“Tiên thiên, Bạch Phong ca ca vậy mà tấn thăng Tiên Thiên.” Có kẻ kinh hãi thét lên.
“Đây là vũ kĩ gì, tại sao chúng ta chưa từng thấy huynh ấy thi triển.”
“Xem ra đã đến lúc kết thúc được rồi.”
“Ta đã nói tên tân sinh đó làm sao có thể là đối thủ của Phong ca.”
Tiếng nghị luận nhao nhao từ phía cựu sinh vang lên khiến phía tân sinh im lặng. Bọn chúng cũng không tin Vũ Tôn có thể chiến thắng được Tiên thiên.
Nhiều kẻ đã có vẻ thất vọng, ảo não thở dài.
“Tiên thiên cảnh. Vũ Tôn có thể thắng sao?” Ánh mắt Cún lo lắng hỏi.
“Ta tin cho dù là Tiên Thiên thì Vũ Tôn cũng có thể đánh bại.” Chan trong lòng tràn đầy tin tưởng đối với Vũ Tôn khẽ an ủi Cún.
- ---
Bạch Phong mãi tới lúc này khí thế mới đình chỉ tăng lên. Hắn rõ ràng sử dụng vũ kĩ này có thể khiến tu vi của hắn tạm thời tăng một tiểu cảnh giới chứ không phải đã đột phá, nhưng như vậy là đã đủ rồi. Chẳng lẽ một Tiên thiên cảnh sơ kì lại đánh không lại một Hậu thiên sao???
Người đứng mũi chịu sào là Vũ Tôn lúc này khuôn mặt cũng trầm xuống, máu huyết trong người như tăng tốc độ luân chuyển gấp mười lần khiến mặt hắn đỏ bừng bừng. Việc Bạch Phong đột nhiên tăng tiểu cảnh giới khiến hắn hết sức bất ngờ. Cũng vì thế có thể suy đoán Vũ kĩ này của hắn tuyệt không đơn giản.
Hít một hơi thật sâu, Vũ Tôn toàn thân vận nguyên lực, nhuyễn kiếm dường như được kêu gọi, thân kiếm ong ong rung động. Theo khí thế ngày một tăng của Vũ Tôn, nguyên lực xung quanh cũng gia tốc bị cuốn tới thân kiếm.
Nếu Xích Huyết Hoàng chứng kiến tất nhiên sẽ nhận ra : Phá Thiên Nhất Kiếm.
Tuy thô sơ, giản lược và đơn giản hơn trong tay Xích Huyết Hoàng thi triển, nhưng tuyệt đối chính là nó.
Rõ ràng, Vũ Tôn đã được Xích Huyết Hoàng truyền thụ U Linh Thần Điển, tất nhiên chỉ dành cho phân thân tu luyện.
Lúc này, khí thế của Vũ Tôn tuyệt không có nửa điểm thua kém Bạch Phong.
Đám tân sinh bừng sáng lại hi vọng.
“Những kẻ quan chiến mau lui ra.” Đột nhiên vị Hạ Trưởng Lão vô thanh vô tức xuất hiện, ra lệnh cho những kẻ đứng xem chiến đấu.
Nhiều kẻ ý thức được, hai tên này sắp thi triển vũ kĩ khủng bố, có thể ảnh hưởng đến người khác nên Trưởng Lão đích thân ra tay cảnh báo. Liệu Vũ kĩ gì mà có uy lực đáng sợ như vậy???
Mọi người vội vàng rút lui về phía sau, nhưng hai mắt không rới hai thân ảnh hùng vĩ đứng ở giữa.
Phát hiện ra khí thế Vũ Tôn không hề thua kém mình, Bạch Phong có chút ngạc nhiên nhưng sau đó là hưng phấn. Hắn thi triển ra Vũ kĩ này chưa từng có ai chống đỡ được, kể cả Vũ Tôn. Hắn tin là như vậy. Bởi Vũ kĩ này có nguồn gốc cực kì ghê gớm.
Đường đường chính chính đánh bại đối thủ lúc hắn mạnh mẽ nhất mới thực sự khiến người ta cảm thấy thú vị a.
Hai tay bắt chéo, Bạch ngọc phiến lơ lửng sau đó chậm rãi xòe ra. Người ta chỉ thấy một ngọn núi như ẩn như hiện, sau đó Bạch ngọc phiến ngày càng lớn thì ngọn núi cũng hiện rõ ra và lớn hơn. Có thể nhìn cây Bạch ngọc phiến nằm chính giữa ngọn núi, được ngọn núi bao bọc kín mít.
