Nguồn: .
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
– Chuyện gì xảy ra thế?
Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên cả kinh, những cô gái này là ai?
Vương Hạo cau mày suy nghĩ một chút, đột nhiên sắc mặt đại biến, hắn nhớ ra rồi, thuộc tính thứ hai của Y Trùng Mỉm Cười, nếu dùng cho nữ vương hộp đêm, có thể tạo được hiệu quả trợ công trăm phần trăm.
Đồng thời, hắn cũng nhớ ra lời răn của Tiểu Y Trùng đại sư, “Hộp đêm mỉm cười có nguy hiểm, chuẩn bị bảo vệ thận cho tốt.”
– Cái này, cần chuẩn bị bảo vệ thận thế nào mới chống đỡ nổi đây?
Khóe miệng Vương Hạo giật một cái, nếu để cho đám nữ vương hộp đêm như lang như hổ này bắt lại, hắn nhất định sẽ chết ở trên giường.
– Vương Hạo ở chỗ này, mọi người mau bắt hắn lại, đưa đến Cục Cảnh Sát!
Đúng lúc này, một đoàn dân chúng tức giận cũng vọt vào Trường THPT số 11, hô to khẩu hiệu vì dân trừ hại.
Thấy tình cảnh này, Vương Hạo lại nghĩ tới tổng kết cuộc sống của Lang Thai Tiểu Cầm Thú, “Cuộc sống rất nguy hiểm, nhớ phải mua bảo hiểm!”
– Ta giờ mua bảo hiểm còn kịp không?
Vẻ mặt Vương Hạo như đưa đám, tuy là sau khi tên tuổi lan rộng, có thể dễ dàng kiếm được trên dưới mấy triệu điểm, nhưng cái giá phải trả cũng thật không nhỏ!
Trong mắt Hạ Vi Vi cũng có vẻ đồng tình:
– Đại bại hoại, bảo hiểm ngươi không kịp mua nữa rồi, thế nhưng ngày này năm sau ta sẽ đốt tiền vàng cho ngươi.
Nói xong, Hạ Vi Vi bụm miệng cười, vừa cười vừa lui lại.
Vương Hạo hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Vi Vi, giao phó cho Nhạc Huyên:
– Giúp tôi cản họ lại một chút, tôi đi trước.
Nhạc Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên trước một bước, đem Vương Hạo ngăn cản ở sau lưng.
Hạ Vi Vi có chút không vui:
– Nhạc Huyên, cậu giúp tên đại bại hoại này làm cái gì?
– Mọi người đều là bạn học của nhau, nên giúp đỡ lẫn nhau, lại nói trong khi thi đấu ở trăm trường tranh bá, hắn đã giúp chúng ta không ít việc.
– Cậu thật đúng là lương thiện quá rồi.
Hạ Vi Vi phồng má, nhưng cũng lên trước ngăn cản đoàn người phẫn nộ và mấy cô gái diêm dúa kia.
Khóe miệng Nhạc Huyên nổi lên một nụ cười, tuy là Hạ Vi Vi thấy Vương Hạo không vừa mắt, nhưng khi gặp phải phiền phức vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau, điều này cũng chứng minh, Vương Hạo thật ra thì cũng không quá xấu, Hạ Vi Vi cũng không phải là người quá bạo lực.
Sau khi Vương Hạo nhảy vào phi thuyền Giao Long, lập tức điều khiển nó bay đi, hóa thành một vệt sáng biến mất ở phía chân trời.
…
Phòng Hiệu trưởng.
Tô Mộc nhìn Vương Hạo rời đi, bình tĩnh không nói gì.
Sau lưng, hiệu trưởng Chung Ly hiếu kỳ hỏi:
– Tô Mộc, người để cho những người dân đang phẫn nộ này đi vào trường học, không phải là để cho bọn họ giáo huấn Vương Hạo sao? Nhưng bây giờ lại để cho Vương Hạo rời khỏi đây là ý gì?
Tô Mộc hỏi ngược lại:
– Ngươi cho rằng mấy người thường này có thể bắt được Vương Hạo? Ngươi nghĩ Thiểm Điện Bộ Hồn Nhiên Thiên Thành chỉ để trang trí thôi sao?
