Sở Mộc vốn định im lặng nhưng trước những vị Tôn giả đại danh đỉnh đỉnh này, hắn không dám giấu giếm.
- Đệ tử đệ bọn họ đưa các ngài đi trước.
Kim Chiến Dịch cười hắc hắc, nói:
- Chúng ta rời đi còn các ngươi thế nào?
Sở Mộc cười khổ một tiếng, nói:
- Nam Hải ngân man là bá chủ đại dương. Phàm là vật bị chúng chú ý, khó lòng chạy thoát. Chúng ta lưu lại một chiếc thuyền để chúng huyết tế, có lẽ nhiều người mới có thể sống sót.
Đám người Kim Chiến Dịch liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều biết đây là sự thật. Bất quá đám người Sở Mộc lựa chọn vậy, bọn họ quả thực kinh ngạc.
Ba chiếc thuyền này không ngờ không ai chịu bỏ chạy, nếu Sở Mộc không đem môn quy Linh Tiêu Bảo Điện ra, chi sợ bọn họ lúc này còn đang tranh chấp.
Ánh mắt nhìn lại đám thủy thủ, trong mắt những người này không che giấu sợ hãi nhưng cũng mang theo oán hận, bọn họ vẫn tiếp tục công việc như bình thường.
Chỉ bằng điểm này cũng đủ để đám người Hạ Nhất Minh thay đổi cách nhìn về họ.
Ngụy Tông Tân thở dài một tiếng, nói:
- Cũng chỉ có biện pháp này.
Kim Chiến Dịch sắc mặt tái xanh, gã muốn mở miệng nhưng rốt cuộc cung không nói gì. Chỉ là khi ánh mắt nhìn những ngọn sóng lóe lên từng tia điện màu bạc càng lúc càng tới gần, khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ bả vai Kim Chiến Dịch nói:
- Kim huynh. Kỳ thực còn có biện pháp khác.
Kim Chiến Dịch lặng lẽ cười, nói:
- Không sai. Quả thật có biện pháp khác.
Sở Mộc giật mình, còn chưa chờ hắn nghĩ ra biên pháp gì, chỉ nghe " bùm" một tiếng, thân ảnh màu trắng trên thuyền đã nhảy xuống nước, hơn nữa bơi nhanh về phía đàn ngân man.
Kim Chiến Dịch biến sắc, nói:
- Hạ huynh. Bảo trư đi đâu vậy?
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn bảo trư đang vui sướng bơi lội, trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên cười, nói:
- Để nó đi xem sao.
Đám người Kim Chiến Dịch không biết rõ ràng lai lịch bảo trư, bởi vậy hết sức lo lắng. Nhưng Hạ Nhất Minh biết, nó chính là hậu duệ của Thánh Long đại nhân. Nếu không nắm chắc vài phần, nó sẽ không đi tìm chết.
Hơn nữa sau khi thấy đủ loại dị năng của bảo trư, Hạ Nhất Minh đối với tiểu tử này cũng tin tưởng hơn vài phần, có lẽ nó hống lên một tiếng cũng có thể đuổi đàn ngân man kia đi.
Nhưng sau một lát, trên mặt biển sáng lòa, ngay cả không trung cũng truyền tới âm thanh sấm chớp chói tai.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, hắn biết, bảo trư khẳng định giao tiếp thất bại, lại đắc tột với đám ngân man, bởi vậy bị những tên kia công kích.
Lúc trước hắn không lo lắng, nhưng giờ phút này nhìn mặt biển phảng phất như chỉ là sóng điện, hắn không thể bình tĩnh nữa.
Khẽ vỗ bạch mã, Hạ Nhất Minh trậm giọng nói:
- Lôi điện, chúng ta đi. Bách huynh, nơi này giao cho ngươi.
Bạch mã hí nhẹ một tiếng, nhanh chóng nhảy xuống thuyền, trực tiếp đứng trên mặt nước, chạy về phía ngân quang.
Kim Chiến Dịch ánh mắt xoay chuyển, thân hình ngoáng một cái đã muốn nhảy theo, đột nhiên gã cảm nhận được bờ vai căng cứng. Gã hoảng sợ nhìn lại đã thấy Bách Linh Bát im lặng đứng bên, một tay đưa ra nắm chặt bả vai gã.
