Thức khuya thật sự là khiến trạng thái và tinh thần của tôi hôm nay không được tốt lắm, da mặt thì càng vàng vọt sạm màu hơn—nhưng điều này vẫn không che giấu nổi sự phấn khích của tôi. Tôi rất rõ rằng cho dù mọi thứ của tôi đều rất sẵn sàng nhưng khuôn mặt được chuẩn bị kĩ lưỡng của tôi vẫn không thể nào so sánh được với Hà Uyên Uyên.
Nhưng không sao, chỉ cần anh đứng sau lưng tôi thì tôi liền cảm thấy có dũng khí để đối mặt với mọi thứ. Cho dù tôi có thể đoán trước được sẽ phải đối mặt với sự khinh bỉ đến mức nào.
Nhạc Hằng rõ ràng cũng hiểu được điều này, anh liên tục dặn tôi, “Dù những người đó nói gì, làm gì thì em không việc gì phải để ý. Chỉ cần giao tất cả cho anh là được. Tin ở anh, anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện.”
Tôi gật gật đầu, ánh mắt nhìn anh đầy tin tưởng, “Em tin anh. Cho dù bọn họ có gây chia rẽ quan hệ của chúng ta như thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần anh nói không phải, em nhất định sẽ tin anh.”
Nhạc Hằng mỉm cười, “Được. Anh sẽ không để em phải một mình đối mặt đâu.”
Lúc Sara thấy tôi liền trợn ngược mắt lên, “Trời đất ạ, cô thân là một người phụ nữ, có thể để tâm đến bản thân mình chút được không vậy, cô nhìn xem da cô đi, càng ngày càng tệ, rồi lại nhìn cả cuồng thâm trên mắt mình đi, càng ngày càng thâm cuồng.”
Không khí ấm áp ban nãy bỗng bị đập tan thành mây khói, tôi giật giật môi, quay đầu nhìn Nhạc Hằng rồi tỏ ra đáng thương.
Nhạc Hằng hiểu ý của tôi, nắm nắm tay khẽ hắng giọng một cái, “Được rồi Sara, chúng tôi đến để trang điểm, không phải đến để nghe anh lăng mạ đâu, mau bắt đầu làm đi.”
Sara rõ ràng có chút kiêng nể Nhạc Hằng, nhưng nhìn ra được chúng tôi hình như rất thân nên anh ta chỉ đành bớt bớt lại, hạ cấp độ độc mồm độc miệng của mình xuống.
“Được thôi, người anh em gả ra ngoài như nước hất đi, một cuộc điện thoại liền khiến tôi hủy tất cả các cuộc hẹn trước để đến phục vụ cho hai người, còn không cho người khác nói chuyện nữa, ay, số tôi đúng thật là khổ mà.”
Nhạc Hằng nửa khóc nửa cười, quay ra mỉm cười an ủi tôi, “Được rồi, chuyện Sara đồng ý nhất định sẽ làm được, em vào trong với anh ta đi, thả lỏng chút.”
Tôi gật gật đầu, hít một hơi thật sâu để mình có thể cố gắng thả lỏng một chút. Chỉ là như vậy vẫn chưa đủ, Sara mỉm cười khích lệ tôi mấy câu.
“Cưng à, đừng căng thẳng thế, thả lỏng nào, không phải ai cũng được trải qua cảm giác tận mắt nhìn mình trở nên xinh đẹp từng tí một đâu, cưng nên hưởng thụ thời khắc này đi. Ừm hứ, vào trong với chụy nào.”
Sara suy cho cùng cũng là nhà tạo mẫu nổi tiếng trong nghề, trang phục sắc hồng lần trước đã khiến tôi tự nghiệm thấy một Tả Tiêu Ân khác, lần này Sara chọn đầm dạ hội màu sâm banh, phía sau là tà váy mỏng làm cho hơi thở của bộ thiết kế này thêm thời thượng hơn bao nhiêu.
“Nhạc Hằng đã nói với chụy rồi, hôm nay hai người phải đi đến vũ hội của tập đoàn Nhạc thị, đây cũng được coi như là lần đầu tiên cưng lộ mặt trước mặt trước các phương tiện truyền thông.” Sara nghiêm túc đưa ra lời bình: “Ý tưởng để lộ ra sự nhã nhặn lịch sự dịu dàng bằng màu hồng lần trước không còn hợp để dùng ở đó nữa, cưng cần khí chất.”
