Nhìn Lâm Tuyết như vậy, tôi hoảng hốt nắm chặt tay chị ấy, giải thích: “Không phải đâu, không phải Nhạc Hằng muốn chị phải rời khỏi đây. Giám đốc nói đó là yêu cầu của tổng giám đốc Hà, là do Hà Uyên Uyên sai khiến…”
“Sao em vẫn luôn ngây thơ như thế?” Lâm Tuyết nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi không mang chút tia ấm nào, có hơi lạnh lùng: “Nói dễ nghe là ngây thơ, nói thẳng ra là quá ngốc. Em nghĩ vì sao Hà Uyên Uyên lại muốn chị đi?”
Tôi sửng sốt, không ngờ Lâm Tuyết lại để lộ vẻ mặt này, vô thức trả lời: “Vì cô ta chán ghét em… Chị là bạn em nên cô ta sẽ gây khó dễ cho chị, ý định ra tay với chị để uy hiếp em…”
Lâm Tuyết nở nụ cười, càng lúc càng cười lớn, hồi lâu còn chưa thẳng người lên. Tôi xấu hổ đứng tại chỗ mà không biết nói gì. Lâm Tuyết cười đủ rồi mới vỗ vai tôi: “Không ngờ bình thường nhìn em có vẻ thiếu tự tin mà bây giờ lại tự luyến tới vậy.”
Tôi ngẩn người, có chút khó hiểu. Lâm Tuyết giải thích: “Em thật sự cho rằng mình có sức quyến rũ tới mức khiến Hà Uyên Uyên làm rình rang như vậy sao? Cô ta tốn công tốn sức tiến vào Vàng Son nhất định là có mục đích riêng.”
Tôi nhìn chằm chằm Lâm Tuyết, chờ mong chị ấy nói cho tôi biết đáp án, nhưng Lâm Tuyết lại để tôi thất vọng. Chị ấy ho khan một tiếng, hơi mất tự nhiên trả lời: “Cụ thể thì chị không biết nhưng chắc chắn không phải vì em. Còn chuyện đuổi việc chị thì chẳng qua là do chị không đồng ý bị cô ta mua chuộc mà thôi.”
Nghe hết lời nói của Lâm Tuyết, tôi có hơi lo lắng: “Vì sao chị không đồng ý khi cô ta mua chuộc chị? Không phải là vì em ư?”
Lâm Tuyết lắc đầu: “Không phải, chị không chấp nhận là vì Tiêu Điền còn ở trong tay Nhạc Hằng. Trước khi gặp lại thằng bé, chị không thể làm chuyện gây bất lợi cho Nhạc Hằng.”
Chuyện bất lợi cho Nhạc Hằng? Tôi nhíu mày: “Chị có thể làm chuyện gì gây bất lợi cho Nhạc Hằng?”
Lâm Tuyết nhìn tôi, cười nói: “Đừng có lần nào nhắc tới Nhạc Hằng em cũng căng thẳng như thế chứ. Trong mắt người phụ nữ kia, chỉ cần là chuyện có thể gây ảnh hưởng tới Nhạc Hằng dù chỉ một chút đều là bất lợi với anh ta. Chuyện chị biết có thể sẽ bôi xấu thanh danh của Nhạc Hằng.”
Thấy vẻ ngạc nhiên của tôi, Lâm Tuyết cười vẻ chẳng có gì đáng lo: “Đừng lo, không phải em cũng không biết sao? Nhưng chuyện Nhạc Hằng bị bệnh, chị sẽ không truyền ra ngoài, cũng không có ích lợi gì với chị. Chuyện hại người lại chẳng lợi mình chị sẽ không nói ra.”
Tôi hoang mang gật nhẹ rồi không nói gì thêm nữa, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Tuyết rõ ràng là chị ấy đang giấu giếm tâm sự. Sợ là chuyện bất lợi đối với Nhạc Hằng mà chị ấy nói cũng không phải là chuyện đó. Vẫn còn chuyện chị ấy không muốn nói cho tôi biết.
Tôi có hơi sốt ruột, nhưng biết cứ suy đoán lung tung thế này, chị ấy cũng sẽ không nói cho tôi biết. Tôi thở dài, quay đầu nhìn chị ấy: “Chúng ta đứng ở đây suốt, không phải đã nói muốn đi ăn món ngon sao, hay là mình bàn xem nên ăn cái gì nhỉ?”
