Câu này cũng không coi như nói dối, người con gái nào không thích áo cưới chứ? Người ta vẫn nói rằng kết hôn là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời một người con gái, hẳn là mọi cô gái trong độ tuổi thanh xuân đều từng tưởng tượng ra cảnh tượng bản thân mình kết hôn.
Cũng giống như Tử Hà vậy, nàng luôn mong rằng ý trung nhân của mình sẽ tới đón nàng trên đám mây bảy màu, mặc dù tình yêu của nàng rất rầm rộ, nhưng tiếc là kết cục lại có chút thảm thương.
May mà tôi không phải Tử Hà, Nhạc Hằng cũng không phải Chí Tôn Bảo, tôi tin anh sẽ không từ bỏ tôi, chúng tôi có thể dũng cảm bước tới cùng.
“Nếu em thích thì chúng ta có thể đi chụp ảnh cưới trước. Em thích kiểu gì? Phong cách Nhật? Hay là chụp trên nước?”
Tôi ngẩn người ra, lập tức hờn dỗi trợn tròn mắt: “Sao anh lại hiểu rõ về phong cách chụp ảnh cưới như vậy? Có phải trước kia anh từng đi với Hà Uyên Uyên rồi không? Suýt thì em quên mất, anh là người từng bước một chân vào lễ đường với cô ta cơ mà.”
Nhạc Hằng không nhịn cười được: “Em ghen không có lí lẽ gì cả, anh mới suýt kết hôn thôi, còn em mới là người kết hôn rồi ly hôn đấy. Nói ra thì cũng bởi vì chồng trước của em tới cãi nhau một trận với anh, lúc ấy anh đau lòng vô cùng đấy nha.”
Nói thì đúng là có lí, nhưng tôi chẳng thích nghe đấy. Nếu không phải vì như vậy, tôi cũng sẽ không yếu thế ở mọi mặt. Sự tự ti trước mặt Nhạc Hằng của tôi, một nửa là bắt nguồn vì điều này, xã hội luôn không đối xử tốt với một người con gái đã ly hôn.
Nhất là với những người kết hôn lần thứ hai, dù có phải tình yêu đích thực hay không thì cũng bị gắn cái mác là tái hôn, đi tới đâu cũng bị chỉ trỏ, tôi không cam lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Quá tức tối, lại nghĩ tới dấu răng lằn trên vai, tôi véo mạnh một cái vào eo Nhạc Hằng, không thấy Nhạc Hằng kêu đau, tôi lại đổi sang một bên khác, véo mạnh hơn nữa.
Nhạc Hằng vẫn không có phản ứng gì, tôi thấy thật thất bại: “Anh không đau à? Hay là mặc Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam gì rồi? Sao em véo anh thế mà anh không có phản ứng gì cả?”
“Đau chứ, nhưng trước đó… anh đối xử với em như thế, em đang tức giận, cũng nên phải xả giận chứ.” Giọng nói của Nhạc Hằng rất dịu dàng, còn đưa tay sờ đầu tôi, có vẻ như thấy cảm giác hợp ý anh nên lại sờ thêm vài cái nữa rồi mới rút tay lại.
Vốn dĩ cơn tức của tôi đã tiêu tan một nửa rồi, lúc này là hoàn toàn tắt lịm, chỉ còn lại sự đau lòng: “Đồ ngốc, đau sao không nói? Tại anh không phản ứng gì nên em mới véo cái thứ hai đó.”
“Anh quen rồi.” Nhạc Hằng nói thản nhiên: “Bị thương thì sẽ chịu đựng, cho dù đã kiệt sức, chỉ cần tỏ ra còn chút sức lực là sẽ có thể thử lại một lần nữa, nếu đau mà kêu ra tiếng, người khác sẽ chỉ biết bắt nạt thêm thôi. Suy nghĩ của con người rất kì lạ, cho bọn họ một biểu tượng, bọn họ sẽ tự tưởng tượng ra bộ phận còn lại.”
