Sắc mặt Phất Lan Khắc Lâm cùng với Gia Phỉ Nhĩ Đức đã sớm trở nên vô cùng khó coi, trong lòng bọn họ thậm chí đã sớm nghĩ tới việc bỏ chạy. Nhưng không biết vì sao, khi bọn hắn thấy được đôi mắt của Vũ gia lão tổ không có chút tâm tình nào ba động, trong lòng bọn họ đều sinh ra cảm giác đó chính là một khi tình trạng Quang Ám hợp bích bị phá giải thì khẳng định sẽ bị hắn giết chết ngay tại chỗ.
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, trong mấy trăm năm qua đã từng vô số lần bọn họ tìm được đường sống trong cái chết
Nhưng mà biểu hiện của Vũ gia lão tổ đã làm cho người ta quá mức sợ hãi đi.
Chỉ giơ một cánh tay lên đã khiến cho thiên địa chi lực xảy ra biến hóa nghiêng trời, mà loại biểu hiện này chính là bọn họ đã từng vô số lần đọc qua những cổ tịch ghi lại.
Chỉ có người trong thần đạo thì bọn họ mới có khả năng điều động thiên địa chi lực cường đại như vậy.
Giờ khắc này, bọn họ cũng không để ý tới mặt mũi mà muốn đào tẩu, về phần có thuận lợi chạy thoát hay không thì phải xem vận khí của bọn họ.
Nhưng mà, lúc này mọi việc dường như đã chậm, bởi vì cánh tay làm cho bọn họ sợ hãi rốt cuộc đã được chém xuống. Ngay khi bọn họ cảm nhận được áp lực cường đại ở khắp mọi nơi, hai vị cường giả phương Tây cuối cùng đã đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng, bọn họ toàn lực triệu tập lực lượng của bản thân, Quang Ám chi lực được phát huy tới tình trạng cực điểm.
Thế nhưng, tất cả tựa hồ như đều phí công, chênh lệch giữa song phương quá lớn, không có bất cứ điều gì có thể bù đắp lại được.
Theo cánh tay Vũ gia lão tổ hạ xuống, từ không trung đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang màu trắng, đạo quang mang này từ trên trời giáng xuống đem toàn bộ những thứ đang cản trở phá vỡ không chút lưu tình.
Quang Ám lực lượng cường đại vô cùng, chúng ở giữa không trung hình thành một cái kết giới to lớn. Ở bên trong , hai loại thần chi lực không ngừng vận chuyển, trùng trùng điệp điệp, tựa hồ như hình thành nên một cái thế giới đặc thù.
Tuy nhiên, khi đạo ánh sáng đó xẹt qua, thì giống như một chiếc dao cắt miếng đậu hủ, dễ dàng cắt đôi Quang Ám kết giới.
Thiên địa chi lực trong vòng trăm dặm ngưng tụ lại một chỗ khiến cho kết giới do Quang Ám lực lượng ngưng tụ thành giống như một tờ giấy, không thể chống đỡ được một chút nào.
Đạo quang mang màu trắng không hề dừng lại, mà nó vẫn tiếp tục chém xuống sâu hơn.
Nó xẹt qua một hòn đảo nhỏ ở trên biển, xẹt qua bầu trời mênh mông bát ngát....
Trong nháy mắt, hòn đảo nhỏ đang bị lửa bao phủ bắt đầu kịch liệt dao động, một khe rãnh thật lớn, rộng tới mấy trượng đột ngột xuất hiện ở trung tâm đảo, kế tiếp theo đó là vô số bụi đất bay lên tung tóe ở khắp nơi.
Cái khe càng lúc càng rộng, càng ngày càng dài, cả hòn đảo bị chấn động cũng càng lúc càng lớn....
Sau đó, đạo bạch quang tiến vào trong lòng biển.
"Ầm ầm" một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đáy biển cũng xuất hiện một cái khe rất lớn.
Mặt nước biển bị rẽ ra tạo thành một cái khe, nước ở giữa bị rẽ sang hai bên tạo thành những cột nước cao tới hơn mười trượng, thậm chí còn có nơi đạt tới hai mươi trượng.
