Trên đường lớn từng đoàn người đi lại không ngớt. Con đường này vốn là dẫn tới đệ nhất môn phái tại phương Đông, Linh Tiêu Bảo Điện. Mà tòa thành này có lịch sử mấy ngàn năm, dân cư vài trăm vạn cho dù cả đại lục cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mỗi ngày có vô số người chạy tới tòa thành này, bọn họ có người là môn nhân của Linh Tiêu Bảo Điện, có lái buôn từ các nơi khác, càng có nhiều tu luyện giả coi đây như Thánh địa tới triều bái.
Khi Hạ Nhất Minh cỡi bạch mã xuất hiện trên đường lớn lập tức thu hút vô số chú ý của mọi người, càng có nhiều người hướng hắn hành lễ, thậm chí có một số đệ tử linh mẫn của Linh Tiêu Bảo Điện, không ngại quỳ lạy hành lễ.
Ánh mắt thoáng nhìn qua chiếc sừng trên đầu Lôi điện, Hạ Nhất Minh nhất thời rõ ràng vấn dề xuất hiện ở đâu.
Mặc dù chưa chắc mỗi người đã nhận ra hình dạng của hắn nhưng chiếc sừng trên đầu Lôi điện đưa mắt khắp thiên hạ cũng là độc nhất vô nhịn, những người này sau khi gặp qua Lôi điện lại không đoán được hắn là ai mới kỳ lạ.
Hắn khẽ kẹp chân, Lôi điện lập tức hóa thành một đạo bạch quang trên đường lớn để lại vô số tàn ảnh.
Thần sắc mỗi người đều khác nhau nhưng ánh mắt không giấu được vẻ hưng phấn.
Lúc này có thể gặp được Khách khanh trưởng lão cao cấp nhất, đã đủ để bọn họ ra oai trước mặt đồng bọn. Mặc dù bọ họ không cùng trưởng lão đại nhân nói truyện nhưng có thể chứng kiến Thánh thú đứng đầu thiên hạ, chuyến đi này coi như không tệ.
Tốc độ Lôi điện cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã tiến tới tòa thành thị không tường thành.
Hạ Nhất Minh đã rút kinh nghiệm, hắn không dừng lại mà với tốc độ của Lôi điện, cả đoạn đường tiếp theo không đụng chạm một ai, để lại trên đường vài cơn gió thổi, nhanh chóng tiến thẳng tới Linh Tiêu Bảo Điện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đương nhiên tu luyện giả có chút thực lực sẽ mơ hồ thấy được tàn ảnh màu trắng, nhưng vì tốc độ Lôi điện thực sự quá nhanh, trừ Tôn giả trở lên, những người còn lại không có khả năng phát hiện, chỉ đảo mắt xung quanh như tìm kiếm nguyên nhân.
Lôi điện đột nhiên ngừng lại, bốn bó vững vàng đứng trên đất.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, tiểu tử này quả nhiên tinh thông, chỉ thoáng chút đã dừng tại biệt việt của Kim Chiến Dịch.
Mỗi lần Hạ Nhất Minh tới Linh Tiêu Bảo Điện đều tới nơi này trước, lần này cũng không ngoại lệ.
Hai tai run lên, trên mặt Hạ Nhất Minh lập tức mỉm cười, nếu hắn không nghe lầm, Kim Chiến Dịch đang trong phòng vận công luyện khí.
Lúc này tuy đã trở thành Tôn giả trẻ tuổi nhất Linh Tiêu Bảo Điện nhưng Kim Chiến Dịch vũng không tiến vào Thông Thiên Bảo Tháp mà lựa chọn địa phương mình quen thuộc chậm rãi tu luyện.
Mặc dù Kim Chiến Dịch cũng không có Hỗn độn thân thể như Hạ Nhất Minh nhưng thiên phú tu luyện cũng rất cao. Hơn một trăm năm mươi tuổi đã trở thành Tôn giả, cho dù tại niên đại Thần đạo cũng hiếm thấy, trên thế giới lúc này quả thực có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cả Linh Tiêu Bảo Điện đều trông vào Kim Chiến Dịch, hi vọng một ngày gã có thể trở thành vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả thứ hai trong môn phái.
Chỉ là Kim Chiến Dịch có thể bước vào hàng ngũ đỉnh cấp này hay không còn phải tùy thuộc vào cơ duyên của gã.
Nếu như cuối cùng gã không thể thu nạp Thần lực, cho dù quang hóa sáu kiện thần binh cũng không thể tiến vào cảnh giới này.