Có lẽ trước kia Nhạc Hằng luôn kiên cường như vậy, tỏ ra nhanh trí tài giỏi, mới lừa được những tên lái buôn, đồng thời khiến nhân viên, cấp dưới dần dần tin tưởng vào ông chủ nhỏ hơn nhiều tuổi so với bọn họ.
Không thể không nói, Nhạc Hằng rất biết cách làm ăn, khác với những kẻ con ông cháu cha chỉ biết lý luận suông dựa trên kinh nghiệm của thế hệ trước, mọi kinh nghiệm của Nhạc Hằng đều do chính anh trải nghiệm.
Anh cũng hiểu rõ về ưu thế của mình, đồng thời biết cách phát huy nó, hơn nữa còn rất mạnh tay. Anh ác với kẻ khác, ác với cả bản thân, giống như việc chịu đựng đau đớn hiện tại, lúc đối mặt với kẻ địch, người khác chỉ cho rằng anh còn có kế sách nào đó.
Nếu ngay đầu tiên đã để lộ ra con át chủ bài của mình, vậy thì sẽ bị người khác chế giễu là không biết lượng sức. Thế nhưng khi người ta tỏ ra hung hăng như một đám mèo đánh nhau, áp đảo đối phương về mặt khí thế, lại sẽ có khả năng chưa đánh đã thắng.
Người khác sẽ bắt đầu suy nghĩ liệu có phải ta còn giấu con bài nào chăng, không biết rằng ta đang tay không bắt hổ, vẽ ra một cái bánh vốn chẳng tồn tại, sắp đặt cạm bẫy chờ bọn họ nhảy xuống. Đó là một cuộc đánh cược, tỷ lệ thắng là năm mươi phần trăm.
Bởi vì nếu một người có đủ lòng tin với bản thân thì dù ta có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ bị dìm chết, như vậy thì ta sẽ cầm chắc phần thua. Được cái vận may của Nhạc Hằng luôn khá tốt, bước tới ngày hôm nay, anh luôn là người thắng cược.
Thế nhưng, cũng không thể không kể đến những nỗ lực của anh. Lúc mới bắt đầu anh còn rất trẻ, lại không có gia thế gì, những người thích khoe mẽ của thế hệ trước trong cái xã hội này đương nhiên sẽ chối bỏ năng lực của anh.
Thế là, để có được sự công nhận của họ, chắc chắn Nhạc Hằng phải cố gắng hơn người khác gấp nhiều lần rồi, có thể là hai trăm phần trăm, cũng có lẽ là ba trăm, thậm chí là năm trăm phần trăm.
Huống chi Nhạc Hằng còn có thế lực của xã hội đen. Trên cơ bản thì trong giới xã hội đen, tôi mới chỉ biết mỗi Thiện Lục, nhưng nhìn dáng vẻ kiêng kị Nhạc Hằng của Thiện Lục là đủ biết thế lực của anh không yếu hơn so với Thiện Lục.
Hồi đó Thiện Lục phải mất nhiều năm mới từ đàn em bò lên được vị trí đại ca, có lẽ chính hắn ta cũng đếm không xuể là mình đã làm bao nhiêu người bị thương và có bao nhiêu người đã từng làm hắn ta bị thương. Thế nhưng hắn ta mới trở thành đại ca ba, bốn năm nay, con trai Lý Ninh của hắn ta chỉ nhỏ hơn mấy tuổi so với Nhạc Hằng.
Lúc đó Nhạc Hằng còn ít tuổi, trên con đường bước lên đỉnh cao chắc chắn đã gặp nhiều trắc trở hơn cả Thiện Lục. Trong một tổ chức nào đó, có bao nhiêu con mắt thèm muốn vị trí cấp trên, người mà mới hôm qua con xưng huynh gọi đệ, có thể hôm nay sẽ đâm anh một đao, rồi ngày mai lại thuận tiện dội một thùng nước bẩn lên thi thể của anh.
Làn da ở những nơi thường lộ ra ngoài của Nhạc Hằng không trắng lắm, thế nhưng cởi quần áo ra rồi mới phát hiện những chỗ đó là do bắt nắng. Màu da anh từ xương quai xanh xuống đến cơ bụng đều trắng ngang với tôi.