Tuy chỉ là hư ảnh không phải là thật nhưng ai cũng có cảm giác trầm trọng như bị cái gì áp bách. Đến khi ngọn núi lớn như một căn nhà nhỏ mới dừng lại. Khuôn mặt Bạch Phong đỏ bừng, cố gắng giữ hai tay tạo thành ấn quyết không để buông lỏng. Rõ ràng thì triển chiêu này với hắn vô cùng vất vả, kể cả là Tiên thiên cũng không dễ dàng
Vũ Tôn cũng không ngoại lệ. Hắn là người bị chỉ định làm mục tiêu nên là người cảm thấy rõ ràng nhất. Cảm giác như bị một ngọn núi lớn như ngôi nhà đè lên quả thực không phải ai cũng tiếp nhận được. Hắn gống người xuống, hai chân đã lún vào đất nửa tấc. Quần áo trên người rách toạc, da dẻ cũng bắt đầu nứt nẻ, rỉ máu ra. Chỉ có hai tay cầm chặt thanh kiếm không thay đổi.
“Ngọc Phiến Trấn Sơn ”. Bạch Phong hoa tay, hét lên sau đó đẩy mạnh “ngọn núi” hướng phía Vũ Tôn.
Ngọc phiến rời tay, Bạch Phong như trút được gánh nặng, thở hồng hộc. Nhưng ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Vũ Tôn.
Ngọn núi hư ảnh càng gần, áp lực với Vũ Tôn càng lớn. Hắn nhắm chặt hai mắt, hắc hồn hoàn quang mang đen kịt lóe lên, gia tốc cực nhanh tăng phúc hai trăm phần trăm tốc độ trong nháy mắt, giúp hắn xả hết áp lực. Hai cánh tay cầm nhuyễn kiếm giơ cao, cả thiên địa như dồn vào một thanh kiếm, mọi thứ trở nên tối đen trước nó.
Mọi người chứng kiến chỉ thấy Vũ Tôn như hóa thân thành một thanh kiếm cực kì sắc bén, không gì cản nổi. Kể cả Bạch Phong cũng cảm thấy áp lực trầm trọng.
“Phá Thiên Nhất Kiếm.” Vũ Tôn hét lên sau đó hai tay vung mạnh chém xuống Bạch Ngọc phiến.
“Ầm ầm … Ầm …” Tiếng nổ vang lên khủng bố, một quang mang lóe lên chói mắt sau đó bụi bặm bắn lên tung tóe làm những người chứng kiến phải bịt mắt lại. Đất đá xung quanh như mưa rơi lả tả khắp nơi.
Suốt nửa khắc đất đá mới ngừng rơi, mọi người mới chứng kiến được cục diện trận đấu?
Ai thắng, ai bại? Ngọc Phiến Trấn Sơn hay Phá Thiên Nhất Kiếm???
“Đây là vũ kĩ gì, tại sao chúng ta chưa từng thấy huynh ấy thi triển.”
“Xem ra đã đến lúc kết thúc được rồi.”
“Ta đã nói tên tân sinh đó làm sao có thể là đối thủ của Phong ca.”
Tiếng nghị luận nhao nhao từ phía cựu sinh vang lên khiến phía tân sinh im lặng. Bọn chúng cũng không tin Vũ Tôn có thể chiến thắng được Tiên thiên.
Nhiều kẻ đã có vẻ thất vọng, ảo não thở dài.
“Tiên thiên cảnh. Vũ Tôn có thể thắng sao?” Ánh mắt Cún lo lắng hỏi.
“Ta tin cho dù là Tiên Thiên thì Vũ Tôn cũng có thể đánh bại.” Chan trong lòng tràn đầy tin tưởng đối với Vũ Tôn khẽ an ủi Cún.
- ---
Bạch Phong mãi tới lúc này khí thế mới đình chỉ tăng lên. Hắn rõ ràng sử dụng vũ kĩ này có thể khiến tu vi của hắn tạm thời tăng một tiểu cảnh giới chứ không phải đã đột phá, nhưng như vậy là đã đủ rồi. Chẳng lẽ một Tiên thiên cảnh sơ kì lại đánh không lại một Hậu thiên sao???
Người đứng mũi chịu sào là Vũ Tôn lúc này khuôn mặt cũng trầm xuống, máu huyết trong người như tăng tốc độ luân chuyển gấp mười lần khiến mặt hắn đỏ bừng bừng. Việc Bạch Phong đột nhiên tăng tiểu cảnh giới khiến hắn hết sức bất ngờ. Cũng vì thế có thể suy đoán Vũ kĩ này của hắn tuyệt không đơn giản.
Hít một hơi thật sâu, Vũ Tôn toàn thân vận nguyên lực, nhuyễn kiếm dường như được kêu gọi, thân kiếm ong ong rung động. Theo khí thế ngày một tăng của Vũ Tôn, nguyên lực xung quanh cũng gia tốc bị cuốn tới thân kiếm.
Nếu Xích Huyết Hoàng chứng kiến tất nhiên sẽ nhận ra : Phá Thiên Nhất Kiếm.
Tuy thô sơ, giản lược và đơn giản hơn trong tay Xích Huyết Hoàng thi triển, nhưng tuyệt đối chính là nó.
