Ở sâu trong vùng núi non của Tây Bắc, có một bộ tộc sinh cường hãn sinh sống ở đây, đó chính là Đồ Đằng bộ tộc.
Bộ tộc này không giống như nhân loại ở bên ngoài, bọn họ cùng với linh thú sinh sống hòa thuận với nhau, hơn nữa những người có tu vi cường đại đều chọn linh thú làm đồng bạn của mình.
Đối với thế giới bình thường mà nói, bọn họ là những cường giả khó có thể theo kịp.
Trong lịch sử của Đồ Đằng bộ tộc có rất nhiều thần đạo cường giả tồn tại, bất quá so với quá khứ huy hoàng thì ngày hôm số lượng cường giả ở nơi đây thật điêu linh.
Khi Kỳ Lân thánh chủ Khâu Thần Nỗ cùng Kỳ Lân Thú vội vã chạy về bộ tộc, trên mặt hắn mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn ngập vẻ lo âu.
Về tới bộ tộc, hắn lập tức cho tất cả tộc nhân lui xuống, nhìn quanh một chút, nói:
- Hạ huynh, ngươi có thể đi ra rồi.
Lời của hắn vừa dứt, không gian chung quanh nhất thời xuất hiện những ba động quỷ dị, Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát đã vô thanh vô tức xuất hiện ở giữa hư không.
Lúc này bọn họ sử dụng phương pháp ẩn nấp không phải là nhờ vào Quang Ám Chi Đồng, cũng không phải lực lượng của thế giới này, mà thuần túy là do khoa học kỹ thuật của Bách Linh Bát làm ra. Ngoại trừ Kỳ Lân thánh chủ cùng Kỳ Lân thú ra thì không còn người nào biết hành tung của bọn họ.
- Hạ huynh, ngươi cho rằng người nọ sẽ đến sao? - Khâu Thần Nỗ trầm giọng hỏi.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Ta không biết.
Hắn khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Ngay cả Thần Long cũng không nắm giữ được hành tung của người này, ta làm sao có thể xác định được.
Khi không có tộc nhân ở đay, Kỳ Lân thánh chủ không hề che dấu vẻ mặt lo lắng của mình. Hắn xoay chuyển ánh mắt, nói:
- Hạ huynh, vô luận như thế nào lúc này các ngươi đồng ý đến đây trợ giúp, thì đều là người có đại ân đại đức với Đồ Đằng bộ tộc.
Hạ Nhất Minh cuống quít khoát tay nói:
- Khâu huynh khách khí rồi. Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện cũng là Đồ Đằng bộ tộc thần thú, chúng ta tới đây là điều nên làm.
Hắn hơi dừng lại một chút, giọng nói lộ vẻ tiếc nuối:
- Đáng tiếc, Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện nếu cùng đi thì khẳng định sẽ bị hắn phát hiện ra từ xa, chỉ đành để bọn chúng ở lại Hạ gia trang.
Khâu Thần Nỗ khẽ gật đầu, không hề nói thêm lần nào, nếu như đối mặt với thần đạo cường giả khác cho dù là Ngao Mẫn Hành thì hắn cũng không suy tính thiệt hơn nhiều như vậy. Nhưng thân phận người đi ra từ Thần Chi Đảo kia đã làm cho tất cả thần đạo cường giả trong thiên hạ đều mơ hồ hoài nghi.
Vừa nghĩ tới lai lịch khủng bố của người nọ, Khâu Thần Nỗ không nhịn được cười khổ. Nếu như không phải có Hạ Nhất Minh tới đây, hắn có lẽ sẽ sinh ra ý nghĩ di chuyển Thần Thú điện tới Hạ gia trang.
Tâm niệm hơi đổi, hắn ôm một chút hy vọng hỏi:
- Hạ huynh, ngươi cảm giác được quẻ bói của Thần Toán Tử trưởng lão lần này thế nào?
- Thần Toán Tử trưởng lão mặc dù chưa tấn giai thần đạo, nhưng thần toán chi thuật của hắn rất cao, đã gần tiếp cận được với thiên hạ đệ nhất thần toàn năm ngàn năm trước. Hơn nữa, người nọ nếu muốn khôi phục thực lực tới đỉnh phong, như vậy không ngừng hấp thu Huyết Sát khí cùng Linh Hồn lực lượng hỗn tạp cũng không phải là biện pháp hay. - Hạ Nhất Minh thật lòng trả lời:
- Nếu như ta là hắn, như vậy sau khi tiêu hóa một lượng lớn Huyết Sát khí của Quỷ Khốc Lĩnh, thì cũng sẽ mưu cầu hồn phách của thần thú.
Khâu Thần Nỗ thở dài một tiếng, chút hy vọng cuối cùng trong lòng hắn biến mất. Trầm ngâm một hồi lâu, Khâu Thần Nỗ nói:
- Hạ huynh, Song Tu Đan ngươi luyện chế còn nhiều không?
Hạ Nhất Minh bật cười, Khâu Thần Nỗ cùng Kỳ Lân Thú đều là Hư Thần Cảnh cường giả, bọn họ đương nhiên khát vọng Song Tu Đan. Nếu có thể tấn giai Ngụy Thần Cảnh, như vậy khi đối phó với Quang Ám Thánh Tử thì cũng bớt được chút lo lắng. Hắn nói:
- Khâu huynh, Nguyên Quyên trưởng lão và Bảo huynh sở dĩ có thể tấn giai nhanh như vậy là vì bọn họ đã đạt tới đỉnh phong của Hư Thần Cảnh. Các ngươi nếu như tấn giai thần đạo hơn ba trăm năm thì Hạ mỗ cũng không hề keo kiệt đan dược.
Khóe miệng Khâu Thần Nỗ lộ ra nụ cười xấu hổ, bất quá trong lòng hắn cũng xuất hiện hy vọng mãnh liệt.
Thần đạo cường giả có thể tấn giai Ngụy Thần cảnh không phải là nhiều, đám người Ngao Mẫn Hành nếu như không phải liên tục giết chóc ở trong Tử Vong Chi Địa thì cũng không có khả năng nhiều người tấn giai như vậy.
Cho nên, tất cả các Hư Thần Cảnh cường giả trong thiên hạ đều khao khát Song Tu Đan của Hạ Nhất Minh, hôm nay do được hắn hứa hẹn làm cho trong lòng Khâu Thần Nỗ đã yên tâm hơn trước rất nhiều. Ba tháng tiếp theo, đám người Hạ Nhất Minh liên tục ẩn nấp ở trong Đồ Đằng bộ tộc.
Khâu Thần Nỗ cùng Kỳ Lân Thú đem khí tức của mình phóng thích ra, bao phủ lấy toàn bộ Đồ Đằng bộ tộc.
Tựa hồ như bọn họ đang muốn thủ hộ cho tộc nhân của mình, nhưng trên thực tế làm như vậy chỉ là muốn che dấu khí tức mãnh liệt của Hạ Nhất Minh mà thôi.
Lần này, Hạ Nhất Minh tách khỏi Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện, chỉ mang theo Bách Linh Bát tới đây, dưới tình huống hai người liên thủ thì rất có khả năng sẽ che dấu được sự cảm ứng của Quang Ám Thánh Tử. Nhưng mà, ba tháng qua, Đồ Đằng bộ tộc vẫn yên bình như trước, không hề xuất hiện một vụ tập kích nào. Điều này đã khiến cho Hạ Nhất Minh có chút hoài nghi đối với quẻ bói của Thần Toán Tử. Bất quá, ngay lúc hắn đang do dự có rời khỏi nơi này hay không, thì Quang Ám Thánh Tử cuối cùng đã xuất hiện.
Một cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, đem những chiếc lạ rụng vàng úa trên mặt đất thổi bay đi. Trước khi mùa đông tới, thường thường đây là lúc nào nhiệt nhất của vùng núi non này. Tất cả mọi người đều vì mùa đông mà chuẩn bị một cách thỏa đáng, đối với thu hoạch năm nay khiến cho vẻ mặt của Đồ Đằng tộc nhân đều vui vẻ. Nhưng lúc này, một tiếng hú dài thê lương trợt vang vọng trên không trung.
Từ chân trời phương xa xuất hiện một cái quang cầu to lớn, nó đang bay tới tốc độ rất nhanh về phía Thần Thú điện ở nội cốc. Đông đảo tộc nhân của Đồ Đằng bộ tộc đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn một màn này.
Đối với Đồ Đằng bộ tộc có được thần đạo cường giả tọa trấn, thì cơ hồ bọn họ đều không tin được vào mắt của mình.
Với địa vị đủ cao của Đồ Đằng bộ tộc trên thế giới này mà có người giữa ban ngày ban mặt tới nhà khi dễ, thì trong lịch sử Đồ Đằng bộ tộc có rất ít. Mấy vị Ngũ Khí Đại Tôn Giả đều quát lên một tiếng, kêu gọi bạn sinh thánh thú của mình, rồi nhanh chóng chạy về phía Thần Thú điện ở nội cốc.
Mặc dù bọn họ biết, nếu đối phương đã quang minh chính đại đến, như vậy thực lực khẳng định cũng rất khủng bố, trên cơ bản sẽ là thần đạo cường giả.
Nhưng chuyện này phát sinh ra ngay trước mắt bọn họ, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Cho dù là bị giết chết cũng không thể vứt bỏ vinh quang của Đồ Đằng bộ tộc, nhưng mà bọn họ vừa mới bay lên không thì nghe được âm thanh quen thuộc truyền tới:
- Nơi này đã có ta, các ngươi quay lại đi.
Khi nghe được thanh âm này, tất cả tộc nhân của Đồ Đằng bộ tộc đều cảm thấy yên tâm, bởi vì ngươi nói chuyện với bọn họ chính là thủ hộ thần - Kỳ Lân thánh chủ Khâu Thần Nỗ.
Địa vị của hắn ở trong Đồ Đằng bộ tộc là có một không hai, cho nên khi hắn vừa mở miệng thì không một ai dám làm trái.
Chỉ là, bọn họ làm thế nào cũng không biết, lần này Kỳ Lân thánh chủ và Kỳ Lân Thú đối mặt với địch thủ mà bọn họ không có chút phần thắng nào.
Trước Thần Thú điện, Khâu Thần Nỗ sóng vai đứng cùng Kỳ Lân thánh chủ, từ trên hai người bọn họ tỏa ra khí tức cường đại vô cùng, đây là kết quả do thần lực được tiết ra ngoài.
Bất quá điều quỷ dị chính là, ở trước mặt bọn họ cũng không phải là nhân loại, mà gần như chỉ là một nhân ảnh hư ảo.
Nhân ảnh này cũng không phải hình thành không có căn cứ, mà là do Quang Minh Quyền Trượng cùng Hắc Ám Tỏa Liên tỏa ra ánh sáng ngưng tụ thành.
Từ trên hai kiện thần khí này xuất hiện những tia thần quang kỳ dị, chúng hợp thành Quang Ám nhân ảnh. Mà cái nhân ảnh này vừa giống như mờ ảo, vừa mang lại cho người ta cảm giác chân thật.
Bất quá, chính bởi vì mâu thuẫn này đã làm cho trái tim Kỳ Lân thánh chủ phải run rẩy, nếu như hắn không phải đã có chuẩn bị, như vậy lúc này chỉ sợ sẽ không còn dũng khí chống cự.
Nhân ảnh hư ảo này đưa ánh mắt nhìn Thần Thú điện phía sau lưng Khâu Thần Nỗ, nói:
- Tu vi của ngươi cũng không tồi, có thể đạt tới bước này cũng không phải là điều dễ dàng. Ta sẽ không giết ngươi, tránh ra đi.