“Nói đến khí chất thì có thể áp chế được tất cả nhất chính là màu sâm banh này rồi, thực ra còn có màu đỏ tím đậm nữa, nhưng phong cách của cưng rõ ràng không trụ nổi đâu. Muốn người khác vừa nhìn một cái đã biết cưng là nữ chính vậy thì nhất định phải cao sang lạnh lùng.”
“Nhưng tôi không làm được.” Tôi chau mày, hơi ủ rũ, “Tôi căn bản chưa từng tham dự bữa tiệc như này bao giờ cả, lần trước Nhạc Hằng đưa tôi đi, vừa bắt đầu tôi đã bị người khác nói đến nỗi muốn độn thổ luôn cho xong, cuối cùng phải trốn ngoài ban công chờ anh ấy.”
Sara vừa nghe tôi nói thế liền kinh ngạc kêu lên, “Ôi cô gái của tôi, cưng phải biết là lần này cưng không được phép như thế nữa đâu đấy, sau khi công khai người thừa kế, người đàn ông Nhạc Hằng đang đứng bên ngoài đợi cưng kia sẽ trở nên rất nổi tiếng.”
Xem ra anh ta vẫn chưa biết chuyện Nhạc Hằng định từ bỏ quyền thừa kế. Lẽ nào Nhạc Hằng chỉ nói cho một mình mình thôi sao? Tôi ngẫm nghĩ, rồi mỉm cười.
“Lần này cưng mà đi khỏi thì sẽ kéo đến bao nhiêu người phụ nữ muốn bò lên để dựa hơi phú quý giàu sang cô biết không? Cho dù Nhạc Hằng anh ấy ý chí kiên định nhưng sao ngăn nổi những kẻ mặt dày khác cố gắng trèo lên chứ!”
Tôi chau mày, cảm thấy Sara nói cũng có chút đạo lí. Sau đó nghĩ đến sự yêu chiều của Nhạc Hằng, tôi nhìn vào mắt anh ta, phủ nhận từng câu từng chữ, “Nhạc Hằng sẽ không thế đâu, anh ấy sẽ giữ được mình.”
Sara như nghe được chuyện gì to tát lắm không bằng, “Đúng là một người ngây thơ! Cưng không phải người trong giới này, không biết được nếp sống trong đó, giới showbiz cũng chẳng sạch sẽ gì đâu.”
Tôi bỗng ngây người ra, tuy biết rõ giới showbiz nổi tiếng là hỗn độn, nhưng cũng không ngờ Sara sẽ quang minh chính đại nói ra như vậy, dù gì thì đối với cái nghề này của anh ta mà nói thì tiếp xúc nhiều nhất cũng chính là người trong giới này rồi.
“Tôi không quyền không thế, nếu Nhạc Hằng muốn vượt ra ngoài quỹ đạo thì hoàn toàn có thể đá tôi rồi đi cưới đối phương, anh ấy cũng đâu tổn thất gì đâu, huống hồ anh ấy cũng đã vì tôi mà đã từ chối rất nhiều người mà.”
Tôi nghĩ một hồi, vẫn quyết định nghiêm túc trả lời câu hỏi của Sara, tôi không hề muốn phản bác cho bằng được mà chỉ là cảm thấy con người Sara này không xấu, một người miệng lưỡi sắc bén còn phỉ nhổ giới showbiz bẩn thỉu thì bình thường sẽ bẩn thỉu đến đâu chứ.
“Anh ấy thực sự là đã từ chối rất nhiều người.” Sara bỗng nhiên nghiêm mặt trả lời khiến tôi ngớ ra, tôi hơi bất ngờ, dù sao thì anh ấy cũng luôn lúc nọ lúc kia, cong ngón tay nói đạo lí đang chứng minh sự thật là hầu như các nhà thiết kế đều là gay.
“Nhưng cưng phải biết trước Nhạc Hằng đã từng có một thanh niên cũng được coi là sự tồn tại sạch sẽ trong giới. Nhưng người đó sau này đã cưới một cô minh tinh công cộng ai ai cũng biết, cưng biết tại sao không?”