Không biết vì sao cảm nhận trên thân thể Bách Linh Bát không có chút khí tức sinh mạng, sự giận dữ trong lòng Kim Chiến Dịch thoáng cái đã không còn.
- Bách huynh. Ngươi có gì phân phó.
Kim Chiến Dịch vẻ tươi cười nói.
- Ngươi không cần đi.
Bách Linh Bát tỉnh táo nói:
- Giao cho bọn họ được rồi.
Kim Chiến Dịch do dự hồi lâu theo sau thở dài một hơi, rốt cuộc cũng buông tha ý định chạy theo.
Lúc này thực lực của Hạ Nhất Minh đã vượt xa gã, trước khi gã tấn giai Ngũ khí Tôn giả, e rằng theo sau cũng không có tư cách.
Quay đầu nhìn chân trời xa xa, trong lòng gã thầm hạ quyết tâm.
Hai mươi năm sau, nhất định gã sẽ tấn giai Ngũ khí Tôn giả.
*****
Tốc độ Lôi điện dĩ nhiên vô cùng nhanh, nó chạy trên mặt nước cũng như trên đồng bằng vậy, một chút nghiêng ngả cũng không có.
Cơ hồ chỉ thoáng chốc, cả hai đã tới được một mảnh đại dương đầy lôi điện.
Mặc dù những tia điện này vô cùng mãnh liệt nhưng với Tổ tông lôi điện như bạch mã, những tia điện này khi tiếp xúc với bốn chân của nó, giống như bị vật gì đó ngăn cản, căn bản không thể tới gần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dưới mặt nước đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, theo sau nó nhanh chóng chui vào lòng Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh giơ bảo trư lên xem xét, trong lòng không khỏi dở khóc dở cười.
Bộ lông trắng muốt của tên tiểu tử này không ngờ phân nửa đã cháy đen, hơn nữa thân thể run rẩy không ngừng.
Bất quá huyết mạch thần thú cũng không chảy ra, ngay cả khi bị thương như vậy, tinh thần bảo trư cũng vô cùng phẫn nộ. Nó khua khua hai chân trước, miệng lầm bầm như tố cáo hành động vô lễ của đám ngân man với Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh không chút nghĩ ngợi, lập tức lấy ra vài khối Bạch thạch nhén vào miệng nó.
Rốt cuộc tên tiểu tử này chỉ hừ lạnh một tiếng rồi im lặng, Hạ Nhất Minh nhẹ vỗ lên lưng Lôi điện, nói:
- Chúng ta xem thử một chút, coi đám Nam Hải ngân man này muốn gì.
Mặt nước dưới chân Lôi điện lập tức vỡ ra, một người hai thú cứ thế chìm xuống, bắt đầu trận chiến với đám Nam Hải ngân man khủng bố.
Trên thuyền tới, Sở Mộc trợn mắt cứng lưỡi nhìn Hạ Nhất Minh chìm xuống lòng nước, ngay cả trái tim hắn cũng không khỏi trầm theo.
Ngân man kia chính là bá chủ đại dương, một hai đầu đã khó đối phó, nhưng một ngàn đầu, bất luận là đám người Hạ Nhất Minh có bao nhiêu lợi hại, e rằng cũng chết không nghi ngờ.
Khi tới tới vị Khách khanh Tôn giả duy nhất của môn phái chết trên thuyền của hắn, trái tim Sở Mộc nhất thời phát lạnh.
Kim Chiến Dịch hung hăng dậm chân, nói:
- Đi thôi.
Sở Mộc sửng sốt, mờ mịt nhìn lại.
Kim Chiến Dịch căm tức nhìn hắn, nói:
- Ra lệnh cho ba chiếc thuyền mau chóng rời xa nơi này.
Gã thu hồi ánh mắt, nhìn lại một mảnh ngân quang, thì thào nói:
- Chỉ khi chúng ta rời xa, Hạ huynh đệ mới có thể thoát nạn.
Ngay cả gã khi chứng kiến ngàn đầu ngân man này cũng không tin Hạ Nhất Minh có thể chiến thắng.
Bất quá gã biết, Hạ Nhất Minh còn có hai đầu Thánh thú cường đại, một trong số đó là Lôi điện, nếu không cần đả thương địch, chỉ cần an toàn bản thân, khẳng định không vấn đề.
Sở Mộc vội vàng ra lênh, ba chiếc thuyền nhanh chóng rời đi với tốc độ cao nhất, hoàn toàn không lưu lại chút dư lực.
