Bảo Trư há to miệng ra nó không ngừng phát ra long ngâm, động tác của Bạch Mã cũng không hề chậm, mặc dù Lôi Điện không thể lập tức phá hủy những tơ máu này, nhưng tác dụng của nó lại khiến cho chúng không thể bao vây bọn họ. Hơn nữa, uy lực của tứ đại thần khí đủ để khiến cho bọn họ ở đây đánh lung tung một hồi, khiến cho không chỗ nào có thể chống đỡ được.
Nhưng mà, vô luận bọn họ tả xung hữu đột thế nào, hay đem thực lực bản thân phát huy tới cực hạn thì sau nửa canh giờ đều ngừng lại. Bởi vì bọn họ cảm ứng được không gian nơi này tựa hồ đã thay đổi, tựa hồ đã biến thành một thế giới độc lập.
Ngay lúc bọn họ tiến vào trong Huyết Sát Quang Ám Đại Trận, nơi này đã không còn giống như ngoại giới nữa.
"Vù vù....."
Những tiếng rít gió chói tai vang lên, Huyết Sát khí và Quang Ám lực xung quanh cuồn cuộn lao tới, nhưng đám nguời Hạ Nhất Minh lại không hề cảm thấy lo lắng. Bởi vì thực lực của bọn họ cũng cường đại, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không chắc có thể thoát thân, nhưng chỉ bằng vào mấy thứu này mà muốn gây thương tổn hay giết bọn hắn thì quả thật chính là vọng tưởng.
Trừ phi ẩn dấu đằng sau những tơ máu kia còn có thủ đoạn gì đặc biệt khác, còn nếu không những thứ này chỉ có thể tạm thời vây khốn bọn họ một lúc mà thôi.
Hạ Nhất Minh thầm kêu khổ mọt tiếng, hắn rốt cục cũng cảm giác được cái cảm giác mày ngày trước khi Lý Áo Ba Đặc và Lô Khắc tiến vào trong không gian của Hải Thị Thận Lâu.
Đó là cảm giác thân bất do kỷ, muốn chạy thoát nhưng lại vô năng, tinh thần sa sút, thậm chí còn mang theo cảm giác tuyệt vọng.
Thế Giới lực lượng, ở trong Huyết Sát Quang Ám Đại Trận cũng có loại lực lượng này, hơn nữa Thế Giới lực lượng ở nơi đây còn hoàn thiện hơn Hải Thị Thận Lâu.
Cho nên, trước khi hắn tìm được biện pháp rời khỏi thế giới này, thì hắn không hề nằm chắc mình có thể thoát thân.
Trừ khi, lực lượng của hắn có thể tăng mạnh, có thể trực tiếp phá vỡ Thế Giới lực ở xung quanh, lúc đó mới có thể an toàn rời đi.
Nhưng mà, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Hạ Nhất Minh, khóe miệng hắn xuất hiện một nụ cười khổ. Võ đạo của hắn mặc dù cường đại, tốc độ tiến giai lại nhanh, nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn lại được điều này thì không được. Thậm chí, cả đời này hắn cũng không chắc có thể đạt tới độ cao kia hay không.
Trên miệng Hạ Nhất Minh lộ ra nụ cười khổ, nghĩ không ra bản thân cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh như này.
Cách đó không xa, lực lượng ba động liên tục được truyền tới, cường độ của cỗ lực lượng này cũng không phải mạnh, nhưng trình độ biến hóa của nó phức tạp tới mức đủ khiến cho người ta phải trợn mắt cứng lưỡi.
Cho dù khoảng cách khá xa, không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn phải cảm khái với mức độ ba động của chúng.
Hôm nay, Quang Ám Đại Lĩnh Vực và Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực của Hạ Nhất Minh đã được ngưng tụ thành công, cho nên hắn cảm ứng được rất rõ ràng lực lượng ba động tới mức khó tin do hai khôi lỗi giao thủ với nhau tạo ra. Kỹ xảo vận dụng lực lượng của bọn họ thi triển ra hơn xa sự tưởng tượng của hắn.
Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện những đồ án, giống như hai con khôi lỗi ở bên ngoài giao thủ với nhau, hết thảy mọi thứ đều hiện lại rõ ràng ở trong đầu hắn. Nếu như là bình thường thì Hạ Nhất Minh sẽ tuyệt đối không thể làm được chuyện này.