Khâu Thần Nỗ hít sâu một hơi, nói:
- Các hạ, nơi này là Thần Thú điện của Đồ Đằng bột tộc, ngoại nhân không được phép tiến vào. Các hạ nếu rời đi bây giờ, Khâu mỗ sẽ không truy cứu.
Quang Ám Thánh Tử bật cười, nói:
- Ta đến đây là muốn lấy Linh Hồn thạch cùng Thần Thú hồn phách. Ngươi bảo ta rời đi, vậy ta phải đi đâu để tìm kiếm hai đồ vật tương tự này?
Sắc mặt Khâu Thần Nỗ nhất thời trở nên ngưng trọng, nói:
- Các hạ, hai kiện đồ vật này là tất cả đối với Đồ Đằng bột tộc, tuyệt đối không thể để cho ngươi lấy đi, ngươi hãy mau rời đi thôi.
Quang Ám Thánh Tử hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi đã không chịu tự nguyện, ta sẽ tự mình mang đi vậy.
Hắn từ từ tiến lên từng bước, hai loại lực lượng từ trên người bạo phát ra.
Quang Minh và Hắc Ám lực lượng giờ phút này dung hợp lại với nhau, ở giữa hư không bỗng xuất hiện một loại lực lượng kỳ dị, nó trực tiếp tiến vào nhân tâm.
Kỳ Lân Thú và Khâu Thần Nỗ nhất thời cảm thấy buồn bã, bọn họ phảng phất như rơi vào một cái thế giới khác.
Ở trong thế giới này cũng không phải là do ngũ sắc quang mang tạo thành, mà chỉ tồn tại có hai màu đen, trắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Những thứ bọn họ thấy được, nghe được, thậm chí sờ được giờ phút này đều trở nên trừu tượng.
Trong lòng Khâu Thần Nỗ không khỏi giật mình kinh hãi, lực lượng của người này quả thật là quỷ dị khó lường, so với Hạ Nhất Minh còn đáng sợ hơn cả chục lân. Hai người bọn họ liên thủ với nhau mà ngay cả bóng dáng của đối phương chưa kịp chạm tới đã bị nhốt trong Thế Giới lực lượng của người ta.
Kỳ thật, Quang Ám Thánh Tử sở dĩ làm được điều này bởi vì hắn đã hấp thu và luyện hóa Long Xà cùng một lượng lớn Huyết Sát khí ở Quỷ Khốc Lĩnh. Lúc này đây hắn đã đem nó chuyển hóa thành Linh Hồn lực lượng của bản thân, nếu không thì hắn đừng nghĩ tới chuyện vận dụng Thế Giới lực lượng, lại càng không nói tới chuyện vây khốn một người một thú vào trong đó.
Nhân ảnh hư ảo chợt lóe lên đã vượt qua hai người Khâu Thần Nỗ, tới trước cửa Thần Thú điện, hắn nhẹ nhàng đưa tay mở cánh cửa ở đây ra.
Khâu Thần Nỗ và Kỳ Lân Thú đều là thần đạo cường giả, Linh Hồn lực lượng của bọn họ rất cường đại và tinh khiết, vốn cũng là một loại lực lượng hiếm có. Nhưng đứng trước Thần Thú điện, thì hồn phách ở bên trong đó lại cao cấp hơn rất nhiều.
Ở nơi đây ẩn chứa hơi hơn mười hồn phách của thần thú, chỉ cần hắn có thể hấp thu một nửa trong số đó cũng đủ để khôi phục lực lượng tới đỉnh phong.
Cho nên hắn không muốn dây dưa với Khâu Thần Nỗ và Kỳ Lân thú, lập tức sử dụng Thế Giới lực để vây khốn bọn họ, còn mình thì tiến nhập vào trong Thần Thú điện.
Nơi này dù sao cũng là Tây Bắc, nếu như ở lại đây quá lâu thì không khỏi sinh ra đêm dài lắm mộng.
Sau khi tiến vào Thần Thú điện, nhân ảnh hư ảo này nhìn quanh một chút, lập tức đem ánh mắt của mình đỉnh chỉ lại ở trên cây cột giữa trung tâm đại điện.
Ở trên đó được đính một viên bảo thạch long lanh trong suốt to như đầu người trưởng thành. Nhân ảnh hư ảo của Quang Ám Thánh Tử lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn đi tới trước cây cột này, đang định đưa tay lấy viên bao thạch xuống, thì động tác đột ngột đình chỉ. Bởi vì ở phía sau lưng hắn lúc này truyền tới sát khí mãnh liệt, thậm chí sát khí này còn có khả năng uy hiếp tới tính mạnh của hắn.
Sát khí dày đặc giống như thực chất bao trùm lên toàn thân hình hắn, áp lực cực lớn tuy vô hình vô sắc, nhưng lại gây cho người ta có cảm giác giống như có giòi bọ trong xương, làm cho hắn không thể thoát ra nổi.
Trên mặt nhân ảnh hư ảo xuất hiện vẻ mặt tương đối quái dị, khuôn mặt này vốn tương đối mơ hồ thì giờ đây đã trở nên rất rõ ràng.
Hắn quay đầu lại, khi hắn làm động tác này thì cả thân hình giống như những gợn nước đang ba động.
Đây vốn không phải nhân loại, mà chỉ là nhân ảnh hư ảo do Quang Minh và Hắc Ám lực lượng ngưng tụ thành. Thế nhưng, khí thế từ trên cái nhân ảnh phóng thích ra mạnh mẽ tới mức khiến cho người ta không thể coi thường. Cho dù là thần đạo cường giả ở trước mặt hắn cũng không thể hành động theo ý của mình, ở phía sau lưng của hắn quả nhiên là kẻ làm cho hắn phải kiêng kỵ - Hạ Nhất Minh.
Quang Ám Thánh Tử thở dài một tiếng, nói:
- Thế Giới lực của ngươi lại tiến bộ, ngay cả bản thân ta cũng không phát giác ra được sự tồn tại của ngươi.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh xuất hiện một nụ cười, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ một điều.
Đây cũng không phải là do tu vi võ đạo của hắn tăng tiến, khiến cho Quang Ám Thánh Tử không thể phát hiện ra mình, mà người thi triển ẩn thân thuật không phải là hắn, đó là Bách Linh Bát.
Bách Linh Bát nắm giữ lực lượng không thuộc về thế giới này, hoàn toàn là của thế giới trước đây hắn sống. Mà Bách Linh Bát khi tới thế giới này thì Quang Ám Thánh Tử đã sớm quy ẩn Thần Chi Đảo. Cho nên hắn làm sao cũng không nghĩ ra được trên thế giới này lại còn có một nhân vật thần kỳ như vậy.
Khi trước ở trên Thần Chi Đảo, Quang Ám Thánh Tử từng sử dụng đại trận để kích phát Thế Giới lực vây khốn Hạ Nhất Minh. Hôm nay Hạ Nhất Minh lại sử dụng Thế Giới lực của bản thân mình vây khốn ngược lại đối phương.
Đương nhiên, hắn làm như vậy mục đích không phải là muốn bằng vào Thế Giới lực để vây khốn Chân Thần Cảnh cường giả, mà chỉ muốn lưu lại trên người đối phương ấn ký của mình, để cho đối phương không khách nào thoát khỏi khả năng truy tung của hắn.
Cảm nhận được lực lượng từ trên người Hạ Nhất Minh phát ra, Quang Ám Thánh Tử khẽ vung tay lên, Quang Minh Quyền Trượng và Hắc Ám Tỏa Liên đồng thời xuất hiện. Sau đó, hắn đem hai kiện thần khí này chạm nhẹ vào với nhau.
Nhất thời, một cỗ lực lượng ba động kỳ dị lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, cỗ lực lượng này rất mãnh liệt, khiến cho ngay cả Hạ Nhất Minh cũng phải biến sắc.
Đây cũng không phải là Quang Ám lực bình thường, mà khi hai cỗ lực lượng này kết hợp với nhau đã sản sinh ra Linh Hồn trùng kích.
Lấy tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh thì cũng không sợ loại Linh Hồn trùng kích này, nhưng nơi đây là Đồ Đằng bộ tộc, nếu như cỗ lực lượng này khuếch tán ra ngoài, hơn nữa không hề kiêng nể gì tiến hành công kích khắp nơi. Như vậy, cả Đồ Đằng bộ tộc ngoại trừ Khâu Thần Nỗ và Kỳ Lân Thú ra thì sẽ chẳng có người nào có thể ngăn cản được cỗ lực lượng này. Khi đó, đối với Đồ Đằng bộ tộc chính là tai ương diệt tộc.
Không cần nghĩ ngợi gì, hai tay Hạ Nhất Minh liên tục vũ động, Ngũ Hành Hoàn, Huyền Quy Xác cùng với Cửu Long Lô từ trong cơ thể của hắn hiện ra. Đồng thời, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, một loại ấn pháp thâm ảo dần hình thành trên tay của hắn.
Huyền Quy Xác nhanh chóng phóng đại lên, nó giống như một bức tường thành, đem tất cả các lực lượng đang tấn công cản trở lại.
Ở trên Huyền Quy Xác, vô số ấn ký huyền ảo hiện lên, chúng nó lóe lên những quang mang kỳ dị, phảng phất như một cái động sâu không thấy đáy, đem tất cả Linh Hồn trùng kích hấp thu vào bên trong.
Xung quanh Cửu Long Lô cũng xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ, ngọn lửa này cũng không thiêu đốt bất cứ đồ vật gì ở trong Thần Thú điện, nhưng lại đem con đường thông ra ngoài phong tỏa lại, cho dù là Linh Hồn trùng kích cũng không thể xuyên qua đó. Bất quá, mạnh mẽ nất chính là Ngũ Hành Hoàn phối hợp với thủ ấn do Hạ Nhất Minh thi triển ra.
Năm loại quang mang bất đồng liên tục lưu chuyển, giống như một cơn lốc xoáy đang xoay tròn một chỗ, lại giống như những lưỡi đao sắc bén đem Linh Hồn trùn kích lực lượng đánh tan ra.
Ba kiện thần khí do Hạ Nhất Minh cố gắng sử dụng đã chặn lại được Linh Hồn trùng kích lực lượng, khiến cho nó không thể khuếch tán ra ngoài. Nhưng mà, trên vẻ mặt Quang Ám Thánh Tử lại không tỏ vẻ ra chút vội vã nào, ngược lại còn nở nụ cười trào phúng.
Một cái nhân ảnh hư ảo lại có thể bày ra vẻ mặt này, nếu mà không phải là địch thì Hạ Nhất Minh đã bội phục sát đất, thậm chí không tiếc tiêu hao đại giới để học được loại công pháp thần kỳ này.
- Hạ Nhất Minh, ngươi quả thật là rất mạnh. - Quang Ám Thánh Tử hòa hoãn nói:
- Hơn nữa, ngươi còn có tương lai vô hạn, có lẽ ta và Ngũ Hành lão tổ không thể đột phá được cảnh giới này, nhưng ngươi lại có khả năng đột phá thành công.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt của hắn không chút nào che dấu sát khí của mình, hắn nói:
- Quang Ám Thánh Tử, ngươi sử dụng Linh Hồn trùng kích không phải là muốn đối phó với ta, mà là tộc nhân của Đồ Đằng bộ tộc a.