Tôi ngẩn người, lắc đầu theo bản năng. Sara cười chế nhạo, “Cô minh tinh đó giờ cũng có thể coi là tuyến một rồi, từ khi cô ta vừa debut đã bắt đầu ngủ với đủ người từ dưới lên, sau đó dựa hơi một kim chủ bỏ tiền ra tài trợ đoàn làm phim cho cô ta định kì, không bao lâu sau đã lên được tuyến hai. Sau đó đã gặp được người thanh niên kia, từ sau khi biết được thân phận của anh ta thì cô minh tinh đó đã bày kế, chuốc cho người thanh niên kia say khướt, rồi tự biên tự diễn một màn kịch sau khi say thì làm càn, người thanh niên vì muốn chịu trách nhiệm nên đã ngoan ngoãn cưới cô ta về, còn vì áy náy trong lòng mà lúc nào cũng vâng lời cô ta răm rắp. Giờ cô minh tinh đó còn đang mượn danh tiếng nhà người kia để làm mưa làm gió, dù cho diễn xuất của cô ta chẳng ra cái quái gì nhưng vẫn rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng.”
Tôi bỗng ngơ người ra, “Nhưng người khác không vạch mặt cô ta sao?”
Sara lắc đầu, “Đương nhiên sẽ có người thấy không thuận mắt, nhưng không hiểu sao cô ta đã dùng cách gì mà khiến người đàn ông kia nghe thấy những lời như thế thì đều cho rằng đó là đang ghen ghét, vu oan hãm hại cô ta nên trước giờ đều không quan tâm.”
“Sara, tôi có thể không mặc đầm dạ hội màu sâm banh được không?” Tôi chau mày, “Tôi nhớ là trước kia Hà Uyên Uyên cũng đã từng mặc màu này rồi, nếu giờ tôi mặc... há chẳng phải là bị so sánh hoàn toàn sao.”
Sara lắc lắc đầu, biểu cảm lại nghiêm túc đến hiếm thấy, “Đừng nói đến Hà Uyên Uyên nữa, lấy đâu ra người đẹp nào chưa từng mặc màu sâm banh chứ? Nếu cưng cứ cố chấp so sánh với người ta, vậy thì chẳng ai giúp nổi cưng đâu.”
Tôi trước giờ luôn biết sai thì sẽ nhận nên liền bày tỏ thái độ, “Xin lỗi, là tôi sai rồi.” Ngập ngừng một lúc tôi lại nói thêm một câu, “Sara, anh là một nhà tạo mẫu tốt.”
Nhưng không sao, chỉ cần anh đứng sau lưng tôi thì tôi liền cảm thấy có dũng khí để đối mặt với mọi thứ. Cho dù tôi có thể đoán trước được sẽ phải đối mặt với sự khinh bỉ đến mức nào.
Nhạc Hằng rõ ràng cũng hiểu được điều này, anh liên tục dặn tôi, “Dù những người đó nói gì, làm gì thì em không việc gì phải để ý. Chỉ cần giao tất cả cho anh là được. Tin ở anh, anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện.”
Tôi gật gật đầu, ánh mắt nhìn anh đầy tin tưởng, “Em tin anh. Cho dù bọn họ có gây chia rẽ quan hệ của chúng ta như thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần anh nói không phải, em nhất định sẽ tin anh.”
Nhạc Hằng mỉm cười, “Được. Anh sẽ không để em phải một mình đối mặt đâu.”
Lúc Sara thấy tôi liền trợn ngược mắt lên, “Trời đất ạ, cô thân là một người phụ nữ, có thể để tâm đến bản thân mình chút được không vậy, cô nhìn xem da cô đi, càng ngày càng tệ, rồi lại nhìn cả cuồng thâm trên mắt mình đi, càng ngày càng thâm cuồng.”
Không khí ấm áp ban nãy bỗng bị đập tan thành mây khói, tôi giật giật môi, quay đầu nhìn Nhạc Hằng rồi tỏ ra đáng thương.
Nhạc Hằng hiểu ý của tôi, nắm nắm tay khẽ hắng giọng một cái, “Được rồi Sara, chúng tôi đến để trang điểm, không phải đến để nghe anh lăng mạ đâu, mau bắt đầu làm đi.”
Sara rõ ràng có chút kiêng nể Nhạc Hằng, nhưng nhìn ra được chúng tôi hình như rất thân nên anh ta chỉ đành bớt bớt lại, hạ cấp độ độc mồm độc miệng của mình xuống.
