Đội ngũ của Nguyên Quân vừa đi vừa dừng, rốt cục tới Xuất Vân Hải thành ngày hôm nay mồng chín tháng mười.
Là trung tâm chính trị và kinh tế của Đông Cửu Châu, sự phồn hoa của Xuất Vân Hải thành đã vượt qua sự tượng tưởng của Trầm Côn, toàn bộ thành nội phía Đông giáp biển rộng, phía Tây giáp đại hồ, hai bên nổi lên đê chống lũ cao vút, cùng với hộ thành thủy trại dài liên miên hai mươi mấy dặm, mà hai mặt Nam Bắc đều là đại bình nguyên mênh mông vô bờ, khắp nơi có các đội ngũ liên tiếp vào thành.
Trầm Côn lén hỏi Y Y, Đoạt Nhật Lâu đến tột cùng có bí mật gì, không ngờ khiến vô số cường giả tập hợp tại Xuất Vân Hải Thành?
Y Y bĩu môi, ta nếu như biết, đã sớm bị Hoàng Kim huyết tộc diệt khẩu rồi!
Đây là không biết, hay là không chịu nói?
Trầm Côn lườm Y Y một cái, ngẩng đầu quan sát Đoạt Nhật Lâu ở xa xa.
Đoạt Nhật Lâu chính là ở trung tâm thành nội chỗ gần biển rộng, cao tới trăm mét, xa ở cửa thành chỗ là có thể thấy rõ đường viền, nó giống như là một tòa bảo tháp lộn ngược, đỉnh tháp lao xuống, cắm thẳng vào chỗ giao nhau giữa biển và đất, như là một thanh bảo kiếm cắm vào đại địa, chuôi kiếm là một kiến trúc hình tròn, buổi sáng ánh mặt trời hoàn toàn chiếu vào toàn bộ thành nội, dường như bầu trời xuất hiện mặt trời thứ hai.
- Hoành tráng!
Trầm Côn cảm thán một tiếng, sau đó cố ý đi tới cuối đội ngũ, thấp giọng A Phúc gọi trốn ở trong xe ngựa:
- A Phúc, đã đến phía Đông thành liễu, ngươi đi nhanh đi!"
- Đại thiếu gia, nô tài, nô tài có thể không đi không?"
A Phúc nhút nhát nhô đầu ra, độc dược trên người hắn đã được giải, nhưng đã bị Công Thâu gia nhắm trúng, không thể nghênh ngang đi vào phía Đông thành, nhưng phải lúc đó ly khai...
- Trời ạ, A Phúc còn gia nhập tổ chức tà giáo, vạn nhất bị tà giáo bắt trở lại thì làm sao bây giờ!
- Yên tâm, ta để Thanh Sơn bảo hộ ngươi, các ngươi trốn ở trong đó, khẳng định không ai có thể phát hiện đâu!
Trầm Côn nhỏ giọng phân phó một câu, gọi Long Thanh Sơn tới chở A Phúc.
- Đại thiếu gia, nô tài đi, ngài thì sao?"
- Ta có thể có chuyện gì chứ?
Trầm Côn vỗ vỗ khuôn mặt đã hoá trang của chính mình.
- Ta là Đại Minh tinh, diễn viên nam số một đoàn biểu diễn, Hoàng Kim huyết tộc còn có thể đánh hơi ra ta không?
Hắc hắc, hắn phất tay cười nói:
- Yên tâm mà đi đi, Công Thâu Lâm tuy rằng chạy, nhưng ả chỉ có thấy được hình thái lang nhân của ta, nhận không ra khuôn mặt hiện tại của ta đâu.
- Vậy, vậy đại thiếu gia người nhớ cẩn thận!
A Phúc tóm lấy Long Thanh Sơn, biến mất tại cuối con đường nhỏ xa xa.
Thu hồi ánh mắt trên người A Phúc, tiếng của Cổ Nguyệt Hà bỗng nhiên truyền ra:
- Lão đại, ta hình như đoán được một ít bí mật của Đoạt Nhật Lâu rồi!
- Hả?
Mắt híp của Trầm Côn sáng lên.
- Ngươi nhìn địa hình gần đây đi!
