Ánh trăng dìu dịu chiếu xuống mặt đất làm hiện lên một lớp bụi mỏng.
Đây là một ngôi thành ở cách Sinh Tử giới một đoạn. Sau khi Gia Đạt Nhĩ bỏ đi, Ngả Văn Bân đã đưa mọi người tới ngôi thành này.
Tại Tây Bắc, Thiên Trì nhất mạch có sự ảnh hưởng sâu rộng còn hơn cả con quái vật Linh Tiêu bảo điện ở Đại Thân. Mặc dù, cứ điểm chính thức bên ngoài của Thiên Trì nhất mạch cũng không nhiều lắm. Nhưng chỉ cần bọn họ chứng minh được thân phận của mình thì bất cứ vị thành chủ nào cũng cung kính cung cấp nhu cầu của bọn họ.
Đó cũng là tích lũy mấy ngàn năm qua của thế lực lớn nhất vùng Tây Bắc.
Sau khi Hạ Nhất Minh đánh bại Gia Đạt Nhĩ cùng với việc nói ra chuyện bản thân tức giận mà xông vào bộ tộc Đồ Đằng đánh chết đại thánh giả thử tộc. Tất cả những chuyện đó khiến cho đám tôn giả đồng hành với hắn lại càng thêm kính sợ.Trong mắt của bọn họ lúc này Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn ở một cảnh giới khác với bản thân. Thực lực chênh lệch quá nhiều khiến cho mọi người cảm thấy tuyệt vọng.
Khi vừa tới thành thị, Vũ Mạc Phi lập tức cùng với hai người Vũ gia vội vã cáo từ. Nếu như trước đây, Ngả Văn Bân chắc chắn sẽ tìm mọi cách giữ lại, nhưng đến bây giờ, hắn cũng chẳng mặn cũng chẳng nhạt. Sau khi nói xong vài câu liền để cho họ đi.
Đối với biểu hiện của Vũ Mạc Phi, Ngả Văn Bân quả thực rất khó chịu vì vậy cũng chẳng thèm giữ.
Nhưng ngoại trừ ba người nhà Vũ gia, những người còn lại đều biển hiện muốn cùng với Hạ Nhất Minh giao hảo. Họ muốn nhân cơ hội này tăng thêm một chút tình cảm đối với hắn.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc thì trời cũng đã tối. Ngả Văn Bân liền đi tới chỗ Hạ Nhất Minh. Hắn vừa cười, vừa nói:
- Chúc mừng Hạ huynh! Lần này tin tức của Hạ huynh đột phá cực hạn mà truyền về sơn môn chắc chắn sẽ gây ra một sự chấn động.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu. Trong lòng hắn thực sự không hề muốn rắc rối như vậy.
- Ngả huynh! Ngày mai ta muốn trở về Hạ gia trang. - Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, nói:
- Ta ra ngoài cũng đã lâu rồi nên muốn trở về sớm một chút.
Sắc mặt Ngả Văn Bân hơi thay đổi vội vàng nói:
- Hạ huynh! Hôm nay, bộ tộc Đồ Đằng đã cùng với ngươi giải ước. Bọn họ đã nói rõ là không còn oán cừu gì với ngươi nữa. Như thế, Hạ gia trang liền vững như Thái Sơn, chẳng còn gì nguy hiểm. Sao ngươi phải trở về nhanh như thế làm gì?
Hạ Nhất Minh khoát tay, nói:
- Nói thì nói như thế. Nhưng không biết tại sao ta lại vẫn có một cảm giác gì đó. Giống như sắp có chuyện gì không hay xảy ra.
Ngả Văn Bân do dự một chút rồi nói:
- Hạ huynh! Chúng ta với bộ tộc Đồ Đằng cũng qua lại ít nhất cùng cả ngàn năm. Có thể nói bọn họ vô cùng coi trọng danh dự.
Mặc dù hắn cũng không tiếp tục khuyên can nữa nhanh lại chuyển sang cách này để chứng minh ý định của mình. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Từ sau khi biết về Sinh Tử giới, sự hiểu biết của Hạ Nhất Minh đối với bộ tộc Đồ Đằng tương đối sâu.
