Đối phương lại không đưa tay ra nhận, chỉ lễ phép hỏi: “Cô có phải là cô Tả không?”
Tôi sững ra không hiểu đối sao đối phương không nhận, nhưng vẫn gật đầu.
Nụ cười của cô ta trông càng xa cách hơn, “Tổng giám đốc Nhạc đã dặn là để cô mang lên tận nơi.”
Nhìn biểu cảm của cô ta, tôi cũng không biết nên nói gì. Lúc đầu khi mở hoạt động tôi còn nói chuyện với cô gái trẻ này, cũng được coi là hợp, bây giờ ánh mắt cô ta nhìn tôi tràn đầy thù địch.
Thở dài một tiếng, tôi quay người đi lên văn phòng của Nhạc Hằng.
Nhạc Hằng vẫn đang làm việc, dáng vẻ lúc tập trung của anh đẹp trai đến mức khiến người ta không thở nổi.
Ý thức được mình đang ngắm một người đàn ông đến nỗi đần ra, tôi liền cảm thấy xấu hổ, vội vàng điều chỉnh tâm trạng, gõ cửa, “Tổng giám đốc Nhạc, tôi có thể vào được không?”
Nhạc Hằng ngẩng lên nhìn tôi rồi ừ một tiếng.
“Đây là hoa mà đối tác gửi tặng anh.” Tôi đưa bó hoa cho anh, cẩn thận quan sát nét mặt của Nhạc Hằng.
Quả nhiên Nhạc Hằng hơi kinh ngạc, nhướng mày, “Cửa hàng của em có bán hoa hồng Louis XIV à? Tôi nhớ loại hoa này không thích hợp để cắm, trong nước rất ít nơi bán.”
Tôi xấu hổ khụ một cái, “… Đúng là không có. Nhưng đối phương yêu cầu nhất định phải là hoa này, nên tôi đã đặt trước một bó.”
Nghĩ ngợi rồi tôi nói thêm, “Tổng giám đốc Nhạc, sinh nhật vui vẻ.”
Nhạc Hằng bất chợt bật cười, dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, nhưng tôi vẫn cứ đắm chìm trong nụ cười của anh, trong lòng không kìm được mà vui vẻ.
Anh thích là được rồi, không uổng công tôi chạy cả ngày, chân sắp gãy đến nơi rồi.
“Cám ơn.”
Chỉ hai chữ đơn giản thôi, cả buổi chiều chạy ngược chạy xuôi trở nên có ý nghĩa.
Từ căng thẳng bất an lúc đưa đến, giờ là niềm vui khi thấy anh thích, sự thay đổi tâm trạng này khiến tôi hiểu ra tình cảm của bản thân. Không biết là từ lúc nào tôi đã thích anh nhiều đến như vậy.
Khi tiếp xúc với La Trạch Vũ, không thể không nói là tôi rất thoải mái. Người đàn ông đó rất chu đáo, lịch sự lại đẹp trai, mỗi một lần hẹn hò đều nghĩ đến mọi chi tiết, khiến cô gái ở bên anh ta chỉ cần im lặng hưởng thụ là được.
Nhưng khi ở bên anh ta, tình cảm của tôi không có gì thay đổi. Thứ nhiều nhất đó chính là sự thưởng thức – dù sao anh ta cũng rất ưu tú. Nhưng tất cả những thứ đó trong mắt tôi đều không bằng một nét cười của Nhạc Hằng.
Tôi cảm thấy chắc mình khùng rồi, nên mới giống một con nhóc mới biết yêu thế này, chỉ vì một nụ cười mỉm của anh mà mặt mũi đỏ hồng, còn cẩn thận từng chút một sợ bị phát hiện.
“Lát nữa… em có bận không? Cùng đi ăn tối nhé?” Nhạc Hằng cau mày, quay sang hỏi tôi.
Tôi vẫn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, đợi đến lúc tôi kịp phản ứng thì bản thân đã gật đầu rồi.
