Mang tiếng là tán tu nhưng sở học của nhiều tên hết sức đặc biệt. Bọn chúng chỉ là không có ai chỉ bảo như trong các đại môn phái mà thôi.
Từng ánh chớp lóe lên đủ các kiểu. Bóng người tranh nhau, đưa tay níu kéo đối thủ lại, chửi mắng om xòm rất khó nghe. Dường như bọn chúng quên mất còn có một đám Võ Đế, Võ Thánh đang đứng nhìn thì phải.
- Cút ra, tên nào dám ngăn cản ta.
- Ngươi mới cút đi. Cả tổ tông nhà ngươi nữa.
- Một trong mười người nhất định ta chiếm một vị trí.
…
Vũ Tôn cũng lười quan tâm. Hắn không vội vàng tranh đoạt mà thong dong phía sau khiến không ít người của các môn phái kia chú ý. Nhưng mà bọn họ cũng không quá để tâm. Có lẽ hắn tự lượng sức không thể tranh đoạt cho nên chấp nhận đầu hàng sớm như thế.
Suốt năm phút trôi qua, vậy mà không kẻ nào tiến vào được cánh cổng di tích kia. Cứ có kẻ sắp chạm tới lại ngay lập tức bị một đám người kéo ra. Không khí cực kì căng thẳng.
- Trịnh Xuyên, cứ thế này thì chúng ta đến cặn cũng không có mà húp. Mười người cơ mà, ta và ngươi liên thủ tiến vào, thế nào?
Một tên đang tranh đoạt vị trí đầu tiên quay sang nhìn đối thủ đeo bám.
- Được, nếu không nhanh thì mọi tài vật sẽ bị bọn chúng chiếm hết. Hoàng Ngọc, ta cùng ngươi liên thủ tiến vào đầu tiên.
Thiếu niên Trịnh Xuyên kia song quyền liên tục huy động chống đỡ bốn phía nhìn kẻ nói với mình gật đầu.
- Vậy tốt, cùng nhau đánh lui bọn chúng.
Hai người nhìn nhau, toàn bộ Trúc cơ trung kì tu vi bộc phát. Cả hai năm nay đã mười chín tuổi nhưng thân là tán tu cho nên vẫn có thể xưng là thiên tài.
- Lạc Nhật chưởng.
- Thiên tàn thần công.
Mỗi tên ngay lập tức đem sát chiêu mạnh nhất của mình thi triển ra. Đa phần thiếu niên ở đây tu vi chỉ có Tiên Thiên cảnh, được vài tên Trúc cơ sơ kì thì làm sao chống đỡ được cả hai bọn chúng liên thủ.
Lập tức một đám người đang ngăn cản bọn hắn bị đánh bay đâm vào những người phía sau.
Hai tên Trịnh Xuyên, Hoàng Ngọc ngay lập tức nhảy vào bên trong cánh cửa.
Không thể chối bỏ hai tên đó đã thay đổi cục diện bế tắc nãy giờ. Tranh thù mấy tên bám đầu bị đánh bay về sau, vài kẻ nhanh chân đã ngay lập tức lao vào bên trong nối gót bọn chúng mà không hề có ý đồ ngăn trở kiềm chế nhau như trước nữa.
Chớp mắt đã có tới chín người nhảy qua được cánh cửa kia.
- Khốn kiếp, chỉ còn một người nữa.
Mấy tên bị hai người Trịnh Xuyên, Hoàng Ngọc đánh bay vội vã lồm cồm bò dậy. Bọn hắn chỉ nằm xuống có vài giây vậy mà đã bị một đám người vượt mặt rồi.
Chỉ còn một người cuối cùng cho nên việc tranh đoạt cực kì gay gắt. Cơ hội hiếm có ở kia, nếu để mất sẽ hối tiếc cả đời.
Trong những kẻ tiến vào bên trong cánh cửa có không ít tên tu vi Tiên Thiên cảnh. Đang còn một đám Trúc cơ ở bên ngoài, chẳng qua là vị bọn chúng không được may mắn và nhanh chân mà thôi. Cho nên ngoài thực lực, vận may và sự quyết đoán cũng ảnh hưởng rất nhiều.