Bởi vì lúc này hai tồn tại kinh khủng của nhân loại đang sử dụng phương thức sinh tử chiến để đem thực lực của bọn họ thể hiện ra trước mắt Hạ Nhất Minh. Bởi vì là sinh tử chiến, cho nên bọn họ mới phóng thích ra toàn bộ thực lực của bản thân mà không hề giữ lại. Cảnh giới võ đạo của hai người này đối với Hạ Nhất Minh chính là một bảo vật trận quý nhất.
Dưới sự thi triển của bọn họ, Hạ Nhất Minh mới chân chính thể ngộ được một bộ phận huyền ảo của Quang Ám Đại Lĩnh Vực và Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực.
Đây là một loại cảm xúc không thể diễn tả bằng ngôn từ, nếu như là trong tình huống bình thường chỉ dựa vào sư phụ tận sức chỉ dạy cũng không thể làm nổi. Do thực lực của song phương thương đương với nhau, cảnh giới võ đạo tương đương, cả hai đồng thời muốn đưa địch nhân vào chỗ chết cho nên mới xuất hiện được sự thần kỳ như vậy.
Đồng dạng, nếu như không phải là ở trong hoàn cảnh này, khiến cho thả toàn bộ thần niệm, tinh thần như bụi trong không trung, như vậy hắn mới có thể dễ dàng cảm ứng được những huyền ảo trong đó.
Nỗi lo âu trong lòng Hạ Nhất Minh chậm rãi lắng xuống, trong mơ hồ, hắn đã đoán ra được dụng ý của người nọ.
Ở trong thế giới này, hết thảy mọi thứ là do người nọ tạo ra, nếu như hắn muốn cắt đứt âm thanh, lực lượng ba động truyền ra chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Sở dĩ hắn làm như này thứ nhất là vì muốn thông qua điều này để cho Hạ Nhất Minh biết với thực lực của hắn thì rất dễ dàng giết chết những kẻ sẽ đắc tội với hắn. Thứ hai là thông qua việc này để cho hắn cảm thụ được một cách thấu triệt hai loại công pháp.
Đây cũng không phải là do hắn có hảo ý, chỉ là cuối cùng dù ai thắng thì cũng muốn mượn lực lượng của hắn để luyện chế đan dược. Mà khi đó, tu vi của hắn càng cường đại thì khả năng thành công lại càng cao.
Người này để cho những lực lượng ba động đó thoát ra ngoại chính là muốn bản thân Hạ Nhất Minh có thể tấn giai một cách nhanh chóng. Đương nhiên, người nọ khẳng định rất tự tin, vô luận hắn tiến giai tới mức nào cũng không thể uy hiếp được hắn.
Hai mắt Hạ Nhất Minh chậm rãi nhắm lại, Hạ Nhất Minh không có huy động kiện thần khí nào nữa, mà lẳng lặng trôi nổi giữa không trung. Bảo Trư ở bên cạnh thủ vệ cho Hạ Nhất Minh, nó dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
Một người hai thú mặc dù có tâm linh tương thông, nhưng hai đầu thần thú trong khoảng thời gian ngắn không thể giải thích được những suy nghĩ của con người. Bất quá, nếu Hạ Nhất Minh đã quyết định thì bọn chúng sẽ không vừa vào trận mà bỏ chạy.
Nhưng mà, đám người Hạ Nhất Minh vừa dừng lại, thì áp lực đến từ những tơ máu xung quanh cũng giảm mạnh, điều này làm cho ý niệm trong đầu của hắn càng được khẳng định.
Vì vậy, hắn quyết định bỏ qua hết thảy mà lẳng lặng lĩnh ngộ trận đánh mà cả đời khó gặp được. Từ từ hai đạo thân ảnh trong đầu hắn càng lúc càng trở nên chân thật hơn.
Loại cảm giác này rất lạ thường, nguyên lai hai loại lực lượng này còn có thể vận dụng như vậy. Hai tay Hạ Nhất Minh chậm rãi khởi động, từ Ngũ Hành Ấn chuyển sang Quang Ám Ấn, lại từ Quang Ám Ấn chuyển về Ngũ Hành Ấn, lúc bắt đầu thì sự chuyển đổi giữa hai loại ấn pháp này còn gặp không tí trở ngại. Mặc dù loại trở ngại này người bình thường không thể cảm giác được, nhưng nếu đụng phải một trong hai khôi lỗi bên trong thì đó lại chính là nhược điểm trí mạng.
Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác được, nếu như hắn có thể chuyển đổi tự nhiên giữa hai loại ấn pháp, thậm chí dung nhập lại một chỗ thì thực lực của hắn sẽ được đề cao lên rất nhiều, cho dù là dùng thực lực một mình hắn để xé rách phiến không gian này cũng là có thể. Bất tri bất giác, trên trán hắn mơ hồ túa ra rất nhiều mồ hôi.
Với tu vi võ đạo của hắn hiện nay mà không thể khống chế được lỗ chân lông trên người thì có thể thấy được lúc này hắn đang lạc vào trong trạng thái của mình.
Bạch Mã Lôi Điện và Bảo Trư đồng thời đưa ánh mắt lo lắng nhìn Hạ Nhất Minh, bởi vì lúc này chúng nó đột ngột không thể cảm ứng được tâm tư của Hạ Nhất Minh.
Đây cũng không phải là chúng nó không thể cảm ứng, mà là từ trong thân thể Hạ Nhất Minh xảy ra biến háo kỳ dị, sinh ra một cỗ lực lượng mênh mông như biển, nhiều tới mức khó tin nổi.
Không gian quanh người bọn họ dần sinh ra ba động, thần khí Hải Thị Thận Lâu bỗng nhiên phát một tiếng kêu to.
Không ai có thể dùng từ để hình dung thanh âm này, tựa hồ là vui mừng, lại giống như hoảng sợ, lại càng có vài phần chờ mong.
Sau đó, Không Gian lực lượng ở xung quanh bắt đầu xảy ra biến hóa kinh khủng.
*************
Trên Thần Chi Đảo, kiếm khí mãnh liệt tung hoành khắp nơi, hai thanh kiếm trong tay hai con thần đạo khôi lỗi đều được huy vũ một cách mãnh liệt.
Ở quanh người hai con khôi lỗi chính là tiên thiên Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực cùng với Quang Ám Đại Lĩnh Vực ở trong truyền thuyết. Hơn nữa ở trong hai cỗ Lĩnh Vực lực lượng này tựa hồ còn ẩn chứa Thế Giới lực lượng cường đại.
Người đeo mặt nạ mặc dù vẫn chiếm thượng phong, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là khôi lỗi dự bị, trình độ quen thuộc còn xa mới bằng được con khôi lỗi trước.
Mà người khôi lỗi mặc áo choàng thì không giống vậy, hắn khi tiến vào Tử Vong Chi Địa vì tâm tàn ý lạnh mà nhảy vào giữa đám Tử Vong sinh vật để đền tội, sau đó Thần Long giữa đám Tử Vong sinh vật đó đoạt lại thi thể của hắn, hơn nữa đưa nó vào trong Thế Giới của mình để đoán tạo.
Suốt năm trăm năm, người mặc áo choàng vẫn ở trong Thế Giới riêng của Thần Long, cho nên thực lực của nó hơn xa con khôi lỗi dự bị kia. Nếu như không phải hoàn cảnh nơi đây hoàn toàn bất lực với Ngũ Hành lực thì hắn sớm đã một kiếm trảm đôi đối phương rồi.
Nhưng mà, thời gian giao thủ giữa song phương càng lâu, thì lực lượng của người mặc áo choàng lại càng bị suy yếu.
Những tơ máu ở xung quanh không ngừng quanh quẩn, còn có Quang Ám lực lượng cũng không hề tan biến đã khiến cho lực lượng do hắn tích súc năm trăm năm qua gần như tiêu hao toàn bộ.
Ánh mắt của khôi lỗi mặc áo choàng lóe lên như đưa ra một quyết định quan trọng, trường kiếm trong tay rung động kịch liệt, ngay cả không gian bốn phía cũng xuất hiện tuần suất ba động tương tự.
Hắn muốn sử dụng bí thuật vô thượng để phá vỡ Không Gian lực lượng xung quanh, muốn không tiếc đại giới để phá vỡ Thế Giới lực đang vây khốn Hạ Nhất Minh.