Quang Ám Thánh Tử tức cười nói:
- Hễ cái gì cản trở con đường của ta, thì phải chịu sự trừng phạt của ta. Nếu như ngươi đã xuất hiện ở chỗ này, vậy thì tộc nhân của Đồ Đằng bộ tộc cũng nằm trong nhóm bị trừng phạt.
Trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện một tia giận dữ, nói:
- Quang Ám Thánh Tử, ngươi đừng quên, phương Tây còn có Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị. Hôm nay ngươi nếu sử dụng Linh Hồn trùng kích đả thương người vô tội, như vậy ngày sau ta chắc chắn sẽ san phẳng Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị.
Nụ cười trên mặt Quang Ám Thánh Tử càng lúc càng trở nên quỷ dị:
- Dưới thần đạo, tất cả chỉ là kiến hôi. Hạ Nhất Minh, ta thật không hiểu được, ngươi vì sao lại quan tâm tới sinh mạng của đám kiến hôi như vậy.
Hạ Nhất Minh giật mình một cái, trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một dự cảm xấu.
- Thần Điện và Hội Nghị đều là do một tay ta sáng tạo nên, chúng nó huy hoàng được mấy ngàn năm vậy là đủ rồi. - Quang Ám Thánh Tử bình tĩnh nói:
- Chỉ cần ta còn sống, hơn nữa tiếp tục tấn giai tới một mức cao hơn. Như vậy còn có thể tiếp tục sáng tạo ra một Thần Điện, một Hội Nghị thứ hai, đấy dù sao cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi khí lạnh, hắn mơ hồ hiểu được, đối phương cũng không phải là nói suông. Ở trong mắt kẻ này, Thần Điện và Hội Nghị mặc dù trọng yếu, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, nếu đem so với bản thân hắn thì hai cỗ thế lực này tùy thời có thể bị bỏ qua.
Mặc dù hắn từng trợ giúp Thần Điện và Hội Nghị, nhưng đối với hắn mà nói, đây chỉ là một cái nhấc tay. Chuyện ngày hôm nay do phát sinh xung đột về lợi ích, hắn lập tức có thể buông bỏ hai cỗ thế lực mà mình đã bỏ công sức gây dựng mấy ngàn năm trước.
Mặc dù Hạ Nhất Minh hiểu được, thần đạo cường giả chỉ có khi không còn bị vương mắc thì mới thi triển được ra thực lực chính thức của mình. Nhưng một chuyện rõ ràng nếu ở trong trường hợp tương tự, Hạ Nhất Minh sẽ tuyệt đối không buông tha cho Hạ gia trang.
- Ta muốn lấy đi Linh Hồn thạch, ngươi hãy tránh ra đi. - Quang Ám Thánh Tử bình tĩnh nói.
Ở phía sau lưng hắn không xa, Linh Hồn thạch được khảm lên cây cột lớn giữa Thần Thú Điện, Hạ Nhất Minh cùng Khâu Thần Nỗ sở dĩ không di dời nó đi là bởi vì bọn họ nếu làm như vậy thì Quang Ám Thánh Tử sẽ không lộ diện.
Trong đầu Hạ Nhất Minh nhất thời chuyển qua vô số ý niệm, biểu hiện của người này tuyệt đối đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Thân là Chân Thần Cảnh cường giả, nhưng hắn lại không có một chút lòng dạ và khí độ của một cường giả.
Hắn có thể khẳng định, nếu như ở trước mặt hắn là Thần Long, thì vô luận Thần Long có túng quẫn cỡ nào thì hắn cũng không lấy con tin ra để uy hiếp người khác.
Trong mơ hồ, Hạ Nhất Minh có một loại cảm giác, có lẽ bởi vì Quang Ám Thánh Tử không còn thân thể, chỉ tồn tại ở dạng linh hồn, cho nên sau khi trải qua mấy ngàn năm ở ẩn thì tính nết đã thay đổi, vì vậy mới có thể làm ra được chuyện này. Dù sao, Quang Ám Thánh Tử bây giờ cũng không thể xem như là một con người, thậm chí cũng không được tính là một con vật. Vì duy trì tính mạng của mình, để cho ý thức không tiêu tan, hắn chấp nhận trả giá mọi thứ.
Hít sâu một hơi, thần lực trong cơ thể Hạ Nhất Minh lưu chuyển không ngừng, chỉ là cỗ lực lượng này vẫn không hề được hắn phóng ra.
Lực lượng Linh Hồn trùng kích rất cường đại, ngay cả là hắn thì cũng không dám nói mình có thể ngăn cản được toàn bộ. Chỉ là, hắn cũng không theo như mong muốn của Quang Ám Thánh Tử mà tránh ra, về phía Quang Ám Thánh Tử thì cũng không tỏ vẻ vội vã thúc giục hắn, mà lẳng lặng đứng đợi.
Đối với Quang Ám Thánh Tử mà nói, thời gian không phải là vấn đề gì lớn, hắn ở ẩn mấy ngàn năm dưới hình dạng linh hồn đã khiến cho tính kiên nhẫn của mình đã trở nên kiên định.
Bên ngoài Thần Thú điện, khi Hạ Nhất Minh phóng thích ra Thế Giới lực đã đem lực lượng đang giam cầm Khâu Thần Nỗ làm cho tiêu tán đi. Bất quá, lúc này hắn cùng với Kỳ Lân Thú cũng nghe được cuộc nói chuyện trong điện, cũng biết rõ uy lực của Linh Hồn trùng kích.
Trong lúc nhất thời, hai vị Hư Thần Cảnh cường giả đều đổ mồ hôi lạnh, tim đập mạnh liên hồi.
Giờ phút này, vận mệnh của Đồ Đằng bộ tộc tựa hồ không còn thuộc về bọn họ nữa, mà thuộc về hai người đang ở bên trong Thần Thú điện.
Trong lòng Khâu Thần Nỗ cảm thấy rất bi ai, từ khi nào mà tương lai của Đồ Đằng bộ tộc cường đại lại do ý niệm trong đầu một ngoại nhân quyết định thế này a? Trong lòng hắn xuất hiện vô số ý niệm, hắn cất cao giọng nói:
- Ta có thể mang Thần Thú hồn phách giao cho ngươi.
Hạ Nhất Minh giật mình, trong lòng hắn xuất hiện một tia hồ nghi, Khâu Thần Nỗ tuyệt đối không phải là một kẻ khuất phục cường quyền, nhưng vì sao bây giờ lại nói ra lời này?
Tựa hồ như hiểu được tâm tư của Hạ Nhất Minh, Khâu Thần Nỗ nói tiếp:
- Hồn phách Thần Thú mặc dù trọng yếu, nhưng truyền thừa của Đồ Đằng bộ tộc lại càng trọng yếu hơn.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Bất quá ta có một điều kiện.
- Ngươi nói. - Quang Ám Thánh Tử lạnh lùng nói.
- Ta không thể ở nơi này giao cho ngươi Thần Thú hồn phách. - Khâu Thần Nỗ trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi vừa có được nó mà đổi ý thì phải làm thế nào? Cho nên, chúng ta sẽ mang Linh Hồn thạch rời xa nơi đây tới trong sa mạc, khi ấy ta sẽ giao Linh Hồn thạch cho ngươi.
Trên khuôn mặt hư ảo của Quang Ám Thánh Tử xuất hiện một tia trào phúng nói:
- Ở trên sa mạc thì không cần kiêng kỵ Linh Hồn trùng kích sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Hạ Nhất Minh có thể ở trên sa mạc lưu ta lại?
Khâu Thần Nỗ cũng không lên tiếng ngay, mà sau một lúc hắn mới lạnh lùng nói:
- Ở trên sa mạc, ta sẽ đem Linh Hồn thạch giao cho ngươi, về phần ngươi có thể chạy thoát không thì phải xem vào bản lĩnh của mình. Nếu thât sự có thể mang theo Linh Hồn thạch rời đi, vậy Đồ Đằng bộ tộc của ta cũng không oán hận gì. Nhưng nếu như ở đây giao cho ngươi Linh Hồn thạch, như vậy lão phu dù đồng ý, thì tộc nhân của bộ tộc cũng không, bọn họ có chết hết cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngươi.
Quang Ám Thánh Tử trầm ngâm nửa ngày, tựa hồ hắn đã quyết định. Sau một hồi suy nghĩ, hắn cuối cùng nói:
- Được. Cứ theo lời ngươi nói….
Trong sa mạc, cát vàng xuất hiện ở khắp mọi nơi, gió to gào thét, khiến cho hoàn cảnh nơi đây tràn ngập mùi vị thê lương. Có lẽ bởi vì thình lình cảm nhận được khí tức khổng lồ của vài người, khí trời của sa mạc nhất thời trở nên dữ dội. Hạ Nhất Minh cùng Khâu Thần Nỗ sóng vai nhau phi hành, ở trên tay Khâu Thần Nỗ chính là Linh Hồn thạch.
Khi Linh Hồn thạch rời khỏi Thần Thú điện, từ trên nó vẫn tỏa ra quang mang vô cùng xinh đẹp. Loại quang mang này giống với ngọc trai ngàn năm, đều có tác dụng mị hoặc lòng người. Nếu như để cho người bình thường nhìn thấy, thì tâm thần sẽ lập tức bị chấn nhiếp, khó có thể kiềm chế được bản thân. Nhưng ở đây cũng không có người bình thường, bọn họ cũng không bị loại ánh sáng của Linh Hồn thạch ảnh hưởng.
Phía sau lưng hai người là nhân ảnh hư ảo của Quang Ám Thánh Tử, vẻ mặt của nhân ảnh này không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì, tựa hồ như hắn không hề lo lắng hai người ở phía trước sẽ nói một đằng làm một nẻo.
Mà trên thực tế, Khâu Thần Nỗ quả thật là không dám làm như vậy, nếu không một khi để cho Quang Ám Thánh Tử quay trở về Đồ Đằng bộ tộc, như vậy lúc đó chính là thời khắc diệt vong của bộ tộc.
Sau khi xâm nhập vào sâu trong sa mạc được một lúc, Khâu Thần Nỗ cuối cùng cũng dừng lại, hắn nhìn quanh đánh giá bốn phía, ánh mắt xuất hiện những tia sáng kỳ dị.
- Ở chỗ này thôi. - Khâu Thần Nỗ chậm rãi nói.
Hạ Nhất Minh nhìn chăm chú vào ánh mắt của Khâu Thần Nỗ, mặc dù bọn họ không hề trao đổi gì với nhau, nhưng Hạ Nhất Minh tin tưởng, Khâu Thần Nỗ sẽ không dễ dàng giao vật này ra. Hắn khẳng định sẽ còn chuẩn bị ở phía sau, chỉ là trước khi hắn thi triển ra thì không một ai có thể đoán được điều gì.
Đồ Đằng bộ tộc đã truyền thừa mấy vạn năm, đối với cách vận dụng Thần Thú hồn phách khẳng định sẽ có chỗ độc đáo, hơn xa sự tưởng tượng của ngoại nhân.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không hề buông lỏng, thần lực trong cơ thể hắn nhanh chóng được điều động, khí thế mãnh liệt phóng lên cao, tựa hồ như phong tỏa không gian xung quanh lại.
Quang Ám Thánh Tử tùy ý liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh một cái, hắn cũng không để ý tới cỗ lực lượng mà Hạ Nhất Minh phóng ra. Cỗ lực lượng này mặc dù có thể khiến cho Ngụy Thần Cảnh cường giả không thể giãy dụa, nhưng đối với người lĩnh ngộ được Thế Giới lực như Chân Thần cảnh cường giả thì lại không có bao nhiêu uy hiếp.