Tôi tới đây là vì muốn hỏi chuyện của chị ấy và Lý Ninh mà lại cứ kéo dài tới bây giờ. Chỉ mong mau tới quán ăn uống, cơm nước no nê, người thoải mái rồi sẽ càng dễ nói sự thật.
Lâm Tuyết không nhìn thấu suy nghĩ của tôi, lúc này chị ấy đang cúi đầu suy tư chuyện gì đó, rất lâu mới từ từ hoàn hồn, ngơ ngác nhìn tôi: “Em vừa nói gì thế?”
Tôi đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Em nói chúng ta nên nghĩ xem bây giờ đi ăn ở đâu. Chị đã được giải thoát thì chúng ta cũng nên ăn mừng một bữa hoành tráng đi!”
Lâm Tuyết nghe xong thì gật đầu: “Em nói cũng đúng.Vậy gọi thêm cả chị La, ba người chúng ta lâu rồi không tụ tập uống rượu cùng nhau.”
Tôi sửng sốt, buột miệng bác bỏ: “Hay khỏi mời chị La nữa, gần đây hình như chị ấy có hơi bận rộn… Hơn nữa chị ấy mới có bạn trai, còn phải hẹn hò, chắc chắn là không có thời gian để tụ tập với chúng ta. Chúng ta phải thông cảm cho chị ấy một chút.”
Tôi muốn hỏi Lâm Tuyết về chuyện của Lý Ninh, tất nhiên không thể gọi chị La theo. Chị La còn chưa biết mối quan hệ trong này, mà Lâm Tuyết cũng không biết bạn gái của Lý Ninh chính là chị La, tôi cũng không định để chị ấy biết.
Cá nhân tôi cảm thấy người biết quan hệ giữa chị La và Lý Ninh càng ít sẽ càng tốt. Dù sao bản thân Lý Ninh cũng đang ở trong hoàn cảnh quá mức nguy hiểm, sẽ có rất nhiều người gây phiền phức cho anh ta. Một khi người khác biết được chị La là bạn gái của Lý Ninh thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Chị La còn chưa chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó bị người ta bắt đi hoặc bị coi là con chốt thí thì chắc vẫn không biết tại sao. Tôi nghĩ Lý Ninh không nói cho chị La biết về thân phận và công việc hiện tại của mình cũng vì sợ điều này.
Tuy như vậy có chút bất công với Lâm Tuyết nhưng nói khó nghe một chút, Lâm Tuyết là tự mình bước vào cuộc tranh chấp này. Vốn dĩ chị ấy có thể mặc kệ nhưng chị ấy lại không chùn bước mà tự mình xông về phía trước.
Có lẽ chị ấy cũng đã đoán được kết cục của mình từ trước, nhưng chị ấy mong muốn đòi lại công bằng cho chị Văn nên tôi cũng không thể nói gì. Chị Văn có ơn với chị ấy, chị ấy muốn làm chút gì đó cho chị Văn cũng không trách được. Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng Lâm Tuyết đã là người trưởng thành.
Thậm chí cũng có thể nói là kinh nghiệm xã hội của chị ấy còn phong phú hơn tôi, tôi có thể nghĩ tới thì làm sao chị ấy không nghĩ ra. Chuyện này có nhiều nguy hiểm, không phải Lâm Tuyết không biết, nhưng hiện tại, chị ấy đang bị ý nghĩ trả thù che mờ hai mắt.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Tôi muốn kéo chị ấy ra, đây cũng là một trong những lý do mà tôi không muốn tiết lộ quá nhiều cho chị ấy biết. Biết càng nhiều chị ấy càng khó dứt ra, cuối cùng chỉ có thể trở thành kẻ hi sinh trong tầng tầng âm mưu.
Khác với tôi không làm gì sau khi biết chuyện, chị ấy đã có suy nghĩ như thế, nếu biết thêm điều gì nữa thì sẽ còn ngồi chờ chết sao. Tuy Lâm Tuyết có mối quan hệ khá tốt với tôi, nhưng dù sao cũng là xây dựng từ lúc cùng nhau chiến đấu với Kim Hoa.
