Quay đầu nhìn sang bên cạnh một cái, hàng lông mày của Hạ Nhất Minh hơi nhíu lại.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu thần đạo Ngưng Huyết Nhân đã thi triển ra lực lượng giống như một thần linh, thì hẳn là đầu thánh thú vương còn lại sẽ chạy trốn.
Nhưng ngoài dự đoán chính là con ngạc ngư thánh thú vương lại thu nhỏ thân thể lại, mặc dù nó không tiến hành công kích, nhưng cũng không có ý định bỏ chạy. Mà trong ánh mắt của nó tràn ngập quang mang sợ hãi nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân.
Hạ Nhất Minh tức giận hừ một tiếng, trong lòng thầm nói chẳng lẽ đầu thánh thú vương này đã nhìn ra được một chút bí ẩn trong đó?
Thần đạo Ngưng Huyết Nhân chỉ tiện tay đánh một đòn đã có uy lực thiên hạ vô song, nhưng sau một kích đó thì trong phương viên trăm dặm thiên địa chi khí đều khô kiệt, không còn khả năng đánh ra kích thứ hai. Hơn nữa loại thiên địa chi khí tiêu hao hầu như không còn đối với người tu luyện mà nói sẽ trở thành gánh nặng quá lớn. Do bọn họ không thể tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí để bổ sung cho tiêu hao, nên Hạ Nhất Minh cũng không muốn tốn thêm nhiều công phu để giết chết đầu thánh thú vương này.
Đối với hắn mà nói thì lúc này không có gì trọng yếu hơn việc đuổi theo Phất Lan Khắc Lâm.
Chỉ là khi nhìn thấy đầu thánh thú vương đang ngơ ngác này, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than nhẹ một tiếng, hắn vỗ lên Bạch Mã, một người một thú lại tỏa ra khí thế cường đại.
Nếu gia hỏa này vẫn tiếp tục không đi, như vậy hắn cũng chỉ đành chấp nhận hao hết chân khí cũng phải lưu nó lại. Về phần phải bù đắp chân khí hao tổn, chỉ sợ khi rời khỏi trăm dặm mới quyết định.
"Hống...."
Tựa hồ như cảm ứng được uy hiếp phát ra từ người Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện, đầu hải ngoại thánh thú vương này liền mở ra chiếc miệng đỏ như máu kếu lên một tiếng thật to. Tuy nhiên tiếng kêu này của nó lại không hề làm cho Hạ Nhất Minh có cảm giác bị khiêu khích, mà ngược lại bên trong đó còn bao hàm ý tứ thần phục.
Hơi giật mình, Hạ Nhất Minh vội vàng kẹp chân vào bụng Bạch Mã, để Bạch Mã tạm thời đình chỉ việc tích tụ lôi điện.
Hắn nhìn chằm chằm vào đầu thánh thú vương, chỉ thấy đôi mắt đen thui của nó nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân. Chiếc đầu của nó áp xuống hai chân trước, mặc dù há tô miệng kêu lên, nhưng khí tức lại không có nửa điểm bạo phát. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân, con khôi lỗi này vẫn giống như trước, ở trên người nó không có bộc phát ra khí tức vương giả. Gương mặt thì lạnh lùng không có nửa điểm tình cảm, nếu như không phải đang đứng lơ lửng trên không trung thì so với Bách Linh Bát còn giống một pho tượng hơn.
- Bạch huynh, ngươi nghe có hiểu nó nói gì không? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
- Ngôn ngữ của nó cũng không phức tạp. - Bách Linh Bát từ từ nói:
- Trong tư liệu sưu tầm của ta cũng có loại ngôn ngữ này.
- Ách! Ngươi hỏi nó tại sao không bỏ trốn xem? - Hạ Nhất Minh sảng khoái hỏi.
