Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn đối phương. Hắn không ngờ đối phương có biển hiện kích động cùng hưng phấn như vậy.
Với ánh mắt cùng đôi tai, hắn đương nhiên cảm nhận rõ ràng sự mừng rỡ của Tư Đại thánh giả đối với bảo trư. Hơn nữa trong thâm tâm lão như tồn tại sự tôn kính bảo trư, cảm giác này như tín đồ gặp được vị thần mà mình thờ phụng.
Trong đầu Hạ Nhất Minh có chút nghi hoặc. Lần trước hắn tới, bảo trư chỉ hống một tiếng cũng khiến mọi người quỳ rạp.
Thừa dịp đó Hạ Nhất Minh mới có thể chém chết Thử tộc Đại thánh giả. Theo lý mà nói hành động của bảo trư là phản nghịch, nó phải trở thành kẻ thù của Đồ đằng nhất tộc mới đúng.
Nhưng lúc này sau khi thấy được biểu hiện của Tư Đại thánh giả, Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác, bản thân hắn hiểu Đồ đằng nhất tộc quá ít.
Vô số tiếng huýt gió vang lên khắp Đồ đằng sơn mạch. Chỉ trong chốc lát hơn mười đạo thân ảnh bay lên không trung.
Hạ Nhất Minh hai hàng chân mày nhíu lại, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Có thể thấy tất cả đều là Ngũ khí Tôn giả. Mặc dù hắn biết nguyên nhân do thiên địa lực lượng phục hồi, đám linh thú đạt được chỗ tốt hơn xa nhân loại, nhưng số linh thú tại Đồ đằng thật nhiều... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hơn mười vị Ngũ khí Tôn giả mặc dù không thể tạo thành uy hiếp với Thần đạo nhưng nhìn vào tỷ lệ cũng biết, cơ hội Đồ đằng nhất tộc tìm lại huy hoàng khi xưa cao hơn các môn phái khác rất nhiều.
Đột nhiên một tiếng rống lớn từ trung tâm Đồ đằng sơn mạch vang lên.
Chủ nhân tiếng gầm này rõ ràng hướng tới bảo trư đang dừng trên không trung. Đám Đồ đằng cường giả vừa xuất hiện lập tức cung kính hành lễ với bảo trư .
Theo sau bọn họ lần nữa bay xuống, ẩn nặc trong sâu thẳm núi non.
Tư Đại thánh giả khom lưng giữa không trung, cẩn thận nghe ngóng hàm ý trong tiếng hống kia.
Khi tiếng hống hoàn toàn biến mất, lão cung kinh nói:
- Hạ Thần quân. Thánh Long đại nhân. Kỳ Lân đại nhân mời các ngài tới nội cốc gặp mặt.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên nghe ra tiếng hống kia xuất phát từ đầu Kỳ Lân thú. Bất quá hắn cảm thấy kinh ngạc vì trong âm thanh này tựa hồ ẩn giấu tia kinh hỉ.
- Tư Đại thánh giả. Phiền ngươi dẫn đường.
Hạ Nhất Minh cao giọng nói.
Tư Đại thánh giả khom người lĩnh mệnh. Đầu ưng dưới chân lão lập tức chuyển hướng bay đi.
Thân thẻ bảo trư khẽ động, chậm rãi đuổi theo. Đầu ưng phi hành không nhanh bởi nơi này như tồn tại lực lượng cấm chế nào đó.
Hạ Nhất Minh khẽ vỗ lên bảo trư, nói:
- Tiểu tử kia. Đồ đằng nhất tộc tựa hồ rất hoan nghênh ngươi hả?
Mặc dù lúc này thân thể bảo trư to lớn hơn Hạ Nhất Minh không biết bao lần nhưng hắn vẫn thuận miệng gọi tiểu tử này, tiểu tử kia, mà tiểu tử kia căn bản cũng không ngại.
- Ta là truyền nhân duy nhất của Long đồ đằng tộc, chúng đương nhiên hoan nghênh ta.
Bảo trư đắc ý nói.
Hạ Nhất Minh bật cười, khẽ lắc đầu. Bất quá trong lòng hắn cảm khái không thôi.