Vũ Tôn lắc đầu. Còn một suất cuối cùng, tới lượt hắn ra tay rồi.
Có trong tay Phiêu Ảnh bộ của Đế Hoàng quyết, không ai có thể vượt mặt hắn được.
Vũ Tôn khẽ lắc người, thân hình dị động. Động tác của hắn khiến một số ít người chú ý.
- Ồ, tên kia giờ phút này cũng có dị động. Chẳng lẽ hắn còn muốn tranh đoạt sao?
- Hừ, cơ hội tốt nhất đã trôi qua. Ta trông hắn tu vi cao lắm mới chỉ Tiên Thiên là cùng, làm gì có cửa tiến vào.
- Chưa chắc. Nhìn phong thái hắn ung dung như vậy ai biết được điều gì.
…
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Vũ Tôn như một tia thiểm điện xé tan không gian lao thẳng vào cánh cửa di tích. Thậm chí, ngay cả tàn ảnh cũng không tồn tại. Nói trắng ra gần giống với dịch chuyển tức thời hơn, chẳng qua tốc độ có chậm đi một chút.
- Hí …
Lập tức những người quan sát hít một hơi khí lạnh.
- Thằng vừa nãy đâu rồi? Hắn mới rồi còn đứng đây cơ mà?
Có người chỉ tới vị trí Vũ Tôn lúc trước.
- Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai a? Không phải hắn đã…tiến vào di tích rồi chứ?
- Ngươi đùa sao? Tốc độ ấy Ngự Không còn chưa chắc có thể bằng được. Mà Ngự Không làm sao có thể tiến vào.
- Vậy hắn biến đâu mất rồi?
…
Trên bầu trời, mấy vị Võ Thánh, Võ Đế cũng co rụt ánh mắt lại khiếp sợ.
- Đó là Thân pháp gì vậy Độc Cô lão tặc?
Âu Dương Lôi hít một hơi sau đó nhìn sang Độc Cô Vô Địch.
- Ngươi đi tìm hắn mà hỏi, ta làm sao mà biết được.
Độc Cô Vô Địch nổi giận gắt lên. Hắn chưa từng thấy Thân pháp nào kinh khủng như thế, so với cả thân pháp mà hắn tu luyện còn muốn nhanh hơn nhiều lắm.
- Hừ, làm gì mà nóng tính vậy. Không biết thì nói thẳng là không biết đi. Đóng di tích, ngăn không cho ai tiến vào.
Âu Dương Lôi phất tay, một luồng kình khí tuôn ra ngăn chặn phía trước cánh cửa tiến vào di tích, đẩy lui toàn bộ thiếu niên về phía sau.
Đám thiếu niên vẫn đang giành nhau tranh đoạt vị trí cuối cùng không hề hay biết có người đã tiến vào rồi lập tức dừng tay lại nhìn lên bâì trời nghi hoặc.
- Không cần nhìn, đã có đủ mười người tiến vào rồi.
Hàn Phong Võ Đế quắc mắt đáp.
- Cái gì?
Không khí ầm ầm bạo tạc. Rõ ràng bọn chúng chỉ thấy chín người, tự nhiên mọc đâu ra đủ mười người vậy? Nhưng mà không kẻ nào dám có gan chất vấn mấy vị Võ Đế. Đùa sao? Chắc chỉ có kẻ chán sống mới làm vậy.
Bọn chúng nín khó chịu trong lòng lùi về một phía. Không ít kẻ chán nản rục rịch rời đi.
Về phía Vũ Tôn, sau khi đi qua quầng sáng bao phủ cánh cửa kia thì hết sức kinh ngạc. Trước mặt hắn lúc này là một con đường mòn dài tít tắp về cuối chân trời. Hai bên xung quanh là cây cỏ rậm rạp.
- Nơi này là di tích sao? Tại sao ta trông giống như bên ngoài vậy?
Hắn tò mò nhìn xung quanh thầm hỏi.
