Tôi không ngờ Lâm Tuyết lại có khả năng ăn nói tốt đến vậy, tôi không thể thuyết phục chị ấy, trong lúc nhất thời cảm thấy bứt rứt vô cùng. Cho tới khi bữa ăn kết thúc, hai người ai về nhà nấy. Tôi lăn qua qua lộn lại trên giường không ngủ được, trong đầu vẫn rối rắm chuyện này.
Oán giận cắn răng, tôi nghĩ nếu đã nói bên Lâm Tuyết không được thì tôi chỉ có thể mặc kệ tất cả đi tìm Lý Ninh thôi. Tôi tháo dây cắm sạc pin điện thoại ra gọi vào số của Lý Ninh.
Cuộc gọi đầu tiên bị ngắt máy, tôi không từ bỏ gọi lại lần thứ hai. Lần này lại được nhận rất nhanh, trong điện thoại nhanh chóng truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi của Lý Ninh: “Tả Tiêu Ân, cô xem bây giờ là mấy giờ rồi?!”
Nghe xong câu này, tôi đưa di động ra xa một khoảng, nhìn đồng hồ rồi để sát lại bên tai: “Mười một giờ rưỡi, làm sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Cô cũng biết bây giờ là mười một giờ rưỡi à? Cô biết dạo này tôi phải thức dậy rất sớm không? Tốt nhất là cô có chuyện gì quan trọng, nếu không hai người chúng ta không đội trời chung.”
Tôi bĩu môi: “Không đội trời chung tốt đó! Tôi và chị La một phe, một mình anh một phe. Tôi thật sự có việc tìm anh, tốt nhất anh nên tỉnh táo một chút. Tôi hỏi anh, anh và Lâm Tuyết có tiến triển gì khhông?”
“Có có có, tôi ngủ với cô ta rồi. Phụ nữ tự dâng tới cửa sao có thể bỏ qua, cô Hài lòng chưa? Không còn việc gì phải không? Tôi cúp máy ngủ đây.”
“Anh! Tôi nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đấy. Tôi đã hỏi Lâm Tuyết, hai người vốn không có tiến triển gì, anh bớt lừa gạt tôi!”
“Cô đã hỏi cô ta rồi thì còn hỏi tôi làm gì? Tra khảo hai bên để đối chiếu khẩu cung?” Giọng nói của Lý Ninh vẫn tràn đầy lửa giận: “Huống hồ tôi một lòng một dạ với chị La, không có hứng thú với người khác. Nếu không với tính tình trước kia của tôi, chắc chắn chỉ có một chữ ‘ngủ’ cũng không tính tôi gạt cô.”
Tôi hít sâu một hơi, không ngừng nhắc nhở bản thân Lý Ninh là kẻ miệng thối không có giới hạn, không cần phải tức giận với anh ta vì một chút chuyện thế này. Trước tiên cần nói xong chuyện chính mới là quan trọng nhất.
“Tôi hỏi anh, anh nghĩ sao về chị ấy?” Tôi chần chừ một lúc vẫn quyết định hỏi dò xem.
Trong giọng nói của Lý Ninh đã tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn, giống như tôi đang rảnh rỗi tìm việc lãng phí thời gian của anh ta: “Không nghĩ gì cả. Tôi còn có thể có nghĩ gì về loại phụ nữ tiếp cận tôi vì mục đích riêng rõ ràng như thế? Tôi thật sự không hiểu nổi, người ta nói vật hợp theo loài, chị La của tôi là một người phụ nữ thông minh thế nào, sao lại làm bạn với hai người ngu ngốc không thể tin nổi như các cô nhỉ?”
Một búng máu nghẹn trong cổ họng tôi, hận không thể phun thẳng lên mặt anh ta. May mà lượng tin tức trong lời nói của anh ta nhanh chóng dời đi sự chú ý của tôi: “Anh biết? Sao anh biết chị ấy có mục đích với anh? Ngay cả tôi ban đầu cũng tưởng chị ấy thật sự chấm anh.”
