Hai cỗ lực lượng có thuộc tĩnh bất đầu sau một lúc giằng co lập tức có thể phân được thắng bại.
Quang mang màu vàng càng lúc càng sáng lên, mà Băng hệ lĩnh vực màu tím do Hạ Nhất Minh phóng ra giống như hoàng hôn, nhanh chóng tan rã.
Dưới sự tinh lọc của Quang Minh lĩnh vực, Băng hệ lĩnh vực màu tím yếu ớt không chịu nổi một kích.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, thân hình hắn hơi lóe lên đã nhanh chóng thối lui lại phía sau tránh xa Quang Minh lĩnh vực. Đồng thời, trên tay hắn, Ngũ Hành Hoàn chậm rãi lưu chuyển, ngũ hành lực lượng giống như uống thuốc kích thích phóng thích ra quang mang sáng nhất có thể.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn, khi hai đại lĩnh vực tiếp xúc, cho dù là ai cũng không nghĩ ra được Băng hệ lĩnh vực của Hạ Nhất Minh lại yếu ớt như vậy.
Nhưng mà, chỉ có Hạ Nhất Minh mới biết, Băng hệ lĩnh vực của hắn kỳ thật còn xa mới bằng lĩnh vực chính thức. Đây chỉ là do hắn điều động Băng hệ lực lượng màu tím trong cơ thể, kết hợp với Thủy hệ lực lượng trên Ngũ Hành Hoàn.
Đây kỳ thật là khu vực không gian có Băng hệ lực lượng, còn xa mới đạt được hiệu quả đặc thù của lĩnh vực. Nếu như cùng bậc lực lượng tiến vào trong khu vực này hiển nhiên cũng bởi vì Băng hệ lực lượng mà bị ảnh hưởng nhất định, nhưng khi để nó gặp phải lĩnh vực chính thức sẽ lập tức ta biến đi.
Một cái lĩnh vực lực lượng giả tự nhiên không thể so sánh được với Quang Minh lĩnh vực.
Bất quá, Hạ Nhất Minh đã sớm chuẩn bị cho điều này, Băng hệ lực lượng ngưng tụ chỉ mang tính chất mê hoặc đối phương mà thôi, hắn chỉ muốn để cho bản thân có thêm một chút thời gian. Chuẩn bị chính thức ở phía sau là hai kiện thần khí toàn lực phát ra một đòn.
Lúc này, dưới áp lực cường đại do Ngả Đức Văn tạo ra, Hạ Nhất Minh không còn muốn giữ lại chút gì nữa, hắn ngưng tụ lại toàn bộ thần lực rồi quán nhập vào trong Ngũ Hành Hoàn. Theo sự chuyển động xoay tròn không ngừng của Ngũ Hành Hoàn, thiên địa chi lực bắt đầu điên cuồng khởi động.
Từ khi bắt đầu cho tới cực hạn chỉ trong thời gian rất ngắn, hơn nữa còn vượt xa cực hạn mà cường giả Hư Thần cảnh có thể đạt tới, thậm chí gần đạt được Ngụy Thần cảnh cường giả.
Xung quanh người hắn xuất hiện những tiếng xé gió nho nhỏ, nước biển bên dưới thì bị lực lược áp bách làm cho cả một vùng nước bị lõm xuống, không gian xung quanh đâu đâu cũng bị áp lực khổng lồ đè nén. Trong tình huống này không ngờ lại xuất hiện một loại lực lượng đỏ rực hoàn toàn trái ngược với Băng hệ lực lượng.
Chỉ đơn thuần hấp thu thiên địa chi lực đã tạo ra dị tượng như vậy, khi Hạ Nhất Minh phóng xuất thiên địa chi uy sẽ đạt tới mức nào a?
Ánh mắt Ngả Đức Văn vô cùng ngưng trọng, nụ cười nhạt trên môi đã sớm biến mất. Đến tận lúc này hắn mới biết được người trẻ tuổi trước mắt mặc dù không nắm giữ được lĩnh vực chính thức, nhưng hắn cũng không phải một Hư Thần cảnh cường giả bình thường.
Quang mang trên trường kiếm tỏa ra càng lúc càng sáng, trong khu vực Quang Minh lực lượng Ngả Đức Văn tựa hồ đã thoát ly khỏi thế giới này, biến mình thành một thế giới riêng biệt.
Thiên địa dị biến một khi lan tới khu vực màu vàng của Quang Minh lĩnh vực lập tức biến mất.
Hai người bọn họ thi triển thiên địa chi lực đều là lựa chọn hai biện pháp cực đoan khác nhau.
Đương nhiên, Hạ Nhất Minh cũng không phải là không hấp thu thiên địa chi lực, mà hắn tốc độ hấp t hu của hắn không hề kém Hạ Nhất Minh. Bất quá cũng là do tác dụng của thanh thần kiếm màu vàng trong tay, nên không phải là do bản thân hắn hấp thu thiên địa chi lực, điều này dẫn tới thanh thế của hắn nhìn qua thì không bằng Hạ Nhất Minh.
Nhìn bọn họ hấp thu thiên địa chi lực, tất cả mọi người xung quanh đều có cảm giác lần giao phong tiếp theo chính là lúc phân ra thắng bại.
Mơ hồ, mọi người không hẹn mà cùng thối lui lại phía sau, ở trong lòng bọn họ thực lực hai người kia tuyệt đối đã vượt qua khỏi Hư Thần cảnh bình thường. Ngay cả khi đối mặt với Ngụy Thần cảnh chính thức thì cũng có năng lực đánh một trận.
Không khí xung quanh nhất thời trở nên ngưng trọng, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư đều nóng lòng muốn gia nhập. Nhưng bọn chúng cũng không lỗ mãng tiến lên hỗ trợ, bởi vì Hạ Nhất Minh đã sớm nói qua với bọn chúng, trừ khi tớ mức sống chết thì ngàn vạn lần không được nhúng tay.
Cuộc chiến hôm nay mặc dù đã tới mức mấu chốt, nhưng muốn nói tới mức sống chết thì là tự lừa mình mà thôi.
Bỗng nhiên, từ xa xa ngoài khơi đột nhiên vang lên một đạo tiếng kêu như sét đánh.
Tiếng kêu này tương đối quái dị, tựa hồ đây cũng không phải là thanh âm từ yết hầu phát ra, mà ngược lại là thanh âm của mũi tên nhọn xé không gian phát ra. Chỉ là ở trong trí nhớ của mọi người thì không thể nghĩ ra được loại mũi tên nào lại có uy lực như thế.
Quang mang màu vàng đột nhiên tăng vọt lên, Hạ Nhất Minh hơi rùng mình, lực lượng tăng phúc năm lần của hắn đã sớm được vận lên chỉ chờ phát động mà thôi.
Lĩnh vực mặc dù cường đại nhưng nó cũng có cực hạn, lúc này đây Hạ Nhất Minh sử dụng chính là thần khí Cửu Long Lô cùng Ngũ Hành Hoàn liên thủ với nhau. Cho nên lực lượng được ngưng tụ lại cường đại tới mức vượt xa khỏi cực hạn của Hư Thần cảnh cường giả, ngay cả gặp phải Ngụy Thần cảnh chính thức cũng không nhất thiết có thể ngưng tụ được lực lượng khổ lồ như vậy. Càng huống chi lực lượng lĩnh vực do Ngả Đức Văn thi triển ra lại đến từ thanh thần khí trên tay hắn.
Hai loại lực lượng mạnh mẽ gặp nhau, ngang tài ngang sức, làm cho không khí hết sức căng thẳng.....
Nhưng mà, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời có thể thi triển ra cỗ lực lượng này thì đột ngột đình chỉ.
Bởi vì Hạ Nhất Minh nhìn thấy cỗ quang mang màu vàng kia cũng không phải là tiến về phía hắn, mà nó đang nhanh chóng lui lại phía sau.
Là người nắm giữ lực lượng lĩnh vực, đang chiếm được thượng phong - Ngả Đức Văn đã chủ động lui lại phía sau.
Điều này làm cho Hạ Nhất Minh vô cùng khó hiểu, trong lòng cũng đồng thời xuất hiện cảm giác kiêng kỵ. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là đối phương khẳng định còn có thứ cường đại hơn đang chuẩn bị ở phía sau, điều này chính là dụ dỗ hắn chủ động xông lên.
Khi ý niệm này xuất hiện ở trong đầu, thân hình Hạ Nhất Minh vẫn bất động như núi, ánh mắt gắt gao tập trung nhìn về phía đối phương. Đồng thời thần niệm nhanh chóng được phát tán ra để cảm ứng từng chút biến hóa xảy ra xung quanh người đối phương, quả nhiên toàn bộ thần niệm được vận dụng tới cực điểm.
Đám người Mưu Tử Long âm thầm gật đầu, đối với hành động chững chạc này của Hạ Nhất Minh rất hài lòng. Dưới tình huống như này mà hắn có thể giữ được cho tinh thần ổn định, không làm ra hành động liều lĩnh là rất giỏi a.
Thế nhưng, làm cho mọi người nghĩ không ra là sau khi quang mang màu vàng suy yếu, Ngả Đức Văn cất cao giọng nói:
- Hạ Nhất Minh các hạ, ngươi là đệ nhất cường giả trong thế hệ trẻ phương Đông, mà kẻ hèn cũng là đệ nhất cường giả trong thế hệ trẻ phương Tây. Trận chiến này của chúng ta không nên diễn ra trong lúc không ai biết tới a.
Lực lượng khổng lồ xung quanh người Hạ Nhất Minh chậm rãi tán đi, vẻ mặt hắn lúc này vô cùng cổ quái.
Ngả Đức Văn này tại sao tới mức quan trọng như vậy lại đột ngột dừng lại mà nhiều lời thế a?
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? - Một thanh âm lạnh lùng vang lên, vẻ mặt Ngao Mẫn Hành âm trầm nói.
Mọi người sau khi nhìn thấy ba người của Ngũ Hành Môn thì âm thầm cảm thấy buồn cười. Sau khi bọn họ rời đi, mặc dù ý tứ là lo lắng cho Hạ Nhất Minh, nhưng cũng mượn cơ hội này để đảo loạn dụng ý của bữa tiệc rượu.
Tới mức này, Ngũ Hành Môn bày ra đại tiệc thần quả dù là mục đích gì thì cũng không thể thực hiện được, xem ra đám người Ngao Mẫn Hành này phải hận Ngả Đức Văn tới mức thấu xương.
Ngả Đức Văn quay sang hắn gật đầu một cái, ngẩng cao đầu nói:
- Phương Tây và phương Đông mấy ngàn năm nay luôn có truyền thống tốt đẹp, mỗi một khi có lứa tân tôn giả xuất hiện đều tụ hội ở Nam Hải để phân cao thấp. Hạ Nhất Minh các hạ, ta thừa nhận ngươi có tư cách đánh một trận với ta, nhưng ta hy vọng trận chiến này có thể tiến hành trước mặt đông đảo cường giả.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng hai hàng lông mày lên, sát khí quanh người hắn chậm rãi tiêu tán, thiên địa chi lực cũng biến mất.