Bốn phía cực kì yên lặng, không có bất kì một tiếng động gì. Vũ Tôn nhìn lên bầu trời. Không có mặt trời nhưng lại có ánh nắng.
- Có vẻ đây là một không gian độc lập, do đại năng giả thượng cổ sáng tạo nên.
Trong lòng hắn ngay lập tức xuất hiện một đáp án. Không gian độc lập này hắn từng nghe Quang minh chí tôn nhắc tới. Đó là có người thực lực thông thiên, đã nắm giữ trọn vẹn pháp tắc cơ bản của Thiên địa mới có thể tạo ra một không gian tách biệt nằm bên trong Thiên Địa. Trong trường hợp này, hiển nhiên vị đó tu vi cũng phải mạnh mẽ ngang với Quang minh chí tôn lúc toàn thịnh.
Như vậy Vũ Tôn càng vui mừng. Người sáng tạo nên di tích thực lực càng mạnh thì chắc chắn thu hoạch của hắn sẽ càng lớn.
Nhưng mà những người khác đâu? Tại sao không có một ai. Cho dù bọn họ có đi vào trước hắn cũng không thể đột nhiên mất hút như vậy a?
- Thôi mặc kệ đi, tới đâu hay tới đó.
Vũ Tôn tặc lưỡi, lao như bay về phía trước.
Hắn không biết rằng không gian này rất đặc thù, mỗi người tiến vào sẽ được truyền tống về một vị trí khác nhau, cho nên tuy có không ít người nhưng đều một mình hành tẩu.
Càng đi sâu vào trong Vũ Tôn càng kinh ngạc. Hắn đã liên tục di chuyển cả ba giờ vậy mà con đường kia vẫn như không có điểm dừng.
- Không lẽ là ảo giác?
Hắn nghi hoặc tự nhủ sau đó triẹu hoán Hắc Hồn hoàn. Nhưng kết quả khiến cho hắn rất thất vọng, hoàn toàn không có ảo cảnh gì cả.
- Nếu đã không phải ảo giác vậy để ta xem rút cục nó có thể dài tới mức nào.
Vũ Tôn tức giận mắng thầm. Ba canh giờ không đủ vậy thì Mười canh giờ, chẳng nhẽ vẫn không thoát được khỏi nơi này.
Nói là làm, một bàn tay nắm nguyên thạch thượng phẩm không ngừng hấp thu nguyên khí bù đắp, hai chân hắn thì như một cục nam châm không ngừng di chuyển về phía trước.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng liên tục di chuyển bảy canh giờ hắn cũng bắt gặp một sự thay đổi.
Đó là một “ Hồ Nước ” nhỏ, chắn giữa hai bên đường.
Từ trong hồ nước, nguyên khí tinh thuần không ngừng tuôn ra khiến Vũ Tôn choáng váng. Tại sao lại mọc ra một hồ nguyên khí ở đây?
Hắn cẩn thận điều tra kĩ lưỡng nhưng không phát hiện có gì bất thường. Mọi thứ quả thực cực kì mơ hồ.
Nhưng mà không thể lãng phí hồ nước đầy nguyên khí kia được. Ngay lập tức hắn nhảy vào không suy nghĩ.
Khoanh chân ngồi xếp bằng, Ngân Hồn hoàn xuất hiện điên cuồng thôn phệ sạch sẽ nguyên khí sau đó chuyển vào cơ thể. Tu vi của hắn cũng liên tục tăng mạnh, từ ba mốt cấp đột phá tới ba hai, ba ba, ba tư rồi ba lăm cấp mới ngừng lại. Hồ nước lúc nãy đã cạn trơ đáy.
Liên tục tấn thăng bốn tiểu cấp độ, Vũ Tôn hết sức hài lòng. Hắn tranh thủ thêm một canh giờ tạm củng cố tu vi sau đó đứng dậy tiếp tục lao theo con đường quỉ dị.
Có lẽ không có ai dở khóc dở cười như hắn. Có kẻ bị quăng tới giữa một bầy yêu thú, có kẻ rơi vào đầm lầy mênh mông, có kẻ lại bị nhốt trong một cấm chế nào đó. Nói chúng chỉ có Vũ Tôn là thoải mái nhất.
