Tiện nhân, dâm tiện … Thì ra trong mắt hắn nàng chỉ đáng như thế sao? Thì ra nàng chỉ là một công cụ để Tinh Không Hoàng phát tiết dục vọng.
Trời tạo nghiệt, người có thể tránh.
Nhưng mà chính mình tạo nghiệt biết tránh ở đâu?
Xích Huyết Hoàng lạnh lùng nhìn Tinh Không Hoàng và Huyền Thiên Hậu. Linh hồn hắn chỉ còn là một bóng mờ chuẩn bị biến mất.
Hắn đã không thể ra tay thêm một lần nữa. Mọi việc đành phải trông cậy vào Quang minh chí tôn.
- Tôn nhi, cố gắng trở thành chúa tể trả thù cho thúc.
Xích Huyết Hoàng mỉm cười nhìn Vũ Tôn dặn dò.
- Không, Xích Huyết thúc. Xích Huyết thúc đừng bỏ ta.
Vũ Tôn đau đớn kêu lên nhưng mà hắn không thể cử động. Chứng kiến linh hồn của Xích Huyết Hoàng đã lay lắt, hắn như bị ngàn đao đâm vào người.
- AAAAAAAA … Tiện nhân, ngươi dám.
Đột nhiên Tinh Không Hoàng đau đớn rú lên thảm thiết.
Hóa ra Huyền Thiên Hậu đã dùng một cây trâm đâm xuyên qua ngực hắn. Đây đúng là cây trâm xuất hiện trong giấc mộng của Vũ Tôn.
Huyền Thiên Hậu cười điên dại, còn Tinh Không Hoàng thì lấy cánh tay ôm ngực.
- Tiện nhân, ngươi muốn giết ta. Vậy chết luôn đi.
Tinh Không Hoàng rút cây trâm trong ngực hắn ra đâm vào trái tim của Huyền Thiên Hậu.
Huyền Thiên Hậu không hề tránh né, miệng phun ra một ngụm máu sau đó vẫn ngửa mặt lên trời cười sằng sặc.
Xích Huyết Hoàng nhìn nàng, tuy trong đôi mắt mờ ảo đó có đầy thù hận nhưng vẫn lấp lóe một chút yêu thương.
Huyền Thiên Hậu như cảm nhận được, quay lại Xích Huyết Hoàng.
- Hoàng ca, muội xin lỗi. Nếu có kiếp sau muội sẽ làm trâu ngựa bù đắp cho huynh.
Nàng đưa tay lau vết máu trên miệng, cố gắng nở nụ cười rạng rỡ. Lúc này trông nàng cực kì xinh đẹp, thánh thiện.
- Huyền Thiên…
Xích Huyết Hoàng đau đớn kêu lên. Rõ ràng hắn vẫn còn rất nặng tình cảm với Huyền Thiên Hậu.
- Hoàng ca, đợi … đợi … muội. Muội sẽ… sẽ… không bao giờ ngu ngốc như thế nữa… nữa. Đợi … đợi… muội…
Huyền Thiên Hậu cố gắng nói những câu cuối cùng, sau đó người nàng vô lực, hai mắt nhắm nghiền rơi xuống biển.
Tinh Không Hoàng thất khiếu phun ra máu, không cam lòng nhìn Xích Huyết Hoàng sau đó sinh mệnh cũng tiêu biến.
Trong số tám người hạ giới, bảy người đã chết.
Xích Huyết Hoàng hư ảnh lấp lóe dữ dội, gần như tan biến.
Vũ Tôn nhìn hắn đau đớn, hắn nhìn Vũ Tôn mỉm cười.
- Tôn nhi, thúc đi đây.
Linh hồn của Xích Huyết Hoàng đã trong suốt, gần như không thể thấy được gì. Xích Huyết kiếm được hắn ném vào tay Vũ Tôn.
- Khônggggggg… Xích Huyết thúc, đừng bỏ Tôn Nhi.
Vũ Tôn dùng chút hơi tàn kêu lên bi thảm.
Hắn và Xích Huyết Hoàng gặp nhau chưa lâu, nhưng mà trong lòng hắn Xích Huyết Hoàng như một người thân ruột thịt chỉ sau gia đình hắn.
Hắn có thành tựu như bây giờ tuyệt đối tám phần nhờ có Xích Huyết Hoàng. Vậy mà bây giờ hắn phải trơ mắt nhìn Xích Huyết Hoàng chết trước mặt mình là điều hắn không thể chịu được.
Đột nhiên dị biến phát sinh.
