Sở Hao Châu chán nản nói lại tất cả mọi việc, trên mặt không giấu nổi sự tiếc nuối. Đối với một người sở trường về đoán tạo như lão mà nói thì chẳng có chuyện gì đáng buồn hơn chuyện này.
Hạ Nhất Minh cùng lão than ngắn, thở dài một lúc rồi nói:
- Sở lão ca! Huynh nghĩ mấy môn phái truyền thừa ngàn năm liệu có còn những ghi chép về cái này không?
Sở Hao Châu trầm ngâm một chút, nói:
- Theo ta được biết thì trước khi Thần đạo Đoán tạo sư khi tọa hóa chắc chắn đã đúc kết kinh nghiệm cả đời chế thành một cái thần đạo chi thư. Trên Thiên Trì sơn có thứ đó hay không thì ta cũng không biết.
Hiển nhiên Hạ Nhất Minh ôm một chút hy vọng trong lòng, nói:
- Sau khi tiểu đệ trở về môn phái sẽ tìm ngay. Nếu may mắn có thể tìm ra được, sẽ đưa cho huynh xem.
Sở Hao Châu nghiêm nghị nói:
- Đa tạ ý tốt của lão đệ! Nếu lão phu có thể được nhìn thấy việc đoán tạo thành công một cải bảo khí thần đạo thì cho dù có chết cũng không tiếc.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế mà hơi căng thẳng. Nhưng hắn biết đó cũng là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của lão. Vì thế, trong lòng hắn thầm quyết định, chỉ cần trên đời này có thần đạo chi thư về thuật Đoán Tạo, thì cho dù thế nào hắn cũng phải cầu lấy cho Sở lão ca.
Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn xuống bảo trư. Tiểu tử này trời sinh đã rất yêu thích các loại bảo vật. Vì vậy mà lúc này nó đang nằm trên mặt đất ôm chặt lấy một cái, nét mặt rất thích thú, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Nhận thấy Hạ Nhất Minh có một chút do dự, Sở Hao Châu trầm giọng nói:
- Lão đệ! Ngươi có chuyện gì hay sao?
Hạ Nhất Minh gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Lần này, tiểu đệ đi vào Luân Hồi chi địa đã tìm được một cái thi thể của thánh thú. Nếu tiểu đệ không nhầm thì con thánh thú đã chắc chắn là có huyết mạch của thần thú. Hơn nữa... - Hắn dừng lại một chút, nhưng không dám chắc chắn lắm, nói:
- Con thánh thú đó hình như đang trong giai đoạn tiến lên thần thú. Nhưng không hiểu tại sao nó lại bị thất bại giữa đường mà bị tử vong ở trong đó.
Hai mắt Sở Hao Châu nhất thời phát sáng, hưng phấn nói:
- Tốt quá! Không ngờ trong thiên hạ lại có được một thứ bảo vật như vậy. Ngươi lấy ra nhanh lên. Huyết nhục, da, gân cốt, răng, móng vuốt của nó đều là tài liệu tốt nhất để đoán tạo. Ngoài ra nội đan của nó chắc chắn là có một chút mùi của thần thú. - Nói tới đây, lão cười phá lên nói:
- Lần này, mặc dù nguy hiểm, nhưng thu hoạch của ngươi cũng hoàn toàn đáng giá.
Nhất thời, sắc mặt Hạ Nhất Minh vô cùng quái dị. Nhưng phản ứng của Sở Hao Châu cũng rất bình thường. Có lẽ, chỉ cần là con người, sau khi nghe thấy chuyện này cũng đều nghĩ như vậy. Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nhỏ giọng nói:
- Lão ca! Chuyện này chỉ sợ...rất nghiêm trọng.
Sở Hao Châu giật mình, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, nét mặt trở nên khó coi, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không mang thi thể con thánh thú đó ra?