- Ngả Đức Văn, ba năm trước ở Nam Cương đánh một là phương Tây Thần Điện các ngươi thất hứa, phá hoại lần giao hữu đó. - Hạ Nhất Minh trào phúng nói.
Khuôn mặt Ngả Đức Văn hơi đỏ lên một chút, hắn khom nửa người nói:
- Lần đó là chúng ta không đúng, cho nên lần này địa điểm quyết đấu và thời gian do ngươi quyết định. Hơn nữa trừ bản thân ta cùng các hạ, chúng ta còn có thể tiếp tục lần thịnh hội đó.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, Kim Chiến Dịch vì muốn tranh danh hiệu đệ nhất tôn giả với phương Đông mà đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ. Nhưng không nghĩ đến, khi tới Nam Cương ngay cả một trận giao thủ cũng chưa phát sinh ra thì Phất Lan Khắc Lâm đã hiện thân.
Nếu như trận tỷ thí này một lần nữa bắt đầu, đối với Linh Tiêu Bảo Điện là một chuyện tốt nhất, có thể ở trong lứa tuổi trẻ đàn áp được Ngũ Hành Môn.
Đương nhiên, càng quang trọng hơn bản thân Hạ Nhất Minh khi đối mặt với lĩnh vực lực lượng của Ngả Đức Văn không có chút nắm chắc nào. Cho nên khi trì hoãn được một đoạn thời gian thì hắn không phản đối.
Thiên địa chi lực xung quanh dần khôi phục lại như lúc đầu, bất luận kẻ nào sau khi thấy được cảnh tượng này cũng biết được lựa chọn của Hạ Nhất Minh.
- Ngả Đức Văn các hạ, ba năm trước đây chúng ta từng gặp mặt ở Tinh Thần Đảo, nhưng đáng tiếc là lần đó vẫn chưa tiến hành luận võ giữa các tân tôn giả. - Thanh âm Hạ Nhất Minh truyền ra, nói:
- Như vậy một năm sau, chúng ta một lần nữa tới Tinh Thần Đảo của Nam Cương, đến lúc đó quyết phân cao thấp, xem ai mới là cường giả chân chính.
Quang mang trong tay Ngả Đức Văn chợt lóe lên, thanh đại kiếm màu vàng đã biến mất. Khi hắn thu hồi lại đại kiếm thì cũng là lúc lĩnh vực ở xung quanh biến mất.
- Hạ Nhất Minh các hạ, một năm sau tôn giả của phương Tây chúng ta sẽ ở Tinh Thần Đảo chờ các ngươi, hơn nữa còn giành được chiến thắng cuối cùng. - Hắn ở giữa không trung hơi khom người, sau đó xoay thân hình bay về phía Tây.
Lúc này, không có một người phi hành đuổi theo sau Ngả Đức Văn.
Cho dù là Ngao Mẫn Hành hận thấu xương Ngả Đức Văn cũng không muốn mượn cơ hội này để lưu người lại.
Thực lực phương Tây mặc dù tổng thể còn kém xa phương Đông, nhưng phương Tây thần điện còn có Lý Áo Ba Đặc một Ngụy Thần cảnh hàng thật giá thật. Cho dù là Ngao Mẫn Hành cũng không muốn rước thêm một đại địch khiến hắn phải đau đầu.
Đương nhiên, nếu như để cho mọi người biết người này cũng chưa từng trở về phương Tây mà trực tiếp từ ngoại hải tới. Mấy vị phương Tây cường giả cũng không hề biết hành tung của hắn, thậm chí ngay cả hắn là ai cũng không biết thì sẽ là chuyện khác.....
- Hắn làm thế nào có thể tấn giai thần đạo? - Sau khi Ngả Đức Văn hoàn toàn biến mất, Mưu Tử Long mới nhẹ giọng nói.
Mọi người nhất thời lâm vào cảnh trầm mặc, cho dù là ba người Ngao Mẫn Hành cũng phải tự hỏi vấn đề này.
Tất cả những người ở đây đều không phải là người bình thường, sau khi được Hạ Nhất Minh giới thiệu thì đã biết được thân phận của người này.
Ba năm trước đây hắn cũng mới chỉ là tân tôn giả, sau khi thiên địa chi lực khôi phục mới một năm đã tấn giai thần đạo.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều vô tình nhìn về phía Hạ Nhất Minh.
Vuốt vuốt sống mũi, Hạ Nhất Minh cười khổ, nhưng không cách nào ngăn cản được ánh mắt mọi người nhìn lướt qua.
Bảo Nham Trúc lắc đầu, nói:
- Người này thiên phú mặc dù không tồi, nhưng còn xa mới có thể so được với Hạ trưởng lão.
Mọi người do dự một chút rồi đều gật đầu tán thành.
Có thể tấn chức thần đạo, thiên phú tự nhiên không thể kém được, nhưng nếu nói ở trên thế giới này còn có một quái thai như Hạ Nhất Minh thì bọn họ thật sự không thể tin được.
Nếu như người này thật sự có được thiên phú như vậy, thì hắn không có khả năng trăm tuổi mới thành công tấn giai tôn giả, mà phải là lúc ba mươi tuổi đã bước vào Nhân Đạo Đỉnh Phong.
- Đại kiếm trong tay người này có lai lịch thế nào? Các vị có ai biết không? - Ngao Mẫn Hành đột nhiên dò hỏi.
Mọi người nghe xong lần lượt đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Mã Dự nói:
- Thanh thần khí này có uy lực vô cùng lớn, hẳn là không phải kẻ vô danh từng cầm, nhưng đáng tiếc là chúng ta chưa từng nghe qua bao giờ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua mặt mọi người, vô luận là thần đạo cường giả lâu năm như Ngao Mẫn Hành hay tân thần đạo cường giả như Tử Lỗ Li cũng không biết được chút lai lịch nào về thanh đại kiếm đó.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, số lượng thần khí vô cùng thưa thớt, chỉ cần trong cuộc sống từng gặp qua một lần thì như vậy khẳng định sẽ có cổ tịch ghi lại chi tiết.
Điều này thì cho dù là phương Đông hay phương Tây cũng như thế, nhưng thần khí trong tay Ngả Đức Văn lại không một ai biết đến, mọi người không ai có thể nhận ra lai lịch của nó thật sự quá kinh ngạc.
Mơ hồ, sắc mặt mọi người dần trở nên ngưng trọng.
- Mới rồi có một đầu thần thú ở phương xa kêu lên một tiếng, hẳn là nó có liên quan với Ngả Đức Văn. Bất quá đầu thần thú này khẳng định không phải là đồng bọn của chúng ta. - Mã Dự lạnh lùng nói.
Mọi người đương nhiên hiểu được, có thể được Mã Dự gọi là đồng bọn chỉ có những thần thú cường đại từng sát vai chiến đấu ở trong Tử Vong Chi Địa mà thôi.
Bảo Nham Trúc cười hắc hắc nói:
- Đầu thần thú đó sau khi hống lên một tiếng, Ngả Đức Văn đã lập tức đình chiến rời đi, hẳn là trước đó đã từng liên lạc với nhau.
Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Không nghĩ ra sau khi chúng ta trở về không chỉ phương Đông không được yên tĩnh, àm ngay cả phương Tây cũng có ý ngo ngoe muốn động thủ với chúng ta.
Vẻ mặt âm trầm của Ngao Mẫn Hành từ từ biến mất, hắn yên lặng suy nghĩ, sau đó liếc mắt nhìn Bảo Nham Trúc hòa hoãn nói:
- Bảo huynh, ta có một loại dự cảm rất không tốt, phương Tây bây giờ không còn giống như trước kia nữa.
Bảo Nham Trúc chậm rãi gật đầu, cười khổ nói:
- Ta cũng vậy, một khi phương Tây xuất hiện thì tựa hồ sắp xuất hiện một hồi hạo kiếp.
Hai vị thần đạo cường giả đứng đầu hai thế lực phương Đông đều liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương thấy được sự bất an lo lắng, ngay cả Mã Dự cùng Mưu Tử Long cũng như thế.
Một lúc lâu sau, Ngao Mẫn Hành đột nhiên nói:
- Bảo huynh, phương Tây lúc này xuất hiện tình huống quỷ dị, phương Đông chúng ta cũng nên liên hợp lại cùng chống cự ngoại địch, không biết ý ngươi thế nào?
- Huynh đệ một nhà cùng đồng lòng chống địch cũng là điều nên làm. - Bảo Nham Trúc trầm giọng nói.
Trong giọng nói của hắn không có chút sợ hãi lẫn vui mừng nào, mặc dù thời gian này liên tục nội đấu với Ngũ Hành Môn. Nhưng khi tân thần đạo cường giả của phương Tây xuất hiện, bọn họ không khỏi cảm thấy nặng lòng.
Bọn họ đương nhiên không sợ hãi Ngả Đức Văn, nhưng đối với phương pháp hắn tấn giai thần đạo thì rất kiêng kỵ, trừ điều đó ra còn có thanh thần khí trong tay của hắn và đầu thần thú không biết tên ở ngoài khơi. Nguồn: http://truyenyy.com
Đương nhiên, mọi người có quyết định như này kỳ thật cũng là do cảm giác của bọn họ, một loại cảm giác vô cùng quỷ dị.
Cảm giác này chỉ xuất hiện khi thần đạo cường giả đối mặt với nguy cơ, mà bọn họ khi nghĩ tới bốn chữ phương Tây cường giả thì không ai là không cảm thấy hồi hộp. Tựa hồ bọn họ đối mặt không phải là mấy vị thần đạo cường giả khác mà là đang đối mặt với một con quái vật khổng lồ.
Mặc dù mới nghe qua thì cảm thấy rất tức cười, nhưng tất cả các thần đạo cường giả đều tin tưởng vào dự cảm của mình.
Mưu Tử Long khẽ gật đầu, đột nhiên quay đầu nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi vừa rồi vì sao lại ra tay ngăn cản Ngả Đức Văn? Ở đó có thần thụ thì Ngả Đức Văn không thể đả thương được Ngao tông chủ mà.
Sắc mặt ba người Ngao Mẫn Hành hơi đỏ lên, Mưu Tử Long nói vậy mặc dù không có chút ác ý, nhưng lại chỉ ra Ngao Bác Duệ còn xa mới là đối thủ của Ngả Đức Văn.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Mưu huynh, tiểu đệ cũng không biết.
Mưu Tử Long sửng sốt nửa ngày, nhíu mày nói:
- Ngươi mà cũng không biết sao?
- Đúng. - Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ nói:
- Tiểu đệ thấy Ngả Đức Văn vừa ra tay đã có thể phóng thích ra lĩnh vực lực lượng, hơn nữa phương thức phóng thích tương đối quái dị, cho nên tiểu đệ vừa mới nghĩ muốn thử tiếp xúc một chút thì bất tri bất giác đã ra tay.
Kỳ thật Hạ Nhất Minh còn che giấu một chuyện, khi Ngả Đức Văn lấy thanh đại kiếm ra, hơn nữa còn phóng xuất lĩnh vực lực lượng đánh bại Ngao Bác Duệ, thần khí Ngũ Hành Hoàn cùng Cửu Long Lô trên người hắn đều dao động.