Cổ Nguyệt Hà có chút phiền muộn nói:
- Xuất Vân Hải Thành phía Đông giáp biển, phía Tây là đại hồ, nước sông từ phía Tây chảy sang phía Đông, chảy vào trong hồ, rồi lại từ hồ chảy ra biển. Theo tam đại long mạch bắt đầu từ Côn Lôn trong phong thủy mà nói, đại giang ở phía Tây chính là một trong tam đại long mạch của Cửu Châu, phía Tây có núi Côn Lôn, phía Đông có biển lớn, mà Xuất Vân Hải Thành ở cửa khẩu này, chính là vòi nước của long mạch...
- Đoạt Nhật Lâu hình dạng như lợi kiếm, chính là " hình sát " kiêng kỵ trong phong thủy, nó đâm thẳng vào vòi nước ở phía Đông, Hoàng Kim huyết tộc sửa Côn Lôn sơn thành Cứu Thế sơn, trấn áp đuôi rồng... Ài, một Cửu Châu chân long tốt như vậy, đã bị Hoàng Kim huyết tộc vây chết rồi, hai luồng khí phú quý trong phong thủy Cửu Châu cũng bị trói chết ở giữa một lầu một núi này!
Trầm Côn kinh ngạc.
- Đoạt Nhật Lâu này là chỗ quan trọng để trấn áp Cửu Châu phong thuỷ?
- Ta khẳng định không có nhìn lầm, chỉ là nghĩ không thông, Hoàng Kim huyết tộc một tay nâng đỡ lên Đại Chu hoàng thất, cũng coi như là nửa chủ nhân của Cửu Châu đại lục, chúng sao lại cần trấn áp phong thủy của chính mình chứ?
Tiếng nói của Cổ Nguyệt Hà tràn ngập nghi hoặc.
- Đúng vậy, Hoàng Kim huyết tộc thế lực trải rộng Cửu Châu, chúng trấn áp Cửu Châu phong thuỷ, không phải là trấn áp chính mình sao?
Trầm Côn lẩm bẩm.
Đổi sang khía cạnh khác mà nhìn, nếu như Hoàng Kim huyết tộc không phải Viêm Hoàng chính thống mà là ngoại lai man tộc, chúng trấn áp Viêm Hoàng long mạch không phải hoàn toàn hợp lý sao?
Nguyên Quân cười dài từ phía sau đi tới, nghe Trầm Côn lẩm bẩm.
- Nguyên Quân tiểu thư!
Trầm Côn cười hắc hắc.
- Ngươi cũng hiểu biết phong thuỷ?
Nguyên Quân nhìn Đoạt Nhật Lâu, cười hỏi.
- Ách...
Trầm Côn do dự một chút.
- Từng học hai ngày!
- Có thể liếc mắt nhìn thấu tác dụng của Đoạt Nhật Lâu, ngươi không phải chỉ học có hai ngày thôi chứ?
Nguyên Quân cười cười, chỉ vào các lộ cường hào đang xếp hàng vào thành. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Hoàng Kim huyết tộc lấy Đoạt Nhật Lâu trấn áp Cửu Châu phong thuỷ, đến mức Cửu Châu linh khí không thông, mấy trăm năm trở về đây số lượng cường giả cấp vũ hoàng giảm mạnh, nhưng phàm là huyết thống Viêm Hoàng, huyết tính nam nhi đều đã không thể nhìn được nữa rồi. Lần này xây dựng lại Đoạt Nhật Lâu, không biết bao nhiêu người nín thở, muốn nhân cơ hội hủy diệt Trấn Long Chi Lâu này đây!
Nói xong, nàng không để cho Trầm Côn có cơ hội nói tiếp, nhíu mày bảo:
- Vừa rồi ta kiểm tra đội ngũ, phát hiện không thấy Quang Minh Hoàng nữa, là ngươi thả hắn đi hả?
- Mỹ nữ, ngươi sao lại nghĩ vậy, ta đâu có...
- Đừng có mà không thừa nhận, ta không phải ngu ngốc, ngươi cũng không phải!
Nguyên Quân cười lạnh một tiếng cắt ngang Trầm Côn sau đó nàng than thở:
- Đoạt Nhật Lâu chính là ở trước mắt, có hứng thú nghe ta nói mấy câu không?
