Nhìn vách núi cao dựng đứng, hai người Hác Huyết vẫn tiếp tục tăng tốc.
Sau khi bọn họ rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh, cho dù là Phương Thịnh cũng quyết định không trở lại thu thập Ngưng Huyết Châu mà lặng lẽ đi theo Hác Huyết. Hai mươi ngày kinh nghiệm có được trong Quỷ Khốc Lĩnh khiến Phương Thịnh chỉ cần có thể, nhất định không bao giờ gã nghĩ tới nữa.
Không lâu sau, bọn họ đã tới được nơi hẹn trước.
Nhưng khiến hai người thất vọng chính là ở nơi này không xuất hiện bóng dáng Chư Quan Hảo.
Phương Thịnh khẽ cau mày nói:
- Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Chư huynh còn chưa rời khỏi đó?
Dường như cả hai đều cảm nhận được chút không đúng. Nhưng nghĩ tới tu vi võ đạo của bọn họ vốn như nhau, Chư Quan Hảo không có lý do gì để không thoát được.
Hác Huyết trầm ngâm trong chốc lát, cố tay khẽ động đã xuất hiện một chiếc bình nhỏ. Gã mởi chiếc bình đổ ra một khỏa châu màu đỏ, nói:
- Phương huynh. Tặng cho huynh.
Vẻ mặt Phương Thịnh khẽ biến, gã do dự một chút rốt cuộc đưa tay cẩn thận nhận lấy. Sau đó gã cũng lấy ra một bình ngọc cất giữ khỏa Ngưng Huyết Châu này.
Trong chiếc bình vốn đã có hai khỏa Ngưng Huyết Châu, lúc này được Hác Huyết tặng một khỏa tổng cộng ba khỏa, đủ cho gã tấn giai Tôn giả cấp bậc.
Phương Thịnh thu bình ngọc lại, trịnh trọng nói:
- Đa tạ.
Hác Huyết vung tay áo, nói:
- Ba người chúng ta quen biết đã hơn hai trăm năm, mặc dù không phải huynh đệ ruột thịt nhưng ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng không bằng.
Gã chỉ tay vào bình ngọc, nói:
- Trong đây còn một khỏa Ngưng Huyết Châu, lưu lại cho Chư huynh.
Phương Thịnh hít một hơi thật sâu, sau khi có được ba khỏa Ngưng Huyết Châu, biết mình đủ điều kiện tấn giai Tôn giả, tâm trạng gã biến hóa rất lớn.
Phương Thịnh khẽ nhíu mày, cất cao giọng nói:
- Hác huynh. Đợi khi ba người chúng ta tấn giai Tôn giả, sẽ lại cùng nhau đi khắp thiên hạ.
Vừa nói ánh mắt gã vừa lóe lên một đạo tinh mang:
- Một khi thần công đại thành, ta sẽ cùng Kim Chiến Dịch đánh một trận. Xem hắn có phải vô địch thiên hạ hay không?
Ngữ khí của Phương Thịnh tràn ngập oán khí. Trước đây gã từng nhận đau khổ trong tay Kim Chiến Dịch, tới tận lúc này vẫn không quên.
Hác Huyết dĩ nhiên hiểu, vô địch thiên hạ trong miệng Phương Thịnh hiển nhiên là dưới cấp bậc Tôn giả. Sau khi tấn giai Tôn giả, mỗi người đều có biến hóa thật lớn. Có người trước khi tấn giai Tôn giả không ai biết tới, nhưng sau khi đạt tới Tôn giả cấp bậc nhất thời một bước tới trời. Nhưng có người dưới Tôn giả cấp bậc uy danh hiển hách nhưng cả đời không trở thành Tôn giả, cũng sớm bị người quên lãng.
Đương nhiên, sự thay đổi này cho dù là người trong Thần Đạo cũng không hiểu, không có kết luận nào.