Khẽ ho một tiếng, âm thanh không lớn nhưng đối với Kim Chiến Dịch mà nói không nghi ngờ như sấm đánh trời quang, lập tức khiến gã tỉnh lại.
Thân thể khẽ động, Kim Chiến Dịch lập tức đi ra, đầu tiên khi thấy Hạ Nhất Minh, gã lập tức cười lớn, nói:
- Hạ huynh. Ta biết ngươi khẳng định sẽ trở lại.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Kim huynh. Đã xảy ra chuyện gì?
Kim Chiến Dịch chậm rãi bước tới, khi đến trước mặt Hạ Nhất Minh, gã cẩn thận đánh giá đôi chút, nói:
- Hạ huynh. Sau khi ngươi rời khỏi đảo không quay lại, hại chúng ta lo lắng không thôi.
Hạ Nhất Minh sắc mặt đỏ bừng, hắn khẽ cười nói:
- Lần trước ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn. Sau thời gian khá lâu giải quyết xong, ta cũng lập tức trở về đại lục.
Trên mặt biển hắn đuổi theo Phất Lan Khắc Lâm ròng rã một tháng, trải qua ngàn dặm đường tới thế giới phương Tây, hiển nhiên không có khả năng trở lại Nam Cương Lưu Ly Đảo.
Kim Chiến Dịch vỗ trán, thở dài nói:
- Sau khi ngươi đi không quay lại, Lưu Ly Đảo phái ra rất nhiều người tìm kiếm. Cuối cùng tại một hòn đảo hoang phát hiện vết tích chiến đấu vô cùng khó tin, hơn nữa.
Gã dừng lại một chút, do dự hồi lâu rốt cuộc nói:
- Chúng ta phát hiện một ngôi mộ mới, Trang tiền bối đích thân tới đánh giá nhưng không thể xác định thân phận đối phương.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Trang huynh không phải không thể xác định mà cơ bản không dám xác định.
Đôi mắt Kim Chiến Dịch có chút sáng lên, nói:
- Trang tiền bối khi đó ánh mắt cổ quái, nhưng bất luận chúng ta hỏi thế nào, tiền bối cũng không nói một lời.
Kỳ thực cảnh kia còn rất mới trong trí nhớ Kim Chiến Dịch. Lưu Ly Đảo Trang Mộc Nam khi nhìn thấy người kia trong phần mộ sắc mặt đại biến, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Có thể hù dọa một vị Ngũ khí Tôn giả thành bộ dạng như vậy, khẳng định thân phận người kia kinh khủng ra sao.
Đúng là vì phát hiện này, hơn nữa cả hòn đảo bị bổ làm hai nửa khiến đám người tại Nam Cương cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Theo sau từng đám cáo từ rời đi, bọn họ đem tin tức đáng sợ này truyền ra ngoài.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nhìn Kim Chiến Dịch đang vô cùng mong chờ, hắn cũng không giấu giếm, nói:
- Người này quả thực rất có lai lịch, hắn chính là Công hội trưởng Hắc ám liên minh, Gia Phỉ Nhĩ Đức.
Kim Chiến Dịch hít vào một ngụm lãnh khí, mặc dù gã trong đầu từng nghĩ qua vấn đề này nhưng là tu luyện giả, gã cũng không tin, Nhân đạo đỉnh cấp cường giả lại có thể dễ dàng vẫn lạc như vậy.
Trong lòng bọn họ, Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cơ bản không có khả năng tử vong.
- Hạ huynh. Quả nhiên ngươi ở đó.
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, nói:
- Vị Cửu Trọng Thiên này do ai giết chết?
Hạ Nhất Minh khẽ khoát tay chặn lại, nói:
- Không nên nhìn ta. Hắn gặp nguy hiểm là do Phất Lan Khắc Lâm ám toán, nếu không cũng không dễ dàng tử vong như vậy.
Những lời này tuyệt đối là thật. Nếu không phải Phất Lan Khắc Lâm âm thầm ám toán, với thực lực của Gia Phỉ Nhĩ Đức, mặc dù mất tay chân nhưng cũng không cản trở lão sử dụng thần quang phi hành.
Lấy thực lực Hắc ám cường giả mạnh nhất bỏ chạy, Hạ Nhất Minh cũng không tin tưởng có thể đuổi theo.
- Thần điện Giáo hoàng?
Kim Chiến Dịch hoài nghi hỏi. Nhân vật như vậy cũng ám toán người khác sao? Hôm nay quả nhiên được mở mắt.
