Mười hai người vũ khí trên tay, cảnh giác tột độ nhìn về đêm tối.
Hoa đại nhân cố tình đứng chắn phía xa ánh mắt hết sức lo lắng, muốn giấu Vũ Tôn trong lều.
Trong màn đêm lạnh lẽo, một đám chừng bảy tám người thân ảnh dần xuất hiện.
- Hoa phu nhân, mấy ngày không gặp vẫn khỏe chứ?
Một tên đi đầu tiên bước tới đối diện Hoa đại nhân chừng mười bước chân mỉm cười hỏi.
- Đồ Phong. Là các ngươi?
Hoa phu nhân khẽ biến sắc. Đám người phía sau nàng cũng giật mình, ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Không ngờ sao? Ta cũng không ngờ sớm gặp lại Hoa phu nhân xinh đẹp sớm như vậy. Xem ra chúng ta có duyên rồi.
Tên được gọi là Đồ Phong cười ha ha, ánh mắt dâm đãng liếc qua Hoa phu nhân.
- Tên súc sinh khốn kiếp, loại người không bằng cầm thú như ngươi không hiểu tại sao vẫn sống được đến giờ này.
Một người trong nhóm của Hoa phu nhân nổi giận gầm lên.
- Ha ha, Trương Lương huynh có cần nặng lời như vậy không? Chúng ta gặp lại nhau đáng ra phải nâng ly chúc mừng mới đúng chứ.
Đồ Phong không hề bị chọc giận, ngược lại còn châm biếm nhìn nam tử gọi là Trương Lương kia.
- Uống con mẹ ngươi. Lão tử không buồn nhìn tới loại súc sinh như ngươi. Nhưng nếu ngươi chặt đầu dâng máu ra đây ta sẽ suy nghĩ lại.
- Ấy, Trương Lương đại ca quá lời, ta chỉ có một cái đầu, nếu chặt đi đâu còn hầu hạ chăn đệm cho Hoa phu nhân được đúng không nào? Nhưng huynh yên tâm, sẽ có phần của huynh thôi. Khi ta “chăm sóc” Hoa phu nhân huynh sẽ được tận mắt trải nghiệm cảm giác nàng ta rên rỉ. Đợi tới lúc ta chán rồi thì sẽ nhường cho huynh. Thế nào?
- Ấy Phong ca, chúng ta còn chưa hưởng thụ sao đã nhường cho hắn rồi?
- Đúng thế a, Phong ca còn có ta cũng muốn hành hạ Hoa phu nhân một đêm thật sung sướng mà.
- Phải đấy, còn ta nữa. Hoa phu nhân ta cũng muốn.
Lập tức đám người phía sau lưng Đồ Phong nhao nhao lên phản đối.
- À đúng rồi, xin lỗi Trương Lương ca. Để đám huynh đệ của ta tận hưởng chán Hoa phu nhân sau đó sẽ đến lượt ngươi được chứ?
Đồ Phong giả vờ nhớ ra, vỗ đầu nhìn Trương Lương áy náy.
- Đồ Phong câm miệng. Tên khốn kiếp.
Hoa phu nhân nghe Đồ Phong nói những lời tục tĩu như vậy không nhịn được nổi giận.
- XXX con mẹ ngươi đi. Phụ mẫu ngươi hẳn là súc sinh mới sinh ra kẻ ngay cả súc sinh không bằng như ngươi.
Vị đại hán râu rậm ban nãy đưa bình rượu cho Vũ Tôn đưa tay vớ được một cục đá ném thẳng vào người Đồ Phong.
- Vúttttt…
Viên đá bị Đồ Phong dễ dàng tránh đi.
- Trương Phi, những lời ngươi vừa nói sẽ khiến ngươi là người phải chết đầu tiên. Ta sẽ lột da xẻ thịt ngươi vứt cho chó ăn.
Đồ Phong lần này bị lời nói của Trương Phi khiến cho điên lên. Sát khí tuôn ra không chút kìm chế.
Vũ Tôn bên trong lều vắt chéo hai chân âm thầm theo dõi mọi chuyện. Thực lực của tám người bọn Đồ Phong nhanh chóng được hắn xác định.
Một Ngự Không sơ kì, ba Kết đan hậu kì, bốn Kết đan trung kì.