Mơ hồ Hạ Nhất Minh có cảm giác, phương thức điều khiển thần binh của đối phương có thể có trợ giúp rất lớn với mình. Nếu như hắn có thể tham khảo và nắm giữ thì bản thân cũng có thể làm được như thế, lợi dụng Ngũ Hành Hoàn cùng Cửu Long Lô thi triển ra lĩnh vực Sí Nhiệt. Điều này có lực hấp dẫn rất lớn, mà ngay khi ý niệm này xuất hiện trong đầu hắn thì đã kết hợp với chủ phách của Ngũ Hành Hoàn khiến cho bản thân tự động ra tay.
Đám người Mưu Tử Long liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ dở khóc dở cười.
Hắn thở dài một tiếng nói:
- Ngươi đúng là một tên vũ si a......
Ánh mắt Ngao Mẫn Hành hơi động, hắn trầm ngâm chốc lát nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi trong lúc giao thủ v Ngả Đức Văn có phải đã từng thi triển thần khí lĩnh vực không?
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh nhất thời hiện lên sự nghiêm túc nói:
- Hạ mỗ mặc dù có chút lĩnh ngộ nhưng còn xa mới có thể thi triển ra được lĩnh vực của thần khí.
Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu, hắn chậm rãi nói:
- Kỳ thật bên trong mỗi một kiện thần khí đều có bổn nguyên lực lượng, nếu có thể năm giữ và vận dụng được cỗ lực lượng đó thì ngay cả Hư Thần cảnh cũng thi triển được lĩnh vực. Lĩnh vực của thần khí mặc dù không bằng lĩnh vực của Ngụy Thần cảnh cường giả, nhưng trong lúc đối địch nếu thi triển ra sẽ có tác dụng đồng dạng.
Hạ Nhất Minh hồ nghi nhìn lão nhân này, bản thân hắn cùng với Ngũ Hành Môn có quan hệ không tốt, nhưng nghe khẩu khí của lão thì tựa hồ như đang chỉ điểm phương pháp tu luyện cho hắn. Chuyện gì xảy ra thế a?
Ngao Mẫn Hành liếc mắt nhìn thấy tiểu tử này có vẻ mặt như vậy, trong lòng hắn hơi tức giận, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hạ huynh, ngươi có được ngũ hành thân thể, mà trong tay lão phu có một quyển thần đạo chi thư ghi lại cách sử dụng ngũ hành thân thể phối hợp với Ngũ Hành Hoàn để khi còn ở cảnh giới Hư Thần Cảnh cũng có thể ngưng tụ được đơn hệ lĩnh vực.
Hai mắt Hạ Nhất Minh nhất thời sáng ngời lên, ánh mắt hắn không chút che dấu tâm tình ba động của mình.
Ngao Mẫn Hành nhìn thấy phản ứng của hắn như vậy, trong lòng bình tĩnh trở lại nói:
- Ngươi vừa rồi thi triển ra Băng hệ lực lượng đã đạt tới cảnh giới cao nhất, nếu có thể tiếp tục tiến thêm một bước thì ngưng tụ được Băng hệ lĩnh vực. Hắc hắc, nếu như một năm sau ngươi có thể ngưng tụ được lĩnh vực, hơn nữa còn có sự trợ giúp của Bạch Mã thần thú thì muốn chiến thắng Ngả Đức Văn sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lúc này không chỉ Hạ Nhất Minh mà ngay cả đám người Bảo Nham Trúc cùng Mưu Tử Long cũng bị lời của Ngao Mẫn Hành đánh động.
Bọn họ đương nhiên hiểu được muốn chiến thắng một vị thần đạo cường giả thì tuyệt đối không thể không cần tốn sức. Điều này chỉ xuất hiện khi thần đạo cường giả khi dễ nhân đạo cường giả, nhưng nếu như thần đạo cường giả đối chiến nhau thì phải nhờ vào thực lực, vận khí, nếu không thì sẽ không thể dễ dàng chiến thắng được đối phương.
Nhưng mà nếu như Hạ Nhất Minh thật sự nắm giữ được lĩnh vực của thần khí, như vậy kết quả trận chiến này chắc chắn sẽ được định đoạt nhanh chóng.
Ho nhẹ một tiếng, Mưu Tử Long nói:
- Ngao huynh sao lại có tấm lòng tốt như vậy a?
Ngao Mẫn Hành tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng lão cũng không muốn gây oán cừu với một thần đạo tán tu. Một thần đạo tán tu có mối uy hiếp còn lớn hơn rất nhiều so với các thần đạo cường giả của một môn phái lớn.
- Cuộc chiến lần này không chỉ là cuộc chiến của riêng Hạ Nhất Minh cùng Ngả Đức Văn, cũng là cuộc chiến mấy ngàn năm của phương Đông và phương Tây, đạo lý này chẳng nhẽ ngay cả lão phu cũng không hiểu sao? - Ngao Mẫn Hành hừ lạnh một tiếng nói:
- Bất quá lão phu cũng có một chút chuyện nhỏ cần tìm người hỗ trợ....
Mưu Tử Long cười ha hả, nói:
- Ngươi có điều kiện gì không ngại thì hãy nói thẳng, không cần phải che đậy. Chỉ cần ngươi đồng ý giao quyển thần đạo chi thư đó ra đám ngư lão phu nhất định sẽ toàn lực làm.
Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu nói:
- Các ngươi không giúp được gì đâu. Lão phu chỉ cần một mình Hạ huynh đệ trợ giúp mà thôi.
Dừng lại một chút, hắn nói:
- Hạ huynh, nếu ngươi tin tưởng lão phu xin hãy theo lão phu một chuyến, khi chuyện này kết thúc quay trở về Ngũ Hành Môn lão phu tự nhiên sẽ đem phương pháp tu luyện đưa cho ngươi.
Bảo Nham Trúc cùng Mưu Tử Long liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời quay sang phía Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu.
Mặc dù mọi người cùng với Ngao Mẫn Hành có quan hệ rất phức tạp, nhưng lấy thân phận của hắn thì tuyệt đối không thể nói lời không giữ lời được.
- Hạ lão đệ, lão ca cùng với Bảo huynh quay trở về Linh Tiêu Bảo Điện một chuyến, một năm sau sẽ cùng ngươi đồng hành tới Nam Cương. - Mưu Tử Long đưa tay kéo Bảo Nham Trúc nói:
- Mã huynh, Cát Ma môn chủ cùng đồng hành với chúng ta chứ?
Mã Dự hơi chần chờ một chút rồi cũng chậm rãi gật đầu. Mặc dù hôm nay hắn đã gia nhập vào trong thế lực của Lưu Ly đảo, nhưng hắn dù sao cũng vẫn là người của phương Đông, cho nên trong lòng thiên vị địa phương nào thì khôgn cần nói cũng biết. Mà Cát Ma Phàm Thù cũng chỉ chần chờ một chút rồi gật đầu, ngoài lựa chọn này ra hắn cũng không còn cách nào khác.
Chỉ một thoáng thời gian, ngoại trừ Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư ra cũng chỉ còn lại ba người Ngao Mẫn Hành.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn về phía Ngao Mẫn Hành, nói:
- Ngao huynh, ngươi có chuyện gì muốn nhờ xin mời nói thẳng.
Ngao Mẫn Hành khẽ gật đầu, nói:
- Ta muốn nhờ ngươi giúp ta mở cửa Thủy Tinh Cung.....
Nhất Minh khẽ nhướng mày nói:
- Thủy Tinh Cung là chỗ nào?
Ngao Mẫn Hành một khi đã quyết định nhờ Hạ Nhất Minh trợ giúp thì hiển nhiên hắn cũng không thể giấu diếm chuyện gì. Hắn bình tĩnh nói:
- Hạ huynh đệ có điều không biết, Ngũ Hành lão tổ sáng lập ra Ngũ Hành Môn năm đó khi du lịch thiên hạ từng phát hiện ra một hòn đảo. Ở sâu trong hòn đảo này có một sơn động đường hình thành bằng thủy tinh. Vì vậy lão tổ mới lấy tên cho nơi đó là Thủy Tinh Cung.
Hắn dừng lại một chút nói:
- Việc này vốn không được truyền bá rộng rãi trong bổn môn, chỉ có các đời tông chủ mới biết được, khi trước do lão phu vội vàng tiến vào trong Tư Vong Chi Địa nên không kịp chỉ định tông chủ kế nhiệm mà dẫn tới.....
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, hắn từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra được một tia áy áy.
Ho nhẹ một tiếng hắn vội vàng nói:
- Ngao huynh, trong Thủy Tinh Cung nhất định là có vật gì đó rất trọng yếu với Ngũ Hành Môn phải không?
Ngao Mẫn Hành nhẹ nhàng nói:
- Hạ huynh, điều này là cơ mật của bổn môn, tổ sư có lệnh trừ khi tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không được phép nói cho ngoại nhân biết.
Hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Bách Linh Bát, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư nói:
- Mấy vị này mặc dù là bằng hữu tốt của Hạ huynh, nhưng sự tình này Ngao mỗ không thể nói cho bọn họ biết được.
Hạ Nhất Minh nhíu chặt mày lại, ngữ khí của Ngao Mẫn Hành mặc dù không phải cự tuyệt, nhưng cũng không khác gì mấy. Hắn lập tức hiểu được, nếu như mình kiên trì giữ Bạch Mã Lôi Điện, Bảo Trư cùng Bách Linh Bát ở bên cạnh thì Ngao Mẫn Hành sẽ không chịu nói bí mật này cho hắn biết.
Bạch Mã nhẹ nhàng hí lên một tiếng, ánh mắt nó nhìn về phía Ngao Mẫn Hành tỏ vẻ không thiện chí. Bất quá nó cũng biết lão nhân này không phải kẻ dễ chơi cho nên cũng không làm ra hành động khiêu khích đối hương. Bảo Trư ở bên cạnh thì đảo tròn đôi mắt của mình, không biết nó đang có chủ ý quỷ quái gì nữa. Về phần Bách Linh Bát thì vẫn có bộ mặt như khúc gỗ, căn bản không chút nào thay đổi.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh xoay người về đám người Bách Linh Bát nói chuyện một lúc, Bạch Mã Lôi Điện mặc dù không muốn nhưng cũng nghe theo lời Hạ Nhất Minh rời đi.
Ngao Mẫn Hành quay sang hai người bên cạnh gật đầu một chút, Vi Cầm Thuận cùng Ngao Bác Duệ lập tức rời xa theo đám người Bách Linh Bát. Bọn họ muốn bắt chuyện với Bách Linh Bát một chút, nhưng hắn vẫn giống như một tên đầu gỗ, dù bọn họ có nói mười câu thì không nhất định Bách Linh Bát sẽ trả lời một câu. Cũng may là có Bảo Trư ở bên cạnh thi thoảng lầm bầm trả lời vài tiếng làm cho không khí đỡ căng thẳng đi.
- Ngao huynh, ngươi có thể nói được rồi. - Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười nói.