Hạ Nhất Minh vuốt mũi, cười khổ, nói:
- Có...có mang ra chứ. Nhưng... - Hắn quay đầu nhìn về phía bảo trư đang vui vẻ.
Cuối cùng thì Sở Hao Châu cũng nhận thấy điều gì đó. Hắn hoài nghi hỏi:
- Chẳng lẽ con thánh thú đó có liên quan đến bảo trư?
Hạ Nhất Minh ngập ngừng một chút rồi hắn vẫy tay một cái. Cái vòng ngọc lập tức bị hút lại mang theo cả con bảo trư. Bảo trư ngơ ngác, cố gắng giẫy dụa. Nó không hiểu tại sao Hạ Nhất Minh lại làm như thế.
Hạ Nhất Minh khẽ vuốt đôi tay của bảo trư, nói:
- Tiểu gia hỏa! Ngươi có nhớ tới ai đó hay không?
Nét mặt Sở Hao Châu có phần nặng nề, trong lòng lại càng thêm hoài nghi. Quan hệ giữa hắn với bảo trư không thể thân bằng Hạ Nhất Minh. Nhưng ít nhất khi ở chung với nó cũng rất vui. Nếu Hạ Nhất Minh thực sự tìm được một con thánh thú có liên quan đến bảo trư thì lão cũng không thể ra tay.
Bảo trư lầm bầm mấy tiếng, như đang hỏi Hạ Nhất Minh một cái gì đó.
Hạ Nhất Minh mở không gian hạng liên, đi tới một chỗ trống trải, rồi vung lên. Ngay lập tức, một thân thể quái thú dài hơn mười trượng liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Con quái thú đó chính là một con bảo trư khác mà Hạ Nhất Minh gặp được trong Luân Hồi chi địa. Chỉ có điều, kích thước của nó quá lớn so với bảo trư. Hơn nữa, thân thể của bảo trư không đồng đều, giống như mới được nặn thô, chưa tạo ra cho người ta một cảm giác tinh tế cho lắm.
Khi con quái vật xuất hiện một cách đột ngột, phản ứng của mọi người hoàn toàn khác nhau.
Bách Linh Bát thì chẳng có gì khác lạ. Có lẽ đối với hắn ngoại trừ những người quen, còn lại tất cả mọi thứ khác hắn cũng chẳng quan tâm.
Sở Hao Châu hít một hơi thật sâu. Mặc dù hắn đã nghe Hạ Nhất Minh miêu tả qua, nên cũng đoán nó là một con thánh thú đột phá thất bại. Nhưng sau khi nhìn thấy bản thể của nó, lão vẫn cảm thấy sợ hãi.
Một cái bóng nhỏ chợt nhảy vào trong lòng lão, thân thể nó run lẩy bẩy. Dù sao thì tiểu Hắc Ngột thứu vẫn còn nhỏ, lại bất ngờ nhìn thấy một con vật lớn như vậy khiến cho nó sợ hãi, vội vàng chui vào lòng Sở Hao Châu, tìm kiếm sự che chở.
Cặp mắt của bạch mã Lôi Điện lóe lên tinh quang. Trên cái sừng của nó ngay lập tức xuất hiện ngôi điện. Nhưng nó nhanh chóng nhận ra con thánh thú trước mặt đã không còn sự sống. Nếu nó đã chết thì bạch mã cũng chẳng cần quan tâm nữa. Vì vậy mà lôi điện màu tím khẽ hiện lên mấy cái rồi biến mất.
Nhưng khiến cho Hạ Nhất Minh lo lắng nhất lại là bảo trư. Lúc đầu, nó không chịu nằm yên trong lòng Hạ Nhất Minh, mà giẫy dụa liên tục. Nếu như bình thường bảo trư cũng chẳng nghịch ngợm như vậy. Nhưng lúc này, trên mặt đất có quá nhiều bảo bối. Mà đó chính là thứ nó rất yêu thích, nên chỉ muốn nhào xuống để chơi.
Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh xuất ra thi thể đại bảo trư, nó liền nằm im.
Tiểu bảo trư mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn về phía trước. Trong đôi mắt nó lóe lên một chút quang mang rất lạ.
Mặc dù nó cũng không nhìn thấy mặt trước của con thánh thú, chỉ thấy được một phía mà thôi. Nhưng nó có thể cảm nhận được cái xác to đùng đó có mối quan hệ với mình.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vuối ve bảo trư. Hắn cũng chẳng biết nói gì, chỉ dùng cách đó để vỗ về nó mà thôi.
Bất chợt, Hạ Nhất Minh chợt cảm nhận được một luồng ý niệm. Nói một cách chính xác thì nó là một ký ức vô cùng sâu sắc thì đúng hơn.
Thoáng cái, hắn chợt cảm nhận được một tình cảm ấm cúng. Hai con bảo trư lớn và nhỏ đang nô đùa với nhau trong một đám cây cối. Cả hai vô cùng thân thiết, quấn quýt không rời.
Khắp các khu rừng, ngọn núi, hạp cốc...hầu như toàn bộ vùng núi non Tây Bắc cũng có dấu chân của chúng.
Trong cả thời gian đó, đại bảo trư truyền thụ cho tiểu bảo trư tất cả những bản lĩnh của nó, khiến cho nó có được năng lực của bản thân mình.
Suốt thời gian đó cũng không phải vài ngày, vài tháng, thậm chí là rất nhiều năm. Hạ Nhất Minh không thể xác định được chính xác thời gian là bao lâu. Có thể nó lên tới trăm năm hoặc lâu hơn nữa.
Sống trong bộ tộc Đồ Đằng, tiểu bảo trư có thể thấy được không biết cơ man nào là linh thú và mãnh thú. Nhưng nhìn thấy nó, cho dù hung dữ đến mấy cũng đều trở nên hiền lành. Điều này khiến cho tiểu bảo trư cảm thấy rất vui, thậm chí còn có phần đắc ý.
Khoảng thời gian đó chắc chắn là quãng đời vui nhất trong cuộc sống của bảo trư. Mặc dù có lúc nó bị đại bảo trư trách phạt, thậm chí còn bị ăn đòn. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian đó trên mặt tiểu bảo trư mới có một nét vui vẻ.
Có một ngày, đại bảo trư phó thác nó cho một người xa lạ, sau đó bỏ đi. Kể từ đó, đại bảo trư không còn trở về nữa.
Sau đó, tiểu bảo trư mới biết được người xa lạ đó chính là một vị cường giả mạnh nhất của Thiên Trì sơn nhất mạch. Từ đó về sau, nó ở Thiên Trì sơn đợi đại bảo trư trở về.
Từng ngày chầm chậm trôi qua, rồi từng năm nối tiếp nhau...
Sau đó, nó gặp Bách Linh Bát, rồi đi theo Hạ Nhất Minh rời khỏi Thiên Trì sơn. Sau khi trải qua rất nhiều chuyện kinh thiên động địa, nó lại được trở về nhà.
Cuối cùng thì nó cũng đợi được đến cái ngày này. Chỉ có điều, bây giờ, nó có thể nhìn thấy đại bảo trư, nhưng mà đại bảo trư lại không thể nhìn thấy nó.
Thân thể Hạ Nhất Minh thoáng rung lên, những hình ảnh trong đầu chợt biến mất.
Bảo trư chẳng biết đã chui ra khỏi vòng tay của hắn từ lúc nào, đi tới trước mặt đại bảo trư.
Hạ Nhất Minh chầm chậm bước theo. Nhưng hắn chợt dừng lại. Lúc này Hạ Nhất Minh chợt thấy trong đôi mắt nhỏ của bảo trư đang đầy nước mắt. Đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh nhìn thấy linh thú khóc. Nhưng chẳng hiểu tại sao, sống mũi của hắn cũng thấy cay cay.