Lý Ninh cười nhạo một tiếng, trong giọng nói đầy sự khinh thường: “Nên mới nói cô ngu ngốc. Mục đích của người phụ nữ này chỉ thiếu điều viết hẳn lên mặt. Cô nghĩ tôi lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy mà không phân biệt được thiếu nữ mơ mộng với nguy cơ ẩn tàng à?”
“... Anh bạn, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không?” Tôi im lặng một hồi, âm thầm sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, cuối cùng quyết định nói thẳng sẽ được khoan hồng thay Lâm Tuyết. Dù sao tôi cũng không muốn nhìn chị ấy liều lĩnh đi chịu chết.
Tuy bình thường trông Lý Ninh rất tùy tiện nhưng bọn họ đều là người lớn lên trong giới xã hội đen, khi tàn nhẫn thật sự thì rất đáng sợ. Mạng người chết trong tay họ cũng không ít, không có ai không bị vấy bẩn. Nếu Lâm Tuyết thật sự chọc giận anh ta, chỉ sợ không còn sống được bao lâu nữa.
“Có thể, là cô đưa đẩy không nói vào vấn đề chính đấy chứ. Được rồi, tôi biết cô muốn nói chuyện của người phụ nữ kia. Làm sao, muốn cầu xin cho cô ta à, xin tôi đừng giết chết cô ta? Yên tâm đi, gần đây tôi không rảnh, chuyện này để sau nói.”
Tôi lại nghẹn họng, ấp úng một hồi mới mở miệng: “Không phải, tôi muốn nói là thật ra Lâm Tuyết tiếp cận anh chẳng qua là có mưu đồ với Thiện Lục. Dù sao anh cũng muốn giết ông ta, thật ra hai người có thể lập thành một đội…”
“Tôi biết chứ.” Lý Ninh nói với giọng không sao cả: “Tôi biết từ lâu rồi, chuyện cô muốn nói chính là chuyện này sao? Không có cửa nhé, chẳng lẽ cô không biết câu không sợ kẻ thù mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo à? Cô ta có tư cách lập đội với tôi sao?”
Tôi nhíu mày, có chút không vui vì anh ta xem thường Lâm Tuyết: “Sao anh biết? Nếu anh đã biết chị ấy không phải nhắm vào anh, lại có chung mục đích với anh thì không thể cho chị ấy một cơ hội sao? Ba ông thợ giày còn chống lại được Gia Cát Lượng mà?”
“Thế thì sao? Tôi biết mục tiêu của cô ta không phải tôi, nhưng cô ta muốn dùng tôi làm bàn đạp. Cưng à, cô cũng bước nửa bước vào giới chúng tôi rồi, chẳng lẽ còn không hiểu cách nghĩ của tôi sao?”
Đương nhiên tôi không thể hiểu hết, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy người như Lý Ninh sẽ không cho phép người khác tiếp cận mình có mục đích hoặc có ý đồ lợi dụng mình. Bất kể kết quả thế nào, mục đích cũng đã khiến anh ta rất bực bội.
“Lý Ninh tôi muốn đối phó ai, một mình tôi tự làm là đủ, cho dù muốn tìm đồng đội cũng sẽ không tìm loại tay mơ thế đâu. Dám giở trò với tôi sẽ phải trả giá đắt, nếu cô muốn cầu xin thay cô ta thì chỉ chứng minh cô thật sự không hiểu gì về tôi.”
Không khuyên được Lâm Tuyết, cũng không thuyết phục được Lý Ninh, trong lòng tôi tràn đầy cảm giác thất bại, không biết nên làm thế nào mới đúng. Im lặng một lúc lâu, tôi mới thở dài: “Bây giờ anh càng ngày càng không che giấu bản tính của mình, tôi thật sự không biết nên vui mừng hay nên lo lắng đây.”
“Tất nhiên là nên vui rồi cưng à, điều này cho thấy tôi tin tưởng cô.” Lý Ninh cười: “Bao nhiêu người muốn làm bạn với tôi mà tôi không để ý tới họ đấy. Cô nghĩ những lời tôi nói với cô ngày đó chỉ là lừa gạt cô sao?”