Bởi vậy Phương Thịnh mặc dù dưới cấp bậc Tôn giả không đấu lại Kim Chiến Dịch nhưng gã vô cùng tự tin sau khi tấn giai Tôn giả có thể cùng Kim Chiến Dịch so sánh.
Vẻ mặt Hác Huyết cũng đồng dạng như vậy, ánh mắt gã nhìn về Quỷ Khốc Lĩnh, miệng khẽ lẩm bẩm như thì thầm lời gì, đôi mắt xuất hiện chiến ý ngay cả Phương Thịnh nhìn thấy cũng phải giật mình.
Nửa canh giờ sau, vẻ mặt hai người đã trở lên hết sức khó coi.
Tới tận lúc này Chư Quan Hảo vẫn chưa xuất hiện, bọn họ cho dù có ngu ngốc hơn cũng biết gã khẳng định gặp chuyện lành ít dữ nhiều.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đồng thời nghĩ tới một người.
Cái gã cao thủ thần bí của Hoàng Tuyền Môn kia.
Nếu như hạo kiếp xảy ra, hai người bọn họ sợ rằng cũng khó tránh được tai kiếp, nhưng hạo kiếp không xuất hiện khẳng định Chư Quan Hảo mất tích có liên quan với kẻ thần bí kia.
Phương Thịnh vẻ mặt âm trâm, nói:
- Hác Huynh. Ngươi nói người kia có phải tới từ Hoàng Tuyền Môn?
Hác Huyết khẽ gật đầu, nói:
- Chướng Nhãn Pháp cùng Xoa Kiếm, nếu chỉ một trong hai thứ đó có lẽ không phải. Nhưng cả hai cùng có, khẳng định không sai.
Phương Thịnh trầm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu. Bất quá vẻ lo lắng trong mắt hắn không chút nào vơi bớt:
- Nếu người này đích thực là thích khách của Hoàng Tuyền Môn, tại sao muốn ám sát Chư huynh? Với thực lực của hắn trong hoàn cảnh Quỷ Lĩnh Khốc, e rằng khả năng thành công rất lớn.
Người kia tại Quỷ Khốc Lĩnh đã từng ra tay với Phương Thịnh. Nếu không phải khinh công thân pháp gia truyền tuyệt thế vô song, hóa thành ngàn bóng ảnh né tránh e rằng lúc này hắn cũng sớm nằm lại tại Quỷ Khốc Lĩnh rồi.
Hác Huyết nhíu mày nói:
- Phương huynh. Ta đã nói rõ quan hệ của gia tộc với Hoàng Tuyền Môn, hẳn hắn sẽ không ra tay với Chư huynh đâu.
Phương Thịnh khẽ lắc đầu, nói:
- Nếu là bình thường có lẽ hắn sẽ không ra tay.
- Nhưng người này đã biết tác dụng của Ngưng Huyết Châu, hơn nữa trên người Chư huynh còn có hai khỏa Ngưng Huyết Châu.
Hác Huyết sắc mặt khẽ biến, nói vào mấu chốt vấn đề.
Phương Thịnh chậm rãi gật đầu, âm thanh âm trầm:
- Không sai. Hơn nữa sau khi giết người, hắn đã có gần đủ ba khỏa Ngưng Huyết Châu. Hấp lực này hắn còn gì phải kiêng kỵ.
Vẻ mặt Hác Huyết vô cùng khó coi. Phương Thịnh nói rất có lý, một người đã tu luyện tới cấp bậc đỉnh phong, đang vì tấn giai mà lo lắng, đột nhiên biết được phương pháp tiến giai lẽ nào có thể bỏ qua. Chỉ giết một người đã đạt được mục đích bất luận là ai cũng có thể xuống tay.
Vẻ mặt Hác Huyết trở lên xanh mét, nếu quả thực như thế, Chư Quan Hảo chẳng phải gián tiếp bị gã hại chết sao.