Tiểu bảo trư đi tới bên cạnh đại bảo trư. Nó áp cả thân thể vào khuôn mặt của đại bảo trư, cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm. Nhưng càng tìm kiếm, nó lại càng thất vọng. Thân thể đại bảo trư hết sức lạnh lẽo, không còn lấy một chút ấm áp nào nữa.
Hạ Nhất Minh thở dài, từ từ đi tới bên cạnh bảo trư. Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nó.
Bạch mã Lôi Điện cũng từ từ đi tới. Nó nằm sấp xuống, thè cái lưỡi ra, liếm nhẹ lên người bảo trư .
Bách Linh Bát mặc dù không nói hay làm bất cứ thứ gì, nhưng đôi mắt của hắn đang sáng hơn rất nhiều. Trong đầu hắn chợt xuất hiện một thứ gì đó rất khác lạ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hạ Nhất Minh quay đầu, im lặng nhìn Sở Hao Châu, dò hỏi.
Sở Hao Châu lắc đầu, cười khỏ. Sau khi thấy cảnh tượng như thế này. Lão liền bỏ đi ý định lợi dụng thân thể đại bảo trư để đoán tạo thần binh. Mặc dù lúc này, thân mình thánh thú chính là một cái kho chứa bảo vật di động. Nhưng lão chẳng hề có chút ý định lột da, rút gân nó.
Một lúc sau, tiểu bảo trư chợt ngẩng đầu lên. Đôi mắt của nó nhạt nhòa nước mắt. Chân nó hơi gập xuống, nhất thời nhảy lên đỉnh đầu của đại bảo trư.
Hạ Nhất Minh hoài nghi nhìn nó, không hiểu tại sao nó lại làm như vậy. Nhưng sau khi thấy ánh mắt của bảo trư, Hạ Nhất Minh chợt đoán ra suy nghĩ của nó.
Tiểu bảo trư đứng trên đầu đại bảo trư rồi mở miệng rống lên một tiếng hết sức uy nghiêm.
Hạ Nhất Minh cùng lão than ngắn, thở dài một lúc rồi nói:
- Sở lão ca! Huynh nghĩ mấy môn phái truyền thừa ngàn năm liệu có còn những ghi chép về cái này không?
Sở Hao Châu trầm ngâm một chút, nói:
- Theo ta được biết thì trước khi Thần đạo Đoán tạo sư khi tọa hóa chắc chắn đã đúc kết kinh nghiệm cả đời chế thành một cái thần đạo chi thư. Trên Thiên Trì sơn có thứ đó hay không thì ta cũng không biết.
Hiển nhiên Hạ Nhất Minh ôm một chút hy vọng trong lòng, nói:
- Sau khi tiểu đệ trở về môn phái sẽ tìm ngay. Nếu may mắn có thể tìm ra được, sẽ đưa cho huynh xem.
Sở Hao Châu nghiêm nghị nói:
- Đa tạ ý tốt của lão đệ! Nếu lão phu có thể được nhìn thấy việc đoán tạo thành công một cải bảo khí thần đạo thì cho dù có chết cũng không tiếc.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế mà hơi căng thẳng. Nhưng hắn biết đó cũng là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của lão. Vì thế, trong lòng hắn thầm quyết định, chỉ cần trên đời này có thần đạo chi thư về thuật Đoán Tạo, thì cho dù thế nào hắn cũng phải cầu lấy cho Sở lão ca.
Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn xuống bảo trư. Tiểu tử này trời sinh đã rất yêu thích các loại bảo vật. Vì vậy mà lúc này nó đang nằm trên mặt đất ôm chặt lấy một cái, nét mặt rất thích thú, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Nhận thấy Hạ Nhất Minh có một chút do dự, Sở Hao Châu trầm giọng nói:
- Lão đệ! Ngươi có chuyện gì hay sao?
