Lực lượng bộc phát này khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Sau đó hắn mới thật sự phát giác, thì ra cỗ lực lượng này cũng không phải tam hệ dung hợp mà là bắt chước vị Tôn giả che mặt sử dụng song kiếm kia, Sở Hao Châu dùng Phong hệ làm lớp đệm cách ly Thủy, Hỏa lực lượng để tiến hành công kích.
Thấy được điều này, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy năng lực Sở Hao Châu cường đại ra sao.
Chỉ trong một tháng thời gian, lão có thể đạt được một bước này, có thể nói ngoài tu vi thâm hậu, trí tuệ của lão cũng là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh biết được một người như vậy.
Bất quá vừa nghĩ tới nếu không phải như thế lẽ nào lão nhân gia hắn có khả năng tạo thành bảo giáp thần kỳ vậy chứ?
Một tiếng hí dài phát ra từ miệng Độc giác mã. Bốn vó của nó như bay lên, trên mặt đất cát bụi bay mù mịt. Nhưng đối mặt với cỗ lực lượng quỷ dị kia, cho dù nó cố gắng hơn nữa cũng không dễ dàng thoát được.
Cỗ lực lượng kia không ngờ lúc này thật sự đã vây hãm được Độc giác mã.
Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi hoài nghi. Lôi điện sắc nhọn vừa rồi sao không dược độc giác mã sử dụng nữa?
Mặc dù Hạ Nhất Minh không biết đạo lôi điện kia rốt cuộc là thứ gì nhưng hắn có thể khẳng định, uy lực của nó không lớn nhưng cũng đủ để độc giá mã thoát khỏi vây hãm này.
Nhưng khiến Hạ Nhất Minh vô cùng kinh ngạc chính là mặc dù Độc giác mã giãy giụa cỡ nào đạo lôi điện kia cũng không xuất hiện nữa.
Bất quá Độc giác mã lực lượng quả nhiên hùng hậu. Ngay sau khi nó khôi phục lại đã tiến thẳng về phía trước.
Mặc dù Sở Hao Châu liều mạng phát huy tam hệ chân khí tới cực hạn nhưng lực lượng này cũng chưa hẳn đã đối phó được độc giác mã.
Mắt thấy Độc giác mã chuẩn bị rời khỏi sự khống chế của mình, Sở Hao Châu vẻ mặt hiện ra vẻ kiên định.
Lão khẽ quát một tiếng:
- Bạo.
Trong nháy mắt, một tiếng nổ như sấm vang lên. Xung quanh độc giác mã không nghi ngờ chính là nơi phát ra tiếng nổ này. Cỗ lực lượng bạo phát này e rằng Tôn giả cấp bậc bình thường cũng khó có thể chịu nổi.
Thủy, Hỏa lực lượng sau khi mất đi ngăn cách Phong hệ, hung hăng va chạm, tiếp đó mạnh mẽ bạo phát.
Hạ Nhất Minh đưa một tay che quanh người bảo trư. Tam hoa lập tức xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa cùng dung hợp tạo thành một bức tường ánh sáng.
Thật ra trong lòng Hạ Nhất Minh muốn ngưng tụ bảo giáp, nhưng vấn đề là giờ phút này hắn còn chưa chính thức vận dụng thuần thục chiến kỹ này. Bởi thế không thể làm gì khác là đánh phải để tam hoa dung hợp tạo thành bức tường ánh sáng che chắn trước mặt mình.
Sóng chấn động lập tức bắn thẳng về phía bọn họ, mặc dù lực lượng này đủ gây thương tổn đối với đám Tiên thiên cường giả nhưng đối với Tôn giả cấp bậc cũng không đáng quan tâm.
Đa phần lực lượng chấn động đều bị bức tường ánh sáng ngăn cản, cho dù là bụi đất cũng không thể xâm nhập qua.
Bất quá chịu đại đa số lực lượng của vụ nổ này, Độc giác mã hẳn không cảm thấy dễ chịu chút nào.
Khi cát bụi lắng xuống, mọi ngươi đều thấy được, thân thể trắng như tuyết của độc giác mã lúc này đã nhuốm hồng. Cả thân thể nó nửa ngồi trên đất dáng vẻ vô cùng chật vật, thê lương.
