Vũ Thế Đầu Đệ

Chương 4

/12


Đồng Ngôn cầm áp phích bảo bối của cậu đi ra cổng chính, cả người lâng lâng dạt dào cảm xúc.

Ước nguyện cả đời này của cậu, chính vào đêm nay, cuối cùng cũng đã thành sự thực rồi sao?

Bước xuống cầu thang được trải thảm đỏ hoa lệ, nhìn ra đường cái, càng ngày càng nhiều xe hơi sang trọng qua lại, Đồng Ngôn chậm rãi hướng về phía trạm xe buýt.

Âm thanh du dương của tiếng đàn dương cầm đã cách Đồng Ngôn một khoảng khá xa, nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng lại sâu sắc trong cậu. Không phải là tiếng đàn, mà chính giọng nói trầm ấm hữu lực kia, khiến tâm hồn cậu trầm luân triền miên không dứt.

Cậu cuối cùng thực sự đã được thấy Tiểu Suất nha.

Thậm chí cho đến hôm qua, cậu vẫn hoàn toàn không thể nghĩ được khoảnh khắc tuyệt vời kia thực sự sẽ xảy đến với mình.

Tiểu Suất ở ngoài so với trên áp phích còn muốn anh tuấn hơn, lúc trước trên áp phích chỉ là ảnh chụp chân dung của hắn mà thôi, hiện tại là bất đồng a, cậu đã khắc sâu từng đường nét từ góc cạnh, đến chính diện thậm chí là bóng lưng của người kia.

Lần trò chuyện đầy kích động ban nãy, cậu đã lén quan sát thấy Tiểu Suất có hầu kết đầy nam tính, lão Thiên a, lại nói tiếp thật có điểm đỏ mặt, vào lúc hai người đang nói chuyện với nhau, cậu đã chú ý đôi chân dài của Tiểu Suất, còn có…cái vật giữa đôi chân kia thật là…làm người ta liên tưởng đến chuyện không tốt a. (sắc thụ =))))

Đồng Ngôn chợt đỏ mặt, mình cư nhiên chẳng khác gì một tên sắc lang xấu xa mà.

Ngày trước lúc xem phim còn cho đó là những hành vi hèn mọn, bây giờ thì hình như chuyện gì cũng làm không sót cái nào. Đến câu lạc bộ, tìm thoát y vũ nam tới nhà phục vụ, còn xem trộm, đầu chứa *** niệm, chỉ kém còn chưa có thị gian mà thôi.

Được rồi, thành thật một chút để tay lên ngực tự vấn nào, hay là mình cũng thị gian luôn xem sao?

Bởi vì lúc cậu nhìn Tiểu Suất , trong đầu lại hiện lên những cảnh tượng trong mộng xuân, triền miên, ôm hôn, mồ hôi nóng, rồi còn có cái loại vận động tiến tiến xuất xuất khủng khiếp chắc khác gì pít-tông kia….A di đà phật, tha thứ ta đi!

Đối với loại hạnh phúc đến quá bất ngờ này, đầu óc cậu giờ đây mỗi một dây thần kinh như bị tiêm phải một liều thuốc kích thích, lúc xe buýt dừng trước mặt, Đồng Ngôn lên xe trong vô thức, mỗi bước đi đều mơ mơ hồ hồ như đang lạc trên chín tầng mây.

Đi qua một vài một trạm dừng, cậu mới đột nhiên bị hiện thực đánh tỉnh.

Bất hảo!

Đồng Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ xe, nhớ đến chuyện kia, sắc mặt đại biến.

Hẹn Tiểu Suất tới nhà là lúc bảy giờ đi? Người cứu mạng a! Chính mình thực sự là một đại ngu ngốc mà, trong đầu chỉ mãi nghĩ đến việc nhanh lên một chút gọi Tiểu Suất tới nhà, cư nhiên khẩn cấp đến nỗi hẹn ngay bảy giờ.

Việc dùng xe thay cho đi bộ đối với kẻ có tiền mà nói, giá cả đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng đối với Đồng Ngôn mà nói, đó lại là vấn đề lớn.