Đương nhiên tôi biết anh ta không gạt tôi, nhìn tình hình hiện tại cũng có thể hiểu được. Thật ra Lâm Tuyết và Lý Ninh bản chất vốn là kiểu người giống nhau. Ban đầu tiếp xúc với người khác sẽ dùng vẻ bọc giấu kín bản thân. Khi dần tiếp xúc nhiều hơn, họ sẽ để lộ cho bạn một ảo giác rằng mình rất hòa nhã, sẽ ở cùng với bạn lâu dài.
Nhưng chỉ khi họ chính dành tình cảm cho bạn thì bạn mới có thể thấy trái tim chân thật của họ, những mặt tăm tối mà người khác không thể phát giác, bởi chỉ có những người thân thiết nhất mới được phép biết suy nghĩ thật sự của họ.
Nhưng tôi nói lo lắng không phải không có lý do. Kiểu người này một khi mở lòng với ai sẽ gửi gắm kì vọng rất cao vào người mà họ trao cho tình cảm. Một khi bạn làm họ thất vọng, họ sẽ không cách nào tha thứ. Nói đến, tôi vẫn có chút sợ hãi.
Chuyện khiến người ta đau đầu năm nào cũng có, nhưng dạo này hình như nó nhiều hơn. Nhìn Nhạc Trí đang ngồi đối diện, tôi cảm giác huyệt Thái Dương của mình giật giật đau buốt.
Tôi còn chưa giải quyết xong chuyện của Lý Ninh và Lâm Tuyết, đang còn buồn bực. Hiện giờ người em trai hờ của Nhạc Hằng còn tìm tới tận cửa, thật khiến tôi muốn ngửa mặt lên trời thét to một tiếng. Lúc xui xẻo nhất đúng là uống nước lạnh cũng buốt răng.
Kỳ thật cậu ấy cũng không tính là tìm tới tận cửa, mà cũng tại tôi, ban ngày không ở nhà ngủ bù mà chạy đi mua loại bánh bao mới làm gì, như thế đã không gặp chuyện.
Vui vẻ ôm chiến lợi phẩm trở về, tôi lại thấy Nhạc Trí đang đứng ở cửa ra vào cực kỳ thích thú nhìn tôi, dọa tôi sợ tới mức thiếu chút nữa quăng bánh bao trong tay đi.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Oán giận cắn răng, tôi nghĩ nếu đã nói bên Lâm Tuyết không được thì tôi chỉ có thể mặc kệ tất cả đi tìm Lý Ninh thôi. Tôi tháo dây cắm sạc pin điện thoại ra gọi vào số của Lý Ninh.
Cuộc gọi đầu tiên bị ngắt máy, tôi không từ bỏ gọi lại lần thứ hai. Lần này lại được nhận rất nhanh, trong điện thoại nhanh chóng truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi của Lý Ninh: “Tả Tiêu Ân, cô xem bây giờ là mấy giờ rồi?!”
Nghe xong câu này, tôi đưa di động ra xa một khoảng, nhìn đồng hồ rồi để sát lại bên tai: “Mười một giờ rưỡi, làm sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Cô cũng biết bây giờ là mười một giờ rưỡi à? Cô biết dạo này tôi phải thức dậy rất sớm không? Tốt nhất là cô có chuyện gì quan trọng, nếu không hai người chúng ta không đội trời chung.”
Tôi bĩu môi: “Không đội trời chung tốt đó! Tôi và chị La một phe, một mình anh một phe. Tôi thật sự có việc tìm anh, tốt nhất anh nên tỉnh táo một chút. Tôi hỏi anh, anh và Lâm Tuyết có tiến triển gì khhông?”
“Có có có, tôi ngủ với cô ta rồi. Phụ nữ tự dâng tới cửa sao có thể bỏ qua, cô Hài lòng chưa? Không còn việc gì phải không? Tôi cúp máy ngủ đây.”
“Anh! Tôi nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đấy. Tôi đã hỏi Lâm Tuyết, hai người vốn không có tiến triển gì, anh bớt lừa gạt tôi!”