Đặc biệt đám thủy thủ trên thuyền vốn tưởng chết chắc, nhưng lúc này có cơ hội thoát đị, giống như được uống tiên đan, tốc độ nhanh tới kinh người.
Mặc dù Sở Mộc không tin Hạ Nhất Minh có thể sống sót trở về nhưng sau khi nhìn vẻ mặt Kim Chiến Dịch, hắn không khỏi ôm theo một tia hi vọng.
Ngũ khí Tôn giả đại danh đỉnh đỉnh, có lẽ thật sự sẽ chạy thoát.
*****
Sau khi tiến vào lòng biển, Hạ Nhất Minh không nhịn hít vào một ngụm lãnh khí.
May là giờ phút này quanh thân thể hắn là Ngũ sắc quang mang ngăn cách nước biển, nếu không khẳng định hắn sẽ nuốt vào một bụng nước biển.
Bởi vì quan sát phía trên nên bọn họ căn bản không thể thấy rõ hình thù đám ngân man này.
Nhưng sau khi tiến vào lòng biển, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn thấy được.
Đám ngân man này hình thù như trường xa, độ dài ngắn của chúng khác nhau, có đầu năm sáu thước, cũng có đầu dài cả mười trượng.
Đương nhiên tên thủ lĩnh hẳn là dài hơn, nhưng Hạ Nhất Minh còn chưa gặp được.
Bất quá chính thức khiến Hạ Nhất Minh bực bội là, số lượng ngân man Sở mộc ước tính là hoàn toàn sai.
Ở nơi này đâu chỉ có ngàn đầu, cả vạn đầu cũng có lẽ.
Nếu như đám ngân man này trên mặt đất, chỉ cần hơi có kinh nghiệm sẽ không đánh giá sai, nhưng chúng ẩn thân dưới nước, cho dù thủy thủ có kinh nghiệm phong phú cũng có khả năng nhìn lầm.
Ánh mắt quan sát, Hạ Nhất Minh thử thả ý niệm dò xét, bất quá sắc mặt hắn càng khó coi hơn.
Thực lực đám ngân man này nằm ngoài dự tính của hắn, đám tia điện màu bạc không ngờ ẩn chứa lực lượng cường đại, khiến ý niệm của hắn không thể xuyên thấu mà dò xét tình hình.
Khẽ hừ một tiếng, Hạ Nhất Minh thu hồi ý niệm, cổ tay phất lên, Ngũ sắc quang mang càng phát sáng rực rỡ.
Hắn lập tức ngưng xuất năm đóa hoa hữu hình, theo sau khối hợp với Ngũ hành không gian hình thành vòng bảo hộ. Với sức phòng ngự này, nếu không phải Nhân đạo đỉnh cấp cường giả đừng mong phá vỡ.
Tia điện của ngân man quả thật đáng sợ, nhưng chỉ dựa vào lực lượng đơn thuần không mang tính khéo léo, đừng mong đột phá phòng nhự này.
Khi Ngũ sắc quang mang bao trùm bọn họ, cánh tay Hạ Nhất Minh lần nữa vung lên, thanh trường kiếm trong suốt nhất thời bay ra, tung hoành trong đám ngân man đang tiến tới.
Đầu ngân man gần đó đang phát điện đột nhiên thân thể run lên, theo sau tách thành hai nửa, để lại trong lòng nước một mảnh đỏ tươi là máu.
Đây là kiếm đầu tiên của Hạ Nhất Minh chủ động ra tay khiêu khích đàn ngân man này.
Bởi vì số lượng ngân man quá nhiều, mà Hạ Nhất Minh chỉ có một người hai thú, dưới đáy biển bao la, muốn ngăn chặn tất cả là không thể.
Vì kéo dài thời gian cho ba chiếc thuyền chạy trốn, Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể ra tay tàn nhẫn, hấp dẫn sự chú ý của đàn ngân man lên bản thân.
Quả nhiên sau khi đầu ngân man đầu tiên chìm xuống, đám ngân man còn lại như bị kích thích thật lớn, thân thể chúng bắt đầu bộc phát ngân quang cường đại hơn.
Vạn đầu ngân man phát điện cùng lúc, cảnh tượng này tráng lệ cỡ nào?