Sao lại giống một đứa mê trai không có chút kháng cự nào thế này, tôi thật muốn tát cho mình hai cái thật đau.
“Em muốn ăn gì?” Nhạc Hằng vẫn đang xử lý tập tài liệu trong tay, anh cũng không ngẩng lên mà hỏi tôi, “Chắc tôi còn nửa tiếng nữa là xong việc, vừa hay, em có thể qua đó ngồi nghĩ.”
“Sinh nhật của anh, đương nhiên là theo anh rồi.”
“Tôi không kén chọn, huống chi nếu không phải em nhắc thì tôi cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật mình.” Nhạc Hằng không ngẩng lên, tôi lại có thể tưởng tượng ra ánh mắt của anh – có lẽ nó đang tràn đầy đau thương.
Có khi từ sau cái chết của mẹ, anh chẳng bao giờ tổ chức sinh nhật nữa rồi.
Nghĩ một lát rồi tôi đưa ra một ý kiến tương đối dễ chịu, “Hay là chúng ta đi ăn lẩu nhé?”
Nhạc Hằng gật đầu, không nói gì. Trong lòng tôi lặng lẽ lên ý tưởng.
Lúc ăn tôi lấy lý do vào toilet để rời khỏi chỗ ngồi, lặng lẽ đi đường vòng ra khỏi nhà hàng, tôi nhớ cách cửa hàng lẩu không xa có một tiệm bánh ngọt.
Tính cách Nhạc Hằng lạnh lùng cao ngạo như thế chắc sẽ không thích ăn đồ ngọt, nhưng cho dù như vậy tôi vẫn luôn cho rằng sinh nhật nhất định phải có bánh gato.
Đa số bánh sinh nhật đều phải đặt làm, nhưng giờ đương nhiên là không kịp nên tôi mua luôn một cái bánh Black Forest cỡ 16 cm, dù sao hai người cũng không ăn hết.
Lúc tôi xách bánh ngọt về, Nhạc Hằng có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại được.
“Em lén chạy ra ngoài để mua bánh sao?” Giọng Nhạc Hằng pha lẫn ý cười, dù vẻ mặt anh lúc này có vẻ không đồng tình cho lắm, song tôi biết anh đang vui.
“Đúng nha, có thể là anh không thích ăn, nhưng sinh nhật là phải có bánh ngọt. Mau nếm thử đi, tôi vừa lên mạng tra xong, bánh black forest của cửa hàng rất nổi tiếng.”
“Không ngon.” Nhạc Hằng vừa nếm thử một miếng liền cau mày, “Quá ngọt.”
Rõ ràng đã đoán trước kết quả này, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi thất vọng, “Không sao, không ngon thì thôi, ăn một miếng đại diện là được rồi.”
Nhạc Hằng không tiếp lời, chỉ lặng lẽ nhét thêm một miếng bánh ngọt nữa vào miệng. Nhưng tôi lại biết không phải anh nói một đằng nghĩ một nẻo, mà thực sự cảm thấy không ngon – hàng lông mày của anh đã nhăn tít lại rồi.
Sở dĩ anh vẫn ăn tiếp cũng là vì không muốn phụ lòng tốt của tôi. Tôi thở dài, rõ ràng chỉ là điểm đáng yêu nho nhỏ nhưng trong mắt tôi lại trở thành ưu điểm rất lớn của anh.
Ngày hôm đó chúng tôi ở bên nhau không được bao lâu, Nhạc Hằng ăn xong liền đưa tôi về nhà, tôi đứng nguyên tại chỗ nhìn theo ánh đèn đuôi xe anh, mãi cho đến khi nó biến mất.
Cuộc sống an nhàn này chắc cũng chẳng kéo dài được bao lâu đâu nhỉ? Tôi và anh ấy, suy cho cùng thì không có khả năng. Chị La và mẹ tôi đều ủng hộ tôi và La Trạch Vũ ở bên nhau, mà quả thực La Trạch Vũ cũng là một người đàn ông không thể tốt hơn được nữa.
