- Hồ nháo.
- Đều là đệ tử Đỗ gia, lại hồ nháo như thế.
Vài Đỗ gia tộc lão đứng dậy, bỏ lại mấy câu mạc danh kỳ diệu liền trực tiếp ly khai đại sảnh, không có để ý đến đám người Đỗ Hạo nữa.
- Hồ nháo, đều giải tán đi.
Đỗ Chấn Vũ đứng dậy, phất tay áo, theo đuôi vài vị trưởng giả Đỗ gia rời đi.
Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên cùng đám tam cô lục bà sững sờ ở trong đại sảnh, cũng không biết nói cái gì. Kết quả này cùng bọn họ tưởng tượng hoàn toàn không giống nha, bọn họ nguyên bản nghĩ, dù không thể trừng phạt Đỗ Thiếu Phủ, ít nhất có thể lấy lại máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan, này cũng là mục đích chân chính của bọn hắn, ai biết cái gì cũng không lấy được, còn mất hết mặt mũi.
Đỗ Thiếu Phủ rời Đỗ gia đại sảnh đã là buổi trưa, trở lại đình viện, bỏ Mặc Linh Kiếm vào trong Túi Càn Khôn, sau đó liền trực tiếp đi Tàng Võ Lâu.
Ngoài Tàng Võ Lâu, trên ghế dựa, Phục Nhất Bạch nhàn nhã nằm ở ghế mây nhẹ nhàng lay động, phía trước là một thiếu niên Đỗ gia đang cung kính quét tước vệ sinh.
Đỗ Thiếu Phủ cùng Phục Nhất Bạch bắt chuyện một cái, liền trực tiếp tiến nhập Tàng Võ Lâu, để thiếu niên kia hâm mộ không thôi.
Lúc này đi Tàng Võ Lâu, Đỗ Thiếu Phủ không phải tìm võ kỹ tu luyện, mà muốn tìm một ít gì đó liên quan tới Linh Phù Sư, miễn cho bị Chân Thanh Thuần lừa gạt, hiểu biết nhiều một ít, đến lúc đó khả năng mắc mưu bị lừa tự nhiên sẽ ít đi một ít.
Chỉ tiếc toàn bộ Tàng Võ Lâu, cũng không có ghi lại về Linh Phù Sư mà Đỗ Thiếu Phủ muốn, nhưng tìm được một ít giới thiệu đơn giản về Linh Phù Sư.
Linh Phù Sư, chức nghiệp này ở trên đại lục địa vị còn cao hơn võ giả, trong người bình thường, có thể trở thành võ giả cực nhỏ, có thể trở thành Linh Phù Sư ít càng thêm ít, điều kiện trở thành Linh Phù Sư quá mức hà khắc, không có mấy người có thể đạt tới yêu cầu hà khắc kia.
Đồng thời Linh Phù Sư cũng không phải chỉ một chức nghiệp, ba chữ Linh Phù Sư, bao gồm nhiều lắm, luyện dược, luyện khí, bày trận… đều là Linh Phù Sư phải đọc lướt qua, nghe nói căn bản không có khả năng có Linh Phù Sư toàn năng.
Sau khi cùng Phục Nhất Bạch hàn huyên vài câu, rời đi Tàng Võ Lâu, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có về đình viện, mà đi ra phía sau núi.
- Có ý tứ, càng ngày càng có ý tứ.
Nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt của Phục Nhất Bạch hiện lên mỉm cười, sau đó hai tròng mắt khép hờ, nhìn thiếu niên quét tước nói:
- Quét tước sạch sẽ sạch sẽ một chút, một hồi tới quét cả phòng của ta luôn.
...
Phía sau núi Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ lấy ra Túi Càn Khôn, lấy ra một ít Linh Dược cướp đoạt được nhét vào trong miệng, nếu lúc này có Linh Phù Sư nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp nuốt Linh Dược, sẽ đau lòng muốn chết.
Trực tiếp nuốt Linh Dược, không có tinh luyện ra tạp chất ẩn chứa trong Linh Dược, tinh hoa của Linh Dược không có đến trạng thái tốt nhất, đối với một Linh Phù Sư tinh thông luyện dược mà nói, tự nhiên là đạp hư Linh Dược.
Bất quá Đỗ Thiếu Phủ không để ý, đối với tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu mà nói, sau khi ăn Linh Dược, Linh Dược ẩn chứa năng lượng đều sẽ ở lại trong cơ thể, phương pháp luyện thể tự ngược kia, tương đương Linh Phù Sư tinh luyện Linh Dược, hiệu quả cũng không dưới Linh Phù Sư tinh luyện nha.
- Oanh ầm ầm...