Nhưng những người khác không phải đều chịu trận vô ích. Nếu kẻ nào có thể thoát khỏi vị trí ban đầu đều sẽ gặp được những thứ rất có ích cho việc phát triển tu vi. Nếu không phải là Thiên địa linh quả thì cũng là nguyên thạch tinh thuần hoặc bảo vật chứa nguyên khí …
Suy nghĩ thấu đáo có thể phán đoán ra bọn chúng giống như chịu khảo hạch của một người âm thầm trong bóng tối ra tay. Nếu hoàn thành sẽ có trọng thưởng.
Vì vậy không riêng gì Vũ Tôn, ngoại trừ mấy tên xui xẻo phải bỏ mạng sớm thì những người khác tu vi đã tăng mạnh không ít. Có vài tên Tiên Thiên hậu kì nhân cơ hội này đã đột phá tới Trúc cơ sơ kì, thay da đổi thịt hoàn toàn.
Lần nữa chạy như bay suốt năm canh giờ, Vũ Tôn lại gặp thêm một hồ nước nữa. Chỉ khác là hồ nước này có màu xanh nhạt, không phải là màu trắng nghi ngút Nguyên khí.
Lại cẩn thận điều tra một phen, không phát hiện điều gì bất thường hắn lần nữa nhảy xuống hồ nước kia. Nước bên trong khá lạnh, như ròi gặp xương, không ngừng bao phủ và thấm vào da thịt hắn.
Cảm giác đau đớn dâng trào ngày một kinh khủng khiến hắn phải cắn chặt hai hàm răng. Mồ hôi trên đầu hắn túa ra đầm đìa. Có thể thấy da dẻ của hắn phát ra ánh xanh nhàn nhạt huyền ảo. Từng thớ thịt, miếng da giống như rèn luyện qua bằng rất nhiều linh dược vậy, trở nên cứng rắn, kiên cố và mạnh mẽ chưa từng có.
Trước đây phân thân này của hắn không có điều kiện luyện thể. Lực công kích của Quang minh chi thể tuy mạnh mẽ bá đạo nhưng lực phòng thủ cũng chỉ tương đối mà thôi. Giờ phút này nhược điểm đó đang được khắc phục triệt để.
Cuối cùng, ngay cả đầu hắn cũng toàn bộ bị ngâm trong hồ nước quỉ dị. Hắn cứ như thế, khoanh chân xếp bằng bốn giờ liên tục, tới khi giọt nước xanh nhạt kia toàn bộ thấm vào cơ thể hắn mới kết thúc.
Vũ Tôn mở bừng hai mắt. Một cảm giác mạnh mẽ hơn rất nhiều dâng trào. Có thể nói trước kia hắn như một chiếc bình có thể chứa một lít nước, đổ thêm sẽ trào ra nhưng bây giờ sau khi tẩy kinh phạt tủy, rèn luyện thân thể hắn cũng vẫn chỉ là chiếc bình kia nhưng có thể chứa đựng thêm tới vài phần nước nữa.
Khẻ mỉm cười vui vẻ hắn nhảy lên trên đường. Lần này quả thực rất may mắn, vừa tiến vào di tích đã đụng tới hai cơ duyên hiếm có chẳng những tăng trưởng tu vi mà còn rèn luyện thể chất. Như vậy hắn càng tự tin có thể vô địch đồng cấp và vượt cấp khiêu chiến dễ dàng.
Lần nữa chạy như bay suốt năm canh giờ nhưng con đường kia như không có giới hạn. Trước mặt Vũ Tôn lúc này tiếp tục là … một hồ nước khác nhưng có màu vàng.
Hắn thực sự nổi giận. Chuyện quỉ gì thế này? Sao di tích gì chỉ toàn là các hồ nước ???
Nhưng mà rút kinh nghiệm hai hồ nước trước đó, hắn cũng hết sức tò mò không biết lần này hồ nước kia sẽ có tác dụng gì đây.