Nếu như lấy anh ta chắc có lẽ tôi sẽ rất hạnh phúc, phần tình cảm này cũng nên chôn giấu dưới đáy lòng.
Nhưng tôi không ngờ lại kết thúc nhanh đến vậy, đang nghĩ vậy tôi liền gặp phải một phiền phức lớn.
Mấy hôm nay ngày nào Ngũ Trương cũng đợi tôi trước cửa nhà, tôi bị hắn ta quấy rầy đến mức không chịu nổi.
“Tiêu Ân, nếu như em không tha thứ cho anh, anh sẽ không rời khỏi đây!” Giọng Ngũ Trương đầy chân thành, nếu như không biết rõ mười mươi bộ mặt thật của hắn ta, có lẽ tôi sẽ lại bị hắn ta lừa.
Tôi căm hận nghiến răng ken két, hắn ta ngày nào cũng đến quấy rầy tôi, tôi không thể ra ngoài ăn được nữa rồi. Thậm chí gọi đồ ăn về, anh chàng giao đồ ăn cũng bị hắn ta quấy rầy một lúc lâu, tôi thật sự là chịu hết nổi ra mở cửa, hắn ta liền nhân cơ hội chui vào trong.
Không biết lúc bà già Kim Hoa mang thai ăn cái gì mà có thể sinh ra được thằng con mặt dày như Ngũ Trương. Có điều giờ Ngũ Trương làm thế này nói không chừng là do chính Kim Hoa chỉ cho.
“Tránh ra, anh đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống riêng tư của tôi, nếu anh mà còn quấy rầy nữa là tôi báo cảnh sát đấy.”
Ngũ Trương đứng chắn trước cửa, dáng vẻ cực kỳ vô lại, “Tả Tiêu Ân, anh thực sự rất thích em, chúng ta quay về với nhau đi.”
Tôi sững ra không hiểu đối sao đối phương không nhận, nhưng vẫn gật đầu.
Nụ cười của cô ta trông càng xa cách hơn, “Tổng giám đốc Nhạc đã dặn là để cô mang lên tận nơi.”
Nhìn biểu cảm của cô ta, tôi cũng không biết nên nói gì. Lúc đầu khi mở hoạt động tôi còn nói chuyện với cô gái trẻ này, cũng được coi là hợp, bây giờ ánh mắt cô ta nhìn tôi tràn đầy thù địch.
Thở dài một tiếng, tôi quay người đi lên văn phòng của Nhạc Hằng.
Nhạc Hằng vẫn đang làm việc, dáng vẻ lúc tập trung của anh đẹp trai đến mức khiến người ta không thở nổi.
Ý thức được mình đang ngắm một người đàn ông đến nỗi đần ra, tôi liền cảm thấy xấu hổ, vội vàng điều chỉnh tâm trạng, gõ cửa, “Tổng giám đốc Nhạc, tôi có thể vào được không?”
Nhạc Hằng ngẩng lên nhìn tôi rồi ừ một tiếng.
“Đây là hoa mà đối tác gửi tặng anh.” Tôi đưa bó hoa cho anh, cẩn thận quan sát nét mặt của Nhạc Hằng.
Quả nhiên Nhạc Hằng hơi kinh ngạc, nhướng mày, “Cửa hàng của em có bán hoa hồng Louis XIV à? Tôi nhớ loại hoa này không thích hợp để cắm, trong nước rất ít nơi bán.”
Tôi xấu hổ khụ một cái, “… Đúng là không có. Nhưng đối phương yêu cầu nhất định phải là hoa này, nên tôi đã đặt trước một bó.”
Nghĩ ngợi rồi tôi nói thêm, “Tổng giám đốc Nhạc, sinh nhật vui vẻ.”
