- Lâm thúc, Tùng thúc, các thúc không nhận ra cháu?
Người kia đặt Kim Giác lên trên vai mà cười dài hỏi ngược lại.
- Hả?
Nghe thấy âm thanh cực kỳ quen thuộc , Mộ Thiết Lâm và Mộ Thiết Tùng đều là ngẩn ra, có chút kinh ngạc trao đổi một cái liếc mắt. Đợi cho quái nhân đối diện lại đến gần vài bước mới phát hiện khuôn mặt kia cũng cực kỳ nhìn quen mắt, chỉ là trên mặt bị dính vết máu loang lổ nên thật sự cũng hơi khó có thể phân biệt rõ ràng.
- Ngươi là?
Hai người chần chờ đều nhíu mày.
- Lâm thúc, Tùng thúc, cháu là Mộ Hàn.
Người kia không còn nhẫn nại được nữa bèn trả lời.
- Mộ Hàn?
Mộ Thiết Lâm và Mộ Thiết Tùng giật mình la lên thất thanh.
Hai người lại nhìn kỹ một lần nữa, người này quả chính là Mộ Hàn sao? Bảy năm qua, Mộ Hàn thường xuyên ra ra vào vào ở chỗ này, cơ hồ có hơn phân nửa thời gian đều là trải qua ở ngoài thành nên đám hộ vệ giữ thành đối với hắn đã sớm quen thuộc đến không thể còn quen thuộc hơn. Nếu không phải lần này hắn thật sự thay đổi quá lớn thì hai người chỉ cần nhìn thân hình là có thể nhận ra hắn.
- Mộ Hàn, hơn một tháng không gặp, làm thế nào mà cháu lại biến thành bộ dáng như thế này?
Mộ Thiết Lâm hít vào một hơi thật sâu.
- Chạy đi ra bên ngoài để tu luyện thôi.
Mộ Hàn nhếch miệng cười một tiếng, nhưng ngay sau đó nụ cười liền cứng lại ở trên mặt
- Lâm thúc, vừa rồi thúc nói cái gì? Cháu không nghe lầm chứ, chúng ta
đã không gặp nhau hơn một tháng sao?
- Tiểu tử nhà ngươi này chẳng lẽ là tu luyện đến đần độn, ngay cả đã trải qua bao nhiêu ngày đều không nhớ rõ ?
Mộ Thiết Lâm và Mộ Thiết Tùng nghe vậy, đều thấy buồn cười.
- A, ha ha
Mộ Hàn chợt cười ha ha, có chút dừng lại bất chợt để lấy tinh thần rồi hàn huyên đôi câu. Hắn vừa muốn cáo từ, liền bị Mộ Thiết Tùng gọi lại, chỉ vào Kim Giác trên vai hắn mà tò mò hỏi
- Mộ Hàn, đây là
- À, đó là chiếc Kim Giác của Kim Giác Lang Vương kia!
Mộ Hàn đang nghĩ tận đẩu đâu đáp lại một câu, liền đi vào cổng tò vò cửa thành.
- Kim Giác Lang Vương?
Nhìn theo bóng lưng Mộ Hàn đi xa, Mộ Thiết Tùng và Mộ Thiết Lâm đều cảm thấy tức cười. Kim Giác Lang Vương tối thiểu cũng có thực lực Yên Hà Cảnh, những con lợi hại thậm chí có thể đột phá đến Bách Khiếu Cảnh. Nếu mà Mộ Hàn tiểu tử này đều có thể kiếm được chiếc Kim Giác của Kim Giác Lang Vương kia, vậy thì heo mẹ đều có thể leo lên cây .
Tuy nhiên chỉ thoáng qua mấy giây, nụ cười của hai người liền chợt tắt. Bọn họ hồi tưởng tình cảnh trước đây, lại đột nhiên phát hiện. Với thực lực Đại Thông Cảnh của chính mình mà cũng lại không thể hiểu rõ tu vi cảnh giới của Mộ Hàn.