Cẩn thận không thừa, hắn vẫn điều tra xem có gì không lành không nhưng cũng chỉ vô ích. Kết quả vẫn như hai lần trước.
Từng ánh chớp lóe lên đủ các kiểu. Bóng người tranh nhau, đưa tay níu kéo đối thủ lại, chửi mắng om xòm rất khó nghe. Dường như bọn chúng quên mất còn có một đám Võ Đế, Võ Thánh đang đứng nhìn thì phải.
- Cút ra, tên nào dám ngăn cản ta.
- Ngươi mới cút đi. Cả tổ tông nhà ngươi nữa.
- Một trong mười người nhất định ta chiếm một vị trí.
…
Vũ Tôn cũng lười quan tâm. Hắn không vội vàng tranh đoạt mà thong dong phía sau khiến không ít người của các môn phái kia chú ý. Nhưng mà bọn họ cũng không quá để tâm. Có lẽ hắn tự lượng sức không thể tranh đoạt cho nên chấp nhận đầu hàng sớm như thế.
Suốt năm phút trôi qua, vậy mà không kẻ nào tiến vào được cánh cổng di tích kia. Cứ có kẻ sắp chạm tới lại ngay lập tức bị một đám người kéo ra. Không khí cực kì căng thẳng.
- Trịnh Xuyên, cứ thế này thì chúng ta đến cặn cũng không có mà húp. Mười người cơ mà, ta và ngươi liên thủ tiến vào, thế nào?
Một tên đang tranh đoạt vị trí đầu tiên quay sang nhìn đối thủ đeo bám.
- Được, nếu không nhanh thì mọi tài vật sẽ bị bọn chúng chiếm hết. Hoàng Ngọc, ta cùng ngươi liên thủ tiến vào đầu tiên.
Thiếu niên Trịnh Xuyên kia song quyền liên tục huy động chống đỡ bốn phía nhìn kẻ nói với mình gật đầu.
- Vậy tốt, cùng nhau đánh lui bọn chúng.
Hai người nhìn nhau, toàn bộ Trúc cơ trung kì tu vi bộc phát. Cả hai năm nay đã mười chín tuổi nhưng thân là tán tu cho nên vẫn có thể xưng là thiên tài.
- Lạc Nhật chưởng.
- Thiên tàn thần công.
Mỗi tên ngay lập tức đem sát chiêu mạnh nhất của mình thi triển ra. Đa phần thiếu niên ở đây tu vi chỉ có Tiên Thiên cảnh, được vài tên Trúc cơ sơ kì thì làm sao chống đỡ được cả hai bọn chúng liên thủ.
Lập tức một đám người đang ngăn cản bọn hắn bị đánh bay đâm vào những người phía sau.
Hai tên Trịnh Xuyên, Hoàng Ngọc ngay lập tức nhảy vào bên trong cánh cửa.
Không thể chối bỏ hai tên đó đã thay đổi cục diện bế tắc nãy giờ. Tranh thù mấy tên bám đầu bị đánh bay về sau, vài kẻ nhanh chân đã ngay lập tức lao vào bên trong nối gót bọn chúng mà không hề có ý đồ ngăn trở kiềm chế nhau như trước nữa.
Chớp mắt đã có tới chín người nhảy qua được cánh cửa kia.
- Khốn kiếp, chỉ còn một người nữa.
Mấy tên bị hai người Trịnh Xuyên, Hoàng Ngọc đánh bay vội vã lồm cồm bò dậy. Bọn hắn chỉ nằm xuống có vài giây vậy mà đã bị một đám người vượt mặt rồi.
Chỉ còn một người cuối cùng cho nên việc tranh đoạt cực kì gay gắt. Cơ hội hiếm có ở kia, nếu để mất sẽ hối tiếc cả đời.
Trong những kẻ tiến vào bên trong cánh cửa có không ít tên tu vi Tiên Thiên cảnh. Đang còn một đám Trúc cơ ở bên ngoài, chẳng qua là vị bọn chúng không được may mắn và nhanh chân mà thôi. Cho nên ngoài thực lực, vận may và sự quyết đoán cũng ảnh hưởng rất nhiều.