Vùng hải vực xung quanh bị một kích cường đại đánh vào làm cho liên tục dao động mãi không ngừng.
Hạ Nhất Minh trợ mắt cứng lưỡi nhìn một màn này, trong lòng bọn họ thậm chí cảm thấy tê dại không ít.
Đây là kết quả mà con người có thể làm ra sao?
Chỉ một đòn đã có thể xé rách kết giới do Quang Ám lực lượng tạo lên, lúc này ánh mắt của Hạ Nhất Minh cũng không thèm nhìn rõ kết quả của lần giao phòng vừa rồi, mà hắn chỉ nhìn cảnh tượng xung quanh.
Giờ phút này, hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả của phương Tây tựa hồ đã bị người ta lãng quên.
Không những hòn đảo, mà ngay cả lòng biển cũng bị đạo lực lượng này chia ra làm hai. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy ở trung tâm đảo xuất hiện một cái rãnh rất lớn, giống như ai đó dùng dao cắt một miếng bánh ra làm hai nửa.
Từ trong cái rãnh một lượng lớn nước biển trào lên lấp đầy cái rãnh, chỉ nháy mắt hòn đảo đã bị chính thức chia làm hai nửa.
Cùng so sánh với Long Uy chi hống do Bách Linh Bát và Bảo Trư phối hợp thì không biết bao nhiêu lần.
Sóng biển ngoài khơi không ngừng nổi lên cũng bị loại lực lượng này ảnh hưởng, làm cho những cột sóng dâng cao hơn bình thường, mặc dù không cao tới mức hai mươi trượng như vừa nãy, nhưng mười trượng thì lại không ít, hơn nữa còn liên tiếp đánh về phía đảo nhỏ.
Những ngọn lửa đang cháy hừng hực ở bến dưới sau khi bị nhiều lần những ngọn sóng ập tới đã hoàn toàn bị dập tắt.
Cho dù là Hỏa chi thần lực, nhưng dưới tình huống không ai điều khiển thì cũng không có khả năng tồn tại.
Vô số ngọn sóng liên tục đánh về phía hòn đảo đã dập tắt toàn bộ ngọn lửa nơi đây.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới ngẩng đầu lên, hắn đưa ánh mắt không thể tin nhìn về phí trước.
Ở nơi đó, hội trưởng Hắc Ám liên minh đã bị thiếu mất một cánh tay và một cái chân, từ những vết thương của hắn có vô số những dòng máu chảy ra, ở xung quanh khu vực của hắn cũng không thấy xuất hiện một bộ phận nào cả.
Giống như những bộ phận này của hắn đột nhiên biến mất, nó đã bị thiên địa chi lực cường đại đánh cho tiêu biến đi.
Lúc này, nét mặt của hội trưởng đại nhân vô cùng thống khổ, nhưng trong ánh mắt đau khổ đấy là tràn ngập vẻ sợ hãi.
Sau khi bản thân đã cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại này, hắn không thể kiềm chế được trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi như thế này đã mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện, cho dù là lúc đối mặt với thiên hạ đệ nhất thích khách, hắn cũng không sinh ra cảm giác như lúc này.
Nhưng mà giờ phút này, trong lòng hắn không thể che dấu được cảm giác này.
Ở bên cạnh hắn, không gian thoáng ba động, một đạo nhân ảnh từ trong hư không xuất hiện. Khi người này xuất hiện, người ta mới nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, đây chính là Phất Lan Khắc Lâm - Giáo hoàng Thần điện.
Mặc dù trên người hắn không có bất cứ thươong thế nào, nhưng gương mặt thì trắng bệch không có một tia huyết sắc, không còn thấy được từ lão thần thái ung dung tiêu sái như trước nữa.
Tinh thần Hạ Nhất Minh hơi rung lên, hắn không chút do dự vỗ lên người Bạch Mã Lôi Điện, trên sừng con thánh thú này nhất thời xuất hiện một đạo lôi điện, đạo lôi điện này nhanh chóng tấn công về phía trước.