Phương Thịnh sau khi nắm được tâm lý này của Hác Huyết liền ưỡn thẳng ngực nói:
- Hác Huyết. Tiểu đệ muốn quay lại Quỷ Khốc Lĩnh.
Hai hàng chân mày Hác Huyết khẽ nhíu lại, không nói một lời, gã lập tức quay đầu thẳng bước.
Phương Thịnh vẻ mặt vui mừng, khổ tu hơn hai trăm năm gã sớm đã hiểu rõ nhân tình thế thái. Nhưng đối với con người mà nói, mặc kệ là tốt hay xấu, trong đời này ít nhiều cũng sẽ có được bằng hữu thâm giao.
Loại bằng hữu này không chỉ cùng ngươi chung vui mà khi ngươi gặp nạn cũng sẽ chung vai gánh vác. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đời người, chí ít cũng phải có một bằng hữu như vậy.
Thân hình Phương Thịnh khẽ động, thân pháp quỷ dị xuất ra trong nháy mắt gã đã vượt qua cả Hác Huyết.
Chẳng qua, hai người vừa chạy được mười trượng, trước mắt bỗng hoa lên, một người bịt mặt, vóc dáng gầy yếu không biết từ khi nào đã xuất hiện chặn đường bọn họ.
Phương Thịnh cùng Hác Huyết khẽ rùng mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, nói:
- Bái kiến Đinh tôn giả.
Ngươi này mặc dù bị kín mặt, nhưng khí tức của lão không chút biến hóa, đúng là Hoàng Tuyền Môn Đinh Lực Ẩn tôn giả.
Đinh Lực Ẩn nhìn bọn họ, nói:
- Các người nếu đã rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh sẽ không còn cơ hội bước vào.
Gương mặt Hác Huyết khẽ nhăn lại, nói:
- Tại sao?
Đinh Lực Ẩn trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nói:
- Quỷ Khốc Lĩnh cấm kỵ, các ngươi quên rồi sao?
Vẻ mặt Hác Huyết cùng Phương Thịnh đồng thời biến đổi, mới vừa rồi kích động quả thực bọn họ quên mất điều này.
Quỷ Khốc Lĩnh là nơi tu luyện tối thượng bởi thế nơi này có cấm kỵ mà tất cả các thế lực Đông Tây phải tuân theo.
Tôn giả trở lên không thể vào. Dưới Tôn giả chỉ có cao thủ Tam hoa mới có thể vào. Chỉ khi Đông Tây đại chiến, Quỷ Khốc Lĩnh xuất hiện hắc vụ mới có thể vào. Đỉnh Quỷ Khốc Lĩnh không được tiến vào. Thời gian ở lại Quỷ Khốc Lĩnh không quá một tháng.
Ngoại trừ những điều này còn có thêm một cấm kỵ chính là không được liên tục ra vào Quỷ Khốc Lĩnh.
Đặc biệt sau khi rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh không được phép tiến vào lần nữa, nếu không có thể dẫn phát hạo kiếp ngàn năm. Nếu tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh như vậy có thể giết chết toàn bộ những người đang ở trong đó.
Vẻ mặt Hắc Huyết khẽ đổi, gã nói:
- Đinh tôn giả. Chúng ta còn có một huynh đệ chưa quay lại. Xin ngài thông cảm một chút.
Đinh Lực Ẩn không chút do dự lắc đầu, nói:
- Huynh đệ kia của các ngươi nếu chưa bị Âm Sát Khí xâm nhập cơ thể, nhất định sẽ trở lại. Các ngươi lúc này tiến vào chỉ sợ ngược lại sẽ dẫn phát hạo kiếp. Tới lúc đó không những hại hắn mà ngay cả bản thân các ngươi cũng sẽ chịu liên lụy.
Hai người Hác Huyết đưa mắt nhìn nhau, lão nhân gia hắn nói chuyện quả thật chối tai nhưng đúng là nói lời thật.