Vũ Tôn lắc đầu. Còn một suất cuối cùng, tới lượt hắn ra tay rồi.
Có trong tay Phiêu Ảnh bộ của Đế Hoàng quyết, không ai có thể vượt mặt hắn được.
Vũ Tôn khẽ lắc người, thân hình dị động. Động tác của hắn khiến một số ít người chú ý.
- Ồ, tên kia giờ phút này cũng có dị động. Chẳng lẽ hắn còn muốn tranh đoạt sao?
- Hừ, cơ hội tốt nhất đã trôi qua. Ta trông hắn tu vi cao lắm mới chỉ Tiên Thiên là cùng, làm gì có cửa tiến vào.
- Chưa chắc. Nhìn phong thái hắn ung dung như vậy ai biết được điều gì.
…
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Vũ Tôn như một tia thiểm điện xé tan không gian lao thẳng vào cánh cửa di tích. Thậm chí, ngay cả tàn ảnh cũng không tồn tại. Nói trắng ra gần giống với dịch chuyển tức thời hơn, chẳng qua tốc độ có chậm đi một chút.
- Hí …
Lập tức những người quan sát hít một hơi khí lạnh.
- Thằng vừa nãy đâu rồi? Hắn mới rồi còn đứng đây cơ mà?
Có người chỉ tới vị trí Vũ Tôn lúc trước.
- Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai a? Không phải hắn đã…tiến vào di tích rồi chứ?
- Ngươi đùa sao? Tốc độ ấy Ngự Không còn chưa chắc có thể bằng được. Mà Ngự Không làm sao có thể tiến vào.
- Vậy hắn biến đâu mất rồi?
…
Trên bầu trời, mấy vị Võ Thánh, Võ Đế cũng co rụt ánh mắt lại khiếp sợ.
- Đó là Thân pháp gì vậy Độc Cô lão tặc?
Âu Dương Lôi hít một hơi sau đó nhìn sang Độc Cô Vô Địch.
- Ngươi đi tìm hắn mà hỏi, ta làm sao mà biết được.
Độc Cô Vô Địch nổi giận gắt lên. Hắn chưa từng thấy Thân pháp nào kinh khủng như thế, so với cả thân pháp mà hắn tu luyện còn muốn nhanh hơn nhiều lắm.
- Hừ, làm gì mà nóng tính vậy. Không biết thì nói thẳng là không biết đi. Đóng di tích, ngăn không cho ai tiến vào.
Âu Dương Lôi phất tay, một luồng kình khí tuôn ra ngăn chặn phía trước cánh cửa tiến vào di tích, đẩy lui toàn bộ thiếu niên về phía sau.
Đám thiếu niên vẫn đang giành nhau tranh đoạt vị trí cuối cùng không hề hay biết có người đã tiến vào rồi lập tức dừng tay lại nhìn lên bâì trời nghi hoặc.
- Không cần nhìn, đã có đủ mười người tiến vào rồi.
Hàn Phong Võ Đế quắc mắt đáp.
- Cái gì?
Không khí ầm ầm bạo tạc. Rõ ràng bọn chúng chỉ thấy chín người, tự nhiên mọc đâu ra đủ mười người vậy? Nhưng mà không kẻ nào dám có gan chất vấn mấy vị Võ Đế. Đùa sao? Chắc chỉ có kẻ chán sống mới làm vậy.
Bọn chúng nín khó chịu trong lòng lùi về một phía. Không ít kẻ chán nản rục rịch rời đi.
Về phía Vũ Tôn, sau khi đi qua quầng sáng bao phủ cánh cửa kia thì hết sức kinh ngạc. Trước mặt hắn lúc này là một con đường mòn dài tít tắp về cuối chân trời. Hai bên xung quanh là cây cỏ rậm rạp.
- Nơi này là di tích sao? Tại sao ta trông giống như bên ngoài vậy?
Hắn tò mò nhìn xung quanh thầm hỏi.
Bốn phía cực kì yên lặng, không có bất kì một tiếng động gì. Vũ Tôn nhìn lên bầu trời. Không có mặt trời nhưng lại có ánh nắng.