Mộ Hàn lúc vừa rồi, cả người đều giống như bao phủ một tầng sương mù.
Nghĩ những lời đồn đại này gần đây có liên quan tới Mộ Hàn , trong lòng hai người thất thần bỗng nhiên giật thột một cái. Một tháng trước, câu chuyện Mộ Hàn ở trong Ngoại Sự Đường đối chọi gay gắt với Nhị Chấp Sự đã sớm lưu truyền lan ra, bọn họ cũng có nghe thấy. Nghe nói, khi đó Mộ Hàn đã có thể chống lại Ti Hình Mộ Thiết Qua có thực lực cấp Đại Thông Cảnh đỉnh cao .
Hiện nay lại qua một tháng, thực lực của Mộ Hàn rất có thể lại có đột phá.
Chiếc Kim Giác kia không phải là thật sự chứ?
Mộ Hàn cũng không biết Mộ Thiết Lâm và Mộ Thiết Tùng đang rối bời với một câu nói tùy tiện thuận miệng vừa rồi của chính mình. Bản thân hắn còn đang trở lại với tin tức được biết vừa nhận từ trong miệng Mộ Thiết Lâm.
Hắn lúc ban đầu là ngây người năm ngày tại Hắc Ma Cốc, sau khi tiến vào Hắc Ma Điện vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ một ngày. Như vậy tính toán thêm vào thì chính mình cũng chỉ rời khỏi thành Liệt Sơn sáu ngày mà thôi. Lại không nghĩ rằng chính mình đã ngây người trong không gian Tâm Cung của Độc Long Thú Tôn suốt thời gian dài như vậy, nhưng lại không bị chết đói.
Mộ Hàn lắc đầu, không hề suy nghĩ nhiều hơn nữa. Đảo mắt lại thấy dáng vẻ quái dị của không ít người ở chung quanh mà chỉ trỏ đối với chính mình, hắn vội vàng bước đi nhanh hơn trở lại trong nhà.
- Đại gia gia, cháu vừa nhìn thấy Mộ Hàn !
- Cái gì?
Mộ Phi Hổ đang lúc tựa vào trên ghế nằm nhắm mắt dưỡng thần vừa nghe nói như thế, tức thời liền bắn người nhảy dựng lên. Đôi mắt tròn xoe trợn trừng xoay vòng vòng nhìn về hướng nam nhân trẻ tuổi ở phía đối diện
- Ngươi nói cái gì, tiểu tạp chủng kia đã trở về?
Tính cho đầy đủ, hiện nay Mộ Hàn đã biến mất hai mươi lăm ngày.
Ở ngoài thành bí mật tìm tòi nửa tháng cũng không hề phát hiện ra hành tung của Mộ Hàn , Mộ Phi Hổ đã không ôm hi vọng gì về việc sẽ tìm được hắn. Bởi vậy gần đây trong lòng hắn một mực phi thường tích tụ tức giận. Nếu như Mộ Hàn kia thật sự đã rời khỏi thành Liệt Sơn thì sau khi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vậy việc chính mình muốn báo thù cho con cháu là đừng nghĩ tới nữa.
Nhưng không nghĩ tới vào lúc Mộ Phi Hổ cơ hồ đã đành từ bỏ thì liền được vui như lên trời, Mộ Hàn lại đã tự mình chạy trở về.
Chỉ cần biết được tung tích của hắn, vậy thì liền vẫn còn có thể tìm được cơ hội ra tay.
Nam nhân trẻ tuổi kia vội vàng kể lại hình ảnh tự chính mình thấy trên đường, sinh động như thật. Hắn lại còn thêm mắm thêm muối cẩn thận miêu tả một lần cho Mộ Phi Hổ nghe.
- Nói như vậy, tiểu tạp chủng kia thật sự là tu luyện ở ngoài thành?