Ngao Mẫn Hành hài lòng gật đầu, thành khẩn nói:
- Hạ huynh thứ lỗi, đây là tổ huấn của tổ tiên, cũng không phải là do lão phu cố ý làm như vậy.
Hạ Nhất Minh khoát tay áo, nói:
- Ngao huynh khách khí rồi.
Ngao Mẫn Hành hít sâu một hơi, lập tức chuyển về chính đề nói:
- Trong Thủy Tinh Cung lão tổ phát hiện ra thiên địa kỳ trân.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh không chút thay đổi tựa hồ không hề để tâm tới, nhưng hắn tập trung toàn bộ tinh thần để lắng nghe lời nói của Ngao Mẫn Hành. Có thể được đối phương coi là bảo vật thì đấy khẳng định không phải là thiên địa kỳ trân bình thường a.
Trong lòng Ngao Mẫn Hành cũng thầm nghĩ, người này còn trẻ mà đã trầm tĩnh được như vậy a, nếu không phải bản thân biết trước được tuổi của hắn chỉ sợ khó có thể tin được.
- Hạ huynh đã từng nghe qua thần dược Tiên Dịch chưa?
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời lên, mơ hồ xuất hiện một tia rung động, nói:
- Chẳng lẽ bên trong Thủy Tinh Cung có thần dược Tiên Dịch sao?
Hắn đối với luyện đan rất có hứng thú cho nên đã xem qua không ít cổ tịch. Trong rất nhiều cổ tịch đều nhiều lần nhắc tới thần dược Tiên Dịch.
Nghe nói đây là thiên địa kỳ trân do trời sinh, vô luận là người bình thường hay tu luyện giả sử dụng thì cũng có tác dụng rất lớn.
Tất cả cổ tịch đều tôn sùng bảo vật này, thậm chí còn mơ hồ cho nó là linh dược đứng đầu trong thiên hạ.
Trong các quyển cổ tịch tuy rằng ghi lại rất nhiều công dụng của thần dược Tiên Dịch nhưng không một quyển nào có thể chỉ rõ được nơi có thể phát hiện ra nó.
Bất quá, giờ phút này Hạ Nhất Minh hiểu được, thần dược làm cho cả thiên hạ thèm thuồng chính là xuất phát ở Ngũ Hành Môn.
Ngao Mẫn Hành nhìn vẻ kinh ngạc của Hạ Nhất Minh hắn ngạo nghễ nói:
- Thần dược Tiên Dịch có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, cải thiện thể chất, người bình thường sử dụng có khả năng chữa được bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. Bất quá công hiệu của nó không chỉ có như thế mà thôi.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra nói:
- Hạ mỗ từng nghe nói qua, thần dược Tiên Dịch đối với người tu luyện có rất nhiều chỗ tốt.
Ngao Mẫn Hành cất tiếng cười to nói:
- Hạ huynh nói không sai, nếu thần dược Tiên Dịch cho người bình thường sử dụng thì quá bất công với nó. Còn muốn chính thức phát huy được dược lực của nó thì người phục dụng ít nhất phải đạt tới cảnh giới tôn giả.
Hạ Nhất Minh hơi rùng lình, điều kiện thấp nhất cũng phải là tôn giả cảnh giới thì quả thật khiến cho người khác khó có thể tưởng tượng nổi. Trong lòng hắn hơi động, nhớ tới một quyển cổ tịch có từng ghi lại chút manh mối, nói:
- Nói như vậy vật này có thể giúp cho người tu luyện tăng lên cảnh giới cũng không phải chỉ là lời đồn?
Ngao Mẫn Hành thu hồi vẻ tươi cười của mình, hắn nghiêm mặt nói:
- Việc này quả thật không phải là phóng đại, bởi vì thần dược Tiên Dịch quả thật có thể khiến cho người ta lĩnh ngộ được thiên địa bổn nguyên chi lực.
Hắn dừng lại nói tiếp:
- Đặc biệt là cường giả thần đạo, một giọt Tiên Dịch có thể làm cho người ta lĩnh ngộ tới cảnh giới cao nhất. Hơn nữa điều quan trọng hơn là vào thời khắc mấu chốt khi phải đột phá nếu sử dụng nó vào thì khả năng thành công sẽ vô cùng lớn.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh cuối cùng đã bị dánh động, hắn đã hiểu được vì sao thần dược Tiên Dịch lại được coi là linh dược đứng đầu thiên hạ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn về phía Ngao Mẫn Hành, nói:
- Nguyên lai Ngao huynh muốn tấn giai Chân Thần cảnh trong truyền thuyết, nếu chúng ta có một vị Chân Thần cảnh cường giả thì hiển nhiên có thể hoàn toàn áp đảo thế lực của phương Tây.
Trên mặt Ngao Mẫn Hành hiện lên một nụ cười khổ nói:
- Hạ huynh, mặc dù linh dược này rất thần kỳ, nhưng đối với Ngụy Thần cảnh cường giả lại không trợ giúp được gì. Nó chỉ có tác dụng đối với cưởng giả Hư Thần cảnh mà thôi.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra, sau đó chậm rãi gật đầu.
Ngao Mẫn Hành nói vật cũng không lừa gạt người, nếu Tiên Dịch mà có tác dụng với Ngụy Thần cảnh như vậy trong lịch sử Ngũ Hành Môn không chỉ có Ngũ Hành lão tổ là đạt tới Chân Thần cảnh cường giả.
Bởi vậy có thể thấy được, một khi tấn chức Ngụy Thần cảnh thì công hiệu của thần dược này sẽ không còn tác dụng nữa.
Bất quá cũng may là như thế, nếu không trong thiện hạ này không có thể lực nào có thể so sánh được với Ngũ Hành Môn.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Ngao huynh nói điều cơ mật này ra chẳng lẽ là mở cửa Thủy Tinh Cung sẽ gặp phải khó khăn gì sao?
- Không sai. - Ngao Mẫn Hành cười khổ nói:
- Nếu như chỉ dựa vào lực lượng một mình lão phu mà có thể mở được thì cũng không phải làm phiền Hạ huynh.
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời cảm thấy thư thái, thần dược Tiên Dịch đối với thần đạo cường giả có tác dụng kỳ diệu như vậy, nếu như không cẩn thận truyền ra ngoài thì sẽ mang tới phiền toái rất lớn cho Ngũ Hành Môn. Điều này còn hấp dẫn hơn xa việc Thần Thụ kết quả. Trong lòng hắn âm thầm cảm khái, Ngũ Hành lão tổ không chỉ là thiên hạ đệ nhất nhân, mà lão chẳng những có thể tìm được một địa điểm tốt để gây dựng sơn môn, hơn nữa ở trên biển còn tìm được một bảo vật như vậy. Trở thành môn hạ của Ngũ Hành Môn tuyệt đối là một chuyện vô cùng hành phúc.
- Hạ huynh, năm đó lão tổ vì ngăn ngừa người kh phát hiện và mở cửa Thủy Tinh Cung cho nên đã cố ý bày ra ở trước cửa nơi đó một tòa thần đạo đại trận. Muốn tiến vào Thủy Tinh Cung thì nhất định phải mở được tòa đại trận này, nếu không như thế thì ngay cả lão phu cũng không thể tiến vao bên trong. - Ngao Mẫn Hành bất đắc dĩ nói:
- Chỉ là muốn mở tòa đái trận đó ra thì phải có được ngũ hành thân thể phối hợp với thần khí Ngũ Hành Hoàn thì mới được.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương nói:
- Ngao huynh, nếu như Hạ mỗ nhớ không lầm thì ngươi cũng có ngũ hành thân thể a.
Ngao Mẫn Hành hơi vung tay áo, trên mặt xuất hiện sự xấu hổ, nói:
- Lão phu đã từng thử qua, nhưng vẫn không thể mở ra được đại trận đó. Theo phỏng đoán của lão phu ngoại trừ lão tổ tông sống lại nếu không phải có hai người hợp lực mới làm được chuyện đó.
Trong đầu Hạ Nhất Minh nháy mắt xuất hiện bộ dáng của Thần Long, nếu như để cho đầu Thần Long này ra tay thì không biết có thuận lợi mở được đại trận đó không a?
Chỉ là đầu Thần Long đó không có thần khí Ngũ Hành Hoàn, mà vô luận Hạ Nhất Minh hay Ngao Mẫn Hành đều không có khả năng cho hắn mượn bổn mạng thần khí, cho nên không thể trông cậy vào nó.
Hạ Nhất Minh hơi trầm tư chốc lát, nói:
- Ngao huynh, không biết trong Thủy Tinh Cung có nhiều ít bao nhiêu thần dược Tiên Dịch a?
Sắc mặt Ngao Mẫn Hành khẽ thay đổi, hán thầm than một tiếng, mặc dù hắn sớm biết một khi tiết lộ tin tức này ra ngoài thì kết quả sẽ phải nhường cho Hạ Nhất Minh một phần. Nhưng khi Hạ Nhất Minh mở miệng ra hỏi thì hắn vẫn có cảm giác đau đớn như bị người ta cắt mất miếng thịt trên người vậy.
- Thần dược Tiên Dịch do Thủy Tinh Cung hấp thu thiên địa chi lực từ từ chuyển hóa thành, tại năm nghìn năm trước khi đó thiên địa chi lực còn dưa thừa thì mỗi một trăm năm sẽ có một giọt. Nhưng năm nghìn năm qua thì khó nói, có lẽ bên trong có vài giọt cũng có thể không có giọt nào. - Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu nói.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ chớp động, tựa hồ đang tính toán gì đó.
Ngao Mẫn Hành cười khổ một tiếng, hắn khoát tay chặn lại nói:
- Chỉ cần ngươi có thể trợ giúp ta mở Thủy Tinh Cung như vậy lão phu chẳng những đem thần đạo chi thưu cho ngươi mượn, hơn nữa thần dược Tiên Dịch bên trong nếu có số lượng từ hai giọt trở lên thì nhất định sẽ cho ngươi một giọt được chứ?
Khóe mắt Hạ Nhất Minh nhất thời lộ ra một tia vui vẻ, nói thật hắn không hề cam lòng với một giọt đó, nhưng hắn cũng biết điều kiện này là do Ngao Mẫn Hành đã quá mức nhượng bộ rồi. Nếu như hắn có lòng tham không đáy muốn có thêm Tiên Dịch, dù là Ngao Mẫn Hành đáp ứng chỉ sợ trong lòng cũng xuất hiện ác ý, lúc đó có thẩy gây nguy hiểm cho hắn.
- Nếu Ngao huynh đã khẳng khái như vậy, Hạ mỗ cũng chỉ đành tuân mệnh mà thôi. - Hắn gật đầu đáp ứng, Hạ Nhất Minh hơi trầm ngâm một chút nói:
- Không biết Thủy Tinh Cung hạ lạc ở nơi nào? Khi nào thì chúng ta xuất phát?
Ngao Mẫn Hành như trút được gánh nặng nói:
- Đại trận Thủy Tinh Cung cứ ba tháng có thể mở ra một lần, mà không lâu trước nó mới mở ra, cho nên Hạ huynh không ngại thì chuẩn bị một chút, hai tháng sau chúng ta sẽ xuất phát được chứ?