Long tộc quả không hổ danh Sủng vật của Thần linh. Dù bảo trư không mang huyết thống Long tộc thuần khiết nhưng địa vị tại Đồ đằng nhất tộc vẫn cao như vậy.
Cho dù vì nó một vị Đại thánh giả vẫn lạc, đãi ngộ của nó không chút thay đổi.
Càng tới trung tâm sơn mạch, Hạ Nhất Minh càng cảm nhận rõ hơn sự tồn tại của hồn phách Thú thần. Bất quá khiến hắn kinh ngạc không thôi chính là, cỗ lực lượng này không quá bá đạo, ngược lại tràn ngập khí tức tương đồng. Là Thần đạo cường giả, sau khi tới nơi này lại cảm nhận sự tồn tại của nó, dĩ nhiên khó xuất hiện địch ý trong lòng.
Tư Đại thánh giả ngừng lại trên không trung, phía dưới lão là quần thể cung điện hùng vĩ. Cung điện này không giống cung điện ngoại giới, từ trên cao nhìn xuống giống như hình lục lăng kỳ dị.
Hai tiếng hống đồng loạt vang lên, một của Kỳ Lân thú, một của bảo trư.
Nếu là hai đầu Thần thú khác khi gặp nhau hống lên như vậy khẳng định một là khiêu khích, một là đáp lại. Kế tiếp chính là trận chiến Thần đạo kinh thiên động địa.
Bất quá Kỳ Lân thú cùng bảo trư sau khi hống lên không có nửa điểm địch ý, ngược lại như hai lão bằng hữu gặp nhau.
Chỉ là cách nói chuyện này khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
- Hạ huynh. Không ngờ ngươi sẽ tới, lão đầu tử ta không tính sai.
Một âm thanh sang sảng từ tòa cung điện truyền ra.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, mặc dù hắn chưa gặp mặt Kỳ Lân Thánh chủ Khâu Thần Nỗ nhưng cũng có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong lòng lão.
- Khâu huynh. Tiểu đệ có chuyện mới tới. Lúc này tới xin huynh trợ giúp đây.
- Ngươi cần ta giúp đỡ?
Khâu Thần Nỗ giọng nói đầy hoài nghi, lập tức mở lời:
- Các ngươi vào đây rồi nói.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi kinh ngạc. Với thân phận bốn vị Thần đạo cường giả bọn họ, khi tới Đồ đằng nhất tộc Khâu Thần Nỗ phải ra đón chào mới hợp lý.
Nhưng lúc này lão mở miệng kêu bọn họ tiến vào cung điện, điều này cũng khiến người khác đánh giá.
Thân thể bảo trư khẽ động, rất nhanh đã trở lại hình dạng bình thường. Bất quá lúc này nó không dây dưa cùng Bách Linh Bát mà nhu thuận tới cạnh Hạ Nhất Minh.
Tư Đại thánh giả trợn mắt cứng lưỡi nhìn bảo trư, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.
Mặc dù lão kiến thức rộng rãi nhưng đây là lần đầu chứng kiến năng lực hóa hình của Thần thú, bởi thế trong lòng không tránh khỏi kinh hãi.
Phía trước cung điện xuất hiện một nam một nữ cung tay đứng chờ.
Sau khi đám người Hạ Nhất Minh đáp xuống, Tư Đại thánh giả nhìn họ hành lễ thật sâu, theo sau cỡi đầu ưng to lớn bay đi. Với thân phận của lão dĩ nhiên không dám dừng lâu tại đây.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua hai người, mỉm cười nói:
- Thì ra Chương huynh cùng Hồ cô nương. Tu vi hai vị lại tăng tiến, thật sự đáng mừng.
Hai người đứng trước cũng điện cũng không xa lạ với Hạ Nhất Minh. Bọn họ là hai đệ tử của Kỳ Lân Thánh chủ Khâu Thần Nỗ, Hổ đồ đằng tộc Chương Đại Hổ cùng Hồ đồ đằng tộc Hồ Mỹ Cơ. Hai người bọn họ chẳng những cùng là đồ đệ Khâu Thần Nỗ còn là một cặp phu thê, thực lực đã đạt tới Đại thánh giả.