“Cô đã hỏi cô ta rồi thì còn hỏi tôi làm gì? Tra khảo hai bên để đối chiếu khẩu cung?” Giọng nói của Lý Ninh vẫn tràn đầy lửa giận: “Huống hồ tôi một lòng một dạ với chị La, không có hứng thú với người khác. Nếu không với tính tình trước kia của tôi, chắc chắn chỉ có một chữ ‘ngủ’ cũng không tính tôi gạt cô.”
Tôi hít sâu một hơi, không ngừng nhắc nhở bản thân Lý Ninh là kẻ miệng thối không có giới hạn, không cần phải tức giận với anh ta vì một chút chuyện thế này. Trước tiên cần nói xong chuyện chính mới là quan trọng nhất.
“Tôi hỏi anh, anh nghĩ sao về chị ấy?” Tôi chần chừ một lúc vẫn quyết định hỏi dò xem.
Trong giọng nói của Lý Ninh đã tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn, giống như tôi đang rảnh rỗi tìm việc lãng phí thời gian của anh ta: “Không nghĩ gì cả. Tôi còn có thể có nghĩ gì về loại phụ nữ tiếp cận tôi vì mục đích riêng rõ ràng như thế? Tôi thật sự không hiểu nổi, người ta nói vật hợp theo loài, chị La của tôi là một người phụ nữ thông minh thế nào, sao lại làm bạn với hai người ngu ngốc không thể tin nổi như các cô nhỉ?”
Một búng máu nghẹn trong cổ họng tôi, hận không thể phun thẳng lên mặt anh ta. May mà lượng tin tức trong lời nói của anh ta nhanh chóng dời đi sự chú ý của tôi: “Anh biết? Sao anh biết chị ấy có mục đích với anh? Ngay cả tôi ban đầu cũng tưởng chị ấy thật sự chấm anh.”
Lý Ninh cười nhạo một tiếng, trong giọng nói đầy sự khinh thường: “Nên mới nói cô ngu ngốc. Mục đích của người phụ nữ này chỉ thiếu điều viết hẳn lên mặt. Cô nghĩ tôi lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy mà không phân biệt được thiếu nữ mơ mộng với nguy cơ ẩn tàng à?”
“... Anh bạn, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không?” Tôi im lặng một hồi, âm thầm sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, cuối cùng quyết định nói thẳng sẽ được khoan hồng thay Lâm Tuyết. Dù sao tôi cũng không muốn nhìn chị ấy liều lĩnh đi chịu chết.
Tuy bình thường trông Lý Ninh rất tùy tiện nhưng bọn họ đều là người lớn lên trong giới xã hội đen, khi tàn nhẫn thật sự thì rất đáng sợ. Mạng người chết trong tay họ cũng không ít, không có ai không bị vấy bẩn. Nếu Lâm Tuyết thật sự chọc giận anh ta, chỉ sợ không còn sống được bao lâu nữa.
“Có thể, là cô đưa đẩy không nói vào vấn đề chính đấy chứ. Được rồi, tôi biết cô muốn nói chuyện của người phụ nữ kia. Làm sao, muốn cầu xin cho cô ta à, xin tôi đừng giết chết cô ta? Yên tâm đi, gần đây tôi không rảnh, chuyện này để sau nói.”
Tôi lại nghẹn họng, ấp úng một hồi mới mở miệng: “Không phải, tôi muốn nói là thật ra Lâm Tuyết tiếp cận anh chẳng qua là có mưu đồ với Thiện Lục. Dù sao anh cũng muốn giết ông ta, thật ra hai người có thể lập thành một đội…”
“Tôi biết chứ.” Lý Ninh nói với giọng không sao cả: “Tôi biết từ lâu rồi, chuyện cô muốn nói chính là chuyện này sao? Không có cửa nhé, chẳng lẽ cô không biết câu không sợ kẻ thù mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo à? Cô ta có tư cách lập đội với tôi sao?”
Tôi nhíu mày, có chút không vui vì anh ta xem thường Lâm Tuyết: “Sao anh biết? Nếu anh đã biết chị ấy không phải nhắm vào anh, lại có chung mục đích với anh thì không thể cho chị ấy một cơ hội sao? Ba ông thợ giày còn chống lại được Gia Cát Lượng mà?”