- Có vẻ đây là một không gian độc lập, do đại năng giả thượng cổ sáng tạo nên.
Trong lòng hắn ngay lập tức xuất hiện một đáp án. Không gian độc lập này hắn từng nghe Quang minh chí tôn nhắc tới. Đó là có người thực lực thông thiên, đã nắm giữ trọn vẹn pháp tắc cơ bản của Thiên địa mới có thể tạo ra một không gian tách biệt nằm bên trong Thiên Địa. Trong trường hợp này, hiển nhiên vị đó tu vi cũng phải mạnh mẽ ngang với Quang minh chí tôn lúc toàn thịnh.
Như vậy Vũ Tôn càng vui mừng. Người sáng tạo nên di tích thực lực càng mạnh thì chắc chắn thu hoạch của hắn sẽ càng lớn.
Nhưng mà những người khác đâu? Tại sao không có một ai. Cho dù bọn họ có đi vào trước hắn cũng không thể đột nhiên mất hút như vậy a?
- Thôi mặc kệ đi, tới đâu hay tới đó.
Vũ Tôn tặc lưỡi, lao như bay về phía trước.
Hắn không biết rằng không gian này rất đặc thù, mỗi người tiến vào sẽ được truyền tống về một vị trí khác nhau, cho nên tuy có không ít người nhưng đều một mình hành tẩu.
Càng đi sâu vào trong Vũ Tôn càng kinh ngạc. Hắn đã liên tục di chuyển cả ba giờ vậy mà con đường kia vẫn như không có điểm dừng.
- Không lẽ là ảo giác?
Hắn nghi hoặc tự nhủ sau đó triẹu hoán Hắc Hồn hoàn. Nhưng kết quả khiến cho hắn rất thất vọng, hoàn toàn không có ảo cảnh gì cả.
- Nếu đã không phải ảo giác vậy để ta xem rút cục nó có thể dài tới mức nào.
Vũ Tôn tức giận mắng thầm. Ba canh giờ không đủ vậy thì Mười canh giờ, chẳng nhẽ vẫn không thoát được khỏi nơi này.
Nói là làm, một bàn tay nắm nguyên thạch thượng phẩm không ngừng hấp thu nguyên khí bù đắp, hai chân hắn thì như một cục nam châm không ngừng di chuyển về phía trước.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng liên tục di chuyển bảy canh giờ hắn cũng bắt gặp một sự thay đổi.
Đó là một “ Hồ Nước ” nhỏ, chắn giữa hai bên đường.
Từ trong hồ nước, nguyên khí tinh thuần không ngừng tuôn ra khiến Vũ Tôn choáng váng. Tại sao lại mọc ra một hồ nguyên khí ở đây?
Hắn cẩn thận điều tra kĩ lưỡng nhưng không phát hiện có gì bất thường. Mọi thứ quả thực cực kì mơ hồ.
Nhưng mà không thể lãng phí hồ nước đầy nguyên khí kia được. Ngay lập tức hắn nhảy vào không suy nghĩ.
Khoanh chân ngồi xếp bằng, Ngân Hồn hoàn xuất hiện điên cuồng thôn phệ sạch sẽ nguyên khí sau đó chuyển vào cơ thể. Tu vi của hắn cũng liên tục tăng mạnh, từ ba mốt cấp đột phá tới ba hai, ba ba, ba tư rồi ba lăm cấp mới ngừng lại. Hồ nước lúc nãy đã cạn trơ đáy.
Liên tục tấn thăng bốn tiểu cấp độ, Vũ Tôn hết sức hài lòng. Hắn tranh thủ thêm một canh giờ tạm củng cố tu vi sau đó đứng dậy tiếp tục lao theo con đường quỉ dị.
Có lẽ không có ai dở khóc dở cười như hắn. Có kẻ bị quăng tới giữa một bầy yêu thú, có kẻ rơi vào đầm lầy mênh mông, có kẻ lại bị nhốt trong một cấm chế nào đó. Nói chúng chỉ có Vũ Tôn là thoải mái nhất.