Bất quá lúc này tu vi của họ quả thật tăng tiến hơn trước rất nhiều. Xem ra thiên địa lực lượng khôi phục đối với những người bạn sinh linh thú có không ít chỗ tốt.
Chương Đại Hổ cùng Hồ Mỹ Cơ trong lòng chấn động, bất quá nhanh chóng bình tĩnh lại. Lúc này Hạ Nhất Minh là một vị Thần đạo cường giả hàng thật giá thật, nhìn thấu tu vi của họ là chuyện dễ dàng.
Hành lễ thật sâu, ánh mắt Chương Đại Hổ nghiêm nghị nói:
- Hạ Thần quân quá khen.
Hai người bọn họ lui ra sau từng bước, theo sau quay người dẫn đường. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu không chút do dự theo họ tiến vào cung điện.
Cung điện hùng vĩ này cơ hồ được kiến tạo hoàn toàn bằng đá. Những chi tiết nhỏ không thua kém cung điện nhân loại, kết cấu gần như hoàn mỹ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lướt qua, trong lòng lấy làm kỳ lạ. Đồ đằng nhất tộc quả nhiên cường thịnh, trong thâm sơn cũng có thể kiến tạo cung điện như vậy khó khăn so với nhân loại gấp nhiều lần.
Bọn họ chậm rãi tiến vào nội điện.
Bất quá mọi người vừa bước vào nội điện lập tức một cỗ lực lượng cường đại mà quỷ dị ập tới.
Hạ Nhất Minh, Lôi điện cùng Bách Linh Bát cơ hồ đồng thời dừng bước. Mà lúc này tiểu tử bảo trư trong lòng Hạ Nhất Minh gắt gao nhìn về phía trước.
Chương Đại Hổ cùng Hồ Mỹ Cơ dường như không cảm giác được cỗ lực lượng này, nhưng bọn họ lập tức phát hiện ra trạng thái dị thường của đám người Hạ Nhất Minh. Cả hai đồng thời dừng bước, ánh mắt giao nhau cảm nhận rõ ý tứ đối phương.
Trên thân thể bảo trư cùng Lôi điện đồng thời xuất hiện khí tức kỳ dị, khí tức Thần thú, cường đại mà cao ngạo.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, theo sau đặt bảo trư lên lưng Lôi điện, đồng thời lùi lại vài bước.
Hắn mơ hồ cảm giác được cỗ khí tức từ nội điện truyền ra không mang theo ác ý. Hơn nữa xem phản ứng của Lôi điện cùng bảo trư, rõ ràng chúng không bài xích cỗ khí tức này.
Chỉ là khí tức này đối với hắn mặc dù không công kích nhưng không có ý hoan nghênh.
Quả nhiên sau khi Hạ Nhất Minh rời xa hai đầu Thần thú, thân thể chúng đồng thời lóe lên quang mang mãnh liệt.
Cỗ quang mang này như ánh sáng mặt trời, bất cứ ai được nó chiếu rọi cũng có thể cảm nhận lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó.
Chương Đại Hổ cùng Hồ Mỹ Cơ lúc này mới thở dài một hơi. Bọn họ đồng thời nhắm mắt, đắm mình trong mảnh quang mang.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, hắn học bộ dáng của bọn họ, buông lỏng nội tâm để luồng quang mang chiếu lên.
Sau một lát thân thể Hạ Nhất Minh khẽ run lên.
Khi hắn buông lỏng tâm tình nghênh đón quang mang này, không ngờ cảm giác rung động mãnh liệt.
Đó là sự cảm động phát ra từ thâm tâm.
Tựa hồ ẩn chứa trong cỗ lực lượng kia là sinh mạng thể ôn hòa mà cường đại. Phương thức giao tiếp này khiến hắn cảm nhận rõ giao tiếp từ tâm linh.
Cảm giác vui sướng cực độ không chút kìm nén nháy mắt truyền tới khiến Hạ Nhất Minh ngoài vui mừng còn có thêm rung động khác thường.