Nhạc Hằng bất chợt bật cười, dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, nhưng tôi vẫn cứ đắm chìm trong nụ cười của anh, trong lòng không kìm được mà vui vẻ.
Anh thích là được rồi, không uổng công tôi chạy cả ngày, chân sắp gãy đến nơi rồi.
“Cám ơn.”
Chỉ hai chữ đơn giản thôi, cả buổi chiều chạy ngược chạy xuôi trở nên có ý nghĩa.
Từ căng thẳng bất an lúc đưa đến, giờ là niềm vui khi thấy anh thích, sự thay đổi tâm trạng này khiến tôi hiểu ra tình cảm của bản thân. Không biết là từ lúc nào tôi đã thích anh nhiều đến như vậy.
Khi tiếp xúc với La Trạch Vũ, không thể không nói là tôi rất thoải mái. Người đàn ông đó rất chu đáo, lịch sự lại đẹp trai, mỗi một lần hẹn hò đều nghĩ đến mọi chi tiết, khiến cô gái ở bên anh ta chỉ cần im lặng hưởng thụ là được.
Nhưng khi ở bên anh ta, tình cảm của tôi không có gì thay đổi. Thứ nhiều nhất đó chính là sự thưởng thức – dù sao anh ta cũng rất ưu tú. Nhưng tất cả những thứ đó trong mắt tôi đều không bằng một nét cười của Nhạc Hằng.
Tôi cảm thấy chắc mình khùng rồi, nên mới giống một con nhóc mới biết yêu thế này, chỉ vì một nụ cười mỉm của anh mà mặt mũi đỏ hồng, còn cẩn thận từng chút một sợ bị phát hiện.
“Lát nữa… em có bận không? Cùng đi ăn tối nhé?” Nhạc Hằng cau mày, quay sang hỏi tôi.
Tôi vẫn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, đợi đến lúc tôi kịp phản ứng thì bản thân đã gật đầu rồi.
Sao lại giống một đứa mê trai không có chút kháng cự nào thế này, tôi thật muốn tát cho mình hai cái thật đau.
“Em muốn ăn gì?” Nhạc Hằng vẫn đang xử lý tập tài liệu trong tay, anh cũng không ngẩng lên mà hỏi tôi, “Chắc tôi còn nửa tiếng nữa là xong việc, vừa hay, em có thể qua đó ngồi nghĩ.”
“Sinh nhật của anh, đương nhiên là theo anh rồi.”
“Tôi không kén chọn, huống chi nếu không phải em nhắc thì tôi cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật mình.” Nhạc Hằng không ngẩng lên, tôi lại có thể tưởng tượng ra ánh mắt của anh – có lẽ nó đang tràn đầy đau thương.
Có khi từ sau cái chết của mẹ, anh chẳng bao giờ tổ chức sinh nhật nữa rồi.
Nghĩ một lát rồi tôi đưa ra một ý kiến tương đối dễ chịu, “Hay là chúng ta đi ăn lẩu nhé?”
Nhạc Hằng gật đầu, không nói gì. Trong lòng tôi lặng lẽ lên ý tưởng.
Lúc ăn tôi lấy lý do vào toilet để rời khỏi chỗ ngồi, lặng lẽ đi đường vòng ra khỏi nhà hàng, tôi nhớ cách cửa hàng lẩu không xa có một tiệm bánh ngọt.
Tính cách Nhạc Hằng lạnh lùng cao ngạo như thế chắc sẽ không thích ăn đồ ngọt, nhưng cho dù như vậy tôi vẫn luôn cho rằng sinh nhật nhất định phải có bánh gato.
Đa số bánh sinh nhật đều phải đặt làm, nhưng giờ đương nhiên là không kịp nên tôi mua luôn một cái bánh Black Forest cỡ 16 cm, dù sao hai người cũng không ăn hết.
Lúc tôi xách bánh ngọt về, Nhạc Hằng có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại được.