Nhưng tổn thương bên ngoài không tính là gì, quan trọng là Độc giác mã đã chịu nội thương nghiêm trọng.
Sở Hao Châu cùng độc giác mã đánh nhau nhiều năm hiển nhiên biết cơ hội chỉ có một lần. Nếu bỏ lỡ lúc này, để Độc giác mã cảnh giác với chiến kỹ mới của lão, sau này khả năng bắt được nó là vô cùng nhỏ bé.
Dù sao với tốc độ khó tin của độc giác mã, trừ khi hạn chế được nó, nếu không đừng mong tổn hại nó dù chỉ một chút.
Nếu độc giác mã cùng Sở Hao Châu không phải có hiểu biết rất rõ, nó cũng không thể khinh thường như vậy.
Bóng người chợt lóe, Sở Hao Châu lập tức xuất hiện trước mặt độc giác mã. Lão nhẹ nhàng đưa tay lên đầu nó.
Ngay lúc này, thân thể vốn run run của Độc giác mã không ngờ ngưng lại. Trong đôi mắt nó chợt hiện ra quang mang kỳ dị. Dường như cảm nhận được tử vong tới gần lên trong đôi mắt đó có vài phần hoảng hốt. Nhưng khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy lạ chính là, trong ánh mắt đó không có vẻ phẫn nộ bi thương khi sắp chết mà ngược lại mang theo vẻ quái dị không thể giải thích.
Bảo trư trước ngực Hạ Nhất Minh chợt động. Thân thể nó khẽ lách một chút đã như tên bắn thẳng về phía Sở Hao Châu.
Vẻ mặt Sở Hao Châu cũng vô cùng kỳ quái. Lão chăm chú nhìn vào Độc giác mã nửa ngồi trên đất, bàn tay mặc dù đặt trên đầu nó nhưng cảm giác mềm nhũn không có chút lực lượng nào. Lực lượng mênh mông dường như lúc này hoàn toàn biến mất, lão lúc này như trở thành một lão giả bình thường, không có chút khí thế nào của tuyệt đại Tổn giả cả.
Bảo trư đột ngột xuất hiện nhất thời phá vỡ không khí quỷ dị này. Hai chân trước của nó khẽ dùng lực như muốn đỡ độc giác mã đứng dậy vậy.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt khẽ biến, vội vàng chạy tới ôm lấy bảo trư đang hằm hè trên mặt đất nhìn Sở Hao Châu.
Chứng khiến một người một ngựa chiến đấu, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi có chút cảm giác dở khóc dở cười.
Độc giác mã cũng hí lên một tiếng dài, nó chậm rãi đứng lên, mặc dù bốn chân run lên nhưng cũng hoàn toàn dựa vào sức mình mà đứng dậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hạ Nhất Minh không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, Đầu độc giác mã này nếu không phải siêu cấp linh thú mới là lạ.
Nó chỉ với Tiên thiên chi thể đã có thể đối kháng cùng Tôn giả, tốc độ như chớp, da dày xương cứng, thêm tốc độ phục hồi lúc này quả thực khó tin.
Hạ Nhất Minh tự hỏi. Nếu bản thân không phòng bị, chịu lực lượng Thủy, Hỏa bạo phát kia e rằng còn sống cũng bị thương nặng. Không tĩnh dưỡng vài tháng đừng mong phục hồi như cũ.
Nhưng giờ phút này hắn cảm nhận được, thiên địa chân khí xung quanh Độc giác mã đã đạt tới mức độ kinh khủng. Thiên địa chân khí lúc này như thủy triều tiến vào cơ thể độc giác mã khiến nó càng lúc càng phục hồi nhanh hơn.
Mặc dù nhìn qua độc giác mã lúc này vô cùng chật vật, nhưng Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, nhiều nhất là ba tới bốn ngày, thậm chí một, hai ngày nó có thể phục hồi hoàn toàn.
Loại năng lực phục hồi cường đại này khiến Hạ Nhất Minh hâm mộ không thôi.
Bất quá thiên phú cường đại như vậy cũng chỉ có trên thân thể linh thú mà thôi.
Độc giác mã đứng lên. Đầu tiên nhìn bảo trư gật đầu, sau đó ánh mắt quan sát Sở Hao Châu hồi lâu.