Mộ Phi Hổ khẽ hít vào một hơi, chau mày ngồi trở lại trên ghế nằm, giống như đang tự lầm bầm lầu bầu lại giống như nói với nam nhân trẻ tuổi kia
- Cứ nghe như lời ngươi nói thì tiểu tạp chủng kia đúng là đang dùng phương thức chiến đấu chém giết để tiến hành tu luyện. Chính là, trong vòng trăm dặm quanh thành Liệt Sơn thì những nơi có thể tu luyện như vậy cũng chỉ có mấy chỗ, nhưng lại cũng không hề thấy bóng dáng của hắn
- Có thể đó là . . Hắc Ma Cốc hay không?
Nam nhân trẻ tuổi kia lại nói tiếp
- Sau đó cháu đã đến thành đông để hỏi hai vị tộc thúc kia. Theo bọn họ nói, trên người Mộ Hàn có mang chiếc Kim Giác thuộc về Kim Giác Lang Vương.
- Làm sao có thể?
Mộ Phi Hổ cơ hồ không cần suy nghĩ liền cười nhạo mà lắc đầu, hắn khinh thường nói
- Tiểu tạp chủng kia trước khi rời đi mới chỉ là Thực Khí Cảnh, tu luyện hơn hai mươi ngày cho dù có chỗ tiến bộ, khơi thông hai mạch Thiên Địa, đột phá đến Đại Thông Cảnh đỉnh cao. Nhưng Kim Giác Lang Vương thực lực kém cỏi nhất đều là Yên Hà Cảnh, coi như thực lực của tiểu tạp chủng kia có tăng lên đến mấy lần thì đều không có khả năng giết được Kim Giác Lang Vương! Hắc, mãnh thú mà có được Kim Giác thì không chỉ có riêng mỗi Kim Giác Lang Vương, còn có Kim Bảo Thú.
Kim Bảo Thú, bởi vì thích sưu tầm cất dấu những món đồ có màu vàng mà được gọi như vậy. Nhưng mà chúng lại có thực lực thấp kém, chỉ là Nội Dưỡng Cảnh mà thôi.Ngẫu nhiên có một hai con mà đột phá đến Thực Khí Cảnh liền dọa chết người.
Người kia đặt Kim Giác lên trên vai mà cười dài hỏi ngược lại.
- Hả?
Nghe thấy âm thanh cực kỳ quen thuộc , Mộ Thiết Lâm và Mộ Thiết Tùng đều là ngẩn ra, có chút kinh ngạc trao đổi một cái liếc mắt. Đợi cho quái nhân đối diện lại đến gần vài bước mới phát hiện khuôn mặt kia cũng cực kỳ nhìn quen mắt, chỉ là trên mặt bị dính vết máu loang lổ nên thật sự cũng hơi khó có thể phân biệt rõ ràng.
- Ngươi là?
Hai người chần chờ đều nhíu mày.
- Lâm thúc, Tùng thúc, cháu là Mộ Hàn.
Người kia không còn nhẫn nại được nữa bèn trả lời.
- Mộ Hàn?
Mộ Thiết Lâm và Mộ Thiết Tùng giật mình la lên thất thanh.
Hai người lại nhìn kỹ một lần nữa, người này quả chính là Mộ Hàn sao? Bảy năm qua, Mộ Hàn thường xuyên ra ra vào vào ở chỗ này, cơ hồ có hơn phân nửa thời gian đều là trải qua ở ngoài thành nên đám hộ vệ giữ thành đối với hắn đã sớm quen thuộc đến không thể còn quen thuộc hơn. Nếu không phải lần này hắn thật sự thay đổi quá lớn thì hai người chỉ cần nhìn thân hình là có thể nhận ra hắn.
- Mộ Hàn, hơn một tháng không gặp, làm thế nào mà cháu lại biến thành bộ dáng như thế này?
Mộ Thiết Lâm hít vào một hơi thật sâu.
- Chạy đi ra bên ngoài để tu luyện thôi.
Mộ Hàn nhếch miệng cười một tiếng, nhưng ngay sau đó nụ cười liền cứng lại ở trên mặt
- Lâm thúc, vừa rồi thúc nói cái gì? Cháu không nghe lầm chứ, chúng ta
đã không gặp nhau hơn một tháng sao?