Đồ Phong chính là Ngự không kì.
Về tổng thể so với đám người Hoa phu nhân cao hơn một đoạn dài. Mặc dù bọn chúng cũng có kẻ bị thương nhưng không đáng kể.
Xem ra hai nhóm người này có tư thù từ trước. Nếu có chiến đấu xảy ra, thắng thua hoàn toàn nhận biết dễ dàng.
- Rút cục các ngươi muốn gì?
Hoa phu nhân cố nén nộ hỏa muốn giải quyết hòa bình mọi chuyện. Nàng thân bị thương, tu vi không phát huy ra được đầy đủ cho nên sẽ là cực kì bất lợi nếu đánh nhau.
- Hoa phu nhân biết rõ ta muốn gì còn phải hỏi sao? Ở Băng nguyên hơn hai tháng nay, bọn ta tuy không vui thú gì nhưng cũng không phải kẻ chết đói. Có chăng chỉ thiếu nữ sắc giải quyết vấn đề mà thôi. Không biết Hoa phu nhân có thể giúp chúng ta toại nguyện?
Đồ Phong liếm liếm môi, chằm chằm nhìn ngực của Hoa phu nhân không rời mắt.
- Ngươi…
Hoa phu nhân nội thương chưa dứt, lúc nãy đã cố nén giận nhưng giờ phút này lại bị lời nói của Đồ Phong khiến cho không thể nhẫn được nữa ôm ngực phun ra một ngụm máu.
- Đại nhân, đại nhân…
Mười một người đi theo Hoa phu nhân vội vã tiến lên lo lắng.
- Ta không sao. Mọi người không cần sợ hãi.
Hoa phu nhân đưa tay ra.
- Hoa phu nhân không hổ danh Tử Linh La Sát, khiến Đồ Phong ta khâm phục không thôi. Nhưng xin phu nhân bảo trọng thân thể, huynh đệ chúng ta phát tiết trông cậy cả vào phu nhân.
Đồ Phong tiếp tục chọc giận. Hắn tuy thực lực ngang bằng Hoa phu nhân nhưng cả hai đều mang ám thương, tuy rằng hắn so với Hoa phu nhân thì nhẹ hơn nhiều lắm nhưng mà nếu thực sự động thủ, để Hoa phu nhân kia liều mạng thì hắn tuyệt không dễ chịu. Cho nên nhân lúc còn có thể khiến nàng ta bị thương nặng thêm chút nữa mà lấn tới thì chính là biện pháp tốt nhất.
- Đồ Phong, chẳng nhẽ ngươi quên chính chúng ta đã cứu các ngươi một mạng sao? Hôm đó nếu bọn ta không xuất hiện giúp các ngươi tiêu diệt con Băng Tuyết Ma Thiềm thì liệu ngươi còn có thể sống tới bây giờ? Ngay cả nội đan của nó cũng đã giao cho các ngươi, chẳng nhẽ các ngươi còn chưa thỏa mãn? Ngươi không biết ơn bọn ta thì thôi, sao lại còn cố tình muốn bức bọn ta tới đường cùng.
Hoa phu nhân cũng hiểu được suy nghĩ của Đồ Phong, hít sâu một hơi khí lạnh cho tỉnh táo rồi nhìn hắn hỏi.
- Hừ, nếu các ngươi không lao vào thì Băng Tuyết Ma Thiềm có thể tha cho các ngươi sao? Bọn ta mà chết nó chắc chắn sẽ đuổi theo các ngươi tới cùng. Cho nên đừng đem việc đó ra nhắc lại với ta. Nội đan của nó ta cần các ngươi giao sao? Ta gây sát thương lên nó nhiều nhất, dĩ nhiên nó phải thuộc về ta rồi. Đúng không các huynh đệ?
Đồ Phong lập tức phản bác.
- Đúng vậy. Chúng ta mà cần bọn chúng giúp sao?
- Bọn chúng là cái thá gì đòi giúp chúng ta?
- Có Phong ca, chúng ta lại phải sợ con Băng Tuyết Ma Thiềm sao? Nực cười.
…
Đám tay sai của Đồ Phong nhao nhao phản đối. Cho dù là có thật thì bọn chúng cũng phải nói là không rồi.