Vì thế, cho dù lúc trước Lâm Tuyết tiếp cận Thiện Lục cũng không hề lợi dụng tôi, điểm này vẫn khiến tôi thấy rất cảm động. Thậm chí chị ấy còn nhắc nhở tôi là Nhạc Hằng rất nguy hiểm, dù đó chỉ là hiểu lầm, nhưng phần tình cảm này tôi vẫn nhận.
Tuy chị La và Lâm Tuyết cũng thân nhau nhưng lại không sâu sắc. Trên phương diện nào đó, Lâm Tuyết chỉ là tự mình phấn đấu. Ngay cả tôi chưa hẳn chị ấy đã tiết lộ huống hồ là chị La. Nếu chị ấy thật sự nhắm đến Lý Ninh thì chị La chính là bàn đạp tốt nhất.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện!!
Tôi biết hoài nghi Lâm Tuyết như vậy là không tốt nhưng tôi không thể không đề phòng. Dù sao một khi chuyện xảy ra thì sẽ không thể vãn hồi. Nếu để mặc cho sự tình phát triển, có khả năng chị La và Lâm Tuyết sẽ hoàn toàn cắt đứt nhau. Đó không phải là cục diện mà tôi muốn thấy.
Lâm Tuyết nghe tôi nói vậy thì hơi ngạc nhiên. Chị ấy không ngốc, lập tức hiểu ra: “Em đang hi vọng chị và chị La sẽ ít tiếp xúc với nhau sao? Tiêu Ân, em quả là không biết nói dối.”
Tôi không phủ nhận, có một số việc tuy khác nhau ở điểm xuất phát nhưng kết quả vẫn giống nhau. Im lặng một hồi, tôi gật nhẹ: “Chị có trách em không? Chị La không giống chúng ta, chúng ta đã bị cuốn vào việc này nhưng chị La thì vô tội.”
Lâm Tuyết cười có chút thê lương, chị ấy lắc đầu, khẽ thở dài một hơi: “Nói không trách em thì là nói dối, nhưng người như chị La nếu không phải vì em, có lẽ chị ấy cũng sẽ không muốn tiếp xúc quá nhiều với chị.”
Tôi nhíu mày, nhẹ giọng giải thích: “Không phải đâu.Chúng em chưa bao giờ kỳ thị chị vì nghề nghiệp của chị, huống chi bây giờ chị cũng đã thoát khỏi bể khổ. Chúng em sẽ giúp chị tìm một công việc mới, sau này sẽ sống một cuộc sống mới.”
“Sao em vẫn luôn ngây thơ như thế?” Lâm Tuyết nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi không mang chút tia ấm nào, có hơi lạnh lùng: “Nói dễ nghe là ngây thơ, nói thẳng ra là quá ngốc. Em nghĩ vì sao Hà Uyên Uyên lại muốn chị đi?”
Tôi sửng sốt, không ngờ Lâm Tuyết lại để lộ vẻ mặt này, vô thức trả lời: “Vì cô ta chán ghét em… Chị là bạn em nên cô ta sẽ gây khó dễ cho chị, ý định ra tay với chị để uy hiếp em…”
Lâm Tuyết nở nụ cười, càng lúc càng cười lớn, hồi lâu còn chưa thẳng người lên. Tôi xấu hổ đứng tại chỗ mà không biết nói gì. Lâm Tuyết cười đủ rồi mới vỗ vai tôi: “Không ngờ bình thường nhìn em có vẻ thiếu tự tin mà bây giờ lại tự luyến tới vậy.”
Tôi ngẩn người, có chút khó hiểu. Lâm Tuyết giải thích: “Em thật sự cho rằng mình có sức quyến rũ tới mức khiến Hà Uyên Uyên làm rình rang như vậy sao? Cô ta tốn công tốn sức tiến vào Vàng Son nhất định là có mục đích riêng.”
Tôi nhìn chằm chằm Lâm Tuyết, chờ mong chị ấy nói cho tôi biết đáp án, nhưng Lâm Tuyết lại để tôi thất vọng. Chị ấy ho khan một tiếng, hơi mất tự nhiên trả lời: “Cụ thể thì chị không biết nhưng chắc chắn không phải vì em. Còn chuyện đuổi việc chị thì chẳng qua là do chị không đồng ý bị cô ta mua chuộc mà thôi.”
Nghe hết lời nói của Lâm Tuyết, tôi có hơi lo lắng: “Vì sao chị không đồng ý khi cô ta mua chuộc chị? Không phải là vì em ư?”