Đinh Lực Ẩn than nhẹ một tiếng, nói:
- Trên người các ngươi tràn ngập Âm Sát Khí, bất cứ Tôn giả nào liếc mắt cũng biết các ngươi vừa bên trong trở ra. Cho dù bây giờ ta không ngăn cản các ngươi, các ngươi cũng không cách nào tiến vào.
Lão quay đầu lại nói:
- Ở xung quanh đây đã có hơn mười gã Tôn giả. Bọn họ đều là những cao thủ đứng đầu những thế lực lớn. Các ngươi đi ra bọn họ mặc kệ, nhưng nếu muốn trở lại, bọn họ tuyệt đối sẽ không nương tay, bởi các ngươi làm ảnh hưởng tới đồ đệ của họ.
Sắc mặt hai người Phương, Hác trở lên vô cùng khó coi. Bất quá bọn họ biết Đinh Lực Ẩn cũng không phải nói đùa.
Sau một lát, Hác Huyết hỏi:
- Đinh tôn gia đại nhân. Hoàng Tuyền Môn cử tới đâu mấy vị Xoa Kiếm thích khách? Tu vi của bọn họ ra sao?
Đinh Lực Ẩn giật mình, lão có ý không trả lời, nhưng nghĩ tới Hoàng Tuyền Lão Tổ cùng Hác gia có quan hệ liền do dự một chút, nói:
- Tổng cộng bốn người. Đều là Tam hoa cường giả.
Phương, Hác hai người ánh mắt trao đổi, lập tức đoán được người trong Quỷ Khốc Lĩnh kia là một Xoa Kiếm thích khách mới tạo thành đỉnh thế. Trong lòng bọn họ lúc này mới an tâm đôi chút, nếu chỉ vừa mới hình thành đỉnh thế, với thực lực Chư Quan Hảo nhất định có thể ứng phó được.
Ánh mắt hai người nhìn về phía Quỷ Khốc Lĩnh, hắc vụ vô cùng vô tận hiện ra trong mắt, trong lòng bọn họ đồng thời yên lặng cầu khẩn.
Sau khi bọn họ rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh, cho dù là Phương Thịnh cũng quyết định không trở lại thu thập Ngưng Huyết Châu mà lặng lẽ đi theo Hác Huyết. Hai mươi ngày kinh nghiệm có được trong Quỷ Khốc Lĩnh khiến Phương Thịnh chỉ cần có thể, nhất định không bao giờ gã nghĩ tới nữa.
Không lâu sau, bọn họ đã tới được nơi hẹn trước.
Nhưng khiến hai người thất vọng chính là ở nơi này không xuất hiện bóng dáng Chư Quan Hảo.
Phương Thịnh khẽ cau mày nói:
- Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Chư huynh còn chưa rời khỏi đó?
Dường như cả hai đều cảm nhận được chút không đúng. Nhưng nghĩ tới tu vi võ đạo của bọn họ vốn như nhau, Chư Quan Hảo không có lý do gì để không thoát được.
Hác Huyết trầm ngâm trong chốc lát, cố tay khẽ động đã xuất hiện một chiếc bình nhỏ. Gã mởi chiếc bình đổ ra một khỏa châu màu đỏ, nói:
- Phương huynh. Tặng cho huynh.
Vẻ mặt Phương Thịnh khẽ biến, gã do dự một chút rốt cuộc đưa tay cẩn thận nhận lấy. Sau đó gã cũng lấy ra một bình ngọc cất giữ khỏa Ngưng Huyết Châu này.
Trong chiếc bình vốn đã có hai khỏa Ngưng Huyết Châu, lúc này được Hác Huyết tặng một khỏa tổng cộng ba khỏa, đủ cho gã tấn giai Tôn giả cấp bậc.
Phương Thịnh thu bình ngọc lại, trịnh trọng nói:
- Đa tạ.
Hác Huyết vung tay áo, nói:
- Ba người chúng ta quen biết đã hơn hai trăm năm, mặc dù không phải huynh đệ ruột thịt nhưng ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng không bằng.