- Đấy, Hoa phu nhân thấy chưa? Huynh đệ của ta toàn những người trượng nghĩa, hào hiệp. Hoa phu nhân không nên đổi trắng thay đen như vậy.
Đồ Phong quay lại nhìn huynh đệ mình gật đầu tán thưởng đáp.
- Hừ, Đồ Phong ngươi nói thẳng ra ngươi muốn gì?
Hoa phu nhân nói luôn vào vấn đề. Thái độ của đám người Đồ Phong như thế thì muốn nhẹ nhàng là chuyện không thể rồi.
- Ta cũng trêu đùa đủ rồi. Ta muốn gì ư, đơn giản thôi. Điều đầu tiên, các ngươi giao hết tài vật ra giao cho bọn ta, thứ hai Hoa phu nhân phải phục vụ huynh đệ chúng ta một tuần để phát tiết. Nếu bọn ta hài lòng có thể để các ngươi rời đi, trừ tên Trương Phi kia chắc chắn phải chết.
Đồ Phong âm trầm dứt khoát nói.
- Hừ, ngươi xem chúng ta là kẻ ngu dốt sao? Không nói tới các ngươi có bỏ qua hay không, chúng ta cũng không phải hạng sợ chết. Đã tham gia mạo hiểm đoàn thì lúc nào cũng có thể cận kề cái chết rồi. Mấy lời của ngươi cút đi mà hù trẻ con. Hoa đại nhân, chúng ta không sợ chết. Cùng lắm kéo theo bọn chúng chết cùng.
Trương Lương tay nắm chặt thanh đao hét lên.
Những người khác nghe Trương Lương nói vậy cũng ngạo nghễ đứng thẳng, vũ khí nắm chắc không có chút gì run sợ.
- Hoa phu nhân, ngươi tính sao? Tính mạng mọi người đang phụ thuộc vào ngươi đấy.
Đồ Phong bỏ qua người khác, hất hàm nhìn Hoa phu nhân hỏi.
- Mọi người thực sự không sợ chết, không hối hận chứ?
Hoa phu nhân nhìn mười một người sau lưng nàng nở nụ cười rạng rỡ, tuy rằng khuôn mặt vô cùng tiều tụy.
- Không sợ, cùng lắm kéo theo bọn chúng chôn cùng.
- Không sợ. Đoàn trưởng, chúng ta mang bọn chúng giết hết đi.
- Nếu sợ chết ta đã không tham gia Mạo hiểm đoàn từ lâu rồi .
…
- Tốt lắm, chúng ta dù chết vẫn sẽ phải kéo theo bọn chúng chôn cùng. Đồ Phong ngươi nghe thấy rồi chứ, nếu bọn ta có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng sống không qua nổi ngày mai.
- Hừ, gian ngoan mất linh. Cho các ngươi cơ hội nhưng không biết quí trọng vậy thì chết đi. Mọi người, giết sạch bọn chúng để lại một mình Hoa tiện nhân. Cố gắng không để nàng bị thương nếu không trên giường sẽ mất hứng. Giết.
Đồ Phong phất tay. Một cây thương từ sau lưng hắn xuất hiện. Hắn giơ tay nắm chặt cán thương, khí tức Ngự Không sơ kì tuy nhiên rất phù phiếm bùng nổ.
Đám người phía sau hắn cũng ngay lập tức nắm vũ khí xông lên theo sau.
- Mọi người chạy mau.
Đột nhiên Hoa phu nhân quát lên, hướng về đằng sau bỏ chạy. Mười một người kia có chút giật mình vì tưởng sắp phải tử chiến nhưng không ngờ Đoàn trưởng của bọn chúng lại ra lệnh như vậy
Nhưng thời gian đã không còn, bọn họ đè xuống thắc mắc xoay người chạy theo Hoa phu nhân.
Khi lướt qua chiếc lều của Hoa phu nhân, đột nhiên bọn họ hiểu được Hoa phu nhân tại sao lại làm như vậy. Cả đám người không ai bảo ai lập tức tăng tốc độ tối đa.
- Đứa bé à, khi bọn chúng rời khỏi hãy mau trốn đi. Hi vọng trời sẽ thương con.