Ở trong lòng Bạch Mã, nó nhận định Phất Lan Khắc Lâm là phải toàn lực ứng phó, cho nên đạo lôi điện đánh tới không chút nào lưu tình, theo sát phía sau lôi điện lại chính ngũ hành quang mang do Hạ Nhất Minh phát ra.
Giờ phút này, hắn cũng không tiếp tục phóng thích thần chi lực lượng nữa, mà bằng vào tốc độ nhanh chóng đánh ra một kích cường đại nhất của Ngũ Hành Hoàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lôi điện và ngũ thải quang mang lao về phía Phất Lan Khắc Lâm giống như đang muốn đòi mạng lão vậy.
Nhưng mà đúng lúc này, Phất Lan Khắc Lâm lại làm ra chuyện mà người khác không thể ngờ được. Thân hình hắn thoáng lên cái đã đi ra phía sau Gia Phỉ Nhĩ Đức, Quang Minh chi trượng điểm lên phía trước đánh vào phía sau lão đối thủ của mình.
Quang Minh lực lượng nhất thời phong tỏa toàn bộ Hắc Ám lực lượng khổng lồ của Gia Phỉ Nhĩ Đức.
Nếu như là lúc bình thường, thì cho dù Phất Lan Khắc Lâm có lợi hại hơn nữa cũng không thể ám toán Gia Phỉ Nhĩ Đức, nhưng giờ phút này Gia Phỉ Nhĩ Đức rõ ràng còn chưa từ trong khiếp sợ tỉnh dậy.
Sau khi đón đỡ một kích kinh thiên đó xong, hắn chẳng những đã bị thương tật vĩnh viễn, hơn nữa cỗ lực lượng cường đại đó còn làm cho khí huyết của hắn bị đảo lộn. Đầu óc có chút mơ hồ, giống như một người bình thường bị ném vào trong phòng kín mấy giờ đồng hồ, thân thể lão có chút cảm thấy đầu váng, mắt hoa.
Cho nên khi lão kịp phải ứng lại thì Phất Lan Khắc Lâm đã thành công ám toán.
Giáo hoàng bệ hạ đưa tay lên đẩy hội trưởng đại nhân về phía trước, sau đó hắn xoay người bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất của mình.
Đạo lôi điện bắn về phía Gia Phỉ Nhĩ Đức, khi cảm nhận được tính mạng mình bị uy hiếp, vị hội trưởng đại nhân này cuối cùng đã tỉnh táo lại, lão hét lớn một tiếng. Hắc Ám lực lượng trong cơ thể trong nháy mắt được khởi động, lão có thể nhanh chóng phá vỡ cấm chế do Phất Lan Khắc Lâm bày ra, nhưng muốn bỏ chạy lại là chuyện không có khả năng.
"Ầm ầm" một tiếng nổ vang lên, lôi điện của Bạch Mã cùng với ngũ thải quang mang của Hạ Nhất Minh đánh trúng thân hình của hắn. Thân thể Gia Phỉ Nhĩ Đức giống như một con búp bê bắn lên cao, bay về phía sau một đoạn khoảng mười trượng rồi rơi xuống đất.
Đối với cường giả cấp bậc này, Hạ Nhất Minh không hề dám trễ nải, Ngũ Hành Hoàn của hắn lại một lần nữa vung lên, Thổ chi thần lực được thi triển ra giống như một viên đạn nhanh chóng xuyên qua thân thể Gia Phỉ Nhĩ Đức.
Trên ngực và bụng của hội trưởng Hắc Ám liên minh trong nháy mắt đã xuất hiện một lỗ hổng, từ đó người ta có thể nhìn thấy rõ ràng nội tạng đang lòi ra.
Tới lúc này, Hạ Nhất Minh mới ngừng lại, bị thương tổn như vậy cho dù là cường giả thần đạo chỉ sợ cũng không thoát khỏi cái chết, càng huống chi là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
"Phác...."
Thân hình Gia Phỉ Nhĩ Đức rơi xuống một mảnh đất trên hòn đảo nhỏ, máu tươi văng đi khắp nơi, cả một vùng đất bị máu nhuộm đỏ.