Thánh thú vương có trí tuệ cực cao, điểm này chỉ cần nhìn lúc nó cùng Hạ Nhất Minh giao thủ là có thể dễ dàng đoán được. Chỉ cần thấy hơi chút khác thường liền xoay người bỏ chạy, hơi giống với thiên hạ đệ nhất thích khách Hoàng Tuyền lão tổ. Nhưng lúc này đầu thánh thú vương lại không hề giống với bình thường, tự nhiên là Hạ Nhất Minh có chút tò mò hỏi.
- Hống.....
- Hống.....
Từ trong miệng Bách Linh Bát cũng phát ra một loại âm thanh giống như của ngạc ngư thánh thú. Đầu thánh thú vương này đối với việc Bách Linh Bát có thể hiểu ngôn ngữ của nó tựa hồ cũng không thấy kỳ quái, mà nó trao đổi với hắn một cách tự nhiên.
Sau một lát, đôi mắt giống như bảo thạch của Bách Linh Bát sáng lên.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi rùng mình, hắn biết chỉ có lúc gặp đại sự Bách Linh Bát mới có biều hiện này.
- Nó nói thế nào?
- Nó nói thần đạo Ngưng Huyết Nhân là thần đảo chi vương, đối hành động mạo phạm vừa nãy nó rất lo lắng. - Ngữ điệu của Bách Linh Bát mang theo loại cảm giác kỳ dị hiếm thấy.
- Cái gì mà thần đảo chi vương? - Hạ Nhất Minh không hiểu hỏi.
- Bên ngoài hải ngoại có một hòn đảo nhỏ, đám thánh thú vương gọi đó là thần đảo. Trên thần đảo có một nhân vật thần thông quảng đại, thực lực tương đương với thần đạo Ngưng Huyết Nhân.
Hạ Nhất Minh hít một hơi khí lạnh, hắn lập tức nói:
- Điều này không có khả năng.
Thần đạo Ngưng Huyết Nhân thi triển ra thực lực là thần chi lực lượng chính thức.
Trong nháy mắt hấp thu thiên địa chi lực khổng lồ, đem chúng phát ra một kích khai *** liệt hải, long trời lở đất.....
Đứng trước cỗ lực lượng này, bất cứ loại lực lượng nào dưới thần đạo, cho dù là Gia Phỉ Nhĩ Đức cùng Phất Lan Khắc Lâm phóng xuất ra Quang Ám hợp bích cũng không có khả năng chống cự.
Có lẽ Quang Ám hợp bích là loại lực lượng cũng không hề kém hơn thần đạo chi lực của thần đạo Ngưng Huyết Nhân, nhưng cường độ lực lượng của song phương lại chênh lệch quá lớn.
Hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả dù có đem tất cả các loại lực lượng của bản thân thi triển ra thì cũng không có cách nào chống lại thiên địa chi khí trong vòng trăm dặm tụ lại.
Nhưng mà khi nhìn thấy một màn kinh khủng vừa rồi, đầu thánh thú vương kia lại nói ở trong hải ngoại cũng có người nắm giữ thực lực như vậy. Chính vì thế mới làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng khó tin.
- Nó không nói dối. - Bách Linh Bát bình tĩnh đáp.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm chốc lát, sắc mặt của hắn dần trở nên khó coi, nếu đầu thánh thú vương này nói thật, như vậy trong hải ngoại còn có một vị cường giả thần đạo tồn tại.
Thế nhưng thần đạo đã biến mất mấy ngàn năm rồi, hơn nữa thiên địa chi khí trên đại lục đã yếu đi rất nhiều, cho nên không có khả năng sinh ra được một cường giả thần đạo nữa.
Điểm này tuyệt đối không thể nghi ngờ được.
Ở trong Sinh Tử Giới có thiên địa chi lực hùng hậu như vậy mà ngay cả Thánh Long đại nhân cũng phải thất bại trong quá trình tấn giai thành thần thú, bởi vậy mới thấy được thiên địa chi khí trên đại lục vô cùng thiếu thốn, hắn mới quả quyết thế giới này căn bản không có ai đủ khả năng tấn giai thần đạo.