Hoa phu nhân trong lòng đau đớn nhủ thầm.
Hoa đại nhân cố tình đứng chắn phía xa ánh mắt hết sức lo lắng, muốn giấu Vũ Tôn trong lều.
Trong màn đêm lạnh lẽo, một đám chừng bảy tám người thân ảnh dần xuất hiện.
- Hoa phu nhân, mấy ngày không gặp vẫn khỏe chứ?
Một tên đi đầu tiên bước tới đối diện Hoa đại nhân chừng mười bước chân mỉm cười hỏi.
- Đồ Phong. Là các ngươi?
Hoa phu nhân khẽ biến sắc. Đám người phía sau nàng cũng giật mình, ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Không ngờ sao? Ta cũng không ngờ sớm gặp lại Hoa phu nhân xinh đẹp sớm như vậy. Xem ra chúng ta có duyên rồi.
Tên được gọi là Đồ Phong cười ha ha, ánh mắt dâm đãng liếc qua Hoa phu nhân.
- Tên súc sinh khốn kiếp, loại người không bằng cầm thú như ngươi không hiểu tại sao vẫn sống được đến giờ này.
Một người trong nhóm của Hoa phu nhân nổi giận gầm lên.
- Ha ha, Trương Lương huynh có cần nặng lời như vậy không? Chúng ta gặp lại nhau đáng ra phải nâng ly chúc mừng mới đúng chứ.
Đồ Phong không hề bị chọc giận, ngược lại còn châm biếm nhìn nam tử gọi là Trương Lương kia.
- Uống con mẹ ngươi. Lão tử không buồn nhìn tới loại súc sinh như ngươi. Nhưng nếu ngươi chặt đầu dâng máu ra đây ta sẽ suy nghĩ lại.
- Ấy, Trương Lương đại ca quá lời, ta chỉ có một cái đầu, nếu chặt đi đâu còn hầu hạ chăn đệm cho Hoa phu nhân được đúng không nào? Nhưng huynh yên tâm, sẽ có phần của huynh thôi. Khi ta “chăm sóc” Hoa phu nhân huynh sẽ được tận mắt trải nghiệm cảm giác nàng ta rên rỉ. Đợi tới lúc ta chán rồi thì sẽ nhường cho huynh. Thế nào?
- Ấy Phong ca, chúng ta còn chưa hưởng thụ sao đã nhường cho hắn rồi?
- Đúng thế a, Phong ca còn có ta cũng muốn hành hạ Hoa phu nhân một đêm thật sung sướng mà.
- Phải đấy, còn ta nữa. Hoa phu nhân ta cũng muốn.
Lập tức đám người phía sau lưng Đồ Phong nhao nhao lên phản đối.
- À đúng rồi, xin lỗi Trương Lương ca. Để đám huynh đệ của ta tận hưởng chán Hoa phu nhân sau đó sẽ đến lượt ngươi được chứ?
Đồ Phong giả vờ nhớ ra, vỗ đầu nhìn Trương Lương áy náy.
- Đồ Phong câm miệng. Tên khốn kiếp.
Hoa phu nhân nghe Đồ Phong nói những lời tục tĩu như vậy không nhịn được nổi giận.
- XXX con mẹ ngươi đi. Phụ mẫu ngươi hẳn là súc sinh mới sinh ra kẻ ngay cả súc sinh không bằng như ngươi.
Vị đại hán râu rậm ban nãy đưa bình rượu cho Vũ Tôn đưa tay vớ được một cục đá ném thẳng vào người Đồ Phong.
- Vúttttt…
Viên đá bị Đồ Phong dễ dàng tránh đi.
- Trương Phi, những lời ngươi vừa nói sẽ khiến ngươi là người phải chết đầu tiên. Ta sẽ lột da xẻ thịt ngươi vứt cho chó ăn.
Đồ Phong lần này bị lời nói của Trương Phi khiến cho điên lên. Sát khí tuôn ra không chút kìm chế.
Vũ Tôn bên trong lều vắt chéo hai chân âm thầm theo dõi mọi chuyện. Thực lực của tám người bọn Đồ Phong nhanh chóng được hắn xác định.
Một Ngự Không sơ kì, ba Kết đan hậu kì, bốn Kết đan trung kì.