Công thêm việc vốn dĩ tướng mạo của anh rất bảnh trai, chắc chắn có rất nhiều kẻ không cam lòng sau mỗi bước đi của anh, nói linh tinh đằng sau lưng và thậm chí là cả trước mặt anh, rằng anh chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, dựa vào đâu mà có được thành công như thế.
Vì để cho bọn họ câm miệng lại, Nhạc Hằng chỉ có thể dùng nắm đấm để cho họ nhận ra thực lực của anh. Tôi nghĩ việc anh nhịn đau đã trở thành thói quen kể từ khi đó.
Có thể trong khi bước đi sẽ có lúc anh sắp ngã xuống đất, nhưng trước khi có được sự an toàn tuyệt đối, anh luôn tỏ ra sung sức, như thể có thể đánh thêm vài trận nữa, khiến đối phương sợ hãi phải nhận thua trước.
Nếu gặp phải những tên lãnh đạo đồng tính hoặc song tính luyến ái thì càng đáng sợ hơn nữa. Món rau xanh trắng trẻo ngon miệng như Nhạc Hằng đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên, không chỉ như thế, chưa biết chừng còn có cả tình nhân của tên đại ca nào đó ra tay với anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, mặt tôi đen kịt lại, mặc dù biết chắc rằng Nhạc Hằng dựa vào thực lực của mình để đuổi họ đi, nhưng tôi lại vẫn không vui. Rất có thể những năm qua đã có bao kẻ nhung nhớ người đàn ông của mình, cái cảm giác ghen tỵ này thật khó chịu.
Điều khiến tôi khó chịu nhất là tôi không thể nói ra những muộn phiền của mình, chẳng lẽ tôi lại phải nói thẳng ra với anh là tôi đang suy đoán về quá khứ của anh, tiện thể tưởng tượng ra quá trình thăng chức gian khổ của anh, cuối cùng còn ghen vì một suy nghĩ của mình?
Thôi đi, cho dù Nhạc Hằng có lạnh lùng đến thế này rồi nhưng tôi vẫn sợ anh sẽ cười tôi chết mất. Bĩu môi, tôi ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt phủ sương gió của anh: “Biết em tức giận rồi thì anh cũng phải dỗ dành em chứ, đúng không?”
Cũng giống như Tử Hà vậy, nàng luôn mong rằng ý trung nhân của mình sẽ tới đón nàng trên đám mây bảy màu, mặc dù tình yêu của nàng rất rầm rộ, nhưng tiếc là kết cục lại có chút thảm thương.
May mà tôi không phải Tử Hà, Nhạc Hằng cũng không phải Chí Tôn Bảo, tôi tin anh sẽ không từ bỏ tôi, chúng tôi có thể dũng cảm bước tới cùng.
“Nếu em thích thì chúng ta có thể đi chụp ảnh cưới trước. Em thích kiểu gì? Phong cách Nhật? Hay là chụp trên nước?”
Tôi ngẩn người ra, lập tức hờn dỗi trợn tròn mắt: “Sao anh lại hiểu rõ về phong cách chụp ảnh cưới như vậy? Có phải trước kia anh từng đi với Hà Uyên Uyên rồi không? Suýt thì em quên mất, anh là người từng bước một chân vào lễ đường với cô ta cơ mà.”
Nhạc Hằng không nhịn cười được: “Em ghen không có lí lẽ gì cả, anh mới suýt kết hôn thôi, còn em mới là người kết hôn rồi ly hôn đấy. Nói ra thì cũng bởi vì chồng trước của em tới cãi nhau một trận với anh, lúc ấy anh đau lòng vô cùng đấy nha.”
Nói thì đúng là có lí, nhưng tôi chẳng thích nghe đấy. Nếu không phải vì như vậy, tôi cũng sẽ không yếu thế ở mọi mặt. Sự tự ti trước mặt Nhạc Hằng của tôi, một nửa là bắt nguồn vì điều này, xã hội luôn không đối xử tốt với một người con gái đã ly hôn.