Bọn họ một khi đã nói ra thì chắc như đinh đóng cột. Tuyệt đối không bao giờ nuốt lời.
Có điều, bọn họ phải làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Là người sống cùng linh thú nên cho dù tâm tính của họ có thế nào đi nữa thì cũng luôn phải giữ được chữ tín hàng đầu. Nếu ngay cả điều này cũng không làm được thì bọn họ sẽ không thể lấy được lòng tin của linh thú. Chưa nói tới đám linh thú có linh trí như người.
Vì thế mà Hạ Nhất Minh biết rõ chút ân oán của hai bên đã lùi vào dĩ vãng. Một tia sáng trong mắt chợt lóe lên, Hạ Nhất Minh nói:
- Ngả huynh! Lần này, bộ tộc Đồ Đằng bị mất mặt mũi rất nặng. Tiểu đệ cứ tưởng bọn họ sẽ không chịu từ bỏ ý định. Nhưng không ngờ bọn họ lại có thể ra quyết định nhanh chóng như vậy là vì sao?
Ngả Văn Bân cười khổ một tiếng, nói:
- Lão phu cũng không biết. Bộ tộc Đồ Đằng luôn làm việc ra ngoài dự đoán của mọi người. Mấy trăm năm trước, nếu không phải bọn họ đột nhiên nổi điên cướp đoạt bảo vật của những người tiến vào Sinh Tử giới thì mọi người cũng chẳng có tức giận mà cướp Sinh Tử giới từ trong tay bọn họ trở về.
Nói đến việc này, Hạ Nhất Minh liền nhếch mép cười. Tộc nhân bộ tộc Đồ Đằng làm vậy thật đúng là cuồng ngạo, chẳng biết bọn họ suy nghĩ cái gì. Nhưng có điều, những chuyện ngu ngốc như vậy mà bọn họ còn có thể làm được thì chuyện hôm nay đột nhiên giải ước cũng chẳng có gì là lạ.
- Hạ huynh! Hôm nay, thân phận của ngươi đã là đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Ở vùng Tây Bắc, thân phận của ngươi đã vô cùng cao quý. Hơn nữa, với thực lực của ngươi... - Ngả Văn Bân dừng lại một chút rồi cười khổ, nói:
- Những người có thể sánh ngang với ngươi cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vì vậy ta hy vọng ngươi có thể về Thiên Trì sơn trước để gặp Thần Toán tử đại nhân một lần. - Hắn cố ý quay đầu về một hướng mà nói:
- Lão phu không muốn để cho bọn họ hiểu lầm.
Hạ Nhất Minh lập tức hiểu ngay được băn khoăn trong lòng lão. Đối với bất cứ một môn phái nào, đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên cũng đều là một trong những trụ cột.
Nếu như sau khi rời khỏi Sinh Tử giới, Hạ Nhất Minh không trở về sơn môn ngay mà lại về Hạ gia trang thì đám người Kỳ Liên song ma sẽ không khỏi cảm thấy hoài nghi. Khi đó, cho dù bọn họ có giải thích như thế nào, chỉ sợ cũng chẳng thể hết được.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh liền nhớ tới Sở Hao Châu đang ở Hạ gia trang. Chỉ cần bộ tộc Đồ Đằng không phải người tới thì với một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên ngồi ở đó, Hạ gia trang hoàn toàn vững như núi thái sơn.
Mà suy nghĩ kỹ thì cũng chẳng thể tìm được ở vùng Tây Bắc còn có thế lực nào có thể uy hiếp được đến Sở Hao Châu đang ở Hạ gia trang.
Gật đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Nếu thế, tiểu đệ xin theo ý của Ngả huynh. Trước tiên cứ về Thiên Trì đã.
