Vũ Toái Hư Không

Chương 186: Lão tổ tông

/405


- Trầm Côn, ta đã nói rồi đó, sau khi ta trở về, ngươi phải giúp ta ngăn cản Vương Kiêu a!
Để lại một lời cầu xin, thần bí giáp nhân (người thần bí mặc giáp) nhanh chóng viết ra một cái đơn xin phép (???), nhờ Trầm Côn đóng dấu vào, sau đó một trận khói bốc lên, hắn đã biến mất vào U Minh quỷ phủ.
Trong khi đó, ở bên ngoài, mùi máu tươi tràn ngập. Trên người A La đã có bảy tám vết đâm, hai tay cầm hai thanh chủy thủ, chậm rãi đâm vào bụng mình, từng luồng máu tươi theo vết đâm chảy ra, A La chẳng những tóc biến thành trắng, ánh mắt chuyển trắng, đến cả khuôn mặt cũng trắng bệch không một chút huyết sắc.
- Nhất thế luân hồi tổn thương đầu!
- Nhị thế luân hồi đoạn xương tay!
- Tam thế luân hồi!
Nhóm Hắc bào tiên tri vây quanh người A La, mỗi khi trên người A La có thêm một vết thương, bọn họ lại liên thủ rót vào đó một đạo linh khí, đạo linh khí này khiến vết thương giống như là Phụ Cốt Chi Thư một mực bám theo A La, thẳng đến ba mươi ba ngàn đời ngàn năm bất diệt!
Mà trong phòng, Kha Tây không đành lòng nhìn phải xoay người sang chỗ khác, ngửa đầu thở dài.
Thịch thịch thịch, ngoài viện truyền lại tiếng bước chân, một lão quái nhân mình mặc váy dài màu tím, đeo đồ trang sức cũng màu tím, thân hình khô cứng gày gò, đi chân trần, trên đầu trùm một cái bao tải to tướng đột nhiên tiến đến. Kẻ này chính là thần bí nhân giáp xuất hồn, thì ra linh hồn lão sau khi đi ra, dung mạo chẳng khác gì quỷ trong U Minh quỷ hồn.
Nhìn thấy lão quái nhân kỳ lạ như thế, nhóm Hắc tiên tri không nhịn được bật cười, bất quá rất nhanh sau đó, sắc mặt bọn họ liền biến đổi.
Tuy rằng phân đà của Thiên Cơ môn đã bị phá hủy nhưng kỳ môn độn giáp bố trí bên ngoài phân đà không hề bị phá hỏng, phóng mắt nhìn cả Cửu Châu đại lục, có bao nhiêu người có thể ung dung vượt qua kỳ môn độn giáp của Thiên Cơ Môn? Lại có bao nhiêu người nhìn ra được cả chục pháp trận bên trong phân đà của Thiên Cơ Môn?
Vừa rồi A La có thể xông qua trận pháp đã làm nhóm Hắc y nhân thực kinh ngạc, bất quá suy nghĩ lại một chút, yêu nữ với một kiếm nghịch thiên này, có bổn sự như thế cũng hợp lý. Nhưng cái lão già ngớ ngẩn kia sao cũng có thể nghêng ngang tiến qua? Hơn chục trận kỳ môn độn giáp, chẳng lẽ chỉ giống như hậu hoa viên xinh đẹp vô hại nhà lão thôi ư?
- Kẻ mới tới là ai?
Nhóm Hắc bào tiên tri hét lớn, đồng thời lại hết sức cảnh giác, giống như gặp phải đại địch nhân kinh khủng nhất Cửu Châu.
- Lũ vô dụng!
Thần bí nhân giáp bĩu môi, vòng ra sau lưng mấy Hắc bào tiên tri, sau đó hắn giơ chân lên, đông, đông, đông, hung hăng đạp cho mỗi tên Hắc bào một cước:
- Lũ cẩu tạp chủng bú sữa chó các ngươi, đều bởi vì các ngươi, lão nhân gia thiếu chút bị người ta đánh chết! Ta đá chết các ngươi!