- Ấy, xem tiểu thư nói kìa, ngươi có gì cứ nói ra!
- Ừ!
Nguyên Quân thản nhiên gật đầu một cái, chậm rãi nói:
- Ta tán thưởng kỹ xảo biểu diễn của ngươi, cũng cần ngươi giúp ta biểu diễn,, cho nên rất nhiều chuyện, ta đều có thể mắt nhắm mắt mở.
Nàng chỉ chỉ ngực Trầm Côn.
- Nhưng sau khi vào Đông thành, ngươi cẩn thận một chút cho ta, không nói lung tung, làm loạn, nếu không thân phận bại lộ, Nguyên Quân ta dù có ba đầu sáu tay, cũng không giữ được tính mệnh của ngươi!
- Tiểu thư, ngươi nói cái gì thế?
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Ta sao có thể nói lung tung.
- Ta lập lại lần nữa, ta không phải ngu ngốc, ngươi cũng không phải!
Nguyên Quân ngắt lời Trầm Côn, khóe miệng chứa một tia cười nhạt.
- Không nên giả hồ đồ với ta, Xích Tiêu thành chủ, chưởng môn Vô Ma Nhai, đại tướng quân đại triệu vương triều ngày trước, ta có thể cách xa ngàn dặm tra ra ý đồ mưu phản của Yến Nan Quy, thì cũng có năng lực tra ra nội tình của ngươi, Trầm đại tướng quân!
Nàng thản nhiên nhìn thoáng qua Trầm Côn.
- Chú Kiếm sơn Hàn gia là ngươi diệt, Hoàng Kim Công Thâu Thiên là do ngươi giết, mấy hôm trước Công Thâu Lâm bị người khác phục kích, cũng là chuyện tốt do ngươi làm. Những việc này ta đã sớm biết, chỉ là, ta không có hứng thú bán đứng ngươi mà thôi.
Trầm Côn ngây người.
Việc của mình, Nguyên Quân không ngờ biết toàn bộ đều rồi, thế nàng ta vì sao còn bằng lòng bằng lòng giúp mình?
Nàng không phải bằng hữu của Hoàng Kim huyết tộc sao?
- Muốn biết ta vì sao không có bán đứng ngươi?
Nguyên Quân cho Trầm Côn một nụ cười mỉm tràn ngập cơ trí:
- Bởi vì ta tính, bán đứng ngươi, ta sẽ được Hoàng Kim huyết tộc khen thưởng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là hư danh mà thôi, nhưng bảo hộ ngươi.
Nàng hạ thấp giọng.
- Ngươi có thể cho ta nhiều hơn, có đúng không?
- Ngươi muốn gì?
Trầm Côn nhíu mày nói.
- Ta muốn ngươi trước tiên ký một phần giấy bán thân!
Nguyên Quân cười nói.
Trầm Côn trợn mắt.
- Được rồi, ta biết ngươi tạm thời còn không quyết định được, ta cũng không vội đòi câu trả lời thuyết phục của ngươi, cá cược của chúng ta còn có hai tháng nữa không phải sao?
Nguyên Quân tổng kết nói:
- Nói chung, ta tán thưởng ngươi, có thể dễ dàng tha thứ một vài chuyện mờ ám của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể làm lỡ chuyện của ta, hiểu chưa?
Trầm Côn thật sự hiểu rồi.
Đây là một hồi giao dịch, Trầm Côn giúp Nguyên Quân hoàn thành diễn xuất, không tìm phiền toái cho nàng ta, mà Nguyên Quân, bảo đảm sự an toàn ở phụ cận Đoạt Nhật Lâu.
Bỏ lại một tiếng cười khẽ, Nguyên Quân đi qua người Trầm Côn, hình như cái gì cũng không chưa từng nói qua.
- Nữ nhân này.
Trầm Côn vuốt cằm.
- Lợi hại nha!
Lý Mục
- Đâu chỉ là lợi hại!