Đường hầm không gian thông lên Thánh giới bỗng nhiên xuất hiện ngay trên đầu hắn. Nó tỏa ra một lực hút khủng bố đem toàn bộ mọi vật trong phạm vi một trăm mét xung quanh Vũ Tôn hút vào.
- Hừ, một lũ phế vật. Cuối cùng vẫn phải để bổn tọa ra tay.
Giọng nói cuả Thánh Tôn tràn ngập Thiên địa. Đây rõ ràng là kiệt tác của hắn.
Vũ Tôn tái nhợt. Hắn thân mang trọng thương không thể giãy giụa thoát khỏi lực hút khủng bố đó. Trong giây lát đã bị đưa tới miệng đường hầm.
- Thánh Tôn, Thánh Tôn, chờ tiểu nhân.
Ở Trung Châu, Nhất Phong vội vã nhìn lên bầu trời hét lên sau đó dùng chút hơi tàn cố gắng phi hành hướng đến Đường hầm không gian kia. Hắn không muốn ở lại Tiềm Long Đại Lục này một giây phút nào.
Lúc nãy, lần lượt sinh mạng lạc ấn của đám người Tinh Không Hoàng biến mất khiến hắn cực kì sợ hãi. Hắn sợ còn ở lại đây hắn sẽ có kết cục y như vậy. Nơi này cực kì quỉ dị, khiến cho hắn không thể yên lòng được.
- Phế vật như ngươi còn sống làm gì. Chết đi.
Giọng nói của Thánh Tôn giáng thẳng vào đầu của Nhất Phong. Hắn đang phi hành chợt run rẩy, sau đó cả người vỡ thành huyết vụ.
Đường đường một Đế Vương lại chết như vậy đúng là cực kì cay đắng.
Vũ Tôn cơ thể đã hoàn toàn tiến nhập không gian đường hầm. Bên trong là một vùng không gian cực kì rộng lớn và hư vô mờ mịt. Hắn tuy không còn sức lực nhưng vẫn cảm giác được nơi đây hết sức đáng sợ. Từng tia không gian loạn lưu vờn quanh hắn không xa, gần như chỉ đợi hắn lệch ra khỏi quĩ đạo sẽ nghiền hắn thành tro bụi.
Áp lực của nơi này còn đáng sợ hơn cả Thánh Tôn đem đến cho hắn.
Hắn không cam lòng, nghĩ tới việc Xích Huyết Hoàng chết vì hắn mà hắn lại sắp rơi vào tay Thánh Tôn khiến hắn gần như phát điên.
Hắn cố giãy dụa, thà chết trong không gian loạn lưu còn hơn nhưng mà giống như có thứ gì đó trói buộc khiến hắn không thể làm gì được.
- Tiểu Tôn. Ngươi đã làm rất tốt. Hãy biết trân trọng sự hi sinh của Xích Huyết Hoàng dành cho ngươi mà cố gắng tu luyện giết chết Thánh Tôn trả thù cho hắn. Bây giờ đến lúc ta bảo về truyền nhân của ta rồi. Ở nơi này ta phát ra khí tức thì Hắc Ám cũng không thể phát hiện được, cho nên ngươi sẽ không bị hắn nhìn tới.
Quang minh chí tôn giọng nói chợt hiện ra trong đầu Vũ Tôn.
- Quang minh thúc, mau mang ta ra khỏi đây.
Vũ Tôn giật mình kêu lên.
Một linh hồn thể khác từ bên trong Xích Huyết châu xuất hiện. Không ai khác ngoài Quang minh chí tôn.
Ông ta mỉm cười, hai bàn tay vươn ra phía trước về phía không gian loạn lưu sau đó … xé nó ra.
Trước mặt Vũ Tôn xuất hiện một lỗ hổng không gian lớn như một cái động.
- Tôn nhi, mau đi thôi.
Quang minh chí tôn túm lấy Vũ Tôn định kéo hắn ném vào lỗ hổng đó.
- Kẻ nào dám phá hư chuyện tốt của ta.
Giọng nói của Thánh Tôn lại xuất hiện. Kế đó một ngón tay khổng lồ xuất hiện giáng thẳng xuống vị trí của Vũ Tôn cùng Quang minh chí tôn.
Không gian xung quanh đột nhiên rung động dữ dội, giống như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Vết rách không gian mà Quang minh chí tôn đã xé ra đang kịch liệt thu nhỏ lại.
- Khốn kiếp. Nếu ta toàn thịnh chỉ một ngón tay có thể đè chết ngươi.
Quang minh chí tôn nổi giận. Nhưng mà tình trạng của hắn lúc này không thể đấu lại được với Thánh Tôn. Hắn cắn răng nhìn chỉ tay đang chuẩn bị giáng xuống đầu hắn túm lấy Vũ Tôn ném bay vào vết rách không gian kia.