Với ánh mắt cùng đôi tai, hắn đương nhiên cảm nhận rõ ràng sự mừng rỡ của Tư Đại thánh giả đối với bảo trư. Hơn nữa trong thâm tâm lão như tồn tại sự tôn kính bảo trư, cảm giác này như tín đồ gặp được vị thần mà mình thờ phụng.
Trong đầu Hạ Nhất Minh có chút nghi hoặc. Lần trước hắn tới, bảo trư chỉ hống một tiếng cũng khiến mọi người quỳ rạp.
Thừa dịp đó Hạ Nhất Minh mới có thể chém chết Thử tộc Đại thánh giả. Theo lý mà nói hành động của bảo trư là phản nghịch, nó phải trở thành kẻ thù của Đồ đằng nhất tộc mới đúng.
Nhưng lúc này sau khi thấy được biểu hiện của Tư Đại thánh giả, Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác, bản thân hắn hiểu Đồ đằng nhất tộc quá ít.
Vô số tiếng huýt gió vang lên khắp Đồ đằng sơn mạch. Chỉ trong chốc lát hơn mười đạo thân ảnh bay lên không trung.
Hạ Nhất Minh hai hàng chân mày nhíu lại, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Có thể thấy tất cả đều là Ngũ khí Tôn giả. Mặc dù hắn biết nguyên nhân do thiên địa lực lượng phục hồi, đám linh thú đạt được chỗ tốt hơn xa nhân loại, nhưng số linh thú tại Đồ đằng thật nhiều... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hơn mười vị Ngũ khí Tôn giả mặc dù không thể tạo thành uy hiếp với Thần đạo nhưng nhìn vào tỷ lệ cũng biết, cơ hội Đồ đằng nhất tộc tìm lại huy hoàng khi xưa cao hơn các môn phái khác rất nhiều.
Đột nhiên một tiếng rống lớn từ trung tâm Đồ đằng sơn mạch vang lên.
Chủ nhân tiếng gầm này rõ ràng hướng tới bảo trư đang dừng trên không trung. Đám Đồ đằng cường giả vừa xuất hiện lập tức cung kính hành lễ với bảo trư .
Theo sau bọn họ lần nữa bay xuống, ẩn nặc trong sâu thẳm núi non.
Tư Đại thánh giả khom lưng giữa không trung, cẩn thận nghe ngóng hàm ý trong tiếng hống kia.
Khi tiếng hống hoàn toàn biến mất, lão cung kinh nói:
- Hạ Thần quân. Thánh Long đại nhân. Kỳ Lân đại nhân mời các ngài tới nội cốc gặp mặt.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên nghe ra tiếng hống kia xuất phát từ đầu Kỳ Lân thú. Bất quá hắn cảm thấy kinh ngạc vì trong âm thanh này tựa hồ ẩn giấu tia kinh hỉ.
- Tư Đại thánh giả. Phiền ngươi dẫn đường.
Hạ Nhất Minh cao giọng nói.
Tư Đại thánh giả khom người lĩnh mệnh. Đầu ưng dưới chân lão lập tức chuyển hướng bay đi.
Thân thẻ bảo trư khẽ động, chậm rãi đuổi theo. Đầu ưng phi hành không nhanh bởi nơi này như tồn tại lực lượng cấm chế nào đó.
Hạ Nhất Minh khẽ vỗ lên bảo trư, nói:
- Tiểu tử kia. Đồ đằng nhất tộc tựa hồ rất hoan nghênh ngươi hả?
Mặc dù lúc này thân thể bảo trư to lớn hơn Hạ Nhất Minh không biết bao lần nhưng hắn vẫn thuận miệng gọi tiểu tử này, tiểu tử kia, mà tiểu tử kia căn bản cũng không ngại.
- Ta là truyền nhân duy nhất của Long đồ đằng tộc, chúng đương nhiên hoan nghênh ta.
Bảo trư đắc ý nói.
Hạ Nhất Minh bật cười, khẽ lắc đầu. Bất quá trong lòng hắn cảm khái không thôi.