Trong lòng hơi động, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, nói:
- Bách huynh, người trong thế hệ thần đạo trước liệu còn sống trên đời không?
- Không có khả năng. - Thánh âm của Bách Linh Bát không có nửa điểm dao động, nói:
- Loài người khác biệt với linh thú, dù là người trong thần đạo cũng không thể sống quá năm nghìn năm.
Hạ Nhất Minh cảm thấy có chút đau đầu, hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Bách Linh Bát.
Khoảng cách từ khi thần đạo biến mát đến nay cũng chừng năm nghìn năm lịch sử, nếu như khi đó đã là người trong thần đạo thì hôm nay khẳng định là số mệnh đã hết.
Loài người chính là loài người, khả năng sống lâu không thể giống với linh thú.
Ngẩng đầu nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân, Hạ Nhất Minh thì thào nói:
- Chẳng lẽ là thần thú có hình thể giống như loài người sao?
Chỉ có thần thú mới có khả năng sống lâu như thế, nhưng từ trong biểu hiện của đầu thánh thú vương kia có thể biết, cường giả kia có ngoại hình giống như loài người.
Đôi mắt của Bách Linh Bát lóe lên quang mang, bất quá hắn cũng không có cho ra đáp án nảo. Bởi vì chuyện phát sinh trên thế giới này cùng với thế giới của hắn hoàn toàn khác nhau, cho nên hắn không thể cung cấp đáp án chính xac được.
Nhẹ nhàng bóp hai huyệt thái dương, Hạ Nhất Minh nói:
- Bách huynh, ngươi hỏi một chút, thần đảo kia ở nơi nào?
Đầu thánh thú vương này không có khả năng vô duyên vô cơ lừa gạt bọn họ, hơn nữa có Bách Linh Bát bên cạnh muốn nói dối cũng là chuyện rất khó xảy ra.
Cho nên, ở vùng hải ngoại này rất có khả năng có một hòn đảo thần kỳ như vậy.
Sở dĩ Hạ Nhất Minh muốn hỏi rõ cũng không phải là muốn đến đó thăm dò, mà chỉ muốn tránh xa nơi đó, vĩnh viễn không muốn cùng thần đạo cường giả trong truyền thuyết phát sinh ra chuyện gì hiểu lầm.
Ít nhất, trước khi bản thân hắn có thực lực thần đạo, thì hắn không muốn làm như vậy.
Bách Linh Bát gật đầu một cái, hắn gầm nhẹ vài câu, đầu thánh thú vương không chút do dự đáp lại.
Có lẽ, đầu thánh thú vương này cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp, vì sao những người này lại hỏi như thế? Ở trong lòng nó lập tức nổi lên ý niệm bỏ chạy, nhưng cặp mắt của nó khi nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân đang lơ lửng trên cao thì suy nghĩ này lại biến mất.
Dựa theo quy củ mấy ngàn năm, lão nhân gia người đã giết một đầu thánh thú vương cho nên sẽ không làm khó hắn mới đúng.
Nghĩ tới đâ, đầu thánh thú vương lập tức đem khối đá đè nặng trong lòng bỏ xuống.
- Thần đảo cũng không ở cố định một hơi, mà nó không ngừng trôi nổi trên hải ngoại. Hễ chỗ nào xuất hiện hòn đảo đó thì bất luận đầu thánh thú nào trên hải ngoại đều phải cúi đầu nghe lệnh, không có con nào dám trái lời.
Nghe Bách Linh Bát nói lại, Hạ Nhất Minh lại càng chau mày suy nghĩ.
Một hòn đảo không ngừng trôi nổi trên biển, hòn đảo này có lực lượng thần đạo tồn tại, chuyện này mới nghe qua tựa như là một truyền thuyết a.
Nếu như không phải có Bách Linh Bát cam đoan, mà từ miệng một đại gia hỏa nào nói ra, Hạ Nhất Minh thật sự sẽ tưởng rằng đối phương đang nói dối.