Quang mang màu vàng càng lúc càng sáng lên, mà Băng hệ lĩnh vực màu tím do Hạ Nhất Minh phóng ra giống như hoàng hôn, nhanh chóng tan rã.
Dưới sự tinh lọc của Quang Minh lĩnh vực, Băng hệ lĩnh vực màu tím yếu ớt không chịu nổi một kích.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, thân hình hắn hơi lóe lên đã nhanh chóng thối lui lại phía sau tránh xa Quang Minh lĩnh vực. Đồng thời, trên tay hắn, Ngũ Hành Hoàn chậm rãi lưu chuyển, ngũ hành lực lượng giống như uống thuốc kích thích phóng thích ra quang mang sáng nhất có thể.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn, khi hai đại lĩnh vực tiếp xúc, cho dù là ai cũng không nghĩ ra được Băng hệ lĩnh vực của Hạ Nhất Minh lại yếu ớt như vậy.
Nhưng mà, chỉ có Hạ Nhất Minh mới biết, Băng hệ lĩnh vực của hắn kỳ thật còn xa mới bằng lĩnh vực chính thức. Đây chỉ là do hắn điều động Băng hệ lực lượng màu tím trong cơ thể, kết hợp với Thủy hệ lực lượng trên Ngũ Hành Hoàn.
Đây kỳ thật là khu vực không gian có Băng hệ lực lượng, còn xa mới đạt được hiệu quả đặc thù của lĩnh vực. Nếu như cùng bậc lực lượng tiến vào trong khu vực này hiển nhiên cũng bởi vì Băng hệ lực lượng mà bị ảnh hưởng nhất định, nhưng khi để nó gặp phải lĩnh vực chính thức sẽ lập tức ta biến đi.
Một cái lĩnh vực lực lượng giả tự nhiên không thể so sánh được với Quang Minh lĩnh vực.
Bất quá, Hạ Nhất Minh đã sớm chuẩn bị cho điều này, Băng hệ lực lượng ngưng tụ chỉ mang tính chất mê hoặc đối phương mà thôi, hắn chỉ muốn để cho bản thân có thêm một chút thời gian. Chuẩn bị chính thức ở phía sau là hai kiện thần khí toàn lực phát ra một đòn.
Lúc này, dưới áp lực cường đại do Ngả Đức Văn tạo ra, Hạ Nhất Minh không còn muốn giữ lại chút gì nữa, hắn ngưng tụ lại toàn bộ thần lực rồi quán nhập vào trong Ngũ Hành Hoàn. Theo sự chuyển động xoay tròn không ngừng của Ngũ Hành Hoàn, thiên địa chi lực bắt đầu điên cuồng khởi động.
Từ khi bắt đầu cho tới cực hạn chỉ trong thời gian rất ngắn, hơn nữa còn vượt xa cực hạn mà cường giả Hư Thần cảnh có thể đạt tới, thậm chí gần đạt được Ngụy Thần cảnh cường giả.
Xung quanh người hắn xuất hiện những tiếng xé gió nho nhỏ, nước biển bên dưới thì bị lực lược áp bách làm cho cả một vùng nước bị lõm xuống, không gian xung quanh đâu đâu cũng bị áp lực khổng lồ đè nén. Trong tình huống này không ngờ lại xuất hiện một loại lực lượng đỏ rực hoàn toàn trái ngược với Băng hệ lực lượng.
Chỉ đơn thuần hấp thu thiên địa chi lực đã tạo ra dị tượng như vậy, khi Hạ Nhất Minh phóng xuất thiên địa chi uy sẽ đạt tới mức nào a?
Ánh mắt Ngả Đức Văn vô cùng ngưng trọng, nụ cười nhạt trên môi đã sớm biến mất. Đến tận lúc này hắn mới biết được người trẻ tuổi trước mắt mặc dù không nắm giữ được lĩnh vực chính thức, nhưng hắn cũng không phải một Hư Thần cảnh cường giả bình thường.
Quang mang trên trường kiếm tỏa ra càng lúc càng sáng, trong khu vực Quang Minh lực lượng Ngả Đức Văn tựa hồ đã thoát ly khỏi thế giới này, biến mình thành một thế giới riêng biệt.
Thiên địa dị biến một khi lan tới khu vực màu vàng của Quang Minh lĩnh vực lập tức biến mất.
Hai người bọn họ thi triển thiên địa chi lực đều là lựa chọn hai biện pháp cực đoan khác nhau.
Đương nhiên, Hạ Nhất Minh cũng không phải là không hấp thu thiên địa chi lực, mà hắn tốc độ hấp t hu của hắn không hề kém Hạ Nhất Minh. Bất quá cũng là do tác dụng của thanh thần kiếm màu vàng trong tay, nên không phải là do bản thân hắn hấp thu thiên địa chi lực, điều này dẫn tới thanh thế của hắn nhìn qua thì không bằng Hạ Nhất Minh.
Nhìn bọn họ hấp thu thiên địa chi lực, tất cả mọi người xung quanh đều có cảm giác lần giao phong tiếp theo chính là lúc phân ra thắng bại.
Mơ hồ, mọi người không hẹn mà cùng thối lui lại phía sau, ở trong lòng bọn họ thực lực hai người kia tuyệt đối đã vượt qua khỏi Hư Thần cảnh bình thường. Ngay cả khi đối mặt với Ngụy Thần cảnh chính thức thì cũng có năng lực đánh một trận.
Không khí xung quanh nhất thời trở nên ngưng trọng, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư đều nóng lòng muốn gia nhập. Nhưng bọn chúng cũng không lỗ mãng tiến lên hỗ trợ, bởi vì Hạ Nhất Minh đã sớm nói qua với bọn chúng, trừ khi tớ mức sống chết thì ngàn vạn lần không được nhúng tay.
Cuộc chiến hôm nay mặc dù đã tới mức mấu chốt, nhưng muốn nói tới mức sống chết thì là tự lừa mình mà thôi.
Bỗng nhiên, từ xa xa ngoài khơi đột nhiên vang lên một đạo tiếng kêu như sét đánh.
Tiếng kêu này tương đối quái dị, tựa hồ đây cũng không phải là thanh âm từ yết hầu phát ra, mà ngược lại là thanh âm của mũi tên nhọn xé không gian phát ra. Chỉ là ở trong trí nhớ của mọi người thì không thể nghĩ ra được loại mũi tên nào lại có uy lực như thế.
Quang mang màu vàng đột nhiên tăng vọt lên, Hạ Nhất Minh hơi rùng mình, lực lượng tăng phúc năm lần của hắn đã sớm được vận lên chỉ chờ phát động mà thôi.
Lĩnh vực mặc dù cường đại nhưng nó cũng có cực hạn, lúc này đây Hạ Nhất Minh sử dụng chính là thần khí Cửu Long Lô cùng Ngũ Hành Hoàn liên thủ với nhau. Cho nên lực lượng được ngưng tụ lại cường đại tới mức vượt xa khỏi cực hạn của Hư Thần cảnh cường giả, ngay cả gặp phải Ngụy Thần cảnh chính thức cũng không nhất thiết có thể ngưng tụ được lực lượng khổ lồ như vậy. Càng huống chi lực lượng lĩnh vực do Ngả Đức Văn thi triển ra lại đến từ thanh thần khí trên tay hắn.
Hai loại lực lượng mạnh mẽ gặp nhau, ngang tài ngang sức, làm cho không khí hết sức căng thẳng.....
Nhưng mà, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời có thể thi triển ra cỗ lực lượng này thì đột ngột đình chỉ.
Bởi vì Hạ Nhất Minh nhìn thấy cỗ quang mang màu vàng kia cũng không phải là tiến về phía hắn, mà nó đang nhanh chóng lui lại phía sau.
Là người nắm giữ lực lượng lĩnh vực, đang chiếm được thượng phong - Ngả Đức Văn đã chủ động lui lại phía sau.
Điều này làm cho Hạ Nhất Minh vô cùng khó hiểu, trong lòng cũng đồng thời xuất hiện cảm giác kiêng kỵ. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là đối phương khẳng định còn có thứ cường đại hơn đang chuẩn bị ở phía sau, điều này chính là dụ dỗ hắn chủ động xông lên.
Khi ý niệm này xuất hiện ở trong đầu, thân hình Hạ Nhất Minh vẫn bất động như núi, ánh mắt gắt gao tập trung nhìn về phía đối phương. Đồng thời thần niệm nhanh chóng được phát tán ra để cảm ứng từng chút biến hóa xảy ra xung quanh người đối phương, quả nhiên toàn bộ thần niệm được vận dụng tới cực điểm.
Đám người Mưu Tử Long âm thầm gật đầu, đối với hành động chững chạc này của Hạ Nhất Minh rất hài lòng. Dưới tình huống như này mà hắn có thể giữ được cho tinh thần ổn định, không làm ra hành động liều lĩnh là rất giỏi a.
Thế nhưng, làm cho mọi người nghĩ không ra là sau khi quang mang màu vàng suy yếu, Ngả Đức Văn cất cao giọng nói:
- Hạ Nhất Minh các hạ, ngươi là đệ nhất cường giả trong thế hệ trẻ phương Đông, mà kẻ hèn cũng là đệ nhất cường giả trong thế hệ trẻ phương Tây. Trận chiến này của chúng ta không nên diễn ra trong lúc không ai biết tới a.
Lực lượng khổng lồ xung quanh người Hạ Nhất Minh chậm rãi tán đi, vẻ mặt hắn lúc này vô cùng cổ quái.
Ngả Đức Văn này tại sao tới mức quan trọng như vậy lại đột ngột dừng lại mà nhiều lời thế a?
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? - Một thanh âm lạnh lùng vang lên, vẻ mặt Ngao Mẫn Hành âm trầm nói.
Mọi người sau khi nhìn thấy ba người của Ngũ Hành Môn thì âm thầm cảm thấy buồn cười. Sau khi bọn họ rời đi, mặc dù ý tứ là lo lắng cho Hạ Nhất Minh, nhưng cũng mượn cơ hội này để đảo loạn dụng ý của bữa tiệc rượu.
Tới mức này, Ngũ Hành Môn bày ra đại tiệc thần quả dù là mục đích gì thì cũng không thể thực hiện được, xem ra đám người Ngao Mẫn Hành này phải hận Ngả Đức Văn tới mức thấu xương.
Ngả Đức Văn quay sang hắn gật đầu một cái, ngẩng cao đầu nói:
- Phương Tây và phương Đông mấy ngàn năm nay luôn có truyền thống tốt đẹp, mỗi một khi có lứa tân tôn giả xuất hiện đều tụ hội ở Nam Hải để phân cao thấp. Hạ Nhất Minh các hạ, ta thừa nhận ngươi có tư cách đánh một trận với ta, nhưng ta hy vọng trận chiến này có thể tiến hành trước mặt đông đảo cường giả.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng hai hàng lông mày lên, sát khí quanh người hắn chậm rãi tiêu tán, thiên địa chi lực cũng biến mất.