Càng huống chi, Quang Ám Thánh Tử có trình độ lĩnh ngộ Thế Giới lực hơn xa Hạ Nhất Minh, cho nên hắn lại càng không để ý.
Hai tay Khâu Thần Nỗ chầm chậm đẩy ra, Linh Hồn thạch giống như được một đôi tay vô hình cầm lấy, dần dần bay về phía Quang Ám Thánh Tử.
Khí tức trên người Hạ Nhất Minh tỏa ra càng lúc càng mạnh, chỉ khi bàn tay đối phương vừa tiếp xúc với Linh Hồn thạch, như vậy hắn mới không còn cố kỵ điều gì mà động thủ. Thần niệm của Quang Ám Thánh Tử đột nhiên được phóng thích ra, đảo qua Linh Hồn thạch một lần.
Từ trên khối đá quả nhiên là tỏa ra Linh Hồn lực lượng cường đại, hơn nữa nó còn tràn ngập uy nghiêm, không hề thua kém với khi hắn còn ở thời kỳ đỉnh phong.
Dù sao, Linh Hồn lực lượng tích súc bên trong này cũng không phải chỉ của một thần thú, mà là tổng số những thần thú tự nguyện buông bỏ ý thức của bản thân từ khi Đồ Đằng bộ tộc xuất hiện tới nay.
Mặc dù Linh Hồn lực lượng của mỗi một đầu thần thú không nhiều lắm, nhưng nếu thêm vào đó hai mươi đầu thần thú thì lại không phải là chuyện đùa. Cho dù là Chân Thần Cảnh cường giả cũng không nhất định có thể so sánh được, cánh tay hư ảo của Quang Ám Thánh Tử chậm rãi vươn lên, nhẹ nhàng tiếp lấy Linh Hồn thạch.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng nhướng lên, toàn bộ tinh thần của hắn tập trung vào đối phương chính là đợi tới thời khắc này. Trong nháy mắt cánh tay của Quang Ám Thánh Tử chạm vào Linh Hồn thạch thì khu vực xung quanh bỗng phát sinh ra biến hóa rất lớn.
Thế Giới lực lượng đã sớm được Hạ Nhất Minh chuẩn bị giờ phút này được phóng thích ra, cả không gian xung quanh từa hồ trong nháy mắt xảy ra biến dị. Từng đạo năng lượng kỳ dị ba động, khiến cho phụ cận xung quanh xuất hiện những khe không gian nhỏ.
Ấn pháp trên tay Hạ Nhất Minh đã trở nên tương đối cổ quái, đây không phải là một trong tam đại ấn pháp do hắn sáng tạo ra. Trên tay trái hắn là quang mang nhiều màu đang vờn quanh, còn trên tay phải lại là hai màu trắng và đen. Lúc này, hai loại lực lượng không phải hòa vào nhau, mà nó đang không ngừng va chạm với nhau, Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực va chạm với Quang Ám Đại Lĩnh Vực.
Đối với Hạ Nhất Minh mà nói, đem hai loại lực lượng này dung nhập với nhau thì có thể hình thành Thế Giới của riêng hắn, Thế Giới này khác với Quang Ám Đại Lĩnh Vực và Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực, đây chính là một thế giới dung hợp cả hai.
Bất quá, Thế Giới này khi còn chưa phát huy được tới tình trạng mạnh nhất của nó thì còn không thể vây khốn được cường giả như Quang Ám Thánh Tử.
Cho nên hắn dứt khoát không làm như vậy, mà để cho hai đại lĩnh vực va chạm với nhau, khiến cho không gian xung quanh liên tục rung chuyển, đạt tới hiệu quả hoàn toàn bất đồng.
Hai đại lĩnh vực khi dung hợp với nhau thì sáng tạo thế giới, như vậy khi để cho chúng đối lập với nhau thì sẽ sản sinh ra một loại lực lượng mang tính chất hủy diệt.
Đây là biện pháp mà Hạ Nhất Minh đã suy nghĩ rất nhiều mới nghĩ ra, biện pháp này dựa trên cơ sở là trận đánh ngày trước giữa hai con khôi lỗi trên Thần Chi Đảo. Sắc mặt Khâu Thần Nỗ thay đổi rất nhanh, hắn lập tức quay người bỏ chạy ra phía xa.
Bởi vì hắn lúc này cảm nhận được một mối nguy hiểm rất lớn, mức độ nguy hiểm so với đám Tử Vong Sinh Vật ngày trước gặp phải trước khi hắn tấn giai còn mạnh hơn rất nhiều. Đến tận lúc này, trong lòng hắn mới mơ hồ sinh ra một tia hy vọng.
Nếu như Hạ Nhất Minh có thể bằng vào thực lực của bản thân mà giết chết người này, như vậy hắn cũng không phải dùng tới bước cuối cùng kia.
Hai đại Lĩnh Vực lực lượng va chạm với nhau với một tần suất cố định, từng đạo rất nhỏ, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy được chung quanh người Quang Ám Thánh Tử xuất hiện những khe không gian rất nhỏ. Mà khi khe khâu gian này xuất hiện, thì kèm theo đó là một cỗ lực lượng kỳ dị từ trong đó phát ra bắn về phía thân hình hư ảo của Quang Ám Thánh Tử.
Lúc này, khoảng không xung quanh giống như một tấm vải lớn máu trắng, còn những khe không gian lại giống như một lưỡi đao nhỏ, chúng không ngừng chia cắt tấm vải đó ra.
Mà Quang Ám Thánh Tử thì giống như hoa văn ở trên tấm vải, khi những hoa văn này sắp bị lưỡi đao chạm tới thì bỗng thanh âm của Quang Ám Thánh Tử vang lên:
- Quang Minh, tinh lọc....
Theo thanh âm lạnh băng này vang lên, Quang Minh lực lượng cường đại được phóng thích ra. Đây là Quang Minh lực lượng tinh túy nhất, nó ngưng tụ thần lực cường đại.
Quang Minh lực lượng có thể tinh lọc hết tất cả mọi thứ, chỉ cần là loại lực lượng không cùng tính chất, như vậy bất cứ thứ gì cũng có khả năng bị nó tinh lọc. Khi cỗ Quang Minh lực lượng này xuất hiện ở giữa không gian, thì những cái khe không gian nhanh chóng bị biến mất, làm cho không gian xung quanh nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, trong lòng hắn không hề cảm thấy sợ hãi, mà còn rất vui mừng.
Quang Minh lực lượng rất cường đại, ngay cả khe không gian do hắn mới nghiên cứu ra cũng phải bất lực trước nó. Nhưng mà, Hạ Nhất Minh lại nhạy cảm phát hiện ra, Quang Ám Thánh Tử phóng thích ra cũng không phải là Linh Hồn lực lượng của hắn, mà gần như chỉ là lực lượng của Quang Minh Quyền Trượng.
Đối mặt với thủ đoạn kỳ dị của Hạ Nhất Minh mà Quang Ám Thánh Tử lại phải sử dụng lực lượng của thần khí, như vậy có thể thấy được hắn có điều gì đó rất kiêng kỵ.
Hai tay không ngừng huy động, từng cái khe không gian lại được sinh ra, hơn nữa chúng còn liên tục hướng về phía Quang Ám Thánh Tử phóng tới. Mà cơ hồ cùng lúc đó, Ngũ Hành Hoàn trên đỉnh đầu Hạ Nhất Minh lại càng càng tỏa ra quang mang chói mắt, ánh sáng lung linh của nó không ngừng bắn ra.
Những đạo ánh sáng lung linh này cũng không phải là có ý định công kích Quang Ám Thánh Tử, mà chúng ở giữa không trung tạo thành một tấm lưới lớn. Chúng nó giống như chiếc lưới cho con nhện kết thành, rập rạp đan lại với nhau.
Nếu như Ngũ Hành lão tổ ở đây thì khẳng định có thể nhận ra đây là thủ đoạn nghịch thiên của lão dùng để kết thành Ngũ Hành thế giới. Lúc này, loại năng lực đó đã được Hạ Nhất Minh bắt chước lại một cách y hệt.
Nếu như để cho Ngũ Hành Hoàn có thể hoàn thành kiến tạo thế giới, như vậy Hạ Nhất Minh sẽ thật sự vây khốn được Quang Ám Thánh Tử vào bên trong.
Đương nhiên, đây là bởi vì thực lực của Quang Ám Thánh Tử còn cách giai đoạn đỉnh phong một khoảng khá lớn. Vạn năm ngủ say đã làm cho thực lực của hắn suy kiệt tới mức khó có thể tưởng tương nổi.
Cho dù là hắn đã hấp thu Huyết Sát khí, máu huyết và linh hồn của Quỷ Khốc Lĩnh thì cũng không dễ dàng khôi phục.
Nếu như Quang Ám Thánh Tử có thể hấp thu hồn phách của Thần thú, như vậy hắn mới chân chính khôi phục được thực lực đỉnh phong của mình, nhưng điều này không thể xảy ra bây giờ.
Phảng phất như cảm ứng được động tác của Hạ Nhất Minh, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Quang Ám Thánh Tử cuối cùng đã xuất hiện một tia ngưng trọng. Thanh âm âm u của hắn giống như từ chín tầng địa ngục vang lên:
- Hắn Ám hãy tới đây, đem hết thảy mọi thức khôi phục lại yên tĩnh cho ta....
Quang Minh lực lượng quanh người hắn trong nháy mắt biến mất, hơn nữa còn chuyển thành đen tối không có chút ánh sáng nào.
Quang Minh và Hắc Ám lực lượng đã được hắn vận dụng tới cực hạn, chúng nó giống như có được tính mạng của riêng mình, phóng thích ra uy lực cường đại nhất có thể.
Những khe không gian khi gặp phải đạo Hắc Ám lực lượng này đều biến mất không còn giấu vết. Hắc Ám lực lượng có tính chất thôn phệ, cho dù là khe không gian cũng không ngoại lệ.
Theo sau đó, thân hình Quang Ám Thánh Tử nhanh như điện nhanh chóng tấn công về phía ngũ thải quang mang ở chung quanh.
Hạ Nhất Minh thầm than một tiếng trong lòng, hắn sáng tạo ra chiến kỹ này thời gian dù sao cũng còn rất ngắn, còn xa mới đạt tới tình trạng hoàn mỹ. Nếu xuất kỳ bất ý thì còn có thể khiến cho Quang Ám Thánh Tử giật mình một chút, nhưng muốn vây khốn đối phương thì hy vọng thành công sẽ rất thấp. Ấn pháp trên tay hắn một lần nữa thay đổi, hai loại thủ thủ ấn trong nháy mắt được kết hợp lại làm một.
Khu vực xung quanh nhanh chóng xuất hiện lực lượng ba động, tấm lưới do quang mang nhiều màu tạo nên đột nhiên nặng nề hơn.
Khu vực xung quanh xuất hiện vô số phù văn, những phù văn này bay nhảy giữa không trung làm cho Ngũ Hành thế giới trong nháy mắt được hình thành.
Nét mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện một tia mỉm cười đắc ý, ở sau lưng hắn, Huyền Quy Xác phóng xuất ra uy lực lớn nhất có thể của nó.
Quang mang của phù văn bên trong Huyền Quy Xác giống như sóng lớn nổi lên, từng đạo, từng đạo bám vào Ngũ Hành thế giới. Dưới sự trợ giúp của hai kiện thần khí, trong nháy mắt Hạ Nhất Minh đã kết hợp được thành Ngũ Hành thế giới.