– Người là muốn cho Vương Hạo phải thu liễm lại một chút?
Hiệu trưởng Chung Ly thử thăm dò.
Tô Mộc gật đầu:
– Ngọc bất trác bất thành khí, đây là một khối đá bướng bỉnh, lão phu phải dốc toàn lực chậm rãi củng cố mới được!
Hiệu trưởng Chung Ly nhìn hướng phi thuyền Giao Long vừa rời đi, lộ ra ánh mắt đồng tình, hy vọng sau lần này Vương Hạo đã được cảnh cáo, nếu không lần sau sẽ thảm là cái chắc.
…
Trái Đất, khu vực quân sự.
Trong Liên Bang Tinh Tế, trên mỗi tinh cầu đều sẽ có một khu vực quân sự trú đóng.
Đương nhiên dựa vào cấp bậc của tinh cầu khác nhau, chiến lực của khu vực quân sự trú đóng cũng khác nhau.
Chỉ có điều, bọn họ đều thuộc về một trong năm đại thế lực của Liên Bang Tinh Tế, Quân Bộ.
Lúc này, một chiếc máy bay chiến đấu đột nhiên hạ xuống trên đường băng của quân khu, Trác Siêu rất tự nhiên từ trong chiến cơ bước xuống, hướng về chỗ của quan chỉ huy cao nhất khu vực quân sự, phòng làm việc của Thiếu tướng Trác Vũ mà đi tới.
– Cha, người bảo con đưa cơ giáp cự lang cho Vương Hạo là có ý gì?
Trác Siêu vừa vào cửa, liền hướng về phía Trác Vũ, người lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh nhạt, hỏi.
Trác Vũ mặt không chút thay đổi nói:
– Con còn quá nhỏ, có một số việc con không nên biết.
– Thế nào gọi là còn quá nhỏ?
Trác Siêu không phục nói:
– Con đã mười bảy tuổi rồi, mấy ngày nữa cũng sẽ đi thi lên đại học.
– Lên đại học thì sao, lên đại học thì rất đáng gờm sao?
Trác Vũ hỏi ngược lại một câu, làm Trác Siêu nghẹn họng, nói không thành lời.
Trác Vũ thấy Trác Siêu còn không phục nhìn chính mình, bất đắc dĩ thở dài nói:
– Ai, quên đi, ta có thể cho con biết một chuyện, tránh để cho con làm ra chuyện gì sai lầm, nhưng con nghe xong tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ là nửa lời, nếu không ta cũng không bảo vệ được con đâu.
Hai mắt Trác Siêu tỏa sáng, liên tục gật đầu.
Trác Vũ hai tay chắp ở sau lưng, nói rõ ràng từng từ một:
– Cha của Vương Hạo, chính là Trấn Uy Nguyên Soái, Vương Thiên Dật.
– A, thì ra hắn là con trai của Vương Thiên Dật! Khoan đã, cái gì? Vương Hạo là con trai của Vương Thiên Dật sao!
Trác Siêu sửng sốt, sau đó đứng ngây ra, há hốc mồm, trong đầu trống rỗng, hắn thực sự không cách nào tiếp thu được chuyện Vương Hạo, tên tiện nam kia có quan hệ với thần tượng từ nhỏ của hắn, Trấn Uy Nguyên Soái cương trực công chính.
– Không đúng!
Trác Siêu đột nhiên phản ứng lại.
– Nếu Vương Hạo là con trai của Nguyên Soái, tại sao phải ở Trái Đất?
– Chuyện này liên quan đến bốn trong năm đại thế lực của Liên Bang Tinh Tế, ta cũng không biết nên nói cho con như thế nào.
Trác Vũ thở dài, năm đại thế lực là đại diện của Liên Bang Tinh Tế, nhưng cũng luôn trong tối trong sáng cạnh tranh lẫn nhau, mà Vương Hạo, có thể nói chính là vật hi sinh trong tràng cạnh tranh này.
– Không phải chứ?