Trong đầu Hạ Nhất Minh không ngừng suy nghĩ, hắn trầm giọng nói:
- Chúng nó vì sao lại từ hải ngoại đến đây?
- Bởi vì cứ cách một đoạn thời gian, người trên thần đạo lại bắt đầu giết một vài hải ngoại thánh thú. - Bách Linh Bát sau một phen gầm rú lại chậm rãi đáp:
- Các sinh vật tu luyện ở hải ngoại hơn ngàn năm đều di chuyển vào trong nội hải để tránh né sự tàn sát của thần đảo. Hơn nữa vì trả thù loài người cho nên bọn chúng không ngừng tập kích tôn giả của nhân loại.
Dừng lại một chút, Bách Linh Bát nói:
- Bất quá chúng cũng không dám quá phận, trừ phi một lượng lớn đồng bọn bị giết thì chúng mới tấn công nhân loại trên phạm vi lớn.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, sau một lúc hỏi han, cuối cùng hắn cũng giải đáp được một số nghi hoặc.
Cứ ngàn năm Băng Đảo lại xuất hiện, mà cao thủ trên thần đảo cũng vào thời gian này lạm sát hải ngoại thánh thú, mà cũng vì vậy mà hải ngoại thánh thú đành bất đắc dĩ tiến vào trong nội hải. Bọn chúng mặc dù đối với nhân loại vô cùng thù hận, nhưng vì ngại thực lực của cường giả thần đạo mà không dám buông tay đánh giết loài người, gần như chỉ đuổi giết các tôn giả của nhân loại tiến hành săn bắt thánh thú mà thôi.
Mãi cho tới khi Băng đảo biến mất, trong hải ngoại mới khôi phục lại bình thường, lúc ấy bọn chúng sẽ quay trở lại địa bàn của mình.
Hết thảy những chuyện này nghe thì thấy khó tin, nhưng nhìn đầu thánh thú vương nhu thuận trước mắt, Hạ Nhất Minh biết những điều nó nói là sự thật.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu thần đạo Ngưng Huyết Nhân đã thi triển ra lực lượng giống như một thần linh, thì hẳn là đầu thánh thú vương còn lại sẽ chạy trốn.
Nhưng ngoài dự đoán chính là con ngạc ngư thánh thú vương lại thu nhỏ thân thể lại, mặc dù nó không tiến hành công kích, nhưng cũng không có ý định bỏ chạy. Mà trong ánh mắt của nó tràn ngập quang mang sợ hãi nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân.
Hạ Nhất Minh tức giận hừ một tiếng, trong lòng thầm nói chẳng lẽ đầu thánh thú vương này đã nhìn ra được một chút bí ẩn trong đó?
Thần đạo Ngưng Huyết Nhân chỉ tiện tay đánh một đòn đã có uy lực thiên hạ vô song, nhưng sau một kích đó thì trong phương viên trăm dặm thiên địa chi khí đều khô kiệt, không còn khả năng đánh ra kích thứ hai. Hơn nữa loại thiên địa chi khí tiêu hao hầu như không còn đối với người tu luyện mà nói sẽ trở thành gánh nặng quá lớn. Do bọn họ không thể tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí để bổ sung cho tiêu hao, nên Hạ Nhất Minh cũng không muốn tốn thêm nhiều công phu để giết chết đầu thánh thú vương này.
Đối với hắn mà nói thì lúc này không có gì trọng yếu hơn việc đuổi theo Phất Lan Khắc Lâm.
Chỉ là khi nhìn thấy đầu thánh thú vương đang ngơ ngác này, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than nhẹ một tiếng, hắn vỗ lên Bạch Mã, một người một thú lại tỏa ra khí thế cường đại.
Nếu gia hỏa này vẫn tiếp tục không đi, như vậy hắn cũng chỉ đành chấp nhận hao hết chân khí cũng phải lưu nó lại. Về phần phải bù đắp chân khí hao tổn, chỉ sợ khi rời khỏi trăm dặm mới quyết định.