Sau một lát, phía sau núi Đỗ gia, truyền ra tiếng vang oanh ầm ầm, làm phi cầm vỗ cánh rời xa, dã thú ngủ đông bôn đào.
Đỗ Thiếu Phủ mặc một cái quần đùi, cả người bao vây quang mang kim sắc, như tự ngược không ngừng va chạm vách núi.
Cách đó không xa, ánh mắt của Vương Lân Yêu Hổ gắt gao nhìn quang mang kim sắc tràn ra phù văn kia, nhìn không chuyển mắt, như lĩnh ngộ cái gì đó.
Như thế thẳng đến vào đêm, tiếng vang oanh ầm ầm mới dần dần bình ổn.
Năng lượng Linh Dược trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ không sai biệt lắm đã hấp thu sạch sẽ, mặc quần áo vào, sau đó ở phía sau núi khoanh chân mà ngồi, bắt đầu thổ nạp tu luyện, hoàn toàn luyện hóa một ít năng lượng Linh Dược còn thừa trong cơ thể, đương nhiên, Linh Dược này mang đến chỗ tốt, là xa xa không thể so sánh với Huyết Anh Linh Chi.
- Hô!
Sáng sớm, phía sau núi, Đỗ Thiếu Phủ phun ra một ngụm trọc khí, hai tròng mắt mở ra, có hai giọt sương sớm ở trên lông mi thật dài, trong mắt lướt qua kim mang nhàn nhạt, trên người ngày hôm qua bởi vì va chạm sưng đỏ đều khôi phục, làm thân hình càng rắn chắc cao ngất.
- Hôm nay hẳn là đi mua những thứ kia a.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, Chân Thanh Thuần giao cho mình một phần danh sách kia, cần sớm mua về.
Thạch Thành náo nhiệt ồn ào, ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, dòng người xuyên qua, thỉnh thoảng có thanh âm rao hàng truyền ra.
Đỗ Thiếu Phủ đi ở trong Thạch Thành, cũng có hứng thú đánh giá, dọc theo đường đi nhàn nhã dạo quanh, thậm chí còn mua vài bộ quần áo thích hợp, cuối cùng còn mua một bình rượu không tệ.
Phưởng thị, ở địa phương phồn hoa nhất trong toàn bộ Thạch Thành, Ngạn gia, Tần gia, Diệp gia, Bạch gia đều có không ít cửa hàng ở trong phưởng thị.
- Đều là đệ tử Đỗ gia, lại hồ nháo như thế.
Vài Đỗ gia tộc lão đứng dậy, bỏ lại mấy câu mạc danh kỳ diệu liền trực tiếp ly khai đại sảnh, không có để ý đến đám người Đỗ Hạo nữa.
- Hồ nháo, đều giải tán đi.
Đỗ Chấn Vũ đứng dậy, phất tay áo, theo đuôi vài vị trưởng giả Đỗ gia rời đi.
Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên cùng đám tam cô lục bà sững sờ ở trong đại sảnh, cũng không biết nói cái gì. Kết quả này cùng bọn họ tưởng tượng hoàn toàn không giống nha, bọn họ nguyên bản nghĩ, dù không thể trừng phạt Đỗ Thiếu Phủ, ít nhất có thể lấy lại máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan, này cũng là mục đích chân chính của bọn hắn, ai biết cái gì cũng không lấy được, còn mất hết mặt mũi.
Đỗ Thiếu Phủ rời Đỗ gia đại sảnh đã là buổi trưa, trở lại đình viện, bỏ Mặc Linh Kiếm vào trong Túi Càn Khôn, sau đó liền trực tiếp đi Tàng Võ Lâu.
Ngoài Tàng Võ Lâu, trên ghế dựa, Phục Nhất Bạch nhàn nhã nằm ở ghế mây nhẹ nhàng lay động, phía trước là một thiếu niên Đỗ gia đang cung kính quét tước vệ sinh.
Đỗ Thiếu Phủ cùng Phục Nhất Bạch bắt chuyện một cái, liền trực tiếp tiến nhập Tàng Võ Lâu, để thiếu niên kia hâm mộ không thôi.
Lúc này đi Tàng Võ Lâu, Đỗ Thiếu Phủ không phải tìm võ kỹ tu luyện, mà muốn tìm một ít gì đó liên quan tới Linh Phù Sư, miễn cho bị Chân Thanh Thuần lừa gạt, hiểu biết nhiều một ít, đến lúc đó khả năng mắc mưu bị lừa tự nhiên sẽ ít đi một ít.
Chỉ tiếc toàn bộ Tàng Võ Lâu, cũng không có ghi lại về Linh Phù Sư mà Đỗ Thiếu Phủ muốn, nhưng tìm được một ít giới thiệu đơn giản về Linh Phù Sư.