Trên mặt lão nhân xuất hiện nụ cười bất đắc dĩ. Nhưng Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên chính là ngay cả mất đi cơ hội tốt nhất này, lão cũng không có vẻ gì là hối hận cả.
Mơ hồ, Hạ Nhất Minh có chút hiểu được.
Từ lần nói chuyện trước, lão nhân từng vô cùng cảm khái nói qua, người cùng linh thú đôi khi có mối liên hệ vô cùng phức tạp.
Hắn ban đầu còn tường lão nhân chỉ đám người Đồ Đằng nhất tộc. Nhưng lúc này mới biết, lão nhân đề cập tới chính bản thân mình.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hoành Sơn nhất mạch lắc đầu ôm bảo trư xoay người đi.
Độc giác mã cùng Sở Hao Châu chỉ nhìn nhau giây lát rồi cũng xoay người rời đi. Nhìn dáng vẻ chật vật của nó, lão nhân định nói gì đó, rốt cuộc cũng không mở miệng nói gì.
Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ lên vai Bách Linh Bát nói:
- Bách huynh. Nướng cá thôi.
Bách Linh Bát đương nhiên đối với chuyện vừa phát sinh không xuất hiện cảm giác gì. Gã xoay người như bay đi tới bãi biển, bắt đầu công việc nướng cá quen thuộc,
Hạ Nhất Minh tới bên người Sở Hao Châu nói:
- Sở huynh. Chúc mừng huynh thần công đại thành.
Trong lòng Hạ Nhất Minh, bảo trư lúc này lầu bầu vài tiếng bất mãn. Như không muốn ở cùng chỗ với Sở Hao Châu, nó rời khỏi ngực Hạ Nhất Minh phóng theo Bách Linh Bát.
Bất quá Hạ Nhất Minh cũng vô cùng nghi ngờ, không biết nó bất mãn vì lão nhân này tổn thương độc giác mã hay do lão ăn nhiều cá nướng của Bách Linh Bát đây.
Sở Hao Châu cười khổ một tiếng, nói:
- Để lão đệ chê cười rồi.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Sở huynh. Ngươi vì sao lại hạ thủ lưu tình? E rằng sau này không có cơ hội thế nữa.
Quả thực lấy tốc độ cùng trí tuệ của Độc giác mã, chỉ cần có chút phòng bị, Sở Hao Châu đừng hòng vây hãm nó như vừa rồi nữa.
Trên thực tế, nếu như lúc nãy không phải Độc giác mã sau khi tránh khỏi Phong Thủy lực lượng dừng lại đôi chút, mà trực tiếp rời xa, Sở Hao Châu căn bản không có cơ hội thi triển tam hệ lực lượng.
Sở Hao Châu khẽ lắc đầu. Lão trầm tư hồi lâu, rốt cuộc nói:
- Bốn mươi năm trước, lão phu thất bại bỏ chạy, khi đi tới nơi này cũng không phát hiện khoáng mạch kỳ lạ. Ở nơi này nửa tháng, điều trị hoàn toàn thương tổ, lúc chính thức rời đi không ngờ lại gặp đầu Độc giác mã này.
Âm thanh của lão tràn ngập cảm giác tưởng niệm:
- Khi đó bản thân nó cũng bị trọng thương. Là do khi nó tới đảo này bị bầy Hắc Ngột Thứu theo dõi, mặc dù nó giết chết một con, nhưng bị những con còn lại vây công.
Hạ Nhất Minh chợt hiểu ra, nói:
- Là ngươi ra tay cứu nó.
Sở Hao Châu nhẹ nhàng lên tiếng, nói:
- Là ta ra tay cứu nó. Hơn nữa còn giúp nó đuổi đám chán ghét kia đi.
Trên mặt lão đột nhiên hiện ra vẻ cổ quái, tự giễu nói:
- May là khi đó lão phu còn chưa phát hiện ra mỏ khoáng thạch trên đảo, nếu không cũng chưa chắc đã ra tay cứu nó.
Trái tim Hạ Nhất Minh cũng đập dồn dập, nếu như Sở Hao Châu sớm phát hiện nơi này có mỏ khoáng thạch, có thể luyện chế huyền thiết, e rằng lão có ra tay cứu Độc giác mã, tính mạng của nó cũng đừng mong giữ được.