Nhưng những người khác không phải đều chịu trận vô ích. Nếu kẻ nào có thể thoát khỏi vị trí ban đầu đều sẽ gặp được những thứ rất có ích cho việc phát triển tu vi. Nếu không phải là Thiên địa linh quả thì cũng là nguyên thạch tinh thuần hoặc bảo vật chứa nguyên khí …
Suy nghĩ thấu đáo có thể phán đoán ra bọn chúng giống như chịu khảo hạch của một người âm thầm trong bóng tối ra tay. Nếu hoàn thành sẽ có trọng thưởng.
Vì vậy không riêng gì Vũ Tôn, ngoại trừ mấy tên xui xẻo phải bỏ mạng sớm thì những người khác tu vi đã tăng mạnh không ít. Có vài tên Tiên Thiên hậu kì nhân cơ hội này đã đột phá tới Trúc cơ sơ kì, thay da đổi thịt hoàn toàn.
Lần nữa chạy như bay suốt năm canh giờ, Vũ Tôn lại gặp thêm một hồ nước nữa. Chỉ khác là hồ nước này có màu xanh nhạt, không phải là màu trắng nghi ngút Nguyên khí.
Lại cẩn thận điều tra một phen, không phát hiện điều gì bất thường hắn lần nữa nhảy xuống hồ nước kia. Nước bên trong khá lạnh, như ròi gặp xương, không ngừng bao phủ và thấm vào da thịt hắn.
Cảm giác đau đớn dâng trào ngày một kinh khủng khiến hắn phải cắn chặt hai hàm răng. Mồ hôi trên đầu hắn túa ra đầm đìa. Có thể thấy da dẻ của hắn phát ra ánh xanh nhàn nhạt huyền ảo. Từng thớ thịt, miếng da giống như rèn luyện qua bằng rất nhiều linh dược vậy, trở nên cứng rắn, kiên cố và mạnh mẽ chưa từng có.
Trước đây phân thân này của hắn không có điều kiện luyện thể. Lực công kích của Quang minh chi thể tuy mạnh mẽ bá đạo nhưng lực phòng thủ cũng chỉ tương đối mà thôi. Giờ phút này nhược điểm đó đang được khắc phục triệt để.
Cuối cùng, ngay cả đầu hắn cũng toàn bộ bị ngâm trong hồ nước quỉ dị. Hắn cứ như thế, khoanh chân xếp bằng bốn giờ liên tục, tới khi giọt nước xanh nhạt kia toàn bộ thấm vào cơ thể hắn mới kết thúc.
Vũ Tôn mở bừng hai mắt. Một cảm giác mạnh mẽ hơn rất nhiều dâng trào. Có thể nói trước kia hắn như một chiếc bình có thể chứa một lít nước, đổ thêm sẽ trào ra nhưng bây giờ sau khi tẩy kinh phạt tủy, rèn luyện thân thể hắn cũng vẫn chỉ là chiếc bình kia nhưng có thể chứa đựng thêm tới vài phần nước nữa.
Khẻ mỉm cười vui vẻ hắn nhảy lên trên đường. Lần này quả thực rất may mắn, vừa tiến vào di tích đã đụng tới hai cơ duyên hiếm có chẳng những tăng trưởng tu vi mà còn rèn luyện thể chất. Như vậy hắn càng tự tin có thể vô địch đồng cấp và vượt cấp khiêu chiến dễ dàng.
Lần nữa chạy như bay suốt năm canh giờ nhưng con đường kia như không có giới hạn. Trước mặt Vũ Tôn lúc này tiếp tục là … một hồ nước khác nhưng có màu vàng.
Hắn thực sự nổi giận. Chuyện quỉ gì thế này? Sao di tích gì chỉ toàn là các hồ nước ???
Nhưng mà rút kinh nghiệm hai hồ nước trước đó, hắn cũng hết sức tò mò không biết lần này hồ nước kia sẽ có tác dụng gì đây.
Cẩn thận không thừa, hắn vẫn điều tra xem có gì không lành không nhưng cũng chỉ vô ích. Kết quả vẫn như hai lần trước.
/237
|