Trác Siêu ngẩn người, tuy là Vương Hạo có thiên phú vô song, nhưng cũng không thể làm gì liên lụy đến bốn đại thế lực kia chứ?
Trác Vũ đi tới bên người Trác Siêu, vỗ vai hắn một cái:
– Việc này về sau con sẽ biết, hiện giờ thời kì thuộc về Vương Hạo đã mở ra, con biết nên làm như thế nào chưa?
Trác Siêu trầm mặc, ý tứ của cha hắn, hắn biết rõ, chính là muốn hắn có quan hệ tốt với Vương Hạo, để đến khi ngọn gió đông này nổi lên, có thể mượn sức của hắn.
– Con xin lỗi, con muốn đi trên con đường riêng của mình.
Trác Siêu cúi đầu, chờ Trác Vũ khiển trách.
– Hô hô…
Trác Vũ nổi giận, hít thở sâu mấy hơi liền, sau đó thở dài nói:
– Quên đi, con có suy nghĩ riêng cho bản thân là chuyện tốt, nhưng ta vẫn muốn nhắc lại cho con câu nói kia, đừng nên đối địch với Vương Hạo, hắn không giống như Trấn Uy Nguyên Soái đâu, người này đủ xảo quyệt, xuống tay được chứ không e dè gì đâu.
Trác Siêu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
– Còn có một chuyện nữa, con cũng không nên trêu chọc Lý Vân Dương, người này cũng không động vào được đâu.
Trác Vũ có chút đau đầu, hắn dù gì cũng là Thiếu tướng, nhưng vẫn có những người khiến hắn hết lần này tới lần khác không thể động đến, thực sự rất khó chịu mà không thể nói với ai.
Trác Siêu hiếu kỳ hỏi:
– Tu vi của tên Lý Vân Dương này rất bình thường, không có gì đặc biệt, vì sao cũng không thể động đến ạ?
– Hắn là đệ tử của Quan Kiệt Anh.
Trác Vũ nhẹ giọng nói.
– Quan Kiệt Anh!
Sắc mặt Trác Siêu lại biến đổi, cảm giác như tim sắp chịu không nổi, đột nhiên xuất hiện con trai của Trấn Uy Nguyên Soái không nói, lại xuất hiện thêm một đệ tử của Quan Kiệt Anh.
Quan Kiệt Anh và cha của Vương Hạo, Vương Thiên Dật là những người của cùng một thế hệ, Quan Kiệt Anh là học sinh mạnh nhất trong lịch sử của Học viện Hoàng Gia, vốn nên được vạn người chú ý, là thiên tài đứng đầu của thời đó.
Đáng tiếc cuối cùng lại xuất hiện một người như Vương Thiên Dật, nên vĩnh viễn phải sống dưới hào quang của Vương Thiên Dật.
Động tới đệ tử của Quan Kiệt Anh, con trai của Vương Thiên Dật, sẽ xảy ra chuyện gì dùng cái mông nghĩ cũng biết.
– Nhưng tu vi của Lý Vân Dương…
Trác Siêu thực sự không hiểu được, nhân vật có cấp bậc này, sao lại chọn người như Lý Vân Dương làm đồ đệ?
Trác Vũ cười khổ nói:
– Lý Vân Dương chính là một thiên tài siêu cấp, chỉ là vì nguyên nhân của công pháp tu luyện, nên trước mắt hắn vẫn còn ở trong trạng thái tiềm long, nhưng một khi bộc phát ra, hắn cùng Vương Hạo, ai thắng ai thua thực sự cũng khó nói!
– Tiềm long?
Trác Siêu suy nghĩ một chút, sau đó sắc mặt hoảng sợ nói:
– Lẽ nào hắn tu luyện công pháp đó?
Trác Vũ nặng nề gật đầu.
Trong nháy mắt, Trác Siêu mồ hôi lạnh từng giọt nhỏ xuống, hắn thấy tốc độ tu luyện của mình quá chậm rồi, cần nỗ lực tu luyện hơn nữa, có hai tên yêu nghiệt này tồn tại, thời đại này tuyệt đối sẽ không còn yên bình nữa rồi…
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
– Chuyện gì xảy ra thế?
Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên cả kinh, những cô gái này là ai?
Vương Hạo cau mày suy nghĩ một chút, đột nhiên sắc mặt đại biến, hắn nhớ ra rồi, thuộc tính thứ hai của Y Trùng Mỉm Cười, nếu dùng cho nữ vương hộp đêm, có thể tạo được hiệu quả trợ công trăm phần trăm.
Đồng thời, hắn cũng nhớ ra lời răn của Tiểu Y Trùng đại sư, “Hộp đêm mỉm cười có nguy hiểm, chuẩn bị bảo vệ thận cho tốt.”
– Cái này, cần chuẩn bị bảo vệ thận thế nào mới chống đỡ nổi đây?
Khóe miệng Vương Hạo giật một cái, nếu để cho đám nữ vương hộp đêm như lang như hổ này bắt lại, hắn nhất định sẽ chết ở trên giường.
– Vương Hạo ở chỗ này, mọi người mau bắt hắn lại, đưa đến Cục Cảnh Sát!
Đúng lúc này, một đoàn dân chúng tức giận cũng vọt vào Trường THPT số 11, hô to khẩu hiệu vì dân trừ hại.
Thấy tình cảnh này, Vương Hạo lại nghĩ tới tổng kết cuộc sống của Lang Thai Tiểu Cầm Thú, “Cuộc sống rất nguy hiểm, nhớ phải mua bảo hiểm!”
– Ta giờ mua bảo hiểm còn kịp không?
Vẻ mặt Vương Hạo như đưa đám, tuy là sau khi tên tuổi lan rộng, có thể dễ dàng kiếm được trên dưới mấy triệu điểm, nhưng cái giá phải trả cũng thật không nhỏ!
Trong mắt Hạ Vi Vi cũng có vẻ đồng tình:
– Đại bại hoại, bảo hiểm ngươi không kịp mua nữa rồi, thế nhưng ngày này năm sau ta sẽ đốt tiền vàng cho ngươi.
Nói xong, Hạ Vi Vi bụm miệng cười, vừa cười vừa lui lại.
Vương Hạo hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Vi Vi, giao phó cho Nhạc Huyên:
– Giúp tôi cản họ lại một chút, tôi đi trước.
Nhạc Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên trước một bước, đem Vương Hạo ngăn cản ở sau lưng.
Hạ Vi Vi có chút không vui:
– Nhạc Huyên, cậu giúp tên đại bại hoại này làm cái gì?
– Mọi người đều là bạn học của nhau, nên giúp đỡ lẫn nhau, lại nói trong khi thi đấu ở trăm trường tranh bá, hắn đã giúp chúng ta không ít việc.
– Cậu thật đúng là lương thiện quá rồi.
Hạ Vi Vi phồng má, nhưng cũng lên trước ngăn cản đoàn người phẫn nộ và mấy cô gái diêm dúa kia.
Khóe miệng Nhạc Huyên nổi lên một nụ cười, tuy là Hạ Vi Vi thấy Vương Hạo không vừa mắt, nhưng khi gặp phải phiền phức vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau, điều này cũng chứng minh, Vương Hạo thật ra thì cũng không quá xấu, Hạ Vi Vi cũng không phải là người quá bạo lực.
Sau khi Vương Hạo nhảy vào phi thuyền Giao Long, lập tức điều khiển nó bay đi, hóa thành một vệt sáng biến mất ở phía chân trời.
…
Phòng Hiệu trưởng.
Tô Mộc nhìn Vương Hạo rời đi, bình tĩnh không nói gì.
Sau lưng, hiệu trưởng Chung Ly hiếu kỳ hỏi:
– Tô Mộc, người để cho những người dân đang phẫn nộ này đi vào trường học, không phải là để cho bọn họ giáo huấn Vương Hạo sao? Nhưng bây giờ lại để cho Vương Hạo rời khỏi đây là ý gì?
Tô Mộc hỏi ngược lại:
– Ngươi cho rằng mấy người thường này có thể bắt được Vương Hạo? Ngươi nghĩ Thiểm Điện Bộ Hồn Nhiên Thiên Thành chỉ để trang trí thôi sao?