Bộ tộc này không giống như nhân loại ở bên ngoài, bọn họ cùng với linh thú sinh sống hòa thuận với nhau, hơn nữa những người có tu vi cường đại đều chọn linh thú làm đồng bạn của mình.
Đối với thế giới bình thường mà nói, bọn họ là những cường giả khó có thể theo kịp.
Trong lịch sử của Đồ Đằng bộ tộc có rất nhiều thần đạo cường giả tồn tại, bất quá so với quá khứ huy hoàng thì ngày hôm số lượng cường giả ở nơi đây thật điêu linh.
Khi Kỳ Lân thánh chủ Khâu Thần Nỗ cùng Kỳ Lân Thú vội vã chạy về bộ tộc, trên mặt hắn mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn ngập vẻ lo âu.
Về tới bộ tộc, hắn lập tức cho tất cả tộc nhân lui xuống, nhìn quanh một chút, nói:
- Hạ huynh, ngươi có thể đi ra rồi.
Lời của hắn vừa dứt, không gian chung quanh nhất thời xuất hiện những ba động quỷ dị, Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát đã vô thanh vô tức xuất hiện ở giữa hư không.
Lúc này bọn họ sử dụng phương pháp ẩn nấp không phải là nhờ vào Quang Ám Chi Đồng, cũng không phải lực lượng của thế giới này, mà thuần túy là do khoa học kỹ thuật của Bách Linh Bát làm ra. Ngoại trừ Kỳ Lân thánh chủ cùng Kỳ Lân thú ra thì không còn người nào biết hành tung của bọn họ.
- Hạ huynh, ngươi cho rằng người nọ sẽ đến sao? - Khâu Thần Nỗ trầm giọng hỏi.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Ta không biết.
Hắn khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Ngay cả Thần Long cũng không nắm giữ được hành tung của người này, ta làm sao có thể xác định được.
Khi không có tộc nhân ở đay, Kỳ Lân thánh chủ không hề che dấu vẻ mặt lo lắng của mình. Hắn xoay chuyển ánh mắt, nói:
- Hạ huynh, vô luận như thế nào lúc này các ngươi đồng ý đến đây trợ giúp, thì đều là người có đại ân đại đức với Đồ Đằng bộ tộc.
Hạ Nhất Minh cuống quít khoát tay nói:
- Khâu huynh khách khí rồi. Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện cũng là Đồ Đằng bộ tộc thần thú, chúng ta tới đây là điều nên làm.
Hắn hơi dừng lại một chút, giọng nói lộ vẻ tiếc nuối:
- Đáng tiếc, Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện nếu cùng đi thì khẳng định sẽ bị hắn phát hiện ra từ xa, chỉ đành để bọn chúng ở lại Hạ gia trang.
Khâu Thần Nỗ khẽ gật đầu, không hề nói thêm lần nào, nếu như đối mặt với thần đạo cường giả khác cho dù là Ngao Mẫn Hành thì hắn cũng không suy tính thiệt hơn nhiều như vậy. Nhưng thân phận người đi ra từ Thần Chi Đảo kia đã làm cho tất cả thần đạo cường giả trong thiên hạ đều mơ hồ hoài nghi.
Vừa nghĩ tới lai lịch khủng bố của người nọ, Khâu Thần Nỗ không nhịn được cười khổ. Nếu như không phải có Hạ Nhất Minh tới đây, hắn có lẽ sẽ sinh ra ý nghĩ di chuyển Thần Thú điện tới Hạ gia trang.
Tâm niệm hơi đổi, hắn ôm một chút hy vọng hỏi:
- Hạ huynh, ngươi cảm giác được quẻ bói của Thần Toán Tử trưởng lão lần này thế nào?
- Thần Toán Tử trưởng lão mặc dù chưa tấn giai thần đạo, nhưng thần toán chi thuật của hắn rất cao, đã gần tiếp cận được với thiên hạ đệ nhất thần toàn năm ngàn năm trước. Hơn nữa, người nọ nếu muốn khôi phục thực lực tới đỉnh phong, như vậy không ngừng hấp thu Huyết Sát khí cùng Linh Hồn lực lượng hỗn tạp cũng không phải là biện pháp hay. - Hạ Nhất Minh thật lòng trả lời:
- Nếu như ta là hắn, như vậy sau khi tiêu hóa một lượng lớn Huyết Sát khí của Quỷ Khốc Lĩnh, thì cũng sẽ mưu cầu hồn phách của thần thú.
Khâu Thần Nỗ thở dài một tiếng, chút hy vọng cuối cùng trong lòng hắn biến mất. Trầm ngâm một hồi lâu, Khâu Thần Nỗ nói:
- Hạ huynh, Song Tu Đan ngươi luyện chế còn nhiều không?
Hạ Nhất Minh bật cười, Khâu Thần Nỗ cùng Kỳ Lân Thú đều là Hư Thần Cảnh cường giả, bọn họ đương nhiên khát vọng Song Tu Đan. Nếu có thể tấn giai Ngụy Thần Cảnh, như vậy khi đối phó với Quang Ám Thánh Tử thì cũng bớt được chút lo lắng. Hắn nói:
- Khâu huynh, Nguyên Quyên trưởng lão và Bảo huynh sở dĩ có thể tấn giai nhanh như vậy là vì bọn họ đã đạt tới đỉnh phong của Hư Thần Cảnh. Các ngươi nếu như tấn giai thần đạo hơn ba trăm năm thì Hạ mỗ cũng không hề keo kiệt đan dược.
Khóe miệng Khâu Thần Nỗ lộ ra nụ cười xấu hổ, bất quá trong lòng hắn cũng xuất hiện hy vọng mãnh liệt.
Thần đạo cường giả có thể tấn giai Ngụy Thần cảnh không phải là nhiều, đám người Ngao Mẫn Hành nếu như không phải liên tục giết chóc ở trong Tử Vong Chi Địa thì cũng không có khả năng nhiều người tấn giai như vậy.
Cho nên, tất cả các Hư Thần Cảnh cường giả trong thiên hạ đều khao khát Song Tu Đan của Hạ Nhất Minh, hôm nay do được hắn hứa hẹn làm cho trong lòng Khâu Thần Nỗ đã yên tâm hơn trước rất nhiều. Ba tháng tiếp theo, đám người Hạ Nhất Minh liên tục ẩn nấp ở trong Đồ Đằng bộ tộc.
Khâu Thần Nỗ cùng Kỳ Lân Thú đem khí tức của mình phóng thích ra, bao phủ lấy toàn bộ Đồ Đằng bộ tộc.
Tựa hồ như bọn họ đang muốn thủ hộ cho tộc nhân của mình, nhưng trên thực tế làm như vậy chỉ là muốn che dấu khí tức mãnh liệt của Hạ Nhất Minh mà thôi.
Lần này, Hạ Nhất Minh tách khỏi Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện, chỉ mang theo Bách Linh Bát tới đây, dưới tình huống hai người liên thủ thì rất có khả năng sẽ che dấu được sự cảm ứng của Quang Ám Thánh Tử. Nhưng mà, ba tháng qua, Đồ Đằng bộ tộc vẫn yên bình như trước, không hề xuất hiện một vụ tập kích nào. Điều này đã khiến cho Hạ Nhất Minh có chút hoài nghi đối với quẻ bói của Thần Toán Tử. Bất quá, ngay lúc hắn đang do dự có rời khỏi nơi này hay không, thì Quang Ám Thánh Tử cuối cùng đã xuất hiện.
Một cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, đem những chiếc lạ rụng vàng úa trên mặt đất thổi bay đi. Trước khi mùa đông tới, thường thường đây là lúc nào nhiệt nhất của vùng núi non này. Tất cả mọi người đều vì mùa đông mà chuẩn bị một cách thỏa đáng, đối với thu hoạch năm nay khiến cho vẻ mặt của Đồ Đằng tộc nhân đều vui vẻ. Nhưng lúc này, một tiếng hú dài thê lương trợt vang vọng trên không trung.
Từ chân trời phương xa xuất hiện một cái quang cầu to lớn, nó đang bay tới tốc độ rất nhanh về phía Thần Thú điện ở nội cốc. Đông đảo tộc nhân của Đồ Đằng bộ tộc đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn một màn này.
Đối với Đồ Đằng bộ tộc có được thần đạo cường giả tọa trấn, thì cơ hồ bọn họ đều không tin được vào mắt của mình.
Với địa vị đủ cao của Đồ Đằng bộ tộc trên thế giới này mà có người giữa ban ngày ban mặt tới nhà khi dễ, thì trong lịch sử Đồ Đằng bộ tộc có rất ít. Mấy vị Ngũ Khí Đại Tôn Giả đều quát lên một tiếng, kêu gọi bạn sinh thánh thú của mình, rồi nhanh chóng chạy về phía Thần Thú điện ở nội cốc.
Mặc dù bọn họ biết, nếu đối phương đã quang minh chính đại đến, như vậy thực lực khẳng định cũng rất khủng bố, trên cơ bản sẽ là thần đạo cường giả.
Nhưng chuyện này phát sinh ra ngay trước mắt bọn họ, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Cho dù là bị giết chết cũng không thể vứt bỏ vinh quang của Đồ Đằng bộ tộc, nhưng mà bọn họ vừa mới bay lên không thì nghe được âm thanh quen thuộc truyền tới:
- Nơi này đã có ta, các ngươi quay lại đi.
Khi nghe được thanh âm này, tất cả tộc nhân của Đồ Đằng bộ tộc đều cảm thấy yên tâm, bởi vì ngươi nói chuyện với bọn họ chính là thủ hộ thần - Kỳ Lân thánh chủ Khâu Thần Nỗ.
Địa vị của hắn ở trong Đồ Đằng bộ tộc là có một không hai, cho nên khi hắn vừa mở miệng thì không một ai dám làm trái.
Chỉ là, bọn họ làm thế nào cũng không biết, lần này Kỳ Lân thánh chủ và Kỳ Lân Thú đối mặt với địch thủ mà bọn họ không có chút phần thắng nào.
Trước Thần Thú điện, Khâu Thần Nỗ sóng vai đứng cùng Kỳ Lân thánh chủ, từ trên hai người bọn họ tỏa ra khí tức cường đại vô cùng, đây là kết quả do thần lực được tiết ra ngoài.
Bất quá điều quỷ dị chính là, ở trước mặt bọn họ cũng không phải là nhân loại, mà gần như chỉ là một nhân ảnh hư ảo.
Nhân ảnh này cũng không phải hình thành không có căn cứ, mà là do Quang Minh Quyền Trượng cùng Hắc Ám Tỏa Liên tỏa ra ánh sáng ngưng tụ thành.
Từ trên hai kiện thần khí này xuất hiện những tia thần quang kỳ dị, chúng hợp thành Quang Ám nhân ảnh. Mà cái nhân ảnh này vừa giống như mờ ảo, vừa mang lại cho người ta cảm giác chân thật.
Bất quá, chính bởi vì mâu thuẫn này đã làm cho trái tim Kỳ Lân thánh chủ phải run rẩy, nếu như hắn không phải đã có chuẩn bị, như vậy lúc này chỉ sợ sẽ không còn dũng khí chống cự.
Nhân ảnh hư ảo này đưa ánh mắt nhìn Thần Thú điện phía sau lưng Khâu Thần Nỗ, nói:
- Tu vi của ngươi cũng không tồi, có thể đạt tới bước này cũng không phải là điều dễ dàng. Ta sẽ không giết ngươi, tránh ra đi.