Cậu bấm tay tính toán, dựa theo lộ tuyến lúc trước, đổi xe, tái đổi xe, tái đổi trạm, tái lên trạm trở về… Bảy giờ có thể về đến nhà không? Hình như không kịp.

Nguy rồi nguy rồi, không có số điện thoại di động, vừa rồi vì kích động quá, hoàn toàn đã quên hỏi số điện thoại của Tiểu Suất, hiện tại không thể liên lạc thay đổi thời gian rồi.

Đồng Ngôn trong lòng hoảng hốt.

Cậu đã thanh toán phân nửa tiền đặt cọc, không biết bỏ lỡ tiền đặt cọc có phải hay không rất không tốt.

Trong lòng thầm than nguy rồi, số tiền còn lại của cậu muốn mua thêm nửa giờ cũng không đủ.

Đồng Ngôn ở trên xe trái lo phải nghĩ, trên trán đầy mồ hôi lại thêm sắc mặt tái nhợt khiến bà lão ngồi cạnh cậu lo lắng, “Cậu thanh niên, cậu khó chịu chỗ nào sao?”

Đồng Ngôn xấu hổ lắc đầu.

Không có biện pháp, cậu khẽ cắn môi thầm quyết định, đã dùng nhiều tiền như vậy rồi, tuyệt không thể mất trắng như vậy được.

Vừa đến trạm kế tiếp, Đồng Ngôn nhanh chóng nhảy xuống xe buýt, đứng ở ven đường ngoắc tắc xi.

Khu trung tâm thành phố vào giờ cao điểm dòng xe cộ tấp nập, xe nào cũng đều vội vã hối hả tăng tốc độ phóng nhanh như thoi trên đường, Đồng Ngôn phải liều mình lao ra ngăn cản, mới có một chiếc tắc xi nhân từ mà dừng lại. Đồng Ngôn tựa như chú mèo nhỏ thoắt cái đã phóng lên xe, một hơi đóng cửa lại hô to, “Bác tài! Bác tài! Ta van người, ta thực sự có chuyện gấp!”.

Để về kịp lúc Tiểu Suất đến nhà, Đồng Ngôn cả gan liều mạng.

Đối tài xế lão đại một hồi cầu xin một hồi uy hiếp, kích động hối thúc, lại gặp phải thời điểm kẹt xe, Đồng Ngôn thiếu chút nữa đã thất thanh khóc rống.

Hoàn hảo, tắc xi cuối cùng cũng dọc theo đường đi cát bay đá chạy đến nơi, Đồng Ngôn thanh toán tiền xe xong thì chạy như bay về nhà, mở cửa phòng, vừa nhìn đồng hồ đeo tay.

Cảm tạ trời đất, 6 giờ 52 phút!

Đồng Ngôn thở dài một hơi, hai chân như muốn nhũn cả ra, vịn vào cửa phòng mà há mồm thở dốc.

Nhưng sau một khắc, cậu lập tức nhảy dựng lên.

Xong đời!

Tối hôm qua mình đã làm gì a? Cầm tờ chẩn đoán bệnh sững sờ mất nửa giờ, viết tiểu luận , giúp người khác viết tiểu luận, hoàn thành bản thảo đến hạn giao nộp, mãi đến khi được ngã vào giường, lại gặp một hồi mộng xuân kịch liệt.

Hiện tại nhìn gian phòng, sàn nhà loạn thất bát tao, trên mặt đất ngổn ngang sách vở, trên bàn học bày bừa tư liệu văn kiện, bút, bản nháp…

Đồng Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay, 6 giờ 53 phút!

Thở dốc vì kinh ngạc, lập tức như con quay vù vù đứng lên, gom toàn bộ sách vở tạm thời để trong phòng tắm, sau đó trải tấm chăn che khuất chiếc giường bừa bộn , cuối cùng mau chóng thanh lý góc thùng rác…

Sắp xếp gọn gàng cả gian phòng vừa xong, bên tai truyền đến tiếng đập cửa khiến Đồng Ngôn cả người chấn động.

A a!

Tiểu Suất tới!

Đồng Ngôn dùng tốc độ gió xoáy lấy bản thảo trên bàn đã viết được phân nửa bỏ vào ngăn kéo, hít sâu một hơi, chạy tới mở cửa.