- Ngả Đức Văn, ba năm trước ở Nam Cương đánh một là phương Tây Thần Điện các ngươi thất hứa, phá hoại lần giao hữu đó. - Hạ Nhất Minh trào phúng nói.
Khuôn mặt Ngả Đức Văn hơi đỏ lên một chút, hắn khom nửa người nói:
- Lần đó là chúng ta không đúng, cho nên lần này địa điểm quyết đấu và thời gian do ngươi quyết định. Hơn nữa trừ bản thân ta cùng các hạ, chúng ta còn có thể tiếp tục lần thịnh hội đó.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, Kim Chiến Dịch vì muốn tranh danh hiệu đệ nhất tôn giả với phương Đông mà đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ. Nhưng không nghĩ đến, khi tới Nam Cương ngay cả một trận giao thủ cũng chưa phát sinh ra thì Phất Lan Khắc Lâm đã hiện thân.
Nếu như trận tỷ thí này một lần nữa bắt đầu, đối với Linh Tiêu Bảo Điện là một chuyện tốt nhất, có thể ở trong lứa tuổi trẻ đàn áp được Ngũ Hành Môn.
Đương nhiên, càng quang trọng hơn bản thân Hạ Nhất Minh khi đối mặt với lĩnh vực lực lượng của Ngả Đức Văn không có chút nắm chắc nào. Cho nên khi trì hoãn được một đoạn thời gian thì hắn không phản đối.
Thiên địa chi lực xung quanh dần khôi phục lại như lúc đầu, bất luận kẻ nào sau khi thấy được cảnh tượng này cũng biết được lựa chọn của Hạ Nhất Minh.
- Ngả Đức Văn các hạ, ba năm trước đây chúng ta từng gặp mặt ở Tinh Thần Đảo, nhưng đáng tiếc là lần đó vẫn chưa tiến hành luận võ giữa các tân tôn giả. - Thanh âm Hạ Nhất Minh truyền ra, nói:
- Như vậy một năm sau, chúng ta một lần nữa tới Tinh Thần Đảo của Nam Cương, đến lúc đó quyết phân cao thấp, xem ai mới là cường giả chân chính.
Quang mang trong tay Ngả Đức Văn chợt lóe lên, thanh đại kiếm màu vàng đã biến mất. Khi hắn thu hồi lại đại kiếm thì cũng là lúc lĩnh vực ở xung quanh biến mất.
- Hạ Nhất Minh các hạ, một năm sau tôn giả của phương Tây chúng ta sẽ ở Tinh Thần Đảo chờ các ngươi, hơn nữa còn giành được chiến thắng cuối cùng. - Hắn ở giữa không trung hơi khom người, sau đó xoay thân hình bay về phía Tây.
Lúc này, không có một người phi hành đuổi theo sau Ngả Đức Văn.
Cho dù là Ngao Mẫn Hành hận thấu xương Ngả Đức Văn cũng không muốn mượn cơ hội này để lưu người lại.
Thực lực phương Tây mặc dù tổng thể còn kém xa phương Đông, nhưng phương Tây thần điện còn có Lý Áo Ba Đặc một Ngụy Thần cảnh hàng thật giá thật. Cho dù là Ngao Mẫn Hành cũng không muốn rước thêm một đại địch khiến hắn phải đau đầu.
Đương nhiên, nếu như để cho mọi người biết người này cũng chưa từng trở về phương Tây mà trực tiếp từ ngoại hải tới. Mấy vị phương Tây cường giả cũng không hề biết hành tung của hắn, thậm chí ngay cả hắn là ai cũng không biết thì sẽ là chuyện khác.....
- Hắn làm thế nào có thể tấn giai thần đạo? - Sau khi Ngả Đức Văn hoàn toàn biến mất, Mưu Tử Long mới nhẹ giọng nói.
Mọi người nhất thời lâm vào cảnh trầm mặc, cho dù là ba người Ngao Mẫn Hành cũng phải tự hỏi vấn đề này.
Tất cả những người ở đây đều không phải là người bình thường, sau khi được Hạ Nhất Minh giới thiệu thì đã biết được thân phận của người này.
Ba năm trước đây hắn cũng mới chỉ là tân tôn giả, sau khi thiên địa chi lực khôi phục mới một năm đã tấn giai thần đạo.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều vô tình nhìn về phía Hạ Nhất Minh.
Vuốt vuốt sống mũi, Hạ Nhất Minh cười khổ, nhưng không cách nào ngăn cản được ánh mắt mọi người nhìn lướt qua.
Bảo Nham Trúc lắc đầu, nói:
- Người này thiên phú mặc dù không tồi, nhưng còn xa mới có thể so được với Hạ trưởng lão.
Mọi người do dự một chút rồi đều gật đầu tán thành.
Có thể tấn chức thần đạo, thiên phú tự nhiên không thể kém được, nhưng nếu nói ở trên thế giới này còn có một quái thai như Hạ Nhất Minh thì bọn họ thật sự không thể tin được.
Nếu như người này thật sự có được thiên phú như vậy, thì hắn không có khả năng trăm tuổi mới thành công tấn giai tôn giả, mà phải là lúc ba mươi tuổi đã bước vào Nhân Đạo Đỉnh Phong.
- Đại kiếm trong tay người này có lai lịch thế nào? Các vị có ai biết không? - Ngao Mẫn Hành đột nhiên dò hỏi.
Mọi người nghe xong lần lượt đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Mã Dự nói:
- Thanh thần khí này có uy lực vô cùng lớn, hẳn là không phải kẻ vô danh từng cầm, nhưng đáng tiếc là chúng ta chưa từng nghe qua bao giờ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua mặt mọi người, vô luận là thần đạo cường giả lâu năm như Ngao Mẫn Hành hay tân thần đạo cường giả như Tử Lỗ Li cũng không biết được chút lai lịch nào về thanh đại kiếm đó.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, số lượng thần khí vô cùng thưa thớt, chỉ cần trong cuộc sống từng gặp qua một lần thì như vậy khẳng định sẽ có cổ tịch ghi lại chi tiết.
Điều này thì cho dù là phương Đông hay phương Tây cũng như thế, nhưng thần khí trong tay Ngả Đức Văn lại không một ai biết đến, mọi người không ai có thể nhận ra lai lịch của nó thật sự quá kinh ngạc.
Mơ hồ, sắc mặt mọi người dần trở nên ngưng trọng.
- Mới rồi có một đầu thần thú ở phương xa kêu lên một tiếng, hẳn là nó có liên quan với Ngả Đức Văn. Bất quá đầu thần thú này khẳng định không phải là đồng bọn của chúng ta. - Mã Dự lạnh lùng nói.
Mọi người đương nhiên hiểu được, có thể được Mã Dự gọi là đồng bọn chỉ có những thần thú cường đại từng sát vai chiến đấu ở trong Tử Vong Chi Địa mà thôi.
Bảo Nham Trúc cười hắc hắc nói:
- Đầu thần thú đó sau khi hống lên một tiếng, Ngả Đức Văn đã lập tức đình chiến rời đi, hẳn là trước đó đã từng liên lạc với nhau.
Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Không nghĩ ra sau khi chúng ta trở về không chỉ phương Đông không được yên tĩnh, àm ngay cả phương Tây cũng có ý ngo ngoe muốn động thủ với chúng ta.
Vẻ mặt âm trầm của Ngao Mẫn Hành từ từ biến mất, hắn yên lặng suy nghĩ, sau đó liếc mắt nhìn Bảo Nham Trúc hòa hoãn nói:
- Bảo huynh, ta có một loại dự cảm rất không tốt, phương Tây bây giờ không còn giống như trước kia nữa.
Bảo Nham Trúc chậm rãi gật đầu, cười khổ nói:
- Ta cũng vậy, một khi phương Tây xuất hiện thì tựa hồ sắp xuất hiện một hồi hạo kiếp.
Hai vị thần đạo cường giả đứng đầu hai thế lực phương Đông đều liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương thấy được sự bất an lo lắng, ngay cả Mã Dự cùng Mưu Tử Long cũng như thế.
Một lúc lâu sau, Ngao Mẫn Hành đột nhiên nói:
- Bảo huynh, phương Tây lúc này xuất hiện tình huống quỷ dị, phương Đông chúng ta cũng nên liên hợp lại cùng chống cự ngoại địch, không biết ý ngươi thế nào?
- Huynh đệ một nhà cùng đồng lòng chống địch cũng là điều nên làm. - Bảo Nham Trúc trầm giọng nói.
Trong giọng nói của hắn không có chút sợ hãi lẫn vui mừng nào, mặc dù thời gian này liên tục nội đấu với Ngũ Hành Môn. Nhưng khi tân thần đạo cường giả của phương Tây xuất hiện, bọn họ không khỏi cảm thấy nặng lòng.
Bọn họ đương nhiên không sợ hãi Ngả Đức Văn, nhưng đối với phương pháp hắn tấn giai thần đạo thì rất kiêng kỵ, trừ điều đó ra còn có thanh thần khí trong tay của hắn và đầu thần thú không biết tên ở ngoài khơi. Nguồn: http://truyenyy.com
Đương nhiên, mọi người có quyết định như này kỳ thật cũng là do cảm giác của bọn họ, một loại cảm giác vô cùng quỷ dị.
Cảm giác này chỉ xuất hiện khi thần đạo cường giả đối mặt với nguy cơ, mà bọn họ khi nghĩ tới bốn chữ phương Tây cường giả thì không ai là không cảm thấy hồi hộp. Tựa hồ bọn họ đối mặt không phải là mấy vị thần đạo cường giả khác mà là đang đối mặt với một con quái vật khổng lồ.
Mặc dù mới nghe qua thì cảm thấy rất tức cười, nhưng tất cả các thần đạo cường giả đều tin tưởng vào dự cảm của mình.
Mưu Tử Long khẽ gật đầu, đột nhiên quay đầu nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi vừa rồi vì sao lại ra tay ngăn cản Ngả Đức Văn? Ở đó có thần thụ thì Ngả Đức Văn không thể đả thương được Ngao tông chủ mà.
Sắc mặt ba người Ngao Mẫn Hành hơi đỏ lên, Mưu Tử Long nói vậy mặc dù không có chút ác ý, nhưng lại chỉ ra Ngao Bác Duệ còn xa mới là đối thủ của Ngả Đức Văn.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Mưu huynh, tiểu đệ cũng không biết.
Mưu Tử Long sửng sốt nửa ngày, nhíu mày nói:
- Ngươi mà cũng không biết sao?
- Đúng. - Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ nói:
- Tiểu đệ thấy Ngả Đức Văn vừa ra tay đã có thể phóng thích ra lĩnh vực lực lượng, hơn nữa phương thức phóng thích tương đối quái dị, cho nên tiểu đệ vừa mới nghĩ muốn thử tiếp xúc một chút thì bất tri bất giác đã ra tay.
Kỳ thật Hạ Nhất Minh còn che giấu một chuyện, khi Ngả Đức Văn lấy thanh đại kiếm ra, hơn nữa còn phóng xuất lĩnh vực lực lượng đánh bại Ngao Bác Duệ, thần khí Ngũ Hành Hoàn cùng Cửu Long Lô trên người hắn đều dao động.