Lâm Tuyết lắc đầu: “Không phải, chị không chấp nhận là vì Tiêu Điền còn ở trong tay Nhạc Hằng. Trước khi gặp lại thằng bé, chị không thể làm chuyện gây bất lợi cho Nhạc Hằng.”
Chuyện bất lợi cho Nhạc Hằng? Tôi nhíu mày: “Chị có thể làm chuyện gì gây bất lợi cho Nhạc Hằng?”
Lâm Tuyết nhìn tôi, cười nói: “Đừng có lần nào nhắc tới Nhạc Hằng em cũng căng thẳng như thế chứ. Trong mắt người phụ nữ kia, chỉ cần là chuyện có thể gây ảnh hưởng tới Nhạc Hằng dù chỉ một chút đều là bất lợi với anh ta. Chuyện chị biết có thể sẽ bôi xấu thanh danh của Nhạc Hằng.”
Thấy vẻ ngạc nhiên của tôi, Lâm Tuyết cười vẻ chẳng có gì đáng lo: “Đừng lo, không phải em cũng không biết sao? Nhưng chuyện Nhạc Hằng bị bệnh, chị sẽ không truyền ra ngoài, cũng không có ích lợi gì với chị. Chuyện hại người lại chẳng lợi mình chị sẽ không nói ra.”
Tôi hoang mang gật nhẹ rồi không nói gì thêm nữa, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Tuyết rõ ràng là chị ấy đang giấu giếm tâm sự. Sợ là chuyện bất lợi đối với Nhạc Hằng mà chị ấy nói cũng không phải là chuyện đó. Vẫn còn chuyện chị ấy không muốn nói cho tôi biết.
Tôi có hơi sốt ruột, nhưng biết cứ suy đoán lung tung thế này, chị ấy cũng sẽ không nói cho tôi biết. Tôi thở dài, quay đầu nhìn chị ấy: “Chúng ta đứng ở đây suốt, không phải đã nói muốn đi ăn món ngon sao, hay là mình bàn xem nên ăn cái gì nhỉ?”
Tôi tới đây là vì muốn hỏi chuyện của chị ấy và Lý Ninh mà lại cứ kéo dài tới bây giờ. Chỉ mong mau tới quán ăn uống, cơm nước no nê, người thoải mái rồi sẽ càng dễ nói sự thật.
Lâm Tuyết không nhìn thấu suy nghĩ của tôi, lúc này chị ấy đang cúi đầu suy tư chuyện gì đó, rất lâu mới từ từ hoàn hồn, ngơ ngác nhìn tôi: “Em vừa nói gì thế?”
Tôi đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Em nói chúng ta nên nghĩ xem bây giờ đi ăn ở đâu. Chị đã được giải thoát thì chúng ta cũng nên ăn mừng một bữa hoành tráng đi!”
Lâm Tuyết nghe xong thì gật đầu: “Em nói cũng đúng.Vậy gọi thêm cả chị La, ba người chúng ta lâu rồi không tụ tập uống rượu cùng nhau.”
Tôi sửng sốt, buột miệng bác bỏ: “Hay khỏi mời chị La nữa, gần đây hình như chị ấy có hơi bận rộn… Hơn nữa chị ấy mới có bạn trai, còn phải hẹn hò, chắc chắn là không có thời gian để tụ tập với chúng ta. Chúng ta phải thông cảm cho chị ấy một chút.”
Tôi muốn hỏi Lâm Tuyết về chuyện của Lý Ninh, tất nhiên không thể gọi chị La theo. Chị La còn chưa biết mối quan hệ trong này, mà Lâm Tuyết cũng không biết bạn gái của Lý Ninh chính là chị La, tôi cũng không định để chị ấy biết.
Cá nhân tôi cảm thấy người biết quan hệ giữa chị La và Lý Ninh càng ít sẽ càng tốt. Dù sao bản thân Lý Ninh cũng đang ở trong hoàn cảnh quá mức nguy hiểm, sẽ có rất nhiều người gây phiền phức cho anh ta. Một khi người khác biết được chị La là bạn gái của Lý Ninh thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Chị La còn chưa chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó bị người ta bắt đi hoặc bị coi là con chốt thí thì chắc vẫn không biết tại sao. Tôi nghĩ Lý Ninh không nói cho chị La biết về thân phận và công việc hiện tại của mình cũng vì sợ điều này.