Nhưng mà, ngay lúc này, hắn rõ ràng thấy được ánh mắt đối phương xuất hiện một tia hàn quang. Trong lòng tuy biết không ổn nhưng cũng không kịp phòng ngự, một đạo quang mang màu đen vô thanh vô tức quấn quanh cổ hắn.
Chiếc vòng cổ này vẫn ở thân ở trong bóng tối, ngay khi người mặc áo choàng có ý định bạo liệt thì kiện thần khí Hắc Ám Tỏa Liên xuất hiện, trực tiếp chắt đôi người mặc áo choàng làm hai nửa. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đồng thời, Quang Minh Quyền Trượng xuất hiện trên thân thể người mặc áo choàng, quang mang từ trên đó tỏa ra bao trùm lấy hai phần thân thể đó.
Người đeo mặt nạ cất tiếng cười to nói:
- Ngũ Hành lão tổ, ngày trước ngươi diệt khôi lỗi của ta, hôm nay ta cũng diệt con khôi lỗi này của ngươi. Chờ tới lúc ta khôi phục xong, chắc chắn sẽ tới Hỏa Diệm Sơn so tay với ngươi một trận, xem thử ai mới là thiên hạ đệ nhất nhân.
"Ầm"
Một tiếng nổ lớn vang lên, phảng phất như có thể xé rách không gian xung quanh, cắt đứt lời của hắn. Ánh mắt hắn xuất hiện một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn lại thì thấy quanh người Hạ Nhất Minh xuất hiện một đạo lực lượng kỳ dị vô hình vô sắc đang ba động. Loại lực lượng này vừa được phóng thích ra nhất thời đã đem hoàn toàn những thứ xung quanh làm cho đình chỉ lại.
Từ trên người Hạ Nhất Minh tản mát ra một cỗ lực lượng cường đại, đôi mắt lại càng sáng hơn trước.
Ánh mắt kinh ngạc của người đeo mặt nạ cuối cùng đã biến thành kinh hãi, mặc dù vẻ mặt không hề biến hó nhưng ánh mắt lại xuất hiện những quang mang ba động khác thường. Trong lòng hắn lúc này đột ngột xuất hiện một tia hối hận, chính mình chẳng lẽ đã thật sự coi thường đối phương, cho nên mới xuất hiện kết quả vác đá tự đập vào chân mình?
Nhưng mà, vô luận bọn họ tả xung hữu đột thế nào, hay đem thực lực bản thân phát huy tới cực hạn thì sau nửa canh giờ đều ngừng lại. Bởi vì bọn họ cảm ứng được không gian nơi này tựa hồ đã thay đổi, tựa hồ đã biến thành một thế giới độc lập.
Ngay lúc bọn họ tiến vào trong Huyết Sát Quang Ám Đại Trận, nơi này đã không còn giống như ngoại giới nữa.
"Vù vù....."
Những tiếng rít gió chói tai vang lên, Huyết Sát khí và Quang Ám lực xung quanh cuồn cuộn lao tới, nhưng đám nguời Hạ Nhất Minh lại không hề cảm thấy lo lắng. Bởi vì thực lực của bọn họ cũng cường đại, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không chắc có thể thoát thân, nhưng chỉ bằng vào mấy thứu này mà muốn gây thương tổn hay giết bọn hắn thì quả thật chính là vọng tưởng.
Trừ phi ẩn dấu đằng sau những tơ máu kia còn có thủ đoạn gì đặc biệt khác, còn nếu không những thứ này chỉ có thể tạm thời vây khốn bọn họ một lúc mà thôi.
Hạ Nhất Minh thầm kêu khổ mọt tiếng, hắn rốt cục cũng cảm giác được cái cảm giác mày ngày trước khi Lý Áo Ba Đặc và Lô Khắc tiến vào trong không gian của Hải Thị Thận Lâu.
Đó là cảm giác thân bất do kỷ, muốn chạy thoát nhưng lại vô năng, tinh thần sa sút, thậm chí còn mang theo cảm giác tuyệt vọng.
Thế Giới lực lượng, ở trong Huyết Sát Quang Ám Đại Trận cũng có loại lực lượng này, hơn nữa Thế Giới lực lượng ở nơi đây còn hoàn thiện hơn Hải Thị Thận Lâu.