Lý Mục trong hồn phủ cười lạnh một tiếng:
- Ngươi nhìn đoàn biểu diễn của Nguyên Quân xem, trang bị Triệu quân tiêu chuẩn, một đàn thú đủ để đánh thắng chiến dịch quy mô nhỏ, còn có Y Y có thể ảnh hưởng tới thần tướng áo xanh, đại tướng ngày xưa của Dương gia - Dương Ngũ. Nếu như những người này mặc áo giáp của ngự thú cấm vệ quân, cầm trường mâu dùng để biểu diễn trong tay, không phải là một đội quân tinh nhuệ hay sao? Nguyên Quân là thống soái, Y Y là phó tướng, Dương Ngũ là tướng tiên phong. Một đội quân như vậy, còn may là không có một tên quân sư đủ phân lượng, nếu không, bọn chúng có thể trong vòng mười ngày công phá Xuất Vân Hải thành.
Trầm Côn hít một hơi lạnh, hắn lần đầu tiên để ý, đoàn biểu diễn của Nguyên Quân kỳ thực là một đội quân, một đội quân có thể áp chế Xuất Vân Hải Thành.
- Cũng may là họ không có một quân sư xuất sắc.
Trầm Côn liếm liếm môi khô:
- Nếu không ta hoài nghi, bọn họ nhất định đến chiếm lấy Xuất Vân Hải Thành.
Quân sư sao!
Lúc Trầm Côn kết thúc đối thoại với các vũ hồn, đồng ý đi vào thành kiểm tra.
Mà đúng lúc quay người đi, Bất Sắc bỗng nhiên giật mình, thần tướng áo xanh tại thân thể hắn chậm rãi mở mắt phượng.
- Không có quân sư giỏi à?
Trong mắt hắn xẹt qua một nụ cười nhạt khinh thường.
Nguyên Quân có ngự thư của Hoàng Kim thánh nhân, binh lính ở cửa thành chỉ kiểm tra qua loa rồi để đoàn biểu diễn đi vào Xuất Vân Hải thành, Trầm Côn đi ở cuối đội ngũ, tùy ý quan sát cảnh đường phố ở Hải thành.
Nhìn một cái, hắn liền thấy một người thanh niên đứng trên quảng trường, có vài phần giống với Dạ Trung Hành!
Trầm Côn sửng sốt, hắn nghe A La nói lên qua, Dạ gia có hai nhi tử, Dạ Trung Hành đã gặp qua chỉ là thứ tử, còn có một đại ca Dạ Trung Thiên.
Người này chính là người thừa kế Hoàng Kim Dạ gia sao?
Bên người Dạ Trung Thiên còn có mười mấy người ăn mặc giống thủ công, bọn họ dựng một cái lò đúc ở trên quảng trường, còn cắm một tấm bảng lớn trên viết mấy chữ thuê chú tạo sư.
Rất nhiều người sau khi vào thành liền đi thẳng đến trước mặt, Dạ Trung Thiên, có cúc cung hành lễ, có chuyện trò vui vẻ, nhưng cũng có rất nhiều người bày ra công cụ chú tạo, hiển nhiên là đi ứng cử.
- Cẩn thận!
A La giục ngựa đi tới, nói khẽ với Trầm Côn:
- Người này chính là đại ca Dạ Trung Hành, Dạ Trung Thiên, thực lực không dưới Lệ Thiên!
Trầm Côn ra hiệu chính mình đã đề phòng rồi, hiếu kỳ hỏi:
- Đường đường người thừa kế Dạ gia, một trong mười hai gia chủ Hoàng Kim tương lai, hắn sao lại tự mình ở chỗ này thông báo tuyển dụng thợ rèn?
- Còn không phải là ngươi hại sao?
A La cười nói:
- Ta vừa rồi đã tìm Nguyên Quân tiểu thư để hỏi, lần trùng tu Đoạt Nhật Lâu lần này, Dạ gia là đốc công, Công Thâu gia là nhà thiết kế, bọn họ vốn là muốn mời Hàn gia tới thi công, thế nhưng Hàn gia.
Trầm Côn cười hắc hắc, Hàn gia đã bị hắn diệt môn rồi, Dạ gia tìm không được chú tạo sư giỏi, cũng chỉ có thể tạm thời thông báo tuyển dụng một ít.
Chờ một chút!
Bọn họ đang thông báo tuyển dụng chú tạo sư để trùng tu Đoạt Nhật Lâu.
Mắt hí của Trầm Côn đảo một cái, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý mạo hiểm. Dường như, như vậy là có thể nghênh ngang đi vào Đoạt Nhật Lâu mà!