Gã chỉ tay vào bình ngọc, nói:
- Trong đây còn một khỏa Ngưng Huyết Châu, lưu lại cho Chư huynh.
Phương Thịnh hít một hơi thật sâu, sau khi có được ba khỏa Ngưng Huyết Châu, biết mình đủ điều kiện tấn giai Tôn giả, tâm trạng gã biến hóa rất lớn.
Phương Thịnh khẽ nhíu mày, cất cao giọng nói:
- Hác huynh. Đợi khi ba người chúng ta tấn giai Tôn giả, sẽ lại cùng nhau đi khắp thiên hạ.
Vừa nói ánh mắt gã vừa lóe lên một đạo tinh mang:
- Một khi thần công đại thành, ta sẽ cùng Kim Chiến Dịch đánh một trận. Xem hắn có phải vô địch thiên hạ hay không?
Ngữ khí của Phương Thịnh tràn ngập oán khí. Trước đây gã từng nhận đau khổ trong tay Kim Chiến Dịch, tới tận lúc này vẫn không quên.
Hác Huyết dĩ nhiên hiểu, vô địch thiên hạ trong miệng Phương Thịnh hiển nhiên là dưới cấp bậc Tôn giả. Sau khi tấn giai Tôn giả, mỗi người đều có biến hóa thật lớn. Có người trước khi tấn giai Tôn giả không ai biết tới, nhưng sau khi đạt tới Tôn giả cấp bậc nhất thời một bước tới trời. Nhưng có người dưới Tôn giả cấp bậc uy danh hiển hách nhưng cả đời không trở thành Tôn giả, cũng sớm bị người quên lãng.
Đương nhiên, sự thay đổi này cho dù là người trong Thần Đạo cũng không hiểu, không có kết luận nào.
Bởi vậy Phương Thịnh mặc dù dưới cấp bậc Tôn giả không đấu lại Kim Chiến Dịch nhưng gã vô cùng tự tin sau khi tấn giai Tôn giả có thể cùng Kim Chiến Dịch so sánh.
Vẻ mặt Hác Huyết cũng đồng dạng như vậy, ánh mắt gã nhìn về Quỷ Khốc Lĩnh, miệng khẽ lẩm bẩm như thì thầm lời gì, đôi mắt xuất hiện chiến ý ngay cả Phương Thịnh nhìn thấy cũng phải giật mình.
Nửa canh giờ sau, vẻ mặt hai người đã trở lên hết sức khó coi.
Tới tận lúc này Chư Quan Hảo vẫn chưa xuất hiện, bọn họ cho dù có ngu ngốc hơn cũng biết gã khẳng định gặp chuyện lành ít dữ nhiều.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đồng thời nghĩ tới một người.
Cái gã cao thủ thần bí của Hoàng Tuyền Môn kia.
Nếu như hạo kiếp xảy ra, hai người bọn họ sợ rằng cũng khó tránh được tai kiếp, nhưng hạo kiếp không xuất hiện khẳng định Chư Quan Hảo mất tích có liên quan với kẻ thần bí kia.
Phương Thịnh vẻ mặt âm trâm, nói:
- Hác Huynh. Ngươi nói người kia có phải tới từ Hoàng Tuyền Môn?
Hác Huyết khẽ gật đầu, nói:
- Chướng Nhãn Pháp cùng Xoa Kiếm, nếu chỉ một trong hai thứ đó có lẽ không phải. Nhưng cả hai cùng có, khẳng định không sai.
Phương Thịnh trầm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu. Bất quá vẻ lo lắng trong mắt hắn không chút nào vơi bớt:
- Nếu người này đích thực là thích khách của Hoàng Tuyền Môn, tại sao muốn ám sát Chư huynh? Với thực lực của hắn trong hoàn cảnh Quỷ Lĩnh Khốc, e rằng khả năng thành công rất lớn.