Hạ Nhất Minh trong lòng cười khổ, nhiệm vụ đoạn hậu này e rằng cũng không ổn rồi.
- Đệ tử đệ bọn họ đưa các ngài đi trước.
Kim Chiến Dịch cười hắc hắc, nói:
- Chúng ta rời đi còn các ngươi thế nào?
Sở Mộc cười khổ một tiếng, nói:
- Nam Hải ngân man là bá chủ đại dương. Phàm là vật bị chúng chú ý, khó lòng chạy thoát. Chúng ta lưu lại một chiếc thuyền để chúng huyết tế, có lẽ nhiều người mới có thể sống sót.
Đám người Kim Chiến Dịch liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều biết đây là sự thật. Bất quá đám người Sở Mộc lựa chọn vậy, bọn họ quả thực kinh ngạc.
Ba chiếc thuyền này không ngờ không ai chịu bỏ chạy, nếu Sở Mộc không đem môn quy Linh Tiêu Bảo Điện ra, chi sợ bọn họ lúc này còn đang tranh chấp.
Ánh mắt nhìn lại đám thủy thủ, trong mắt những người này không che giấu sợ hãi nhưng cũng mang theo oán hận, bọn họ vẫn tiếp tục công việc như bình thường.
Chỉ bằng điểm này cũng đủ để đám người Hạ Nhất Minh thay đổi cách nhìn về họ.
Ngụy Tông Tân thở dài một tiếng, nói:
- Cũng chỉ có biện pháp này.
Kim Chiến Dịch sắc mặt tái xanh, gã muốn mở miệng nhưng rốt cuộc cung không nói gì. Chỉ là khi ánh mắt nhìn những ngọn sóng lóe lên từng tia điện màu bạc càng lúc càng tới gần, khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ bả vai Kim Chiến Dịch nói:
- Kim huynh. Kỳ thực còn có biện pháp khác.
Kim Chiến Dịch lặng lẽ cười, nói:
- Không sai. Quả thật có biện pháp khác.
Sở Mộc giật mình, còn chưa chờ hắn nghĩ ra biên pháp gì, chỉ nghe " bùm" một tiếng, thân ảnh màu trắng trên thuyền đã nhảy xuống nước, hơn nữa bơi nhanh về phía đàn ngân man.
Kim Chiến Dịch biến sắc, nói:
- Hạ huynh. Bảo trư đi đâu vậy?
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn bảo trư đang vui sướng bơi lội, trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên cười, nói:
- Để nó đi xem sao.
Đám người Kim Chiến Dịch không biết rõ ràng lai lịch bảo trư, bởi vậy hết sức lo lắng. Nhưng Hạ Nhất Minh biết, nó chính là hậu duệ của Thánh Long đại nhân. Nếu không nắm chắc vài phần, nó sẽ không đi tìm chết.
Hơn nữa sau khi thấy đủ loại dị năng của bảo trư, Hạ Nhất Minh đối với tiểu tử này cũng tin tưởng hơn vài phần, có lẽ nó hống lên một tiếng cũng có thể đuổi đàn ngân man kia đi.
Nhưng sau một lát, trên mặt biển sáng lòa, ngay cả không trung cũng truyền tới âm thanh sấm chớp chói tai.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, hắn biết, bảo trư khẳng định giao tiếp thất bại, lại đắc tột với đám ngân man, bởi vậy bị những tên kia công kích.
Lúc trước hắn không lo lắng, nhưng giờ phút này nhìn mặt biển phảng phất như chỉ là sóng điện, hắn không thể bình tĩnh nữa.
Khẽ vỗ bạch mã, Hạ Nhất Minh trậm giọng nói:
- Lôi điện, chúng ta đi. Bách huynh, nơi này giao cho ngươi.
Bạch mã hí nhẹ một tiếng, nhanh chóng nhảy xuống thuyền, trực tiếp đứng trên mặt nước, chạy về phía ngân quang.
Kim Chiến Dịch ánh mắt xoay chuyển, thân hình ngoáng một cái đã muốn nhảy theo, đột nhiên gã cảm nhận được bờ vai căng cứng. Gã hoảng sợ nhìn lại đã thấy Bách Linh Bát im lặng đứng bên, một tay đưa ra nắm chặt bả vai gã.
Không biết vì sao cảm nhận trên thân thể Bách Linh Bát không có chút khí tức sinh mạng, sự giận dữ trong lòng Kim Chiến Dịch thoáng cái đã không còn.