Đồ Phong chính là Ngự không kì.
Về tổng thể so với đám người Hoa phu nhân cao hơn một đoạn dài. Mặc dù bọn chúng cũng có kẻ bị thương nhưng không đáng kể.
Xem ra hai nhóm người này có tư thù từ trước. Nếu có chiến đấu xảy ra, thắng thua hoàn toàn nhận biết dễ dàng.
- Rút cục các ngươi muốn gì?
Hoa phu nhân cố nén nộ hỏa muốn giải quyết hòa bình mọi chuyện. Nàng thân bị thương, tu vi không phát huy ra được đầy đủ cho nên sẽ là cực kì bất lợi nếu đánh nhau.
- Hoa phu nhân biết rõ ta muốn gì còn phải hỏi sao? Ở Băng nguyên hơn hai tháng nay, bọn ta tuy không vui thú gì nhưng cũng không phải kẻ chết đói. Có chăng chỉ thiếu nữ sắc giải quyết vấn đề mà thôi. Không biết Hoa phu nhân có thể giúp chúng ta toại nguyện?
Đồ Phong liếm liếm môi, chằm chằm nhìn ngực của Hoa phu nhân không rời mắt.
- Ngươi…
Hoa phu nhân nội thương chưa dứt, lúc nãy đã cố nén giận nhưng giờ phút này lại bị lời nói của Đồ Phong khiến cho không thể nhẫn được nữa ôm ngực phun ra một ngụm máu.
- Đại nhân, đại nhân…
Mười một người đi theo Hoa phu nhân vội vã tiến lên lo lắng.
- Ta không sao. Mọi người không cần sợ hãi.
Hoa phu nhân đưa tay ra.
- Hoa phu nhân không hổ danh Tử Linh La Sát, khiến Đồ Phong ta khâm phục không thôi. Nhưng xin phu nhân bảo trọng thân thể, huynh đệ chúng ta phát tiết trông cậy cả vào phu nhân.
Đồ Phong tiếp tục chọc giận. Hắn tuy thực lực ngang bằng Hoa phu nhân nhưng cả hai đều mang ám thương, tuy rằng hắn so với Hoa phu nhân thì nhẹ hơn nhiều lắm nhưng mà nếu thực sự động thủ, để Hoa phu nhân kia liều mạng thì hắn tuyệt không dễ chịu. Cho nên nhân lúc còn có thể khiến nàng ta bị thương nặng thêm chút nữa mà lấn tới thì chính là biện pháp tốt nhất.
- Đồ Phong, chẳng nhẽ ngươi quên chính chúng ta đã cứu các ngươi một mạng sao? Hôm đó nếu bọn ta không xuất hiện giúp các ngươi tiêu diệt con Băng Tuyết Ma Thiềm thì liệu ngươi còn có thể sống tới bây giờ? Ngay cả nội đan của nó cũng đã giao cho các ngươi, chẳng nhẽ các ngươi còn chưa thỏa mãn? Ngươi không biết ơn bọn ta thì thôi, sao lại còn cố tình muốn bức bọn ta tới đường cùng.
Hoa phu nhân cũng hiểu được suy nghĩ của Đồ Phong, hít sâu một hơi khí lạnh cho tỉnh táo rồi nhìn hắn hỏi.
- Hừ, nếu các ngươi không lao vào thì Băng Tuyết Ma Thiềm có thể tha cho các ngươi sao? Bọn ta mà chết nó chắc chắn sẽ đuổi theo các ngươi tới cùng. Cho nên đừng đem việc đó ra nhắc lại với ta. Nội đan của nó ta cần các ngươi giao sao? Ta gây sát thương lên nó nhiều nhất, dĩ nhiên nó phải thuộc về ta rồi. Đúng không các huynh đệ?
Đồ Phong lập tức phản bác.
- Đúng vậy. Chúng ta mà cần bọn chúng giúp sao?
- Bọn chúng là cái thá gì đòi giúp chúng ta?
- Có Phong ca, chúng ta lại phải sợ con Băng Tuyết Ma Thiềm sao? Nực cười.
…
Đám tay sai của Đồ Phong nhao nhao phản đối. Cho dù là có thật thì bọn chúng cũng phải nói là không rồi.