"Hống...."
Tựa hồ như cảm ứng được uy hiếp phát ra từ người Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện, đầu hải ngoại thánh thú vương này liền mở ra chiếc miệng đỏ như máu kếu lên một tiếng thật to. Tuy nhiên tiếng kêu này của nó lại không hề làm cho Hạ Nhất Minh có cảm giác bị khiêu khích, mà ngược lại bên trong đó còn bao hàm ý tứ thần phục.
Hơi giật mình, Hạ Nhất Minh vội vàng kẹp chân vào bụng Bạch Mã, để Bạch Mã tạm thời đình chỉ việc tích tụ lôi điện.
Hắn nhìn chằm chằm vào đầu thánh thú vương, chỉ thấy đôi mắt đen thui của nó nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân. Chiếc đầu của nó áp xuống hai chân trước, mặc dù há tô miệng kêu lên, nhưng khí tức lại không có nửa điểm bạo phát. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân, con khôi lỗi này vẫn giống như trước, ở trên người nó không có bộc phát ra khí tức vương giả. Gương mặt thì lạnh lùng không có nửa điểm tình cảm, nếu như không phải đang đứng lơ lửng trên không trung thì so với Bách Linh Bát còn giống một pho tượng hơn.
- Bạch huynh, ngươi nghe có hiểu nó nói gì không? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
- Ngôn ngữ của nó cũng không phức tạp. - Bách Linh Bát từ từ nói:
- Trong tư liệu sưu tầm của ta cũng có loại ngôn ngữ này.
- Ách! Ngươi hỏi nó tại sao không bỏ trốn xem? - Hạ Nhất Minh sảng khoái hỏi.
Thánh thú vương có trí tuệ cực cao, điểm này chỉ cần nhìn lúc nó cùng Hạ Nhất Minh giao thủ là có thể dễ dàng đoán được. Chỉ cần thấy hơi chút khác thường liền xoay người bỏ chạy, hơi giống với thiên hạ đệ nhất thích khách Hoàng Tuyền lão tổ. Nhưng lúc này đầu thánh thú vương lại không hề giống với bình thường, tự nhiên là Hạ Nhất Minh có chút tò mò hỏi.
- Hống.....
- Hống.....
Từ trong miệng Bách Linh Bát cũng phát ra một loại âm thanh giống như của ngạc ngư thánh thú. Đầu thánh thú vương này đối với việc Bách Linh Bát có thể hiểu ngôn ngữ của nó tựa hồ cũng không thấy kỳ quái, mà nó trao đổi với hắn một cách tự nhiên.
Sau một lát, đôi mắt giống như bảo thạch của Bách Linh Bát sáng lên.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi rùng mình, hắn biết chỉ có lúc gặp đại sự Bách Linh Bát mới có biều hiện này.
- Nó nói thế nào?
- Nó nói thần đạo Ngưng Huyết Nhân là thần đảo chi vương, đối hành động mạo phạm vừa nãy nó rất lo lắng. - Ngữ điệu của Bách Linh Bát mang theo loại cảm giác kỳ dị hiếm thấy.
- Cái gì mà thần đảo chi vương? - Hạ Nhất Minh không hiểu hỏi.
- Bên ngoài hải ngoại có một hòn đảo nhỏ, đám thánh thú vương gọi đó là thần đảo. Trên thần đảo có một nhân vật thần thông quảng đại, thực lực tương đương với thần đạo Ngưng Huyết Nhân.
Hạ Nhất Minh hít một hơi khí lạnh, hắn lập tức nói:
- Điều này không có khả năng.
Thần đạo Ngưng Huyết Nhân thi triển ra thực lực là thần chi lực lượng chính thức.
Trong nháy mắt hấp thu thiên địa chi lực khổng lồ, đem chúng phát ra một kích khai *** liệt hải, long trời lở đất.....