Sau đó hắn mới thật sự phát giác, thì ra cỗ lực lượng này cũng không phải tam hệ dung hợp mà là bắt chước vị Tôn giả che mặt sử dụng song kiếm kia, Sở Hao Châu dùng Phong hệ làm lớp đệm cách ly Thủy, Hỏa lực lượng để tiến hành công kích.
Thấy được điều này, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy năng lực Sở Hao Châu cường đại ra sao.
Chỉ trong một tháng thời gian, lão có thể đạt được một bước này, có thể nói ngoài tu vi thâm hậu, trí tuệ của lão cũng là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh biết được một người như vậy.
Bất quá vừa nghĩ tới nếu không phải như thế lẽ nào lão nhân gia hắn có khả năng tạo thành bảo giáp thần kỳ vậy chứ?
Một tiếng hí dài phát ra từ miệng Độc giác mã. Bốn vó của nó như bay lên, trên mặt đất cát bụi bay mù mịt. Nhưng đối mặt với cỗ lực lượng quỷ dị kia, cho dù nó cố gắng hơn nữa cũng không dễ dàng thoát được.
Cỗ lực lượng kia không ngờ lúc này thật sự đã vây hãm được Độc giác mã.
Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi hoài nghi. Lôi điện sắc nhọn vừa rồi sao không dược độc giác mã sử dụng nữa?
Mặc dù Hạ Nhất Minh không biết đạo lôi điện kia rốt cuộc là thứ gì nhưng hắn có thể khẳng định, uy lực của nó không lớn nhưng cũng đủ để độc giá mã thoát khỏi vây hãm này.
Nhưng khiến Hạ Nhất Minh vô cùng kinh ngạc chính là mặc dù Độc giác mã giãy giụa cỡ nào đạo lôi điện kia cũng không xuất hiện nữa.
Bất quá Độc giác mã lực lượng quả nhiên hùng hậu. Ngay sau khi nó khôi phục lại đã tiến thẳng về phía trước.
Mặc dù Sở Hao Châu liều mạng phát huy tam hệ chân khí tới cực hạn nhưng lực lượng này cũng chưa hẳn đã đối phó được độc giác mã.
Mắt thấy Độc giác mã chuẩn bị rời khỏi sự khống chế của mình, Sở Hao Châu vẻ mặt hiện ra vẻ kiên định.
Lão khẽ quát một tiếng:
- Bạo.
Trong nháy mắt, một tiếng nổ như sấm vang lên. Xung quanh độc giác mã không nghi ngờ chính là nơi phát ra tiếng nổ này. Cỗ lực lượng bạo phát này e rằng Tôn giả cấp bậc bình thường cũng khó có thể chịu nổi.
Thủy, Hỏa lực lượng sau khi mất đi ngăn cách Phong hệ, hung hăng va chạm, tiếp đó mạnh mẽ bạo phát.
Hạ Nhất Minh đưa một tay che quanh người bảo trư. Tam hoa lập tức xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa cùng dung hợp tạo thành một bức tường ánh sáng.
Thật ra trong lòng Hạ Nhất Minh muốn ngưng tụ bảo giáp, nhưng vấn đề là giờ phút này hắn còn chưa chính thức vận dụng thuần thục chiến kỹ này. Bởi thế không thể làm gì khác là đánh phải để tam hoa dung hợp tạo thành bức tường ánh sáng che chắn trước mặt mình.
Sóng chấn động lập tức bắn thẳng về phía bọn họ, mặc dù lực lượng này đủ gây thương tổn đối với đám Tiên thiên cường giả nhưng đối với Tôn giả cấp bậc cũng không đáng quan tâm.
Đa phần lực lượng chấn động đều bị bức tường ánh sáng ngăn cản, cho dù là bụi đất cũng không thể xâm nhập qua.
Bất quá chịu đại đa số lực lượng của vụ nổ này, Độc giác mã hẳn không cảm thấy dễ chịu chút nào.
Khi cát bụi lắng xuống, mọi ngươi đều thấy được, thân thể trắng như tuyết của độc giác mã lúc này đã nhuốm hồng. Cả thân thể nó nửa ngồi trên đất dáng vẻ vô cùng chật vật, thê lương.