Ngả Văn Bân như trút được gánh nặng trong lòng, nét mặt lập tức trở nên tươi cười. Bất chợt hắn cười ha hả, nói:
- Hạ huynh! Lần này ngươi trừ Luân Hồi chi địa trở về tìm được đồ vật tốt đúng không?
Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó hiểu ngay đó chính là di chứng sau khi mình sử dụng tấm thuẫn.
Bảo khí của thần đạo mặc dù chỉ có ở thời đại thần đạo mới xuất hiện, không ngờ hôm nay lại có thể lọt vào tay hắn hiển nhiên sẽ khiến người ta nghĩ đến Sinh Tử giới. Mà Ngả Văn Bân lại biết mình đã đi vào Luân Hồi chi địa, thì chắc chắn là đoán ngay ra được mình nhặt tấm thuẫn đó ở đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mỉm cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Lần này đi vào Luân Hồi chi địa quả thực đã tìm được tấm thuẫn. Nhưng điều khiến cho tiểu đệ vui nhất chính là có thể còn sống mà trở ra.
Ngả Văn Bân thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi nói cũng đúng. Có thể đi ra từ cái chỗ quái quỷ đó đã là chuyện quá may mắn rồi. Có tìm được gì hay không cũng chẳng hề quan trọng.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Những người chưa đi vào Luân Hồi chi đại không thể nào hiệu được sự đáng sợ của nơi này. Trước đây mấy ngàn năm, bất luận là con người hay thánh thú đều là có đi mà không có về. Nếu như Hạ Nhất Minh không có được viên đại xá lợi của thần đạo cao thủ mà chế tạo ra Ngưng Huyết nhân thì chỉ sợ hắn cũng vĩnh viễn nằm lại đó.
Nét mặt Ngả Văn Bân đột nhiên nghiêm túc, nói:
- Hạ huynh! Bọn họ có nói rằng ngươi ở trong Sinh Tử giới chẳng những không chỉ tìm điện một cái bảo khí thần đạo mà còn tìm được một cái vật phẩm không gian nữa đúng không?
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn đoán ra ngay bọn họ mà Ngả Văn Bân nhắc đến là chỉ người nào. Ngoại trừ đại tôn giả ra thì làm gì còn có ai đáng để cho hắn e ngại nữa cơ chứ?
Cau mày, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Tại sao bọn họ lại nói thế?
Ngả Văn Bân cười khổ nói:
- Trên người ngươi vốn không có cái bảo khí thần đạo đó. Nhưng khi đối chiến với Gia Đạt Nhĩ lại đột nhiên xuất hiện, liền khiến cho mọi người hoài nghi.
Mi mắt Hạ Nhất Minh giật giật mấy cái. Thì ra là vì chuyện đó. Con mắt của mấy người này đúng là quá tinh tường. Nhưng nghĩ lại, Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết nói thế nào. Cứ để cho bọn họ nghĩ vậy cũng được. Từ nay về sau, chính mình có thể sự dụng cái không gian hạng liên một cách quang minh chính đại được rồi.
- Ngả huynh! Bọn họ nói đúng. Trên người tiểu đệ quả thực có một cái vật phẩm không gian. - Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười nói.
Ngả Văn Bân vẫn giữ vẻ bình tĩnh không hề biểu hiện một chút kích động. Hàm dưỡng của lão khiến cho Hạ Nhất Minh âm thầm bội phục.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ nhúc nhích, liền cười nói:
- Song ma huynh đệ. Mời vào.
Cánh cửa mở ra quả nhiên là Kỳ Liên song ma đến đây. Ngả Văn Bân vội vàng đứng lên, cười nói:
- Song ma huynh đệ các ngươi đến tìm Hạ lão đệ để trao đổi võ đạo hay sao?
Sau khi Hạ Nhất Minh biểu hiện thực lực mạnh mẽ, chắc chắn sẽ có người để ý tới hắn. Nhưng Ngả Văn Bân không ngờ được người thứ nhất tới bái phỏng lại là Kỳ Liên song ma.