Là trung tâm chính trị và kinh tế của Đông Cửu Châu, sự phồn hoa của Xuất Vân Hải thành đã vượt qua sự tượng tưởng của Trầm Côn, toàn bộ thành nội phía Đông giáp biển rộng, phía Tây giáp đại hồ, hai bên nổi lên đê chống lũ cao vút, cùng với hộ thành thủy trại dài liên miên hai mươi mấy dặm, mà hai mặt Nam Bắc đều là đại bình nguyên mênh mông vô bờ, khắp nơi có các đội ngũ liên tiếp vào thành.
Trầm Côn lén hỏi Y Y, Đoạt Nhật Lâu đến tột cùng có bí mật gì, không ngờ khiến vô số cường giả tập hợp tại Xuất Vân Hải Thành?
Y Y bĩu môi, ta nếu như biết, đã sớm bị Hoàng Kim huyết tộc diệt khẩu rồi!
Đây là không biết, hay là không chịu nói?
Trầm Côn lườm Y Y một cái, ngẩng đầu quan sát Đoạt Nhật Lâu ở xa xa.
Đoạt Nhật Lâu chính là ở trung tâm thành nội chỗ gần biển rộng, cao tới trăm mét, xa ở cửa thành chỗ là có thể thấy rõ đường viền, nó giống như là một tòa bảo tháp lộn ngược, đỉnh tháp lao xuống, cắm thẳng vào chỗ giao nhau giữa biển và đất, như là một thanh bảo kiếm cắm vào đại địa, chuôi kiếm là một kiến trúc hình tròn, buổi sáng ánh mặt trời hoàn toàn chiếu vào toàn bộ thành nội, dường như bầu trời xuất hiện mặt trời thứ hai.
- Hoành tráng!
Trầm Côn cảm thán một tiếng, sau đó cố ý đi tới cuối đội ngũ, thấp giọng A Phúc gọi trốn ở trong xe ngựa:
- A Phúc, đã đến phía Đông thành liễu, ngươi đi nhanh đi!"
- Đại thiếu gia, nô tài, nô tài có thể không đi không?"
A Phúc nhút nhát nhô đầu ra, độc dược trên người hắn đã được giải, nhưng đã bị Công Thâu gia nhắm trúng, không thể nghênh ngang đi vào phía Đông thành, nhưng phải lúc đó ly khai...
- Trời ạ, A Phúc còn gia nhập tổ chức tà giáo, vạn nhất bị tà giáo bắt trở lại thì làm sao bây giờ!
- Yên tâm, ta để Thanh Sơn bảo hộ ngươi, các ngươi trốn ở trong đó, khẳng định không ai có thể phát hiện đâu!
Trầm Côn nhỏ giọng phân phó một câu, gọi Long Thanh Sơn tới chở A Phúc.
- Đại thiếu gia, nô tài đi, ngài thì sao?"
- Ta có thể có chuyện gì chứ?
Trầm Côn vỗ vỗ khuôn mặt đã hoá trang của chính mình.
- Ta là Đại Minh tinh, diễn viên nam số một đoàn biểu diễn, Hoàng Kim huyết tộc còn có thể đánh hơi ra ta không?
Hắc hắc, hắn phất tay cười nói:
- Yên tâm mà đi đi, Công Thâu Lâm tuy rằng chạy, nhưng ả chỉ có thấy được hình thái lang nhân của ta, nhận không ra khuôn mặt hiện tại của ta đâu.
- Vậy, vậy đại thiếu gia người nhớ cẩn thận!
A Phúc tóm lấy Long Thanh Sơn, biến mất tại cuối con đường nhỏ xa xa.
Thu hồi ánh mắt trên người A Phúc, tiếng của Cổ Nguyệt Hà bỗng nhiên truyền ra:
- Lão đại, ta hình như đoán được một ít bí mật của Đoạt Nhật Lâu rồi!
- Hả?
Mắt híp của Trầm Côn sáng lên.
- Ngươi nhìn địa hình gần đây đi!