- Bách huynh. Ngươi có gì phân phó.
Kim Chiến Dịch vẻ tươi cười nói.
- Ngươi không cần đi.
Bách Linh Bát tỉnh táo nói:
- Giao cho bọn họ được rồi.
Kim Chiến Dịch do dự hồi lâu theo sau thở dài một hơi, rốt cuộc cũng buông tha ý định chạy theo.
Lúc này thực lực của Hạ Nhất Minh đã vượt xa gã, trước khi gã tấn giai Ngũ khí Tôn giả, e rằng theo sau cũng không có tư cách.
Quay đầu nhìn chân trời xa xa, trong lòng gã thầm hạ quyết tâm.
Hai mươi năm sau, nhất định gã sẽ tấn giai Ngũ khí Tôn giả.
*****
Tốc độ Lôi điện dĩ nhiên vô cùng nhanh, nó chạy trên mặt nước cũng như trên đồng bằng vậy, một chút nghiêng ngả cũng không có.
Cơ hồ chỉ thoáng chốc, cả hai đã tới được một mảnh đại dương đầy lôi điện.
Mặc dù những tia điện này vô cùng mãnh liệt nhưng với Tổ tông lôi điện như bạch mã, những tia điện này khi tiếp xúc với bốn chân của nó, giống như bị vật gì đó ngăn cản, căn bản không thể tới gần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dưới mặt nước đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, theo sau nó nhanh chóng chui vào lòng Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh giơ bảo trư lên xem xét, trong lòng không khỏi dở khóc dở cười.
Bộ lông trắng muốt của tên tiểu tử này không ngờ phân nửa đã cháy đen, hơn nữa thân thể run rẩy không ngừng.
Bất quá huyết mạch thần thú cũng không chảy ra, ngay cả khi bị thương như vậy, tinh thần bảo trư cũng vô cùng phẫn nộ. Nó khua khua hai chân trước, miệng lầm bầm như tố cáo hành động vô lễ của đám ngân man với Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh không chút nghĩ ngợi, lập tức lấy ra vài khối Bạch thạch nhén vào miệng nó.
Rốt cuộc tên tiểu tử này chỉ hừ lạnh một tiếng rồi im lặng, Hạ Nhất Minh nhẹ vỗ lên lưng Lôi điện, nói:
- Chúng ta xem thử một chút, coi đám Nam Hải ngân man này muốn gì.
Mặt nước dưới chân Lôi điện lập tức vỡ ra, một người hai thú cứ thế chìm xuống, bắt đầu trận chiến với đám Nam Hải ngân man khủng bố.
Trên thuyền tới, Sở Mộc trợn mắt cứng lưỡi nhìn Hạ Nhất Minh chìm xuống lòng nước, ngay cả trái tim hắn cũng không khỏi trầm theo.
Ngân man kia chính là bá chủ đại dương, một hai đầu đã khó đối phó, nhưng một ngàn đầu, bất luận là đám người Hạ Nhất Minh có bao nhiêu lợi hại, e rằng cũng chết không nghi ngờ.
Khi tới tới vị Khách khanh Tôn giả duy nhất của môn phái chết trên thuyền của hắn, trái tim Sở Mộc nhất thời phát lạnh.
Kim Chiến Dịch hung hăng dậm chân, nói:
- Đi thôi.
Sở Mộc sửng sốt, mờ mịt nhìn lại.
Kim Chiến Dịch căm tức nhìn hắn, nói:
- Ra lệnh cho ba chiếc thuyền mau chóng rời xa nơi này.
Gã thu hồi ánh mắt, nhìn lại một mảnh ngân quang, thì thào nói:
- Chỉ khi chúng ta rời xa, Hạ huynh đệ mới có thể thoát nạn.
Ngay cả gã khi chứng kiến ngàn đầu ngân man này cũng không tin Hạ Nhất Minh có thể chiến thắng.
Bất quá gã biết, Hạ Nhất Minh còn có hai đầu Thánh thú cường đại, một trong số đó là Lôi điện, nếu không cần đả thương địch, chỉ cần an toàn bản thân, khẳng định không vấn đề.
Sở Mộc vội vàng ra lênh, ba chiếc thuyền nhanh chóng rời đi với tốc độ cao nhất, hoàn toàn không lưu lại chút dư lực.