Hạ Nhất Minh gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Lần này, tiểu đệ đi vào Luân Hồi chi địa đã tìm được một cái thi thể của thánh thú. Nếu tiểu đệ không nhầm thì con thánh thú đã chắc chắn là có huyết mạch của thần thú. Hơn nữa... - Hắn dừng lại một chút, nhưng không dám chắc chắn lắm, nói:
- Con thánh thú đó hình như đang trong giai đoạn tiến lên thần thú. Nhưng không hiểu tại sao nó lại bị thất bại giữa đường mà bị tử vong ở trong đó.
Hai mắt Sở Hao Châu nhất thời phát sáng, hưng phấn nói:
- Tốt quá! Không ngờ trong thiên hạ lại có được một thứ bảo vật như vậy. Ngươi lấy ra nhanh lên. Huyết nhục, da, gân cốt, răng, móng vuốt của nó đều là tài liệu tốt nhất để đoán tạo. Ngoài ra nội đan của nó chắc chắn là có một chút mùi của thần thú. - Nói tới đây, lão cười phá lên nói:
- Lần này, mặc dù nguy hiểm, nhưng thu hoạch của ngươi cũng hoàn toàn đáng giá.
Nhất thời, sắc mặt Hạ Nhất Minh vô cùng quái dị. Nhưng phản ứng của Sở Hao Châu cũng rất bình thường. Có lẽ, chỉ cần là con người, sau khi nghe thấy chuyện này cũng đều nghĩ như vậy. Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nhỏ giọng nói:
- Lão ca! Chuyện này chỉ sợ...rất nghiêm trọng.
Sở Hao Châu giật mình, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, nét mặt trở nên khó coi, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không mang thi thể con thánh thú đó ra?
Hạ Nhất Minh vuốt mũi, cười khổ, nói:
- Có...có mang ra chứ. Nhưng... - Hắn quay đầu nhìn về phía bảo trư đang vui vẻ.
Cuối cùng thì Sở Hao Châu cũng nhận thấy điều gì đó. Hắn hoài nghi hỏi:
- Chẳng lẽ con thánh thú đó có liên quan đến bảo trư?
Hạ Nhất Minh ngập ngừng một chút rồi hắn vẫy tay một cái. Cái vòng ngọc lập tức bị hút lại mang theo cả con bảo trư. Bảo trư ngơ ngác, cố gắng giẫy dụa. Nó không hiểu tại sao Hạ Nhất Minh lại làm như thế.
Hạ Nhất Minh khẽ vuốt đôi tay của bảo trư, nói:
- Tiểu gia hỏa! Ngươi có nhớ tới ai đó hay không?
Nét mặt Sở Hao Châu có phần nặng nề, trong lòng lại càng thêm hoài nghi. Quan hệ giữa hắn với bảo trư không thể thân bằng Hạ Nhất Minh. Nhưng ít nhất khi ở chung với nó cũng rất vui. Nếu Hạ Nhất Minh thực sự tìm được một con thánh thú có liên quan đến bảo trư thì lão cũng không thể ra tay.
Bảo trư lầm bầm mấy tiếng, như đang hỏi Hạ Nhất Minh một cái gì đó.
Hạ Nhất Minh mở không gian hạng liên, đi tới một chỗ trống trải, rồi vung lên. Ngay lập tức, một thân thể quái thú dài hơn mười trượng liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Con quái thú đó chính là một con bảo trư khác mà Hạ Nhất Minh gặp được trong Luân Hồi chi địa. Chỉ có điều, kích thước của nó quá lớn so với bảo trư. Hơn nữa, thân thể của bảo trư không đồng đều, giống như mới được nặn thô, chưa tạo ra cho người ta một cảm giác tinh tế cho lắm.
Khi con quái vật xuất hiện một cách đột ngột, phản ứng của mọi người hoàn toàn khác nhau.