- Tiểu tử nhà ngươi này chẳng lẽ là tu luyện đến đần độn, ngay cả đã trải qua bao nhiêu ngày đều không nhớ rõ ?
Mộ Thiết Lâm và Mộ Thiết Tùng nghe vậy, đều thấy buồn cười.
- A, ha ha
Mộ Hàn chợt cười ha ha, có chút dừng lại bất chợt để lấy tinh thần rồi hàn huyên đôi câu. Hắn vừa muốn cáo từ, liền bị Mộ Thiết Tùng gọi lại, chỉ vào Kim Giác trên vai hắn mà tò mò hỏi
- Mộ Hàn, đây là
- À, đó là chiếc Kim Giác của Kim Giác Lang Vương kia!
Mộ Hàn đang nghĩ tận đẩu đâu đáp lại một câu, liền đi vào cổng tò vò cửa thành.
- Kim Giác Lang Vương?
Nhìn theo bóng lưng Mộ Hàn đi xa, Mộ Thiết Tùng và Mộ Thiết Lâm đều cảm thấy tức cười. Kim Giác Lang Vương tối thiểu cũng có thực lực Yên Hà Cảnh, những con lợi hại thậm chí có thể đột phá đến Bách Khiếu Cảnh. Nếu mà Mộ Hàn tiểu tử này đều có thể kiếm được chiếc Kim Giác của Kim Giác Lang Vương kia, vậy thì heo mẹ đều có thể leo lên cây .
Tuy nhiên chỉ thoáng qua mấy giây, nụ cười của hai người liền chợt tắt. Bọn họ hồi tưởng tình cảnh trước đây, lại đột nhiên phát hiện. Với thực lực Đại Thông Cảnh của chính mình mà cũng lại không thể hiểu rõ tu vi cảnh giới của Mộ Hàn.
Mộ Hàn lúc vừa rồi, cả người đều giống như bao phủ một tầng sương mù.
Nghĩ những lời đồn đại này gần đây có liên quan tới Mộ Hàn , trong lòng hai người thất thần bỗng nhiên giật thột một cái. Một tháng trước, câu chuyện Mộ Hàn ở trong Ngoại Sự Đường đối chọi gay gắt với Nhị Chấp Sự đã sớm lưu truyền lan ra, bọn họ cũng có nghe thấy. Nghe nói, khi đó Mộ Hàn đã có thể chống lại Ti Hình Mộ Thiết Qua có thực lực cấp Đại Thông Cảnh đỉnh cao .
Hiện nay lại qua một tháng, thực lực của Mộ Hàn rất có thể lại có đột phá.
Chiếc Kim Giác kia không phải là thật sự chứ?
Mộ Hàn cũng không biết Mộ Thiết Lâm và Mộ Thiết Tùng đang rối bời với một câu nói tùy tiện thuận miệng vừa rồi của chính mình. Bản thân hắn còn đang trở lại với tin tức được biết vừa nhận từ trong miệng Mộ Thiết Lâm.
Hắn lúc ban đầu là ngây người năm ngày tại Hắc Ma Cốc, sau khi tiến vào Hắc Ma Điện vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ một ngày. Như vậy tính toán thêm vào thì chính mình cũng chỉ rời khỏi thành Liệt Sơn sáu ngày mà thôi. Lại không nghĩ rằng chính mình đã ngây người trong không gian Tâm Cung của Độc Long Thú Tôn suốt thời gian dài như vậy, nhưng lại không bị chết đói.
Mộ Hàn lắc đầu, không hề suy nghĩ nhiều hơn nữa. Đảo mắt lại thấy dáng vẻ quái dị của không ít người ở chung quanh mà chỉ trỏ đối với chính mình, hắn vội vàng bước đi nhanh hơn trở lại trong nhà.
- Đại gia gia, cháu vừa nhìn thấy Mộ Hàn !
- Cái gì?