Đặc biệt đám thủy thủ trên thuyền vốn tưởng chết chắc, nhưng lúc này có cơ hội thoát đị, giống như được uống tiên đan, tốc độ nhanh tới kinh người.
Mặc dù Sở Mộc không tin Hạ Nhất Minh có thể sống sót trở về nhưng sau khi nhìn vẻ mặt Kim Chiến Dịch, hắn không khỏi ôm theo một tia hi vọng.
Ngũ khí Tôn giả đại danh đỉnh đỉnh, có lẽ thật sự sẽ chạy thoát.
*****
Sau khi tiến vào lòng biển, Hạ Nhất Minh không nhịn hít vào một ngụm lãnh khí.
May là giờ phút này quanh thân thể hắn là Ngũ sắc quang mang ngăn cách nước biển, nếu không khẳng định hắn sẽ nuốt vào một bụng nước biển.
Bởi vì quan sát phía trên nên bọn họ căn bản không thể thấy rõ hình thù đám ngân man này.
Nhưng sau khi tiến vào lòng biển, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn thấy được.
Đám ngân man này hình thù như trường xa, độ dài ngắn của chúng khác nhau, có đầu năm sáu thước, cũng có đầu dài cả mười trượng.
Đương nhiên tên thủ lĩnh hẳn là dài hơn, nhưng Hạ Nhất Minh còn chưa gặp được.
Bất quá chính thức khiến Hạ Nhất Minh bực bội là, số lượng ngân man Sở mộc ước tính là hoàn toàn sai.
Ở nơi này đâu chỉ có ngàn đầu, cả vạn đầu cũng có lẽ.
Nếu như đám ngân man này trên mặt đất, chỉ cần hơi có kinh nghiệm sẽ không đánh giá sai, nhưng chúng ẩn thân dưới nước, cho dù thủy thủ có kinh nghiệm phong phú cũng có khả năng nhìn lầm.
Ánh mắt quan sát, Hạ Nhất Minh thử thả ý niệm dò xét, bất quá sắc mặt hắn càng khó coi hơn.
Thực lực đám ngân man này nằm ngoài dự tính của hắn, đám tia điện màu bạc không ngờ ẩn chứa lực lượng cường đại, khiến ý niệm của hắn không thể xuyên thấu mà dò xét tình hình.
Khẽ hừ một tiếng, Hạ Nhất Minh thu hồi ý niệm, cổ tay phất lên, Ngũ sắc quang mang càng phát sáng rực rỡ.
Hắn lập tức ngưng xuất năm đóa hoa hữu hình, theo sau khối hợp với Ngũ hành không gian hình thành vòng bảo hộ. Với sức phòng ngự này, nếu không phải Nhân đạo đỉnh cấp cường giả đừng mong phá vỡ.
Tia điện của ngân man quả thật đáng sợ, nhưng chỉ dựa vào lực lượng đơn thuần không mang tính khéo léo, đừng mong đột phá phòng nhự này.
Khi Ngũ sắc quang mang bao trùm bọn họ, cánh tay Hạ Nhất Minh lần nữa vung lên, thanh trường kiếm trong suốt nhất thời bay ra, tung hoành trong đám ngân man đang tiến tới.
Đầu ngân man gần đó đang phát điện đột nhiên thân thể run lên, theo sau tách thành hai nửa, để lại trong lòng nước một mảnh đỏ tươi là máu.
Đây là kiếm đầu tiên của Hạ Nhất Minh chủ động ra tay khiêu khích đàn ngân man này.
Bởi vì số lượng ngân man quá nhiều, mà Hạ Nhất Minh chỉ có một người hai thú, dưới đáy biển bao la, muốn ngăn chặn tất cả là không thể.
Vì kéo dài thời gian cho ba chiếc thuyền chạy trốn, Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể ra tay tàn nhẫn, hấp dẫn sự chú ý của đàn ngân man lên bản thân.
Quả nhiên sau khi đầu ngân man đầu tiên chìm xuống, đám ngân man còn lại như bị kích thích thật lớn, thân thể chúng bắt đầu bộc phát ngân quang cường đại hơn.
Vạn đầu ngân man phát điện cùng lúc, cảnh tượng này tráng lệ cỡ nào?
Hạ Nhất Minh trong lòng cười khổ, nhiệm vụ đoạn hậu này e rằng cũng không ổn rồi.
/1308
|