Bách Linh Bát thì chẳng có gì khác lạ. Có lẽ đối với hắn ngoại trừ những người quen, còn lại tất cả mọi thứ khác hắn cũng chẳng quan tâm.
Sở Hao Châu hít một hơi thật sâu. Mặc dù hắn đã nghe Hạ Nhất Minh miêu tả qua, nên cũng đoán nó là một con thánh thú đột phá thất bại. Nhưng sau khi nhìn thấy bản thể của nó, lão vẫn cảm thấy sợ hãi.
Một cái bóng nhỏ chợt nhảy vào trong lòng lão, thân thể nó run lẩy bẩy. Dù sao thì tiểu Hắc Ngột thứu vẫn còn nhỏ, lại bất ngờ nhìn thấy một con vật lớn như vậy khiến cho nó sợ hãi, vội vàng chui vào lòng Sở Hao Châu, tìm kiếm sự che chở.
Cặp mắt của bạch mã Lôi Điện lóe lên tinh quang. Trên cái sừng của nó ngay lập tức xuất hiện ngôi điện. Nhưng nó nhanh chóng nhận ra con thánh thú trước mặt đã không còn sự sống. Nếu nó đã chết thì bạch mã cũng chẳng cần quan tâm nữa. Vì vậy mà lôi điện màu tím khẽ hiện lên mấy cái rồi biến mất.
Nhưng khiến cho Hạ Nhất Minh lo lắng nhất lại là bảo trư. Lúc đầu, nó không chịu nằm yên trong lòng Hạ Nhất Minh, mà giẫy dụa liên tục. Nếu như bình thường bảo trư cũng chẳng nghịch ngợm như vậy. Nhưng lúc này, trên mặt đất có quá nhiều bảo bối. Mà đó chính là thứ nó rất yêu thích, nên chỉ muốn nhào xuống để chơi.
Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh xuất ra thi thể đại bảo trư, nó liền nằm im.
Tiểu bảo trư mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn về phía trước. Trong đôi mắt nó lóe lên một chút quang mang rất lạ.
Mặc dù nó cũng không nhìn thấy mặt trước của con thánh thú, chỉ thấy được một phía mà thôi. Nhưng nó có thể cảm nhận được cái xác to đùng đó có mối quan hệ với mình.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vuối ve bảo trư. Hắn cũng chẳng biết nói gì, chỉ dùng cách đó để vỗ về nó mà thôi.
Bất chợt, Hạ Nhất Minh chợt cảm nhận được một luồng ý niệm. Nói một cách chính xác thì nó là một ký ức vô cùng sâu sắc thì đúng hơn.
Thoáng cái, hắn chợt cảm nhận được một tình cảm ấm cúng. Hai con bảo trư lớn và nhỏ đang nô đùa với nhau trong một đám cây cối. Cả hai vô cùng thân thiết, quấn quýt không rời.
Khắp các khu rừng, ngọn núi, hạp cốc...hầu như toàn bộ vùng núi non Tây Bắc cũng có dấu chân của chúng.
Trong cả thời gian đó, đại bảo trư truyền thụ cho tiểu bảo trư tất cả những bản lĩnh của nó, khiến cho nó có được năng lực của bản thân mình.
Suốt thời gian đó cũng không phải vài ngày, vài tháng, thậm chí là rất nhiều năm. Hạ Nhất Minh không thể xác định được chính xác thời gian là bao lâu. Có thể nó lên tới trăm năm hoặc lâu hơn nữa.
Sống trong bộ tộc Đồ Đằng, tiểu bảo trư có thể thấy được không biết cơ man nào là linh thú và mãnh thú. Nhưng nhìn thấy nó, cho dù hung dữ đến mấy cũng đều trở nên hiền lành. Điều này khiến cho tiểu bảo trư cảm thấy rất vui, thậm chí còn có phần đắc ý.