Ngay lúc cơ thể Vũ Tôn đã chui qua được một nửa, chỉ tay kia đột nhiên đổi hướng từ Quang minh chí tôn lao vào người hắn.
Không gian ầm ầm vỡ vụn, chấn động không ngừng. Quang minh chí tôn tái mặt dùng toàn lực đẩy Vũ Tôn đi mà quên mất hắn đang ở trong đường hầm không gian đó.
- Ầm … ầm …
Đường hầm không gian dường như đã chịu không nổi, phát ra tiếng hủy diệt.
Vũ Tôn đã chui qua được hai phần ba cơ thể thì lúc này chỉ tay của Thánh Tôn cũng vừa vặn tới trên người hắn.
- Không gian bóp méo.
Quang minh chí tôn điên cuồng thiêu đốt linh hồn, hướng về ngón tay của Thánh Tôn chống đối.
Đường hầm không gian đang sụp đổ càng nhanh hơn. Nhưng bỗng xuất hiện thêm một loạt vết rách không gian khác.
Quang minh chí tôn không thể ngăn cản chỉ tay của Thánh Tôn, bị hắn đánh văng vào một vết rách không gian. Chỉ tay kia đâm thẳng vào cơ thể của Vũ Tôn đang sắp rời khỏi vết rách không gian kia.
Vũ Tôn chợt cảm thấy đau đớn, một cảm giác tử vong khí tức dâng trào mãnh liệt.
Sau đó hắn chìm vào bóng tối vô tận.
Không ai biết, ngay khi chỉ tay của Thánh Tôn chạm phải cơ thể Vũ Tôn thì một viên Hồn hoàn màu đen xuất hiện chắn ngay vị trí chỉ tay kia đâm xuống. Chỉ tay của Thánh Tôn đâm vào nó không hề phát ra chút động tĩnh gì, lập tức tan biến.
Trên Thánh Giới, Thánh Tôn đang cực độ chăm chú tập trung vào đường hầm không gian sụp đổ đột nhiên tái nhợt phun ra một ngụm máu lớn. Ngay sau đó, thất khướu hắn cũng tuôn ra máu tươi.
- Ta không cam lòng, ta không cam lòng. AAAAAAAAA. Xích Huyết kiếm là của ta.
Thánh Tôn gầm lên giận dữ rồi lăn ra bất tỉnh.
Trời tạo nghiệt, người có thể tránh.
Nhưng mà chính mình tạo nghiệt biết tránh ở đâu?
Xích Huyết Hoàng lạnh lùng nhìn Tinh Không Hoàng và Huyền Thiên Hậu. Linh hồn hắn chỉ còn là một bóng mờ chuẩn bị biến mất.
Hắn đã không thể ra tay thêm một lần nữa. Mọi việc đành phải trông cậy vào Quang minh chí tôn.
- Tôn nhi, cố gắng trở thành chúa tể trả thù cho thúc.
Xích Huyết Hoàng mỉm cười nhìn Vũ Tôn dặn dò.
- Không, Xích Huyết thúc. Xích Huyết thúc đừng bỏ ta.
Vũ Tôn đau đớn kêu lên nhưng mà hắn không thể cử động. Chứng kiến linh hồn của Xích Huyết Hoàng đã lay lắt, hắn như bị ngàn đao đâm vào người.
- AAAAAAAA … Tiện nhân, ngươi dám.
Đột nhiên Tinh Không Hoàng đau đớn rú lên thảm thiết.
Hóa ra Huyền Thiên Hậu đã dùng một cây trâm đâm xuyên qua ngực hắn. Đây đúng là cây trâm xuất hiện trong giấc mộng của Vũ Tôn.
Huyền Thiên Hậu cười điên dại, còn Tinh Không Hoàng thì lấy cánh tay ôm ngực.
- Tiện nhân, ngươi muốn giết ta. Vậy chết luôn đi.
Tinh Không Hoàng rút cây trâm trong ngực hắn ra đâm vào trái tim của Huyền Thiên Hậu.
Huyền Thiên Hậu không hề tránh né, miệng phun ra một ngụm máu sau đó vẫn ngửa mặt lên trời cười sằng sặc.
Xích Huyết Hoàng nhìn nàng, tuy trong đôi mắt mờ ảo đó có đầy thù hận nhưng vẫn lấp lóe một chút yêu thương.
Huyền Thiên Hậu như cảm nhận được, quay lại Xích Huyết Hoàng.
- Hoàng ca, muội xin lỗi. Nếu có kiếp sau muội sẽ làm trâu ngựa bù đắp cho huynh.