Thần bí nhân giáp đã nói qua, lão thông qua vũ hồn có thể có cùng cấp bậc với Trầm Côn, nên giờ hắn chính là một tên hồng nguyên hạ đoạn, thực lực này thừa sức đánh bại mấy hắc bào tiên tri, nhưng đáng sợ hơn chính là, mấy hắc bào tiên tri bị ngã xuống đất, linh khí bọn hắn rót vào người A La cũng chậm rãi rút lui, tiêu tán vào khoảng không, bao kiếp luân hồi rót vào thế nhưng toàn bộ đều tan thành mây khói!
- Ngươi, không, ngài, ngài rốt cuộc là vị phong thủy cao nhân nào?
Cả nhóm Hắc bào tiên tri ngây người, chỉ mấy cái đạp chân là phá được dấu vết của luân hồi đại trận, phong thủy bí thuật của người này đến cùng là trình độ nào? Kha Tây môn chủ cũng không đủ thực lực làm như vậy!
- Nhìn cái gì mà nhìn?
Cao nhân tất được người đời ngưỡng mộ, nhưng bọn con cháu loài cẩu các ngươi không xứng được kính ngưỡng ta!
Thần bí nhân giáp thở phì phò, nổi giận đùng đùng quát:
- Kha Tây đâu, lăn ra đây cho ta!
- Lão tiên sinh, khẩu hạ lưu tình!
Liên tục bị chửi mắng, nhóm Hắc bào tiên tri cũng nổi giận:
- Cứ coi như chúng ta đắc tội ngươi đi, nhưng không được phép nhục mạ phụ mẫu chúng ta!
- Lũ các ngươi là con của loài cẩu, lão thích thì cứ chửi đấy, làm sao?
Thần bí nhân giáp bộ dáng vô cùng du côn vô lại, chống nạnh mà chửi:
- Chỉ chửi mắng đã là tiện nghi cho các ngươi rồi, biết chưa, coi như mẹ các ngươi thật sự có ở đây, lão tử gọi mụ một tiếng đồ chó cái, mẹ nó chứ, mụ dám phản bác một tiếng thử xem?
Chửi xong, thần bí nhân giáp vung tay đánh như mưa lên đầu nhóm hắc bào tiên tri, thầm nghĩ, vừa rồi lão tử bị Trầm Côn đánh cho phù cả người lên, không dám tìm hắn tính sổ, giờ trút giận lên đầu lũ tôn tử tông môn này cũng tốt! Đúng rồi, đem các ngươi đánh cho tơi tả, trút giận hộ A La, Trầm Côn khẳng định sẽ cao hứng, Trầm Côn mà cao hứng, chắc sẽ giúp ta ngăn cản Vương Kiêu.
Trong lúc lão hứng chí đánh người, Kha Tây lại nhíu mày.
- Lão tiên sinh là ai, cùng Thiên Cơ môn của ta có thù oán gì sao?
Cười lạnh một tiếng, Kha Tây mặt phủ một tầng sương lạnh bước ra, dám ở trước mắt Thiên Cơ môn môn chủ, ra tay đánh các nhà tiên tri Thiên Cơ môn, Kha Tây nhất định phải giáo huấn thật kỹ lão gia hỏa này!
Có điều...
Váy màu tím, đeo trang sức màu tím. Còn nữa, do mải đánh nhau, bao tải trên đầu thần bí nhân rơi xuống, lộ ra một cái đầu tóc tai bù xù, khuôn mặt đầy son phấn giống hệt một thằng điên bẩn thỉu. Hình ảnh này không phải đã thấy trong lăng mộ tổ tiên hay sao?
- Tiểu tử ngươi rốt cục cũng chịu đi ra?
Thần bí nhân giáp thân mình đầy âm dương quái khí, một tay chống nạnh, một tay ngoắc ngoắc:
- Cháu ngoan lại đây, lão tử khi dễ mấy đứa vô dụng này thật không thú vị, đang muốn tìm tên tiểu bối ngươi trút giận đây!
- Lão tiên sinh chờ một chút!
Kha Tây bước tới, hạ giọng thật thấp thì thầm:
- Lão tiên sinh, có thể cùng ta nói chuyện một chút không, Kha Tây có nhiều điều muốn hỏi.