Nhưng tổn thương bên ngoài không tính là gì, quan trọng là Độc giác mã đã chịu nội thương nghiêm trọng.
Sở Hao Châu cùng độc giác mã đánh nhau nhiều năm hiển nhiên biết cơ hội chỉ có một lần. Nếu bỏ lỡ lúc này, để Độc giác mã cảnh giác với chiến kỹ mới của lão, sau này khả năng bắt được nó là vô cùng nhỏ bé.
Dù sao với tốc độ khó tin của độc giác mã, trừ khi hạn chế được nó, nếu không đừng mong tổn hại nó dù chỉ một chút.
Nếu độc giác mã cùng Sở Hao Châu không phải có hiểu biết rất rõ, nó cũng không thể khinh thường như vậy.
Bóng người chợt lóe, Sở Hao Châu lập tức xuất hiện trước mặt độc giác mã. Lão nhẹ nhàng đưa tay lên đầu nó.
Ngay lúc này, thân thể vốn run run của Độc giác mã không ngờ ngưng lại. Trong đôi mắt nó chợt hiện ra quang mang kỳ dị. Dường như cảm nhận được tử vong tới gần lên trong đôi mắt đó có vài phần hoảng hốt. Nhưng khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy lạ chính là, trong ánh mắt đó không có vẻ phẫn nộ bi thương khi sắp chết mà ngược lại mang theo vẻ quái dị không thể giải thích.
Bảo trư trước ngực Hạ Nhất Minh chợt động. Thân thể nó khẽ lách một chút đã như tên bắn thẳng về phía Sở Hao Châu.
Vẻ mặt Sở Hao Châu cũng vô cùng kỳ quái. Lão chăm chú nhìn vào Độc giác mã nửa ngồi trên đất, bàn tay mặc dù đặt trên đầu nó nhưng cảm giác mềm nhũn không có chút lực lượng nào. Lực lượng mênh mông dường như lúc này hoàn toàn biến mất, lão lúc này như trở thành một lão giả bình thường, không có chút khí thế nào của tuyệt đại Tổn giả cả.
Bảo trư đột ngột xuất hiện nhất thời phá vỡ không khí quỷ dị này. Hai chân trước của nó khẽ dùng lực như muốn đỡ độc giác mã đứng dậy vậy.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt khẽ biến, vội vàng chạy tới ôm lấy bảo trư đang hằm hè trên mặt đất nhìn Sở Hao Châu.
Chứng khiến một người một ngựa chiến đấu, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi có chút cảm giác dở khóc dở cười.
Độc giác mã cũng hí lên một tiếng dài, nó chậm rãi đứng lên, mặc dù bốn chân run lên nhưng cũng hoàn toàn dựa vào sức mình mà đứng dậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hạ Nhất Minh không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, Đầu độc giác mã này nếu không phải siêu cấp linh thú mới là lạ.
Nó chỉ với Tiên thiên chi thể đã có thể đối kháng cùng Tôn giả, tốc độ như chớp, da dày xương cứng, thêm tốc độ phục hồi lúc này quả thực khó tin.
Hạ Nhất Minh tự hỏi. Nếu bản thân không phòng bị, chịu lực lượng Thủy, Hỏa bạo phát kia e rằng còn sống cũng bị thương nặng. Không tĩnh dưỡng vài tháng đừng mong phục hồi như cũ.
Nhưng giờ phút này hắn cảm nhận được, thiên địa chân khí xung quanh Độc giác mã đã đạt tới mức độ kinh khủng. Thiên địa chân khí lúc này như thủy triều tiến vào cơ thể độc giác mã khiến nó càng lúc càng phục hồi nhanh hơn.
Mặc dù nhìn qua độc giác mã lúc này vô cùng chật vật, nhưng Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, nhiều nhất là ba tới bốn ngày, thậm chí một, hai ngày nó có thể phục hồi hoàn toàn.
Loại năng lực phục hồi cường đại này khiến Hạ Nhất Minh hâm mộ không thôi.
Bất quá thiên phú cường đại như vậy cũng chỉ có trên thân thể linh thú mà thôi.
Độc giác mã đứng lên. Đầu tiên nhìn bảo trư gật đầu, sau đó ánh mắt quan sát Sở Hao Châu hồi lâu.