Long tộc quả không hổ danh Sủng vật của Thần linh. Dù bảo trư không mang huyết thống Long tộc thuần khiết nhưng địa vị tại Đồ đằng nhất tộc vẫn cao như vậy.
Cho dù vì nó một vị Đại thánh giả vẫn lạc, đãi ngộ của nó không chút thay đổi.
Càng tới trung tâm sơn mạch, Hạ Nhất Minh càng cảm nhận rõ hơn sự tồn tại của hồn phách Thú thần. Bất quá khiến hắn kinh ngạc không thôi chính là, cỗ lực lượng này không quá bá đạo, ngược lại tràn ngập khí tức tương đồng. Là Thần đạo cường giả, sau khi tới nơi này lại cảm nhận sự tồn tại của nó, dĩ nhiên khó xuất hiện địch ý trong lòng.
Tư Đại thánh giả ngừng lại trên không trung, phía dưới lão là quần thể cung điện hùng vĩ. Cung điện này không giống cung điện ngoại giới, từ trên cao nhìn xuống giống như hình lục lăng kỳ dị.
Hai tiếng hống đồng loạt vang lên, một của Kỳ Lân thú, một của bảo trư.
Nếu là hai đầu Thần thú khác khi gặp nhau hống lên như vậy khẳng định một là khiêu khích, một là đáp lại. Kế tiếp chính là trận chiến Thần đạo kinh thiên động địa.
Bất quá Kỳ Lân thú cùng bảo trư sau khi hống lên không có nửa điểm địch ý, ngược lại như hai lão bằng hữu gặp nhau.
Chỉ là cách nói chuyện này khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
- Hạ huynh. Không ngờ ngươi sẽ tới, lão đầu tử ta không tính sai.
Một âm thanh sang sảng từ tòa cung điện truyền ra.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, mặc dù hắn chưa gặp mặt Kỳ Lân Thánh chủ Khâu Thần Nỗ nhưng cũng có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong lòng lão.
- Khâu huynh. Tiểu đệ có chuyện mới tới. Lúc này tới xin huynh trợ giúp đây.
- Ngươi cần ta giúp đỡ?
Khâu Thần Nỗ giọng nói đầy hoài nghi, lập tức mở lời:
- Các ngươi vào đây rồi nói.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi kinh ngạc. Với thân phận bốn vị Thần đạo cường giả bọn họ, khi tới Đồ đằng nhất tộc Khâu Thần Nỗ phải ra đón chào mới hợp lý.
Nhưng lúc này lão mở miệng kêu bọn họ tiến vào cung điện, điều này cũng khiến người khác đánh giá.
Thân thể bảo trư khẽ động, rất nhanh đã trở lại hình dạng bình thường. Bất quá lúc này nó không dây dưa cùng Bách Linh Bát mà nhu thuận tới cạnh Hạ Nhất Minh.
Tư Đại thánh giả trợn mắt cứng lưỡi nhìn bảo trư, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.
Mặc dù lão kiến thức rộng rãi nhưng đây là lần đầu chứng kiến năng lực hóa hình của Thần thú, bởi thế trong lòng không tránh khỏi kinh hãi.
Phía trước cung điện xuất hiện một nam một nữ cung tay đứng chờ.
Sau khi đám người Hạ Nhất Minh đáp xuống, Tư Đại thánh giả nhìn họ hành lễ thật sâu, theo sau cỡi đầu ưng to lớn bay đi. Với thân phận của lão dĩ nhiên không dám dừng lâu tại đây.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua hai người, mỉm cười nói:
- Thì ra Chương huynh cùng Hồ cô nương. Tu vi hai vị lại tăng tiến, thật sự đáng mừng.
Hai người đứng trước cũng điện cũng không xa lạ với Hạ Nhất Minh. Bọn họ là hai đệ tử của Kỳ Lân Thánh chủ Khâu Thần Nỗ, Hổ đồ đằng tộc Chương Đại Hổ cùng Hồ đồ đằng tộc Hồ Mỹ Cơ. Hai người bọn họ chẳng những cùng là đồ đệ Khâu Thần Nỗ còn là một cặp phu thê, thực lực đã đạt tới Đại thánh giả.