Đứng trước cỗ lực lượng này, bất cứ loại lực lượng nào dưới thần đạo, cho dù là Gia Phỉ Nhĩ Đức cùng Phất Lan Khắc Lâm phóng xuất ra Quang Ám hợp bích cũng không có khả năng chống cự.
Có lẽ Quang Ám hợp bích là loại lực lượng cũng không hề kém hơn thần đạo chi lực của thần đạo Ngưng Huyết Nhân, nhưng cường độ lực lượng của song phương lại chênh lệch quá lớn.
Hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả dù có đem tất cả các loại lực lượng của bản thân thi triển ra thì cũng không có cách nào chống lại thiên địa chi khí trong vòng trăm dặm tụ lại.
Nhưng mà khi nhìn thấy một màn kinh khủng vừa rồi, đầu thánh thú vương kia lại nói ở trong hải ngoại cũng có người nắm giữ thực lực như vậy. Chính vì thế mới làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng khó tin.
- Nó không nói dối. - Bách Linh Bát bình tĩnh đáp.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm chốc lát, sắc mặt của hắn dần trở nên khó coi, nếu đầu thánh thú vương này nói thật, như vậy trong hải ngoại còn có một vị cường giả thần đạo tồn tại.
Thế nhưng thần đạo đã biến mất mấy ngàn năm rồi, hơn nữa thiên địa chi khí trên đại lục đã yếu đi rất nhiều, cho nên không có khả năng sinh ra được một cường giả thần đạo nữa.
Điểm này tuyệt đối không thể nghi ngờ được.
Ở trong Sinh Tử Giới có thiên địa chi lực hùng hậu như vậy mà ngay cả Thánh Long đại nhân cũng phải thất bại trong quá trình tấn giai thành thần thú, bởi vậy mới thấy được thiên địa chi khí trên đại lục vô cùng thiếu thốn, hắn mới quả quyết thế giới này căn bản không có ai đủ khả năng tấn giai thần đạo.
Trong lòng hơi động, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, nói:
- Bách huynh, người trong thế hệ thần đạo trước liệu còn sống trên đời không?
- Không có khả năng. - Thánh âm của Bách Linh Bát không có nửa điểm dao động, nói:
- Loài người khác biệt với linh thú, dù là người trong thần đạo cũng không thể sống quá năm nghìn năm.
Hạ Nhất Minh cảm thấy có chút đau đầu, hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Bách Linh Bát.
Khoảng cách từ khi thần đạo biến mát đến nay cũng chừng năm nghìn năm lịch sử, nếu như khi đó đã là người trong thần đạo thì hôm nay khẳng định là số mệnh đã hết.
Loài người chính là loài người, khả năng sống lâu không thể giống với linh thú.
Ngẩng đầu nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân, Hạ Nhất Minh thì thào nói:
- Chẳng lẽ là thần thú có hình thể giống như loài người sao?
Chỉ có thần thú mới có khả năng sống lâu như thế, nhưng từ trong biểu hiện của đầu thánh thú vương kia có thể biết, cường giả kia có ngoại hình giống như loài người.
Đôi mắt của Bách Linh Bát lóe lên quang mang, bất quá hắn cũng không có cho ra đáp án nảo. Bởi vì chuyện phát sinh trên thế giới này cùng với thế giới của hắn hoàn toàn khác nhau, cho nên hắn không thể cung cấp đáp án chính xac được.
Nhẹ nhàng bóp hai huyệt thái dương, Hạ Nhất Minh nói:
- Bách huynh, ngươi hỏi một chút, thần đảo kia ở nơi nào?
Đầu thánh thú vương này không có khả năng vô duyên vô cơ lừa gạt bọn họ, hơn nữa có Bách Linh Bát bên cạnh muốn nói dối cũng là chuyện rất khó xảy ra.
Cho nên, ở vùng hải ngoại này rất có khả năng có một hòn đảo thần kỳ như vậy.