Khâu Thần Nỗ hít sâu một hơi, nói:
- Các hạ, nơi này là Thần Thú điện của Đồ Đằng bột tộc, ngoại nhân không được phép tiến vào. Các hạ nếu rời đi bây giờ, Khâu mỗ sẽ không truy cứu.
Quang Ám Thánh Tử bật cười, nói:
- Ta đến đây là muốn lấy Linh Hồn thạch cùng Thần Thú hồn phách. Ngươi bảo ta rời đi, vậy ta phải đi đâu để tìm kiếm hai đồ vật tương tự này?
Sắc mặt Khâu Thần Nỗ nhất thời trở nên ngưng trọng, nói:
- Các hạ, hai kiện đồ vật này là tất cả đối với Đồ Đằng bột tộc, tuyệt đối không thể để cho ngươi lấy đi, ngươi hãy mau rời đi thôi.
Quang Ám Thánh Tử hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi đã không chịu tự nguyện, ta sẽ tự mình mang đi vậy.
Hắn từ từ tiến lên từng bước, hai loại lực lượng từ trên người bạo phát ra.
Quang Minh và Hắc Ám lực lượng giờ phút này dung hợp lại với nhau, ở giữa hư không bỗng xuất hiện một loại lực lượng kỳ dị, nó trực tiếp tiến vào nhân tâm.
Kỳ Lân Thú và Khâu Thần Nỗ nhất thời cảm thấy buồn bã, bọn họ phảng phất như rơi vào một cái thế giới khác.
Ở trong thế giới này cũng không phải là do ngũ sắc quang mang tạo thành, mà chỉ tồn tại có hai màu đen, trắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Những thứ bọn họ thấy được, nghe được, thậm chí sờ được giờ phút này đều trở nên trừu tượng.
Trong lòng Khâu Thần Nỗ không khỏi giật mình kinh hãi, lực lượng của người này quả thật là quỷ dị khó lường, so với Hạ Nhất Minh còn đáng sợ hơn cả chục lân. Hai người bọn họ liên thủ với nhau mà ngay cả bóng dáng của đối phương chưa kịp chạm tới đã bị nhốt trong Thế Giới lực lượng của người ta.
Kỳ thật, Quang Ám Thánh Tử sở dĩ làm được điều này bởi vì hắn đã hấp thu và luyện hóa Long Xà cùng một lượng lớn Huyết Sát khí ở Quỷ Khốc Lĩnh. Lúc này đây hắn đã đem nó chuyển hóa thành Linh Hồn lực lượng của bản thân, nếu không thì hắn đừng nghĩ tới chuyện vận dụng Thế Giới lực lượng, lại càng không nói tới chuyện vây khốn một người một thú vào trong đó.
Nhân ảnh hư ảo chợt lóe lên đã vượt qua hai người Khâu Thần Nỗ, tới trước cửa Thần Thú điện, hắn nhẹ nhàng đưa tay mở cánh cửa ở đây ra.
Khâu Thần Nỗ và Kỳ Lân Thú đều là thần đạo cường giả, Linh Hồn lực lượng của bọn họ rất cường đại và tinh khiết, vốn cũng là một loại lực lượng hiếm có. Nhưng đứng trước Thần Thú điện, thì hồn phách ở bên trong đó lại cao cấp hơn rất nhiều.
Ở nơi đây ẩn chứa hơi hơn mười hồn phách của thần thú, chỉ cần hắn có thể hấp thu một nửa trong số đó cũng đủ để khôi phục lực lượng tới đỉnh phong.
Cho nên hắn không muốn dây dưa với Khâu Thần Nỗ và Kỳ Lân thú, lập tức sử dụng Thế Giới lực để vây khốn bọn họ, còn mình thì tiến nhập vào trong Thần Thú điện.
Nơi này dù sao cũng là Tây Bắc, nếu như ở lại đây quá lâu thì không khỏi sinh ra đêm dài lắm mộng.
Sau khi tiến vào Thần Thú điện, nhân ảnh hư ảo này nhìn quanh một chút, lập tức đem ánh mắt của mình đỉnh chỉ lại ở trên cây cột giữa trung tâm đại điện.
Ở trên đó được đính một viên bảo thạch long lanh trong suốt to như đầu người trưởng thành. Nhân ảnh hư ảo của Quang Ám Thánh Tử lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn đi tới trước cây cột này, đang định đưa tay lấy viên bao thạch xuống, thì động tác đột ngột đình chỉ. Bởi vì ở phía sau lưng hắn lúc này truyền tới sát khí mãnh liệt, thậm chí sát khí này còn có khả năng uy hiếp tới tính mạnh của hắn.
Sát khí dày đặc giống như thực chất bao trùm lên toàn thân hình hắn, áp lực cực lớn tuy vô hình vô sắc, nhưng lại gây cho người ta có cảm giác giống như có giòi bọ trong xương, làm cho hắn không thể thoát ra nổi.
Trên mặt nhân ảnh hư ảo xuất hiện vẻ mặt tương đối quái dị, khuôn mặt này vốn tương đối mơ hồ thì giờ đây đã trở nên rất rõ ràng.
Hắn quay đầu lại, khi hắn làm động tác này thì cả thân hình giống như những gợn nước đang ba động.
Đây vốn không phải nhân loại, mà chỉ là nhân ảnh hư ảo do Quang Minh và Hắc Ám lực lượng ngưng tụ thành. Thế nhưng, khí thế từ trên cái nhân ảnh phóng thích ra mạnh mẽ tới mức khiến cho người ta không thể coi thường. Cho dù là thần đạo cường giả ở trước mặt hắn cũng không thể hành động theo ý của mình, ở phía sau lưng của hắn quả nhiên là kẻ làm cho hắn phải kiêng kỵ - Hạ Nhất Minh.
Quang Ám Thánh Tử thở dài một tiếng, nói:
- Thế Giới lực của ngươi lại tiến bộ, ngay cả bản thân ta cũng không phát giác ra được sự tồn tại của ngươi.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh xuất hiện một nụ cười, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ một điều.
Đây cũng không phải là do tu vi võ đạo của hắn tăng tiến, khiến cho Quang Ám Thánh Tử không thể phát hiện ra mình, mà người thi triển ẩn thân thuật không phải là hắn, đó là Bách Linh Bát.
Bách Linh Bát nắm giữ lực lượng không thuộc về thế giới này, hoàn toàn là của thế giới trước đây hắn sống. Mà Bách Linh Bát khi tới thế giới này thì Quang Ám Thánh Tử đã sớm quy ẩn Thần Chi Đảo. Cho nên hắn làm sao cũng không nghĩ ra được trên thế giới này lại còn có một nhân vật thần kỳ như vậy.
Khi trước ở trên Thần Chi Đảo, Quang Ám Thánh Tử từng sử dụng đại trận để kích phát Thế Giới lực vây khốn Hạ Nhất Minh. Hôm nay Hạ Nhất Minh lại sử dụng Thế Giới lực của bản thân mình vây khốn ngược lại đối phương.
Đương nhiên, hắn làm như vậy mục đích không phải là muốn bằng vào Thế Giới lực để vây khốn Chân Thần Cảnh cường giả, mà chỉ muốn lưu lại trên người đối phương ấn ký của mình, để cho đối phương không khách nào thoát khỏi khả năng truy tung của hắn.
Cảm nhận được lực lượng từ trên người Hạ Nhất Minh phát ra, Quang Ám Thánh Tử khẽ vung tay lên, Quang Minh Quyền Trượng và Hắc Ám Tỏa Liên đồng thời xuất hiện. Sau đó, hắn đem hai kiện thần khí này chạm nhẹ vào với nhau.
Nhất thời, một cỗ lực lượng ba động kỳ dị lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, cỗ lực lượng này rất mãnh liệt, khiến cho ngay cả Hạ Nhất Minh cũng phải biến sắc.
Đây cũng không phải là Quang Ám lực bình thường, mà khi hai cỗ lực lượng này kết hợp với nhau đã sản sinh ra Linh Hồn trùng kích.
Lấy tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh thì cũng không sợ loại Linh Hồn trùng kích này, nhưng nơi đây là Đồ Đằng bộ tộc, nếu như cỗ lực lượng này khuếch tán ra ngoài, hơn nữa không hề kiêng nể gì tiến hành công kích khắp nơi. Như vậy, cả Đồ Đằng bộ tộc ngoại trừ Khâu Thần Nỗ và Kỳ Lân Thú ra thì sẽ chẳng có người nào có thể ngăn cản được cỗ lực lượng này. Khi đó, đối với Đồ Đằng bộ tộc chính là tai ương diệt tộc.
Không cần nghĩ ngợi gì, hai tay Hạ Nhất Minh liên tục vũ động, Ngũ Hành Hoàn, Huyền Quy Xác cùng với Cửu Long Lô từ trong cơ thể của hắn hiện ra. Đồng thời, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, một loại ấn pháp thâm ảo dần hình thành trên tay của hắn.
Huyền Quy Xác nhanh chóng phóng đại lên, nó giống như một bức tường thành, đem tất cả các lực lượng đang tấn công cản trở lại.
Ở trên Huyền Quy Xác, vô số ấn ký huyền ảo hiện lên, chúng nó lóe lên những quang mang kỳ dị, phảng phất như một cái động sâu không thấy đáy, đem tất cả Linh Hồn trùng kích hấp thu vào bên trong.
Xung quanh Cửu Long Lô cũng xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ, ngọn lửa này cũng không thiêu đốt bất cứ đồ vật gì ở trong Thần Thú điện, nhưng lại đem con đường thông ra ngoài phong tỏa lại, cho dù là Linh Hồn trùng kích cũng không thể xuyên qua đó. Bất quá, mạnh mẽ nất chính là Ngũ Hành Hoàn phối hợp với thủ ấn do Hạ Nhất Minh thi triển ra.
Năm loại quang mang bất đồng liên tục lưu chuyển, giống như một cơn lốc xoáy đang xoay tròn một chỗ, lại giống như những lưỡi đao sắc bén đem Linh Hồn trùn kích lực lượng đánh tan ra.
Ba kiện thần khí do Hạ Nhất Minh cố gắng sử dụng đã chặn lại được Linh Hồn trùng kích lực lượng, khiến cho nó không thể khuếch tán ra ngoài. Nhưng mà, trên vẻ mặt Quang Ám Thánh Tử lại không tỏ vẻ ra chút vội vã nào, ngược lại còn nở nụ cười trào phúng.
Một cái nhân ảnh hư ảo lại có thể bày ra vẻ mặt này, nếu mà không phải là địch thì Hạ Nhất Minh đã bội phục sát đất, thậm chí không tiếc tiêu hao đại giới để học được loại công pháp thần kỳ này.
- Hạ Nhất Minh, ngươi quả thật là rất mạnh. - Quang Ám Thánh Tử hòa hoãn nói:
- Hơn nữa, ngươi còn có tương lai vô hạn, có lẽ ta và Ngũ Hành lão tổ không thể đột phá được cảnh giới này, nhưng ngươi lại có khả năng đột phá thành công.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt của hắn không chút nào che dấu sát khí của mình, hắn nói:
- Quang Ám Thánh Tử, ngươi sử dụng Linh Hồn trùng kích không phải là muốn đối phó với ta, mà là tộc nhân của Đồ Đằng bộ tộc a.