“Được thôi, người anh em gả ra ngoài như nước hất đi, một cuộc điện thoại liền khiến tôi hủy tất cả các cuộc hẹn trước để đến phục vụ cho hai người, còn không cho người khác nói chuyện nữa, ay, số tôi đúng thật là khổ mà.”
Nhạc Hằng nửa khóc nửa cười, quay ra mỉm cười an ủi tôi, “Được rồi, chuyện Sara đồng ý nhất định sẽ làm được, em vào trong với anh ta đi, thả lỏng chút.”
Tôi gật gật đầu, hít một hơi thật sâu để mình có thể cố gắng thả lỏng một chút. Chỉ là như vậy vẫn chưa đủ, Sara mỉm cười khích lệ tôi mấy câu.
“Cưng à, đừng căng thẳng thế, thả lỏng nào, không phải ai cũng được trải qua cảm giác tận mắt nhìn mình trở nên xinh đẹp từng tí một đâu, cưng nên hưởng thụ thời khắc này đi. Ừm hứ, vào trong với chụy nào.”
Sara suy cho cùng cũng là nhà tạo mẫu nổi tiếng trong nghề, trang phục sắc hồng lần trước đã khiến tôi tự nghiệm thấy một Tả Tiêu Ân khác, lần này Sara chọn đầm dạ hội màu sâm banh, phía sau là tà váy mỏng làm cho hơi thở của bộ thiết kế này thêm thời thượng hơn bao nhiêu.
“Nhạc Hằng đã nói với chụy rồi, hôm nay hai người phải đi đến vũ hội của tập đoàn Nhạc thị, đây cũng được coi như là lần đầu tiên cưng lộ mặt trước mặt trước các phương tiện truyền thông.” Sara nghiêm túc đưa ra lời bình: “Ý tưởng để lộ ra sự nhã nhặn lịch sự dịu dàng bằng màu hồng lần trước không còn hợp để dùng ở đó nữa, cưng cần khí chất.”
“Nói đến khí chất thì có thể áp chế được tất cả nhất chính là màu sâm banh này rồi, thực ra còn có màu đỏ tím đậm nữa, nhưng phong cách của cưng rõ ràng không trụ nổi đâu. Muốn người khác vừa nhìn một cái đã biết cưng là nữ chính vậy thì nhất định phải cao sang lạnh lùng.”
“Nhưng tôi không làm được.” Tôi chau mày, hơi ủ rũ, “Tôi căn bản chưa từng tham dự bữa tiệc như này bao giờ cả, lần trước Nhạc Hằng đưa tôi đi, vừa bắt đầu tôi đã bị người khác nói đến nỗi muốn độn thổ luôn cho xong, cuối cùng phải trốn ngoài ban công chờ anh ấy.”
Sara vừa nghe tôi nói thế liền kinh ngạc kêu lên, “Ôi cô gái của tôi, cưng phải biết là lần này cưng không được phép như thế nữa đâu đấy, sau khi công khai người thừa kế, người đàn ông Nhạc Hằng đang đứng bên ngoài đợi cưng kia sẽ trở nên rất nổi tiếng.”
Xem ra anh ta vẫn chưa biết chuyện Nhạc Hằng định từ bỏ quyền thừa kế. Lẽ nào Nhạc Hằng chỉ nói cho một mình mình thôi sao? Tôi ngẫm nghĩ, rồi mỉm cười.
“Lần này cưng mà đi khỏi thì sẽ kéo đến bao nhiêu người phụ nữ muốn bò lên để dựa hơi phú quý giàu sang cô biết không? Cho dù Nhạc Hằng anh ấy ý chí kiên định nhưng sao ngăn nổi những kẻ mặt dày khác cố gắng trèo lên chứ!”
Tôi chau mày, cảm thấy Sara nói cũng có chút đạo lí. Sau đó nghĩ đến sự yêu chiều của Nhạc Hằng, tôi nhìn vào mắt anh ta, phủ nhận từng câu từng chữ, “Nhạc Hằng sẽ không thế đâu, anh ấy sẽ giữ được mình.”
Sara như nghe được chuyện gì to tát lắm không bằng, “Đúng là một người ngây thơ! Cưng không phải người trong giới này, không biết được nếp sống trong đó, giới showbiz cũng chẳng sạch sẽ gì đâu.”