Mơ hồ Hạ Nhất Minh có cảm giác, phương thức điều khiển thần binh của đối phương có thể có trợ giúp rất lớn với mình. Nếu như hắn có thể tham khảo và nắm giữ thì bản thân cũng có thể làm được như thế, lợi dụng Ngũ Hành Hoàn cùng Cửu Long Lô thi triển ra lĩnh vực Sí Nhiệt. Điều này có lực hấp dẫn rất lớn, mà ngay khi ý niệm này xuất hiện trong đầu hắn thì đã kết hợp với chủ phách của Ngũ Hành Hoàn khiến cho bản thân tự động ra tay.
Đám người Mưu Tử Long liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ dở khóc dở cười.
Hắn thở dài một tiếng nói:
- Ngươi đúng là một tên vũ si a......
Ánh mắt Ngao Mẫn Hành hơi động, hắn trầm ngâm chốc lát nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi trong lúc giao thủ v Ngả Đức Văn có phải đã từng thi triển thần khí lĩnh vực không?
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh nhất thời hiện lên sự nghiêm túc nói:
- Hạ mỗ mặc dù có chút lĩnh ngộ nhưng còn xa mới có thể thi triển ra được lĩnh vực của thần khí.
Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu, hắn chậm rãi nói:
- Kỳ thật bên trong mỗi một kiện thần khí đều có bổn nguyên lực lượng, nếu có thể năm giữ và vận dụng được cỗ lực lượng đó thì ngay cả Hư Thần cảnh cũng thi triển được lĩnh vực. Lĩnh vực của thần khí mặc dù không bằng lĩnh vực của Ngụy Thần cảnh cường giả, nhưng trong lúc đối địch nếu thi triển ra sẽ có tác dụng đồng dạng.
Hạ Nhất Minh hồ nghi nhìn lão nhân này, bản thân hắn cùng với Ngũ Hành Môn có quan hệ không tốt, nhưng nghe khẩu khí của lão thì tựa hồ như đang chỉ điểm phương pháp tu luyện cho hắn. Chuyện gì xảy ra thế a?
Ngao Mẫn Hành liếc mắt nhìn thấy tiểu tử này có vẻ mặt như vậy, trong lòng hắn hơi tức giận, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hạ huynh, ngươi có được ngũ hành thân thể, mà trong tay lão phu có một quyển thần đạo chi thư ghi lại cách sử dụng ngũ hành thân thể phối hợp với Ngũ Hành Hoàn để khi còn ở cảnh giới Hư Thần Cảnh cũng có thể ngưng tụ được đơn hệ lĩnh vực.
Hai mắt Hạ Nhất Minh nhất thời sáng ngời lên, ánh mắt hắn không chút che dấu tâm tình ba động của mình.
Ngao Mẫn Hành nhìn thấy phản ứng của hắn như vậy, trong lòng bình tĩnh trở lại nói:
- Ngươi vừa rồi thi triển ra Băng hệ lực lượng đã đạt tới cảnh giới cao nhất, nếu có thể tiếp tục tiến thêm một bước thì ngưng tụ được Băng hệ lĩnh vực. Hắc hắc, nếu như một năm sau ngươi có thể ngưng tụ được lĩnh vực, hơn nữa còn có sự trợ giúp của Bạch Mã thần thú thì muốn chiến thắng Ngả Đức Văn sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lúc này không chỉ Hạ Nhất Minh mà ngay cả đám người Bảo Nham Trúc cùng Mưu Tử Long cũng bị lời của Ngao Mẫn Hành đánh động.
Bọn họ đương nhiên hiểu được muốn chiến thắng một vị thần đạo cường giả thì tuyệt đối không thể không cần tốn sức. Điều này chỉ xuất hiện khi thần đạo cường giả khi dễ nhân đạo cường giả, nhưng nếu như thần đạo cường giả đối chiến nhau thì phải nhờ vào thực lực, vận khí, nếu không thì sẽ không thể dễ dàng chiến thắng được đối phương.
Nhưng mà nếu như Hạ Nhất Minh thật sự nắm giữ được lĩnh vực của thần khí, như vậy kết quả trận chiến này chắc chắn sẽ được định đoạt nhanh chóng.
Ho nhẹ một tiếng, Mưu Tử Long nói:
- Ngao huynh sao lại có tấm lòng tốt như vậy a?
Ngao Mẫn Hành tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng lão cũng không muốn gây oán cừu với một thần đạo tán tu. Một thần đạo tán tu có mối uy hiếp còn lớn hơn rất nhiều so với các thần đạo cường giả của một môn phái lớn.
- Cuộc chiến lần này không chỉ là cuộc chiến của riêng Hạ Nhất Minh cùng Ngả Đức Văn, cũng là cuộc chiến mấy ngàn năm của phương Đông và phương Tây, đạo lý này chẳng nhẽ ngay cả lão phu cũng không hiểu sao? - Ngao Mẫn Hành hừ lạnh một tiếng nói:
- Bất quá lão phu cũng có một chút chuyện nhỏ cần tìm người hỗ trợ....
Mưu Tử Long cười ha hả, nói:
- Ngươi có điều kiện gì không ngại thì hãy nói thẳng, không cần phải che đậy. Chỉ cần ngươi đồng ý giao quyển thần đạo chi thư đó ra đám ngư lão phu nhất định sẽ toàn lực làm.
Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu nói:
- Các ngươi không giúp được gì đâu. Lão phu chỉ cần một mình Hạ huynh đệ trợ giúp mà thôi.
Dừng lại một chút, hắn nói:
- Hạ huynh, nếu ngươi tin tưởng lão phu xin hãy theo lão phu một chuyến, khi chuyện này kết thúc quay trở về Ngũ Hành Môn lão phu tự nhiên sẽ đem phương pháp tu luyện đưa cho ngươi.
Bảo Nham Trúc cùng Mưu Tử Long liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời quay sang phía Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu.
Mặc dù mọi người cùng với Ngao Mẫn Hành có quan hệ rất phức tạp, nhưng lấy thân phận của hắn thì tuyệt đối không thể nói lời không giữ lời được.
- Hạ lão đệ, lão ca cùng với Bảo huynh quay trở về Linh Tiêu Bảo Điện một chuyến, một năm sau sẽ cùng ngươi đồng hành tới Nam Cương. - Mưu Tử Long đưa tay kéo Bảo Nham Trúc nói:
- Mã huynh, Cát Ma môn chủ cùng đồng hành với chúng ta chứ?
Mã Dự hơi chần chờ một chút rồi cũng chậm rãi gật đầu. Mặc dù hôm nay hắn đã gia nhập vào trong thế lực của Lưu Ly đảo, nhưng hắn dù sao cũng vẫn là người của phương Đông, cho nên trong lòng thiên vị địa phương nào thì khôgn cần nói cũng biết. Mà Cát Ma Phàm Thù cũng chỉ chần chờ một chút rồi gật đầu, ngoài lựa chọn này ra hắn cũng không còn cách nào khác.
Chỉ một thoáng thời gian, ngoại trừ Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư ra cũng chỉ còn lại ba người Ngao Mẫn Hành.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn về phía Ngao Mẫn Hành, nói:
- Ngao huynh, ngươi có chuyện gì muốn nhờ xin mời nói thẳng.
Ngao Mẫn Hành khẽ gật đầu, nói:
- Ta muốn nhờ ngươi giúp ta mở cửa Thủy Tinh Cung.....
Nhất Minh khẽ nhướng mày nói:
- Thủy Tinh Cung là chỗ nào?
Ngao Mẫn Hành một khi đã quyết định nhờ Hạ Nhất Minh trợ giúp thì hiển nhiên hắn cũng không thể giấu diếm chuyện gì. Hắn bình tĩnh nói:
- Hạ huynh đệ có điều không biết, Ngũ Hành lão tổ sáng lập ra Ngũ Hành Môn năm đó khi du lịch thiên hạ từng phát hiện ra một hòn đảo. Ở sâu trong hòn đảo này có một sơn động đường hình thành bằng thủy tinh. Vì vậy lão tổ mới lấy tên cho nơi đó là Thủy Tinh Cung.
Hắn dừng lại một chút nói:
- Việc này vốn không được truyền bá rộng rãi trong bổn môn, chỉ có các đời tông chủ mới biết được, khi trước do lão phu vội vàng tiến vào trong Tư Vong Chi Địa nên không kịp chỉ định tông chủ kế nhiệm mà dẫn tới.....
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, hắn từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra được một tia áy áy.
Ho nhẹ một tiếng hắn vội vàng nói:
- Ngao huynh, trong Thủy Tinh Cung nhất định là có vật gì đó rất trọng yếu với Ngũ Hành Môn phải không?
Ngao Mẫn Hành nhẹ nhàng nói:
- Hạ huynh, điều này là cơ mật của bổn môn, tổ sư có lệnh trừ khi tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không được phép nói cho ngoại nhân biết.
Hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Bách Linh Bát, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư nói:
- Mấy vị này mặc dù là bằng hữu tốt của Hạ huynh, nhưng sự tình này Ngao mỗ không thể nói cho bọn họ biết được.
Hạ Nhất Minh nhíu chặt mày lại, ngữ khí của Ngao Mẫn Hành mặc dù không phải cự tuyệt, nhưng cũng không khác gì mấy. Hắn lập tức hiểu được, nếu như mình kiên trì giữ Bạch Mã Lôi Điện, Bảo Trư cùng Bách Linh Bát ở bên cạnh thì Ngao Mẫn Hành sẽ không chịu nói bí mật này cho hắn biết.
Bạch Mã nhẹ nhàng hí lên một tiếng, ánh mắt nó nhìn về phía Ngao Mẫn Hành tỏ vẻ không thiện chí. Bất quá nó cũng biết lão nhân này không phải kẻ dễ chơi cho nên cũng không làm ra hành động khiêu khích đối hương. Bảo Trư ở bên cạnh thì đảo tròn đôi mắt của mình, không biết nó đang có chủ ý quỷ quái gì nữa. Về phần Bách Linh Bát thì vẫn có bộ mặt như khúc gỗ, căn bản không chút nào thay đổi.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh xoay người về đám người Bách Linh Bát nói chuyện một lúc, Bạch Mã Lôi Điện mặc dù không muốn nhưng cũng nghe theo lời Hạ Nhất Minh rời đi.
Ngao Mẫn Hành quay sang hai người bên cạnh gật đầu một chút, Vi Cầm Thuận cùng Ngao Bác Duệ lập tức rời xa theo đám người Bách Linh Bát. Bọn họ muốn bắt chuyện với Bách Linh Bát một chút, nhưng hắn vẫn giống như một tên đầu gỗ, dù bọn họ có nói mười câu thì không nhất định Bách Linh Bát sẽ trả lời một câu. Cũng may là có Bảo Trư ở bên cạnh thi thoảng lầm bầm trả lời vài tiếng làm cho không khí đỡ căng thẳng đi.
- Ngao huynh, ngươi có thể nói được rồi. - Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười nói.
Ngao Mẫn Hành hài lòng gật đầu, thành khẩn nói:
- Hạ huynh thứ lỗi, đây là tổ huấn của tổ tiên, cũng không phải là do lão phu cố ý làm như vậy.