Hạ Nhất Minh ba câu hai lời đem bản thân cùng hai vị cường giả phương Tây xung đột tại hòn đảo nói lại. Đương nhiên trong quá trình này hắn giản lược rất nhiều, hơn nữa đại bộ phận công lao đều đổ lên người Cát Ma Phàm Thù cùng Lôi điện.
Kim Chiến Dịch quả nhiên không hoài nghi, bất quá tốt xấu gã cũng biết, lúc này Hạ Nhất Minh cho dù giao thủ với Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cũng không thể bị thương quá nặng.
Thở thật dài một hơi, Kim Chiến Dịch cảm khái nói:
- Bốn vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, một đầu Thánh thú siêu cấp, tràng cảnh này Kim mỗ không được chứng kiến...
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
- Kim huynh ngày sau nhất định có cơ hội.
Kim Chiến Dịch khẽ gật đầu, nói:
- Không sai. Ngươi đã thành công tấn giai Cửu Trọng Thiên. Ngày sau tìm ngươi lãnh giáo sẽ tiện hơn nhiều.
Gã đột nhiên vỗ tay nói:
- Hác sư thúc từng nói qua. Khi ngươi trở lại lập tức tới gặp người. Chúng ta đi thôi.
Hạ Nhất Minh khẽ vỗ trán, đem bạch mã cùng bảo trư để lại căn phòng ban đầu của hắn, theo sau cùng Kim Chiến Dịch đi tới Thông Thiên Bảo Tháp.
Về phần Bách Linh Bát cùng Ngưng huyết nhân, bộ dạng hai tên này vô cùng kỳ quái, đặc biệt Thần đạo Ngưng huyết nhân có bộ dạng của Vũ gia lão tổ, vì tránh mang lại phiền toái không đáng có, Hạ Nhất Minh để họ bên ngoài Linh Tiêu Bảo Điện cũng không mang vào.
Dù sao hai bên cách nhau không xa, chỉ cần sử dụng ý niệm cùng Truy tung khí, hắn hoàn toàn có thể tùy ý liên lạc hai tên này.
Với thân phận của Hạ Nhất Minh lúc này cho dù là ngồi trong phòng chờ Hác Đồng cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn yên lặng theo Kim Chiến Dịch đi tới Thông Thiên Bảo Tháp.
Đối với hắn mà nói, Hác Đồng chính là một trưởng bối hắn vô cùng quan tâm, trước kia đã thế, bây giờ vẫn vậy, sau này càng không thay đổi.
Sau khi tiến vào Thông Thiên Bảo Tháp, trên mặt Kim Chiến Dịch lộ rõ vẻ hài lòng, Hạ huynh đệ vẫn là Hạ huynh đệ, không vì thực lực tăng lên mà trở lên tự đại.
Đương nhiên sau khi nắm giữ thực lực như vậy, cho dù là Hạ Nhất Minh bản thân không cần nhưng những người khác vẫn sẽ chủ động thay đổi thái độ.
Chính như lúc này, Hắc Đồng sau khi gặp được Kim Chiến Dịch, lập tức gọi Hứa Ngân Hà tới, xem bộ dạng của lão hoàn toàn coi Hạ Nhất Minh như khách nhân tôn quý. Ngay cả lão làm người tiếp chuyện cũng cảm thấy có chút thất lễ.
Rất nhanh Hứa Ngân Hà sau khi nhận được tin tức đã tới phòng Hác Đồng. Vị Ngũ khí Tôn giả lâu năm của Linh Tiêu Bảo Điện sau khi chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh khẽ phát ra âm thanh thở dài vô cùng phức tạp, lão hành lễ thật sâu nói:
- Chúc mừng Hạ trưởng lão đại công cáo thành. Từ nay về sau sẽ tiếu ngạo thiên hạ.
Hạ Nhất Minh khẽ cười một tiếng, nói:
- Hứa huynh quá khen. Muốn tiếu ngạo thiên hạ nói dễ vậy sao?
Tu luyện võ đạo, núi cao còn có núi cao hơn.
Trước khi tấn giai Cửu Trọng Thiên, hắn vẫn tưởng răng Nhân đạo đỉnh cấp cường giả chính là lực lượng đứng đầu, nhưng sau hành trình tới phương Tây, Hạ Nhất Minh đã bỏ suy nghĩ này khỏi đầu.
Ngoài ra từ miệng Thánh thú vương biến được Thần đảo ngoại hải, càng giống như tảng băng lớn đè nặng trong lòng hắn.