Hai huynh đệ bọn họ cùng lắc đầu. Đại ma mở miệng, nói:
- Ngả huynh! Hạ huynh! Hai huynh đệ chúng ta đến đây để cáo từ.
Ngả Văn Bân giật mình, nói:
- Song ma huynh đệ. Chẳng lẽ chúng ta chiêu đãi có gì không tốt hay sao?
Đại ma vội vàng lắc đầu, nói:
- Ngả huynh đã tận tâm tận sức rồi. Huynh đệ chúng ta vô cùng cảm kích. Nhưng quả thật có chuyện quan trọng liên quan đến truyền thừa mấy ngàn năm của bổn môn. Vì vậy mà chúng ta phải đi.
Hạ Nhất Minh và Ngả Văn Bân liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng cùng cả kinh.
Sau lưng Kỳ Liên song ma chính là Động Thiên phúc địa. Bọn họ chính là một nhánh của Ngũ Hành môn. Chuyện quan trọng liên quan đến truyền thừa mấy ngàn năm của bọn họ chỉ sợ là một chuyện lớn sẽ liên quan đến cả thiên hạ.
Bọn họ cố ý hỏi cho rõ, nhưng thấy vẻ mặt của hai huynh đệ song ma cũng biết không thể đạt được mục đích.
Kỳ Liên song ma cùng ôm quyền, tạ ơn sự khoản đãi của Thiên Trì sơn rồi vội vã ra đi.
Nhìn sau lưng bọn họ, Hạ Nhất Minh cảm thấy có chuyện gì đó không hay. Hắn ngẩng đầu nhìn lên cao, chỉ thấy từ xa mây đen đang cuồn cuộn nổi lên. Trống ngực hắn đập thình thịch, mơ hồ cảm giác được có chuyện gì sắp xảy ra. Chỉ có điều khiến cho Hạ Nhất Minh ngạc nhiên chính là hắn không cảm thấy lo lắng cho Kỳ Liên song ma và Động Thiên Phúc Địa mà là đang lo lắng cho Hạ gia trang.
Hắn do dự một lúc rồi cuối cùng đi tới phòng của Bách Linh Bát.
Đây là một ngôi thành ở cách Sinh Tử giới một đoạn. Sau khi Gia Đạt Nhĩ bỏ đi, Ngả Văn Bân đã đưa mọi người tới ngôi thành này.
Tại Tây Bắc, Thiên Trì nhất mạch có sự ảnh hưởng sâu rộng còn hơn cả con quái vật Linh Tiêu bảo điện ở Đại Thân. Mặc dù, cứ điểm chính thức bên ngoài của Thiên Trì nhất mạch cũng không nhiều lắm. Nhưng chỉ cần bọn họ chứng minh được thân phận của mình thì bất cứ vị thành chủ nào cũng cung kính cung cấp nhu cầu của bọn họ.
Đó cũng là tích lũy mấy ngàn năm qua của thế lực lớn nhất vùng Tây Bắc.
Sau khi Hạ Nhất Minh đánh bại Gia Đạt Nhĩ cùng với việc nói ra chuyện bản thân tức giận mà xông vào bộ tộc Đồ Đằng đánh chết đại thánh giả thử tộc. Tất cả những chuyện đó khiến cho đám tôn giả đồng hành với hắn lại càng thêm kính sợ.Trong mắt của bọn họ lúc này Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn ở một cảnh giới khác với bản thân. Thực lực chênh lệch quá nhiều khiến cho mọi người cảm thấy tuyệt vọng.
Khi vừa tới thành thị, Vũ Mạc Phi lập tức cùng với hai người Vũ gia vội vã cáo từ. Nếu như trước đây, Ngả Văn Bân chắc chắn sẽ tìm mọi cách giữ lại, nhưng đến bây giờ, hắn cũng chẳng mặn cũng chẳng nhạt. Sau khi nói xong vài câu liền để cho họ đi.
Đối với biểu hiện của Vũ Mạc Phi, Ngả Văn Bân quả thực rất khó chịu vì vậy cũng chẳng thèm giữ.