Cổ Nguyệt Hà có chút phiền muộn nói:
- Xuất Vân Hải Thành phía Đông giáp biển, phía Tây là đại hồ, nước sông từ phía Tây chảy sang phía Đông, chảy vào trong hồ, rồi lại từ hồ chảy ra biển. Theo tam đại long mạch bắt đầu từ Côn Lôn trong phong thủy mà nói, đại giang ở phía Tây chính là một trong tam đại long mạch của Cửu Châu, phía Tây có núi Côn Lôn, phía Đông có biển lớn, mà Xuất Vân Hải Thành ở cửa khẩu này, chính là vòi nước của long mạch...
- Đoạt Nhật Lâu hình dạng như lợi kiếm, chính là " hình sát " kiêng kỵ trong phong thủy, nó đâm thẳng vào vòi nước ở phía Đông, Hoàng Kim huyết tộc sửa Côn Lôn sơn thành Cứu Thế sơn, trấn áp đuôi rồng... Ài, một Cửu Châu chân long tốt như vậy, đã bị Hoàng Kim huyết tộc vây chết rồi, hai luồng khí phú quý trong phong thủy Cửu Châu cũng bị trói chết ở giữa một lầu một núi này!
Trầm Côn kinh ngạc.
- Đoạt Nhật Lâu này là chỗ quan trọng để trấn áp Cửu Châu phong thuỷ?
- Ta khẳng định không có nhìn lầm, chỉ là nghĩ không thông, Hoàng Kim huyết tộc một tay nâng đỡ lên Đại Chu hoàng thất, cũng coi như là nửa chủ nhân của Cửu Châu đại lục, chúng sao lại cần trấn áp phong thủy của chính mình chứ?
Tiếng nói của Cổ Nguyệt Hà tràn ngập nghi hoặc.
- Đúng vậy, Hoàng Kim huyết tộc thế lực trải rộng Cửu Châu, chúng trấn áp Cửu Châu phong thuỷ, không phải là trấn áp chính mình sao?
Trầm Côn lẩm bẩm.
Đổi sang khía cạnh khác mà nhìn, nếu như Hoàng Kim huyết tộc không phải Viêm Hoàng chính thống mà là ngoại lai man tộc, chúng trấn áp Viêm Hoàng long mạch không phải hoàn toàn hợp lý sao?
Nguyên Quân cười dài từ phía sau đi tới, nghe Trầm Côn lẩm bẩm.
- Nguyên Quân tiểu thư!
Trầm Côn cười hắc hắc.
- Ngươi cũng hiểu biết phong thuỷ?
Nguyên Quân nhìn Đoạt Nhật Lâu, cười hỏi.
- Ách...
Trầm Côn do dự một chút.
- Từng học hai ngày!
- Có thể liếc mắt nhìn thấu tác dụng của Đoạt Nhật Lâu, ngươi không phải chỉ học có hai ngày thôi chứ?
Nguyên Quân cười cười, chỉ vào các lộ cường hào đang xếp hàng vào thành. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Hoàng Kim huyết tộc lấy Đoạt Nhật Lâu trấn áp Cửu Châu phong thuỷ, đến mức Cửu Châu linh khí không thông, mấy trăm năm trở về đây số lượng cường giả cấp vũ hoàng giảm mạnh, nhưng phàm là huyết thống Viêm Hoàng, huyết tính nam nhi đều đã không thể nhìn được nữa rồi. Lần này xây dựng lại Đoạt Nhật Lâu, không biết bao nhiêu người nín thở, muốn nhân cơ hội hủy diệt Trấn Long Chi Lâu này đây!
Nói xong, nàng không để cho Trầm Côn có cơ hội nói tiếp, nhíu mày bảo:
- Vừa rồi ta kiểm tra đội ngũ, phát hiện không thấy Quang Minh Hoàng nữa, là ngươi thả hắn đi hả?
- Mỹ nữ, ngươi sao lại nghĩ vậy, ta đâu có...
- Đừng có mà không thừa nhận, ta không phải ngu ngốc, ngươi cũng không phải!
Nguyên Quân cười lạnh một tiếng cắt ngang Trầm Côn sau đó nàng than thở:
- Đoạt Nhật Lâu chính là ở trước mắt, có hứng thú nghe ta nói mấy câu không?
- Ấy, xem tiểu thư nói kìa, ngươi có gì cứ nói ra!