Trên mặt lão nhân xuất hiện nụ cười bất đắc dĩ. Nhưng Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên chính là ngay cả mất đi cơ hội tốt nhất này, lão cũng không có vẻ gì là hối hận cả.
Mơ hồ, Hạ Nhất Minh có chút hiểu được.
Từ lần nói chuyện trước, lão nhân từng vô cùng cảm khái nói qua, người cùng linh thú đôi khi có mối liên hệ vô cùng phức tạp.
Hắn ban đầu còn tường lão nhân chỉ đám người Đồ Đằng nhất tộc. Nhưng lúc này mới biết, lão nhân đề cập tới chính bản thân mình.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hoành Sơn nhất mạch lắc đầu ôm bảo trư xoay người đi.
Độc giác mã cùng Sở Hao Châu chỉ nhìn nhau giây lát rồi cũng xoay người rời đi. Nhìn dáng vẻ chật vật của nó, lão nhân định nói gì đó, rốt cuộc cũng không mở miệng nói gì.
Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ lên vai Bách Linh Bát nói:
- Bách huynh. Nướng cá thôi.
Bách Linh Bát đương nhiên đối với chuyện vừa phát sinh không xuất hiện cảm giác gì. Gã xoay người như bay đi tới bãi biển, bắt đầu công việc nướng cá quen thuộc,
Hạ Nhất Minh tới bên người Sở Hao Châu nói:
- Sở huynh. Chúc mừng huynh thần công đại thành.
Trong lòng Hạ Nhất Minh, bảo trư lúc này lầu bầu vài tiếng bất mãn. Như không muốn ở cùng chỗ với Sở Hao Châu, nó rời khỏi ngực Hạ Nhất Minh phóng theo Bách Linh Bát.
Bất quá Hạ Nhất Minh cũng vô cùng nghi ngờ, không biết nó bất mãn vì lão nhân này tổn thương độc giác mã hay do lão ăn nhiều cá nướng của Bách Linh Bát đây.
Sở Hao Châu cười khổ một tiếng, nói:
- Để lão đệ chê cười rồi.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Sở huynh. Ngươi vì sao lại hạ thủ lưu tình? E rằng sau này không có cơ hội thế nữa.
Quả thực lấy tốc độ cùng trí tuệ của Độc giác mã, chỉ cần có chút phòng bị, Sở Hao Châu đừng hòng vây hãm nó như vừa rồi nữa.
Trên thực tế, nếu như lúc nãy không phải Độc giác mã sau khi tránh khỏi Phong Thủy lực lượng dừng lại đôi chút, mà trực tiếp rời xa, Sở Hao Châu căn bản không có cơ hội thi triển tam hệ lực lượng.
Sở Hao Châu khẽ lắc đầu. Lão trầm tư hồi lâu, rốt cuộc nói:
- Bốn mươi năm trước, lão phu thất bại bỏ chạy, khi đi tới nơi này cũng không phát hiện khoáng mạch kỳ lạ. Ở nơi này nửa tháng, điều trị hoàn toàn thương tổ, lúc chính thức rời đi không ngờ lại gặp đầu Độc giác mã này.
Âm thanh của lão tràn ngập cảm giác tưởng niệm:
- Khi đó bản thân nó cũng bị trọng thương. Là do khi nó tới đảo này bị bầy Hắc Ngột Thứu theo dõi, mặc dù nó giết chết một con, nhưng bị những con còn lại vây công.
Hạ Nhất Minh chợt hiểu ra, nói:
- Là ngươi ra tay cứu nó.
Sở Hao Châu nhẹ nhàng lên tiếng, nói:
- Là ta ra tay cứu nó. Hơn nữa còn giúp nó đuổi đám chán ghét kia đi.
Trên mặt lão đột nhiên hiện ra vẻ cổ quái, tự giễu nói:
- May là khi đó lão phu còn chưa phát hiện ra mỏ khoáng thạch trên đảo, nếu không cũng chưa chắc đã ra tay cứu nó.
Trái tim Hạ Nhất Minh cũng đập dồn dập, nếu như Sở Hao Châu sớm phát hiện nơi này có mỏ khoáng thạch, có thể luyện chế huyền thiết, e rằng lão có ra tay cứu Độc giác mã, tính mạng của nó cũng đừng mong giữ được.
/1308
|