Tôi bỗng ngây người ra, tuy biết rõ giới showbiz nổi tiếng là hỗn độn, nhưng cũng không ngờ Sara sẽ quang minh chính đại nói ra như vậy, dù gì thì đối với cái nghề này của anh ta mà nói thì tiếp xúc nhiều nhất cũng chính là người trong giới này rồi.
“Tôi không quyền không thế, nếu Nhạc Hằng muốn vượt ra ngoài quỹ đạo thì hoàn toàn có thể đá tôi rồi đi cưới đối phương, anh ấy cũng đâu tổn thất gì đâu, huống hồ anh ấy cũng đã vì tôi mà đã từ chối rất nhiều người mà.”
Tôi nghĩ một hồi, vẫn quyết định nghiêm túc trả lời câu hỏi của Sara, tôi không hề muốn phản bác cho bằng được mà chỉ là cảm thấy con người Sara này không xấu, một người miệng lưỡi sắc bén còn phỉ nhổ giới showbiz bẩn thỉu thì bình thường sẽ bẩn thỉu đến đâu chứ.
“Anh ấy thực sự là đã từ chối rất nhiều người.” Sara bỗng nhiên nghiêm mặt trả lời khiến tôi ngớ ra, tôi hơi bất ngờ, dù sao thì anh ấy cũng luôn lúc nọ lúc kia, cong ngón tay nói đạo lí đang chứng minh sự thật là hầu như các nhà thiết kế đều là gay.
“Nhưng cưng phải biết trước Nhạc Hằng đã từng có một thanh niên cũng được coi là sự tồn tại sạch sẽ trong giới. Nhưng người đó sau này đã cưới một cô minh tinh công cộng ai ai cũng biết, cưng biết tại sao không?”
Tôi ngẩn người, lắc đầu theo bản năng. Sara cười chế nhạo, “Cô minh tinh đó giờ cũng có thể coi là tuyến một rồi, từ khi cô ta vừa debut đã bắt đầu ngủ với đủ người từ dưới lên, sau đó dựa hơi một kim chủ bỏ tiền ra tài trợ đoàn làm phim cho cô ta định kì, không bao lâu sau đã lên được tuyến hai. Sau đó đã gặp được người thanh niên kia, từ sau khi biết được thân phận của anh ta thì cô minh tinh đó đã bày kế, chuốc cho người thanh niên kia say khướt, rồi tự biên tự diễn một màn kịch sau khi say thì làm càn, người thanh niên vì muốn chịu trách nhiệm nên đã ngoan ngoãn cưới cô ta về, còn vì áy náy trong lòng mà lúc nào cũng vâng lời cô ta răm rắp. Giờ cô minh tinh đó còn đang mượn danh tiếng nhà người kia để làm mưa làm gió, dù cho diễn xuất của cô ta chẳng ra cái quái gì nhưng vẫn rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng.”
Tôi bỗng ngơ người ra, “Nhưng người khác không vạch mặt cô ta sao?”
Sara lắc đầu, “Đương nhiên sẽ có người thấy không thuận mắt, nhưng không hiểu sao cô ta đã dùng cách gì mà khiến người đàn ông kia nghe thấy những lời như thế thì đều cho rằng đó là đang ghen ghét, vu oan hãm hại cô ta nên trước giờ đều không quan tâm.”
“Sara, tôi có thể không mặc đầm dạ hội màu sâm banh được không?” Tôi chau mày, “Tôi nhớ là trước kia Hà Uyên Uyên cũng đã từng mặc màu này rồi, nếu giờ tôi mặc... há chẳng phải là bị so sánh hoàn toàn sao.”
Sara lắc lắc đầu, biểu cảm lại nghiêm túc đến hiếm thấy, “Đừng nói đến Hà Uyên Uyên nữa, lấy đâu ra người đẹp nào chưa từng mặc màu sâm banh chứ? Nếu cưng cứ cố chấp so sánh với người ta, vậy thì chẳng ai giúp nổi cưng đâu.”
Tôi trước giờ luôn biết sai thì sẽ nhận nên liền bày tỏ thái độ, “Xin lỗi, là tôi sai rồi.” Ngập ngừng một lúc tôi lại nói thêm một câu, “Sara, anh là một nhà tạo mẫu tốt.”
/422
|