Cửa vừa mở, lập tức trên vai cậu đã trúng ngay một quyền như sắt thép.

“Ngươi tiểu tử này, rốt cuộc đã chạy đi đâu a?” Minh Hạo vừa tức giận vừa lo lắng, đánh Đồng Ngôn một quyền còn chưa đủ vừa lòng, bắt đầu túm trụ lỗ tai cậu như lúc còn bé, sau đó hướng về cái tai đáng thương kia mà gầm rú, “ngươi có đúng hay không mún ta chết sớm một chút a? Đã kêu ngươi mua điện thoại di động đi, ngươi cố tiết kiệm tiền không chịu mua, ngươi có biết hay không ta tìm ngươi mất một ngày một đêm! Thậm chí mấy cái thùng rác gần đây ta cũng đã lục tung cả lên, ta rất sợ ngươi chết ở nơi nào đó a! Ngươi lập tức khai thật cho ta, ngày hôm nay lúc nói điện thoại là chuyện gì xảy ra? Nói a!”

“Buông tay, đau quá.” Đồng Ngôn nỗ lực giải thoát cho cái tai đáng thương đang nằm trong ma trảo của bạn mình, “ta chỉ là muốn hướng ngươi nói rõ ràng chân tướng.”

Minh Hạo sửng sốt, hắn buông ra Đồng Ngôn, trên dưới quan sát một trận.

“Đồng Ngôn, ngươi… ngươi thực sự là GAY?”

Đối mặt với câu hỏi của Minh Hạo, Đồng Ngôn một trận xấu hổ, nhưng rất nhanh cậu ngẩng đầu lên không cam lòng tỏ ra yếu kém trừng mắt nhìn Minh Hạo, “đương nhiên đúng vậy, ta sao có thể đem chuyện này ra đùa giỡn ngươi? Ngươi có đúng hay không kỳ thị ta a? Nếu kỳ thị ta thì ngươi mau chóng nói ra đi, chúng ta sau này không cần phải làm bằng hữu nữa.”

Minh Hạo kinh ngạc mắt to trợn tròn, “Oa! Ngươi đúng là đồ hỗn đản vô lương tâm, ta từ nhỏ cùng ngươi lớn lên, ngươi giấu diếm ta nhiều năm như vậy, còn chưa xin lỗi ta một câu, đã muốn đuổi ta đi rồi? Bao nhiêu năm nay ta và người đã không ít lần tắm chung, còn ngủ chung giường nữa, Minh Hạo ta từ nhỏ chẳng phải là đã sớm bị ăn đậu hủ rất nhiều lần rồi sao? Trời ạ, ta bây giờ không còn trong trắng nữa, vậy mà ngươi nói vứt bỏ liền vứt bỏ? Một chút biểu tình lưu luyến cũng không có, ngươi có phải là người hay không a? Ai, lại nói ta vừa mới bị bạn gái đá, hiện tại đều không phải lưu hành song tính luyến sao? Lai, chúng ta ôm một cái, cho nhau thoải mái thoải mái được rồi.” (Bé Hạo thiệt sáng khoái nga, có tương lai có tương lai a =))))

Đồng Ngôn vội vội vàng vàng né tránh cái ôm của hắn, “tới địa ngục đi, ăn đậu hủ ngươi ngươi cái quái gì?”

Liếc mắt nhìn Minh Hạo, khóe môi thế nhưng nhịn không được mà lộ ra một tia tiếu ý nhợt nhạt.

“Cảm tạ trời đất, ngươi cuối cùng cũng biết nở nụ cười.” Minh Hạo vỗ vỗ ngực, đi vào trong phòng đặt mông ngồi xuống giường, nhìn Đồng Ngôn, thở dài một hơi, “Kỳ thực ngươi có thể sớm một chút nói cho ta biết a, chúng ta là huynh đệ, có cái gì không thể nói chứ, bỗng nhiên đánh một cú điện thoại như thế, đại ca, ta đang ngủ a, thiếu chút nữa tại mộng đẹp bị người hù cho chết sớm. Được rồi, ngươi trên điện thoại nói ngươi mỗi tối đều gặp mộng xuân, là mộng cùng nam nhân trên giường, hắc, đây là có chuyện gì a?” Câu cuối cùng Minh Hạo đè thấp thanh âm, khuyến mãi them nụ cười gian khó tả.

