thể so sánh với nữ tử cung trang mình từng xoa… à không, thoa thuốc kia.
Chẳng qua nếu cứng rắn so sánh hai người mà nói, hai loại khí chất là hoàn toàn bất đồng, nữ tử cung trang kia ung dung cao quý, mà thiếu nữ trước mắt này, lại hơn vài phần lãnh diễm.
- Gặp qua Đại bá, Nhị bá, chư vị tộc lão…
Đỗ Thiếu Phủ đánh giá xung quanh, xem ra người Diệp gia tới đã cùng Đại bá hàn huyên thời gian không ngắn, bước nhanh đến trước đám người Đại bá Nhị bá thi lễ, về phần cái gọi là trưởng bối Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến.
- Thiếu Phủ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Diệp thành chủ, mau hành lễ, về phần thiên kim của Diệp thành chủ Tử Câm tiểu thư, ta nghĩ ngươi đã nhận thức a.
Đỗ Chấn Vũ cười nhìn Đỗ Thiếu Phủ giới thiệu.
- Gặp qua Diệp thành chủ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, biết mình đoán không sai, trung niên anh khí chính là Thạch Thành thành chủ Diệp Bảo Lâm, liền vội vàng thi lễ.
- Hiền chất không cần đa lễ, cái gì thành chủ, gọi ta một tiếng Diệp bá bá là tốt rồi, lần này ta đến là chuyên môn cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, sợ là hiện tại Tử Câm đã nguy hiểm, thật sự là niên thiếu anh hùng, Thạch Thành ta lại ra một nhân tài khó lường a.
Diệp Bảo Lâm nhìn Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nhìn ra được là thật có lòng biết ơn, sau đó vung tay ý bảo, phía sau có người đi lên phía trước, đưa cho Đỗ Thiếu Phủ một cái hộp gấm dài ước chừng ba thước.
Diệp Bảo Lâm nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười, ý bảo Đỗ Thiếu Phủ thu hộp gấm nói:
- Thiếu Phủ hiền chất nhận lấy đi, đây là Mặc Linh Kiếm Diệp gia ta cất chứa, tuy không quý trọng bằng Tử Câm ở trong lòng ta, nhưng coi như bày tỏ tâm ý nho nhỏ.
Thanh niên cực kì khách khí với Đỗ Thiếu Phủ, vừa thấy mặt liền tự giới thiệu, nói là hậu viện tổng quản Đỗ Hải bởi vì làm việc bất lợi, còn trung gian kiếm lời tiền túi riêng, đã bị Tiền viện đại tổng quản hung hăng trừng phạt, đồng thời về sau hắn chính là hậu viện tổng quản, tùy thời chờ đợi Đỗ Thiếu Phủ an bài.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, cũng gặp qua người này, con của một lão bộc, từ nhỏ liền sinh hoạt ở Đỗ gia, nhưng không có ấn tượng gì. Bất quá đối với hiệu suất làm việc cùng cách dùng người của Lâm bá, trong lòng quả thật thầm than, không hổ là lão nhân của Đỗ gia, ngay cả Đại bá cũng coi trọng, an bài một người bình thường không đáng chú ý làm hậu viện tổng quản, chỉ sợ cũng là bởi vì mình.
Từ trong miệng thanh niên này, Đỗ Thiếu Phủ biết chuyện tình thành chủ đến, hỏi rõ ràng lý do đại khái, không khỏi nhíu mày.
Lão cha tửu quỷ lại không ở trong phòng, rửa mặt một phen, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ có thể đi đại sảnh.
Khi Đỗ Thiếu Phủ đến đại sảnh, trong đại sảnh rộng lớn đã ngồi không ít người, ở vị trí gia chủ, Đỗ Thiếu Phủ gặp được Đại bá Đỗ Chấn Vũ, Nhị bá Đỗ Chí Hùng, còn có vài Đỗ gia trưởng giả bình thường khó có thể gặp được.
Trưởng giả trong Đỗ gia rất ít ra mặt, bất quá địa vị rất cao, thậm chí có đôi khi không kém tộc trưởng.
Mà ở dưới tay đám người Đại bá, còn có không ít trưởng bối, trẻ tuổi kiệt xuất, Đỗ Vũ cùng Đỗ Tuyết cũng ở trong đó.
Bất quá Đỗ Thiếu Phủ không có nhìn thấy đám người Đỗ Hạo cùng Đỗ Duyên, phỏng chừng ngày hôm qua bị thương quá nặng, hôm nay không mặt mũi gặp người, bằng không loại trường hợp trọng yếu này, bọn họ tự nhiên sẽ tham dự.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ vừa vào đại sảnh, liền cảm giác được không ít ánh mắt không tốt, tựa hồ có không ít trưởng bối Đỗ gia đều nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, nhưng lại chỉ có thể nhịn.