Tiếu ngạo thiên hạ, cho dù Thần đạo Ngưng huyết nhân cũng không nhất định làm được.
Mỗi ngày có vô số người chạy tới tòa thành này, bọn họ có người là môn nhân của Linh Tiêu Bảo Điện, có lái buôn từ các nơi khác, càng có nhiều tu luyện giả coi đây như Thánh địa tới triều bái.
Khi Hạ Nhất Minh cỡi bạch mã xuất hiện trên đường lớn lập tức thu hút vô số chú ý của mọi người, càng có nhiều người hướng hắn hành lễ, thậm chí có một số đệ tử linh mẫn của Linh Tiêu Bảo Điện, không ngại quỳ lạy hành lễ.
Ánh mắt thoáng nhìn qua chiếc sừng trên đầu Lôi điện, Hạ Nhất Minh nhất thời rõ ràng vấn dề xuất hiện ở đâu.
Mặc dù chưa chắc mỗi người đã nhận ra hình dạng của hắn nhưng chiếc sừng trên đầu Lôi điện đưa mắt khắp thiên hạ cũng là độc nhất vô nhịn, những người này sau khi gặp qua Lôi điện lại không đoán được hắn là ai mới kỳ lạ.
Hắn khẽ kẹp chân, Lôi điện lập tức hóa thành một đạo bạch quang trên đường lớn để lại vô số tàn ảnh.
Thần sắc mỗi người đều khác nhau nhưng ánh mắt không giấu được vẻ hưng phấn.
Lúc này có thể gặp được Khách khanh trưởng lão cao cấp nhất, đã đủ để bọn họ ra oai trước mặt đồng bọn. Mặc dù bọ họ không cùng trưởng lão đại nhân nói truyện nhưng có thể chứng kiến Thánh thú đứng đầu thiên hạ, chuyến đi này coi như không tệ.
Tốc độ Lôi điện cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã tiến tới tòa thành thị không tường thành.
Hạ Nhất Minh đã rút kinh nghiệm, hắn không dừng lại mà với tốc độ của Lôi điện, cả đoạn đường tiếp theo không đụng chạm một ai, để lại trên đường vài cơn gió thổi, nhanh chóng tiến thẳng tới Linh Tiêu Bảo Điện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đương nhiên tu luyện giả có chút thực lực sẽ mơ hồ thấy được tàn ảnh màu trắng, nhưng vì tốc độ Lôi điện thực sự quá nhanh, trừ Tôn giả trở lên, những người còn lại không có khả năng phát hiện, chỉ đảo mắt xung quanh như tìm kiếm nguyên nhân.
Lôi điện đột nhiên ngừng lại, bốn bó vững vàng đứng trên đất.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, tiểu tử này quả nhiên tinh thông, chỉ thoáng chút đã dừng tại biệt việt của Kim Chiến Dịch.
Mỗi lần Hạ Nhất Minh tới Linh Tiêu Bảo Điện đều tới nơi này trước, lần này cũng không ngoại lệ.
Hai tai run lên, trên mặt Hạ Nhất Minh lập tức mỉm cười, nếu hắn không nghe lầm, Kim Chiến Dịch đang trong phòng vận công luyện khí.
Lúc này tuy đã trở thành Tôn giả trẻ tuổi nhất Linh Tiêu Bảo Điện nhưng Kim Chiến Dịch vũng không tiến vào Thông Thiên Bảo Tháp mà lựa chọn địa phương mình quen thuộc chậm rãi tu luyện.
Mặc dù Kim Chiến Dịch cũng không có Hỗn độn thân thể như Hạ Nhất Minh nhưng thiên phú tu luyện cũng rất cao. Hơn một trăm năm mươi tuổi đã trở thành Tôn giả, cho dù tại niên đại Thần đạo cũng hiếm thấy, trên thế giới lúc này quả thực có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cả Linh Tiêu Bảo Điện đều trông vào Kim Chiến Dịch, hi vọng một ngày gã có thể trở thành vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả thứ hai trong môn phái.
Chỉ là Kim Chiến Dịch có thể bước vào hàng ngũ đỉnh cấp này hay không còn phải tùy thuộc vào cơ duyên của gã.
Nếu như cuối cùng gã không thể thu nạp Thần lực, cho dù quang hóa sáu kiện thần binh cũng không thể tiến vào cảnh giới này.
Khẽ ho một tiếng, âm thanh không lớn nhưng đối với Kim Chiến Dịch mà nói không nghi ngờ như sấm đánh trời quang, lập tức khiến gã tỉnh lại.