Người kia tại Quỷ Khốc Lĩnh đã từng ra tay với Phương Thịnh. Nếu không phải khinh công thân pháp gia truyền tuyệt thế vô song, hóa thành ngàn bóng ảnh né tránh e rằng lúc này hắn cũng sớm nằm lại tại Quỷ Khốc Lĩnh rồi.
Hác Huyết nhíu mày nói:
- Phương huynh. Ta đã nói rõ quan hệ của gia tộc với Hoàng Tuyền Môn, hẳn hắn sẽ không ra tay với Chư huynh đâu.
Phương Thịnh khẽ lắc đầu, nói:
- Nếu là bình thường có lẽ hắn sẽ không ra tay.
- Nhưng người này đã biết tác dụng của Ngưng Huyết Châu, hơn nữa trên người Chư huynh còn có hai khỏa Ngưng Huyết Châu.
Hác Huyết sắc mặt khẽ biến, nói vào mấu chốt vấn đề.
Phương Thịnh chậm rãi gật đầu, âm thanh âm trầm:
- Không sai. Hơn nữa sau khi giết người, hắn đã có gần đủ ba khỏa Ngưng Huyết Châu. Hấp lực này hắn còn gì phải kiêng kỵ.
Vẻ mặt Hác Huyết vô cùng khó coi. Phương Thịnh nói rất có lý, một người đã tu luyện tới cấp bậc đỉnh phong, đang vì tấn giai mà lo lắng, đột nhiên biết được phương pháp tiến giai lẽ nào có thể bỏ qua. Chỉ giết một người đã đạt được mục đích bất luận là ai cũng có thể xuống tay.
Vẻ mặt Hác Huyết trở lên xanh mét, nếu quả thực như thế, Chư Quan Hảo chẳng phải gián tiếp bị gã hại chết sao.
Phương Thịnh sau khi nắm được tâm lý này của Hác Huyết liền ưỡn thẳng ngực nói:
- Hác Huyết. Tiểu đệ muốn quay lại Quỷ Khốc Lĩnh.
Hai hàng chân mày Hác Huyết khẽ nhíu lại, không nói một lời, gã lập tức quay đầu thẳng bước.
Phương Thịnh vẻ mặt vui mừng, khổ tu hơn hai trăm năm gã sớm đã hiểu rõ nhân tình thế thái. Nhưng đối với con người mà nói, mặc kệ là tốt hay xấu, trong đời này ít nhiều cũng sẽ có được bằng hữu thâm giao.
Loại bằng hữu này không chỉ cùng ngươi chung vui mà khi ngươi gặp nạn cũng sẽ chung vai gánh vác. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đời người, chí ít cũng phải có một bằng hữu như vậy.
Thân hình Phương Thịnh khẽ động, thân pháp quỷ dị xuất ra trong nháy mắt gã đã vượt qua cả Hác Huyết.
Chẳng qua, hai người vừa chạy được mười trượng, trước mắt bỗng hoa lên, một người bịt mặt, vóc dáng gầy yếu không biết từ khi nào đã xuất hiện chặn đường bọn họ.
Phương Thịnh cùng Hác Huyết khẽ rùng mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, nói:
- Bái kiến Đinh tôn giả.
Ngươi này mặc dù bị kín mặt, nhưng khí tức của lão không chút biến hóa, đúng là Hoàng Tuyền Môn Đinh Lực Ẩn tôn giả.
Đinh Lực Ẩn nhìn bọn họ, nói:
- Các người nếu đã rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh sẽ không còn cơ hội bước vào.
Gương mặt Hác Huyết khẽ nhăn lại, nói:
- Tại sao?
Đinh Lực Ẩn trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nói:
- Quỷ Khốc Lĩnh cấm kỵ, các ngươi quên rồi sao?
Vẻ mặt Hác Huyết cùng Phương Thịnh đồng thời biến đổi, mới vừa rồi kích động quả thực bọn họ quên mất điều này.