- Ừ!
Nguyên Quân thản nhiên gật đầu một cái, chậm rãi nói:
- Ta tán thưởng kỹ xảo biểu diễn của ngươi, cũng cần ngươi giúp ta biểu diễn,, cho nên rất nhiều chuyện, ta đều có thể mắt nhắm mắt mở.
Nàng chỉ chỉ ngực Trầm Côn.
- Nhưng sau khi vào Đông thành, ngươi cẩn thận một chút cho ta, không nói lung tung, làm loạn, nếu không thân phận bại lộ, Nguyên Quân ta dù có ba đầu sáu tay, cũng không giữ được tính mệnh của ngươi!
- Tiểu thư, ngươi nói cái gì thế?
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Ta sao có thể nói lung tung.
- Ta lập lại lần nữa, ta không phải ngu ngốc, ngươi cũng không phải!
Nguyên Quân ngắt lời Trầm Côn, khóe miệng chứa một tia cười nhạt.
- Không nên giả hồ đồ với ta, Xích Tiêu thành chủ, chưởng môn Vô Ma Nhai, đại tướng quân đại triệu vương triều ngày trước, ta có thể cách xa ngàn dặm tra ra ý đồ mưu phản của Yến Nan Quy, thì cũng có năng lực tra ra nội tình của ngươi, Trầm đại tướng quân!
Nàng thản nhiên nhìn thoáng qua Trầm Côn.
- Chú Kiếm sơn Hàn gia là ngươi diệt, Hoàng Kim Công Thâu Thiên là do ngươi giết, mấy hôm trước Công Thâu Lâm bị người khác phục kích, cũng là chuyện tốt do ngươi làm. Những việc này ta đã sớm biết, chỉ là, ta không có hứng thú bán đứng ngươi mà thôi.
Trầm Côn ngây người.
Việc của mình, Nguyên Quân không ngờ biết toàn bộ đều rồi, thế nàng ta vì sao còn bằng lòng bằng lòng giúp mình?
Nàng không phải bằng hữu của Hoàng Kim huyết tộc sao?
- Muốn biết ta vì sao không có bán đứng ngươi?
Nguyên Quân cho Trầm Côn một nụ cười mỉm tràn ngập cơ trí:
- Bởi vì ta tính, bán đứng ngươi, ta sẽ được Hoàng Kim huyết tộc khen thưởng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là hư danh mà thôi, nhưng bảo hộ ngươi.
Nàng hạ thấp giọng.
- Ngươi có thể cho ta nhiều hơn, có đúng không?
- Ngươi muốn gì?
Trầm Côn nhíu mày nói.
- Ta muốn ngươi trước tiên ký một phần giấy bán thân!
Nguyên Quân cười nói.
Trầm Côn trợn mắt.
- Được rồi, ta biết ngươi tạm thời còn không quyết định được, ta cũng không vội đòi câu trả lời thuyết phục của ngươi, cá cược của chúng ta còn có hai tháng nữa không phải sao?
Nguyên Quân tổng kết nói:
- Nói chung, ta tán thưởng ngươi, có thể dễ dàng tha thứ một vài chuyện mờ ám của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể làm lỡ chuyện của ta, hiểu chưa?
Trầm Côn thật sự hiểu rồi.
Đây là một hồi giao dịch, Trầm Côn giúp Nguyên Quân hoàn thành diễn xuất, không tìm phiền toái cho nàng ta, mà Nguyên Quân, bảo đảm sự an toàn ở phụ cận Đoạt Nhật Lâu.
Bỏ lại một tiếng cười khẽ, Nguyên Quân đi qua người Trầm Côn, hình như cái gì cũng không chưa từng nói qua.
- Nữ nhân này.
Trầm Côn vuốt cằm.
- Lợi hại nha!
Lý Mục
- Đâu chỉ là lợi hại!