Rõ ràng, Vũ Tôn đã được Xích Huyết Hoàng truyền thụ U Linh Thần Điển, tất nhiên chỉ dành cho phân thân tu luyện.
Lúc này, khí thế của Vũ Tôn tuyệt không có nửa điểm thua kém Bạch Phong.
Đám tân sinh bừng sáng lại hi vọng.
“Những kẻ quan chiến mau lui ra.” Đột nhiên vị Hạ Trưởng Lão vô thanh vô tức xuất hiện, ra lệnh cho những kẻ đứng xem chiến đấu.
Nhiều kẻ ý thức được, hai tên này sắp thi triển vũ kĩ khủng bố, có thể ảnh hưởng đến người khác nên Trưởng Lão đích thân ra tay cảnh báo. Liệu Vũ kĩ gì mà có uy lực đáng sợ như vậy???
Mọi người vội vàng rút lui về phía sau, nhưng hai mắt không rới hai thân ảnh hùng vĩ đứng ở giữa.
Phát hiện ra khí thế Vũ Tôn không hề thua kém mình, Bạch Phong có chút ngạc nhiên nhưng sau đó là hưng phấn. Hắn thi triển ra Vũ kĩ này chưa từng có ai chống đỡ được, kể cả Vũ Tôn. Hắn tin là như vậy. Bởi Vũ kĩ này có nguồn gốc cực kì ghê gớm.
Đường đường chính chính đánh bại đối thủ lúc hắn mạnh mẽ nhất mới thực sự khiến người ta cảm thấy thú vị a.
Hai tay bắt chéo, Bạch ngọc phiến lơ lửng sau đó chậm rãi xòe ra. Người ta chỉ thấy một ngọn núi như ẩn như hiện, sau đó Bạch ngọc phiến ngày càng lớn thì ngọn núi cũng hiện rõ ra và lớn hơn. Có thể nhìn cây Bạch ngọc phiến nằm chính giữa ngọn núi, được ngọn núi bao bọc kín mít.
Tuy chỉ là hư ảnh không phải là thật nhưng ai cũng có cảm giác trầm trọng như bị cái gì áp bách. Đến khi ngọn núi lớn như một căn nhà nhỏ mới dừng lại. Khuôn mặt Bạch Phong đỏ bừng, cố gắng giữ hai tay tạo thành ấn quyết không để buông lỏng. Rõ ràng thì triển chiêu này với hắn vô cùng vất vả, kể cả là Tiên thiên cũng không dễ dàng
Vũ Tôn cũng không ngoại lệ. Hắn là người bị chỉ định làm mục tiêu nên là người cảm thấy rõ ràng nhất. Cảm giác như bị một ngọn núi lớn như ngôi nhà đè lên quả thực không phải ai cũng tiếp nhận được. Hắn gống người xuống, hai chân đã lún vào đất nửa tấc. Quần áo trên người rách toạc, da dẻ cũng bắt đầu nứt nẻ, rỉ máu ra. Chỉ có hai tay cầm chặt thanh kiếm không thay đổi.
“Ngọc Phiến Trấn Sơn ”. Bạch Phong hoa tay, hét lên sau đó đẩy mạnh “ngọn núi” hướng phía Vũ Tôn.
Ngọc phiến rời tay, Bạch Phong như trút được gánh nặng, thở hồng hộc. Nhưng ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Vũ Tôn.
Ngọn núi hư ảnh càng gần, áp lực với Vũ Tôn càng lớn. Hắn nhắm chặt hai mắt, hắc hồn hoàn quang mang đen kịt lóe lên, gia tốc cực nhanh tăng phúc hai trăm phần trăm tốc độ trong nháy mắt, giúp hắn xả hết áp lực. Hai cánh tay cầm nhuyễn kiếm giơ cao, cả thiên địa như dồn vào một thanh kiếm, mọi thứ trở nên tối đen trước nó.
Mọi người chứng kiến chỉ thấy Vũ Tôn như hóa thân thành một thanh kiếm cực kì sắc bén, không gì cản nổi. Kể cả Bạch Phong cũng cảm thấy áp lực trầm trọng.
“Phá Thiên Nhất Kiếm.” Vũ Tôn hét lên sau đó hai tay vung mạnh chém xuống Bạch Ngọc phiến.
“Ầm ầm … Ầm …” Tiếng nổ vang lên khủng bố, một quang mang lóe lên chói mắt sau đó bụi bặm bắn lên tung tóe làm những người chứng kiến phải bịt mắt lại. Đất đá xung quanh như mưa rơi lả tả khắp nơi.
Suốt nửa khắc đất đá mới ngừng rơi, mọi người mới chứng kiến được cục diện trận đấu?
Ai thắng, ai bại? Ngọc Phiến Trấn Sơn hay Phá Thiên Nhất Kiếm???
/237
|