Thân thể vị cường giả phương Tây co quắp vài cái, thân thể khô gầy dần co rút lại.
Đôi mắt của hắn tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng quang mang dần ảm đạm đi rồi tắt hẳn.
Một đời Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả sau khi rời khỏi phương Tây cuối cùng đã ngã xuống ở vùng Nam Hải này.
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, trong mấy trăm năm qua đã từng vô số lần bọn họ tìm được đường sống trong cái chết
Nhưng mà biểu hiện của Vũ gia lão tổ đã làm cho người ta quá mức sợ hãi đi.
Chỉ giơ một cánh tay lên đã khiến cho thiên địa chi lực xảy ra biến hóa nghiêng trời, mà loại biểu hiện này chính là bọn họ đã từng vô số lần đọc qua những cổ tịch ghi lại.
Chỉ có người trong thần đạo thì bọn họ mới có khả năng điều động thiên địa chi lực cường đại như vậy.
Giờ khắc này, bọn họ cũng không để ý tới mặt mũi mà muốn đào tẩu, về phần có thuận lợi chạy thoát hay không thì phải xem vận khí của bọn họ.
Nhưng mà, lúc này mọi việc dường như đã chậm, bởi vì cánh tay làm cho bọn họ sợ hãi rốt cuộc đã được chém xuống. Ngay khi bọn họ cảm nhận được áp lực cường đại ở khắp mọi nơi, hai vị cường giả phương Tây cuối cùng đã đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng, bọn họ toàn lực triệu tập lực lượng của bản thân, Quang Ám chi lực được phát huy tới tình trạng cực điểm.
Thế nhưng, tất cả tựa hồ như đều phí công, chênh lệch giữa song phương quá lớn, không có bất cứ điều gì có thể bù đắp lại được.
Theo cánh tay Vũ gia lão tổ hạ xuống, từ không trung đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang màu trắng, đạo quang mang này từ trên trời giáng xuống đem toàn bộ những thứ đang cản trở phá vỡ không chút lưu tình.
Quang Ám lực lượng cường đại vô cùng, chúng ở giữa không trung hình thành một cái kết giới to lớn. Ở bên trong , hai loại thần chi lực không ngừng vận chuyển, trùng trùng điệp điệp, tựa hồ như hình thành nên một cái thế giới đặc thù.
Tuy nhiên, khi đạo ánh sáng đó xẹt qua, thì giống như một chiếc dao cắt miếng đậu hủ, dễ dàng cắt đôi Quang Ám kết giới.
Thiên địa chi lực trong vòng trăm dặm ngưng tụ lại một chỗ khiến cho kết giới do Quang Ám lực lượng ngưng tụ thành giống như một tờ giấy, không thể chống đỡ được một chút nào.
Đạo quang mang màu trắng không hề dừng lại, mà nó vẫn tiếp tục chém xuống sâu hơn.
Nó xẹt qua một hòn đảo nhỏ ở trên biển, xẹt qua bầu trời mênh mông bát ngát....
Trong nháy mắt, hòn đảo nhỏ đang bị lửa bao phủ bắt đầu kịch liệt dao động, một khe rãnh thật lớn, rộng tới mấy trượng đột ngột xuất hiện ở trung tâm đảo, kế tiếp theo đó là vô số bụi đất bay lên tung tóe ở khắp nơi.
Cái khe càng lúc càng rộng, càng ngày càng dài, cả hòn đảo bị chấn động cũng càng lúc càng lớn....
Sau đó, đạo bạch quang tiến vào trong lòng biển.
"Ầm ầm" một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đáy biển cũng xuất hiện một cái khe rất lớn.
Mặt nước biển bị rẽ ra tạo thành một cái khe, nước ở giữa bị rẽ sang hai bên tạo thành những cột nước cao tới hơn mười trượng, thậm chí còn có nơi đạt tới hai mươi trượng.
Vùng hải vực xung quanh bị một kích cường đại đánh vào làm cho liên tục dao động mãi không ngừng.
Hạ Nhất Minh trợ mắt cứng lưỡi nhìn một màn này, trong lòng bọn họ thậm chí cảm thấy tê dại không ít.