– Người là muốn cho Vương Hạo phải thu liễm lại một chút?
Hiệu trưởng Chung Ly thử thăm dò.
Tô Mộc gật đầu:
– Ngọc bất trác bất thành khí, đây là một khối đá bướng bỉnh, lão phu phải dốc toàn lực chậm rãi củng cố mới được!
Hiệu trưởng Chung Ly nhìn hướng phi thuyền Giao Long vừa rời đi, lộ ra ánh mắt đồng tình, hy vọng sau lần này Vương Hạo đã được cảnh cáo, nếu không lần sau sẽ thảm là cái chắc.
…
Trái Đất, khu vực quân sự.
Trong Liên Bang Tinh Tế, trên mỗi tinh cầu đều sẽ có một khu vực quân sự trú đóng.
Đương nhiên dựa vào cấp bậc của tinh cầu khác nhau, chiến lực của khu vực quân sự trú đóng cũng khác nhau.
Chỉ có điều, bọn họ đều thuộc về một trong năm đại thế lực của Liên Bang Tinh Tế, Quân Bộ.
Lúc này, một chiếc máy bay chiến đấu đột nhiên hạ xuống trên đường băng của quân khu, Trác Siêu rất tự nhiên từ trong chiến cơ bước xuống, hướng về chỗ của quan chỉ huy cao nhất khu vực quân sự, phòng làm việc của Thiếu tướng Trác Vũ mà đi tới.
– Cha, người bảo con đưa cơ giáp cự lang cho Vương Hạo là có ý gì?
Trác Siêu vừa vào cửa, liền hướng về phía Trác Vũ, người lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh nhạt, hỏi.
Trác Vũ mặt không chút thay đổi nói:
– Con còn quá nhỏ, có một số việc con không nên biết.
– Thế nào gọi là còn quá nhỏ?
Trác Siêu không phục nói:
– Con đã mười bảy tuổi rồi, mấy ngày nữa cũng sẽ đi thi lên đại học.
– Lên đại học thì sao, lên đại học thì rất đáng gờm sao?
Trác Vũ hỏi ngược lại một câu, làm Trác Siêu nghẹn họng, nói không thành lời.
Trác Vũ thấy Trác Siêu còn không phục nhìn chính mình, bất đắc dĩ thở dài nói:
– Ai, quên đi, ta có thể cho con biết một chuyện, tránh để cho con làm ra chuyện gì sai lầm, nhưng con nghe xong tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ là nửa lời, nếu không ta cũng không bảo vệ được con đâu.
Hai mắt Trác Siêu tỏa sáng, liên tục gật đầu.
Trác Vũ hai tay chắp ở sau lưng, nói rõ ràng từng từ một:
– Cha của Vương Hạo, chính là Trấn Uy Nguyên Soái, Vương Thiên Dật.
– A, thì ra hắn là con trai của Vương Thiên Dật! Khoan đã, cái gì? Vương Hạo là con trai của Vương Thiên Dật sao!
Trác Siêu sửng sốt, sau đó đứng ngây ra, há hốc mồm, trong đầu trống rỗng, hắn thực sự không cách nào tiếp thu được chuyện Vương Hạo, tên tiện nam kia có quan hệ với thần tượng từ nhỏ của hắn, Trấn Uy Nguyên Soái cương trực công chính.
– Không đúng!
Trác Siêu đột nhiên phản ứng lại.
– Nếu Vương Hạo là con trai của Nguyên Soái, tại sao phải ở Trái Đất?
– Chuyện này liên quan đến bốn trong năm đại thế lực của Liên Bang Tinh Tế, ta cũng không biết nên nói cho con như thế nào.
Trác Vũ thở dài, năm đại thế lực là đại diện của Liên Bang Tinh Tế, nhưng cũng luôn trong tối trong sáng cạnh tranh lẫn nhau, mà Vương Hạo, có thể nói chính là vật hi sinh trong tràng cạnh tranh này.
– Không phải chứ?