Cho nên, trước khi hắn tìm được biện pháp rời khỏi thế giới này, thì hắn không hề nằm chắc mình có thể thoát thân.
Trừ khi, lực lượng của hắn có thể tăng mạnh, có thể trực tiếp phá vỡ Thế Giới lực ở xung quanh, lúc đó mới có thể an toàn rời đi.
Nhưng mà, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Hạ Nhất Minh, khóe miệng hắn xuất hiện một nụ cười khổ. Võ đạo của hắn mặc dù cường đại, tốc độ tiến giai lại nhanh, nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn lại được điều này thì không được. Thậm chí, cả đời này hắn cũng không chắc có thể đạt tới độ cao kia hay không.
Trên miệng Hạ Nhất Minh lộ ra nụ cười khổ, nghĩ không ra bản thân cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh như này.
Cách đó không xa, lực lượng ba động liên tục được truyền tới, cường độ của cỗ lực lượng này cũng không phải mạnh, nhưng trình độ biến hóa của nó phức tạp tới mức đủ khiến cho người ta phải trợn mắt cứng lưỡi.
Cho dù khoảng cách khá xa, không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn phải cảm khái với mức độ ba động của chúng.
Hôm nay, Quang Ám Đại Lĩnh Vực và Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực của Hạ Nhất Minh đã được ngưng tụ thành công, cho nên hắn cảm ứng được rất rõ ràng lực lượng ba động tới mức khó tin do hai khôi lỗi giao thủ với nhau tạo ra. Kỹ xảo vận dụng lực lượng của bọn họ thi triển ra hơn xa sự tưởng tượng của hắn.
Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện những đồ án, giống như hai con khôi lỗi ở bên ngoài giao thủ với nhau, hết thảy mọi thứ đều hiện lại rõ ràng ở trong đầu hắn. Nếu như là bình thường thì Hạ Nhất Minh sẽ tuyệt đối không thể làm được chuyện này.
Bởi vì lúc này hai tồn tại kinh khủng của nhân loại đang sử dụng phương thức sinh tử chiến để đem thực lực của bọn họ thể hiện ra trước mắt Hạ Nhất Minh. Bởi vì là sinh tử chiến, cho nên bọn họ mới phóng thích ra toàn bộ thực lực của bản thân mà không hề giữ lại. Cảnh giới võ đạo của hai người này đối với Hạ Nhất Minh chính là một bảo vật trận quý nhất.
Dưới sự thi triển của bọn họ, Hạ Nhất Minh mới chân chính thể ngộ được một bộ phận huyền ảo của Quang Ám Đại Lĩnh Vực và Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực.
Đây là một loại cảm xúc không thể diễn tả bằng ngôn từ, nếu như là trong tình huống bình thường chỉ dựa vào sư phụ tận sức chỉ dạy cũng không thể làm nổi. Do thực lực của song phương thương đương với nhau, cảnh giới võ đạo tương đương, cả hai đồng thời muốn đưa địch nhân vào chỗ chết cho nên mới xuất hiện được sự thần kỳ như vậy.
Đồng dạng, nếu như không phải là ở trong hoàn cảnh này, khiến cho thả toàn bộ thần niệm, tinh thần như bụi trong không trung, như vậy hắn mới có thể dễ dàng cảm ứng được những huyền ảo trong đó.
Nỗi lo âu trong lòng Hạ Nhất Minh chậm rãi lắng xuống, trong mơ hồ, hắn đã đoán ra được dụng ý của người nọ.
Ở trong thế giới này, hết thảy mọi thứ là do người nọ tạo ra, nếu như hắn muốn cắt đứt âm thanh, lực lượng ba động truyền ra chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Sở dĩ hắn làm như này thứ nhất là vì muốn thông qua điều này để cho Hạ Nhất Minh biết với thực lực của hắn thì rất dễ dàng giết chết những kẻ sẽ đắc tội với hắn. Thứ hai là thông qua việc này để cho hắn cảm thụ được một cách thấu triệt hai loại công pháp.
Đây cũng không phải là do hắn có hảo ý, chỉ là cuối cùng dù ai thắng thì cũng muốn mượn lực lượng của hắn để luyện chế đan dược. Mà khi đó, tu vi của hắn càng cường đại thì khả năng thành công lại càng cao.