Nàng đưa tay lau vết máu trên miệng, cố gắng nở nụ cười rạng rỡ. Lúc này trông nàng cực kì xinh đẹp, thánh thiện.
- Huyền Thiên…
Xích Huyết Hoàng đau đớn kêu lên. Rõ ràng hắn vẫn còn rất nặng tình cảm với Huyền Thiên Hậu.
- Hoàng ca, đợi … đợi … muội. Muội sẽ… sẽ… không bao giờ ngu ngốc như thế nữa… nữa. Đợi … đợi… muội…
Huyền Thiên Hậu cố gắng nói những câu cuối cùng, sau đó người nàng vô lực, hai mắt nhắm nghiền rơi xuống biển.
Tinh Không Hoàng thất khiếu phun ra máu, không cam lòng nhìn Xích Huyết Hoàng sau đó sinh mệnh cũng tiêu biến.
Trong số tám người hạ giới, bảy người đã chết.
Xích Huyết Hoàng hư ảnh lấp lóe dữ dội, gần như tan biến.
Vũ Tôn nhìn hắn đau đớn, hắn nhìn Vũ Tôn mỉm cười.
- Tôn nhi, thúc đi đây.
Linh hồn của Xích Huyết Hoàng đã trong suốt, gần như không thể thấy được gì. Xích Huyết kiếm được hắn ném vào tay Vũ Tôn.
- Khônggggggg… Xích Huyết thúc, đừng bỏ Tôn Nhi.
Vũ Tôn dùng chút hơi tàn kêu lên bi thảm.
Hắn và Xích Huyết Hoàng gặp nhau chưa lâu, nhưng mà trong lòng hắn Xích Huyết Hoàng như một người thân ruột thịt chỉ sau gia đình hắn.
Hắn có thành tựu như bây giờ tuyệt đối tám phần nhờ có Xích Huyết Hoàng. Vậy mà bây giờ hắn phải trơ mắt nhìn Xích Huyết Hoàng chết trước mặt mình là điều hắn không thể chịu được.
Đột nhiên dị biến phát sinh.
Đường hầm không gian thông lên Thánh giới bỗng nhiên xuất hiện ngay trên đầu hắn. Nó tỏa ra một lực hút khủng bố đem toàn bộ mọi vật trong phạm vi một trăm mét xung quanh Vũ Tôn hút vào.
- Hừ, một lũ phế vật. Cuối cùng vẫn phải để bổn tọa ra tay.
Giọng nói cuả Thánh Tôn tràn ngập Thiên địa. Đây rõ ràng là kiệt tác của hắn.
Vũ Tôn tái nhợt. Hắn thân mang trọng thương không thể giãy giụa thoát khỏi lực hút khủng bố đó. Trong giây lát đã bị đưa tới miệng đường hầm.
- Thánh Tôn, Thánh Tôn, chờ tiểu nhân.
Ở Trung Châu, Nhất Phong vội vã nhìn lên bầu trời hét lên sau đó dùng chút hơi tàn cố gắng phi hành hướng đến Đường hầm không gian kia. Hắn không muốn ở lại Tiềm Long Đại Lục này một giây phút nào.
Lúc nãy, lần lượt sinh mạng lạc ấn của đám người Tinh Không Hoàng biến mất khiến hắn cực kì sợ hãi. Hắn sợ còn ở lại đây hắn sẽ có kết cục y như vậy. Nơi này cực kì quỉ dị, khiến cho hắn không thể yên lòng được.
- Phế vật như ngươi còn sống làm gì. Chết đi.
Giọng nói của Thánh Tôn giáng thẳng vào đầu của Nhất Phong. Hắn đang phi hành chợt run rẩy, sau đó cả người vỡ thành huyết vụ.
Đường đường một Đế Vương lại chết như vậy đúng là cực kì cay đắng.
Vũ Tôn cơ thể đã hoàn toàn tiến nhập không gian đường hầm. Bên trong là một vùng không gian cực kì rộng lớn và hư vô mờ mịt. Hắn tuy không còn sức lực nhưng vẫn cảm giác được nơi đây hết sức đáng sợ. Từng tia không gian loạn lưu vờn quanh hắn không xa, gần như chỉ đợi hắn lệch ra khỏi quĩ đạo sẽ nghiền hắn thành tro bụi.
Áp lực của nơi này còn đáng sợ hơn cả Thánh Tôn đem đến cho hắn.
Hắn không cam lòng, nghĩ tới việc Xích Huyết Hoàng chết vì hắn mà hắn lại sắp rơi vào tay Thánh Tôn khiến hắn gần như phát điên.