Mà ở một bên khác của đại sảnh, Đỗ Thiếu Phủ gặp được không ít người xa lạ, một trung niên khoảng bốn mươi, mặc trường bào, vẻ mặt tươi cười, thoạt nhìn cực kì hòa ái, cả người có một loại khí chất không giận mà uy.
- Thực lực thật mạnh.
Đây là cảm giác của Đỗ Thiếu Phủ đối trung niên anh khí, ở trên người trung niên anh khí, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được một cỗ khí tức không giống như Đại bá Đỗ Chấn Vũ, loại khí tức này không có cường thế như Đại bá, có vẻ rất phong khinh vân đạm.
Nhưng trực giác nói cho Đỗ Thiếu Phủ biết, chính là khí tức phong khinh vân đạm này, còn mạnh hơn khí tức cường thế của Đại bá.
- Đây là Thạch Thành thành chủ Diệp Bảo Lâm sao.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn trung niên anh khí, nghe nói qua tên của Thạch Thành thành chủ Diệp Bảo Lâm, bất quá chưa từng gặp mặt, nghe nói lúc này đây là thành chủ đến, không hề nghi ngờ, ngồi ở trên cùng tự nhiên là thành chủ.
Lúc còn rất nhỏ, Đỗ Thiếu Phủ ở trường Đỗ gia tư thục học tập, liền đọc không ít sách, đối với thế giới bên ngoài cũng nghe nói không ít, Thạch Thành chỉ là thành nhỏ biên thuỳ của đế quốc, trên thành có quận, trên quận có phủ, trên phủ thì thuộc về đế quốc trực tiếp quản thúc, đồn đãi đứng đầu một phủ, đều là tồn tại Vương Hầu, đều là cường giả danh chấn một phương.
Đương nhiên, trên đại lục này còn có không ít đế quốc, còn thường xuyên có đế quốc giao chiến, chết vô số cường giả, cũng may Thạch Thành là thành nhỏ biên thùy, cùng đế quốc khác cũng không có giao giới, bình thường không thấy được quân đội đế quốc đại chiến, xem như tồn tại thế ngoại đào nguyên rồi.
Mà thời điểm nhìn thấy thiếu nữ ở bên cạnh trung niên, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, vừa rồi còn có chút ngoài ý muốn, khi nào mình cứu qua nữ nhi của thành chủ, nguyên lai nàng chính là nữ nhi của thành chủ.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ mới nghiêm túc đánh giá thiếu nữ kia, cẩn thận đánh giá, dung mạo thật đúng là không tệ, so với Huyền Phù Môn Chu Tuyết cũng sẽ kém, thậm chí có thể so sánh với nữ tử cung trang mình từng xoa… à không, thoa thuốc kia.
Chẳng qua nếu cứng rắn so sánh hai người mà nói, hai loại khí chất là hoàn toàn bất đồng, nữ tử cung trang kia ung dung cao quý, mà thiếu nữ trước mắt này, lại hơn vài phần lãnh diễm.
- Gặp qua Đại bá, Nhị bá, chư vị tộc lão…
Đỗ Thiếu Phủ đánh giá xung quanh, xem ra người Diệp gia tới đã cùng Đại bá hàn huyên thời gian không ngắn, bước nhanh đến trước đám người Đại bá Nhị bá thi lễ, về phần cái gọi là trưởng bối Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến.
- Thiếu Phủ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Diệp thành chủ, mau hành lễ, về phần thiên kim của Diệp thành chủ Tử Câm tiểu thư, ta nghĩ ngươi đã nhận thức a.
Đỗ Chấn Vũ cười nhìn Đỗ Thiếu Phủ giới thiệu.
- Gặp qua Diệp thành chủ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, biết mình đoán không sai, trung niên anh khí chính là Thạch Thành thành chủ Diệp Bảo Lâm, liền vội vàng thi lễ.
- Hiền chất không cần đa lễ, cái gì thành chủ, gọi ta một tiếng Diệp bá bá là tốt rồi, lần này ta đến là chuyên môn cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, sợ là hiện tại Tử Câm đã nguy hiểm, thật sự là niên thiếu anh hùng, Thạch Thành ta lại ra một nhân tài khó lường a.
Diệp Bảo Lâm nhìn Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nhìn ra được là thật có lòng biết ơn, sau đó vung tay ý bảo, phía sau có người đi lên phía trước, đưa cho Đỗ Thiếu Phủ một cái hộp gấm dài ước chừng ba thước.
Diệp Bảo Lâm nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười, ý bảo Đỗ Thiếu Phủ thu hộp gấm nói:
- Thiếu Phủ hiền chất nhận lấy đi, đây là Mặc Linh Kiếm Diệp gia ta cất chứa, tuy không quý trọng bằng Tử Câm ở trong lòng ta, nhưng coi như bày tỏ tâm ý nho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/80
|