“Không có mà!” Đồng Ngôn nhất thời mặt đỏ lên, hai cánh tay huơ loạn cả lên phụ họa.

Đúng là nhất thời xúc động mà không lường trước hậu quả mà.

Không có việc gì gọi điện thoại cùng Minh Hạo nói chuyện thẳng thắn cái gì nha!

Thực sự là t*ng trùng lên não, hối hận không kịp.

“Cái gì không có? Không được chống chế.” Đồng Ngôn chính là điển hình của thanh niên chăm chỉ tích cực, không ngừng phấn đấu, hiện tại lại xảy ra chuyện chấn động như thế, Minh Hạo vốn là bạn tốt làm sao có thể không điều tra rõ ràng cho được, “Đồng lão đại, ta thế nhưng bị cú điện thoại của ngươi xém nữa làm cho truỵ tim, vì tình nghĩa huynh đệ bấy lâu mà thân mang bệnh cũng ráng bò đi tìm ngươi a. Ngươi ngẫm lại, ta mỗi lần đều đem chuyện ta cùng bạn gái kể hết cho ngươi, ngươi thế nhưng lại chơi xấu, có mộng xuân tuyệt vời như vậy, dĩ nhiên một chữ cũng không tiết lộ, ngươi không có nghĩa khí! Hứ!”

“Chuyện ngươi cùng bạn gái là ngươi chủ động nói cho ta biết, ta vốn không có hỏi ngươi a.”

“Quay về với chuyện chính, hiện tại đến phiên ngươi thẳng thắn. Nói mau, thực sự mỗi buổi tối đều có sao? Có kịch liệt không? Còn có, đối phương có tư vị thế nào? Ngươi chủ động hay là người ta chủ động? Ngươi đối với tên nam nhân nào *** loàng tới mức độ này a? Bối cảnh mộng xuân đặc sắc cỡ nào? Có SM không?” (Sao em không hỏi luôn một đêm làm mấy lượt, mỗi người ra bao nhiêu lần, gồm có tư thế nào a =))))

“Ngươi biến thái a, hỏi nhiều như vậy.”

“Đều không phải a, ta vẫn nghĩ ngươi là người tối nghiêm chỉnh, tối hoàn mỹ, tối trong sạch, hiện tại phát hiện nguyên lai ngươi cũng là người bình thường a, rất muốn tiến thêm một bước lý giải mà thôi.” Minh Hạo bỗng nhiên khẩn trương nhỏ giọng hỏi, “uy, ngươi gặp mộng xuân có xuất tinh trong mơ hay không a? Nghe nói xuất tinh trong mơ không có tốt đâu, sẽ không cương được a. Dù cho là GAY, nếu cương không được thẳng cũng không xong thì sẽ bất tiện lắm à!

Trời ạ, kết lầm bạn xấu, tam sinh bất hạnh!

Đồng Ngôn đành câm nín chỉ biết than trời.

Mặt cậu bây giờ nóng đến mức có thể thiêu cháy mọi thứ xung quanh, Đồng Ngôn giơ lên hai tay che lại lỗ tai, nhưng vẫn không ngăn được giọng “oanh vàng” của công tử Minh Hạo.

“Uy, Đồng Ngôn…”

“Câm miệng! Ngươi mà còn nhiều chuyện nữa là chúng ta tuyệt giao! Không được hỏi lại ta bất cứ chuyện gì liên quan đến mộng xuân nữa!”

“Ta là muốn nói với ngươi, ngươi có khách a.”

“Ân?”

Minh Hạo chỉ chỉ cánh cửa phía sau Đồng Ngôn, “Tên kia có phải tìm ngươi hay không a?”

Đồng Ngôn sửng sốt một chút, lập tức xoay người, một thân ảnh cao lớn thon dài nhảy vào mi mắt.

Tiểu Suất!

Nhất thời tim của ai kia đập lỡ mất nửa nhịp.

Đồng Ngôn nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, “Tiểu suất, ngươi đã đến rồi?”