“Thế thì sao? Tôi biết mục tiêu của cô ta không phải tôi, nhưng cô ta muốn dùng tôi làm bàn đạp. Cưng à, cô cũng bước nửa bước vào giới chúng tôi rồi, chẳng lẽ còn không hiểu cách nghĩ của tôi sao?”
Đương nhiên tôi không thể hiểu hết, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy người như Lý Ninh sẽ không cho phép người khác tiếp cận mình có mục đích hoặc có ý đồ lợi dụng mình. Bất kể kết quả thế nào, mục đích cũng đã khiến anh ta rất bực bội.
“Lý Ninh tôi muốn đối phó ai, một mình tôi tự làm là đủ, cho dù muốn tìm đồng đội cũng sẽ không tìm loại tay mơ thế đâu. Dám giở trò với tôi sẽ phải trả giá đắt, nếu cô muốn cầu xin thay cô ta thì chỉ chứng minh cô thật sự không hiểu gì về tôi.”
Không khuyên được Lâm Tuyết, cũng không thuyết phục được Lý Ninh, trong lòng tôi tràn đầy cảm giác thất bại, không biết nên làm thế nào mới đúng. Im lặng một lúc lâu, tôi mới thở dài: “Bây giờ anh càng ngày càng không che giấu bản tính của mình, tôi thật sự không biết nên vui mừng hay nên lo lắng đây.”
“Tất nhiên là nên vui rồi cưng à, điều này cho thấy tôi tin tưởng cô.” Lý Ninh cười: “Bao nhiêu người muốn làm bạn với tôi mà tôi không để ý tới họ đấy. Cô nghĩ những lời tôi nói với cô ngày đó chỉ là lừa gạt cô sao?”
Đương nhiên tôi biết anh ta không gạt tôi, nhìn tình hình hiện tại cũng có thể hiểu được. Thật ra Lâm Tuyết và Lý Ninh bản chất vốn là kiểu người giống nhau. Ban đầu tiếp xúc với người khác sẽ dùng vẻ bọc giấu kín bản thân. Khi dần tiếp xúc nhiều hơn, họ sẽ để lộ cho bạn một ảo giác rằng mình rất hòa nhã, sẽ ở cùng với bạn lâu dài.
Nhưng chỉ khi họ chính dành tình cảm cho bạn thì bạn mới có thể thấy trái tim chân thật của họ, những mặt tăm tối mà người khác không thể phát giác, bởi chỉ có những người thân thiết nhất mới được phép biết suy nghĩ thật sự của họ.
Nhưng tôi nói lo lắng không phải không có lý do. Kiểu người này một khi mở lòng với ai sẽ gửi gắm kì vọng rất cao vào người mà họ trao cho tình cảm. Một khi bạn làm họ thất vọng, họ sẽ không cách nào tha thứ. Nói đến, tôi vẫn có chút sợ hãi.
Chuyện khiến người ta đau đầu năm nào cũng có, nhưng dạo này hình như nó nhiều hơn. Nhìn Nhạc Trí đang ngồi đối diện, tôi cảm giác huyệt Thái Dương của mình giật giật đau buốt.
Tôi còn chưa giải quyết xong chuyện của Lý Ninh và Lâm Tuyết, đang còn buồn bực. Hiện giờ người em trai hờ của Nhạc Hằng còn tìm tới tận cửa, thật khiến tôi muốn ngửa mặt lên trời thét to một tiếng. Lúc xui xẻo nhất đúng là uống nước lạnh cũng buốt răng.
Kỳ thật cậu ấy cũng không tính là tìm tới tận cửa, mà cũng tại tôi, ban ngày không ở nhà ngủ bù mà chạy đi mua loại bánh bao mới làm gì, như thế đã không gặp chuyện.
Vui vẻ ôm chiến lợi phẩm trở về, tôi lại thấy Nhạc Trí đang đứng ở cửa ra vào cực kỳ thích thú nhìn tôi, dọa tôi sợ tới mức thiếu chút nữa quăng bánh bao trong tay đi.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
/422
|