Nhưng ngoại trừ ba người nhà Vũ gia, những người còn lại đều biển hiện muốn cùng với Hạ Nhất Minh giao hảo. Họ muốn nhân cơ hội này tăng thêm một chút tình cảm đối với hắn.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc thì trời cũng đã tối. Ngả Văn Bân liền đi tới chỗ Hạ Nhất Minh. Hắn vừa cười, vừa nói:
- Chúc mừng Hạ huynh! Lần này tin tức của Hạ huynh đột phá cực hạn mà truyền về sơn môn chắc chắn sẽ gây ra một sự chấn động.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu. Trong lòng hắn thực sự không hề muốn rắc rối như vậy.
- Ngả huynh! Ngày mai ta muốn trở về Hạ gia trang. - Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, nói:
- Ta ra ngoài cũng đã lâu rồi nên muốn trở về sớm một chút.
Sắc mặt Ngả Văn Bân hơi thay đổi vội vàng nói:
- Hạ huynh! Hôm nay, bộ tộc Đồ Đằng đã cùng với ngươi giải ước. Bọn họ đã nói rõ là không còn oán cừu gì với ngươi nữa. Như thế, Hạ gia trang liền vững như Thái Sơn, chẳng còn gì nguy hiểm. Sao ngươi phải trở về nhanh như thế làm gì?
Hạ Nhất Minh khoát tay, nói:
- Nói thì nói như thế. Nhưng không biết tại sao ta lại vẫn có một cảm giác gì đó. Giống như sắp có chuyện gì không hay xảy ra.
Ngả Văn Bân do dự một chút rồi nói:
- Hạ huynh! Chúng ta với bộ tộc Đồ Đằng cũng qua lại ít nhất cùng cả ngàn năm. Có thể nói bọn họ vô cùng coi trọng danh dự.
Mặc dù hắn cũng không tiếp tục khuyên can nữa nhanh lại chuyển sang cách này để chứng minh ý định của mình. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Từ sau khi biết về Sinh Tử giới, sự hiểu biết của Hạ Nhất Minh đối với bộ tộc Đồ Đằng tương đối sâu.
Bọn họ một khi đã nói ra thì chắc như đinh đóng cột. Tuyệt đối không bao giờ nuốt lời.
Có điều, bọn họ phải làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Là người sống cùng linh thú nên cho dù tâm tính của họ có thế nào đi nữa thì cũng luôn phải giữ được chữ tín hàng đầu. Nếu ngay cả điều này cũng không làm được thì bọn họ sẽ không thể lấy được lòng tin của linh thú. Chưa nói tới đám linh thú có linh trí như người.
Vì thế mà Hạ Nhất Minh biết rõ chút ân oán của hai bên đã lùi vào dĩ vãng. Một tia sáng trong mắt chợt lóe lên, Hạ Nhất Minh nói:
- Ngả huynh! Lần này, bộ tộc Đồ Đằng bị mất mặt mũi rất nặng. Tiểu đệ cứ tưởng bọn họ sẽ không chịu từ bỏ ý định. Nhưng không ngờ bọn họ lại có thể ra quyết định nhanh chóng như vậy là vì sao?
Ngả Văn Bân cười khổ một tiếng, nói:
- Lão phu cũng không biết. Bộ tộc Đồ Đằng luôn làm việc ra ngoài dự đoán của mọi người. Mấy trăm năm trước, nếu không phải bọn họ đột nhiên nổi điên cướp đoạt bảo vật của những người tiến vào Sinh Tử giới thì mọi người cũng chẳng có tức giận mà cướp Sinh Tử giới từ trong tay bọn họ trở về.
Nói đến việc này, Hạ Nhất Minh liền nhếch mép cười. Tộc nhân bộ tộc Đồ Đằng làm vậy thật đúng là cuồng ngạo, chẳng biết bọn họ suy nghĩ cái gì. Nhưng có điều, những chuyện ngu ngốc như vậy mà bọn họ còn có thể làm được thì chuyện hôm nay đột nhiên giải ước cũng chẳng có gì là lạ.