Khoảng thời gian đó chắc chắn là quãng đời vui nhất trong cuộc sống của bảo trư. Mặc dù có lúc nó bị đại bảo trư trách phạt, thậm chí còn bị ăn đòn. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian đó trên mặt tiểu bảo trư mới có một nét vui vẻ.
Có một ngày, đại bảo trư phó thác nó cho một người xa lạ, sau đó bỏ đi. Kể từ đó, đại bảo trư không còn trở về nữa.
Sau đó, tiểu bảo trư mới biết được người xa lạ đó chính là một vị cường giả mạnh nhất của Thiên Trì sơn nhất mạch. Từ đó về sau, nó ở Thiên Trì sơn đợi đại bảo trư trở về.
Từng ngày chầm chậm trôi qua, rồi từng năm nối tiếp nhau...
Sau đó, nó gặp Bách Linh Bát, rồi đi theo Hạ Nhất Minh rời khỏi Thiên Trì sơn. Sau khi trải qua rất nhiều chuyện kinh thiên động địa, nó lại được trở về nhà.
Cuối cùng thì nó cũng đợi được đến cái ngày này. Chỉ có điều, bây giờ, nó có thể nhìn thấy đại bảo trư, nhưng mà đại bảo trư lại không thể nhìn thấy nó.
Thân thể Hạ Nhất Minh thoáng rung lên, những hình ảnh trong đầu chợt biến mất.
Bảo trư chẳng biết đã chui ra khỏi vòng tay của hắn từ lúc nào, đi tới trước mặt đại bảo trư.
Hạ Nhất Minh chầm chậm bước theo. Nhưng hắn chợt dừng lại. Lúc này Hạ Nhất Minh chợt thấy trong đôi mắt nhỏ của bảo trư đang đầy nước mắt. Đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh nhìn thấy linh thú khóc. Nhưng chẳng hiểu tại sao, sống mũi của hắn cũng thấy cay cay.
Tiểu bảo trư đi tới bên cạnh đại bảo trư. Nó áp cả thân thể vào khuôn mặt của đại bảo trư, cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm. Nhưng càng tìm kiếm, nó lại càng thất vọng. Thân thể đại bảo trư hết sức lạnh lẽo, không còn lấy một chút ấm áp nào nữa.
Hạ Nhất Minh thở dài, từ từ đi tới bên cạnh bảo trư. Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nó.
Bạch mã Lôi Điện cũng từ từ đi tới. Nó nằm sấp xuống, thè cái lưỡi ra, liếm nhẹ lên người bảo trư .
Bách Linh Bát mặc dù không nói hay làm bất cứ thứ gì, nhưng đôi mắt của hắn đang sáng hơn rất nhiều. Trong đầu hắn chợt xuất hiện một thứ gì đó rất khác lạ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hạ Nhất Minh quay đầu, im lặng nhìn Sở Hao Châu, dò hỏi.
Sở Hao Châu lắc đầu, cười khỏ. Sau khi thấy cảnh tượng như thế này. Lão liền bỏ đi ý định lợi dụng thân thể đại bảo trư để đoán tạo thần binh. Mặc dù lúc này, thân mình thánh thú chính là một cái kho chứa bảo vật di động. Nhưng lão chẳng hề có chút ý định lột da, rút gân nó.
Một lúc sau, tiểu bảo trư chợt ngẩng đầu lên. Đôi mắt của nó nhạt nhòa nước mắt. Chân nó hơi gập xuống, nhất thời nhảy lên đỉnh đầu của đại bảo trư.
Hạ Nhất Minh hoài nghi nhìn nó, không hiểu tại sao nó lại làm như vậy. Nhưng sau khi thấy ánh mắt của bảo trư, Hạ Nhất Minh chợt đoán ra suy nghĩ của nó.
Tiểu bảo trư đứng trên đầu đại bảo trư rồi mở miệng rống lên một tiếng hết sức uy nghiêm.
/1308
|