Mộ Phi Hổ đang lúc tựa vào trên ghế nằm nhắm mắt dưỡng thần vừa nghe nói như thế, tức thời liền bắn người nhảy dựng lên. Đôi mắt tròn xoe trợn trừng xoay vòng vòng nhìn về hướng nam nhân trẻ tuổi ở phía đối diện
- Ngươi nói cái gì, tiểu tạp chủng kia đã trở về?
Tính cho đầy đủ, hiện nay Mộ Hàn đã biến mất hai mươi lăm ngày.
Ở ngoài thành bí mật tìm tòi nửa tháng cũng không hề phát hiện ra hành tung của Mộ Hàn , Mộ Phi Hổ đã không ôm hi vọng gì về việc sẽ tìm được hắn. Bởi vậy gần đây trong lòng hắn một mực phi thường tích tụ tức giận. Nếu như Mộ Hàn kia thật sự đã rời khỏi thành Liệt Sơn thì sau khi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vậy việc chính mình muốn báo thù cho con cháu là đừng nghĩ tới nữa.
Nhưng không nghĩ tới vào lúc Mộ Phi Hổ cơ hồ đã đành từ bỏ thì liền được vui như lên trời, Mộ Hàn lại đã tự mình chạy trở về.
Chỉ cần biết được tung tích của hắn, vậy thì liền vẫn còn có thể tìm được cơ hội ra tay.
Nam nhân trẻ tuổi kia vội vàng kể lại hình ảnh tự chính mình thấy trên đường, sinh động như thật. Hắn lại còn thêm mắm thêm muối cẩn thận miêu tả một lần cho Mộ Phi Hổ nghe.
- Nói như vậy, tiểu tạp chủng kia thật sự là tu luyện ở ngoài thành?
Mộ Phi Hổ khẽ hít vào một hơi, chau mày ngồi trở lại trên ghế nằm, giống như đang tự lầm bầm lầu bầu lại giống như nói với nam nhân trẻ tuổi kia
- Cứ nghe như lời ngươi nói thì tiểu tạp chủng kia đúng là đang dùng phương thức chiến đấu chém giết để tiến hành tu luyện. Chính là, trong vòng trăm dặm quanh thành Liệt Sơn thì những nơi có thể tu luyện như vậy cũng chỉ có mấy chỗ, nhưng lại cũng không hề thấy bóng dáng của hắn
- Có thể đó là . . Hắc Ma Cốc hay không?
Nam nhân trẻ tuổi kia lại nói tiếp
- Sau đó cháu đã đến thành đông để hỏi hai vị tộc thúc kia. Theo bọn họ nói, trên người Mộ Hàn có mang chiếc Kim Giác thuộc về Kim Giác Lang Vương.
- Làm sao có thể?
Mộ Phi Hổ cơ hồ không cần suy nghĩ liền cười nhạo mà lắc đầu, hắn khinh thường nói
- Tiểu tạp chủng kia trước khi rời đi mới chỉ là Thực Khí Cảnh, tu luyện hơn hai mươi ngày cho dù có chỗ tiến bộ, khơi thông hai mạch Thiên Địa, đột phá đến Đại Thông Cảnh đỉnh cao. Nhưng Kim Giác Lang Vương thực lực kém cỏi nhất đều là Yên Hà Cảnh, coi như thực lực của tiểu tạp chủng kia có tăng lên đến mấy lần thì đều không có khả năng giết được Kim Giác Lang Vương! Hắc, mãnh thú mà có được Kim Giác thì không chỉ có riêng mỗi Kim Giác Lang Vương, còn có Kim Bảo Thú.
Kim Bảo Thú, bởi vì thích sưu tầm cất dấu những món đồ có màu vàng mà được gọi như vậy. Nhưng mà chúng lại có thực lực thấp kém, chỉ là Nội Dưỡng Cảnh mà thôi.Ngẫu nhiên có một hai con mà đột phá đến Thực Khí Cảnh liền dọa chết người.
/1022
|