Quang Ám Thánh Tử tức cười nói:
- Hễ cái gì cản trở con đường của ta, thì phải chịu sự trừng phạt của ta. Nếu như ngươi đã xuất hiện ở chỗ này, vậy thì tộc nhân của Đồ Đằng bộ tộc cũng nằm trong nhóm bị trừng phạt.
Trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện một tia giận dữ, nói:
- Quang Ám Thánh Tử, ngươi đừng quên, phương Tây còn có Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị. Hôm nay ngươi nếu sử dụng Linh Hồn trùng kích đả thương người vô tội, như vậy ngày sau ta chắc chắn sẽ san phẳng Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị.
Nụ cười trên mặt Quang Ám Thánh Tử càng lúc càng trở nên quỷ dị:
- Dưới thần đạo, tất cả chỉ là kiến hôi. Hạ Nhất Minh, ta thật không hiểu được, ngươi vì sao lại quan tâm tới sinh mạng của đám kiến hôi như vậy.
Hạ Nhất Minh giật mình một cái, trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một dự cảm xấu.
- Thần Điện và Hội Nghị đều là do một tay ta sáng tạo nên, chúng nó huy hoàng được mấy ngàn năm vậy là đủ rồi. - Quang Ám Thánh Tử bình tĩnh nói:
- Chỉ cần ta còn sống, hơn nữa tiếp tục tấn giai tới một mức cao hơn. Như vậy còn có thể tiếp tục sáng tạo ra một Thần Điện, một Hội Nghị thứ hai, đấy dù sao cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi khí lạnh, hắn mơ hồ hiểu được, đối phương cũng không phải là nói suông. Ở trong mắt kẻ này, Thần Điện và Hội Nghị mặc dù trọng yếu, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, nếu đem so với bản thân hắn thì hai cỗ thế lực này tùy thời có thể bị bỏ qua.
Mặc dù hắn từng trợ giúp Thần Điện và Hội Nghị, nhưng đối với hắn mà nói, đây chỉ là một cái nhấc tay. Chuyện ngày hôm nay do phát sinh xung đột về lợi ích, hắn lập tức có thể buông bỏ hai cỗ thế lực mà mình đã bỏ công sức gây dựng mấy ngàn năm trước.
Mặc dù Hạ Nhất Minh hiểu được, thần đạo cường giả chỉ có khi không còn bị vương mắc thì mới thi triển được ra thực lực chính thức của mình. Nhưng một chuyện rõ ràng nếu ở trong trường hợp tương tự, Hạ Nhất Minh sẽ tuyệt đối không buông tha cho Hạ gia trang.
- Ta muốn lấy đi Linh Hồn thạch, ngươi hãy tránh ra đi. - Quang Ám Thánh Tử bình tĩnh nói.
Ở phía sau lưng hắn không xa, Linh Hồn thạch được khảm lên cây cột lớn giữa Thần Thú Điện, Hạ Nhất Minh cùng Khâu Thần Nỗ sở dĩ không di dời nó đi là bởi vì bọn họ nếu làm như vậy thì Quang Ám Thánh Tử sẽ không lộ diện.
Trong đầu Hạ Nhất Minh nhất thời chuyển qua vô số ý niệm, biểu hiện của người này tuyệt đối đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Thân là Chân Thần Cảnh cường giả, nhưng hắn lại không có một chút lòng dạ và khí độ của một cường giả.
Hắn có thể khẳng định, nếu như ở trước mặt hắn là Thần Long, thì vô luận Thần Long có túng quẫn cỡ nào thì hắn cũng không lấy con tin ra để uy hiếp người khác.
Trong mơ hồ, Hạ Nhất Minh có một loại cảm giác, có lẽ bởi vì Quang Ám Thánh Tử không còn thân thể, chỉ tồn tại ở dạng linh hồn, cho nên sau khi trải qua mấy ngàn năm ở ẩn thì tính nết đã thay đổi, vì vậy mới có thể làm ra được chuyện này. Dù sao, Quang Ám Thánh Tử bây giờ cũng không thể xem như là một con người, thậm chí cũng không được tính là một con vật. Vì duy trì tính mạng của mình, để cho ý thức không tiêu tan, hắn chấp nhận trả giá mọi thứ.
Hít sâu một hơi, thần lực trong cơ thể Hạ Nhất Minh lưu chuyển không ngừng, chỉ là cỗ lực lượng này vẫn không hề được hắn phóng ra.
Lực lượng Linh Hồn trùng kích rất cường đại, ngay cả là hắn thì cũng không dám nói mình có thể ngăn cản được toàn bộ. Chỉ là, hắn cũng không theo như mong muốn của Quang Ám Thánh Tử mà tránh ra, về phía Quang Ám Thánh Tử thì cũng không tỏ vẻ vội vã thúc giục hắn, mà lẳng lặng đứng đợi.
Đối với Quang Ám Thánh Tử mà nói, thời gian không phải là vấn đề gì lớn, hắn ở ẩn mấy ngàn năm dưới hình dạng linh hồn đã khiến cho tính kiên nhẫn của mình đã trở nên kiên định.
Bên ngoài Thần Thú điện, khi Hạ Nhất Minh phóng thích ra Thế Giới lực đã đem lực lượng đang giam cầm Khâu Thần Nỗ làm cho tiêu tán đi. Bất quá, lúc này hắn cùng với Kỳ Lân Thú cũng nghe được cuộc nói chuyện trong điện, cũng biết rõ uy lực của Linh Hồn trùng kích.
Trong lúc nhất thời, hai vị Hư Thần Cảnh cường giả đều đổ mồ hôi lạnh, tim đập mạnh liên hồi.
Giờ phút này, vận mệnh của Đồ Đằng bộ tộc tựa hồ không còn thuộc về bọn họ nữa, mà thuộc về hai người đang ở bên trong Thần Thú điện.
Trong lòng Khâu Thần Nỗ cảm thấy rất bi ai, từ khi nào mà tương lai của Đồ Đằng bộ tộc cường đại lại do ý niệm trong đầu một ngoại nhân quyết định thế này a? Trong lòng hắn xuất hiện vô số ý niệm, hắn cất cao giọng nói:
- Ta có thể mang Thần Thú hồn phách giao cho ngươi.
Hạ Nhất Minh giật mình, trong lòng hắn xuất hiện một tia hồ nghi, Khâu Thần Nỗ tuyệt đối không phải là một kẻ khuất phục cường quyền, nhưng vì sao bây giờ lại nói ra lời này?
Tựa hồ như hiểu được tâm tư của Hạ Nhất Minh, Khâu Thần Nỗ nói tiếp:
- Hồn phách Thần Thú mặc dù trọng yếu, nhưng truyền thừa của Đồ Đằng bộ tộc lại càng trọng yếu hơn.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Bất quá ta có một điều kiện.
- Ngươi nói. - Quang Ám Thánh Tử lạnh lùng nói.
- Ta không thể ở nơi này giao cho ngươi Thần Thú hồn phách. - Khâu Thần Nỗ trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi vừa có được nó mà đổi ý thì phải làm thế nào? Cho nên, chúng ta sẽ mang Linh Hồn thạch rời xa nơi đây tới trong sa mạc, khi ấy ta sẽ giao Linh Hồn thạch cho ngươi.
Trên khuôn mặt hư ảo của Quang Ám Thánh Tử xuất hiện một tia trào phúng nói:
- Ở trên sa mạc thì không cần kiêng kỵ Linh Hồn trùng kích sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Hạ Nhất Minh có thể ở trên sa mạc lưu ta lại?
Khâu Thần Nỗ cũng không lên tiếng ngay, mà sau một lúc hắn mới lạnh lùng nói:
- Ở trên sa mạc, ta sẽ đem Linh Hồn thạch giao cho ngươi, về phần ngươi có thể chạy thoát không thì phải xem vào bản lĩnh của mình. Nếu thât sự có thể mang theo Linh Hồn thạch rời đi, vậy Đồ Đằng bộ tộc của ta cũng không oán hận gì. Nhưng nếu như ở đây giao cho ngươi Linh Hồn thạch, như vậy lão phu dù đồng ý, thì tộc nhân của bộ tộc cũng không, bọn họ có chết hết cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngươi.
Quang Ám Thánh Tử trầm ngâm nửa ngày, tựa hồ hắn đã quyết định. Sau một hồi suy nghĩ, hắn cuối cùng nói:
- Được. Cứ theo lời ngươi nói….
Trong sa mạc, cát vàng xuất hiện ở khắp mọi nơi, gió to gào thét, khiến cho hoàn cảnh nơi đây tràn ngập mùi vị thê lương. Có lẽ bởi vì thình lình cảm nhận được khí tức khổng lồ của vài người, khí trời của sa mạc nhất thời trở nên dữ dội. Hạ Nhất Minh cùng Khâu Thần Nỗ sóng vai nhau phi hành, ở trên tay Khâu Thần Nỗ chính là Linh Hồn thạch.
Khi Linh Hồn thạch rời khỏi Thần Thú điện, từ trên nó vẫn tỏa ra quang mang vô cùng xinh đẹp. Loại quang mang này giống với ngọc trai ngàn năm, đều có tác dụng mị hoặc lòng người. Nếu như để cho người bình thường nhìn thấy, thì tâm thần sẽ lập tức bị chấn nhiếp, khó có thể kiềm chế được bản thân. Nhưng ở đây cũng không có người bình thường, bọn họ cũng không bị loại ánh sáng của Linh Hồn thạch ảnh hưởng.
Phía sau lưng hai người là nhân ảnh hư ảo của Quang Ám Thánh Tử, vẻ mặt của nhân ảnh này không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì, tựa hồ như hắn không hề lo lắng hai người ở phía trước sẽ nói một đằng làm một nẻo.
Mà trên thực tế, Khâu Thần Nỗ quả thật là không dám làm như vậy, nếu không một khi để cho Quang Ám Thánh Tử quay trở về Đồ Đằng bộ tộc, như vậy lúc đó chính là thời khắc diệt vong của bộ tộc.
Sau khi xâm nhập vào sâu trong sa mạc được một lúc, Khâu Thần Nỗ cuối cùng cũng dừng lại, hắn nhìn quanh đánh giá bốn phía, ánh mắt xuất hiện những tia sáng kỳ dị.
- Ở chỗ này thôi. - Khâu Thần Nỗ chậm rãi nói.
Hạ Nhất Minh nhìn chăm chú vào ánh mắt của Khâu Thần Nỗ, mặc dù bọn họ không hề trao đổi gì với nhau, nhưng Hạ Nhất Minh tin tưởng, Khâu Thần Nỗ sẽ không dễ dàng giao vật này ra. Hắn khẳng định sẽ còn chuẩn bị ở phía sau, chỉ là trước khi hắn thi triển ra thì không một ai có thể đoán được điều gì.
Đồ Đằng bộ tộc đã truyền thừa mấy vạn năm, đối với cách vận dụng Thần Thú hồn phách khẳng định sẽ có chỗ độc đáo, hơn xa sự tưởng tượng của ngoại nhân.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không hề buông lỏng, thần lực trong cơ thể hắn nhanh chóng được điều động, khí thế mãnh liệt phóng lên cao, tựa hồ như phong tỏa không gian xung quanh lại.
Quang Ám Thánh Tử tùy ý liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh một cái, hắn cũng không để ý tới cỗ lực lượng mà Hạ Nhất Minh phóng ra. Cỗ lực lượng này mặc dù có thể khiến cho Ngụy Thần Cảnh cường giả không thể giãy dụa, nhưng đối với người lĩnh ngộ được Thế Giới lực như Chân Thần cảnh cường giả thì lại không có bao nhiêu uy hiếp.