- Hạ huynh! Hôm nay, thân phận của ngươi đã là đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Ở vùng Tây Bắc, thân phận của ngươi đã vô cùng cao quý. Hơn nữa, với thực lực của ngươi... - Ngả Văn Bân dừng lại một chút rồi cười khổ, nói:
- Những người có thể sánh ngang với ngươi cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vì vậy ta hy vọng ngươi có thể về Thiên Trì sơn trước để gặp Thần Toán tử đại nhân một lần. - Hắn cố ý quay đầu về một hướng mà nói:
- Lão phu không muốn để cho bọn họ hiểu lầm.
Hạ Nhất Minh lập tức hiểu ngay được băn khoăn trong lòng lão. Đối với bất cứ một môn phái nào, đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên cũng đều là một trong những trụ cột.
Nếu như sau khi rời khỏi Sinh Tử giới, Hạ Nhất Minh không trở về sơn môn ngay mà lại về Hạ gia trang thì đám người Kỳ Liên song ma sẽ không khỏi cảm thấy hoài nghi. Khi đó, cho dù bọn họ có giải thích như thế nào, chỉ sợ cũng chẳng thể hết được.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh liền nhớ tới Sở Hao Châu đang ở Hạ gia trang. Chỉ cần bộ tộc Đồ Đằng không phải người tới thì với một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên ngồi ở đó, Hạ gia trang hoàn toàn vững như núi thái sơn.
Mà suy nghĩ kỹ thì cũng chẳng thể tìm được ở vùng Tây Bắc còn có thế lực nào có thể uy hiếp được đến Sở Hao Châu đang ở Hạ gia trang.
Gật đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Nếu thế, tiểu đệ xin theo ý của Ngả huynh. Trước tiên cứ về Thiên Trì đã.
Ngả Văn Bân như trút được gánh nặng trong lòng, nét mặt lập tức trở nên tươi cười. Bất chợt hắn cười ha hả, nói:
- Hạ huynh! Lần này ngươi trừ Luân Hồi chi địa trở về tìm được đồ vật tốt đúng không?
Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó hiểu ngay đó chính là di chứng sau khi mình sử dụng tấm thuẫn.
Bảo khí của thần đạo mặc dù chỉ có ở thời đại thần đạo mới xuất hiện, không ngờ hôm nay lại có thể lọt vào tay hắn hiển nhiên sẽ khiến người ta nghĩ đến Sinh Tử giới. Mà Ngả Văn Bân lại biết mình đã đi vào Luân Hồi chi địa, thì chắc chắn là đoán ngay ra được mình nhặt tấm thuẫn đó ở đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mỉm cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Lần này đi vào Luân Hồi chi địa quả thực đã tìm được tấm thuẫn. Nhưng điều khiến cho tiểu đệ vui nhất chính là có thể còn sống mà trở ra.
Ngả Văn Bân thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi nói cũng đúng. Có thể đi ra từ cái chỗ quái quỷ đó đã là chuyện quá may mắn rồi. Có tìm được gì hay không cũng chẳng hề quan trọng.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Những người chưa đi vào Luân Hồi chi đại không thể nào hiệu được sự đáng sợ của nơi này. Trước đây mấy ngàn năm, bất luận là con người hay thánh thú đều là có đi mà không có về. Nếu như Hạ Nhất Minh không có được viên đại xá lợi của thần đạo cao thủ mà chế tạo ra Ngưng Huyết nhân thì chỉ sợ hắn cũng vĩnh viễn nằm lại đó.
Nét mặt Ngả Văn Bân đột nhiên nghiêm túc, nói:
- Hạ huynh! Bọn họ có nói rằng ngươi ở trong Sinh Tử giới chẳng những không chỉ tìm điện một cái bảo khí thần đạo mà còn tìm được một cái vật phẩm không gian nữa đúng không?
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn đoán ra ngay bọn họ mà Ngả Văn Bân nhắc đến là chỉ người nào. Ngoại trừ đại tôn giả ra thì làm gì còn có ai đáng để cho hắn e ngại nữa cơ chứ?