Lý Mục trong hồn phủ cười lạnh một tiếng:
- Ngươi nhìn đoàn biểu diễn của Nguyên Quân xem, trang bị Triệu quân tiêu chuẩn, một đàn thú đủ để đánh thắng chiến dịch quy mô nhỏ, còn có Y Y có thể ảnh hưởng tới thần tướng áo xanh, đại tướng ngày xưa của Dương gia - Dương Ngũ. Nếu như những người này mặc áo giáp của ngự thú cấm vệ quân, cầm trường mâu dùng để biểu diễn trong tay, không phải là một đội quân tinh nhuệ hay sao? Nguyên Quân là thống soái, Y Y là phó tướng, Dương Ngũ là tướng tiên phong. Một đội quân như vậy, còn may là không có một tên quân sư đủ phân lượng, nếu không, bọn chúng có thể trong vòng mười ngày công phá Xuất Vân Hải thành.
Trầm Côn hít một hơi lạnh, hắn lần đầu tiên để ý, đoàn biểu diễn của Nguyên Quân kỳ thực là một đội quân, một đội quân có thể áp chế Xuất Vân Hải Thành.
- Cũng may là họ không có một quân sư xuất sắc.
Trầm Côn liếm liếm môi khô:
- Nếu không ta hoài nghi, bọn họ nhất định đến chiếm lấy Xuất Vân Hải Thành.
Quân sư sao!
Lúc Trầm Côn kết thúc đối thoại với các vũ hồn, đồng ý đi vào thành kiểm tra.
Mà đúng lúc quay người đi, Bất Sắc bỗng nhiên giật mình, thần tướng áo xanh tại thân thể hắn chậm rãi mở mắt phượng.
- Không có quân sư giỏi à?
Trong mắt hắn xẹt qua một nụ cười nhạt khinh thường.
Nguyên Quân có ngự thư của Hoàng Kim thánh nhân, binh lính ở cửa thành chỉ kiểm tra qua loa rồi để đoàn biểu diễn đi vào Xuất Vân Hải thành, Trầm Côn đi ở cuối đội ngũ, tùy ý quan sát cảnh đường phố ở Hải thành.
Nhìn một cái, hắn liền thấy một người thanh niên đứng trên quảng trường, có vài phần giống với Dạ Trung Hành!
Trầm Côn sửng sốt, hắn nghe A La nói lên qua, Dạ gia có hai nhi tử, Dạ Trung Hành đã gặp qua chỉ là thứ tử, còn có một đại ca Dạ Trung Thiên.
Người này chính là người thừa kế Hoàng Kim Dạ gia sao?
Bên người Dạ Trung Thiên còn có mười mấy người ăn mặc giống thủ công, bọn họ dựng một cái lò đúc ở trên quảng trường, còn cắm một tấm bảng lớn trên viết mấy chữ thuê chú tạo sư.
Rất nhiều người sau khi vào thành liền đi thẳng đến trước mặt, Dạ Trung Thiên, có cúc cung hành lễ, có chuyện trò vui vẻ, nhưng cũng có rất nhiều người bày ra công cụ chú tạo, hiển nhiên là đi ứng cử.
- Cẩn thận!
A La giục ngựa đi tới, nói khẽ với Trầm Côn:
- Người này chính là đại ca Dạ Trung Hành, Dạ Trung Thiên, thực lực không dưới Lệ Thiên!
Trầm Côn ra hiệu chính mình đã đề phòng rồi, hiếu kỳ hỏi:
- Đường đường người thừa kế Dạ gia, một trong mười hai gia chủ Hoàng Kim tương lai, hắn sao lại tự mình ở chỗ này thông báo tuyển dụng thợ rèn?
- Còn không phải là ngươi hại sao?
A La cười nói:
- Ta vừa rồi đã tìm Nguyên Quân tiểu thư để hỏi, lần trùng tu Đoạt Nhật Lâu lần này, Dạ gia là đốc công, Công Thâu gia là nhà thiết kế, bọn họ vốn là muốn mời Hàn gia tới thi công, thế nhưng Hàn gia.
Trầm Côn cười hắc hắc, Hàn gia đã bị hắn diệt môn rồi, Dạ gia tìm không được chú tạo sư giỏi, cũng chỉ có thể tạm thời thông báo tuyển dụng một ít.
Chờ một chút!
Bọn họ đang thông báo tuyển dụng chú tạo sư để trùng tu Đoạt Nhật Lâu.
Mắt hí của Trầm Côn đảo một cái, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý mạo hiểm. Dường như, như vậy là có thể nghênh ngang đi vào Đoạt Nhật Lâu mà!
/405
|