Quỷ Khốc Lĩnh là nơi tu luyện tối thượng bởi thế nơi này có cấm kỵ mà tất cả các thế lực Đông Tây phải tuân theo.
Tôn giả trở lên không thể vào. Dưới Tôn giả chỉ có cao thủ Tam hoa mới có thể vào. Chỉ khi Đông Tây đại chiến, Quỷ Khốc Lĩnh xuất hiện hắc vụ mới có thể vào. Đỉnh Quỷ Khốc Lĩnh không được tiến vào. Thời gian ở lại Quỷ Khốc Lĩnh không quá một tháng.
Ngoại trừ những điều này còn có thêm một cấm kỵ chính là không được liên tục ra vào Quỷ Khốc Lĩnh.
Đặc biệt sau khi rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh không được phép tiến vào lần nữa, nếu không có thể dẫn phát hạo kiếp ngàn năm. Nếu tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh như vậy có thể giết chết toàn bộ những người đang ở trong đó.
Vẻ mặt Hắc Huyết khẽ đổi, gã nói:
- Đinh tôn giả. Chúng ta còn có một huynh đệ chưa quay lại. Xin ngài thông cảm một chút.
Đinh Lực Ẩn không chút do dự lắc đầu, nói:
- Huynh đệ kia của các ngươi nếu chưa bị Âm Sát Khí xâm nhập cơ thể, nhất định sẽ trở lại. Các ngươi lúc này tiến vào chỉ sợ ngược lại sẽ dẫn phát hạo kiếp. Tới lúc đó không những hại hắn mà ngay cả bản thân các ngươi cũng sẽ chịu liên lụy.
Hai người Hác Huyết đưa mắt nhìn nhau, lão nhân gia hắn nói chuyện quả thật chối tai nhưng đúng là nói lời thật.
Đinh Lực Ẩn than nhẹ một tiếng, nói:
- Trên người các ngươi tràn ngập Âm Sát Khí, bất cứ Tôn giả nào liếc mắt cũng biết các ngươi vừa bên trong trở ra. Cho dù bây giờ ta không ngăn cản các ngươi, các ngươi cũng không cách nào tiến vào.
Lão quay đầu lại nói:
- Ở xung quanh đây đã có hơn mười gã Tôn giả. Bọn họ đều là những cao thủ đứng đầu những thế lực lớn. Các ngươi đi ra bọn họ mặc kệ, nhưng nếu muốn trở lại, bọn họ tuyệt đối sẽ không nương tay, bởi các ngươi làm ảnh hưởng tới đồ đệ của họ.
Sắc mặt hai người Phương, Hác trở lên vô cùng khó coi. Bất quá bọn họ biết Đinh Lực Ẩn cũng không phải nói đùa.
Sau một lát, Hác Huyết hỏi:
- Đinh tôn gia đại nhân. Hoàng Tuyền Môn cử tới đâu mấy vị Xoa Kiếm thích khách? Tu vi của bọn họ ra sao?
Đinh Lực Ẩn giật mình, lão có ý không trả lời, nhưng nghĩ tới Hoàng Tuyền Lão Tổ cùng Hác gia có quan hệ liền do dự một chút, nói:
- Tổng cộng bốn người. Đều là Tam hoa cường giả.
Phương, Hác hai người ánh mắt trao đổi, lập tức đoán được người trong Quỷ Khốc Lĩnh kia là một Xoa Kiếm thích khách mới tạo thành đỉnh thế. Trong lòng bọn họ lúc này mới an tâm đôi chút, nếu chỉ vừa mới hình thành đỉnh thế, với thực lực Chư Quan Hảo nhất định có thể ứng phó được.
Ánh mắt hai người nhìn về phía Quỷ Khốc Lĩnh, hắc vụ vô cùng vô tận hiện ra trong mắt, trong lòng bọn họ đồng thời yên lặng cầu khẩn.
/1308
|