Nhất là với những người kết hôn lần thứ hai, dù có phải tình yêu đích thực hay không thì cũng bị gắn cái mác là tái hôn, đi tới đâu cũng bị chỉ trỏ, tôi không cam lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Quá tức tối, lại nghĩ tới dấu răng lằn trên vai, tôi véo mạnh một cái vào eo Nhạc Hằng, không thấy Nhạc Hằng kêu đau, tôi lại đổi sang một bên khác, véo mạnh hơn nữa.
Nhạc Hằng vẫn không có phản ứng gì, tôi thấy thật thất bại: “Anh không đau à? Hay là mặc Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam gì rồi? Sao em véo anh thế mà anh không có phản ứng gì cả?”
“Đau chứ, nhưng trước đó… anh đối xử với em như thế, em đang tức giận, cũng nên phải xả giận chứ.” Giọng nói của Nhạc Hằng rất dịu dàng, còn đưa tay sờ đầu tôi, có vẻ như thấy cảm giác hợp ý anh nên lại sờ thêm vài cái nữa rồi mới rút tay lại.
Vốn dĩ cơn tức của tôi đã tiêu tan một nửa rồi, lúc này là hoàn toàn tắt lịm, chỉ còn lại sự đau lòng: “Đồ ngốc, đau sao không nói? Tại anh không phản ứng gì nên em mới véo cái thứ hai đó.”
“Anh quen rồi.” Nhạc Hằng nói thản nhiên: “Bị thương thì sẽ chịu đựng, cho dù đã kiệt sức, chỉ cần tỏ ra còn chút sức lực là sẽ có thể thử lại một lần nữa, nếu đau mà kêu ra tiếng, người khác sẽ chỉ biết bắt nạt thêm thôi. Suy nghĩ của con người rất kì lạ, cho bọn họ một biểu tượng, bọn họ sẽ tự tưởng tượng ra bộ phận còn lại.”
Có lẽ trước kia Nhạc Hằng luôn kiên cường như vậy, tỏ ra nhanh trí tài giỏi, mới lừa được những tên lái buôn, đồng thời khiến nhân viên, cấp dưới dần dần tin tưởng vào ông chủ nhỏ hơn nhiều tuổi so với bọn họ.
Không thể không nói, Nhạc Hằng rất biết cách làm ăn, khác với những kẻ con ông cháu cha chỉ biết lý luận suông dựa trên kinh nghiệm của thế hệ trước, mọi kinh nghiệm của Nhạc Hằng đều do chính anh trải nghiệm.
Anh cũng hiểu rõ về ưu thế của mình, đồng thời biết cách phát huy nó, hơn nữa còn rất mạnh tay. Anh ác với kẻ khác, ác với cả bản thân, giống như việc chịu đựng đau đớn hiện tại, lúc đối mặt với kẻ địch, người khác chỉ cho rằng anh còn có kế sách nào đó.
Nếu ngay đầu tiên đã để lộ ra con át chủ bài của mình, vậy thì sẽ bị người khác chế giễu là không biết lượng sức. Thế nhưng khi người ta tỏ ra hung hăng như một đám mèo đánh nhau, áp đảo đối phương về mặt khí thế, lại sẽ có khả năng chưa đánh đã thắng.
Người khác sẽ bắt đầu suy nghĩ liệu có phải ta còn giấu con bài nào chăng, không biết rằng ta đang tay không bắt hổ, vẽ ra một cái bánh vốn chẳng tồn tại, sắp đặt cạm bẫy chờ bọn họ nhảy xuống. Đó là một cuộc đánh cược, tỷ lệ thắng là năm mươi phần trăm.
Bởi vì nếu một người có đủ lòng tin với bản thân thì dù ta có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ bị dìm chết, như vậy thì ta sẽ cầm chắc phần thua. Được cái vận may của Nhạc Hằng luôn khá tốt, bước tới ngày hôm nay, anh luôn là người thắng cược.
Thế nhưng, cũng không thể không kể đến những nỗ lực của anh. Lúc mới bắt đầu anh còn rất trẻ, lại không có gia thế gì, những người thích khoe mẽ của thế hệ trước trong cái xã hội này đương nhiên sẽ chối bỏ năng lực của anh.