Đây là kết quả mà con người có thể làm ra sao?
Chỉ một đòn đã có thể xé rách kết giới do Quang Ám lực lượng tạo lên, lúc này ánh mắt của Hạ Nhất Minh cũng không thèm nhìn rõ kết quả của lần giao phòng vừa rồi, mà hắn chỉ nhìn cảnh tượng xung quanh.
Giờ phút này, hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả của phương Tây tựa hồ đã bị người ta lãng quên.
Không những hòn đảo, mà ngay cả lòng biển cũng bị đạo lực lượng này chia ra làm hai. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy ở trung tâm đảo xuất hiện một cái rãnh rất lớn, giống như ai đó dùng dao cắt một miếng bánh ra làm hai nửa.
Từ trong cái rãnh một lượng lớn nước biển trào lên lấp đầy cái rãnh, chỉ nháy mắt hòn đảo đã bị chính thức chia làm hai nửa.
Cùng so sánh với Long Uy chi hống do Bách Linh Bát và Bảo Trư phối hợp thì không biết bao nhiêu lần.
Sóng biển ngoài khơi không ngừng nổi lên cũng bị loại lực lượng này ảnh hưởng, làm cho những cột sóng dâng cao hơn bình thường, mặc dù không cao tới mức hai mươi trượng như vừa nãy, nhưng mười trượng thì lại không ít, hơn nữa còn liên tiếp đánh về phía đảo nhỏ.
Những ngọn lửa đang cháy hừng hực ở bến dưới sau khi bị nhiều lần những ngọn sóng ập tới đã hoàn toàn bị dập tắt.
Cho dù là Hỏa chi thần lực, nhưng dưới tình huống không ai điều khiển thì cũng không có khả năng tồn tại.
Vô số ngọn sóng liên tục đánh về phía hòn đảo đã dập tắt toàn bộ ngọn lửa nơi đây.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới ngẩng đầu lên, hắn đưa ánh mắt không thể tin nhìn về phí trước.
Ở nơi đó, hội trưởng Hắc Ám liên minh đã bị thiếu mất một cánh tay và một cái chân, từ những vết thương của hắn có vô số những dòng máu chảy ra, ở xung quanh khu vực của hắn cũng không thấy xuất hiện một bộ phận nào cả.
Giống như những bộ phận này của hắn đột nhiên biến mất, nó đã bị thiên địa chi lực cường đại đánh cho tiêu biến đi.
Lúc này, nét mặt của hội trưởng đại nhân vô cùng thống khổ, nhưng trong ánh mắt đau khổ đấy là tràn ngập vẻ sợ hãi.
Sau khi bản thân đã cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại này, hắn không thể kiềm chế được trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi như thế này đã mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện, cho dù là lúc đối mặt với thiên hạ đệ nhất thích khách, hắn cũng không sinh ra cảm giác như lúc này.
Nhưng mà giờ phút này, trong lòng hắn không thể che dấu được cảm giác này.
Ở bên cạnh hắn, không gian thoáng ba động, một đạo nhân ảnh từ trong hư không xuất hiện. Khi người này xuất hiện, người ta mới nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, đây chính là Phất Lan Khắc Lâm - Giáo hoàng Thần điện.
Mặc dù trên người hắn không có bất cứ thươong thế nào, nhưng gương mặt thì trắng bệch không có một tia huyết sắc, không còn thấy được từ lão thần thái ung dung tiêu sái như trước nữa.
Tinh thần Hạ Nhất Minh hơi rung lên, hắn không chút do dự vỗ lên người Bạch Mã Lôi Điện, trên sừng con thánh thú này nhất thời xuất hiện một đạo lôi điện, đạo lôi điện này nhanh chóng tấn công về phía trước.
Ở trong lòng Bạch Mã, nó nhận định Phất Lan Khắc Lâm là phải toàn lực ứng phó, cho nên đạo lôi điện đánh tới không chút nào lưu tình, theo sát phía sau lôi điện lại chính ngũ hành quang mang do Hạ Nhất Minh phát ra.