- Đấy, Hoa phu nhân thấy chưa? Huynh đệ của ta toàn những người trượng nghĩa, hào hiệp. Hoa phu nhân không nên đổi trắng thay đen như vậy.
Đồ Phong quay lại nhìn huynh đệ mình gật đầu tán thưởng đáp.
- Hừ, Đồ Phong ngươi nói thẳng ra ngươi muốn gì?
Hoa phu nhân nói luôn vào vấn đề. Thái độ của đám người Đồ Phong như thế thì muốn nhẹ nhàng là chuyện không thể rồi.
- Ta cũng trêu đùa đủ rồi. Ta muốn gì ư, đơn giản thôi. Điều đầu tiên, các ngươi giao hết tài vật ra giao cho bọn ta, thứ hai Hoa phu nhân phải phục vụ huynh đệ chúng ta một tuần để phát tiết. Nếu bọn ta hài lòng có thể để các ngươi rời đi, trừ tên Trương Phi kia chắc chắn phải chết.
Đồ Phong âm trầm dứt khoát nói.
- Hừ, ngươi xem chúng ta là kẻ ngu dốt sao? Không nói tới các ngươi có bỏ qua hay không, chúng ta cũng không phải hạng sợ chết. Đã tham gia mạo hiểm đoàn thì lúc nào cũng có thể cận kề cái chết rồi. Mấy lời của ngươi cút đi mà hù trẻ con. Hoa đại nhân, chúng ta không sợ chết. Cùng lắm kéo theo bọn chúng chết cùng.
Trương Lương tay nắm chặt thanh đao hét lên.
Những người khác nghe Trương Lương nói vậy cũng ngạo nghễ đứng thẳng, vũ khí nắm chắc không có chút gì run sợ.
- Hoa phu nhân, ngươi tính sao? Tính mạng mọi người đang phụ thuộc vào ngươi đấy.
Đồ Phong bỏ qua người khác, hất hàm nhìn Hoa phu nhân hỏi.
- Mọi người thực sự không sợ chết, không hối hận chứ?
Hoa phu nhân nhìn mười một người sau lưng nàng nở nụ cười rạng rỡ, tuy rằng khuôn mặt vô cùng tiều tụy.
- Không sợ, cùng lắm kéo theo bọn chúng chôn cùng.
- Không sợ. Đoàn trưởng, chúng ta mang bọn chúng giết hết đi.
- Nếu sợ chết ta đã không tham gia Mạo hiểm đoàn từ lâu rồi .
…
- Tốt lắm, chúng ta dù chết vẫn sẽ phải kéo theo bọn chúng chôn cùng. Đồ Phong ngươi nghe thấy rồi chứ, nếu bọn ta có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng sống không qua nổi ngày mai.
- Hừ, gian ngoan mất linh. Cho các ngươi cơ hội nhưng không biết quí trọng vậy thì chết đi. Mọi người, giết sạch bọn chúng để lại một mình Hoa tiện nhân. Cố gắng không để nàng bị thương nếu không trên giường sẽ mất hứng. Giết.
Đồ Phong phất tay. Một cây thương từ sau lưng hắn xuất hiện. Hắn giơ tay nắm chặt cán thương, khí tức Ngự Không sơ kì tuy nhiên rất phù phiếm bùng nổ.
Đám người phía sau hắn cũng ngay lập tức nắm vũ khí xông lên theo sau.
- Mọi người chạy mau.
Đột nhiên Hoa phu nhân quát lên, hướng về đằng sau bỏ chạy. Mười một người kia có chút giật mình vì tưởng sắp phải tử chiến nhưng không ngờ Đoàn trưởng của bọn chúng lại ra lệnh như vậy
Nhưng thời gian đã không còn, bọn họ đè xuống thắc mắc xoay người chạy theo Hoa phu nhân.
Khi lướt qua chiếc lều của Hoa phu nhân, đột nhiên bọn họ hiểu được Hoa phu nhân tại sao lại làm như vậy. Cả đám người không ai bảo ai lập tức tăng tốc độ tối đa.
- Đứa bé à, khi bọn chúng rời khỏi hãy mau trốn đi. Hi vọng trời sẽ thương con.
Hoa phu nhân trong lòng đau đớn nhủ thầm.
/237
|