Linh Phù Sư, chức nghiệp này ở trên đại lục địa vị còn cao hơn võ giả, trong người bình thường, có thể trở thành võ giả cực nhỏ, có thể trở thành Linh Phù Sư ít càng thêm ít, điều kiện trở thành Linh Phù Sư quá mức hà khắc, không có mấy người có thể đạt tới yêu cầu hà khắc kia.
Đồng thời Linh Phù Sư cũng không phải chỉ một chức nghiệp, ba chữ Linh Phù Sư, bao gồm nhiều lắm, luyện dược, luyện khí, bày trận… đều là Linh Phù Sư phải đọc lướt qua, nghe nói căn bản không có khả năng có Linh Phù Sư toàn năng.
Sau khi cùng Phục Nhất Bạch hàn huyên vài câu, rời đi Tàng Võ Lâu, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có về đình viện, mà đi ra phía sau núi.
- Có ý tứ, càng ngày càng có ý tứ.
Nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt của Phục Nhất Bạch hiện lên mỉm cười, sau đó hai tròng mắt khép hờ, nhìn thiếu niên quét tước nói:
- Quét tước sạch sẽ sạch sẽ một chút, một hồi tới quét cả phòng của ta luôn.
...
Phía sau núi Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ lấy ra Túi Càn Khôn, lấy ra một ít Linh Dược cướp đoạt được nhét vào trong miệng, nếu lúc này có Linh Phù Sư nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp nuốt Linh Dược, sẽ đau lòng muốn chết.
Trực tiếp nuốt Linh Dược, không có tinh luyện ra tạp chất ẩn chứa trong Linh Dược, tinh hoa của Linh Dược không có đến trạng thái tốt nhất, đối với một Linh Phù Sư tinh thông luyện dược mà nói, tự nhiên là đạp hư Linh Dược.
Bất quá Đỗ Thiếu Phủ không để ý, đối với tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu mà nói, sau khi ăn Linh Dược, Linh Dược ẩn chứa năng lượng đều sẽ ở lại trong cơ thể, phương pháp luyện thể tự ngược kia, tương đương Linh Phù Sư tinh luyện Linh Dược, hiệu quả cũng không dưới Linh Phù Sư tinh luyện nha.
- Oanh ầm ầm...
Sau một lát, phía sau núi Đỗ gia, truyền ra tiếng vang oanh ầm ầm, làm phi cầm vỗ cánh rời xa, dã thú ngủ đông bôn đào.
Đỗ Thiếu Phủ mặc một cái quần đùi, cả người bao vây quang mang kim sắc, như tự ngược không ngừng va chạm vách núi.
Cách đó không xa, ánh mắt của Vương Lân Yêu Hổ gắt gao nhìn quang mang kim sắc tràn ra phù văn kia, nhìn không chuyển mắt, như lĩnh ngộ cái gì đó.
Như thế thẳng đến vào đêm, tiếng vang oanh ầm ầm mới dần dần bình ổn.
Năng lượng Linh Dược trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ không sai biệt lắm đã hấp thu sạch sẽ, mặc quần áo vào, sau đó ở phía sau núi khoanh chân mà ngồi, bắt đầu thổ nạp tu luyện, hoàn toàn luyện hóa một ít năng lượng Linh Dược còn thừa trong cơ thể, đương nhiên, Linh Dược này mang đến chỗ tốt, là xa xa không thể so sánh với Huyết Anh Linh Chi.
- Hô!
Sáng sớm, phía sau núi, Đỗ Thiếu Phủ phun ra một ngụm trọc khí, hai tròng mắt mở ra, có hai giọt sương sớm ở trên lông mi thật dài, trong mắt lướt qua kim mang nhàn nhạt, trên người ngày hôm qua bởi vì va chạm sưng đỏ đều khôi phục, làm thân hình càng rắn chắc cao ngất.
- Hôm nay hẳn là đi mua những thứ kia a.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, Chân Thanh Thuần giao cho mình một phần danh sách kia, cần sớm mua về.
Thạch Thành náo nhiệt ồn ào, ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, dòng người xuyên qua, thỉnh thoảng có thanh âm rao hàng truyền ra.
Đỗ Thiếu Phủ đi ở trong Thạch Thành, cũng có hứng thú đánh giá, dọc theo đường đi nhàn nhã dạo quanh, thậm chí còn mua vài bộ quần áo thích hợp, cuối cùng còn mua một bình rượu không tệ.
Phưởng thị, ở địa phương phồn hoa nhất trong toàn bộ Thạch Thành, Ngạn gia, Tần gia, Diệp gia, Bạch gia đều có không ít cửa hàng ở trong phưởng thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/80
|