- Lão tử không tâm trí đâu mà nói lời vô nghĩa với ngươi!
Thần bí nhân giáp tức giận hét lớn:
- Ta sẽ nói ba câu, ngươi nhớ kỹ cho ta!
Nói xong lão kề sát bên tai Kha Tây, chậm rãi nói ra câu đầu tiên:
- Lập tức chữa khỏi cho A La và Trầm Côn!
Câu thứ hai nói rõ tên mình. Đến câu thứ ba lão bi ai khóc lớn:
- Lão tử bây giờ bị dính liền một chỗ với Trầm Côn. Ở bên ngoài các ngươi khi dễ Trầm Côn, bên trong Trầm Côn quay lại khi dễ ta!!!
Kha Tây mặt xám như tro tàn!
- Ngài, ngài như thế nào lại.
- Không có khả năng làm gì nữa rồi!
Thần bí nhân giáp xua tay:
- Đến lúc ta phải đi rồi, lão nhân gia ta chỉ có bốn phút để ra đây thôi, có chuyện gì, ngươi đi mà hỏi Trầm Côn.
Nói xong quay đầu bước đi, bất quá chưa bước được mấy bước lại quay đầu lại, chắp tay thi lễ nói:
- Kha môn chủ, lão nhân gia ta cầu xin ngài, đừng khi dễ Trầm Côn nữa, giờ mệnh của ta nằm trong tay tiểu tử đó, đến rắm cũng chẳng dám đánh nữa là!
- Xin ngài hãy mau mau đứng lên, xin đừng hành lễ nữa, Kha Tây tiếp không nổi a!
Vừa nhìn thần bí nhân giáp chắp tay, Kha Tây đã muốn quỳ xuống, chính là hắn không thể cúi người, đành phải nằm xuống úp mặt sát đất. Ước chừng bảy tám phút sau, nhóm hắc bào tiên tri nghi hoặc hỏi thân phận lão quỷ, Kha Tây mới bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn, thần bí giáp nhân đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.
- Môn chủ, người này rốt cuộc là ai?
Nhóm hắc bào tiên tri vây quanh hỏi.
- Thiên cơ bất khả lộ!
Kha Tây hồi phục vẻ mặt bình thản, nhanh chóng phân phó:
- Các ngươi chưa từng gặp qua người này, cũng chưa bao giờ nghe nói gì về người này, hiểu chưa? Tốt lắm, lập tức trị liệu cho Trầm Côn cùng A La, trước khi trời sáng, ta phải nói chuyện với tên Trầm Côn đã khỏe mạnh!
- Môn chủ thật muốn trị liệu cho bọn hắn?
Nhóm hắc bào tiên tri kinh ngạc nói:
- Chúng ta trị liệu cho Trầm Côn sẽ bị trời phạt đó!
- Sau khi các ngươi trị liệu, tất nhiên sẽ bị trời phạt, nhưng nếu không trị liệu thì trời sẽ phạt ngay lập tức!
Kha Tây chậm rãi nói:
- Ta dặn dò các ngươi lần cuối cùng, nghe xong phải lập tức quên ngay, lão nhân gia vừa xuất hiện chính là thiên, thiên chính là lão, chọc giận lão, lão thật sự có bản lĩnh cho các ngươi biết thế nào mới là bị trời phạt!
"Hồn Kinh" tiến hóa đến đệ tứ tầng, bất luận là việc trao đổi cùng vũ hồn, gọi vũ hồn lên, hay là phóng vũ hồn ra ngoài tác chiến, tất cả đều đạt thời gian tới bốn phút, cho nên thần bí nhân giáp sau khi giáo huấn Kha Tây xong, cũng không có lập tức trở về, mà là ở bên ngoài ngẩng đầu ưỡn ngực đi dạo một vòng, tùy tiện bốc hai cái bánh bao trên sạp bánh, rồi không trả tiền mà biến mất.
- Sách sách, hơn một nghìn năm không được ăn thức ăn của nhân loại, lần này được thưởng thức, là cao nhân cũng phải hứng khởi a!