Tuy như vậy có chút bất công với Lâm Tuyết nhưng nói khó nghe một chút, Lâm Tuyết là tự mình bước vào cuộc tranh chấp này. Vốn dĩ chị ấy có thể mặc kệ nhưng chị ấy lại không chùn bước mà tự mình xông về phía trước.
Có lẽ chị ấy cũng đã đoán được kết cục của mình từ trước, nhưng chị ấy mong muốn đòi lại công bằng cho chị Văn nên tôi cũng không thể nói gì. Chị Văn có ơn với chị ấy, chị ấy muốn làm chút gì đó cho chị Văn cũng không trách được. Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng Lâm Tuyết đã là người trưởng thành.
Thậm chí cũng có thể nói là kinh nghiệm xã hội của chị ấy còn phong phú hơn tôi, tôi có thể nghĩ tới thì làm sao chị ấy không nghĩ ra. Chuyện này có nhiều nguy hiểm, không phải Lâm Tuyết không biết, nhưng hiện tại, chị ấy đang bị ý nghĩ trả thù che mờ hai mắt.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Tôi muốn kéo chị ấy ra, đây cũng là một trong những lý do mà tôi không muốn tiết lộ quá nhiều cho chị ấy biết. Biết càng nhiều chị ấy càng khó dứt ra, cuối cùng chỉ có thể trở thành kẻ hi sinh trong tầng tầng âm mưu.
Khác với tôi không làm gì sau khi biết chuyện, chị ấy đã có suy nghĩ như thế, nếu biết thêm điều gì nữa thì sẽ còn ngồi chờ chết sao. Tuy Lâm Tuyết có mối quan hệ khá tốt với tôi, nhưng dù sao cũng là xây dựng từ lúc cùng nhau chiến đấu với Kim Hoa.
Vì thế, cho dù lúc trước Lâm Tuyết tiếp cận Thiện Lục cũng không hề lợi dụng tôi, điểm này vẫn khiến tôi thấy rất cảm động. Thậm chí chị ấy còn nhắc nhở tôi là Nhạc Hằng rất nguy hiểm, dù đó chỉ là hiểu lầm, nhưng phần tình cảm này tôi vẫn nhận.
Tuy chị La và Lâm Tuyết cũng thân nhau nhưng lại không sâu sắc. Trên phương diện nào đó, Lâm Tuyết chỉ là tự mình phấn đấu. Ngay cả tôi chưa hẳn chị ấy đã tiết lộ huống hồ là chị La. Nếu chị ấy thật sự nhắm đến Lý Ninh thì chị La chính là bàn đạp tốt nhất.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện!!
Tôi biết hoài nghi Lâm Tuyết như vậy là không tốt nhưng tôi không thể không đề phòng. Dù sao một khi chuyện xảy ra thì sẽ không thể vãn hồi. Nếu để mặc cho sự tình phát triển, có khả năng chị La và Lâm Tuyết sẽ hoàn toàn cắt đứt nhau. Đó không phải là cục diện mà tôi muốn thấy.
Lâm Tuyết nghe tôi nói vậy thì hơi ngạc nhiên. Chị ấy không ngốc, lập tức hiểu ra: “Em đang hi vọng chị và chị La sẽ ít tiếp xúc với nhau sao? Tiêu Ân, em quả là không biết nói dối.”
Tôi không phủ nhận, có một số việc tuy khác nhau ở điểm xuất phát nhưng kết quả vẫn giống nhau. Im lặng một hồi, tôi gật nhẹ: “Chị có trách em không? Chị La không giống chúng ta, chúng ta đã bị cuốn vào việc này nhưng chị La thì vô tội.”
Lâm Tuyết cười có chút thê lương, chị ấy lắc đầu, khẽ thở dài một hơi: “Nói không trách em thì là nói dối, nhưng người như chị La nếu không phải vì em, có lẽ chị ấy cũng sẽ không muốn tiếp xúc quá nhiều với chị.”
Tôi nhíu mày, nhẹ giọng giải thích: “Không phải đâu.Chúng em chưa bao giờ kỳ thị chị vì nghề nghiệp của chị, huống chi bây giờ chị cũng đã thoát khỏi bể khổ. Chúng em sẽ giúp chị tìm một công việc mới, sau này sẽ sống một cuộc sống mới.”
/422
|