Càng huống chi, Quang Ám Thánh Tử có trình độ lĩnh ngộ Thế Giới lực hơn xa Hạ Nhất Minh, cho nên hắn lại càng không để ý.
Hai tay Khâu Thần Nỗ chầm chậm đẩy ra, Linh Hồn thạch giống như được một đôi tay vô hình cầm lấy, dần dần bay về phía Quang Ám Thánh Tử.
Khí tức trên người Hạ Nhất Minh tỏa ra càng lúc càng mạnh, chỉ khi bàn tay đối phương vừa tiếp xúc với Linh Hồn thạch, như vậy hắn mới không còn cố kỵ điều gì mà động thủ. Thần niệm của Quang Ám Thánh Tử đột nhiên được phóng thích ra, đảo qua Linh Hồn thạch một lần.
Từ trên khối đá quả nhiên là tỏa ra Linh Hồn lực lượng cường đại, hơn nữa nó còn tràn ngập uy nghiêm, không hề thua kém với khi hắn còn ở thời kỳ đỉnh phong.
Dù sao, Linh Hồn lực lượng tích súc bên trong này cũng không phải chỉ của một thần thú, mà là tổng số những thần thú tự nguyện buông bỏ ý thức của bản thân từ khi Đồ Đằng bộ tộc xuất hiện tới nay.
Mặc dù Linh Hồn lực lượng của mỗi một đầu thần thú không nhiều lắm, nhưng nếu thêm vào đó hai mươi đầu thần thú thì lại không phải là chuyện đùa. Cho dù là Chân Thần Cảnh cường giả cũng không nhất định có thể so sánh được, cánh tay hư ảo của Quang Ám Thánh Tử chậm rãi vươn lên, nhẹ nhàng tiếp lấy Linh Hồn thạch.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng nhướng lên, toàn bộ tinh thần của hắn tập trung vào đối phương chính là đợi tới thời khắc này. Trong nháy mắt cánh tay của Quang Ám Thánh Tử chạm vào Linh Hồn thạch thì khu vực xung quanh bỗng phát sinh ra biến hóa rất lớn.
Thế Giới lực lượng đã sớm được Hạ Nhất Minh chuẩn bị giờ phút này được phóng thích ra, cả không gian xung quanh từa hồ trong nháy mắt xảy ra biến dị. Từng đạo năng lượng kỳ dị ba động, khiến cho phụ cận xung quanh xuất hiện những khe không gian nhỏ.
Ấn pháp trên tay Hạ Nhất Minh đã trở nên tương đối cổ quái, đây không phải là một trong tam đại ấn pháp do hắn sáng tạo ra. Trên tay trái hắn là quang mang nhiều màu đang vờn quanh, còn trên tay phải lại là hai màu trắng và đen. Lúc này, hai loại lực lượng không phải hòa vào nhau, mà nó đang không ngừng va chạm với nhau, Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực va chạm với Quang Ám Đại Lĩnh Vực.
Đối với Hạ Nhất Minh mà nói, đem hai loại lực lượng này dung nhập với nhau thì có thể hình thành Thế Giới của riêng hắn, Thế Giới này khác với Quang Ám Đại Lĩnh Vực và Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực, đây chính là một thế giới dung hợp cả hai.
Bất quá, Thế Giới này khi còn chưa phát huy được tới tình trạng mạnh nhất của nó thì còn không thể vây khốn được cường giả như Quang Ám Thánh Tử.
Cho nên hắn dứt khoát không làm như vậy, mà để cho hai đại lĩnh vực va chạm với nhau, khiến cho không gian xung quanh liên tục rung chuyển, đạt tới hiệu quả hoàn toàn bất đồng.
Hai đại lĩnh vực khi dung hợp với nhau thì sáng tạo thế giới, như vậy khi để cho chúng đối lập với nhau thì sẽ sản sinh ra một loại lực lượng mang tính chất hủy diệt.
Đây là biện pháp mà Hạ Nhất Minh đã suy nghĩ rất nhiều mới nghĩ ra, biện pháp này dựa trên cơ sở là trận đánh ngày trước giữa hai con khôi lỗi trên Thần Chi Đảo. Sắc mặt Khâu Thần Nỗ thay đổi rất nhanh, hắn lập tức quay người bỏ chạy ra phía xa.
Bởi vì hắn lúc này cảm nhận được một mối nguy hiểm rất lớn, mức độ nguy hiểm so với đám Tử Vong Sinh Vật ngày trước gặp phải trước khi hắn tấn giai còn mạnh hơn rất nhiều. Đến tận lúc này, trong lòng hắn mới mơ hồ sinh ra một tia hy vọng.
Nếu như Hạ Nhất Minh có thể bằng vào thực lực của bản thân mà giết chết người này, như vậy hắn cũng không phải dùng tới bước cuối cùng kia.
Hai đại Lĩnh Vực lực lượng va chạm với nhau với một tần suất cố định, từng đạo rất nhỏ, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy được chung quanh người Quang Ám Thánh Tử xuất hiện những khe không gian rất nhỏ. Mà khi khe khâu gian này xuất hiện, thì kèm theo đó là một cỗ lực lượng kỳ dị từ trong đó phát ra bắn về phía thân hình hư ảo của Quang Ám Thánh Tử.
Lúc này, khoảng không xung quanh giống như một tấm vải lớn máu trắng, còn những khe không gian lại giống như một lưỡi đao nhỏ, chúng không ngừng chia cắt tấm vải đó ra.
Mà Quang Ám Thánh Tử thì giống như hoa văn ở trên tấm vải, khi những hoa văn này sắp bị lưỡi đao chạm tới thì bỗng thanh âm của Quang Ám Thánh Tử vang lên:
- Quang Minh, tinh lọc....
Theo thanh âm lạnh băng này vang lên, Quang Minh lực lượng cường đại được phóng thích ra. Đây là Quang Minh lực lượng tinh túy nhất, nó ngưng tụ thần lực cường đại.
Quang Minh lực lượng có thể tinh lọc hết tất cả mọi thứ, chỉ cần là loại lực lượng không cùng tính chất, như vậy bất cứ thứ gì cũng có khả năng bị nó tinh lọc. Khi cỗ Quang Minh lực lượng này xuất hiện ở giữa không gian, thì những cái khe không gian nhanh chóng bị biến mất, làm cho không gian xung quanh nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, trong lòng hắn không hề cảm thấy sợ hãi, mà còn rất vui mừng.
Quang Minh lực lượng rất cường đại, ngay cả khe không gian do hắn mới nghiên cứu ra cũng phải bất lực trước nó. Nhưng mà, Hạ Nhất Minh lại nhạy cảm phát hiện ra, Quang Ám Thánh Tử phóng thích ra cũng không phải là Linh Hồn lực lượng của hắn, mà gần như chỉ là lực lượng của Quang Minh Quyền Trượng.
Đối mặt với thủ đoạn kỳ dị của Hạ Nhất Minh mà Quang Ám Thánh Tử lại phải sử dụng lực lượng của thần khí, như vậy có thể thấy được hắn có điều gì đó rất kiêng kỵ.
Hai tay không ngừng huy động, từng cái khe không gian lại được sinh ra, hơn nữa chúng còn liên tục hướng về phía Quang Ám Thánh Tử phóng tới. Mà cơ hồ cùng lúc đó, Ngũ Hành Hoàn trên đỉnh đầu Hạ Nhất Minh lại càng càng tỏa ra quang mang chói mắt, ánh sáng lung linh của nó không ngừng bắn ra.
Những đạo ánh sáng lung linh này cũng không phải là có ý định công kích Quang Ám Thánh Tử, mà chúng ở giữa không trung tạo thành một tấm lưới lớn. Chúng nó giống như chiếc lưới cho con nhện kết thành, rập rạp đan lại với nhau.
Nếu như Ngũ Hành lão tổ ở đây thì khẳng định có thể nhận ra đây là thủ đoạn nghịch thiên của lão dùng để kết thành Ngũ Hành thế giới. Lúc này, loại năng lực đó đã được Hạ Nhất Minh bắt chước lại một cách y hệt.
Nếu như để cho Ngũ Hành Hoàn có thể hoàn thành kiến tạo thế giới, như vậy Hạ Nhất Minh sẽ thật sự vây khốn được Quang Ám Thánh Tử vào bên trong.
Đương nhiên, đây là bởi vì thực lực của Quang Ám Thánh Tử còn cách giai đoạn đỉnh phong một khoảng khá lớn. Vạn năm ngủ say đã làm cho thực lực của hắn suy kiệt tới mức khó có thể tưởng tương nổi.
Cho dù là hắn đã hấp thu Huyết Sát khí, máu huyết và linh hồn của Quỷ Khốc Lĩnh thì cũng không dễ dàng khôi phục.
Nếu như Quang Ám Thánh Tử có thể hấp thu hồn phách của Thần thú, như vậy hắn mới chân chính khôi phục được thực lực đỉnh phong của mình, nhưng điều này không thể xảy ra bây giờ.
Phảng phất như cảm ứng được động tác của Hạ Nhất Minh, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Quang Ám Thánh Tử cuối cùng đã xuất hiện một tia ngưng trọng. Thanh âm âm u của hắn giống như từ chín tầng địa ngục vang lên:
- Hắn Ám hãy tới đây, đem hết thảy mọi thức khôi phục lại yên tĩnh cho ta....
Quang Minh lực lượng quanh người hắn trong nháy mắt biến mất, hơn nữa còn chuyển thành đen tối không có chút ánh sáng nào.
Quang Minh và Hắc Ám lực lượng đã được hắn vận dụng tới cực hạn, chúng nó giống như có được tính mạng của riêng mình, phóng thích ra uy lực cường đại nhất có thể.
Những khe không gian khi gặp phải đạo Hắc Ám lực lượng này đều biến mất không còn giấu vết. Hắc Ám lực lượng có tính chất thôn phệ, cho dù là khe không gian cũng không ngoại lệ.
Theo sau đó, thân hình Quang Ám Thánh Tử nhanh như điện nhanh chóng tấn công về phía ngũ thải quang mang ở chung quanh.
Hạ Nhất Minh thầm than một tiếng trong lòng, hắn sáng tạo ra chiến kỹ này thời gian dù sao cũng còn rất ngắn, còn xa mới đạt tới tình trạng hoàn mỹ. Nếu xuất kỳ bất ý thì còn có thể khiến cho Quang Ám Thánh Tử giật mình một chút, nhưng muốn vây khốn đối phương thì hy vọng thành công sẽ rất thấp. Ấn pháp trên tay hắn một lần nữa thay đổi, hai loại thủ thủ ấn trong nháy mắt được kết hợp lại làm một.
Khu vực xung quanh nhanh chóng xuất hiện lực lượng ba động, tấm lưới do quang mang nhiều màu tạo nên đột nhiên nặng nề hơn.
Khu vực xung quanh xuất hiện vô số phù văn, những phù văn này bay nhảy giữa không trung làm cho Ngũ Hành thế giới trong nháy mắt được hình thành.
Nét mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện một tia mỉm cười đắc ý, ở sau lưng hắn, Huyền Quy Xác phóng xuất ra uy lực lớn nhất có thể của nó.
Quang mang của phù văn bên trong Huyền Quy Xác giống như sóng lớn nổi lên, từng đạo, từng đạo bám vào Ngũ Hành thế giới. Dưới sự trợ giúp của hai kiện thần khí, trong nháy mắt Hạ Nhất Minh đã kết hợp được thành Ngũ Hành thế giới.
/1308
|