Trác Siêu ngẩn người, tuy là Vương Hạo có thiên phú vô song, nhưng cũng không thể làm gì liên lụy đến bốn đại thế lực kia chứ?
Trác Vũ đi tới bên người Trác Siêu, vỗ vai hắn một cái:
– Việc này về sau con sẽ biết, hiện giờ thời kì thuộc về Vương Hạo đã mở ra, con biết nên làm như thế nào chưa?
Trác Siêu trầm mặc, ý tứ của cha hắn, hắn biết rõ, chính là muốn hắn có quan hệ tốt với Vương Hạo, để đến khi ngọn gió đông này nổi lên, có thể mượn sức của hắn.
– Con xin lỗi, con muốn đi trên con đường riêng của mình.
Trác Siêu cúi đầu, chờ Trác Vũ khiển trách.
– Hô hô…
Trác Vũ nổi giận, hít thở sâu mấy hơi liền, sau đó thở dài nói:
– Quên đi, con có suy nghĩ riêng cho bản thân là chuyện tốt, nhưng ta vẫn muốn nhắc lại cho con câu nói kia, đừng nên đối địch với Vương Hạo, hắn không giống như Trấn Uy Nguyên Soái đâu, người này đủ xảo quyệt, xuống tay được chứ không e dè gì đâu.
Trác Siêu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
– Còn có một chuyện nữa, con cũng không nên trêu chọc Lý Vân Dương, người này cũng không động vào được đâu.
Trác Vũ có chút đau đầu, hắn dù gì cũng là Thiếu tướng, nhưng vẫn có những người khiến hắn hết lần này tới lần khác không thể động đến, thực sự rất khó chịu mà không thể nói với ai.
Trác Siêu hiếu kỳ hỏi:
– Tu vi của tên Lý Vân Dương này rất bình thường, không có gì đặc biệt, vì sao cũng không thể động đến ạ?
– Hắn là đệ tử của Quan Kiệt Anh.
Trác Vũ nhẹ giọng nói.
– Quan Kiệt Anh!
Sắc mặt Trác Siêu lại biến đổi, cảm giác như tim sắp chịu không nổi, đột nhiên xuất hiện con trai của Trấn Uy Nguyên Soái không nói, lại xuất hiện thêm một đệ tử của Quan Kiệt Anh.
Quan Kiệt Anh và cha của Vương Hạo, Vương Thiên Dật là những người của cùng một thế hệ, Quan Kiệt Anh là học sinh mạnh nhất trong lịch sử của Học viện Hoàng Gia, vốn nên được vạn người chú ý, là thiên tài đứng đầu của thời đó.
Đáng tiếc cuối cùng lại xuất hiện một người như Vương Thiên Dật, nên vĩnh viễn phải sống dưới hào quang của Vương Thiên Dật.
Động tới đệ tử của Quan Kiệt Anh, con trai của Vương Thiên Dật, sẽ xảy ra chuyện gì dùng cái mông nghĩ cũng biết.
– Nhưng tu vi của Lý Vân Dương…
Trác Siêu thực sự không hiểu được, nhân vật có cấp bậc này, sao lại chọn người như Lý Vân Dương làm đồ đệ?
Trác Vũ cười khổ nói:
– Lý Vân Dương chính là một thiên tài siêu cấp, chỉ là vì nguyên nhân của công pháp tu luyện, nên trước mắt hắn vẫn còn ở trong trạng thái tiềm long, nhưng một khi bộc phát ra, hắn cùng Vương Hạo, ai thắng ai thua thực sự cũng khó nói!
– Tiềm long?
Trác Siêu suy nghĩ một chút, sau đó sắc mặt hoảng sợ nói:
– Lẽ nào hắn tu luyện công pháp đó?
Trác Vũ nặng nề gật đầu.
Trong nháy mắt, Trác Siêu mồ hôi lạnh từng giọt nhỏ xuống, hắn thấy tốc độ tu luyện của mình quá chậm rồi, cần nỗ lực tu luyện hơn nữa, có hai tên yêu nghiệt này tồn tại, thời đại này tuyệt đối sẽ không còn yên bình nữa rồi…
/100
|