Bất quá lúc này tu vi của họ quả thật tăng tiến hơn trước rất nhiều. Xem ra thiên địa lực lượng khôi phục đối với những người bạn sinh linh thú có không ít chỗ tốt.
Chương Đại Hổ cùng Hồ Mỹ Cơ trong lòng chấn động, bất quá nhanh chóng bình tĩnh lại. Lúc này Hạ Nhất Minh là một vị Thần đạo cường giả hàng thật giá thật, nhìn thấu tu vi của họ là chuyện dễ dàng.
Hành lễ thật sâu, ánh mắt Chương Đại Hổ nghiêm nghị nói:
- Hạ Thần quân quá khen.
Hai người bọn họ lui ra sau từng bước, theo sau quay người dẫn đường. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu không chút do dự theo họ tiến vào cung điện.
Cung điện hùng vĩ này cơ hồ được kiến tạo hoàn toàn bằng đá. Những chi tiết nhỏ không thua kém cung điện nhân loại, kết cấu gần như hoàn mỹ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lướt qua, trong lòng lấy làm kỳ lạ. Đồ đằng nhất tộc quả nhiên cường thịnh, trong thâm sơn cũng có thể kiến tạo cung điện như vậy khó khăn so với nhân loại gấp nhiều lần.
Bọn họ chậm rãi tiến vào nội điện.
Bất quá mọi người vừa bước vào nội điện lập tức một cỗ lực lượng cường đại mà quỷ dị ập tới.
Hạ Nhất Minh, Lôi điện cùng Bách Linh Bát cơ hồ đồng thời dừng bước. Mà lúc này tiểu tử bảo trư trong lòng Hạ Nhất Minh gắt gao nhìn về phía trước.
Chương Đại Hổ cùng Hồ Mỹ Cơ dường như không cảm giác được cỗ lực lượng này, nhưng bọn họ lập tức phát hiện ra trạng thái dị thường của đám người Hạ Nhất Minh. Cả hai đồng thời dừng bước, ánh mắt giao nhau cảm nhận rõ ý tứ đối phương.
Trên thân thể bảo trư cùng Lôi điện đồng thời xuất hiện khí tức kỳ dị, khí tức Thần thú, cường đại mà cao ngạo.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, theo sau đặt bảo trư lên lưng Lôi điện, đồng thời lùi lại vài bước.
Hắn mơ hồ cảm giác được cỗ khí tức từ nội điện truyền ra không mang theo ác ý. Hơn nữa xem phản ứng của Lôi điện cùng bảo trư, rõ ràng chúng không bài xích cỗ khí tức này.
Chỉ là khí tức này đối với hắn mặc dù không công kích nhưng không có ý hoan nghênh.
Quả nhiên sau khi Hạ Nhất Minh rời xa hai đầu Thần thú, thân thể chúng đồng thời lóe lên quang mang mãnh liệt.
Cỗ quang mang này như ánh sáng mặt trời, bất cứ ai được nó chiếu rọi cũng có thể cảm nhận lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó.
Chương Đại Hổ cùng Hồ Mỹ Cơ lúc này mới thở dài một hơi. Bọn họ đồng thời nhắm mắt, đắm mình trong mảnh quang mang.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, hắn học bộ dáng của bọn họ, buông lỏng nội tâm để luồng quang mang chiếu lên.
Sau một lát thân thể Hạ Nhất Minh khẽ run lên.
Khi hắn buông lỏng tâm tình nghênh đón quang mang này, không ngờ cảm giác rung động mãnh liệt.
Đó là sự cảm động phát ra từ thâm tâm.
Tựa hồ ẩn chứa trong cỗ lực lượng kia là sinh mạng thể ôn hòa mà cường đại. Phương thức giao tiếp này khiến hắn cảm nhận rõ giao tiếp từ tâm linh.
Cảm giác vui sướng cực độ không chút kìm nén nháy mắt truyền tới khiến Hạ Nhất Minh ngoài vui mừng còn có thêm rung động khác thường.
/1308
|