Thế là, để có được sự công nhận của họ, chắc chắn Nhạc Hằng phải cố gắng hơn người khác gấp nhiều lần rồi, có thể là hai trăm phần trăm, cũng có lẽ là ba trăm, thậm chí là năm trăm phần trăm.
Huống chi Nhạc Hằng còn có thế lực của xã hội đen. Trên cơ bản thì trong giới xã hội đen, tôi mới chỉ biết mỗi Thiện Lục, nhưng nhìn dáng vẻ kiêng kị Nhạc Hằng của Thiện Lục là đủ biết thế lực của anh không yếu hơn so với Thiện Lục.
Hồi đó Thiện Lục phải mất nhiều năm mới từ đàn em bò lên được vị trí đại ca, có lẽ chính hắn ta cũng đếm không xuể là mình đã làm bao nhiêu người bị thương và có bao nhiêu người đã từng làm hắn ta bị thương. Thế nhưng hắn ta mới trở thành đại ca ba, bốn năm nay, con trai Lý Ninh của hắn ta chỉ nhỏ hơn mấy tuổi so với Nhạc Hằng.
Lúc đó Nhạc Hằng còn ít tuổi, trên con đường bước lên đỉnh cao chắc chắn đã gặp nhiều trắc trở hơn cả Thiện Lục. Trong một tổ chức nào đó, có bao nhiêu con mắt thèm muốn vị trí cấp trên, người mà mới hôm qua con xưng huynh gọi đệ, có thể hôm nay sẽ đâm anh một đao, rồi ngày mai lại thuận tiện dội một thùng nước bẩn lên thi thể của anh.
Làn da ở những nơi thường lộ ra ngoài của Nhạc Hằng không trắng lắm, thế nhưng cởi quần áo ra rồi mới phát hiện những chỗ đó là do bắt nắng. Màu da anh từ xương quai xanh xuống đến cơ bụng đều trắng ngang với tôi.
Công thêm việc vốn dĩ tướng mạo của anh rất bảnh trai, chắc chắn có rất nhiều kẻ không cam lòng sau mỗi bước đi của anh, nói linh tinh đằng sau lưng và thậm chí là cả trước mặt anh, rằng anh chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, dựa vào đâu mà có được thành công như thế.
Vì để cho bọn họ câm miệng lại, Nhạc Hằng chỉ có thể dùng nắm đấm để cho họ nhận ra thực lực của anh. Tôi nghĩ việc anh nhịn đau đã trở thành thói quen kể từ khi đó.
Có thể trong khi bước đi sẽ có lúc anh sắp ngã xuống đất, nhưng trước khi có được sự an toàn tuyệt đối, anh luôn tỏ ra sung sức, như thể có thể đánh thêm vài trận nữa, khiến đối phương sợ hãi phải nhận thua trước.
Nếu gặp phải những tên lãnh đạo đồng tính hoặc song tính luyến ái thì càng đáng sợ hơn nữa. Món rau xanh trắng trẻo ngon miệng như Nhạc Hằng đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên, không chỉ như thế, chưa biết chừng còn có cả tình nhân của tên đại ca nào đó ra tay với anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, mặt tôi đen kịt lại, mặc dù biết chắc rằng Nhạc Hằng dựa vào thực lực của mình để đuổi họ đi, nhưng tôi lại vẫn không vui. Rất có thể những năm qua đã có bao kẻ nhung nhớ người đàn ông của mình, cái cảm giác ghen tỵ này thật khó chịu.
Điều khiến tôi khó chịu nhất là tôi không thể nói ra những muộn phiền của mình, chẳng lẽ tôi lại phải nói thẳng ra với anh là tôi đang suy đoán về quá khứ của anh, tiện thể tưởng tượng ra quá trình thăng chức gian khổ của anh, cuối cùng còn ghen vì một suy nghĩ của mình?
Thôi đi, cho dù Nhạc Hằng có lạnh lùng đến thế này rồi nhưng tôi vẫn sợ anh sẽ cười tôi chết mất. Bĩu môi, tôi ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt phủ sương gió của anh: “Biết em tức giận rồi thì anh cũng phải dỗ dành em chứ, đúng không?”
/422
|