Nghe đến tên của cẩu cẩu nhà mình =)))))))), Thư Cốc Dương khóe mắt lơ đãng khẽ híp lại, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, “Đồng tiên sinh, đã bảy giờ rồi, ta có đến muộn không?”

“A, không, không, ngươi không có muộn, ngươi…” Đồng Ngôn trong lòng thầm trộm đổ mồ hôi lạnh, “ngươi tới đã bao lâu?” Không có nghe những gì ta và Minh Hạo vừa nói chứ?

“Vừa mới đến thôi.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Đồng Ngôn”, Minh Hạo đã chạy tới, đứng bên cạnh Đồng Ngôn, đánh giá con người mà cả trang phục lẫn khí chất đều thể hiện phong cách cao cao tại thượng, tuyệt đối không nên xuất hiện tại cái nơi cho thuê phòng giá bèo này, “Hắn là ai vậy?”

Đồng Ngôn lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có một tên bạn tốt thích nhiều chuyện.

“Hắn là ai không liên quan đến ngươi, Minh Hạo, ta bây giờ có chuyện quan trọng, ngươi về trước đi nha.” Cậu mau chóng đẩy đẩy Minh Hạo ra cửa, “sau này chúng ta nói chuyện tiếp.”

Nửa giờ đồng hồ xa xỉ này trân quý như vậy, cậu cũng không nghĩ trên người Minh Hạo mà lãng phí một giây đồng hồ.

“Đồng Ngôn, Đồng Ngôn, ngươi đừng đẩy ta.” Minh Hạo chợt nghĩ đến một loại khả năng, hít một ngụm lãnh khí, thân thủ kéo Đồng Ngôn lại gần, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng hỏi, “Thành thật nói cho ta biết, ngươi sẽ không mượn tiền bọn cho vay nặng lãi chứ?”

“Không có, ngươi nhanh lên một chút trở về đi.”

Ta van ngươi, Tiểu Suất đang chờ ta ni.

“Uy.” Minh Hạo nghiêm túc nhìn chằm chằm Đồng Ngôn, “Ngươi cũng không nên gạt ta, tiền của bọn cho vay nặng lãi trả mãi cũng không hết đâu, mượn chín trả lại mười ba tính cả lãi đó ngươi hiểu hay không? Tới kỳ hạn mà ngươi không trả đủ tiền lãi, những người đó sẽ bắt ngươi đi làm ngưu lang (aka trai bao), bán cho lão bà ngoạn, khả năng còn có thể bán cho nam nhân nga.”

“Đều nói không phải mà, ngươi không nên dông dài có được hay không?”

“Kia rốt cuộc là ai a?”

“Đã nói không phải chuyện của ngươi a.” Đồng Ngôn thật muốn một cước đá phăng cái tên phiền phức này xuồng lầu.

Bỗng nhiên, Minh Hạo trừng mắt to, “Ta nhớ ra rồi, ngươi sáng sớm điện thoại nói là…” Hắn rốt cuộc kìm lòng không đậu mà thở ra một hơi, “Hắn sẽ không là tên vũ nam thoát y mà ngươi nói tới chứ? !”

Đồng Ngôn quả thực khóc không ra nước mắt.

Cậu hao tâm tổn trí mua về sự lãng mạn cũng không muốn kết quả lại thành thế này a!

Cậu là muốn có một không gian huyền ảo, âm nhạc lãng mạn, khiến người ta lâng lâng bay bổng, phát triển một đoạn tình cảm mãnh liệt, nếu tốt hơn nữa có thể cùng nhau tái diễn lại vài cảnh trong mộng xuân… Mà điều không phải chính là tên gà mái ba hoa chích choè này, một mực khanh khách khanh khách hỏi liên tục, mà Tiểu Suất của cậu lại ở một bên vẻ mặt bất động thanh sắc thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng buồn chán lại nhìn nhìn đồng hồ đeo tay.

Muốn tốc chiến tốc thắng, xem ra chỉ có thể dốc ra toàn bộ sức lực, đuổi Minh Hạo đi nhanh một chút.

“Đúng, hắn chính là thoát y vũ nam mà ta nói tới, Minh Hạo, phá hư chuyện tốt của người ta sẽ bị ngựa đá đó (@

/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status