Cau mày, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Tại sao bọn họ lại nói thế?
Ngả Văn Bân cười khổ nói:
- Trên người ngươi vốn không có cái bảo khí thần đạo đó. Nhưng khi đối chiến với Gia Đạt Nhĩ lại đột nhiên xuất hiện, liền khiến cho mọi người hoài nghi.
Mi mắt Hạ Nhất Minh giật giật mấy cái. Thì ra là vì chuyện đó. Con mắt của mấy người này đúng là quá tinh tường. Nhưng nghĩ lại, Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết nói thế nào. Cứ để cho bọn họ nghĩ vậy cũng được. Từ nay về sau, chính mình có thể sự dụng cái không gian hạng liên một cách quang minh chính đại được rồi.
- Ngả huynh! Bọn họ nói đúng. Trên người tiểu đệ quả thực có một cái vật phẩm không gian. - Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười nói.
Ngả Văn Bân vẫn giữ vẻ bình tĩnh không hề biểu hiện một chút kích động. Hàm dưỡng của lão khiến cho Hạ Nhất Minh âm thầm bội phục.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ nhúc nhích, liền cười nói:
- Song ma huynh đệ. Mời vào.
Cánh cửa mở ra quả nhiên là Kỳ Liên song ma đến đây. Ngả Văn Bân vội vàng đứng lên, cười nói:
- Song ma huynh đệ các ngươi đến tìm Hạ lão đệ để trao đổi võ đạo hay sao?
Sau khi Hạ Nhất Minh biểu hiện thực lực mạnh mẽ, chắc chắn sẽ có người để ý tới hắn. Nhưng Ngả Văn Bân không ngờ được người thứ nhất tới bái phỏng lại là Kỳ Liên song ma.
Hai huynh đệ bọn họ cùng lắc đầu. Đại ma mở miệng, nói:
- Ngả huynh! Hạ huynh! Hai huynh đệ chúng ta đến đây để cáo từ.
Ngả Văn Bân giật mình, nói:
- Song ma huynh đệ. Chẳng lẽ chúng ta chiêu đãi có gì không tốt hay sao?
Đại ma vội vàng lắc đầu, nói:
- Ngả huynh đã tận tâm tận sức rồi. Huynh đệ chúng ta vô cùng cảm kích. Nhưng quả thật có chuyện quan trọng liên quan đến truyền thừa mấy ngàn năm của bổn môn. Vì vậy mà chúng ta phải đi.
Hạ Nhất Minh và Ngả Văn Bân liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng cùng cả kinh.
Sau lưng Kỳ Liên song ma chính là Động Thiên phúc địa. Bọn họ chính là một nhánh của Ngũ Hành môn. Chuyện quan trọng liên quan đến truyền thừa mấy ngàn năm của bọn họ chỉ sợ là một chuyện lớn sẽ liên quan đến cả thiên hạ.
Bọn họ cố ý hỏi cho rõ, nhưng thấy vẻ mặt của hai huynh đệ song ma cũng biết không thể đạt được mục đích.
Kỳ Liên song ma cùng ôm quyền, tạ ơn sự khoản đãi của Thiên Trì sơn rồi vội vã ra đi.
Nhìn sau lưng bọn họ, Hạ Nhất Minh cảm thấy có chuyện gì đó không hay. Hắn ngẩng đầu nhìn lên cao, chỉ thấy từ xa mây đen đang cuồn cuộn nổi lên. Trống ngực hắn đập thình thịch, mơ hồ cảm giác được có chuyện gì sắp xảy ra. Chỉ có điều khiến cho Hạ Nhất Minh ngạc nhiên chính là hắn không cảm thấy lo lắng cho Kỳ Liên song ma và Động Thiên Phúc Địa mà là đang lo lắng cho Hạ gia trang.
Hắn do dự một lúc rồi cuối cùng đi tới phòng của Bách Linh Bát.
/1308
|