Người này để cho những lực lượng ba động đó thoát ra ngoại chính là muốn bản thân Hạ Nhất Minh có thể tấn giai một cách nhanh chóng. Đương nhiên, người nọ khẳng định rất tự tin, vô luận hắn tiến giai tới mức nào cũng không thể uy hiếp được hắn.
Hai mắt Hạ Nhất Minh chậm rãi nhắm lại, Hạ Nhất Minh không có huy động kiện thần khí nào nữa, mà lẳng lặng trôi nổi giữa không trung. Bảo Trư ở bên cạnh thủ vệ cho Hạ Nhất Minh, nó dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
Một người hai thú mặc dù có tâm linh tương thông, nhưng hai đầu thần thú trong khoảng thời gian ngắn không thể giải thích được những suy nghĩ của con người. Bất quá, nếu Hạ Nhất Minh đã quyết định thì bọn chúng sẽ không vừa vào trận mà bỏ chạy.
Nhưng mà, đám người Hạ Nhất Minh vừa dừng lại, thì áp lực đến từ những tơ máu xung quanh cũng giảm mạnh, điều này làm cho ý niệm trong đầu của hắn càng được khẳng định.
Vì vậy, hắn quyết định bỏ qua hết thảy mà lẳng lặng lĩnh ngộ trận đánh mà cả đời khó gặp được. Từ từ hai đạo thân ảnh trong đầu hắn càng lúc càng trở nên chân thật hơn.
Loại cảm giác này rất lạ thường, nguyên lai hai loại lực lượng này còn có thể vận dụng như vậy. Hai tay Hạ Nhất Minh chậm rãi khởi động, từ Ngũ Hành Ấn chuyển sang Quang Ám Ấn, lại từ Quang Ám Ấn chuyển về Ngũ Hành Ấn, lúc bắt đầu thì sự chuyển đổi giữa hai loại ấn pháp này còn gặp không tí trở ngại. Mặc dù loại trở ngại này người bình thường không thể cảm giác được, nhưng nếu đụng phải một trong hai khôi lỗi bên trong thì đó lại chính là nhược điểm trí mạng.
Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác được, nếu như hắn có thể chuyển đổi tự nhiên giữa hai loại ấn pháp, thậm chí dung nhập lại một chỗ thì thực lực của hắn sẽ được đề cao lên rất nhiều, cho dù là dùng thực lực một mình hắn để xé rách phiến không gian này cũng là có thể. Bất tri bất giác, trên trán hắn mơ hồ túa ra rất nhiều mồ hôi.
Với tu vi võ đạo của hắn hiện nay mà không thể khống chế được lỗ chân lông trên người thì có thể thấy được lúc này hắn đang lạc vào trong trạng thái của mình.
Bạch Mã Lôi Điện và Bảo Trư đồng thời đưa ánh mắt lo lắng nhìn Hạ Nhất Minh, bởi vì lúc này chúng nó đột ngột không thể cảm ứng được tâm tư của Hạ Nhất Minh.
Đây cũng không phải là chúng nó không thể cảm ứng, mà là từ trong thân thể Hạ Nhất Minh xảy ra biến háo kỳ dị, sinh ra một cỗ lực lượng mênh mông như biển, nhiều tới mức khó tin nổi.
Không gian quanh người bọn họ dần sinh ra ba động, thần khí Hải Thị Thận Lâu bỗng nhiên phát một tiếng kêu to.
Không ai có thể dùng từ để hình dung thanh âm này, tựa hồ là vui mừng, lại giống như hoảng sợ, lại càng có vài phần chờ mong.
Sau đó, Không Gian lực lượng ở xung quanh bắt đầu xảy ra biến hóa kinh khủng.
*************
Trên Thần Chi Đảo, kiếm khí mãnh liệt tung hoành khắp nơi, hai thanh kiếm trong tay hai con thần đạo khôi lỗi đều được huy vũ một cách mãnh liệt.
Ở quanh người hai con khôi lỗi chính là tiên thiên Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực cùng với Quang Ám Đại Lĩnh Vực ở trong truyền thuyết. Hơn nữa ở trong hai cỗ Lĩnh Vực lực lượng này tựa hồ còn ẩn chứa Thế Giới lực lượng cường đại.