Thân thể khẽ động, Kim Chiến Dịch lập tức đi ra, đầu tiên khi thấy Hạ Nhất Minh, gã lập tức cười lớn, nói:
- Hạ huynh. Ta biết ngươi khẳng định sẽ trở lại.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Kim huynh. Đã xảy ra chuyện gì?
Kim Chiến Dịch chậm rãi bước tới, khi đến trước mặt Hạ Nhất Minh, gã cẩn thận đánh giá đôi chút, nói:
- Hạ huynh. Sau khi ngươi rời khỏi đảo không quay lại, hại chúng ta lo lắng không thôi.
Hạ Nhất Minh sắc mặt đỏ bừng, hắn khẽ cười nói:
- Lần trước ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn. Sau thời gian khá lâu giải quyết xong, ta cũng lập tức trở về đại lục.
Trên mặt biển hắn đuổi theo Phất Lan Khắc Lâm ròng rã một tháng, trải qua ngàn dặm đường tới thế giới phương Tây, hiển nhiên không có khả năng trở lại Nam Cương Lưu Ly Đảo.
Kim Chiến Dịch vỗ trán, thở dài nói:
- Sau khi ngươi đi không quay lại, Lưu Ly Đảo phái ra rất nhiều người tìm kiếm. Cuối cùng tại một hòn đảo hoang phát hiện vết tích chiến đấu vô cùng khó tin, hơn nữa.
Gã dừng lại một chút, do dự hồi lâu rốt cuộc nói:
- Chúng ta phát hiện một ngôi mộ mới, Trang tiền bối đích thân tới đánh giá nhưng không thể xác định thân phận đối phương.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Trang huynh không phải không thể xác định mà cơ bản không dám xác định.
Đôi mắt Kim Chiến Dịch có chút sáng lên, nói:
- Trang tiền bối khi đó ánh mắt cổ quái, nhưng bất luận chúng ta hỏi thế nào, tiền bối cũng không nói một lời.
Kỳ thực cảnh kia còn rất mới trong trí nhớ Kim Chiến Dịch. Lưu Ly Đảo Trang Mộc Nam khi nhìn thấy người kia trong phần mộ sắc mặt đại biến, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Có thể hù dọa một vị Ngũ khí Tôn giả thành bộ dạng như vậy, khẳng định thân phận người kia kinh khủng ra sao.
Đúng là vì phát hiện này, hơn nữa cả hòn đảo bị bổ làm hai nửa khiến đám người tại Nam Cương cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Theo sau từng đám cáo từ rời đi, bọn họ đem tin tức đáng sợ này truyền ra ngoài.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nhìn Kim Chiến Dịch đang vô cùng mong chờ, hắn cũng không giấu giếm, nói:
- Người này quả thực rất có lai lịch, hắn chính là Công hội trưởng Hắc ám liên minh, Gia Phỉ Nhĩ Đức.
Kim Chiến Dịch hít vào một ngụm lãnh khí, mặc dù gã trong đầu từng nghĩ qua vấn đề này nhưng là tu luyện giả, gã cũng không tin, Nhân đạo đỉnh cấp cường giả lại có thể dễ dàng vẫn lạc như vậy.
Trong lòng bọn họ, Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cơ bản không có khả năng tử vong.
- Hạ huynh. Quả nhiên ngươi ở đó.
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, nói:
- Vị Cửu Trọng Thiên này do ai giết chết?
Hạ Nhất Minh khẽ khoát tay chặn lại, nói:
- Không nên nhìn ta. Hắn gặp nguy hiểm là do Phất Lan Khắc Lâm ám toán, nếu không cũng không dễ dàng tử vong như vậy.
Những lời này tuyệt đối là thật. Nếu không phải Phất Lan Khắc Lâm âm thầm ám toán, với thực lực của Gia Phỉ Nhĩ Đức, mặc dù mất tay chân nhưng cũng không cản trở lão sử dụng thần quang phi hành.
Lấy thực lực Hắc ám cường giả mạnh nhất bỏ chạy, Hạ Nhất Minh cũng không tin tưởng có thể đuổi theo.
- Thần điện Giáo hoàng?
Kim Chiến Dịch hoài nghi hỏi. Nhân vật như vậy cũng ám toán người khác sao? Hôm nay quả nhiên được mở mắt.