Trở lại U Minh quỷ phủ, thần bí nhân giáp hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất lau mép nói:
- Trầm Côn, "Hồn Kinh" của ngươi quả nhiên thần diệu, lão nhân gia ta không chỉ ra ngoài được mà còn làm được mọi việc như người sống, còn ăn được bánh bao, ha ha.
Tiếng cười đột nhiên dừng lại, hắn ngơ ngác nhìn lại cảnh vật trong quỷ phủ, sợ tới mức ngã úp mặt xuống đất, chỉ thấy Trầm Côn ngồi xổm trên ghế, đang vuốt ve con dấu U Minh trong tay, khóe miệng cười hắc hắc, mà Lý Mục cùng Vương Kiêu đang đứng hầu hai bên, Quỷ Đầu Đao, giáp côn, ghế tra tấn (nguyên văn: lão hổ đẳng), nước tiêu nóng, các loại hình cụ đã được bày ra sẵn sàng, có vẻ như đang chuẩn bị để thẩm vấn phạm nhân tử tội.
- Lão huynh, ngươi thật lợi hại nha!
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Nói ba câu liền ba câu, chỉ ba câu khiến cho Thiên Cơ môn phải hoảng sợ, nói rõ ra xem nào, ngươi rốt cuộc là ai?
- Ách. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Thân bí nhân giáp chớp mắt giả ngốc nói:
- Cao nhân tất có chỗ độc đáo của cao nhân, chả lẽ lại không thể.
Vù, không đợi lão nói xong, Vương Kiêu lắc mình xuất hiện sau lưng lão, quơ lấy một cây Thủy hỏa côn, hung hăng kề sau gáy quát:
- Lão tặc, ngươi cũng có ngày này sao, đền mạng cho ta cùng Nguyệt Nhi!
Phập phập phập, nhìn thấy thần bí giáp nhân trở về, hai mắt Vương Kiêu đã đỏ như máu, nên ngay lập tức dùng côn đánh một hồi. Sau đó, hắn cảm thấy hận thù trong lòng vẫn chưa hết, tiếp tục vơ lấy Toái cốt chùy (Búa đập xương), phang lên ngực thần bí nhân giáp hơn hai chục phát, đập vào ngực thần bí giáp nhân chính là lực đạo của hơn hai mươi nhát búa do Lang Nha bổng sắc bén làm khung, gân trâu được ngâm tẩm kỹ trùm bên ngoài, lại được quét một lớp mỡ bò dày nữa. Cây búa này đánh vào người sẽ không phương hại đến da thịt cùng thân thể, nhưng lại có tác dụng đập nát khung xương người ta, hơn nữa nhìn từ bên ngoài không thể thấy bất cứ một vết thương nào, đây là một loại hình cụ vô cùng độc ác.
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
Thần bí nhân giáp dù là linh hồn nhưng cũng cảm nhận được đau nhức do Toái Cốt chuy mang lại, cầu xin:
- Trầm Côn, ta không phải đã thỏa thuận rồi sao, ta cứu ngươi cùng A La, ngươi sẽ giúp ta ngăn Vương Kiêu lại, cao nhân sở dĩ là cao nhân vì mỗi lời nói ra nặng tựa vàng a!
- Có điều ta nào phải là cao nhân!
Trầm Côn vẻ mặt vô tội cười cười, bất quá hắn biết rõ, ngàn vạn lần không thể vì thần bí nhân giáp mà ngăn trở Vương Kiêu, bằng không Vương Kiêu sẽ bị ân oán ngàn năm mà bị nội thương a!
Chứng kiến chuyện vừa xảy ra, không cần thần bí nhân giáp mở miệng, Trầm Côn đã đoán ra được thân phận của hắn!
Coi khinh kỳ môn độn giáp, tinh thông phong thủy bí thuật, khiến Vương Kiêu hận thấu xương, hơn nữa chỉ nói một câu có thể khiến Kha Tây quỳ phục xuống kêu một tiếng lão nhân gia, hội tụ các điều kiện đó chỉ hướng đến một người.

/405

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status