Người đeo mặt nạ mặc dù vẫn chiếm thượng phong, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là khôi lỗi dự bị, trình độ quen thuộc còn xa mới bằng được con khôi lỗi trước.
Mà người khôi lỗi mặc áo choàng thì không giống vậy, hắn khi tiến vào Tử Vong Chi Địa vì tâm tàn ý lạnh mà nhảy vào giữa đám Tử Vong sinh vật để đền tội, sau đó Thần Long giữa đám Tử Vong sinh vật đó đoạt lại thi thể của hắn, hơn nữa đưa nó vào trong Thế Giới của mình để đoán tạo.
Suốt năm trăm năm, người mặc áo choàng vẫn ở trong Thế Giới riêng của Thần Long, cho nên thực lực của nó hơn xa con khôi lỗi dự bị kia. Nếu như không phải hoàn cảnh nơi đây hoàn toàn bất lực với Ngũ Hành lực thì hắn sớm đã một kiếm trảm đôi đối phương rồi.
Nhưng mà, thời gian giao thủ giữa song phương càng lâu, thì lực lượng của người mặc áo choàng lại càng bị suy yếu.
Những tơ máu ở xung quanh không ngừng quanh quẩn, còn có Quang Ám lực lượng cũng không hề tan biến đã khiến cho lực lượng do hắn tích súc năm trăm năm qua gần như tiêu hao toàn bộ.
Ánh mắt của khôi lỗi mặc áo choàng lóe lên như đưa ra một quyết định quan trọng, trường kiếm trong tay rung động kịch liệt, ngay cả không gian bốn phía cũng xuất hiện tuần suất ba động tương tự.
Hắn muốn sử dụng bí thuật vô thượng để phá vỡ Không Gian lực lượng xung quanh, muốn không tiếc đại giới để phá vỡ Thế Giới lực đang vây khốn Hạ Nhất Minh.
Nhưng mà, ngay lúc này, hắn rõ ràng thấy được ánh mắt đối phương xuất hiện một tia hàn quang. Trong lòng tuy biết không ổn nhưng cũng không kịp phòng ngự, một đạo quang mang màu đen vô thanh vô tức quấn quanh cổ hắn.
Chiếc vòng cổ này vẫn ở thân ở trong bóng tối, ngay khi người mặc áo choàng có ý định bạo liệt thì kiện thần khí Hắc Ám Tỏa Liên xuất hiện, trực tiếp chắt đôi người mặc áo choàng làm hai nửa. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đồng thời, Quang Minh Quyền Trượng xuất hiện trên thân thể người mặc áo choàng, quang mang từ trên đó tỏa ra bao trùm lấy hai phần thân thể đó.
Người đeo mặt nạ cất tiếng cười to nói:
- Ngũ Hành lão tổ, ngày trước ngươi diệt khôi lỗi của ta, hôm nay ta cũng diệt con khôi lỗi này của ngươi. Chờ tới lúc ta khôi phục xong, chắc chắn sẽ tới Hỏa Diệm Sơn so tay với ngươi một trận, xem thử ai mới là thiên hạ đệ nhất nhân.
"Ầm"
Một tiếng nổ lớn vang lên, phảng phất như có thể xé rách không gian xung quanh, cắt đứt lời của hắn. Ánh mắt hắn xuất hiện một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn lại thì thấy quanh người Hạ Nhất Minh xuất hiện một đạo lực lượng kỳ dị vô hình vô sắc đang ba động. Loại lực lượng này vừa được phóng thích ra nhất thời đã đem hoàn toàn những thứ xung quanh làm cho đình chỉ lại.
Từ trên người Hạ Nhất Minh tản mát ra một cỗ lực lượng cường đại, đôi mắt lại càng sáng hơn trước.
Ánh mắt kinh ngạc của người đeo mặt nạ cuối cùng đã biến thành kinh hãi, mặc dù vẻ mặt không hề biến hó nhưng ánh mắt lại xuất hiện những quang mang ba động khác thường. Trong lòng hắn lúc này đột ngột xuất hiện một tia hối hận, chính mình chẳng lẽ đã thật sự coi thường đối phương, cho nên mới xuất hiện kết quả vác đá tự đập vào chân mình?
/1308
|