Sở dĩ Hạ Nhất Minh muốn hỏi rõ cũng không phải là muốn đến đó thăm dò, mà chỉ muốn tránh xa nơi đó, vĩnh viễn không muốn cùng thần đạo cường giả trong truyền thuyết phát sinh ra chuyện gì hiểu lầm.
Ít nhất, trước khi bản thân hắn có thực lực thần đạo, thì hắn không muốn làm như vậy.
Bách Linh Bát gật đầu một cái, hắn gầm nhẹ vài câu, đầu thánh thú vương không chút do dự đáp lại.
Có lẽ, đầu thánh thú vương này cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp, vì sao những người này lại hỏi như thế? Ở trong lòng nó lập tức nổi lên ý niệm bỏ chạy, nhưng cặp mắt của nó khi nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân đang lơ lửng trên cao thì suy nghĩ này lại biến mất.
Dựa theo quy củ mấy ngàn năm, lão nhân gia người đã giết một đầu thánh thú vương cho nên sẽ không làm khó hắn mới đúng.
Nghĩ tới đâ, đầu thánh thú vương lập tức đem khối đá đè nặng trong lòng bỏ xuống.
- Thần đảo cũng không ở cố định một hơi, mà nó không ngừng trôi nổi trên hải ngoại. Hễ chỗ nào xuất hiện hòn đảo đó thì bất luận đầu thánh thú nào trên hải ngoại đều phải cúi đầu nghe lệnh, không có con nào dám trái lời.
Nghe Bách Linh Bát nói lại, Hạ Nhất Minh lại càng chau mày suy nghĩ.
Một hòn đảo không ngừng trôi nổi trên biển, hòn đảo này có lực lượng thần đạo tồn tại, chuyện này mới nghe qua tựa như là một truyền thuyết a.
Nếu như không phải có Bách Linh Bát cam đoan, mà từ miệng một đại gia hỏa nào nói ra, Hạ Nhất Minh thật sự sẽ tưởng rằng đối phương đang nói dối.
Trong đầu Hạ Nhất Minh không ngừng suy nghĩ, hắn trầm giọng nói:
- Chúng nó vì sao lại từ hải ngoại đến đây?
- Bởi vì cứ cách một đoạn thời gian, người trên thần đạo lại bắt đầu giết một vài hải ngoại thánh thú. - Bách Linh Bát sau một phen gầm rú lại chậm rãi đáp:
- Các sinh vật tu luyện ở hải ngoại hơn ngàn năm đều di chuyển vào trong nội hải để tránh né sự tàn sát của thần đảo. Hơn nữa vì trả thù loài người cho nên bọn chúng không ngừng tập kích tôn giả của nhân loại.
Dừng lại một chút, Bách Linh Bát nói:
- Bất quá chúng cũng không dám quá phận, trừ phi một lượng lớn đồng bọn bị giết thì chúng mới tấn công nhân loại trên phạm vi lớn.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, sau một lúc hỏi han, cuối cùng hắn cũng giải đáp được một số nghi hoặc.
Cứ ngàn năm Băng Đảo lại xuất hiện, mà cao thủ trên thần đảo cũng vào thời gian này lạm sát hải ngoại thánh thú, mà cũng vì vậy mà hải ngoại thánh thú đành bất đắc dĩ tiến vào trong nội hải. Bọn chúng mặc dù đối với nhân loại vô cùng thù hận, nhưng vì ngại thực lực của cường giả thần đạo mà không dám buông tay đánh giết loài người, gần như chỉ đuổi giết các tôn giả của nhân loại tiến hành săn bắt thánh thú mà thôi.
Mãi cho tới khi Băng đảo biến mất, trong hải ngoại mới khôi phục lại bình thường, lúc ấy bọn chúng sẽ quay trở lại địa bàn của mình.
Hết thảy những chuyện này nghe thì thấy khó tin, nhưng nhìn đầu thánh thú vương nhu thuận trước mắt, Hạ Nhất Minh biết những điều nó nói là sự thật.
/1308
|