Giờ phút này, hắn cũng không tiếp tục phóng thích thần chi lực lượng nữa, mà bằng vào tốc độ nhanh chóng đánh ra một kích cường đại nhất của Ngũ Hành Hoàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lôi điện và ngũ thải quang mang lao về phía Phất Lan Khắc Lâm giống như đang muốn đòi mạng lão vậy.
Nhưng mà đúng lúc này, Phất Lan Khắc Lâm lại làm ra chuyện mà người khác không thể ngờ được. Thân hình hắn thoáng lên cái đã đi ra phía sau Gia Phỉ Nhĩ Đức, Quang Minh chi trượng điểm lên phía trước đánh vào phía sau lão đối thủ của mình.
Quang Minh lực lượng nhất thời phong tỏa toàn bộ Hắc Ám lực lượng khổng lồ của Gia Phỉ Nhĩ Đức.
Nếu như là lúc bình thường, thì cho dù Phất Lan Khắc Lâm có lợi hại hơn nữa cũng không thể ám toán Gia Phỉ Nhĩ Đức, nhưng giờ phút này Gia Phỉ Nhĩ Đức rõ ràng còn chưa từ trong khiếp sợ tỉnh dậy.
Sau khi đón đỡ một kích kinh thiên đó xong, hắn chẳng những đã bị thương tật vĩnh viễn, hơn nữa cỗ lực lượng cường đại đó còn làm cho khí huyết của hắn bị đảo lộn. Đầu óc có chút mơ hồ, giống như một người bình thường bị ném vào trong phòng kín mấy giờ đồng hồ, thân thể lão có chút cảm thấy đầu váng, mắt hoa.
Cho nên khi lão kịp phải ứng lại thì Phất Lan Khắc Lâm đã thành công ám toán.
Giáo hoàng bệ hạ đưa tay lên đẩy hội trưởng đại nhân về phía trước, sau đó hắn xoay người bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất của mình.
Đạo lôi điện bắn về phía Gia Phỉ Nhĩ Đức, khi cảm nhận được tính mạng mình bị uy hiếp, vị hội trưởng đại nhân này cuối cùng đã tỉnh táo lại, lão hét lớn một tiếng. Hắc Ám lực lượng trong cơ thể trong nháy mắt được khởi động, lão có thể nhanh chóng phá vỡ cấm chế do Phất Lan Khắc Lâm bày ra, nhưng muốn bỏ chạy lại là chuyện không có khả năng.
"Ầm ầm" một tiếng nổ vang lên, lôi điện của Bạch Mã cùng với ngũ thải quang mang của Hạ Nhất Minh đánh trúng thân hình của hắn. Thân thể Gia Phỉ Nhĩ Đức giống như một con búp bê bắn lên cao, bay về phía sau một đoạn khoảng mười trượng rồi rơi xuống đất.
Đối với cường giả cấp bậc này, Hạ Nhất Minh không hề dám trễ nải, Ngũ Hành Hoàn của hắn lại một lần nữa vung lên, Thổ chi thần lực được thi triển ra giống như một viên đạn nhanh chóng xuyên qua thân thể Gia Phỉ Nhĩ Đức.
Trên ngực và bụng của hội trưởng Hắc Ám liên minh trong nháy mắt đã xuất hiện một lỗ hổng, từ đó người ta có thể nhìn thấy rõ ràng nội tạng đang lòi ra.
Tới lúc này, Hạ Nhất Minh mới ngừng lại, bị thương tổn như vậy cho dù là cường giả thần đạo chỉ sợ cũng không thoát khỏi cái chết, càng huống chi là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
"Phác...."
Thân hình Gia Phỉ Nhĩ Đức rơi xuống một mảnh đất trên hòn đảo nhỏ, máu tươi văng đi khắp nơi, cả một vùng đất bị máu nhuộm đỏ.
Thân thể vị cường giả phương Tây co quắp vài cái, thân thể khô gầy dần co rút lại.
Đôi mắt của hắn tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng quang mang dần ảm đạm đi rồi tắt hẳn.
Một đời Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả sau khi rời khỏi phương Tây cuối cùng đã ngã xuống ở vùng Nam Hải này.
/1308
|