“Em lén chạy ra ngoài để mua bánh sao?” Giọng Nhạc Hằng pha lẫn ý cười, dù vẻ mặt anh lúc này có vẻ không đồng tình cho lắm, song tôi biết anh đang vui.
“Đúng nha, có thể là anh không thích ăn, nhưng sinh nhật là phải có bánh ngọt. Mau nếm thử đi, tôi vừa lên mạng tra xong, bánh black forest của cửa hàng rất nổi tiếng.”
“Không ngon.” Nhạc Hằng vừa nếm thử một miếng liền cau mày, “Quá ngọt.”
Rõ ràng đã đoán trước kết quả này, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi thất vọng, “Không sao, không ngon thì thôi, ăn một miếng đại diện là được rồi.”
Nhạc Hằng không tiếp lời, chỉ lặng lẽ nhét thêm một miếng bánh ngọt nữa vào miệng. Nhưng tôi lại biết không phải anh nói một đằng nghĩ một nẻo, mà thực sự cảm thấy không ngon – hàng lông mày của anh đã nhăn tít lại rồi.
Sở dĩ anh vẫn ăn tiếp cũng là vì không muốn phụ lòng tốt của tôi. Tôi thở dài, rõ ràng chỉ là điểm đáng yêu nho nhỏ nhưng trong mắt tôi lại trở thành ưu điểm rất lớn của anh.
Ngày hôm đó chúng tôi ở bên nhau không được bao lâu, Nhạc Hằng ăn xong liền đưa tôi về nhà, tôi đứng nguyên tại chỗ nhìn theo ánh đèn đuôi xe anh, mãi cho đến khi nó biến mất.
Cuộc sống an nhàn này chắc cũng chẳng kéo dài được bao lâu đâu nhỉ? Tôi và anh ấy, suy cho cùng thì không có khả năng. Chị La và mẹ tôi đều ủng hộ tôi và La Trạch Vũ ở bên nhau, mà quả thực La Trạch Vũ cũng là một người đàn ông không thể tốt hơn được nữa.
Nếu như lấy anh ta chắc có lẽ tôi sẽ rất hạnh phúc, phần tình cảm này cũng nên chôn giấu dưới đáy lòng.
Nhưng tôi không ngờ lại kết thúc nhanh đến vậy, đang nghĩ vậy tôi liền gặp phải một phiền phức lớn.
Mấy hôm nay ngày nào Ngũ Trương cũng đợi tôi trước cửa nhà, tôi bị hắn ta quấy rầy đến mức không chịu nổi.
“Tiêu Ân, nếu như em không tha thứ cho anh, anh sẽ không rời khỏi đây!” Giọng Ngũ Trương đầy chân thành, nếu như không biết rõ mười mươi bộ mặt thật của hắn ta, có lẽ tôi sẽ lại bị hắn ta lừa.
Tôi căm hận nghiến răng ken két, hắn ta ngày nào cũng đến quấy rầy tôi, tôi không thể ra ngoài ăn được nữa rồi. Thậm chí gọi đồ ăn về, anh chàng giao đồ ăn cũng bị hắn ta quấy rầy một lúc lâu, tôi thật sự là chịu hết nổi ra mở cửa, hắn ta liền nhân cơ hội chui vào trong.
Không biết lúc bà già Kim Hoa mang thai ăn cái gì mà có thể sinh ra được thằng con mặt dày như Ngũ Trương. Có điều giờ Ngũ Trương làm thế này nói không chừng là do chính Kim Hoa chỉ cho.
“Tránh ra, anh đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống riêng tư của tôi, nếu anh mà còn quấy rầy nữa là tôi báo cảnh sát đấy.”
Ngũ Trương đứng chắn trước cửa, dáng vẻ cực kỳ vô lại, “Tả Tiêu Ân, anh thực sự rất thích em, chúng ta quay về với nhau đi.”
/422
|