Hạ Nhất Minh khoát tay áo, nói:
- Ngao huynh khách khí rồi.
Ngao Mẫn Hành hít sâu một hơi, lập tức chuyển về chính đề nói:
- Trong Thủy Tinh Cung lão tổ phát hiện ra thiên địa kỳ trân.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh không chút thay đổi tựa hồ không hề để tâm tới, nhưng hắn tập trung toàn bộ tinh thần để lắng nghe lời nói của Ngao Mẫn Hành. Có thể được đối phương coi là bảo vật thì đấy khẳng định không phải là thiên địa kỳ trân bình thường a.
Trong lòng Ngao Mẫn Hành cũng thầm nghĩ, người này còn trẻ mà đã trầm tĩnh được như vậy a, nếu không phải bản thân biết trước được tuổi của hắn chỉ sợ khó có thể tin được.
- Hạ huynh đã từng nghe qua thần dược Tiên Dịch chưa?
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời lên, mơ hồ xuất hiện một tia rung động, nói:
- Chẳng lẽ bên trong Thủy Tinh Cung có thần dược Tiên Dịch sao?
Hắn đối với luyện đan rất có hứng thú cho nên đã xem qua không ít cổ tịch. Trong rất nhiều cổ tịch đều nhiều lần nhắc tới thần dược Tiên Dịch.
Nghe nói đây là thiên địa kỳ trân do trời sinh, vô luận là người bình thường hay tu luyện giả sử dụng thì cũng có tác dụng rất lớn.
Tất cả cổ tịch đều tôn sùng bảo vật này, thậm chí còn mơ hồ cho nó là linh dược đứng đầu trong thiên hạ.
Trong các quyển cổ tịch tuy rằng ghi lại rất nhiều công dụng của thần dược Tiên Dịch nhưng không một quyển nào có thể chỉ rõ được nơi có thể phát hiện ra nó.
Bất quá, giờ phút này Hạ Nhất Minh hiểu được, thần dược làm cho cả thiên hạ thèm thuồng chính là xuất phát ở Ngũ Hành Môn.
Ngao Mẫn Hành nhìn vẻ kinh ngạc của Hạ Nhất Minh hắn ngạo nghễ nói:
- Thần dược Tiên Dịch có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, cải thiện thể chất, người bình thường sử dụng có khả năng chữa được bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. Bất quá công hiệu của nó không chỉ có như thế mà thôi.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra nói:
- Hạ mỗ từng nghe nói qua, thần dược Tiên Dịch đối với người tu luyện có rất nhiều chỗ tốt.
Ngao Mẫn Hành cất tiếng cười to nói:
- Hạ huynh nói không sai, nếu thần dược Tiên Dịch cho người bình thường sử dụng thì quá bất công với nó. Còn muốn chính thức phát huy được dược lực của nó thì người phục dụng ít nhất phải đạt tới cảnh giới tôn giả.
Hạ Nhất Minh hơi rùng lình, điều kiện thấp nhất cũng phải là tôn giả cảnh giới thì quả thật khiến cho người khác khó có thể tưởng tượng nổi. Trong lòng hắn hơi động, nhớ tới một quyển cổ tịch có từng ghi lại chút manh mối, nói:
- Nói như vậy vật này có thể giúp cho người tu luyện tăng lên cảnh giới cũng không phải chỉ là lời đồn?
Ngao Mẫn Hành thu hồi vẻ tươi cười của mình, hắn nghiêm mặt nói:
- Việc này quả thật không phải là phóng đại, bởi vì thần dược Tiên Dịch quả thật có thể khiến cho người ta lĩnh ngộ được thiên địa bổn nguyên chi lực.
Hắn dừng lại nói tiếp:
- Đặc biệt là cường giả thần đạo, một giọt Tiên Dịch có thể làm cho người ta lĩnh ngộ tới cảnh giới cao nhất. Hơn nữa điều quan trọng hơn là vào thời khắc mấu chốt khi phải đột phá nếu sử dụng nó vào thì khả năng thành công sẽ vô cùng lớn.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh cuối cùng đã bị dánh động, hắn đã hiểu được vì sao thần dược Tiên Dịch lại được coi là linh dược đứng đầu thiên hạ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn về phía Ngao Mẫn Hành, nói:
- Nguyên lai Ngao huynh muốn tấn giai Chân Thần cảnh trong truyền thuyết, nếu chúng ta có một vị Chân Thần cảnh cường giả thì hiển nhiên có thể hoàn toàn áp đảo thế lực của phương Tây.
Trên mặt Ngao Mẫn Hành hiện lên một nụ cười khổ nói:
- Hạ huynh, mặc dù linh dược này rất thần kỳ, nhưng đối với Ngụy Thần cảnh cường giả lại không trợ giúp được gì. Nó chỉ có tác dụng đối với cưởng giả Hư Thần cảnh mà thôi.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra, sau đó chậm rãi gật đầu.
Ngao Mẫn Hành nói vật cũng không lừa gạt người, nếu Tiên Dịch mà có tác dụng với Ngụy Thần cảnh như vậy trong lịch sử Ngũ Hành Môn không chỉ có Ngũ Hành lão tổ là đạt tới Chân Thần cảnh cường giả.
Bởi vậy có thể thấy được, một khi tấn chức Ngụy Thần cảnh thì công hiệu của thần dược này sẽ không còn tác dụng nữa.
Bất quá cũng may là như thế, nếu không trong thiện hạ này không có thể lực nào có thể so sánh được với Ngũ Hành Môn.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Ngao huynh nói điều cơ mật này ra chẳng lẽ là mở cửa Thủy Tinh Cung sẽ gặp phải khó khăn gì sao?
- Không sai. - Ngao Mẫn Hành cười khổ nói:
- Nếu như chỉ dựa vào lực lượng một mình lão phu mà có thể mở được thì cũng không phải làm phiền Hạ huynh.
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời cảm thấy thư thái, thần dược Tiên Dịch đối với thần đạo cường giả có tác dụng kỳ diệu như vậy, nếu như không cẩn thận truyền ra ngoài thì sẽ mang tới phiền toái rất lớn cho Ngũ Hành Môn. Điều này còn hấp dẫn hơn xa việc Thần Thụ kết quả. Trong lòng hắn âm thầm cảm khái, Ngũ Hành lão tổ không chỉ là thiên hạ đệ nhất nhân, mà lão chẳng những có thể tìm được một địa điểm tốt để gây dựng sơn môn, hơn nữa ở trên biển còn tìm được một bảo vật như vậy. Trở thành môn hạ của Ngũ Hành Môn tuyệt đối là một chuyện vô cùng hành phúc.
- Hạ huynh, năm đó lão tổ vì ngăn ngừa người kh phát hiện và mở cửa Thủy Tinh Cung cho nên đã cố ý bày ra ở trước cửa nơi đó một tòa thần đạo đại trận. Muốn tiến vào Thủy Tinh Cung thì nhất định phải mở được tòa đại trận này, nếu không như thế thì ngay cả lão phu cũng không thể tiến vao bên trong. - Ngao Mẫn Hành bất đắc dĩ nói:
- Chỉ là muốn mở tòa đái trận đó ra thì phải có được ngũ hành thân thể phối hợp với thần khí Ngũ Hành Hoàn thì mới được.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương nói:
- Ngao huynh, nếu như Hạ mỗ nhớ không lầm thì ngươi cũng có ngũ hành thân thể a.
Ngao Mẫn Hành hơi vung tay áo, trên mặt xuất hiện sự xấu hổ, nói:
- Lão phu đã từng thử qua, nhưng vẫn không thể mở ra được đại trận đó. Theo phỏng đoán của lão phu ngoại trừ lão tổ tông sống lại nếu không phải có hai người hợp lực mới làm được chuyện đó.
Trong đầu Hạ Nhất Minh nháy mắt xuất hiện bộ dáng của Thần Long, nếu như để cho đầu Thần Long này ra tay thì không biết có thuận lợi mở được đại trận đó không a?
Chỉ là đầu Thần Long đó không có thần khí Ngũ Hành Hoàn, mà vô luận Hạ Nhất Minh hay Ngao Mẫn Hành đều không có khả năng cho hắn mượn bổn mạng thần khí, cho nên không thể trông cậy vào nó.
Hạ Nhất Minh hơi trầm tư chốc lát, nói:
- Ngao huynh, không biết trong Thủy Tinh Cung có nhiều ít bao nhiêu thần dược Tiên Dịch a?
Sắc mặt Ngao Mẫn Hành khẽ thay đổi, hán thầm than một tiếng, mặc dù hắn sớm biết một khi tiết lộ tin tức này ra ngoài thì kết quả sẽ phải nhường cho Hạ Nhất Minh một phần. Nhưng khi Hạ Nhất Minh mở miệng ra hỏi thì hắn vẫn có cảm giác đau đớn như bị người ta cắt mất miếng thịt trên người vậy.
- Thần dược Tiên Dịch do Thủy Tinh Cung hấp thu thiên địa chi lực từ từ chuyển hóa thành, tại năm nghìn năm trước khi đó thiên địa chi lực còn dưa thừa thì mỗi một trăm năm sẽ có một giọt. Nhưng năm nghìn năm qua thì khó nói, có lẽ bên trong có vài giọt cũng có thể không có giọt nào. - Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu nói.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ chớp động, tựa hồ đang tính toán gì đó.
Ngao Mẫn Hành cười khổ một tiếng, hắn khoát tay chặn lại nói:
- Chỉ cần ngươi có thể trợ giúp ta mở Thủy Tinh Cung như vậy lão phu chẳng những đem thần đạo chi thưu cho ngươi mượn, hơn nữa thần dược Tiên Dịch bên trong nếu có số lượng từ hai giọt trở lên thì nhất định sẽ cho ngươi một giọt được chứ?
Khóe mắt Hạ Nhất Minh nhất thời lộ ra một tia vui vẻ, nói thật hắn không hề cam lòng với một giọt đó, nhưng hắn cũng biết điều kiện này là do Ngao Mẫn Hành đã quá mức nhượng bộ rồi. Nếu như hắn có lòng tham không đáy muốn có thêm Tiên Dịch, dù là Ngao Mẫn Hành đáp ứng chỉ sợ trong lòng cũng xuất hiện ác ý, lúc đó có thẩy gây nguy hiểm cho hắn.
- Nếu Ngao huynh đã khẳng khái như vậy, Hạ mỗ cũng chỉ đành tuân mệnh mà thôi. - Hắn gật đầu đáp ứng, Hạ Nhất Minh hơi trầm ngâm một chút nói:
- Không biết Thủy Tinh Cung hạ lạc ở nơi nào? Khi nào thì chúng ta xuất phát?
Ngao Mẫn Hành như trút được gánh nặng nói:
- Đại trận Thủy Tinh Cung cứ ba tháng có thể mở ra một lần, mà không lâu trước nó mới mở ra, cho nên Hạ huynh không ngại thì chuẩn bị một chút, hai tháng sau chúng ta sẽ xuất phát được chứ?
/1308
|