Hạ Nhất Minh ba câu hai lời đem bản thân cùng hai vị cường giả phương Tây xung đột tại hòn đảo nói lại. Đương nhiên trong quá trình này hắn giản lược rất nhiều, hơn nữa đại bộ phận công lao đều đổ lên người Cát Ma Phàm Thù cùng Lôi điện.
Kim Chiến Dịch quả nhiên không hoài nghi, bất quá tốt xấu gã cũng biết, lúc này Hạ Nhất Minh cho dù giao thủ với Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cũng không thể bị thương quá nặng.
Thở thật dài một hơi, Kim Chiến Dịch cảm khái nói:
- Bốn vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, một đầu Thánh thú siêu cấp, tràng cảnh này Kim mỗ không được chứng kiến...
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
- Kim huynh ngày sau nhất định có cơ hội.
Kim Chiến Dịch khẽ gật đầu, nói:
- Không sai. Ngươi đã thành công tấn giai Cửu Trọng Thiên. Ngày sau tìm ngươi lãnh giáo sẽ tiện hơn nhiều.
Gã đột nhiên vỗ tay nói:
- Hác sư thúc từng nói qua. Khi ngươi trở lại lập tức tới gặp người. Chúng ta đi thôi.
Hạ Nhất Minh khẽ vỗ trán, đem bạch mã cùng bảo trư để lại căn phòng ban đầu của hắn, theo sau cùng Kim Chiến Dịch đi tới Thông Thiên Bảo Tháp.
Về phần Bách Linh Bát cùng Ngưng huyết nhân, bộ dạng hai tên này vô cùng kỳ quái, đặc biệt Thần đạo Ngưng huyết nhân có bộ dạng của Vũ gia lão tổ, vì tránh mang lại phiền toái không đáng có, Hạ Nhất Minh để họ bên ngoài Linh Tiêu Bảo Điện cũng không mang vào.
Dù sao hai bên cách nhau không xa, chỉ cần sử dụng ý niệm cùng Truy tung khí, hắn hoàn toàn có thể tùy ý liên lạc hai tên này.
Với thân phận của Hạ Nhất Minh lúc này cho dù là ngồi trong phòng chờ Hác Đồng cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn yên lặng theo Kim Chiến Dịch đi tới Thông Thiên Bảo Tháp.
Đối với hắn mà nói, Hác Đồng chính là một trưởng bối hắn vô cùng quan tâm, trước kia đã thế, bây giờ vẫn vậy, sau này càng không thay đổi.
Sau khi tiến vào Thông Thiên Bảo Tháp, trên mặt Kim Chiến Dịch lộ rõ vẻ hài lòng, Hạ huynh đệ vẫn là Hạ huynh đệ, không vì thực lực tăng lên mà trở lên tự đại.
Đương nhiên sau khi nắm giữ thực lực như vậy, cho dù là Hạ Nhất Minh bản thân không cần nhưng những người khác vẫn sẽ chủ động thay đổi thái độ.
Chính như lúc này, Hắc Đồng sau khi gặp được Kim Chiến Dịch, lập tức gọi Hứa Ngân Hà tới, xem bộ dạng của lão hoàn toàn coi Hạ Nhất Minh như khách nhân tôn quý. Ngay cả lão làm người tiếp chuyện cũng cảm thấy có chút thất lễ.
Rất nhanh Hứa Ngân Hà sau khi nhận được tin tức đã tới phòng Hác Đồng. Vị Ngũ khí Tôn giả lâu năm của Linh Tiêu Bảo Điện sau khi chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh khẽ phát ra âm thanh thở dài vô cùng phức tạp, lão hành lễ thật sâu nói:
- Chúc mừng Hạ trưởng lão đại công cáo thành. Từ nay về sau sẽ tiếu ngạo thiên hạ.
Hạ Nhất Minh khẽ cười một tiếng, nói:
- Hứa huynh quá khen. Muốn tiếu ngạo thiên hạ nói dễ vậy sao?
Tu luyện võ đạo, núi cao còn có núi cao hơn.
Trước khi tấn giai Cửu Trọng Thiên, hắn vẫn tưởng răng Nhân đạo đỉnh cấp cường giả chính là lực lượng đứng đầu, nhưng sau hành trình tới phương Tây, Hạ Nhất Minh đã bỏ suy nghĩ này khỏi đầu.
Ngoài ra từ miệng Thánh thú vương biến được Thần đảo ngoại hải, càng giống như tảng băng lớn đè nặng trong lòng hắn.
Tiếu ngạo thiên hạ, cho dù Thần đạo Ngưng huyết nhân cũng không nhất định làm được.
/1308
|