Hắn cố giãy dụa, thà chết trong không gian loạn lưu còn hơn nhưng mà giống như có thứ gì đó trói buộc khiến hắn không thể làm gì được.
- Tiểu Tôn. Ngươi đã làm rất tốt. Hãy biết trân trọng sự hi sinh của Xích Huyết Hoàng dành cho ngươi mà cố gắng tu luyện giết chết Thánh Tôn trả thù cho hắn. Bây giờ đến lúc ta bảo về truyền nhân của ta rồi. Ở nơi này ta phát ra khí tức thì Hắc Ám cũng không thể phát hiện được, cho nên ngươi sẽ không bị hắn nhìn tới.
Quang minh chí tôn giọng nói chợt hiện ra trong đầu Vũ Tôn.
- Quang minh thúc, mau mang ta ra khỏi đây.
Vũ Tôn giật mình kêu lên.
Một linh hồn thể khác từ bên trong Xích Huyết châu xuất hiện. Không ai khác ngoài Quang minh chí tôn.
Ông ta mỉm cười, hai bàn tay vươn ra phía trước về phía không gian loạn lưu sau đó … xé nó ra.
Trước mặt Vũ Tôn xuất hiện một lỗ hổng không gian lớn như một cái động.
- Tôn nhi, mau đi thôi.
Quang minh chí tôn túm lấy Vũ Tôn định kéo hắn ném vào lỗ hổng đó.
- Kẻ nào dám phá hư chuyện tốt của ta.
Giọng nói của Thánh Tôn lại xuất hiện. Kế đó một ngón tay khổng lồ xuất hiện giáng thẳng xuống vị trí của Vũ Tôn cùng Quang minh chí tôn.
Không gian xung quanh đột nhiên rung động dữ dội, giống như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Vết rách không gian mà Quang minh chí tôn đã xé ra đang kịch liệt thu nhỏ lại.
- Khốn kiếp. Nếu ta toàn thịnh chỉ một ngón tay có thể đè chết ngươi.
Quang minh chí tôn nổi giận. Nhưng mà tình trạng của hắn lúc này không thể đấu lại được với Thánh Tôn. Hắn cắn răng nhìn chỉ tay đang chuẩn bị giáng xuống đầu hắn túm lấy Vũ Tôn ném bay vào vết rách không gian kia.
Ngay lúc cơ thể Vũ Tôn đã chui qua được một nửa, chỉ tay kia đột nhiên đổi hướng từ Quang minh chí tôn lao vào người hắn.
Không gian ầm ầm vỡ vụn, chấn động không ngừng. Quang minh chí tôn tái mặt dùng toàn lực đẩy Vũ Tôn đi mà quên mất hắn đang ở trong đường hầm không gian đó.
- Ầm … ầm …
Đường hầm không gian dường như đã chịu không nổi, phát ra tiếng hủy diệt.
Vũ Tôn đã chui qua được hai phần ba cơ thể thì lúc này chỉ tay của Thánh Tôn cũng vừa vặn tới trên người hắn.
- Không gian bóp méo.
Quang minh chí tôn điên cuồng thiêu đốt linh hồn, hướng về ngón tay của Thánh Tôn chống đối.
Đường hầm không gian đang sụp đổ càng nhanh hơn. Nhưng bỗng xuất hiện thêm một loạt vết rách không gian khác.
Quang minh chí tôn không thể ngăn cản chỉ tay của Thánh Tôn, bị hắn đánh văng vào một vết rách không gian. Chỉ tay kia đâm thẳng vào cơ thể của Vũ Tôn đang sắp rời khỏi vết rách không gian kia.
Vũ Tôn chợt cảm thấy đau đớn, một cảm giác tử vong khí tức dâng trào mãnh liệt.
Sau đó hắn chìm vào bóng tối vô tận.
Không ai biết, ngay khi chỉ tay của Thánh Tôn chạm phải cơ thể Vũ Tôn thì một viên Hồn hoàn màu đen xuất hiện chắn ngay vị trí chỉ tay kia đâm xuống. Chỉ tay của Thánh Tôn đâm vào nó không hề phát ra chút động tĩnh gì, lập tức tan biến.
Trên Thánh Giới, Thánh Tôn đang cực độ chăm chú tập trung vào đường hầm không gian sụp đổ đột nhiên tái nhợt phun ra một ngụm máu lớn. Ngay sau đó, thất khướu hắn cũng tuôn ra máu tươi.
- Ta không cam lòng, ta không cam lòng. AAAAAAAAA. Xích Huyết kiếm là của ta.
Thánh Tôn gầm lên giận dữ rồi lăn ra bất tỉnh.
/237
|